Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm
Chương 28: Thành phố Xa Bờ - Điểm khởi đầu của hành trình mới
0 Bình luận - Độ dài: 4,501 từ - Cập nhật:
Ba người Yukiko, Haku và Roha chạy thục mạng trên chiếc cầu sáng mà cô gái tạo ra. Nó không quá to, nhưng cũng vừa đủ cho cả ba có thể chạy thoải mái.
Vì Yukiko không thể giữ quá lâu nên họ buộc phải dùng hết tốc lực mà chạy về trước. Nếu không làm vậy, e là sẽ có lúc chiếc cầu biến mất và rơi xuống biển là điều không thể tránh khỏi.
Ngoài ra, vẫn còn một thứ gì đó rất khó chịu làm Haku liên tục liếc nhìn xung quanh. Cậu nhận ra có ai đó đang theo dõi nhưng chẳng biết là từ hướng nào.
Đây không phải là lần đầu tiên mà cậu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
“Đó là thứ gì vậy?”
Giọng của Roha chợt vang lên khiến Haku chú ý, khi nhìn vào nơi mà ông ta đang nhìn thì cậu mới có chút hoảng.
Hướng đó là mặt biến dưới chân họ, chẳng rõ vì lý do gì mà nó đang hình thành một mảng đen vô cùng bí ẩn. Đây không phải là hiện tượng tự nhiên thông thường mà là một thứ gì đó rất tà ma.
Kích thước nó quá lớn và nếu không tính đến độ cao của cây cầu này thì cả nhóm đang ở trong phạm vi của nó. Liệu sẽ có hiện tượng kinh khủng nào đó sắp diễn ra.
Mọi thứ không quan trọng nữa. Điều cần làm bây giờ là phải dốc hết tốc lực mà chạy về trước.
Liếc nhìn về phía sau, con đường họ đang đi đang biến mất dần đi. Có lẽ là do Yukiko cố tình làm thế để giảm áp lực về tinh thần khi dùng dị năng.
Cậu bất ngờ rằng cô ấy đã tiến bộ đến mức như vậy. Có thể xem đây là một dạng thiên phú trời ban chăng?
Khi Haku mãi suy nghĩ, một thứ sinh vật hình người với kích thước khổng lồ bắt đầu trồi lên từ mảng đen bên dưới mặt biển. Cơ thể nó rất to, tựa như một toà nhà cao tầng di động.
Cả cơ thể đen bóng, không mặt mũi và có lẽ cũng không có tri giác. Nó lúc này đang cố thoát ra khỏi thứ màu đen tựa như vũng bùn lầy ngay tại bên dưới.
Nếu nó thoát ra được thì tình hình sẽ khá gay go. Bởi với cái kích thước đó thì chỉ cần một đòn tấn công nhỏ thì cả nhóm sẽ hoàn toàn mất mạng.
Điều khiến Haku tò mò là rốt cuộc thứ màu đen đã mang nó đến đây là gì? Một dạng dị năng không gian dùng để chứa quái vật chăng?
Rất có thể hắn cũng là một người có liên quan trong thảm họa đại dịch xác sống diễn ra ở thành phố Ánh Trăng.
Quay lại với tình hình hiện tại, cứ cái đà này thì họ sẽ không thể đến được đầu bên kia của cây cầu kịp lúc. Thể lực của những người ở đầy đều không được huấn luyện bài bản nên cũng sắp cạn kiệt rồi.
Là do họ đã quyết định mọi thứ quá vội vàng sao?
Tên quái vật kia đã trỗi dậy và đứng yên không cử động trong một khoảng. Chẳng biết vì lý do gì mà nó lại có thể đứng ngay trên mặt biển.
Cũng nhờ vậy mà ngoại hình của nó lúc này trông đồ sộ và áp lực quá mức kinh khủng. Vị trí hiện tại mà họ đứng có thể xem là rất cao, thế nhưng chỉ ngang với ngực của nó lúc này.
