Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm
Chương 13: Kẻ phán quyết tàn bạo
0 Bình luận - Độ dài: 6,410 từ - Cập nhật:
Từ phía sau xuyên qua kẽ hở của gã đàn ông là một học sinh sơ trung, cơ thể đầy máu me đang từng chút một đứng dậy.
"Rốt cuộc chỗ máu đó đến từ đâu?" - Cô gái đang co rúm ấy đang tự hỏi.
Cô không biết, nhưng cô cũng chẳng muốn biết. Giây phút này, nỗi sợ hãi ở trong lòng cô đã đạt đến đỉnh điểm.
Yukiko cảm thấy trái tim mình như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Dù gã đàn ông to con kia vẫn đứng sừng sững, chính ánh mắt lạnh lùng của cậu trai sau lưng hắn mới thực sự đe dọa cô.
"Tại sao cậu ấy lại cười?" – suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí cô, nỗi sợ không chỉ đến từ sức mạnh, mà còn từ sự vô cảm lạnh lùng trong đôi mắt cậu ta.
Trong một thoáng, cậu đã thì thầm một điều gì đó mà cô không nghe thấy. Rất rất nhỏ.
Khi đôi mắt cô trông thấy lòng bàn tay khổng lồ đang từng chút tiến đến gần mình, nhịp tim bất chợt tăng cao. Nỗi sợ hãi nối tiếp nỗi sợ hãi, mãi chẳng thể có điểm dừng.
Và rồi… gã đã ông đó đã văng đi sang một bên cùng một âm thanh tựa như tiếng bom nổ. Nó to đến mức khiến cô giật mình, khuôn mặt tái xanh.
Khi nhìn sang, cô gái ấy trông thấy cậu trai kia từ lúc nào đã đứng bên cạnh, tung thẳng một cú đá vào cẳng tay của gã đàn ông khiến hắn bay đi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Thật là… con giun đó nhìn vậy mà cũng cứng quá nhỉ?”
Cậu ta nói thế, trong khi cô chỉ có thể hướng mắt kinh ngạc xen lẫn sự hoài nghi.
Giun mà cậu ta nhắc đến là ý gì? Không, đúng hơn là chuyện gì đã xảy ra với cậu ta?
Chỉ vừa mới vài giây trước, đó chỉ là một đứa trẻ sơ trung cùng khuôn mặt điềm tĩnh. Giờ đây là một tên nào đó có khí chất bạo lực pha lẫn sự điên loạn.
“Chà… cảm giác cũng không tệ nhỉ?”
Nói xong, cậu ta nhẹ nhàng cúi xuống, nhìn cô gái với khuôn mặt vui vẻ cùng một nụ cười trên môi.
“Máu của ngươi đẹp đấy! Có thể cho ta xin tên không?”
Có lẽ, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, cô lại trông thấy sự thật thà đến kỳ lạ. Một phần nào đó trong cô cảm thấy rằng cậu ta có điểm gì đó rất quen thuộc dù cho đây chỉ là lần đầu tiên gặp gỡ.
“Yukiko. Tên tôi là Tanaka Yukiko.”
Cô đáp lại lời cậu ta cùng một sự mong chờ gì đó hiện hữu trong lòng. Cảm giác này đối với cô thật quá đỗi kỳ lạ.
****
Styx nhìn Yukiko, cô gái mặc đồ nữ sinh với mái tóc dài ngang lưng đang co rúm dưới sàn cùng ánh mắt hoài nghi, chẳng rõ vì sao cô lại lo lắng đến thế. Cậu đã làm gì đâu?
“Cậu có hơi mạnh tay quá không, Styx?”
Trong lòng Haku dưới dạng một linh hồn trào lên cảm giác mâu thuẫn. Cậu biết Styx là sức mạnh duy nhất cậu có thể dựa vào lúc này, nhưng cái cách Styx chiến đấu, cái cách hắn thản nhiên tàn bạo, không chút đắn đo, khiến Haku cảm thấy lạnh người.
Haku cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng nỗi sợ rằng bản thân đang mất dần kiểm soát cơ thể cứ lớn dần. Cảm giác đó giống như cậu đang dần biến mất, từng chút một bị xóa nhòa trong chính cơ thể mình.
Nghe thấy điều đó Styx chỉ nhún vai phủi tay đáp lại cùng khuôn mặt tự mãn.
“Gì chứ, ta đã nương tay rồi ấy chứ.”
Ngó lơ đi cô gái ấy, Styx nhìn vào gã đàn ông đang chật vật đứng dậy. Cậu cũng không bất ngờ mấy vì với cái cơ thể đó thì bấy nhiêu sát thương đã là gì.
“Tên nhóc như ngươi, lấy thứ sức mạnh đó từ đâu ra hả?”
Hắn không thể tin được những gì đang xảy ra, bởi với cái cơ thể trẻ con ấy mà có thể tung ra được cú đá với uy lực tương đương với với ông ta rõ là quá kỳ lạ. Chuyện này hết sức vô lý trừ khi có gì đó phản khoa học diễn ra ở đây.
Styx đã ngó lơ đi lời hắn, hai tay khoanh lại cùng khuôn mặt không hài lòng.
