Tiền Truyện : Liệu Pháp Long Nguyệt
Chương 01 : Đệ tam công chúa Satsuki
0 Bình luận - Độ dài: 3,172 từ - Cập nhật:
Ngày xửa ngày xưa, khi thế giới còn chìm trong bóng tối, ma tộc tung hoành khắp mọi nơi. Chúng gieo rắc nỗi tuyệt vọng cho nhân gian, khiến loài người lâm vào cảnh lầm than.
Sức mạnh của ma tộc tựa như vô tận. Chúng không những có khả năng tái sinh sau cái chết mà còn sở hữu một đội quân hùng hậu và sức mạnh áp đảo.
Ngay cả loài rồng cũng không thể chống lại chúng, và khi ma vương lên ngôi, sĩ khí của ma tộc càng dâng cao hơn.
Nhân loại bị biến thành nô lệ, miêu tộc làm kẻ hầu hạ, khuyển tộc bị bắt đi huấn luyện, và cả long tộc cao quý cũng phải chịu khuất phục, trở thành thú cưỡi của chúng...
Tưởng chừng như cả thế giới đã bị diệt vong, thì một sứ giả từ bầu trời xuất hiện. Không mang đôi cánh trắng của thiên thần, không mang sức mạnh thần thánh, cậu chỉ là một kẻ ngoại lai với thanh hắc kiếm trên tay.
Một mình cậu đứng lên chống lại cả loài quỷ, với sức mạnh vượt trội. Một kiếm thổi bay cả lục địa, một cái liếc mắt khiến vạn người quỳ xuống.
Cậu đã đứng về phía nhân loại, trừng phạt ma tộc một cách tàn bạo, và vào ngày đó, ma vương chính thức qua đời.
Người ta gọi cậu là anh hùng, dù thánh kiếm không bao giờ chấp nhận cậu…
"Và đó là kết thúc của câu chuyện,” giọng người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên khi cô đóng lại quyển sách trên tay.
Người phụ nữ ấy thật xinh đẹp, với mái tóc hồng dài thướt tha và đôi mắt tựa như những bông hoa anh đào nở rộ. Bà nhìn cô bé nhỏ nhắn ngồi bên cạnh mình trên chiếc giường, nụ cười âu yếm trên gương mặt.
Cô bé, vẫn còn ngây thơ, chồm người lên giành lấy quyển sách từ tay mẹ, đôi mắt sáng lên.
“Liệu anh hùng có còn sống không mẹ?”
Nghe câu hỏi đó, người mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, một nụ cười đầy dịu dàng hiện trên môi.
“Một ngày nào đó, con sẽ gặp được thôi, Satsuki.”
Trong ánh đèn mờ của căn phòng tối nơi hoàng cung, tiếng gió thổi qua rèm cửa nhẹ nhàng tựa như nâng đỡ. Nhưng giờ đây, chỉ còn tiếng gió thổi qua rèm cửa sổ phòng trống vắng. Tiếng mưa rơi nặng hạt ngoài trời như xua đi những ký ức êm đềm của quá khứ.
Satsuki đứng lặng lẽ trước ngôi mộ mẹ mình, khuôn mặt tối đen, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào phiến đá lạnh lẽo. Mọi người đã rời đi, nhưng cô bé vẫn đứng đó, một mình, như thể cả thế giới đã quay lưng lại với cô…
“Phu nhân đã mất vì bạo bệnh. Không biết công chúa từ giờ sẽ sống thế nào nữa.”
Một tiếng xì xầm chợt vang lên từ đằng xa, cô bé Satsuki ấy đã nghe thấy điều đó nhưng không nói lên điều gì cả. Cô chỉ im lặng, cảm nhận từng hạt mưa rơi xuống mái tóc xõa, dài nhưng ướt đẫm.
Mọi người lặng lẽ rời đi, còn cô vẫn đứng yên đó ngắm nhìn ngôi mộ đá trước mặt. Lẻ loi dưới hàng cỏ xanh tối màu, tựa như nước mưa đã cuốn trôi đi sắc của chúng.
