Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm
Chương 11: Giao ước linh hồn lần đầu thành lập
0 Bình luận - Độ dài: 4,114 từ - Cập nhật:
Vết thương dường như đã trở nặng đi rất nhiều, Haku lúc này đã cảm nhận được nỗi đau tột cùng sau những cú đấm kia. Lúc này, cậu chẳng biết bản thân đang ở đâu bởi tầm nhìn phía trước đã tối đen như mực.
Phần đầu đau buốt như hàng nghìn con kiến đang cắn sâu vào da thịt. Cả phổi cũng trở nên khó thở cùng cực, mỗi lần lấy hơi là mỗi lần đau đớn.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Đó là giọng của cô gái thường hay mang thức ăn đến cho cậu, rất gần tựa như đang ở ngay trước mặt. Đột nhiên, Haku cảm thấy có thứ gì đó tựa như nước đang chảy xuống chậm rãi ở vùng trán.
“Cố ngồi yên đi nhé! Tôi đang khử trùng vết thương.”
Cô ấy lại một lần nữa lên tiếng và lần này cậu dường như có thể đoán ra tình hình lúc này. Lý do mà Haku chỉ thấy một mảng đen trước mắt là do có một chiếc khăn đang chùm lấy đầu cậu.
Đây hẳn là để cầm máu.
Tuy nhiên, biết là thế đi nữa thì cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân chẳng thể cử động nổi trong lúc này. Cậu nhẹ nhàng mở miệng ra định lên tiếng, nhưng một cơn đau khác chợt kéo đến khiến cậu ngậm miệng lại.
Cô gái đó ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng gắp từng miếng bông gòn chạm vào những vết thương đang chảy máu của Haku. Khuôn mặt tuy không thể hiện cảm xúc nào nhưng cậu vẫn nhận ra sự ân cần của cô.
“Tôi khá bất ngờ là cậu bị thương nặng như vậy mà vẫn chưa chết đó. Tiếc là tình trạng hiện giờ cũng gần như bán sống bán chết rồi.”
Tay chân đã nát như tương, hơn nữa còn đang bị còng dính chặt vào ghế. Đây chính là lý do mà Haku chẳng thể di chuyển được dù cho có cố gắng thế nào đi chăng nữa.
Cả những vết thương trước đó như gãy xương sườn cũng như là chảy máu ở vùng đầu. Việc cậu không chìm vào hôn mê sâu rõ là phép màu.
Theo lời của cô gái thì Haku chỉ ngủ được khoảng vài tiếng kể từ khi được tên cầm đầu mang trở lại đây. Tình trạng cơ thể của cậu vào thời điểm đó còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần hiện giờ.
Vì không biết sơ cứu nên cô chỉ đơn giản là băng bó lại các vết thương và lau đi vết máu. Nhưng có lẽ Haku sẽ khó lòng mà sống qua đêm nay bởi máu cứ liên tục đổ ra.
“Xin lỗi nhé! Em là làm phiền chị nhiều rồi.”
Haku cười khổ, nói với giọng khàng khàng yếu ớt. Cậu chẳng thể ngóc nổi đầu, chỉ tựa người vào bức tường phía sau.
Cô gái nhắm mắt lại, ngồi qua bên cạnh bình tĩnh đáp lại:
“Đừng cố gắng nói nữa. Chỉ khiến tình trạng của cậu trở nên tệ hơn thôi.”
Giọng điệu cô vô cùng cứng ngắt, nhưng khuôn mặt lúc này lại biểu lộ ra vẻ lo lắng. Tay cô siết chặt khi đang cắn môi tự trách.
Nếu trước đó cô ngăn cậu lại thì có lẽ mọi thứ đã không trở nên như thế này. Vì mắt Haku hiện giờ đang bị chiếc khăn che đi nên cậu chẳng thể thấy gì cả, chỉ có thể sử dụng mỗi đôi tai của mình.
Haku hít một hơi sâu, nỗi đau dường như lan tỏa khắp cơ thể, cậu khẽ nhếch miệng.
“Em sẽ không chết đâu,” cậu thì thầm, như thể đang tự thuyết phục mình hơn là đáp lời cô gái.
“Cậu lạc quan quá nhỉ? Tôi có chút khâm phục đó.”
Cô nở một nụ cười mỉm, nhưng đôi mắt lại vô cùng buồn bã không dám nhìn trực tiếp vào Haku.
