Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm
Chương 07: Satsuki Sayu
0 Bình luận - Độ dài: 9,073 từ - Cập nhật:
Phần 1
Dưới ánh đèn mờ trong dãy hành lang, sự tối tăm và tĩnh lặng nhấn chìm. Các bước tường còn ẩm ướt, cầu thang lát gạch cũ kỹ và khắp nơi đầy bụi bẩn như bị bỏ hoang.
Có lẽ căn chung cư này nằm ở khu ngoại ô của thành phố, dù rằng vẫn còn hoạt động nhưng cơ sở vật chất khá tồi tàn. Haku có chút cảm thấy hơi ngột ngạt khi bước đi ở đây, cảm giác như có thứ gì đó vô cùng bí ẩn đang bám theo đằng sau.
"Anh là Aik nhỉ?"
Haku nhíu mày nhìn anh chàng tóc xanh đang dẫn đường mình phía trước. Dù ban đầu có chút do dự, nhưng sự tò mò trong cậu đã chiến thắng dẫn đến việc miệng tự động mở ra.
Nghe thấy câu hỏi đó, Aik chỉ liếc nhìn về sau đáp lại với giọng bình tĩnh:
"Phải! Có gì muốn thỉnh cầu sao?" Anh nhẹ gật đầu.
Không đáp lại, Haku chỉ giữ im lặng trong một khoảng thời gian. Trong lòng cậu vẫn còn đâu đó sự bất an và khó mà có thể tin tưởng được đối phương.
Sự im lặng chợt nhấn chìm khắp cả không gian, chỉ để lại những tiến bước chân nhỏ nhẹ vang lên đều đặn. Song song với đó là tiếng thở đầy điềm tĩnh của anh chàng Aik, tựa như chẳng sợ bất cứ điều gì cả. Mang theo sau mình một thanh đao lớn, bước chân vững vàng.
Người còn lại là Haku, dường như đang lo lắng điều gì đó, sự sợ hãi và do dự đã thể hiện rõ qua cách mà cậu di chuyển. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang những góc tối rồi nhịp tim cũng vì thế mà tăng cao.
"Anh biết Mia là bạn tôi nhỉ?" Haku hỏi với giọng yếu ớt.
"Mia? Cũng chút ít. Dù sao thì khoảnh khắc mà cô bé đó đột nhiên biến mất, ta đã nhìn thấy tất cả mà."
Aik vuốt cằm nghiền ngẫm nhớ lại chuyện cũ. Bước chân anh có chút nhanh hơn, nhưng ngay sau đó anh ta liền nhận ra và giảm tốc độ lại để Haku có thể bắt kịp.
Còn Haku lúc này bất chợt nhận ra việc Aik dường như đã chứng kiến tất cả mọi thứ, cậu dừng lại bước chừng với ánh mắt hoang mang mà hỏi:
"Thế thì tại sao lúc đó…"
"Chờ chút đã! Chẳng lẽ cậu định bảo ta tại sao lúc đó lại không cứu à?"
Nhận ra điều mà đối phương đang nghĩ trong đầu, Aik lực tức chặn miệng Haku đưa hai tay lên che chắn lại bản thân mình. Sau đó, anh ta thở dài đầy mệt mỏi sau đó biểu lộ khuôn mặt cay nghiệt, đôi tay bỗng siết chặt ra vẻ tự trách.
"Lúc đó ta không thể làm trái lệnh được. Phiền cậu hiểu cho." Aik nhắm mặt gượng gạo nói.
"Ai ra lệnh chứ? Không phải! Nếu làm trái lệnh thì sẽ bị gì?"
Phần nào đó, cậu nhận ra đối phương sẽ che giấu định người đứng trên và đưa ra mệnh lệnh cho anh ta. Thay vào đó, Haku quyết định sẽ đổi sang câu hỏi khác dễ trả lời hơn.
Aik lúc này né tránh đi ánh mắt không dám nhìn trực tiếp. Có vẻ như là anh ấy đang lo sợ hoặc cảm thấy lo lắng về điều gì đó, anh trầm giọng:
"Nặng nhất thì có lẽ là mất mạng."
"Mất… mạng?"
Haku hoang mang lặp lại lời đối phương, hoài rằng bản thân đã nghe lầm điều gì đó. Tuy nhiên, Aik không đáp mà tiếp tục dẫn cậu đi dọc theo lối hành lang đến hướng căn phòng cũ, nơi Haku đã nằm liệt giường một tuần liền.
Đặt cánh tay đang run rẩy lên tay nắm cửa, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Giọt mồ hôi từ trên trán cứ thế mà chảy như thể đang rất sợ hãi trước những thứ bên trong.
Nhận ra điều đó, Haku chẳng hiểu gì mà nghiêng đầu với anh. Nhưng cậu chỉ im lặng vì lo rằng, việc hỏi anh ta sẽ là thừa thãi. Dù vậy thì Aik đã nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Haku rồi nuốt nước bọt cố gắng trấn tĩnh bản thân, giọng nói trầm xuống ra vẻ nghiêm trọng.
"Nghe đây nhóc. Khi nói chuyện với Satsuki, cậu buộc phải nghe theo bốn quy tắc này nếu muốn giữ mạng."
"Cô ta đáng sợ đến thế sao?" Haku nghiêng đầu.
Anh ta gạt đi câu hỏi của cậu rồi đưa lên lần lượt từng ngón tay cùng những quy tắc đầy khó hiểu mà anh ta đã nhắc đến trước đó.
"Thứ nhất, đừng nhìn chằm chằm hay nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Thứ hai, không được chạm vào Satsuki dù chỉ là một ngón tay. Thứ ba, không được thở mạnh. Thứ tư…"
Không nhìn vào mắt cái gì chứ? Cậu sẽ bị hoá đá chắc? Haku có chút căng thẳng xen lẫn sự hoang mang trong lòng. Ngoài ra cách mà Aik nói về người đã cứu cậu trông có phần khá kỳ lạ.
"Chẳng phải hơi quá đáng rồi sao?" Haku nhăn mặt ra vẻ chán nản.