Cô vẫn còn nhớ như in giọng nói ấm áp của mẹ mỗi lần kể về hắc anh hùng. Những câu chuyện đó giống như chiếc cầu nối duy nhất giữa cô và thế giới bên ngoài. Nhưng giờ đây, tiếng nói của mẹ đã vĩnh viễn chìm vào sự tĩnh lặng.
Cô đứng trước mộ mẹ, cảm giác như đang mất dần đi chính bản thân mình. Đôi mắt Satsuki trống rỗng, nhìn về phía phiến đá lạnh lẽo trước mặt mà không nói một lời nào.
Không ai có thể hiểu được cảm giác của cô, và chính cô cũng không biết liệu mình có còn cảm giác gì nữa không.
…
Một khoảng thời gian dài đã trôi qua, cô năm nay đã lên 16 tuổi. Một tay mang cặp, tay còn lại đang ôm lấy cuốn sách tranh trong người, vội vàng đi trên dãy hành lang của ngôi trường với khuôn mặt không cảm xúc.
Cuốn sách mà cô mang theo có tiêu đề “Huyền thoại hắc anh hùng”, cuốn sách mà mẹ thường đọc khi chuẩn bị ngủ.
Kể từ ngày mà cô qua đời, cô gần như không ra khỏi phòng mình trừ khi đi học ở học viện hoàng gia. Nơi tập trung hầu hết các con cái của quý tộc tại Long Vương Quốc.
Satsuki là một trong số ba đại công chúa của vương quốc này, mặc dù ở địa vị thấp nhất nhưng vẫn là người có quyền lực. Tuy nhiên, cô lại mang rất nhiều tai tiếng đến mức bị cô lập.
Mặc kệ đi mọi thứ diễn ra xung quanh, Satsuki bắt đầu bước tiếp về phía trước trên hành lang vừa ồn ào vừa nhộn nhịp này. Bởi khi đứng đây, cô lại cảm thấy bản thân mình thật lạc lõng.
Bước chân của Satsuki vang lên một cách lặng lẽ trên hành lang dài. Tiếng giày của cô bé hòa vào âm thanh ồn ào xung quanh, nhưng lại dường như mờ nhạt tựa như vô hình. Mọi người lúc này đang ở ngay trước mặt, dù vậy với cô thì tựa như đang ở một thế giới khác.
Cô chỉ đành phải nhanh chóng đẩy nhanh bước đi, tiến đến lớp của mình.
Bên trong một lớp học, không gian có thể xem là rất rộng. Dù sao thì nơi này vốn được xây dựng cho các quý tộc nên mọi thứ xung quanh rất sạch sẽ và toát lên vẻ cao sang.
Các dãy bàn ghế gỗ dài xếp từ trên xuống theo dạng bậc thang, thấp nhất là khu vực gần với chiếc bảng đen. Các nam nữ sinh khác đang chia theo từng nhóm ngồi cùng nhau chuyện trò.
Satsuki lặng lẽ bước vào lớp, ánh mắt thoáng nhìn về phía những người khác đang trò chuyện rôm rả. Cô thoáng dừng lại trước cửa, ánh mắt liếc nhanh qua những học sinh khác, nhưng rồi ngay lập tức hạ xuống, không dám nhìn lâu.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt của ai đó, Satsuki luôn cảm thấy như mình bị lột trần trước những ánh nhìn kỳ thị, đầy khinh miệt. "Mình chỉ cần đi vào, ngồi xuống và không gây chú ý," cô tự nhủ, cố gắng thở đều để che giấu sự lo lắng đang dâng lên trong lòng.
Cô không có sức mạnh, cũng không phải là thiên tài. Trái lại, cô bị cả gia đình ghẻ lạnh và cho rằng đó là đứa con hoang. Nhưng vì là người hoàng tộc nên chẳng người nào dám ra tay với cô cả.
“Nhìn này! Tớ đã có thể hoá hình ở cánh tay rồi.”
Bước chân cô dừng lại khi nhìn thấy một học sinh nam đang khoe cánh tay đang dần đổi sang màu xanh dương của mình, những vảy xanh lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Sức mạnh và khả năng của họ khiến Satsuki chợt cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, lạc lõng giữa đám đông.
