Tiền Truyện : Liệu Pháp Long Nguyệt
Chương 02 : Bạn cùng phòng
0 Bình luận - Độ dài: 3,172 từ - Cập nhật:
Sau giờ học, Satsuki từ tồn dọn dẹp chỗ sách tập của mình. Thời điểm hiện tại là khoảng thời gian ăn trưa, tuy nhiên vì cô chỉ có một mình nên không nhất thiết phải vội.
Những tiết học trước đó đối với cô có thể gọi là không vấn đề gì. Về khoảng lý thuyết thì cô cũng khá tự tin, nhưng nếu tính thêm khoảng thực hành thì khác.
Dù sao thì thể chất của kẻ không thể hoá rồng vẫn luôn thấp hơn với đa số mà.
Sau khi cất cuốn sách tranh vào trong cặp, cô lặng lẽ rời khỏi lớp. Tưởng chừng có mọi thứ sẽ yên tĩnh như trước đây, một tiếng nói của cô gái chợt vang lên.
“Công chúa Satsuki!”
Nghe thấy tiếng gọi lớn đó, cô vô thức quay về sau và nhận ra chủ nhân giọng nói là Sarah, đi bên cạnh chính là anh trai cô ấy.
“Chúng ta cùng ăn trưa nhé!”
Sarah bắt lấy tay của Satsuki kéo lại gần mình, đồng thời ánh mắt toát lên đầy vẻ mong đợi. Vì không cưỡng lại được, vả lại cũng chẳng có lý do gì để từ chối nên Satsuki đã quyết định sẽ theo họ.
Đến phòng ăn, không gian nơi này có thể xem là rất rộng. Satsuki không bất ngờ mấy bởi đây đã là năm hai của cô.
Trái lại Sarah và anh trai Santos kia lại có chút choáng ngợp về nơi này.
Bảo sao Satsuki lại cảm thấy không quen hai khuôn mặt này. Thì ra họ là học sinh chuyển trường.
Ánh sáng vừa đủ từ chiếc đèn chùm trên trần nhà lan tỏa nhẹ nhàng khắp căn phòng. Xen lẫn đó là hàng cây xanh thẳm bên ngoài những chiếc cửa sổ to lớn, trông như mọi người ở đây đang cắm trại ngoài trời.
Các bàn ăn đường xếp đều nhau xung quanh sảnh, đều là bàn tròn và có từ ba đến năm chiếc ghế vây quanh. Các thức ăn đặt gọn gàng trên bàn và đa số đều là đồ đắt tiền.
“Này… tớ thật sự được ăn chúng chứ?”
Sarah xanh mặt, chỉ ngón tay đang vật vã mồ hôi về phía chiếc bàn. Trong cô lo sợ rằng những món được bày biện ra chỉ dùng để ngắm.
Đây cũng không phải lạ gì bởi lần đầu khi Satsuki đến đây, cô cũng từng có cảm giác tương tự. Bởi chúng trông chẳng khác nào bữa ăn dành cho các hoàng tộc cả.
Dù sao thì đây cũng là học viện do hoàng gia quản lý nên cô đã sớm chấp nhận chuyện này. Xét đến một bữa trưa thế này thôi cũng phải tốn một lượng lớn chi phí rồi. Vì thế mà bữa tối thường sẽ do học viên tự lo liệu.
Satsuki gật đầu với Sarah rồi đi nhanh về trước, chọn chiếc bàn chỉ dành cho ba người. Trong cô cảm thấy khá may mắn bởi có hai anh em họ đi cùng. Vì quanh đây không có bàn cho một người nên nếu không có bạn bè đi cùng thì phải tự mình ghép vào bàn người khác.
Nếu chuyện đó xảy ra thì Satsuki chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người từ chối. Trong cô thầm nói ra lời cảm tạ đến hai người họ.
Ngồi vào bàn, Sarah không giấu được cảm giác thèm ăn của mình, liên tục nuốt nước bọt mong đợi được thưởng thức chúng. Santos thì vẫn điềm tĩnh, im lặng ngồi bên cạnh chẳng nói lời nào.