May mắn là bây giờ, nhóm Haku đã bỏ xa nó được một khoảng và với tình hình này, nếu may mắn thì nó sẽ không tấn công. Dù vậy, với cái kích thước đó thì nó cũng sẽ đuổi kịp nhanh thôi.
Yukiko lúc này đã bắt đầu thở dốc, nhưng bước chân vẫn vững vàng mà chạy về trước. Cô biết bản thân không thể gục ngã vào những giây phút như thế này.
Hai tay cô siết chặt nhìn thẳng về phía trước.
Tên quái vật kia bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, sau đó đã xác định được hướng mà nhóm Haku đang chạy. Vì lẽ đó, nó bắt đầu bám theo sau.
Có lẽ ông trời đang cố tình thử thách họ khi mặt biển ở cánh hai bên đột nhiên lại xuất hiện thêm hai mảng đen khổng lồ khác. Hai tên quái vật khổng lồ lần này trồi lên rất nhanh chứ không hề giống như tên đầu tiên.
Điều này cũng đang khẳng định rằng có ai đó đang thật sự theo dõi họ và cố tình làm ra cái tình huống khó coi này. Đến đây, Yukiko thầm nghĩ đến những kẻ được gọi là thiên sứ.
Yukiko cảm thấy căng thẳng tột độ khi duy trì chiếc cầu sáng mà cả nhóm đang chạy trên đó. Mỗi lần quay đầu lại, cô chỉ thấy biển đen dưới chân, và bóng dáng những con quái vật khổng lồ đang trỗi dậy. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán cô, tay cô siết chặt hơn, cố gắng giữ chiếc cầu không biến mất.
“Mình không thể buông tay… Mình không thể để họ rơi xuống biển… Nhưng… nhưng nếu mình không còn đủ sức thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình gục ngã ngay bây giờ?” – Yukiko lo lắng tự hỏi trong lòng, đôi chân cô bắt đầu nặng trĩu.
Dù đang thở dốc, cơ thể dần kiệt sức, Yukiko vẫn tiếp tục chạy, cố gắng không để bản thân gục ngã. Nhưng mỗi bước chạy, mỗi giây trôi qua, cô càng cảm nhận rõ hơn sự yếu đuối của mình. Cô lo sợ, sợ rằng mình sẽ không thể giữ chiếc cầu đủ lâu để cả nhóm thoát khỏi những tên quái vật khổng lồ.
“Nếu mình thất bại… tất cả chúng ta sẽ chết. Haku… Roha… tất cả sẽ mất mạng nếu mình không làm được…”
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trái tim Yukiko thắt lại vì sợ hãi. Nhưng cô không thể dừng lại. Cô phải tiếp tục, dù cơ thể đang rệu rã đến mức chỉ cần một khoảnh khắc ngơi nghỉ cũng có thể khiến cô gục xuống.
Khi không chú ý, một cánh tay khổng lồ chợt từ bên cánh trái quất mạnh về phía của họ. Tưởng chừng không thể trốn thoát, Roha tái xanh mặt mày run sợ.
Ánh sáng từ bầu trời đã bị che phủ, Haku lúc này đã siết chặt tay chuẩn bị hành động. Nhưng chưa kịp nắm tình hình thì một bức tường lớn chợt hiện ra chặn đứng hoàn toàn đòn tấn công ấy.
Dựa vào sắc màu vàng nhạt của nó, Haku dễ dàng nhận ra đây là năng lực của Yukiko. Cô ấy lúc này đang vừa duy trì sự tồn tại của cây cầu, vừa tạo ra hàng phòng thủ để bảo vệ mọi người.
Nếu cứ thế này thì e là cô sẽ kiệt quệ ngay. Tuy nhiên, nếu không làm vậy thì cả ba chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Roha đã chạy hết sức mình, nhưng cơ thể lại vô cùng yếu ớt vì không luyện tập trong khoảng thời gian dài. Đôi chân ông tê cứng và hơi thở trở nên nặng nề, khó nhọc. Nhìn thấy những tên quái vật khổng lồ đuổi theo từ phía sau, Roha cảm thấy kinh hãi.