"Im lặng! Thứ tư, khi cô ấy ra lệnh, chú mày bắt buộc phải làm theo. Nếu không nghe ta, đầu cậu sẽ chạm đất trong hai giây đấy!"
Vừa dứt lời, trong đầu Haku hiện lên hình ảnh của một cô gái vô tâm với phong thái của một bậc nữ vương đầy kiêu ngạo, ngồi trên ngai vàng với ánh mắt sắt như dao có thể giết chết những kẻ yếu kém bất kỳ lúc nào.
Nghĩ đến thôi cũng khiến cậu sởn gái óc nên sau khi nghe lời khuyên của Aik, cậu chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này. Xét cho cùng thì cậu chỉ mới may mắn giữ được mạng, giờ lại tự tìm đường chết sao?
Sự quyết tâm tìm hiểu sự thật đằng sau mớ sự kiện hỗn độn kia bỗng nhiên bị đạp đổ. Điều đó khiến cơ thể của cậu trở nên vô cùng mệt mỏi. Nhưng xét cho cùng, Satsuki cũng là người đã cứu cậu, việc bỏ chạy mà không để lại một từ cảm ơn là việc không thể chấp nhận.
Aik nhẹ nhàng mở cánh cửa ra rồi cùng Haku bước vào bên trong.
Haku lúc này bắt đầu tò mò ríu rít đảo mắt đi khắp nơi. Có lẽ vì trước đây khi vừa mở mắt, ý thức cậu vẫn còn mơ hồ nên chẳng quan tâm đến xung quanh có những gì.
Lần này thì hoàn toàn khác, thứ đập vào tầm nhìn của Haku đầu tiên đằng sau cánh cửa đó là một căn phòng nhỏ không có cửa sổ được phủ kín bởi duy nhất tông màu trắng đơn giản. Có vẻ như nơi này đã được tu sửa lại bởi làm gì có chuyện căn hộ không có cửa sổ chứ.
Một chiếc tủ gỗ chứa quần áo khá to được đặt sát vách tường đối diện cửa ra vào với khoảng gần bốn bước chân. Nó trông khá cũ kỹ, đâu đó có thể đoán được rằng bên trong trống rỗng.
Kế bên là một chiếc bàn học nhỏ nhưng không có lấy một cuốn sách trên kệ. Dường như nó chỉ được dùng để trang trí không hơn không kém. Căn phòng này quả thật rất kỳ lạ, tuy nhiên cảm giác lo âu trong cậu dường như không tồn tại.
Đứng từ cửa ra vào nhìn sang bên trái là một chiếc giường trắng dành cho hai người. Nó rất to chiếm hầu hết diện tích căn phòng được đặt theo chiều dọc.
Dù sao không gian này cũng chỉ dùng cho một người sinh hoạt nên cũng chẳng có mấy vật dụng. Thật không ngoa khi phải bảo nơi này trông chẳng khác gì một nhà tù trắng.
Ở thành giường bên kia là một chiếc áo choàng màu trắng trùm kín thân tương tự thứ của Aik đang mặc. Haku liền nhận ra, chiếc áo choàng đó là của cô gái Satsuki kia.
Nhưng dù có cố thế nào cũng không thấy sự hiện diện của ai khác ngoài hai người vừa bước vào. Phần nào cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì bản thân đã có thêm chút ít thời gian để suy tính.
Haku bình thản bước đến gần chiếc giường sau đó ngồi bệt xuống ra vẻ đầy mệt mỏi. Chiếc giường mềm mại lún nhẹ xuống, cảm giác ấm áp mà nó mang lại có thể nhận thấy rõ.
Cậu đưa tay phải lên, liên tục khép mở các ngón tay để thử nghiệm. Có vẻ như cơ thể cậu vẫn chưa thể hoạt động mạnh được nên việc đấm Aik những hai lần khiến cơ thể nhanh chóng bị kiệt sức. Nếu bị buộc phải chạy thì có lẽ chỉ khoảng chưa đầy một phút là không đứng nổi nữa rồi.
Đôi mắt cậu trầm ngâm một hồi rồi đưa mắt lên nhìn anh chàng tóc xanh, người đang nhắm mắt khoanh tay suy nghĩ một điều gì đó trong đầu. Sau một lúc, Haku với tâm trạng có chút hồi hộp liền đưa tay lên ngượng ngùng gãi má.
"Cô gái đó không có ở đây à? Bận làm việc gì chăng?"
"Cô gái nào? Ý cậu là Satsuki sao? Cô ta ở đây từ đầu rồi cơ mà."
Aik một tay chống hông, nâng lên một bên lông mày nhìn Haku. Trong khi cậu ta lúc này chẳng biết nói gì, mở to mắt mà nhìn đối phương.
"Hở…?"
"Đừng nói với ta mắt cậu có vấn đề nặng nhé!" Vừa nói Aik vừa thở dài.
"Đùa… sao?"
Sự hốt hoảng đã tăng cao, Haku lập tức quay mặt lại và lật tấm chăn phía sau, để lộ ra một cô gái xinh đẹp với mái tóc hồng đang say sưa nằm ngủ trên chiếc giường mà cậu đã nằm trước kia.
"Vẫn còn ngủ sao?" - Aik nói với giọng đầy bình tĩnh.
Haku với khuôn mặt đầy nghi vấn nhìn vào anh chàng kia.
"Cô gái này là Satsuki sao…?"
"Còn ai khác nữa chứ?"
Nhìn vào lan da trắng nõn cùng khuôn mặt ngây thơ khi đang ngủ của cô. Haku phút chốc lơ là cảnh giác, những hình ảnh của Mia ngay sau đó hiện lên trong đầu khiến Haku nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.
Thấy phản ứng của cậu, Aik chẳng quan tâm mà liếc mắt đi chỗ khác tiếp tục nói.
"Dù sao thì cô ấy đã thức trắng năm ngày liền. Ngủ say như vậy thì cũng chẳng có gì bất thường."
"Năm ngày!?"
"Ờ! Satsuki thức trắng năm ngày để chờ ngươi mở mắt. Vì mệt mỏi nên cô ấy đã ngủ quên đi nên ta buộc phải quan sát cậu thay." Aik khoanh tay, khuôn mặt có chút tỏ ra bất mãn.