Khác với Sarah, anh ta dường như biết về tin đồn xấu về Satsuki và đang đề phòng hết mức có thể. Cô cũng chẳng thấy khó chịu về điều này, tuy nhiên khi càng nghĩ về điều đó thì cô càng cảm thấy buồn lòng.
Thức ăn bao gồm thịt, cơm, ngoài ra còn có súp và một vài món tráng miệng. Satsuki chỉ chậm rãi lấy một phần thịt từ đĩa, từ tốn ăn từng miếng nhỏ lẻ.
“Bọn họ đã nấu thứ này như thế nào vậy?”
Sarah cũng bắt chước cắt và bỏ một miếng thịt vào miệng, cảm nhận một mùi hương thơm cùng cảm giác mềm mại tựa như tan chảy bên trên đầu lưỡi. Cô nở nụ cười hạnh phúc, tựa người vào Satsuki ngồi bên cạnh.
“Satsuki nè, cậu không cần phải giữ mình như vậy đâu. Cứ thả lỏng là được mà.”
Giọng của Sarah một lần nữa vang lên, liếc nhìn Satsuki người đang cố đẩy xa cô ra nhưng không đủ sức lực. Sau một lúc, Satsuki khẽ thở dài đầy mệt mỏi rồi tiếp tục thưởng thức bữa ăn.
Santos nắm lấy vai của Sarah, kéo cô về phía mình nhắm mắt bình thản nói.
“Em đang làm phiền cô ấy đấy, Sarah.”
“Hả…? Thật sao?”
Sarah tỏ ra bất ngờ, hướng ánh mắt đáng thương về phía Satsuki. Cô ấy cũng cảm nhận được điều đó, cố gắng né tránh đi ánh mắt đối phương bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên sự khó chịu vì bị nhìn chằm chằm vẫn còn đó, xen lẫn một chút tự trách. Cô biết rõ Sarah không có ý muốn làm hại bản thân mình, trái lại dường như còn có mong muốn kết thân.
Satsuki bèn nhíu mày nhìn cô gái mái tóc xanh kia, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Cũng không hẳn. Tôi không hề thấy cô phiền gì cả.”
Nói xong, cô tiếp tục với bữa ăn của mình. Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nói một câu như thế, vì vậy mà Satsuki lúc này tỏ ra có chút lúng túng.
Sarah nhận ra điều này, che miệng nở một nụ cười nham nhở với đối phương. Song, cô mặc kệ rồi cắt tiếp chỗ thịt vừa này bỏ vào miệng mình, một tiếng hét vui sướng lại xuất phát từ cô.
“Giá mà tớ được ăn cùng Hắc Anh Hùng với những món như thế này nhỉ?”
Cô vừa ăn vừa nói, và lời ấy khiến Satsuki chú ý đến. Nhưng Santos ngồi cạnh liền gãi đầu ra vẻ khó chịu vì điều gì đó.
“Sao em lúc nào cũng nhắc đến hắn vậy? Chỉ là truyền thuyết dành cho trẻ con thôi, làm gì có chuyện hắn tồn tại chứ.” cậu ta cau mày nói thế.
Những lời ấy tựa như tia sét đánh vào cơ thể Satsuki khiến cô có chút run run. Ngay lập tức, Sarah đập mạnh tay xuống bàn lườm Santos với ánh mắt sắc như dao nói với giọng khó chịu.
“Hả? Thế anh giải thích tại sao lại có xuất hiện sông Nguyệt Kim đi.”
Sông Nguyệt Kim, nằm ở phía Tây của lục địa này. Tương truyền rằng vào thời kỳ xa xưa, trong cuộc chiến tranh với ma tộc, khi mặt trăng tròn nhuộm đỏ thì Hắc Anh Hùng đã giáng xuống một cú chém chia cắt nửa thế giới.
Đòn tấn công đó mạnh đến mức tạo ra một khe vực khổng lồ và sau cả nghìn năm, nó đã trở thành một con sông sâu không thấy được đáy. Đó là những gì mà Satsuki đọc được qua cuốn sách tranh.
“Chẳng phải vẫn còn nhiều con sông lớn khác sao? Chỉ là hiện tượng tự nhiên bình thường do động đất gây ra thôi.” Santos bình tĩnh trả lời, từ tốn ăn mà chẳng để lộ động tác thừa nào.