“Mình sẽ chết… Chúng ta sẽ chết cả thôi. Sao lại thế này? Mình chỉ muốn sống sót, sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như thế?”
Trái tim Roha đập nhanh trong lồng ngực, nỗi sợ về cái chết dần chiếm lấy tâm trí ông. Ông cố gắng không quay đầu lại, không nhìn thấy những con quái vật đen ngòm đang tiến gần hơn từng giây.
“Mình không thể chết ở đây… Nhưng liệu Haku và Yukiko có thể bảo vệ mình không? Chúng ta có thể sống sót được không?”
Roha đã từng trải qua nhiều điều khủng khiếp trong cuộc đời, nhưng chưa bao giờ ông cảm thấy mình gần với cái chết đến thế. Những ý nghĩ chạy trốn, bỏ mặc tất cả bắt đầu xuất hiện trong đầu ông. Nhưng ông biết, một khi dừng lại, đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời của mình.
Điều duy nhất ông có thể làm hiện giờ đó là tin tưởng Haku và Yukiko mà thôi. Nếu họ thất bại thì ông cũng sẽ chết ngay lập tức.
“Yukiko…”
Bước chân của Haku lúc này đã dừng lại, mặt cúi gằm xuống khi gọi tên đối phương. Cậu có lẽ đang bận lòng điều gì đó và Yukiko cũng nhận ra điều này liền dừng chân nhìn về phía cậu.
“Haku?”
“Hôm trước cô có hỏi rằng mục tiêu của tôi là gì nhỉ? Tôi đã phải suy nghĩ cả đêm và cho đến cuối cùng, tôi mới hiểu ra rằng chúng ta không thể nào cứ chạy trốn mãi được.”
Cậu ta nói như thế với tông giọng nghiêm túc, hai tay siết chặt lại như thể rất quyết tâm. Yukiko nhận ra điều đó liền vô thức dừng suy nghĩ, vô tình khiến bức tường chặn đứng một tên khổng lồ biến mất.
Nhưng điều mà Haku nói sau đó liền làm cô không khỏi chú ý.
“Đoạt lại thành phố Ánh Trăng. Tôi sẽ chiếm lại nó từ tay thiên sứ và xây ngôi mộ cho bố mẹ tôi tại nơi đó.”
Cậu thở dài một hơi, sau đó nhìn vào đôi mắt của Yukiko nở một nụ cười. Nụ cười đó đầy tự tin khẳng định rõ ràng rằng bản thân sẽ làm được.
Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn luôn là người được bảo vệ. Dù cho bản thân có sức mạnh, có trí tuệ và kỹ năng nhưng lại chẳng cứu được bất kỳ ai cả.
Cậu lúc nào cũng sợ hãi và chạy trốn, để vụt mất biết bao nhiêu cơ hội để rồi trông chờ vào phép màu sẽ xảy đến. Một kẻ mơ mộng sẽ khó mà có thể sống và tồn tại được trong cái thế giới này.
Và rồi, cậu đã chứng minh lời nói của mình thông qua hành động tự cắn mạnh vào tay. Những giọt màu tứ vết thương bất chợt đổ ào ra như cơn thác.
“Thi triển trạng thái Bán Luân Hồn.”
Styx lúc này đã bị phong ấn trong cơ thể của Haku, nhưng năng lực của cậu ta thì vẫn còn ở đó. Từ trước đến nay, bản thân Haku cứ nghĩ cậu không thể sử dụng được khả năng thao túng máu vì vốn dĩ nó không phải là dị năng của cậu.
Tuy nhiên nhận định đó là sai hoàn toàn. Chẳng qua là cậu sợ đau nên mới không dám dùng nó, còn bây giờ thì tình thế có lẽ đã khác rồi.
So với việc chết, những vết thương nhỏ này có là gì?
Những giọt máu của Haku bất chợt đông cứng lại, tạo thành hai con dao nhỏ nằm và cậu cũng nhanh chóng bắt lấy chúng. Với ánh mắt cùng nụ cười của bản thân mình, cậu nhìn nhóm Yukiko nói:
“Cứ đi trước đi. Tôi sẽ bám theo sau.”