Nghe được một tin bất ngờ, Haku lại liếc nhìn lấy khuôn mặt Satsuki. Hơi thở cô nhẹ nhàng, đôi mắt có chút quầng thâm biểu lộ ra sự mệt mỏi. Vì lẽ đó, lông mày cậu bỗng nhíu lên với một chút sự lo lắng cho đối phương.
"Sao lại đến mức này chứ…?"
"Đây là lần đầu tiên ta thấy cô ấy như vậy đó."
Đôi mắt Aik cũng đang ẩn chứa rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp khi nhìn thấy cách cư xử lạ thường của người bạn đồng hành. Theo lẽ thường thì cô ấy thờ ơ và lạnh lùng hơn như vậy nhiều.
Haku cũng phần nào hiểu ra vẻ hoài nghi của Aik bởi trước đó, anh ta đã nhận xét Sasuki trông chẳng khác nào một kẻ sát nhân vô cảm cả. Có lẽ nó có liên quan đến việc cô ấy trực tiếp cứu cậu thay vì Aik chăng?
Cả hai im lặng một lúc lâu. Aik vẫn giữ tư thế khoanh tay, lưng tựa vào tường đứng nhắm mắt trấn tĩnh bản thân mình. Đồng thời anh ta cũng tiện đường sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu để đưa ra kết luận rõ ràng.
"Dù sao thì hôm nay Satsuki có lẽ không nói chuyện được rồi. Tốt hơn hết là không nên đánh thức cô ấy."
Aik chầm chậm mở mắt ra, nhìn vào dáng vẻ của Haku đang thản nhiên chọc ngón trỏ và khuôn mặt của Satsuki khi cô đang say sưa chìm vào giấc ngủ sâu.
"Này ta đã bảo là…"
Nhận thấy mùi nguy hiểm, Aik bỗng hoảng hốt kéo tay Haku lại nhưng mọi thứ đã quá muộn. Mồ hôi nặng thành hạt hiện hữu trên trán của anh ta.
Nhưng đã quá trễ, hai mí mắt của Satsuki bắt đầu rung rinh rồi nhẹ nhàng mở ra, để lộ một đôi mắt hồng tựa như viên đá quý. Aik bắt đầu sợ hãi lùi lại phía sau, đặt tay lên tay thanh đao của mình nhăn mặt cảnh giác.
Satsuki chầm chậm ngồi dậy để lộ ra trang phục mà cô đang mặc. Đó là một chiếc đầm có tay dài màu trắng, màu sắc nhẹ nhàng tựa như lông vũ. Bầu không khí từ cô trông cũng dịu dàng, khác hoàn toàn so với lời miêu tả của Aik.
Đôi mắt cô vẫn còn ngái ngủ, nhìn vào Haku đang ngồi xếp hai chân trước mặt mình. Cô bỗng lao vào ôm lấy eo Haku sau đó thản nhiên nằm trên đùi cậu tiếp tục an giấc. Bất ngờ là thế, song cậu vẫn bình tĩnh mà nhìn nhận vấn đề hiện tại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Haku bỗng cảm nhận được hình bóng của Mia trong cô gái này. Cảm giác như họ tuy là hai nhưng thật ra lại là một vậy.
Đó là phần ngoại hình có đôi chút giống với trẻ con khi vào phần trên cơ thể cô lại phát triển có chút hơi khiêm tốn. Nhưng cậu cũng cảm nhận được cách sống đầy vô tư không suy nghĩ quá nhiều.
Khuôn mặt của Satsuki đang úp xuống để lộ ra mái tóc phía trên. Chúng cũng có một màu hồng như đôi mắt, được xoã thẳng ra một cách đầy tự nhiên với chiều dài có thể vượt qua cả đầu gối. Sự ỏng ả và mượt mà trên mái tóc của cô có thể thấy rõ cô đã chăm sóc chúng rất kỹ qua từng ngày.
Dù sao cô cũng là con gái, việc luôn để ý và chăm sóc đến ngoại hình của mình là chuyện hết sức bình thường. Nhưng có điều, mái tóc ấy nhìn kỹ thì trông khá rối rắm, có lẽ đó là kết quả của bản thân cô khi lăn lộn trong lúc ngủ.
Nhìn người con gái lạ mặt đang ôm mình, đầu Haku sau một lúc mới tải được tình hình mà chìm vào hỗn loạn. Ánh mắt như đang muốn cầu cứu của cậu bỗng hướng về Aik đang thẫn thờ phía sau. Anh ta đã hoàn toàn đứng hình, sắc mặt của anh chàng như đang muốn nói lên rằng: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Không nhận được phản hồi từ anh chàng kia. Haku chỉ biết thở dài đánh thức cô gái đang ôm mình một lần nữa.
"Này… Bạn Satsuki… có thể thả tôi ra được không?"
Cô mở mắt mơ hồ nhìn Haku, sau đó từng chút ngồi thẳng dậy gật đầu với cậu với khuôn mặt chưa mấy tỉnh táo. Để mà nói thì cái tình huống này có phần làm cậu khá áy náy.
Sau khi được buông ra, Haku cảm thấy bản thân như được thoát khỏi xiềng xích. Thoáng chốc cậu tưởng rằng cơ thể nhẹ tễnh và đang dần bay lên.
Vậy đủ rồi, cậu quyết định sẽ nghiêm túc lại một chút. Dù sao thì cậu cũng đã đánh thức cô ấy rồi, nếu không làm gì thì thời gian sẽ trôi qua một cách lãng phí mất.
Cậu gượng cười nhìn vào cô gái xinh đẹp ngồi đằng trước, người đang hướng ánh mắt chằm chằm vào mình. Đôi mắt ấy nhìn thì trông vô cảm nhưng nếu nhìn vào khẩu hình miệng đang song song với đôi lông mày trên khuôn mặt, Haku có thể chắc nịch rằng Satsuki chắc chắn vẫn chưa tỉnh ngủ.
Một nỗi lo khác lại kéo đến.