“Tại sao cậu lại quay về đây? Nếu là cậu thì hẳn lúc đó sẽ không dễ dàng bị bắt lại đâu đúng chứ?”
Nhận được câu hỏi, Haku im lặng một lúc không biết nên trả lời thế nào cho đúng. Nếu bảo là muốn cứu tất cả mọi người ở đây thì quả thật có hơi sến súa và mơ mộng.
Vả lại ngay từ đầu, cậu đã chẳng có ý định sẽ cứu cô gái này và cả những đứa trẻ kia. Cậu chỉ muốn thoát ra khỏi đây để tránh khỏi những màn tra tấn của tên đầy cơ bắp.
“Nói thì nghe hơi lạ, nhưng thật sự em chẳng rõ lý do là gì cả.”
“Sao…?” cô liếc mắt.
“Em không muốn bản thân phải hối hận vì phải ngó lơ đi mọi người. Có lẽ là vậy chăng?”
Cậu chẳng quan tâm đến việc người khác có quan tâm cậu là anh hùng hay không, điều cậu muốn là thỏa mãn được mong muốn của bản thân mình. Trước đây, Haku vốn dĩ đã chết nhưng may mắn được Sayu cứu lại một mạng.
Nếu bảo cậu trân quý bản thân của hiện tại thì sẽ là nói dối, trái lại cậu lại mong muốn được nhanh chóng chết đi. Dù sao thì cậu đã mất hết tất cả từ người thân cho đến bạn bè rồi.
“Cảm ơn chị… vì lúc đó đã nói rằng bản thân không muốn chết.”
Cậu nhẹ nhàng đưa ra lời cảm ơn đến đối phương. Nhờ có cô mà suy nghĩ nông cạn ngày đó của cậu đã được đổi thay sang một trang sách mới.
Kể từ khi lần đầu cô gái mạnh mẽ này, Haku đã có một cái nhìn khác. Cô ấy tuy ngày nào cũng chịu cảnh bạo hành, luôn phải trực tiếp nhìn vào vô số bi kịch, vậy mà vẫn cố gắng qua từng ngày.
Cảm xúc của Haku lúc này là vô cùng ngưỡng mộ đến ý chí của đối phương. Chính vì vậy, khoảnh khắc mà cậu đè cô xuống sàn và trông thấy khuôn mặt tựa như muốn buông bỏ ấy, bản thân cậu thật sự đã động lòng.
Haku muốn cứu cả cô, cứu những đứa trẻ mà cô đang chăm sóc lúc này. Một phần là để trả ơn, phần còn lại là để cậu có thể tạo ra thêm một mối quan hệ mà cậu trân quý.
Biết đâu được khi có lý do để sống, cậu sẽ không còn mong muốn tự sát nữa.
Cô gái kia ngồi bên cạnh đang tỏ ra rất bất ngờ sau những lời đường đột của Haku. Cô không biết nên làm gì trong tình cảnh này cả.
Sau một lúc, cô từ từ ngồi xích đến gần với Haku. Có lẽ sự sợ hãi và dè chừng ban đầu giờ đây đã không còn nữa.
“Mạng sống chỉ có một thôi. Đó là lý do mà tôi luôn trân quý nó.”
Cô nói khi đang cúi gằm đầu xuống mặt sàn.
Haku hiểu điều mà cô ấy muốn truyền đạt, cậu muốn nói rằng bản thân lúc này cũng có cảm xúc tương tự như cô. Nhưng điều đó là không thể với kẻ đang chết dần chết mòn như cậu.
Bầu không khí yên lặng bỗng nhấn chìm lấy căn phòng giam. Họ chỉ ngồi yên đó, thở ra những luồng hơi nhẹ nhàng, hoà vào không khí lạnh nơi đây.
Và rồi sau một lúc, Haku lại chìm vào giấc ngủ, tựa đầu lên vai cô.
Hành động bất ngờ này khiến cô có chút giật mình, nhưng sau đó cũng thả lỏng mà để yên. Trong thoáng chốc, cô chợt nở nụ cười trên môi.
“Có lẽ đây chính là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?”
Cô thì thầm, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào một bên má của Haku khi nhíu mày.
“Cậu sẽ sống lâu hơn cả tôi và rồi sẽ tìm được một người tốt hơn một kẻ dơ bẩn như tôi nhiều.”
Vừa nói, cô gái ấy nhẹ nhàng đẩy Haku ra xa rồi chậm rãi đứng dậy. Vì cậu ta lúc này đang bị còng tay vào bức tường nên chẳng thể nằm được nữa.