“Ta chẳng muốn đánh nhau chút nào cả. Nhưng vì đây là lệnh nên ta miễn cưỡng chấp nhận nhé!”
“Cậu nói cái gì vậy? Vì cậu cầu xin nên tôi mới cho mượn cơ thể, giờ lại chuyển sang đổ tội sao?” Haku cau mày tỏ ra tức giận.
“Hả?! Nói gì cơ? Ta nghe không rõ.”
Styx ngoáy tai ra vẻ không quan tâm, khuôn mặt liếc nhìn sang một góc khác làm ra vẻ chẳng biết gì. Haku lúc này chỉ biết thở dài ngán ngẩm với cậu ta.
Còn gã đàn ông đó khi thấy hành động bất chợt của Styx, hắn nghĩ rằng những lời của bản thân nói ra đã bị bỏ ngoài tai. Một cơn tức giận chợt dấy lên trong lòng hắn.
“Ta xử luôn nhé!” Styx khó chịu nói.
“Cố gắng đừng giết ai đấy, làm ơn.” Haku lấy tay ôm đầu, mệt mỏi nói.
“Ta sẽ cố hết sức.”
Styx hít sâu, đôi mắt đỏ rực của cậu khóa chặt vào mục tiêu phía trước. Cậu không vội vàng lao đến, mà chậm rãi cúi người, bàn tay chạm nhẹ xuống đất. Không khí xung quanh dường như đậm đặc lại, từng hơi thở của trông như thể nghe rõ như tiếng trống dồn dập trong đầu.
“Huyết Quỷ Huyết Ngục: tăng cường tốc độ lưu thông máu lên gấp năm lần.”
Sau khi nói xong, tay chân cậu chợt nổi đầy gân, mắt mở căng ra. Cậu liếm môi, nở một nụ cười nhe răng. Và rồi... trong khoảnh khắc, cậu biến mất.
Cơ thể Styx lao đi với tốc độ vượt tựa như âm thanh, không gian xung quanh rung chuyển. Trước khi gã đàn ông kịp phản ứng, Styx đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, đôi mắt lạnh lùng không chút dao động.
Gã vô thức lùi lại, nhưng quá chậm. Tay Styx co về phía sau, từng cơ bắp trên cánh tay căng ra như sợi dây cung chuẩn bị bắn. Cú đấm được tung ra với sức mạnh khủng khiếp, không khí xung quanh như nổ tung.
Người đàn ông kịp thời đưa hai tay ra che chắn, nhưng cơ thể hắn vẫn bị đánh bật lùi vài bước, chân trượt dài trên mặt sàn đầy bụi bặm. Đỡ được một đòn, hắn nhếch mép cười một cách đầy kiêu ngạo.
“Mày chỉ có vậy thôi à? Cứ chờ đi. Tao sẽ bẻ hết tay chân mày như trước đây rồi ném mày cho bọn xác sống ngoài kia làm thịt.”
“Có vẻ hấp dẫn đấy. Tuy nhiên, thứ giun hạ cấp như ngươi lại nghĩ bản thân mình đủ khả năng để đánh được ta sao?” Styx nhắm mắt, phủi tay đưa ra lời khiêu khích.
“Tên nhóc kiêu ngạo.” hắn hằng giọng, chùng người xuống vào tư thể thủ.
“Lên đi. Ta cho phép đấy.”
Styx vừa nói, vừa đưa tay về trước ngoắc đối phương lại cùng một nụ cười nhếch mép. Gã đàn ông đó nghiến răng, đầu trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Ngay lập tức, hắn bắt đầu chạy đồng thời tay đưa cao chuẩn bị giáng xuống cú đấm. Còn Styx lúc này chỉ đứng yên một chỗ chẳng làm gì cả.
Dường như cậu ta còn chẳng định né, cũng không hề có ý muốn chặn lại. Do đó, người đàn ông càng thêm tự tin bản thân mình sẽ thắng được trận này.
Ông ta thầm cho rằng chính sự chủ quan của Styx là con dao tiễn cầu về trời.
Gã đàn ông vừa định nhào đến thì bỗng dưng bị một cảm giác kỳ lạ nhấn chìm. Đôi chân, thứ từng là điểm mạnh nhất của hắn, bỗng trở nên nặng trĩu, như thể bị trói buộc bởi sợi dây vô hình.
Mỗi bước di chuyển trở nên khó khăn, đôi chân không còn nghe theo ý hắn nữa. Hắn loạng choạng, mắt mở to, kinh hoàng nhìn xuống chân mình. Không còn có thể giữ vững được nữa, hắn đột nhiên khuỵu gối xuống.
“Chuyện... gì đang xảy ra với tao?”
Hắn lắp bắp, mồ hôi túa ra trên trán. Hắn cố gắng nhấc chân lên, nhưng vô ích. Chúng không còn là của hắn nữa.
Styx tiến tới gần, đôi mắt không rời khỏi nạn nhân.
“Ta đã cắt đứt dây thần kinh ở chân ngươi,” Styx thì thầm, hai tay đưa lên cao cùng một nụ cười. “Ngươi chẳng cảm nhận được gì nữa đâu. Vui chứ?”