"Tôi có một số chuyện muốn hỏi cô. Satsuki…" Haku cố giữ bình tĩnh nói.
"Sayu…"
Ngắt lời cậu, cô ấy đáp lại một cách ngắn gọn. Tuy nhiên Haku lại chẳng hiểu gì cả liền lập tức hỏi lại:
"Sao…?"
"Satsuki… tên giả… hãy gọi em là... Sayu."
Giọng cô ấy có hơi lắp bắp, tựa như thể đây là lần đầu tiên được nói. Đến đây, Haku mới bắt đầu cảm thấy tình hình đang rất phức tạp, dù vậy cậu vẫn bỏ qua vì nó dường như chẳng quan trọng lắm.
"Vậy thì… Sayu…"
Nhìn vào ánh mắt đầy ngây thơ của cô gái kia, Haku bỗng không dám nói tiếp. Nói trắng ra, ngay lúc cậu đang cảm thấy khá ngại khi nói chuyện, vì ngồi trước mặt cậu đây là một người có ngoại hình vô cùng xinh đẹp tựa như chỉ có thể gặp trong mơ.
Dù chỉ là trong tưởng tượng nhưng nếu cô đứng dưới ánh trăng thì chắc chắn sẽ rất giống một vị công chúa, với vầng hào quang dịu nhẹ tựa như sự vô cảm này của cô. Còn nếu là dưới ánh mặt trời thì lại chẳng trông khác nào nữ vương quyền lực vô cùng lạnh lùng, uy nghiêm.
Nhìn kiểu gì thì cô ấy đúng là có sức hút thật. Vậy lý do vì sao mà cô lúc này lại trông có vẻ gì đó gọi là muốn tâm sự với Haku nhỉ?
Aik đứng đằng sau bỗng nhăn mặt, nhìn vào dáng vẻ của Haku mà anh bắt đầu cảnh giác, tay nắm chặt lấy thanh đao phía sau lưng. Như trước đó, Aik đã nhắc nhở cậu không được nhìn vào mắt Satsuki quá lâu, cũng như chạm vào cô ta là điều tối kỵ.
Thế nhưng có lẽ vì đã quên nên Haku đã hoàn toàn làm điều ngược lại. Vì thế nên anh đang sợ rằng Satsuki sẽ mất kiểm soát mà thủ tiêu Haku trong tức khắc. Trước đây, đã có không ít người đã chết dưới tay cô và anh cũng đã tận mắt nhìn thấy điều đó.
Trong trường hợp tệ nhất thì anh sẽ lao đến cứu Haku trước khi cô gái kia kịp động thủ. Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, anh cũng chẳng cảm nhận được chút sát khí tỏa ra từ Satsuki. Chứng kiến dáng vẻ khác thường của cô càng khiến anh chìm vào hoài nghi.
"Ảnh hưởng từ thằng nhóc đó chăng?" Aik thì thầm.
Ở bên kia, Satsuki đã hoàn toàn lấy lại tỉnh táo, nhưng khuôn mặt vẫn còn đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trước mình. Trong khi đó Haku dường như đã sắp xếp đủ câu hỏi mình cần nên bắt đầu trở nên nghiêm túc mở lời.
"Đầu tiên, tại sao cô lại cứu tôi?"
"Xin lỗi! Em không thể trả lời câu hỏi đó được."
Sayu vội lắc đầu, giọng cô trở nên lưu loát khác xa so với trước đó. Tuy vậy điệu bộ vẫn lạnh nhạt không thay đổi. Haku có chút hoài nghi mà nghiêng đầu.
"Không thể… trả lời?"
"Có một số lý do không thể nói. Nhưng việc em muốn anh tiếp tục sống, đó là sự thật,” ánh mắt mắt cô toát lên vẻ sắc lạnh.
"Muốn… tôi sống?" Haku hai tay khoanh lại nói.
Sayu nhè nhẹ gật đầu khẳng định. Dù có chút hoài nghi nhưng Haku cũng không thể làm gì khác ngoài tin cô. Xét cho cùng thì lời cô ấy nói cũng có một chút đáng tin nhưng dường như vẫn còn đang che giấu điều gì đó.
"Tôi đến với câu hỏi thứ hai nhé, đám được gọi là xác sống là gì? ai đã tạo ra nó?"
Sayu lắc đầu lại một lần nữa phủ nhận trả lời câu hỏi.
Giây phút cậu tức giận như muốn bật dậy, nhưng vì vẫn còn lý trí nên đã kiềm chế được. Sayu bất chợt đưa tay mình chạm vào mặt Haku rồi đưa khuôn mặt lại gần, hướng ánh mắt không cảm xúc của cô về trước.
"Anh không cần phải biết về nó, không thì anh sẽ lại chết mất."
"Lại…?"
Khi cô nhắc đến chuyện này, đầu cậu thoáng chút nhói lên cơn đau như đưa ra lời cảnh bảo. Haku đưa tay ôm đầu mình một lúc, mắt nhắm mắt mở không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Không sao cả, Kamito Haku. Em sẽ thay anh… dọn dẹp mớ hỗn độn này." Sayu bỏ qua sự thắc mắc của cậu mà nói.
Đôi mắt Haku mở to đầy kinh ngạc, trộn trong mớ cảm xúc đó có một chút của sự hoảng loạn và sợ hãi. Chẳng hiểu vì sao dù đối phương lúc này tỏ ra ân cần, tuy nhiên bản thân cậu lúc này lại cảm thấy rất ớn lạnh như đang bị vô số chiếc kim đâm vào người.
"Tôi… không nhớ là đã giới thiệu tên mình… cho cô…" mặt cậu có chút xanh xao.
"Không sao cả. Anh đã quên, nhưng rồi… cũng sẽ nhớ thôi. Hãy nhớ những khoảnh khắc làm anh cảm thấy vui vẻ, đừng nhớ những lúc tuyệt vọng."
Cô nói với giọng điệu rất bình thường, nhưng với Haku thì những lời ấy tựa như đang vang vọng trong tâm trí. Có lẽ một phần là do cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phần còn lại là cậu đang rất sợ người đang ở trước mặt mình.