Đây chính là hình phạt mà tên cằm đầu ở đây muốn dành cho cậu. Dù có nhìn như thế nào đi nữa thì việc này đã quá đỗi tồi tệ rồi.
Âm thanh cửa phòng giam mở ra, cô gái ấy đã nhẹ nhàng bước khỏi đó. Khuôn mặt cô trở về với dáng vẻ vô cảm như trước đây khi liếc nhìn Haku.
“Tạm biệt nhé!”
Dù không biết đối phương có nghe được không, cô vẫn nói như vậy với cậu. Sau đó cô rời đi khỏi hành lan, tiếng bước chân từng chút một trở nên nhỏ dần.
Haku lúc này lại nhẹ nhàng mở mắt, cố gắng dùng tay gỡ đi nút thắt của chiếc khăn và thành công tháo nó xuống. Khi đó, những giọt máu từ đầu lại tiếp tục chảy ra.
Nếu không dùng đến kỹ thuật khâu vết thương thì quả thật cuộc sống của cậu đến đây là tàn rồi.
Thật trớ trêu làm sao.
Vào giây phút mà cậu mà cậu mong muốn được sống nhất thì lại phải chịu cảnh ra đi như thế này. Ở một nơi mà chẳng ai biết đến và có một cái chết tồi tệ nhất mà cậu không thể nghĩ ra.
Haku mở mắt trong cơn đau mơ hồ. Cậu cảm nhận cơ thể nặng nề như bị chìm sâu vào trong bóng tối. Những vết thương từ từ nhói lên từng cơn, từng đợt, khiến cậu như bị xé toạc từng thớ thịt. Không khí lạnh lẽo bao trùm, nhưng trong mớ hỗn độn đó, thứ hiện ra trước mắt cậu không phải là phòng giam tối tăm, mà là một thứ gì đó khác thường.
Một vũng máu loang rộng ngay dưới chân, đen kịt như bóng đêm, nhưng phản chiếu một thứ ánh sáng nhợt nhạt. Haku cảm nhận hơi thở mình nặng nề, nhưng đôi mắt cậu bị cuốn lấy bởi chuyển động kỳ lạ. Ban đầu, máu chỉ trông như một vệt ướt trên sàn, nhưng dần dần, nó bắt đầu di chuyển. Những giọt máu nhỏ từ tay và vết thương của cậu chảy xuống, hòa lẫn vào vũng máu, và bất ngờ, chúng gợn lên như sóng.
Haku nhíu mày. Máu không nên có chuyển động như thế. Cậu cố xoay người để nhìn rõ hơn, nhưng thân thể kiệt quệ không cho phép cậu di chuyển. Trước mắt cậu, những vệt máu bỗng nhiên tách ra, dàn trải thành từng vạch mảnh trên mặt đất, như thể có một bàn tay vô hình đang dùng máu vẽ lên. Haku nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng trào lên một cảm giác bất an khủng khiếp.
Và rồi, những ký tự bắt đầu xuất hiện. Từng dòng, từng nét máu dần hình thành rõ rệt trên nền tối, trông như những nét vẽ được khắc sâu vào không gian xung quanh. Dòng chữ nhễ nhại máu hiện ra chậm rãi, mỗi nét đều sắc nhọn và rõ ràng như được khắc từ tận sâu trong linh hồn cậu.
Dù chưa từng học qua ngôn ngữ này, lần đầu được nhìn thấy những nét chữ lạ lẫm. Tuy nhiên, chẳng rõ vì lý do gì mà cậu lại có thể đọc được nó.
"Ngươi còn muốn sống không?"
Mỗi chữ đều đẫm máu, từng nét uốn lượn một cách mượt mà. Haku cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi thở gấp gáp hơn. Câu hỏi này, dù không phát ra âm thanh, lại vang vọng trong tâm trí cậu như một lời thách thức đầy ám ảnh. Ánh máu đỏ rực chiếu ngược lên đôi mắt cậu, lấp lánh trong bóng tối như những vết cắt trên sự sống mong manh.
Haku nhắm mắt lại một lúc, cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào tâm hồn cậu. Những hình ảnh về cái chết thoáng qua trong đầu, những khoảnh khắc đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng. Bản thân cậu đã đối mặt với sự hủy diệt nhiều lần, và câu hỏi kia như đang dồn cậu vào góc tường – buộc cậu phải đưa ra một quyết định.
Nếu thật sự được quyền lựa chọn, cậu chỉ có một đáp án duy nhất thôi.