Gã đàn ông lảo đảo ngã xuống đất, tay run rẩy chống xuống sàn, nhưng đôi chân đã hoàn toàn tê liệt. Mắt hắn đầy sợ hãi nhìn lên Styx, người đang đứng phía trên, như một vị thần báo tử.
“Dây thần kinh…? Từ lúc nào mà…?”
Đôi mắt của gã ta mở to ra vì kinh ngạc, miệng không thể khép lại vì bất ngờ xen lẫn nỗi sợ hãi đang càng lúc một tăng cao. Cơ thể ông không thể cử động, cũng chẳng thể làm gì khác, tựa như bị đóng băng ngay tại chỗ.
Styx bước chậm rãi quanh cơ thể hắn, mỗi bước chân vang lên như tiếng chuông báo tử trong không gian yên tĩnh. Còn gã đàn ông lúc này đã bất động quỳ trên mặt đất, đôi chân không còn cảm giác, cơ thể tê liệt vì sợ hãi.
Styx dừng bước chân cúi xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi có biết... trước mặt ta, tất cả các ngươi đều phải quỳ gối không?” Styx cười khẩy, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy đe dọa.
Gã đàn ông cố gắng mở miệng phản kháng, nhưng không thành tiếng. Đôi môi hắn run rẩy, nhưng không một âm thanh nào thoát ra được. Ánh mắt của Styx như một lưỡi dao cắm thẳng vào trái tim hắn, khiến hắn không thể nào cử động nổi.
“Phải quỳ gối... trước mặt ta,” Styx thì thầm lần nữa, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có gã đàn ông nghe thấy.
Hắn biết rằng không có đường lui. Trước mặt hắn, không phải một đứa trẻ, mà là một con quỷ đội lốt người.
“Nhưng mà, chỉ riêng ngươi thì ta không cho phép đầu ngươi ngẩn cao như vậy đâu.”
Styx chợt nở một nụ cười nham nhở, đưa tay ra tóm lấy mặt hắn rồi đập mạnh xuống mặt sàn đằng sau. Vì đau đớn mà tiếng hét của hắn vang dội khắp cả hành lan tối.
Chưa dừng lại, Styx đạp mạnh lên cổ của hắn. Cũng vì đó mà gã đàn ông thiếu đi oxy, quằn quại dùng hai tay của mình kéo cái chân ấy đi, tuy nhiên lại không đủ sức mạnh để làm điều đó.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Chủ nhân của ta không muốn giết ngươi, nhưng ta vẫn không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại như vậy.”
Styx lấy chân ra, ngồi lên ngực của gã ta, mặt từ từ cúi xuống gần một khoảng cách đủ để đe doạ.
“Liệu người có xứng đáng với sự khoan dung đó không chứ? Hay là… ta nên lấy đi đôi mắt của ngươi? Bẻ đi đôi chân của ngươi, hay thậm chí lột hết da của ngươi ra nhỉ?”
Ánh mắt đỏ của Styx chợt sáng rực cùng một nụ cười để lộ ra cả hàm răng. Trông cậu ta lúc này chẳng khác nào một gã sát nhân bệnh hoạn, và người đàn ông đó cũng trở nên câm nín không dám lên tiếng.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng tránh đi ánh nhìn đi áp lực của Styx. Khi nhìn gần thế này, bị đe dọa bằng những lời ấy bởi kẻ mà bản thân đã giam cầm trong quá khứ. Cũng vì vậy mà khó lòng nghĩ đó là những lời nói dối đơn thuần.
Và cả cái ánh mắt đó, chẳng biết là đã giết bao nhiêu người trong quá khứ rồi.
Cơn sợ hãi dâng lên đến điểm, hắn nhắm mắt hét lên. Nhưng rồi, Styx đột nhiên gục đầu xuống khiến gã đàn ông bất ngờ. Sau đó lại một lần nữa tỉnh dậy, nhanh chóng ngẩng đầu lên với đôi mắt đen cùng khuôn mặt hiền lành.
Cảm giác Styx lùi dần khỏi ý thức của mình, Haku thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi yên trên ngực gã đàn ông, nhìn cơ thể mình cùng sự nặng nề như mang theo nghìn quả tạ.
Đôi tay vừa đây vẫn còn lạnh lùng tung ra những cú đánh kinh khủng kia giờ lại run rẩy. Các ngón tay xưng đỏ và gần như có dấu hiệu chảy máu, may mắn là không quá nặng.
“Có vẻ như thành công rồi nhỉ? Cưỡng chế giải trừ Luân Hồn ấy.” đứa trẻ ấy khoanh tay nghiền ngẫm nói.
“Này! Sao lại cản ta chứ? Sắp đến đoạn cao trào rồi.” giọng nói của Styx trong đầu chợt vang lên.
Đứa trẻ ấy chỉ lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, phủ nhận ý kiến của Styx. Dường như trong giây phút này, Haku đã lấy lại cơ thể của mình và không đồng ý với những gì đang diễn ra.
Cậu ta đứng dậy, lật người đàn ông nằm sấp xuống sàn rồi lấy chiếc còng bản thân đã chuẩn bị từ trước. Khoá lại tay của ông ta rồi đứng dậy thở dài.
Ban đầu, cậu còn định sẽ lấy gậy điện đập vào người hắn một lần nữa cho hả dạ. Tuy nhiên, nhờ những đòn tấn công của Styx gây ra cho hắn vài vết bầm. Cộng thêm cả đòn tâm lý như vậy thì có thể xem là quá đủ rồi.