"Tôi chẳng hiểu gì cả…"
Haku nhắm chặt mắt, hất tay cô gái đang chạm vào mặt mình cau mày tỏ vẻ khó chịu. Vì lý do đó mà cô cũng bất ngờ ngồi ngây ra nhìn cậu.
Cả hai câu hỏi đều không nhận được câu trả lời rõ ràng và điều đó khiến cậu trở nên vô cùng bất mãn. Đáp lại ánh nhìn của Haku, Sayu lại một lần nữa đưa cánh tay lên hướng lòng bàn tay về phía mặt cậu, cô nói với giọng lo lắng.
"Vết thương này… có từ lúc nào…?"
Đó là vết thương mà Aik đã tạo ra với cậu sau trận xô xát trước đó. Nhìn sơ qua thì vết thương cũng chẳng quá nặng nề gì. Có lẽ lúc đó anh ta đã nương tay nhưng nó vẫn để lại một chút dấu hiệu nhè nhẹ. Nếu không để ý kỹ thì chẳng ai có thể nhận ra.
Vì mãi nhớ lại chuyện cũ, khi Haku chưa kịp đáp lời thì giọng Sayu lại một lần nữa vang lên:
"Hồi phục."
Những tia sáng lấp lánh như vì sao chợt từ không khí xuất hiện, hội tụ lại thành một chiếc vòng sáng nhỏ. Ánh sáng màu trắng dịu từ đó toả ra từ lòng bàn tay cô chiếu đến chỗ vết thương.
Sau một lúc cơn đau ở đó bỗng biến mất hoàn toàn, tựa như nó chưa từng ở đó. Chính vì điều này mà Haku đã rất bất ngờ, tay tự đưa lên mặt mình sờ vào vị trí đó.
"Chuyện gì vừa…"
Trong thoáng chốc, Haku đã đứng hình vì cảnh tượng trước mắt. Cô gái ngồi trước cậu lúc này không còn là dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm như ban đầu nữa mà thể hiện ra một bộ mặt khác lạ. Đó là một nụ cười nhẹ nhè, mờ nhạt nhưng trông thật dịu dàng như toả ra tia nắng.
Một nụ cười của "thiên sứ".
Lần này, cô không muốn làm Haku khó chịu nên sau khi chữa trị bằng thứ phép màu kia, cô đã lùi về sau cúi đầu ra vẻ tội nghiệp. Trông có khác nào thú cưng vừa bị chủ bỏ rơi không chứ?
Nhìn dáng vẻ của cô, cậu bỗng cảm thấy có lỗi vì hành động khiếm nhã trước đó. Nhưng rõ ràng, cả hai vẫn chưa biết gì về nhau mà lại có những cử chỉ thân mật như thế. Nó diễn ra quá nhanh, quá đột ngột khiến cho Haku chẳng thể nào mà chịu được.
Hơn nữa trong tim cậu bây giờ đang có một người. Cậu muốn dùng đến từ "đã" hơn để nhắc nhở bản thân rằng người mà cậu yêu không còn trên cõi đời này nữa. Hoặc có lẽ cậu đang cố thuyết phục bản thân sự thật là như thế.
Cho đến khi chứng minh được Mia còn sống thì cậu chẳng có hy vọng gì về việc gặp lại cô bạn đó.
Ngoài ra thì cậu đã mất tất cả, gia đình, bạn bè, cả người mà cậu yêu quý cũng chẳng còn. Với cái lý do nửa vời như cậu việc phải cố gắng mà sống tiếp trong cái thế giới hỗn loạn này quả thật rất khó. Chí ít thì, cậu buộc phải moi móc thông tin từ cô gái này nhiều nhất có thể, biết đâu cậu lại tìm được một động lực sống mới.
Trong lúc Haku nghĩ ngợi chẳng để ý xung quanh, nói trắng ra cậu đã hoàn toàn hạ cảnh giác với cô gái đang quỳ trước mắt mình. Khoảng thời gian đó, đôi mắt của Sayu vẫn không lay động, cô chăm chú hướng tầm nhìn về Haku như đang mong chờ điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là cô muốn ngắm nhìn khuôn mặt đang trầm ngâm của cậu.
"Thật là…"
Sau một tiếng thở cực kỳ dài như đang cố gắng trút bỏ hết tất cả mọi sự mệt mỏi kìm nén trong tâm trí. Haku kiên định mở mắt đối mặt với Sayu.
Thú thật thì cậu không muốn phải hỏi thêm gì nữa vì biết rõ cô ấy sẽ không trả lời. Nhưng dù có như thế nào cũng phải làm sáng tỏ ít nhất là một thứ gì đó mà, bản thân cậu đến giờ vẫn còn mong lung từ đầu đến giờ.
Haku đưa cánh tay trái của mình lên, để lộ ra một chiếc nhẫn màu đen có hoa văn tựa như bị nứt vỡ ở ngón áp út.
"Thứ này, là cô đeo cho tôi sao?"
Phần 2
Đây đã là câu hỏi thứ ba và lần này cậu cũng chẳng trông mong gì vào câu trả lời của Sayu nên chỉ hỏi một cách qua loa. Rất có thể cô đang có cảm giác bị gượng ép, vì từ đầu đến giờ Haku đã hỏi rất nhiều. Nhưng có cơ hội để làm sáng tỏ sự thật thì tại sao lại không tận dụng nó?
Chần chừ một lúc lâu, Sayu nắm bàn tay đang xòe ra của Haku bằng đôi tay mềm mại của mình. Lông mày bỗng nhíu lên, khuôn mặt biểu hiện sự lo lắng không ngờ đến.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Đừng tháo ra nhé! Anh sẽ chết đấy."
Cô nói như thế với một khuôn mặt không chút sắc thái nào, tuy nhiên giọng nói lại toát lên vẻ như muốn cầu xin chứ không phải yêu cầu. Cảm giác như cô đang thật sự lo cho mạng sống của mình, Haku cau mày lặp lại từ ngữ lạ:
"Chết…?"