“Tôi vẫn còn muốn sống.”
Và rồi, linh hồn của cậu tựa như bị thứ gì đó kéo xuống bên dưới, chìm vào giấc mơ kỳ lạ về một cuộc hành trình dài bất tận để tìm kiếm thứ được gọi là phép màu.
…
Huyết Sắc,
Trên một cánh đồng mênh mông bất tận. Cây cối xung quanh đã héo tàn, hoa màu nhuộm đỏ, bầu trời chỉ còn một khoảng không đen tối.
Một thiếu niên với mái tóc trắng tinh khôi, vác trên lưng mình một cô gái mái tóc vàng sáng chói óng ả bước đi về phía trước. Chẳng biết trước đó họ đã đi bao xa, cũng chẳng biết tại sao họ lại cố gắng đến vậy.
Chỉ có điều là cậu thiếu niên đang cõng cô gái ấy không than thở lời nào, dù cho toàn thân đã kiệt quệ, mồ hôi đầm đìa, miệng thở không ra hơi. Nhưng đôi chân vẫn tiếp tục bước đi và chẳng chậm lại chút nào cả.
Một ngày đã trôi qua, cậu thiếu niên đó vẫn bước.
Một tuần đã trôi qua, đôi chân của cậu thiếu niên vẫn chưa dừng lại.
Một năm đã trôi qua, con đường phía trước vẫn còn rất dài tưởng chừng như bất tận.
Mười năm, trăm năm, thậm chí là cả nghìn năm. Cánh đồng đã chuyển sang sắc đỏ rực tựa như máu, có lẽ nơi này đã chịu phải một lời nguyền nào đó không rõ nguyên nhân.
Chỉ biết rằng nó không có quan trọng trong lúc này, bởi trước mặt cậu đây chính là đích đến. Hai chiếc cổ thụ khổng lồ chiều cao chạm bầu trời.
Một cây có sắc màu trắng xen lẫn hồng nhạt, mang đến sự nhẹ nhàng như bông gòn mềm mại. Cây còn lại thì bị nhấn chìm bởi màu đen, tỏa ra một lượng chướng khí xung quanh vô cùng dày đặc.
Cậu nhẹ nhàng đặt cô gái ấy xuống trước hai chiếc cây, từ từ cúi đầu khẩn cầu điều gì đó.
Cây màu đen chấp nhận yêu cầu tái sinh cô gái và mang cả linh hồn cậu theo cùng. Đây tượng trưng cho điều ước thầm kín, là tham vọng từ sâu thẩm trong trái tim.
Cây màu trắng yêu cầu một cái giá tương xứng để đánh đổi. Để tìm lại một thứ quan trọng, cần đánh đổi một thứ cũng quan trọng không kém. Điều đó tượng trưng cho công bằng.
Để có thể tái sinh một thứ quan trọng, cần hy sinh một thứ quan trọng.
Cậu trai ấy gật đầu với điều kiện, và điều ước đã thành sự thật.
…
Đã tròn một tuần kể từ ngày Haku bị nhốt vào trong phòng giam và cậu lúc này đang chìm sâu vào trong giấc ngủ say. Đột nhiên, cơ thể trở nên nóng ran lên tựa như bị thêu đốt và điều đó khiến Haku run run đôi mắt tỉnh dậy.
Cậu mờ hồ nhìn xuống mặt sàn, theo lẽ thường thì vào thời khắc này cậu thật sự đã chết. Tuy nhiên lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trái lại, các vết thương dường như không còn đau nữa.
Và một giọng nói bí ẩn đột ngột vang lên trong đầu.
"Này! Còn sống không? Đừng bảo là chết rồi nhé!"
"Giọng nói…?"
Ban đầu cứ tưởng là bản thân nghe lầm, nhưng hoàn toàn không phải. Cậu chợt bần tỉnh, mơ hồ nhìn quanh phòng giam không một bóng người.
Có gì đó thật sự rất lạ đang diễn ra ở đây. Cậu thật sự vẫn còn sống sao? Trong khi đang mất máu và bị thương nặng đến vậy? Thật sự quá kỳ lạ.
"Lấy lại tỉnh táo rồi chứ? Mặt ngươi lúc này trông đụt quá. Ổn không đó?" giọng nói bí ẩn của tên con trai đó đã vang lên.
"Là… ai?"
Haku hoàn hồn ngó nghiêng xung quanh nhưng chẳng thấy ai khác ngoại trừ bản thân cậu. Giọng nói bí ẩn đó lại một lần nữa phát ra.