“Hoá hình bán long…” Cô thì thầm trong tâm trí, tự nhận thức rõ sự khác biệt.
Theo lẽ thường tình, khi vừa lên ba thì các long nhân tộc đều có thể hoá hình hoàn chỉnh thành rồng. Càng về lâu dài, khi kiểm soát được một cách hoàn hảo thì họ có thể biến đổi một phần cơ thể, đó gọi là dạng bán long.
Satsuki là ngoại lệ, bởi cô không thể hoá hình hoàn chỉnh dù số tuổi của cô đã đủ điều kiện từ lâu. Có thể cô đã mắc phải một căn bệnh nào đó, hoặc bị trúng phải một lời nguyền.
Chính vì vậy, mọi người bắt đầu cô lập và xem thường cô. Dù cho đó là giáo viên hay gia đình.
Cô tiếp tục bước, tìm chỗ ngồi quen thuộc của mình ở cuối lớp, xa rời những ánh nhìn và lời bàn tán. Satsuki không mong đợi gì, chỉ muốn buổi học trôi qua mà không bị chú ý đến.
Tay cô nhẹ nhàng đặt chiếc cặp mình mang theo lên chiếc bàn học phía dưới cùng. Đây vốn chỉ là vị trí mà chỉ có duy nhất một mình cô ngồi trên cả một dãy hàng ngang.
Đối với Satsuki thì đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Vài phút đã trôi qua, thầy giáo đã bước vào bên trong. Đó là một người đàn ông gầy gò đeo kính, khuôn mặt vô cùng cọc cằn có thể đoán ra là rất khó tính.
Vì đây là ngày đầu học kỳ nên chẳng biết tính cách thật sự sẽ như thế nào. Satsuki thở dài trong khi đang chống cằm nhìn với khuôn mặt chán nản.
Đối với cô thì đây đã là năm hai ở học viện hoàng gia, nhưng kết quả lại chẳng có người bạn nào. Mọi người cho rằng cô sẽ mang đến lời nguyền cho họ nên phần hầu hết đã tránh xa.
Cứ thế, tiết học đã bắt đầu.
Thầy ấy giới thiệu bản thân mình là Cratus, giáo viên chủ nhiệm, cũng là người sẽ dạy lớp sinh học chuyên về bán long nhân. Đây chính là môn mà Satsuki không thích nhất bởi cô là kẻ không thể hoá thân thành rồng trong lớp này.
Đột nhiên, cánh cửa lớp chợt bật mở. Một cô gái với mái tóc xanh dài và khuôn mặt hớt hải bước vào, suýt ngã khi cố giữ thăng bằng. Theo sau cô là một cậu con trai có mái tóc cùng màu nhưng ngắn và gọn gàng hơn. Cả hai dường như mới tới lớp lần đầu.
Khi nhìn từ xa, Satsuki có chút tò mò về cô gái ấy.
“Em xin lỗi, em tới trễ ạ.”
Người vừa đến trễ nói như vậy, cả lớp lúc này đều hướng sự chú ý đến cô. Đi theo sau là một cậu con trai có màu tóc tương tự, nhưng được cắt theo kiểu ngắn hơn trông khá gọn gàng.
“Dù đi trễ nhưng phong thái của người đó trông điềm tĩnh thật.” - Satsuki nghĩ như vậy.
Thầy Cratus nhìn vào họ, khuôn mặt nhăn nhó cùng điệu bộ cau mày. Có lẽ vì đây là buổi đầu tiên nên ông ta đã nhẫn nhịn.
“Nhanh chóng về chỗ đi.” Ông ta hằng giọng nói như vậy.
Satsuki khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua họ từ góc khuất của mình. "Đi trễ trong ngày đầu học kỳ sao?" Cô tự hỏi, nhưng không quan tâm lắm.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô gái đó chợt dừng lại trên Satsuki, rồi họ tiến về phía cuối lớp, nơi cô đang ngồi.
Họ ngồi xuống bên cạnh cô, điều mà ít ai dám làm. Cô gái mỉm cười gượng gạo, giọng nói run run:
“Chào... tớ ngồi đây được chứ?”