Lời của Haku làm Yukiko kích động và định phản bác lại, nhưng Roha đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô và kéo đi về trước, cách xa khỏi cậu ta.
“Nhanh chạy thôi. Tên nhóc đó không cần chúng ta cứu giúp đâu.”
Roha hét lên như thế, dù vậy thì phản chiếu trong đôi mắt của Yukiko lúc này là hình ảnh của hai bàn tay khổng lồ đang chuẩn bị đè nát cậu ta từ hai bên phía. Dù cho có mạnh mẽ đến đâu, siêu năng lực có tốt đến mức nào thì thoát khỏi tình cảnh đó là bất khả thi.
“Haku…”
Yukiko yếu ớt nói thế sau khi trông thấy hai chiếc bàn tay khổng lồ ấy đập mạnh vào con đường mà cô tạo ra, đúng vào vị trí mà Haku đứng trước đó. Roha lúc này cũng đang liếc nhìn về sau, răng nghiến chặt làm ra vẻ mặt khó chịu.
Dù vậy, đôi chân của họ vẫn tiếp tục chạy để sự hi sinh của Haku không trở nên vô ích. Đó là họ nghĩ thế cho đến khi bàn tay của những tên quái vật đứt lìa khỏi cơ thể chúng.
Dường như đã có thứ gì đó sắt bén đã chém qua da của tên quái vật phía bên trái, cắt một đường dài khiến nó đổ ra một lượng lớn máu đen. Chạy trên cạnh tay của nó là bóng dáng của Haku mang trên tay mình hai con dao làm từ huyết đỏ.
Cậu liên tục chạy, để lại vô số vết cắt trên người của nó khiến nó hét lên một âm thanh chói tai, làm rung chuyển cả đất trời. Riêng Haku thì không để tâm đến hành động của nó, cứ một mực chạy thẳng lên vai và dự định sẽ kết liễu thông qua chém đầu của nó.
Tuy nhiên, tay còn lại của tên quái vật bất chợt dơ cao lên, nhắm đến nơi mà cậu sắp hướng đến. Từ đấy, Haku mới nhận định rằng con quái vật này thật sự có trí khôn nhất định.
Có điều, vì mang kích thước lớn nên nó khá chậm chạp nên mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được. Chính vì lẽ đó, cậu đã nhảy khỏi tay nó đồng thời biến đổi một con dao thành một sợi dây dài bám dính lấy cổ tên quái vật.
Sau khi chắc chắn nó đã dính chặt, cậu bắt đầu điều khiển dị năng thu hồi máu về lại tay của bản thân. Vì phần đuôi của sợi dây đang bị dính chặt vào cổ của tên quái vật, đi kèm với hiệu lệnh thu hồi nên nó đã kéo cả cơ thể của Haku bay thẳng lên bên trên.
Tốc độ cậu lao lên rất nhanh, tựa như hạt tên lửa ngắm thẳng đến mục tiêu. Khi gần đến gần với khuôn mặt của gã khổng lồ đó thì Haku mới bắt đầu thu hồi nốt chỗ máu từ con dao còn lại vào cơ thể mình.
Tay cậu siết chặt lại cùng với ánh mắt sắt như lưỡi kiếm. Hít lấy một hơi sâu khi chỉ còn cách khuôn mặt của tên quái vật đó khoảng một mét, Haku thì thầm.
“Huyết Kỹ: Cường hóa bậc II.”
Cú đấm cậu chợt tung ra, lao mạnh vào một bên má của tên quái vật. đòn đó mạnh đến mức khiến âm thanh tựa như một quả bom vang lên, hàm nó bị đánh lệch xéo đi bởi một cú chí mạng.
Tên quái vật loạng choạng xong cũng ngã nhào xuống mặt biển. Và cái hình ảnh ấy cũng đã được Yukiko và Roha nhìn thấy từ xa.
Họ rất bất ngờ với cảnh tượng trước mắt. Trong lòng bắt đầu tự hỏi rằng rốt cuộc cái năng lực tăng cường sức mạnh của Haku thật sự không có giới hạn sao?