"Khoảnh khắc em cứu được anh, thì đã quá muộn. Anh đã trút hơi thở cuối cùng. Nhờ chiếc nhẫn đã kéo ngược linh hồn về cơ thể. Chính vì lẽ đó mà anh mới có thể sống được đến giờ."
Sayu đáp lại khi đang lảng tránh đi ánh mắt của đối phương, hướng chằm chằm xuống chiếc đệm trắng bên dưới. Nhận ra được điều đó, nhưng cậu vẫn không buông tha mà hỏi thẳng:
"Linh hồn? Vậy các vết thương là do cô chữa trị sao?"
"Xin lỗi. Em không trả lời được…"
Thật ngu ngốc khi liên tiếp hỏi cô ấy và mong đợi sẽ có câu trả lời mong muốn. Dù có chút thất vọng, nhưng khi nhìn lại chiếc nhẫn đen trên tay mình rồi liếc mắt về phía Sayu.
Haku không thể hiểu được cô gái này đang thật sự nghĩ gì trong đầu. Tuy nhiên có một điều mà cậu chắc chắn rằng, Sayu là người tốt. Chí ít thì hiện tại là vậy vì vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.
Sau khi lấy lại bình tĩnh của mình, cậu bắt đầu thắc mắc về một vị trí đeo nhẫn của mình. Là do cậu đã nghĩ quá chăng? Có lẽ đối với Sayu thì việc đeo chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái chỉ là do nó vừa vặn với vị trí đó.
Chắc chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu.
Cơ mà, đây là lần đầu tiên mà cô gái tóc hồng đó trả lời câu hỏi. Dựa vào nét mặt cùng hành động đột ngột nắm lấy tay Haku, dường như cô đang cảm thấy vừa bồn chồn vừa lo âu.
“Đừng tháo ra nhé!”, Đó là câu mà cô nhấn mạnh. Vậy có nghĩa là chiếc nhẫn này đang nắm giữ bí mật nào đó nên nó rất quan trọng.
Nếu dại dột mà lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, chuyện gì sẽ xảy ra? Trước đó cô ấy bảo cậu sẽ chết, vậy chết như thế nào?
Liệu cô ấy có đang yểm một lời nguyền nào đó lên chiếc nhẫn hay không? Dựa vào màu sắc và họa tiết trên nó thật khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ.
Liếc đôi mắt lên, Sayu vẫn đang chăm chú nhìn vào cậu không rời mắt. Là nôn nóng? Hồi hộp? Tò mò? Chẳng rõ nữa…
Cảm xúc của cô trông thật khó đoán.
Còn một câu hỏi nữa, nó có liên quan đến cái chết kỳ lạ của Mia. Nhưng chắc chắn Sayu vẫn sẽ lắc đầu từ chối trả lời. Cô ta là người máy được lập trình để làm chuyện đó mà nhỉ?
"Dù không biết có nhận được câu trả lời hay không, có lẽ tôi cũng đoán ra được phản ứng của cô rồi.”
Haku hằng giọng.
“Đừng lo, câu hỏi này chẳng liên quan gì đến cái chủ đề mà tôi đã nói trước giờ. Có lẽ cô cũng chẳng biết gì vì khoảng thời gian đó không ở gần tôi. Dựa vào những gì như cô nói như là đã quá muộn, tôi đoán cô không chứng kiến tất cả."
"Vâng!"
Sayu gật đầu sau lời nói dài dòng của Haku. Dù cậu cố tình kéo dài như thế, song cô vẫn chăm chú nghe hết tất cả. Nhìn vào biểu hiện đó, cảm xúc của Haku tích cực lên trông thấy.
Cậu vui không phải là vì Sayu lập tức phản hồi, mà là cô đã lắng nghe từng lời mà cậu đã nói. Có lẽ những câu mà cậu đã hỏi trước đó, chính Sayu cũng chẳng biết câu trả lời nên mới lắc đầu giữ kín miệng.
“Phải phải! Nên hạ bớt nghi ngờ của bản thân tại đây thôi.”
Dù không biết mục đích của cô khi che đậy sự thật là gì, nhưng mà thôi tạm thời cứ bỏ qua cả đi. Bởi dù có muốn thì cũng chẳng có gì cho cậu tìm hiểu đâu.
Phản hồi hầu hết tất cả các câu hỏi, dù nhìn thoáng qua lần đầu cũng đoán ra cô là một người cực kỳ kiệm lời.
Vì đã trải qua quá khứ gì đó đã làm tổn thương và đẩy cô trở nên như thế này? Như Haku? Hoặc có lẽ cô bẩm sinh đã như thế.
Vậy mà Aik lại bảo Sayu là một kẻ đáng sợ. Quá oan cho cô ấy rồi.
Khi nghĩ như vậy, tâm trí Haku trở nên nhẹ nhõm được phần nào. Cơ mặt cậu cũng bắt đầu giãn ra, môi bắt đầu nở một nụ cười.
"Thôi, vậy là được rồi. Tôi sẽ tự mình tìm ra sự thật. Dù sao thì cũng cảm ơn cô, Sayu."
"Cảm… ơn?"
Cô nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu, miệng vô thức lặp lại lời nói. Haku nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt gác lại nỗi buồn về phía sau, mặc dù có đôi chút gượng gạo trong nụ cười ấy.
"Vì đã cứu tôi. Cảm ơn nhé!"
Dù không trông mong gì cậu sẽ nói điều này, nhưng sau khi nghe được nó, trái tim cô như được xoa dịu. Sayu để tay lên ngực mình, đây là lúc mà cô cảm thấy nhẹ lòng nhất từ đầu đến giờ.
"Thật tốt quá. Đây là lần đầu tiên, anh thật lòng mỉm cười với em từ khi chúng ta gặp mặt ở đây. Em cứ nghĩ bản thân đã bị ghét."
Cô nói thế, giọng có chút yếu ớt. Còn Haku thì trái lại, gãi má không dám nhìn trực tiếp đối phương.
"Dù sao thì… ở thời điểm hiện giờ tôi khó mà có thể cười nổi," cậu nói.
"Vì cái chết của Mia sao?" Sayu bình tĩnh hỏi.