“Chậc! Anh thì biết cái gì chứ?”
Sarah tặc lưỡi, nói thế khi cúi xuống liếc nhìn anh ta với đôi mắt như mèo. Đây vốn là hành động mà một tiểu thư quý tộc không nên có, tuy vậy thì Satsuki lại cảm thấy cô gái này rất đặc biệt.
Cô mặc kệ hai người họ mà tiếp tục với bữa ăn. Sarah cũng chịu thua mà lấy một phần thịt lớn bỏ vô miệng rồi nuốt ực xuống.
Cách cô ấy ăn còn đáng sợ hơn cả dã thú nữa.
Santos nhắm mắt thở dài.
…
Bữa trưa kết thúc, Sarah và Santos vẫn tỏ ra vui vẻ trò chuyện. Dù Satsuki đã cố gắng hòa nhập, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng giữa họ. Sarah, với tính cách vui vẻ, luôn nỗ lực kéo Satsuki vào cuộc trò chuyện, nhưng Satsuki chỉ đáp lại bằng vài câu trả lời ngắn gọn.
Giờ học buổi chiều trôi qua bình lặng. Satsuki chăm chú vào bài giảng, nhưng tâm trí đôi lúc lại thoáng nghĩ đến những điều thú vị mà Sarah chia sẻ trong bữa ăn. Sau tất cả, việc có một người bạn như Sarah là điều mà Satsuki chưa từng nghĩ đến.
Khi buổi học cuối cùng kết thúc, ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều vàng rực rỡ trên con đường lát đá. Bầu trời đã nhuộm màu hoàng hôn. Nắng đỏ vàng chiếu xuống nền lát đá, trải dài trên bãi cỏ xanh tưởng chừng như vô tận. Satsuki cứ thế mà một mình bước đi, đầu cúi gằm xuống lặng lẽ không dám nhìn các bạn học khác.
Cô sợ rằng sẽ lại nhìn thấy những ánh mặt kỳ thị hoặc dè chừng, trông chẳng khác nào đang nhìn một loài sâu bọ không giá trị.
Mái tóc hồng cô nhẹ nhàng đung đưa theo ngọn gió nhẹ, theo những chiếc lá xanh bị cuốn trôi trong không khí. Và rồi, cô đã đi đến được nơi đó, ký túc xá của học viện hoàng gia.
Đó là một toà nhà lớn, bên ngoài là một dãy hàng rào sắt bao phủ xung quanh và dường như có một ma thuật kết giới dùng để bảo vệ nơi này. Việc đề cao tính mạng dành cho học sinh là việc tối thiểu cần phải làm, nên cũng chẳng có gì lạ lắm.
Cổng vào có kích thước vô cùng lớn, làm từ gỗ với tông màu sáng và có vẻ như rất cứng cáp. Satsuki đứng im lặng nhìn một lúc bởi đôi mắt không ngừng rời khỏi thứ này.
Dù đã học đến năm thứ hai, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô được sống bên trong một ký túc xá. Chắc chắn đây sẽ là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ đối với cô.
Đi vào bên trong cánh cổng đang mở ấy, cả không gian khu vườn bên trong là một màu xanh thẩm của thảm cỏ, tưởng chừng mênh mông như mặt biển rộng lớn. Lý do cho sự thoáng đãng này thì là để đề phòng trường hợp có học sinh hoá thành dạng rồng gây hư hỏng cơ sở vật chất.
Ngoài ra, đằng trước còn có một chiếc đài phun nước theo kiểu cổ điển, với bức tượng một vĩ nhân đang dùng phép đổ nước xuống bồn bên dưới.
Về kí túc xá, kích thước có thể xem là rất lớn và tòa nhà này được xây dựng theo phong cách xưa cũ với đá và gỗ là nguyên liệu chính cùng một số chi tiết trang trí cổ điển. Các cửa sổ của nơi này khá lớn với khung gỗ chạm khắc tinh xảo.
Satsuki đẩy cửa, bước vào bên trong sảnh chính rộng lớn với trần nhà cao vút cùng những chùm đèn ma thuật lơ lửng trên không, phát ra những ánh sáng dịu nhẹ.