"Ta ở đây. Ở đây này."
Cậu tự ôm đầu mình tỏ ra lo lắng. Chẳng lẽ bản thân cậu đã thật sự gặp ảo giác do còn mơ ngủ sao? Nhưng mọi thứ rõ ràng như thế này cơ mà…
Giọng nói đó đang vang thẳng ngay trong đầu cậu. Tựa như có ai đó đang đặt một chiếc loa vào sát bên tai.
"Ai vậy…?" Haku cau mày hỏi.
"Chịu… lúc tỉnh lại ta đã thấy bản thân ở đây, ngay trong cơ thể ngươi."
Tựa như một giấc mơ, Haku ra vẻ mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt lại. Cậu thật sự không thể tin được chuyện hoang đường này sẽ xảy ra.
"Cơ thể ngươi tệ thật đấy! Tầm nhìn cũng khá mơ hồ. Thiếu máu chăng?" chủ nhân của giọng nói kỳ lạ ấy nói.
Dù chẳng biết từ ai, tuy nhiên kẻ đó dường như chẳng có địch ý. Nghe thấy lời hắn, Haku nhắm mắt mỉm cười, cố gắng điều hòa từng hơi thở.
"Tôi sẽ sớm chết thôi. Ngay tại đây." Haku gượng cười nói.
"Này này! Sao lại bi quan như thế chứ?" hỏi với tiếng thở dài.
"Dù không biết đằng ấy là gì, nhưng nhìn vào tôi thì phải tự hiểu đi chứ!"
Tay chân bị trói chặt, bụng đói khát, cơ thể hoàn toàn kiệt quệ. Haku còn nói được như thế đã là một phép màu.
"..."
Giọng nói ấy không đáp lại sau lời than thở yếu ớt, Haku mỉm cười xong từng chút ngồi dậy nhìn lên trần nhà. Nhịp hô hấp của cậu cũng từng chút một trở nên ổn định.
"Này… cậu tên gì ấy nhỉ?"
Dù sao thì cũng sắp chết, làm thoả mãn tính tò mò của bản thân cũng là điều tốt mà.
"Không giấu gì ngươi, ta sẽ khai danh tính. Tên ta là Styx," hắn đáp.
Styx? Nghe chẳng giống như tên của người ở đất nước này. Là một người nước ngoài chăng? Hoặc chỉ đơn giản là bố mẹ của cậu ta muốn lựa chọn một cái tên có đôi chút đặc biệt.
Lặng im một lúc, Haku hít sâu một hơi sau đó tiếp tục mở lời.
"Tại sao cậu lại có thể nói chuyện được với tôi?"
"Chịu… ký ức ta khá mơ hồ. Ta chỉ nhớ là có một kẻ nào đó đã đẩy ta vào cơ thể ngươi. Trước đó ta là người bình thường đấy nhé! Người, bình, thường!"
Sau lời khẳng định chắc nịch của Styx, Haku phì cười.
Tìm hiểu được một lúc, Haku nhận ra cậu đối phương dường như không có họ. Cậu ta bảo rằng nó chẳng quan trọng để cậu phải nhớ.
Đến đây, cậu bắt đầu hoài nghi rằng nếu đi theo hướng tâm linh thì sau khi Styx chết, cậu ta đã trở thành oán linh, lang thang khắp nơi và vô tình tìm đến được đây và nhập vào cơ thể Haku chăng?
Cơ mà có lẽ cậu đã nghĩ xa quá rồi.
"Vậy sao… nếu thế thì lấy họ tôi nhé! Dù sao cũng nhập đã vào tôi rồi mà."
"Gọi là nhập vào thì cũng chẳng đúng. Cơ mà họ của người…?" Styx nói với giọng khó hiểu.
"Phải rồi nhỉ. Tôi là Haku, Kamito Haku." Giọng cậu vang lên với sự yếu ớt.
"Kamito sao…? Tùy ngươi thôi. Cơ mà chuyện đó thì liên quan gì vào giây phút này chứ?"
Haku gượng gạo cười khi nghe câu hỏi của Styx, rồi tiếp tục thở dài.
Có lẽ, việc bảo Styx dùng họ mình cũng như là nguyện vọng cuối cùng của cậu trước khi lìa đời. Nếu sau khi cậu chết, chẳng biết Styx có thể kiểm soát được cơ thể cậu không. Việc để Styx dùng họ Kamito cùng phần nào xem nó là di ngôn truyền lại cho kẻ bí ẩn đó.