"Sao mà cô…?"
Mắt Haku lại một lần nữa mở to, không kiềm chế được cảm xúc hoang mang bởi lời cô nói ra như thể đang đọc suy nghĩ cậu. Điều kỳ lạ là vì lý do gì mà cô ấy lại biết đến Mia?
Nếu là đứng quan sát từ đầu như Aik thì tại sao cô không cứu cả hai mà phải chờ đến khi Haku suýt chết mới đến ứng cứu. Nhưng nếu nghĩ đến trường hợp nhờ được Aik kể lại chuyện này, thì có thể hợp lý hoá câu chuyện.
Nếu bình tĩnh suy xét thì quả thật khả năng đó rất cao.
Trong lúc Haku chìm vào suy tư, Sayu đưa mắt nhìn về anh chàng mái tóc xanh đang vừa chống hông vừa vuốt cầm đứng phía sau. Có vẻ như Aik đang bận lòng về điều gì đó nhưng không tiện nói ra.
"Aik, phiền cậu ra ngoài giúp tôi nhé!" Sayu đưa ra yêu cầu.
Nghe được lời ấy, anh ta chợt liếc mắt với cô gái ấy với đầy sự hoài nghi. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt mong đợi của đối phương, Aik liền lấy lại tỉnh táo mà quay mặt về sau mở cánh cửa, tay gãi đầu bước ra khỏi căn phòng để lại không gian riêng tư cho hai người.
Sau khi anh rời đi, Sayu quay lại nhìn vào cậu bạn ngồi trước mặt mình. Còn cậu ta thì đang đưa mắt dõi theo bước chân của Aik, sau một lúc mới quay đầu lại nhìn cô.
"Em có cách, để Mia sống trở lại." Sayu nghiêm giọng.
"Hả…?"
"Dù đã chết, linh hồn Mia vẫn còn tồn tại trong thế giới này. Nếu để cô ấy nhập hồn vào cơ thể em thì anh có thể gặp lại Mia."
Cô chợt xoè lòng bàn tay ra, một luồng tia sáng bất chợt xuất hiện. Mờ mờ nhưng dày đặc như đom đóm.
Khi nghe lời nói của Sayu và trông thấy hiện tượng kỳ lạ xuất hiện từ tay cô, Haku đứng hình ít lâu vì bất ngờ, đầu liên tục hoạt động để phân tích rõ lời của đối phương.
Linh hồn? Nhập vào? Đây là những từ mà thông thường cậu sẽ rất ít nghe được vì cuộc sống cậu chẳng dính dáng chút gì với chuyện tâm linh. Đôi khi cậu sẽ lấy chuyện linh hồn để hù dọa Mia. Tuy vậy, chính cậu cũng chẳng quá tin vào nó.
Xét cho cùng, thứ mà Sayu đã nêu ra là thông tin quan trọng mà cậu không thể bỏ qua được. Lời cô nói là thật hay giả chẳng thể nào xác định vì vài phút trước, cô đã dùng một thứ sức mạnh kỳ lạ để chữa trị vết thương cho cậu. Cả chuyện cậu đã chết đi sống lại...
Lần cuối gặp thầy Kuzuri chính là lúc mà cậu bị thương nặng nhất. Có thể nói chúng sẽ là vết thương tật vĩnh viễn nếu cậu may mắn giữ được mạng sống.
Nhưng sau tất cả, chỉ vỏn vẹn một tuần, từ vết da bị xé rách đến cả những bộ phận cơ thể bị dẫm nát như bột đã hoàn toàn bình phục không để lại di chứng. Haku có thể khẳng định chắc nịch lời mà Sayu đã và đang nói hoàn toàn là sự thật.
Phải chăng đó là thứ gọi là hy vọng thật sự.
Nhận được tin tốt, cậu siết chặt tay ra vẻ mừng chiến thắng. Nhưng ngẫm nghĩ lại một hồi cậu mới tự hỏi "liệu mọi chuyện có thật sự thuận lợi?".
Nhìn vào ánh mắt của Sayu đang hướng chằm chằm vào mình với nỗi mong chờ nhận được câu trả lời, Haku đột nhiên trở mặt nghiêm túc.
"Nếu Mia nhập hồn vào cô, vậy cô sẽ ra sao, Sayu?"
Haku hỏi, nhưng Sayu không đáp lại mà chỉ né đi ánh mặt. Dường như điều đó rất khó nói nên cô chẳng muốn lên tiếng, nhưng rồi sau khi thấy ánh mắt mong đợi của cậu ta, cô đã có chút động lòng mà đáp:
"Giành lại sự sống của một người đã chết cần phải đổi lấy một thứ tương tự. Sự sống của một người khác là cái giá rẻ nhất rồi. Nên có lẽ em sẽ chết."
Nhìn vào khuôn mặt rầu rĩ đang nhắm chặt mắt của Sayu. Đây có lẽ là lần đầu mà cô thể hiện cảm xúc rõ nhất, sự lo sợ xen lẫn dằn vặt. Haku lúc này đã dứt khoát đưa tay nắm chặt lấy vai cô trầm giọng.
"Tôi hiểu rồi. Chúng ta không cần làm chuyện đó."
"Nhưng mà…" Sayu kinh ngạc nói.
"Vậy là được rồi. Mia đã chết. Chuyện đó là sự thật không thể thay đổi. Không sao cả Sayu. Tôi không chấp nhận hi sinh người cứu mình để làm thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân đâu."
Lời của Haku như đã nói lên tất cả.
Một người đã cứu lấy mạng và chăm sóc liên tục suốt năm ngày không nghỉ ngơi, chữa trị dù cho đó có là vết thương rất nhỏ. Sau tất cả, cô thật sự đang rất muốn chăm sóc cho cậu.
Thay vì lo cho bản thân mình, cô lại quan tâm đến cảm giác của Haku lúc này. Một người như thế thì làm sao cậu có thể dễ dàng chấp nhận điều kiện đánh đổi kia được?
Nhìn vào đôi mắt kiên định của người đối diện, Sayu miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Có vẻ như việc cậu đáp như thế không nằm ngoài dự đoán của cô.