Bước chân cô vang vọng, đi đến chiếc cầu thang ở khung vực trung tâm, hình dạng tương đối cong nhẹ khi dẫn lên tầng hai. Đứng từ cầu thang này, cô có thể nhìn xuống toàn bộ sảnh bên dưới.
Nhưng lúc này lại vô cùng vắng vẻ. Có lẽ là do lúc này, mọi người thường lựa chọn tham quan trường hoặc đi dạo cùng bạn bè.
Vì vậy mà không thấy bóng ai cũng là điều đương nhiên.
Satsuki đi dọc theo hành lang, tay cầm theo chiếc chìa khoá móc với bảng số 205. Bên phải là các dãy cửa dẫn vào phòng còn bên trái những chiếc cửa sổ với kích thước trung bình. Cảm giác cũng không ngột ngạt lắm nhỉ?
Đến căn phòng của mình, cô hít sâu rồi mở cửa bước vào bên trong.
Theo lẽ thường thì một phòng sẽ bao gồm hai người, vì vậy mà Satsuki sẽ có chút hơi lo lắng về vấn đề này. Nếu gặp phải một cô gái có thái độ không hài lòng với cô thì sẽ khá nguy to.
Đến đây, cô bắt đầu mong rằng người bạn cùng phòng của mình chính là Sarah.
Và rồi, cô gái tên Sarah ấy lúc này đang ngồi trên chiếc giường tầng nhìn chằm chằm về hướng của Satsuki. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, họ đều tỏ ra bất ngờ mà sững người lại.
“Sar…”
“Công chúa Satsuki!”
Chưa kịp nói dứt lời, Sarah chợt la lớn rồi xông thẳng đến ôm lấy Satsuki với khuôn mặt hạnh phúc.
“Tớ cứ nghĩ là sẽ gặp phải một cô gái đáng sợ, nhưng bây giờ thì yên tâm rồi.”
Sarah nói vậy khi đang mừng rỡ, điều đó khiến Satsuki cảm thấy có chút khó xử mà vô thức lùi về sau. Tim cô lúc này đã đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, đi kèm với một cảm giác rất lạ lẫm.
Trong thoáng chốc, khi nhìn thấy khuôn mặt của Sarah thì Satsuki đã có chút yên tâm không thể nói nên lời. Dù tỏ ra lạnh lùng là thế, sâu thẳm trong tim của cô đã xem cô gái này là niềm hy vọng của mình.
Có lẽ, đây chính là lần đầu tiên mà cô cảm nhận đang ở trong mối quan hệ bạn bè thật sự.
“Ở ngôi trường này, chẳng có cô gái nào đáng sợ hơn tớ đâu.”
Tay Satsuki đưa lên, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc xanh của Sarah. Và cũng ngay trong giây phút đó cô đã nở một nụ cười, thứ vốn đã không xuất hiện trên khuôn mặt cô suốt tám năm qua.
“A! Cậu cũng biết cười nhỉ, công chúa Satsuki?”
Nhận thấy biểu cảm lạ, Sarah vô thức hét lên khi nhìn chăm chú nhìn vào đối phương. Satsuki chợt đẩy đối phương ra xa mình rồi đi đến vị trí chiếc giường ngủ với ánh mắt lạnh lùng như trước.
“Cậu nhìn lầm rồi.”
Cô nói thế khi đang đặt cặp mình lên chiếc bàn gỗ bên cạnh. Sau đó mệt mỏi ngồi bệt xuống giường.
Ngó nghiêng xung quanh, đây là một căn phòng không thể gọi là rộng được mặc cho kích thước tổng thể khi nhìn bên ngoài là cách xa. Vẫn có hai chiếc tủ quần áo lớn và bàn học gỗ đặc ở trung tâm.
Chiếc giường đặt ở góc phòng này là giường tầng để tiết kiệm diện tích. Có lẽ vì từ trước đến giờ, Satsuki thường xuyên ngủ ở giường ở hoàng cung nên đối với cô, thứ cô đang ngồi lên lúc này có phần hơi cứng.