Satsuki liếc mắt nhìn cô gái. Một phần trong cô cảm thấy nghi ngờ, nhưng cô không nói gì. Sau một thoáng im lặng, cô khẽ gật đầu.
“Không vấn đề gì,” Satsuki trả lời, giọng bình thản nhưng đôi mắt vẫn lặng lẽ quan sát. Họ thật kỳ lạ, dường như không hề để tâm đến việc cô bị cô lập.
Lớp học im lặng hẳn khi thấy hai người ngồi cạnh Satsuki. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhưng cả hai dường như không để ý. Satsuki thoáng lo lắng rằng họ sẽ sớm bị xa lánh giống cô, nhưng trong lòng cô không thực sự quan tâm.
Thoáng ban đầu, Satsuki có chút nghi ngờ bởi dãy bàn này có thể xem là còn rất nhiều chỗ trống. Thế thì vì lý do gì mà họ lại lựa chọn chỗ này, ngồi bên cạnh cô?
Hai người họ bình thản ngồi xuống và khi trông thấy hành động đó, cả lớp nhìn chằm chằm vào dãy bàn cuối. Trong lòng Satsuki chỉ mong rằng hai người ngồi cạnh cô sẽ không bị cả lớp kỳ thị hay xa lánh.
Tiết học lúc này đã thật sự bắt đầu.
Bán long nhân, loài có hai dạng chính đó là rồng và người. Về cơ bản thì cả hai đều là hình dạng thật sự và khi biến hình sẽ không tiêu tốn bất kỳ lượng ma lực nào.
Giải thích thêm về ma lực thì đây được xem là nguồn năng lượng cố định trong cơ thể mỗi người. Khi được sinh ra, họ sẽ có một bể ma lực khác nhau nhưng giới hạn thì không thể tăng lên được.
Miễn là cơ thể có ma lực lớn thì sẽ mở ra một tương lai sáng lạng trong việc lựa chọn nghề nghiệp, bởi đây vốn là thứ được người đời nể trọng trong thời đại này.
Quay lại vấn đề chính, như đã nói trước đó thì Satsuki không thể hoá rồng dù có cố gắng thế nào đi nữa. Điều cô có thể làm được đó là sử dụng ma thuật để biến thân. Nhưng đó chỉ là cái vỏ bên ngoài, không phải là hình dạng thật sự của cô.
Chẳng có ai công nhận chuyện này cả.
“Chúng ta là bán Long Nhân, vừa là Nhân vừa là Long. Việc không thể hoá Long là một sự sỉ nhục đối với loài rồng.”
Người thầy ấy vừa nói vừa liếc nhìn Satsuki khi cô đang cau mày đọc sách. Trong lịch sử, mối quan hệ giữa người và rồng vốn không được thân thiện.
Chính vì vậy một kẻ chỉ có thể ở nhân dạng như Satsuki đặc biệt bị ghét. Nhưng phần lớn ghét cô vì lý do đó hầu hết là người lớn nên cũng không quá ảnh hưởng.
“Này, đó là sách tranh truyền thuyết về Hắc Anh Hùng sao?”
Khi mãi chìm vào suy tư, Satsuki chợt giật mình vì tiếng nói của cô bạn cùng bàn vang lên. Cô ấy lúc này đang nhìn vào cuốn truyện mà cô đặt trước mặt mình.
Satsuki im lặng nhìn cô một lúc, cảm thấy tò mò trước thái độ thích thú của đối phương. Khi nhận ra chính mình đang bị nhìn chằm chằm, cô gái ấy mới hằng giọng mỉm cười.
“Xin lỗi nhé! Tớ là Sarah thuộc gia tộc Hydro.”
Cô ấy đặt tay lên ngực mình khi giới thiệu, sau đó liền chỉ tay về cậu nam sinh ngồi bên cạnh mình.
“Còn đây là anh trai tớ, Santos Hydro.”
Vì được em gái giới thiệu, anh ta chợt quay lại gật đầu nhìn Satsuki. Sau đó liền cố gắng liếc mắt về chỗ khác. Satsuki chẳng thấy lạ gì về hành động này bởi cô biết thừa cậu ta đang cố né tránh.