Im lặng một lúc, Haku quay mặt về sau bình tĩnh đi đến vị trí của Yukiko, người vẫn đang ngồi thẫn thờ dưới mặt sàn, cảnh giác từng hành động của cậu.
Cô lúc này vẫn chẳng tin được Haku đã đánh bại được người đàn ông ấy, một bất ngờ hiếm thấy.
Haku đưa tay ra trước mặt cô, nhằm ra ý định muốn kéo cô gái đứng dậy. Yukiko cũng vì thế mà bắt lấy cánh tay ấy.
Sau lời đề nghị của Haku, cả hai quyết định trở về căn phòng giam mà cậu bé đang trong tình trạng nguy kịch kia. Trước khi đi đến, họ có kiểm tra qua một số căn phòng và tìm được một chút thức ăn.
Nhờ vậy mà họ có thể bỏ bụng một phần để làm dịu đi cơn đói. Trong lúc tìm kiếm thêm một số đồ dùng cần thiết, hai người đã trò chuyện và tìm hiểu đôi chút về nhau.
Haku thì tỏ ra khá điềm tĩnh khi nói, còn Yukiko thì khá dè chừng. Điều này cũng không quá lạ khi trước đó, cô đã được chứng kiến cảnh tưởng Styx trong thân xác Haku đe dọa gã đàn ông kia.
Đương nhiên là Haku không muốn đề cập đến Styx vào lúc này vì về cơ bản điều này quá khó tin. Hơn nữa, nếu lộ ra thì có thể sẽ rất nguy hiểm vì chuyện ngoài dự tính nào đó.
Về Yukiko, cô ấy là học sinh cấp ba đến từ một trường nữ sinh. Trong một lần đang tìm kiếm thức ăn và nơi trú ẩn, cô đã vô tình nhìn thấy trụ sở cảnh sát này.
Vì các con đường xung quanh đã bị vây kín bởi xác sống nên cô chỉ còn cách xin chủ nhân nơi này vào ở nhờ. Kết quả là bị hắn tóm lại và bắt trói.
May mắn là nhờ có Haku xuất hiện kịp thời, nếu không thì chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
“Kịp thời sao…?” Haku vuốt cằm đầy hoài nghi khi nghĩ về nó.
Có là trùng hợp đi nữa thì tỉ lệ thật sự vẫn là quá thấp để Haku cứu cô kịp lúc đó. Vả lại, người đánh hơi ra được Yukiko là Styx. Chính vì vậy, cậu tin rằng cô gái này có gì đó rất đặc biệt, tạo điều kiện cho sự thức tỉnh của linh hồn tên Styx kia.
Nói gì thì nói, những chuyện này quá sức kỳ bí và phản khoa học nên chẳng thể dùng những lý thuyết đơn thuần được. Tạm thời cứ tin đó là Haku tình cờ cứu được cô đi.
Hai người đi đến căn phòng của cậu bé đang nằm liệt giường kia. Lần đầu chứng kiến, Yukiko hoảng sợ lấy tay che miệng trước cảnh tượng kinh khủng bên trong.
Đó là xác của hai đứa trẻ nằm trên sàn như một cái xác khô. Hốc xương có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường từ xa. Có vẻ như đã bị bỏ đói lâu ngày.
Còn cậu bé nằm trên giường tên Hiro mặt mày vẫn đang tái xanh, miệng thở gấp và cũng vô cùng ốm yếu. Chẳng biết là chỗ thức ăn này có cứu được cậu bé hay không.
Tạm thời cứ cầu mong là sẽ được.
Yukiko từ tốn xé nhỏ chiếc bánh mì trên tay, đút cho cậu bé Hiro ấy ăn. Tuy nhiên, chỉ nhai được một chút, cậu ta đã ho liên tục rồi ngã xuống giường.
Có vẻ như không ổn rồi. Cơ thể của đứa trẻ này đã rất yếu.
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Yukiko. Nếu lúc này có thuốc ở đây thì có lẽ sẽ có thay đổi gì đó, không thì việc cứu sống cậu bé sẽ chỉ là điều viển vông.
Haku cũng hiểu rõ điều đó và từ đầu cũng chẳng hy vọng gì vào chuyện này. Dù sao thì cô gái thường mang thức ăn cho cậu hẳn đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ những đứa trẻ, nhưng đây lại là kết quả mà cô ấy nhận được.
Khi nhớ về chuyện cũ, cơn phẫn nộ của Haku đã tăng cao, nhưng cậu lại nhanh chóng hạ hoả. Mọi chuyện thật sự đã qua rồi, nếu bảo cậu không hận thì sẽ là nói dối.
Nhưng bản thân cậu vẫn chưa sẵn sàng để sát sinh. Cả tương lai cậu chắc chắn vẫn sẽ không thay đổi. Nếu cứ để cơn giận thao túng, cậu cũng sẽ trở thành một tên cặn bã giống hắn.
Đó chính là điều tồi tệ nhất. Và chắc hẳn Mia ở trên thiên đường cũng chẳng muốn nhìn cậu như vậy.