Không biết tối ngày hôm nay cô có ngủ được hay không.
Có phòng vệ sinh, nhưng không có phòng tắm. Cô nghe bảo rằng phòng tắm sẽ là của chung khi ở ký túc xá, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ có khoảng thời gian mở cửa nhất định.
Chuyện này có lẽ sẽ khá phiền phức trong việc sắp xếp lại thời gian biểu. Ngoài ra còn có nhiều thứ khác như quy định giờ giới nghiêm và các bộ luật cấm khác. Để không gặp phải phiền phức, Satsuki buộc phải đọc qua nó một lần khi thời gian.
Rời khỏi chiếc giường, cô đi đến chiếc cửa sổ khi đang bị ánh mắt tò mò của Sarah nhắm vào.
“Nè… người đó là ai vậy?” Satsuki nói thế khi nhìn vào chiếc cửa sổ nhỏ đặt trên bức tường cạnh đầu giường.
“Người nào cơ?”
Sarah nhanh chóng chạy đến vị trí của Satsuki, đưa mắt nhìn về hướng của đối phương. Thoáng ban đầu, cô liền tỏ ra bất ngờ.
“Hắc Anh Hùng…?”
Sarah vô thức nói khi nhìn vào cậu trai mặc áo choàng đen trước mặt mình, đứng trên thảm cỏ xanh nhìn ríu rít như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Khi nghe thấy lời nói của cô ấy, Satsuki liền hoài nghi hỏi lại.
“Hắc Anh Hùng? Ý cậu là người hùng trong truyền thuyết sao?”
Sarah gật đầu, quay lại nhìn vào mặt của đối phương.
“Phải, trước đây tớ từng trò chuyện với anh ấy một lần, nhưng tớ không chắc chắn nữa…”
Vừa nói, cô vừa liếc mắt lại về hướng cửa sổ, tuy nhiên chàng trai mặc áo choàng đen đó đã biến mất không để lại tâm hơi. Điều đó khiến cả hai cô gái rất bất ngờ không rõ tại sao.
Sau một lúc suy nghĩ, Sarah chỉ tay về hướng cửa sổ nhìn Satsuki với con ngư rối rắm tựa như bị ai đó thôi miên.
“Có lẽ là giáo viên nào đó ở trường chăng? Làm gì có chuyện Hắc Anh Hùng đến đây chứ?”
Cô ấy nói thể, trong khi ngón tay đang chỉ trỏ đó vẫn đang run rẩy như cái máy. Satsuki nhướng mày hoài nghi, nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận với lời nói của cô.
Bỏ qua vấn đề liệu họ có nhìn lầm hay không, thay vào đó Satsuki lại hoài nghi về những lời mà Sarah đã nói. Đó là về chuyện mà cô ấy từng trò chuyện với người hùng trong truyền thuyết.
“Cậu đã gặp anh ấy sao? Hắc Anh Hùng…” Satsuki cau mày hỏi.
“Ối chà… cậu để ý đến chuyện đó sao?” Sarah khúc khích cười.
“Chuyện đó là sự thật sao?” Satsuki không giấu được sự tò mò, tim bắt đầu đập thình thịch như sắp phát nổ.
Sarah chỉ khúc khích cười, đi đến cửa ra vào rồi liếc lại nhìn Satsuki.
“Là thật. Tớ từng gặp anh ấy,” cô vừa nói vừa mở cánh cửa ra.”Tớ có hẹn với anh trai nên phải đi một lúc, khi có thời gian thì chúng ta sẽ trò chuyện với nhau nhé, công chúa Satsuki.”
Sau đó, cùng với nụ cười, tiếng bước chân của cô ấy từng chút một nhỏ dần khi đóng lại cánh cửa phòng. Satsuki lúc này chỉ biết im lặng đứng nhìn cô gái rời đi mà không cản lại.
Cô đi đến mở chiếc cặp, lấy cuốn sách tranh mà bản thân luôn trân quý mà ôm chầm lấy nó nằm vật vã ra giường. Khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng vì sự phấn khởi xen lẫn sự vui sướng.
“Mẹ, anh ấy thật sự có tồn tại.”
0 Bình luận