Phía bên kia, sau khi hạ xong một tên khiến nó đổ nhào xuống thì Haku lúc này cũng đã rơi theo nó. Nhưng cậu đã nhanh nhạy phóng dây bám dính vào chiếc cầu của Yukiko tạo ra.
Lợi dụng lực ly tâm khi rơi xuống, cậu đã bay thẳng trở lại bên trên. Mục tiêu tiếp theo là tên khổng lồ còn lại và nó lúc này cũng đang đưa tay ra định tóm lấy cậu.
Tên này phản ứng có phần rất nhanh nhạy nên khiến Haku thật sự có chút khó khăn. Bàn tay của nó lúc này đã mở toang, che chắn đi tầm nhìn phía trước mặt cậu.
Haku cũng mau chóng, tạo ra hai con dao làm từ máu để áp dụng đòn tấn công tương tự trước đây. Và quả thật, nó đã thành công mỹ mãn khi các ngón tay của tên quái vật đã đứt lìa rơi xuống bên dưới.
Dù vậy, đầu của Haku đã bắt đầu rỉ máu chân cũng trở nên đau nhức dữ dội. Có lẽ là vì phản phệ bởi sử dụng năng lực này quá đà.
Cậu nghiến răng, phóng mạnh về trước khi đang siết chặt con dao trên tay, biến đổi nó thành một ngọn giáo dài với chiếc mũi sắc bén.
Tên quái vật đó bắt đầu hét lên, âm thanh của nó như có sức gió cản trở lại bước chân của Haku. Có lẽ vì lúc này cậu đã thấm mệt nơi mới bị ảnh hưởng bởi thứ này.
Đôi tai cậu đã rỉ máu. Dù vậy, cậu cũng chẳng quan tâm đến điều đó nữa.
Cậu chùng người xuống, bật lên trên một lực vô cùng mạnh biến bản thân phi thẳng vào khoảng không đằng trước. Đôi mắt đỏ cậu liếc nhìn xuống, trông thấy đỉnh đầu của nó bên dưới mình.
Một nụ cười đắc thắng chợt hiện ra khi cậu như đang làm chủ bầu trời, và rồi Haku đã lao nhanh xuống dưới.
Mũi thương đâm mạnh vào đầu của tên quái vật, khiến một lượng lớn máu đen đổ ào ra tựa như núi lửa. Nhưng chưa dừng lại, Haku bất chợt rút mũi thương ra với ánh mắt sắt lạnh.
“Vậy ra ngươi ở đó sao?”
Nói xong, cậu ném mạnh mũi thương lên phía trên bầu trời. Âm thanh xé toạc ngọn gió chợt vang lên, tựa như mũi tên mang sức mạnh vô tận.
Ánh mắt của Haku nhìn vào mũi thương mà mình đã ném đi, khi xác nhận nó nhỏ đến mức không còn nhìn thấy được nữa thì cậu mới đu dây về lại chiếc cầu mà Yukiko tạo ra, rồi nhanh chóng bám theo họ.
Vẫn còn một tên khổng lồ khác đang bám theo phía sau, nhưng Haku lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ nên chuyện giết được nó là bất khả thi. Có lẽ vì thể chất đang được tăng cường nên cậu đã trông thấy bóng lưng của Yukiko và Roha.
Nếu đoán không lầm thì chỉ chưa đầy vài giây nữa là sẽ bắt kịp được họ thôi. Còn tên quái vật đằng sau thì nó di chuyển vô cùng chậm chạp, nếu không có bất ngờ gì xảy đến thì sẽ ổn thôi.
“Yukiko.”
Cậu hét lên tên cô gái khiến họ bắt đầu giảm tốc độ lại để cậu có thể bắt kịp.
“Cậu ổn chứ? Các vết thương đó…” Yukiko hỏi trong khi nhìn vào chỗ máu trên đầu của đối phương.
“Cũng tạm thôi.” Haku gượng cười gãi đầu.