Từ đầu đến giờ, Styx khá im lặng. Có vẻ như vẫn còn giận vì Haku đã cản cậu ta lại khi nãy. Tuy nhiên, cậu đến giờ vẫn chẳng hối hận về hành động ấy.
Nếu cứ để mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Styx muốn thì nơi này sẽ trở thành biển máu mất.
Mí mắt của cậu bé Hiro chợt rung rinh sau đó nhẹ nhàng mở ra, nhìn Yukiko với ánh mắt mờ tịt. Cậu không nhìn rõ mặt cô gái, nhưng lại cảm nhận rõ hơi ấm từ đôi tay của cô.
“Chị…”
Cậu bé ấy đã rơi nước mắt cùng một nụ cười, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu. Dù không muốn nói đến nhưng có lẽ đây chính là lần cuối cùng mở mắt của đứa trẻ này.
Yukiko chỉ cúi gằm mặt không nói gì cả. Có vẻ như cô đã cảm thấy thương cảm cho cậu ta, chỉ mong là cô ấy sẽ không trở thành một Styx thử hai.
“Tôi sẽ đi kiểm tra nơi này một chút.”
Haku nói xong đứng dậy, để lại Yukiko ở lại đó mà đi đến căn phòng tiếp khách, nơi đã trói gã đàn ông ôm tom teo kia. Bản thân cậu mong rằng sẽ moi chút thông tin gì đó từ ông ta, tuy nhiên tình hình cũng chẳng mấy khả quan.
Khi nhìn Haku, gã đàn ông này tỏ ra rất sợ hãi cùng dáng vẻ run rẩy. Cơ thể cũng có đầy những vết thương, tuy không nặng nhưng trông vẫn rất đau.
Có lẽ ông ta cũng bị tên to xác ấy bạo hành. Điều này cũng khẳng định rằng mối quan hệ giữa hai người họ chẳng có mấy tốt đẹp.
Nếu vậy thì tên này vẫn sử dụng được.
Nhưng cái thái độ hèn nhát này làm Haku rất hoài nghi. Liệu rằng đây có thật sự là kẻ đã bắt cóc cậu khi đó không chứ?
“Để ta tra tấn hắn nhé? Có khi làm vậy, ngươi sẽ nhận được một số thông tin bổ ích đấy.”
Styx nói thế và Haku đã lập tức từ chối. Làm sao mà có thể chấp nhận được chuyện này chứ? Cách mà linh hồn kia dùng từ ngữ làm bản thân cậu có chút run sợ.
Bỏ qua chuyện về Styx, sau khi tốn một thời gian dài nài nỉ thì Haku đã biết được tên ông chú này là Roha. Còn về lý do mà hắn bắt cậu là do lệnh của một người, nhưng gã đó không phải là tên to xác kia.
Đương nhiên là chỉ biết được đến đây thôi, Roha chẳng thèm nói thêm bất cứ điều gì cả. Rất có thể là có chuyện gì đó khiến ông ta buộc phải kín miệng.
Haku chỉ đành bỏ qua chuyện này. Lật lại chiếc sofa về đúng chỗ rồi ngồi lên nó suy nghĩ.
Cậu nhớ về khuôn mặt từng người mà bản thân đã gặp trước đây, tự hỏi rằng ai có thể sẽ là người bảo Roha bắt lấy cậu. Về kẻ ghét thì vô số kể, vì dù sao thì Haku đã từng là người bị bắt nạt mà.
Ngoài những đối tượng bắt nạt ra, Haku chẳng thể nghĩ ra được thêm ai khác. Styx thầm mỉa mai với chủ nhân của mình rằng cậu ta là một tên tồi tệ đến mức, gây thù với người khác mà chẳng nhớ gì.
Cứ cho là Styx nói đúng đi, nhưng tồi tệ đến mức bắt ép Roha phải bắt cậu về đây để chịu cảnh cực hình sao? Kẻ muốn hãm hại cậu rõ không bình thường đâu.
Cơ mà vào những lúc như thế này, Styx trông chẳng khác nào là một người bạn bình thường cả. Ngoài ra, cách nói chuyện và giọng điệu của cậu ấy lại khá hợp với Haku.
Đương nhiên là cậu cũng muốn được thân thiết với Styx này hơn là kẻ điên loạn kia. Nếu có thể giúp cậu ấy kiểm soát cảm xúc thì cuộc đời này thật tuyệt biết bao.
Haku chợt liếc nhìn về sau, nhìn chiếc sàn nhà đã cháy đen như mực. Ngọn lửa khi nãy dùng để lừa gã đàn ông kia tuy không lớn nhưng vẫn có khả năng lan rộng đến hết căn nhà này.
Cậu liếc mắt nhìn Roha, trông thấy một xô nước rỗng nằm bên cạnh, Haku chợt hiểu ra vấn đề liền thầm khen ngợi. Tuy nhiên, vì ông ta vẫn mang tội danh là tên bắt cóc nên không thể tỏ ra thân thiết được.
Dù gì thì mọi chuyện cũng đã tạm thời dịu đi. Tốt hơn hết là để cơ thể nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu cuộc hành trình đi đến thành phố Xa Bờ.
Nếu cứ ngoan cố ở nơi này thì sớm muộn gì cũng sẽ chết sớm thôi.