Cô nhìn vào mắt Sarah, nhướng mày một lúc, phân vân không biết có nên trả lời hay không. Vì đối phương vẫn đang chờ câu trả lời, cô đành khẽ thở dài đáp mà không nhìn mặt.
“Satsuki.”
Cô chỉ nói như thế, tạo ra vẻ lạnh lùng và xa cách. Bản thân Satsuki biết rõ nếu họ kết thân với cô thì chắc chắn sẽ bị trường cô lập.
Tuy nhiên, Sarah lại lúc này lại hoảng hốt lấy tai che miệng hét lên. Âm vang to đến mức khiến cả phòng học nhìn về phía họ. May mắn là vì nhìn thấy Satsuki nên họ bắt đầu có lơ đi.
Không biết nên gọi đây là điều tốt không nữa.
Sarah che miệng, nói ra lời thì thầm.
“Satsuki? Là tên của tam công chúa của Vương Long Quốc sao? Liệu rằng ngài có thể rủ lòng nhân từ với kẻ ngu muội này vì đã mạo phạm?”
Giọng cô ấy có chút run run, có lẽ là đang lo sợ điều gì đó. Vì vậy, Satsuki bắt đầu cảm thấy cô gái này thật sự rất kỳ lạ, gợi nên sự hiếu kỳ trong lòng cô. Nhưng vẫn như cũ, cô chẳng muốn phải kết thân với họ.
“Không sao. Dù gì cũng chẳng có ai thật sự xem tôi là công chúa cả.”
Satsuki bình tĩnh đáp lại khi đang nhắm mắt. Đối với cô thì chỉ cần không bị chú ý đến thì đã là tốt rồi, bởi cái quyền lực công chúa ấy đối với cô là hoàn toàn không cần thiết.
Một thứ vô dụng vì chính cô đang bị tất cả mọi người xem thường.
Sarah chợt nở một nụ cười khổ.
“Trông cậu khá cô đơn nhỉ? Tớ cảm nhận được đó.”
Cô nói như thế, nhưng lại bị Santos ngồi cạnh kéo lại gần phía mình, thì thầm to nhỏ. Cậu ta kể cho Sarah nghe về chuyện Satsuki bị cô lập vì lý do không thể hoá rồng dù bản thân là một bán long nhân.
Khi nghe thấy chuyện đó, cô ấy có chút bất ngờ nhưng tình thế dường như vẫn chẳng thay đổi. Trái lại, sự hiếu kỳ trong Sarah lại càng thêm sâu sắc thêm.
Cô quay lại nhìn Satsuki, người đang cố gắng ngó lơ đi sự hiện diện của hai kẻ ngồi bên cạnh mình.
“Tớ còn có thể nhìn thấy đó, thông qua đôi mắt của tớ.” Sarah chống cằm, miệng nở nụ cười nói.
Satsuki nghe thấy điều đó liền liếc mắt với dáng vẻ tò mò.
“Thấy?”
Nhận ra cá đã cắn câu, Sarah mỉm cười với đôi mắt sắc lạnh, từng chút một đưa sát mặt mình đến gần với Satsuki khi cô đang cố né ra xa. Đôi mắt xanh của Sarah chợt sáng lên, tựa như đang săm soi điều gì đó.
“Bể ma lực của cậu, tớ không thể thấy được giới hạn. Có lẽ vì nó mà cậu không thể hoá rồng chăng?”
Nghe thấy lời nói của Sarah, Satsuki chợt mở to mắt kinh ngạc. Vì không kiềm chế được mà cô đã hét lên.
“Chờ đã! chẳng phải thầy đã bảo việc hoá hình không liên quan gì đến ma lực sao?”
Sau câu hỏi của cô, giọng nói đang hằn lại của thầy giáo chợt vang lên cùng khuôn mặt cau có. Satsuki nhận ra hành động sai của mình liền thất vọng ngồi thẳng trở lại.
Thầy Cratus lại tiếp tục bài học của mình. Cũng vào lúc đó, Sarah chợt nằm thừ xuống bàn nở nụ cười nhí nhảnh nói với Satsuki.
“Chúng ta bàn đến chuyện đó sau nhé!”
0 Bình luận