May mắn là không bị thương quá nặng và các vết thương này rồi cũng sẽ sớm hồi phục thôi. Tốt hơn hết là chẳng nên quan tâm đến nó và lo cho tình hình hiện tại trước đã.
“Này! Nó đang tăng tốc à?”
Roha hét lên, thu hút sự chú ý của Haku khiến cậu nhìn về đằng sau. Quả nhiên là tên khổng lồ kia đã bắt đầu chạy đến gần với họ.
Tại sao chứ?
Dường như nó có liên quan đến cái chết của hai tên quái vật mà Haku đã hạ trước đó. Nhưng biết được nguyên nhân rồi thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
“Chúng ta sắp đến được bờ bên kia rồi.”
Yukiko hét lên xong cũng bắt đầu tăng tốc về trước. Có lẽ cô ấy định gấp rút dùng hết chỗ sức lực cuối cùng của mình.
Roha và Haku cũng bắt đầu theo bước chân của cô, cố gắng đuổi kịp sát nút.
Lúc đó, họ đã chú ý đến hình bóng của một cô gái mặc chiếc áo khoác trắng, với mái tóc bạch kim đang đứng trực chờ phía trước. Điều làm cả nhóm Haku bất ngờ là cô ấy có tai thú trên đỉnh đầu và bốn chiếc đuôi đang ngoe nguẩy.
Dù vậy, đây không phải là lúc để quan tâm đến chuyện này và lần lượt Yukiko, Roha và Haku chạy vụt ngang qua. May mắn là không có sự tấn công bất ngờ nào cả.
“Ở đây có một chiếc xe có vẻ vẫn còn chạy được này.”
Roha nói thế khi trông thấy một chiếc xe rác còn khá mới nằm trước mặt mình. Yukiko cũng nhanh chóng trèo lên phía trên đó.
Nhưng còn Haku, cậu lúc này đã dừng chân lại nhìn chằm chằm về phía cô gái với mái tóc bạch kim ngắn ngang vai kia.
“Tôi và cô đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Cậu nói vậy, và cái âm thanh đó đã được cô gái ấy nghe thấy mà nhìn về phía cậu với một nụ cười.
“Có lẽ là chưa chăng?” Cô đáp.
Cảm giác của Haku lúc này rất khó nói, tựa như sự khó chịu và nghi ngờ đang trộn lẫn với nhau. Cậu không thể hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác này, nhưng với tình hình nguy cấp hiện giờ thì không thể nén lại đây lâu thêm được nữa.
“Cô không đi cùng sao?” Haku đưa tay ra hỏi.
Cô gái ấy dừng lại một khoảng vì bất ngờ, sau đó lại chỉ tay về phía cậu nhẹ giọng.
“Cậu bảo bản thân sẽ chiếm lại thành phố Ánh Trăng nhỉ?”
Xong, cô ấy quay người về sau, tạo ra một khối cầu lửa trong lòng bàn tay mình bằng một chiếc vòng phép thuật. Haku đã bất ngờ về chuyện này, và điều đáng sợ hơn là cô ấy đã bắn nó vào tên quái vật khổng lồ đang tiếp cận họ.
Quả cầu lửa bé nhỏ chạm vào nó, sau đó liền nổ tung tựa như một quả bom được nén lại. Âm thanh phát ra dữ dội như thể làm rung chuyển cả đất trời, đi kèm với một làn sóng xung kích như muốn thổi bay tất cả mọi thứ.
Ánh bình minh tươi sáng giờ lại chìm trong khung cảnh đỏ rực của ngọn lửa rực cháy khắp không gian. Kết quả là chỉ sau chưa đầy một phút, tên quái vật khổng lồ đó đã mất đi toàn bộ thân trên, đổ gục xuống dưới mặt biển và tan biến vào hư vô.
“Cậu có thể sẽ gặp phải vô số tên quái vật giống như vậy, và cũng có thể sẽ phải đối đầu với những kẻ có sức mạnh giống như tôi đấy.”