…
Sau một khoảng thời gian, Haku rời khỏi phòng khách rồi đi lên lầu hai. Nằm vật vã lên trên chiếc giường đơn thô cứng với dáng vẻ mệt mỏi.
Giờ mới chợt nhớ ra, dù đã nói chuyện nhiều một khoảng thời gian nhưng cậu vẫn chưa giới thiệu tên mình cho Yukiko biết. Một nụ cười gượng gạo cùng khuôn mặt nhăn nhó chợt hiện ra.
“Có lẽ mình sẽ giới thiệu sau vậy…”
Cậu nói thế, xong nhìn lên trần nhà nhớ về cảnh tượng bản thân để Styx kiểm soát cơ thể mình để đánh bại gã đàn ông. Mặc dù mang mục đích tự vệ, dù vậy cách ngăn chặn lại rất tàn bạo.
Đó là lỗi của cậu vì đã tin tưởng mà để Styx tự ý hành động. Nếu chỉ lấy việc hắn đã giết cậu một lần và khiến cho bốn người ở nơi này mất mạng để làm cái cớ, thì chắc chắn bản thân cậu cũng chính là một kẻ tồi tệ chẳng khác nào ông ta.
"Liệu những gì tớ làm có đúng không Mia…"
Vừa nói, cậu vừa vô thức chìm vào cơn buồn ngủ. Nằm thư thả trên chiếc giường cùng không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Cùng lúc đó, Yukiko sau khi xác nhận rằng cậu bé Hiro không còn thở nữa. Cô bước ra khỏi phòng giam với khuôn mặt trầm ngâm, tiến đến gần phòng khách, nơi Roha đang ở rồi quỳ một gối trước mặt tên ông ta.
Gã đó lúc này dường như vẫn hoảng sợ đang chìm trong giấc ngủ, và sau khi ngửi thấy mùi hương của Yukiko thì liền thức giấc nhưng đầu vẫn còn mơ màng.
Sau một lúc, Roha bỗng lấy lại tỉnh táo, đôi mắt ông nhìn chăm chú vào Yukiko khi cô đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
"Này ông chú." Yukiko nhẹ giọng mở lời.
Đột nhiên tên Roha bỗng hét lên một âm thanh chói tai rồi nhanh chóng né ánh mắt khỏi Yukiko hoảng sợ.
"Xin… xin lỗi… lúc đó là do tôi bị ép. Làm ơn…"
"Tôi muốn hỏi một chuyện khác."
Nghe được lời của cô gái, Roha liền chút ít lấy lại bình tĩnh mà quay mặt nhìn cô trong khi tay chân vẫn còn run rẩy.
Ông nuốt nước bọt một cách đầy khó khăn, xen lẫn đó là chút cảm giác lo sợ rằng một trong những đứa trẻ mà ông đã bắt chính là người quen của cô.
Nếu chuyện đó là thật thì sẽ rất nguy hiểm với tính mạng của ông trong thời điểm hiện tại.
Mặc kệ Roha đang cảm thấy gì, Yukiko lấy ra một tấm ảnh nhỏ trong túi váy của bản thân sau đó đưa về hướng của ông ta.
"Cô gái này, ông đã từng gặp bao giờ chưa?"
Nhìn vào trong tấm ảnh, Roha lập tức tái xanh mặt mày. Tay chân run lên như chiếc máy. Nhưng vì cảm nhận được điều gì đó không ổn nếu ông trả lời, Roha liền lắc đầu.
Yukiko thấy ông như thế liền thất vọng sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Khi cô ở xa ông một khoảng cách nhất định, Roha cúi gằm mặt nói với tông giọng đủ to để Yukiko nghe thấy.
"Nếu cô tìm được cô bé đó thì sao?"
"Tôi sẽ giết ả. Bằng chính đôi tay này."
****
Tại phòng thay đồ của sở cảnh sát, diện tích tương đối rộng cùng những tủ quần áo màu xanh dương đằng song song hai bên. Chừa ra một lối đi rộng ở giữa.
Yukiko đẩy cánh cửa bước vào bên trong. Cách cô di chuyển trông rất mệt mỏi xen lẫn đó là sự thất vọng cùng chút tức giận.
Cô ném tấm ảnh đã cho Roha xem trước đó lên chiếc ghế gỗ đặt sát vạch tường, sau đó bước gần đến chiếc gương gần đó.
Đôi mắt Yukiko trầm ngâm nhìn vào khuôn mặt của bản thân mình. Hai tay siết chặt kìm nén đi cơn tức giận cùng cực.
Ngày hôm đó, bản thân cô chẳng thể làm gì ngoài việc ngước nhìn kẻ lạ mặt kia rời đi.
Phía trước là xác của người phụ nữ nằm giữa một vũng máu lớn với một vết thương như bị dao đâm ở vùng bụng.
May mắn là vào lúc ấy, chiếc máy ảnh từ tay cô vô tình rơi xuống, chụp được bóng lưng của tên sát nhân đó.
Khi nhớ lại, răng cô cắn chặt vào môi, máu như sắp tuôn ra. Đôi mắt hiện rõ sự tức giận khi nghĩ về cảnh tượng ngày hôm ấy.