Cậu thư giãn thả lỏng cơ thể cảm nhận bầu không khí yên tĩnh pha một chút bóng tối, phù hợp với những kẻ muốn cách biệt bản thân khỏi xã hội đầy nan giải kia.
Cơ mà nếu cậu ra đi ngay lúc này và để Styx kiểm soát cơ thể thì tình hình cũng chẳng thay đổi bao nhiêu cả. Chính vị vậy cậu đã quyết định dành ra một chút thời gian để giải thích lại mọi chuyện.
Về tình hình của thế giới như là đại dịch xác sống, cái chết của Mia và sự phản bội của thầy Kuzuri. Nhắc lại khoảnh khắc ấy, Haku có chút cay độc đồng thời cũng để lộ ra dáng vẻ tự trách.
Tiếp đến là sự giúp đỡ của Sayu và Aik. Lúc ở cạnh họ cậu cảm nhận được sự dễ chịu và yên bình. Thật may mắn là lúc tuyệt vọng nhất, người Haku đã gặp chính là họ.
Sau đó là bị đánh ngất và bị bắt cóc đến đây.
Haku giải thích cho Styx nghe về tình hình lúc này, về cô gái thường xuyên mang thức ăn cho cậu và cũng là về hoàn cảnh của những đứa trẻ bị hành hạ trong đây. Styx chỉ im lặng lắng nghe mà chẳng nghi ngờ điều gì cả.
“Hừm… đại khái thì ta hiểu tình hình rồi.” Styx nói khi đang khoanh tay trong tâm trí của Haku.
Có lẽ cậu ta đang cần chút thời gian để suy ngẫm một chút về vấn đề này.
Điều bất ngờ hơn là Haku lúc này vẫn chưa ngất đi, trái lại thì vô cùng tỉnh táo như vừa uống nước tăng lực. Chẳng lẽ sau khi nhập hồn vào cơ thể của Haku, Styx đã làm gì đó rồi chăng?
Trong lúc cậu vẫn còn đang hoài nghi, Styx bắt đầu đưa ra lời đề nghị.
“Này! Ngươi có muốn lập một giao kèo với ta không?”
“Giao kèo?” Haku nghiêng đầu.
“Dường như ta có khả năng tạm thời kiểm soát cơ thể của ngươi. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ thay người tự giải thoát khỏi tình cảnh này.”
Styx nói với giọng niềm nở, chiêu trò dụ dỗ này thường rất dễ thấy trong thời đại ngày nay. Đương nhiên là Haku hiểu rất rõ lời mà Styx nói, tuy nhiên vẫn chưa biết rủi ro như thế nào.
Quá nguy hiểm.
Dù vậy, thì theo lời Styx khi tên đó kiểm soát cơ thể thì Haku vẫn có thể cưỡng chế chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể của mình trở lại. Điều này sẽ phần nào giảm nguy cơ tên đó tước đoạt luôn cơ thể của cậu.
Nhưng nói gì thì nói, đây chẳng khác nào cuộc giao dịch với quỷ dữ cả. Và cũng vì vậy, cậu bắt đầu cảm thấy phân vân vô cùng.
“Nếu ngươi cứ lo lắng như vậy thì chắc chắn cơ thể của ngươi sẽ thật sự lâm vào kiệt quệ đấy.” Styx lên giọng thói thúc Haku.
Quá đáng nghi.
Sau tiếng thở dài đầy mệt mỏi, cậu quyết định sẽ làm theo lời của Styx. Dù gì thì ở thời điểm hiện tại thì đó lại chính là cách duy nhất.
Vì Styx nói rằng đây là kỹ năng mà hai người sẽ thay đổi vị trí linh hồn cho nhau để kiểm soát cơ thể, vậy nên Haku quyết định đặt tên nó là Luân Hồn.
Giờ đây, thời khắc trốn thoát khỏi đây đã đến. Đó là đợt sử dụng Luân Hồn lần đầu tiên, đánh dấu cho sự tái sinh của Styx và sự trở lại của Kamito Haku.
Chiếc còng tay đã vỡ nát, đôi mắt của Haku đã chuyển thành màu đỏ sáng rực cùng nụ cười đầy khoái chí hiện ra trên môi. Cậu đã đứng dậy giữa vũng máu đã khô của bản thân mình, chiếc còng tay cũng bắt đầu vỡ nát.
0 Bình luận