Cô gái kia sau khi thể hiện xong liền nở nụ cười nói với Haku. Còn cậu lúc bấy giờ vẫn đang kinh ngạc trước thứ sức mạnh kinh khủng đó, nhưng rồi một nụ cười phấn khích bất chợt hiện hữu trên khuôn mặt cậu.
“...”
Cậu đã nói gì đó cho cô gái, sau đó nhanh chóng rời chạy đến vị trí của Roha. Vì họ cũng choáng ngợp trước cảnh tượng vừa rồi nên phải mất chút thời gian để chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Còn cô gái ấy lúc này mới bắt đầu vui vẻ vẫy tay về hướng của chiếc xe đang rời đi, sau đó liền đưa tay mình lên che miệng hồi tưởng lại lời nói trước đó của Haku.
“Cậu bảo bản thân sẽ còn vượt qua cả tôi sao? Thật đáng mong chợt đó, tên kiêu ngạo.”
Nói xong cô nhìn về phía bầu trời xanh, nhắm mắt lại nói tiếp.
“Chẳng phải ông đùa hơi quá sao, Unknown?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông đeo kính với mái tóc nâu, mặc một bộ trang phục trắng xuất hiện từ phía sau cô, trên tay cầm một mũi thương cứng cáp làm từ máu đỏ tươi.
Ông ta ném nhẹ cây thương đó cho cô gái bắt lấy xong cũng từng chút một biến mất. Vì quá bất ngờ, cô chỉ biết thở dài với hai tay chống hồng.
“Đúng là lạnh lùng thật.”
Cô nói thế khi nhìn vào cây thương máu mà bản thân cầm trên tay, điều khá bất ngờ là nó vẫn chưa trở về trạng thái lỏng. Đây quả thật là một năng lực tuyệt vời trong mắt cô ấy.
****
Quay lại với chiếc xe rác.
Vì chỉ có hai ghế ngồi và còn nằm cách nhau một khoảng nên có một người bắt buộc phải đứng. Đó là Kamito Haku, người đang vui vẻ nhìn về phía trước.
Mắt cậu lúc này đã chuyển về màu đen đúng như ban đầu.
Cậu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trên tay mình liền đưa mắt nhìn vào nó. Vết nứt trên chiếc nhẫn đen của cậu trước đây đã rất to giờ lại to hơn nữa.
Chẳng biết là trong tương lai nó có vỡ không. Cậu khẽ thở dài rồi ngước mắt nhìn lên.
“Haku. Cậu có vấn đề gì sao?”
Thấy Haku đang hướng mắt về bầu trời xa xăm, Yukiko thắc mắc hỏi.
Haku nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không hề. Tôi chỉ đang tự hỏi rằng chúng ta sẽ làm gì khi đến thành phố Xa Bờ.”
“Phải nhỉ? Sau khi trải qua những chuỗi ngày địa ngục đó, liệu rằng chúng ta có thể làm quen lại lối sống như trước đây không nữa.”
Vẻ mặt Yukiko thấp thoáng đâu đó nỗi buồn xen lẫn sự lo lắng.
Chuỗi ngày chịu cảnh dày vò và bất an trong từng giấc ngủ sắp phải kết thúc. Sẽ không còn xác sống hay những tên quái vật đột biến kia nữa.
Tuy cả ba người cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại vô cùng trống rỗng. Họ đều đã mất hết tất cả từ gia đình, bạn bè đến cả tài sản cũng không còn sót lại đồng nào.
Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh chóng, tưởng chừng như một giấc mơ. Đó là cơn ác mộng kinh khủng nhất mà họ từng gặp phải.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Phải cố thích nghi thôi, Yukiko.”
Haku nhắm mắt nhẹ giọng đáp lại lời của Yukiko trước đó. Với cậu thì vẫn còn việc quan trọng phải làm.
Để hoàn thành lời hứa với Tsukiyo, cậu cần phải mạnh mẽ hơn và tập hợp được nhiều người nhất có thể. Không thể để thiên sứ tự do hành động như vậy thêm được nữa.
Tiến đến thành phố Xa Bờ nào!
0 Bình luận