“Mẹ đừng lo. Con sẽ tìm ra cô ta nhanh thôi.”
Phía bên kia, ngay bên trên chiếc giường là bức ảnh mà cô đã ném xuống trước đó.
Bên trong là một nữ sinh với mái tóc ngắn đen. Tay cầm theo một con dao nhỏ đang rỉ máu. Phía đỉnh đầu là một chiếc nơ đỏ tươi như sắc màu của bông hoa vừa chớm nở.
****
Vào khoảng nửa đêm,
Tại căn phòng ngủ tối đen không ánh đèn. Haku đầy mệt mỏi, ngủ ngon say trên chiếc giường nhỏ.
Knock! Knock! Knock! - m thanh của một ai đó đập mạnh tay vào cánh cửa đầy vội vã.
“Này! Cậu kia! Này!”
Giọng Yukiko bỗng phất lên khiến Haku đột ngột tỉnh giấc. Đôi mắt đầy hoài nghi nhìn vào phía cánh cửa đang khóa chặt kia.
“Này! Gã đàn ông to con kia đột nhiên mở cửa khiến lũ xác sống tràn vào đây mất rồi!”
Nghe được thông báo quan trọng, cậu lập tức bật dậy sau đó tiến đến mở cánh cửa kia.
Yukiko lấp tức lao thẳng vào bên trong. Đang bám theo là Roha đang bị còng tay bỗng từ phía sau xuất hiện.
“Ông… ông… định làm gì?”
Khi nhìn thấy hắn, Yukiko cũng có phần hoảng hốt hét lên nhưng hắn chẳng đáp lại.
Haku lập tức đóng mạnh cánh cửa sau đó nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Yukiko thì mệt mỏi hạ người quỳ xuống sàn, miệng liên tục thở hổn hển. Có vẻ như nếu không có Haku thì cô sẽ chết vì sợ mất thôi.
Tên Roha cũng chẳng khá hơn khi ngồi nấp sau chiếc tivi, cơ thể run rẩy như chiếc động cơ.
Nhìn thấy hắn như vậy, Haku bắt đầu nghi ngờ rằng liệu hắn có thật sự là người đã ra ngoài bắt cóc cậu không? Tên chết nhát này thì làm được gì chứ?
Tạm thời nên gạt chuyện đó sang một bên, Haku chẳng biết tình hình lúc này nên làm gì cả. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Nếu không hành động thì chắc chắn mọi người sẽ chết mất.
“Còn chờ đó làm gì?”
Giọng Yukiko lại một lần nữa vang lên, khi liếc lại cô đã ở ngay bên cửa sổ. Dường như cô định thoát khỏi đây bằng con đường đó.
“Nếu ngươi sợ thì nhanh chóng đưa cơ thể cho ta.”
Styx cũng giở giọng nghiêm túc đề nghị, nhưng Haku lập tức ngó lơ mà đứng dậy.
Dù đôi chứng vẫn còn run nhưng không phải là cậu không đi được.
“Tôi phải tự tìm cho mình một cái chết êm ái hơn.”
“Hả…?” - Styx nhăn mặt tỏ ra khó hiểu trước câu nói của Haku.
Nhìn vào Yukiko, cậu lập tức chạy nhanh về phía cửa sổ. Thấy vậy Yukiko cũng bắt đầu nắm hai tay vào phần thừa của chiếc mái nhà phía trên sau đó nhanh chóng dùng tay mình, khéo léo trèo lên.
Haku cũng làm chuyện tương tự, nhưng dường như không cậu không có đủ sức khỏe để làm chuyện đó. Tuy nhiên Yukiko cũng đã nhanh chóng bắt lấy tay cậu sau đó kéo lên theo.
Khi Yukiko chuẩn bị nhảy sang một mái nhà khác, Haku vẫn ngồi đó, để ngược đầu xuống chiếc cửa sổ.
“Này ông chú Roha! Nhanh chóng lên!”
“Cậu bị điên à?”
Haku hét to kêu gọi người vẫn đang ngơ ngẫn dưới kia. Ngay sau đó Yukiko cũng vì thế mà la mắng cậu.
Dù sao thì hắn là kẻ đã bắt Haku đến đây và khiến cậu phải chịu đựng đau khổ. Thế mà cậu vẫn tỏ ra lo lắng cho hắn là điều mà Yukiko cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mặc kệ lời cô, Haku vẫn ở đó chờ đợi dù mạng sống của bản thân lúc này đang bị đe doạ.
“Trực giác mách bảo tôi phải cứu hắn. Yukiko! Chạy trước đi!”
Cậu hét to sau đó đưa tay mình xuống bên dưới, Roha lúc này vẫn đang lo sợ điều gì đó mà không tiến đến cánh tay của Haku.
“Dù sao thì nên đó cũng đang bị còng tay mà…” - Styx thở dài.
Roha chậm rãi đến gần cửa sổ, đầu ông vẫn cúi xuống. Có vẻ như đang rất lo lắng.
Chưa đợi ông lên tiếng, cậu nắm áo của hắn ta sau đó hết sức kéo lên. Nhưng vì rất yếu nên Haku bị sức nặng của ông ta kéo ngược xuống bên dưới.
Cũng vì vậy, Yukiko tức tốc chạy đến ôm lấy hông Haku sau đó kéo cả hai người lên.
“Thật là! Cậu không gây rắc rối cho người khác là cậu sống không yên à?”
Từ việc con dao đến cả việc này, cô hết lần này đến lần khác đau tim vì cậu. Thật sự tìm kiếm được một người có thể chịu được cảm giác đó chắc chắn không hề tồn tại.
Cậu nhanh tay, cố gắng hết sức tháo chiếc còng cho Roha sau đó chạy về cùng hướng với Yukiko.
Roha cũng chậm rãi đứng dậy sau đó đuổi theo sau, dù có chút không cam lòng.
Họ nhảy qua sân thượng của căn nhà hai tầng bên cạnh. Yukiko có lẽ vì đã có luyện tập nên việc nhảy và trèo qua rất dễ.
Riêng Haku và Roha có phần có khăn hơn và Yukiko buộc phải cứu vớt hai người kia. Nhưng đương nhiên vì thể chất là của con gái, cô đã nhanh chóng kiệt sức.
Cả ba mệt mỏi ngồi thẳng xuống thở gấp. Nhưng xác sống chẳng muốn để họ nghỉ ngơi.
Cánh cửa sân thượng lập tức bị đẩy sập xuống, một tràng xác sống ngay lập tức xông vào.
Roha sợ hãi ngồi ro rúm lại không thể cử động thêm nổi một ngón tay. Yukiko thì nghiến răng tức giận.
Cô là người có quyết tâm sống nhất trong cả ba. Để có thể gặp lại kẻ đã giết mẹ cô thì cô buộc phải tiếp tục sống. Nhưng lâm vào tình thế này thì cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Haku thì vẫn chỉ ngồi im đó, buồn bã nhìn đàn xác sống từng chút tiến đến gần. Dường như cậu chẳng muốn suy nghĩ gì thêm.
Yukiko nhìn cậu, sau đó nhìn Roha. Càng quan sát cô lại càng thêm tuyệt vọng.
Cô đưa ngón tay lên miệng, răng run cầm cập cùng nỗi sợ sâu thẩm vô cùng.
Cô buộc phải sống sót, buộc phải giết được cô gái đó, dù phải trả bất kỳ cái giá nào.. Dù cho có phải đánh đổi bất cứ thứ gì đi nữa.
“Phải làm gì. Phải làm gì. Phải làm gì. Con phải làm gì… Mẹ…”
Suy nghĩ của cô vô thức biến thành lời. Mặt cô đã tái xanh khiến việc phân tích tình hình chẳng còn nhanh nhạy thêm được nữa.
Đột nhiên…
Haku bỗng phì cười.
Cậu ôm bụng cười phá lên không rõ nguyên nhân. Tiếng cười rất to, to đến mất khiến Yukiko quên rằng bản thân đang trên bờ vực cái chết.
Tên nhóc đó điên rồi sao?
Roha nhìn vào Haku với dáng vẻ bồn chồn trong khi cậu vẫn đang cười. Nụ cười của cậu trông như sự điên loạn tích tụ lâu ngày đột ngột bùng nổ.
Trông chẳng khác nào một con quái vật đang mỉm cười chế nhạo chính bản thân mình.
“Styx! Cậu đã bảo nếu tôi chết thì cậu cũng vậy đúng chứ?!”
Haku hét to, âm thanh vang vọng cả tầng thượng khiến Yukiko đơ cứng người vì chẳng biết Styx mà cậu ta nhắc đến là ai.
Roha cũng tương tự như cô, càng nhìn vào Haku, hắn càng thêm sợ hãi.
Nụ cười vẫn còn đó, Haku lập tức đứng dậy sau đó chạy đến vị trí của Roha và Yukiko khi họ đang ngồi xổm dưới mặt sàn.
Hai tay cậu ôm lấy eo họ, từng chút một nhấc lên dù có đôi chút khó khăn. Đôi chân run rẩy như sắp ngã bất kỳ lúc nào.
“Này chờ đã! Cậu định…?”
“Nhóc con! Mày…!?”
Chưa kịp nói hết lời, chiếc nhẫn đen trên ngón tay Haku tỏa ra một lượng sương mù đen. Nhưng nó không qua nhiều nên chẳng ai để ý đến cả.
Haku chạy nhanh hơn về phía trước, thẳng đến lan can của sân thượng
“Hể… đừng! Làm ơn!”
“Này! Mày muốn tự xác à?”
Cả hai người kia tỏ ra sợ hãi sau khi dự đoán hành động của Haku sắp làm.
“Haku…?! Ngươi định làm gì?!”
Styx cũng chẳng khá hơn liên tục hỏi cậu từ đầu đến giờ. Nhưng Haku chẳng đáp lại gì mà tiếp tục chạy về trước.
Và rồi, cậu đã thật làm đúng với những gì mà họ đã dự đoán. Đó là nhảy xuống bên dưới từ cái độ cao ấy.
“Đùa… sao?!” - Tiếng hét thất thanh của Yukiko, Roha và cả Styx cùng lúc vang lên trong khi Haku vẫn giữ một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.
Trăm sự nhờ cậu nhé! Styx - Haku nghĩ thầm, nhắm mắt nở nụ cười.
“Luân Hồn!”
0 Bình luận