Dù vậy, cô vẫn có một chút nhẹ lòng khi nghe thấy những lời ấy. Nhưng rồi một nỗi lo lắng khác lại nhấn chìm lấy tâm trí của người con gái kia.
Chẳng ai biết cô đang sợ hãi điều gì cả. Một phần là do suy nghĩ cô quá khó đoán, phần còn lại nằm ở tính cách luôn cố gắng che giấu mọi thứ về bản thân của cô. Từ việc nói ra suy nghĩ của mình, đến cả việc biểu lộ biểu lộ cảm xúc.
Nhưng từ đầu đến giờ, Sayu đã nói rất nhiều, theo Haku cảm nhận được là thế. Lần này cô biểu lộ rõ sự lo lắng khi hai tay cô đang siết chặt cùng với bờ môi có chút run run.
"Anh không hỏi em sự thật đằng sau cái chết của Mia à?"
"Cô sẽ không trả lời. Đúng chứ?" Haku nghiêng đầu đáp.
Sayu cúi đầu cắn môi không thể nói, lộ ra dáng vẻ rụt rè đến mức đáng thương. Haku hiểu ý liền lấy tay trái của mình nhẹ nhàng xoa lấy đầu cô.
"Xin lỗi nhé! Nhìn cô lúc này trông giống một người mà tôi quen biết. Nên là…"
"Không sao cả."
Sayu không tỏ ra bản thân ghét cái xoa đầu ấy, ngược lại cô tủm tỉm cười như một đứa trẻ vừa được tặng quà vào ngày sinh nhật. Vừa xoa Haku vừa bất ngờ bởi hương thơm như hoa và độ mượt mà ở mái tóc dài của cô.
Trước kia Mia đã nhiều lần than vãn với cậu về việc chăm sóc mái tóc ngắn ngang vai của cô. Thế thì, người sở hữu mái tóc dài gần bằng với chiều cao cơ thể của mình như Sayu, hẳn là rất cực nên mới giữ được độ mượt mà như thế này.
Xoa một lúc lâu, Sayu nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu và chậm rãi hạ xuống. Nhưng cô không buông cánh tay ấy ra mà giữ chặt.
Khuôn mặt như đang sợ hãi một điều gì đó nên không dám nói ra.
Sau một lúc đấu tranh nội tâm, giọng nói yếu ớt của cô bỗng vang lên, đôi mắt cô trông đáng thương như mèo con đang đòi hỏi một món quà. Nhưng sâu trong thâm tâm nó lại biết chắc chắn bản thân sẽ không nhận được hồi đáp.
"Haku… anh có muốn ký giao ước linh hồn với em không?"
"Giao ước… linh hồn?" Haku thắc mắc.
"Là một dạng liên kết, cao hơn kết hôn một bậc, kiểu vậy. Em không rõ nên giải thích thế nào bằng ngôn ngữ này…" Đôi mắt cô rũ buồn.
"Kết hôn…?"
Trước lời cầu hôn đầy bất ngờ của cô gái, Haku liền mở to mắt kinh ngạc không nói nên lời. Sau khi liếc nhìn ngón tay của mình cậu đã lập tức nhận ra việc cô đeo nhẫn cho cậu ở vị trí đó là có lý do riêng, và cái lý do riêng đó thì cô đã hoàn toàn khai ra.
Lại một lần nữa Haku bắt đầu chìm vào nghi ngờ. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt không chút lay động của cô, cậu biết rõ lời cầu hôn đó không phải là một lời nói dối. Rất có thể nó có chút ẩn ý gì đó chứ không chỉ đơn giản là kết hôn đơn thuần.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Haku lại một lần nữa trầm mặt. Miệng nở một nụ cười khổ. Bàn tay đang được nắm chặt từng chút một thu về.
"Xin lỗi! Dù sao thì chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau…"
Dù có thế nào, Sayu cũng là người đã cứu mạng cậu nên chẳng muốn phải từ chối cô. Tuy nhiên, với việc có một mối liên kết chặt chẽ như kết hôn với cô gái mà mình chưa từng quen biết, thì đó là một việc hết sức khó khăn đối với cá nhân Haku.
Cậu không muốn làm cô gái đó phải buồn, ít nhất là vậy. Song, cậu cũng không thể dối lòng mà chấp nhận tình cảm gắn bó với một cô gái mà cậu không yêu.
Từng chút một, Haku ngước mặt lên với tâm trạng nửa bồn chồn nửa lo lắng.
Đôi mắt cậu mở căng, miệng không nói được nên lời, bất ngờ nhìn vào nụ cười hiền dịu trên khoé môi của cô gái xinh đẹp kia. Nó không giống như một nụ cười gượng gạo hay miễn cưỡng, mà chính sự tôn trọng và cái gọi là tự hào.
Với một cú gật đầu của cô như đã nói lên tất cả. Haku đột nhiên chết lặng, hồn cậu như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và sự quyến rũ của ngoại hình lẫn tâm hồn cô.
Sayu nhẹ nhàng đưa cánh tay về phía trước trong lúc Haku đang ngồi ngơ ra.
"Haku, em mượn tay chút nhé."
Cô bắt lấy đôi tay của Haku, nắm chặt chúng lại sau đó nhắm mắt thả lỏng cơ thể chìm vào sự bình yên và nhẹ nhàng của bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng kín để lại.
Cảm giác như trên cả thế giới chỉ nhỏ bé bằng với kích thước của một khối lập phương nhỏ, và trong đó chỉ tồn tại vỏn vẹn hai bóng người. Ở đó, giọng nói của Sayu đã vang lên một cách nhỏ nhẹ:
"Sau này, có thể sẽ rất lâu chúng ta mới có thể gặp lại nhau vậy nên, em sẽ tặng anh một món quà đặc biệt. Một thứ có thể khiến tâm trạng anh khá hơn sau cái chết của người anh yêu, thậm chí còn nhiều hơn thế."
Không khí đột nhiên có chút thay đổi khi những lời ấy của cô gái trước mặt cậu vang lên. Tựa như thể đây tựa như một lời từ biệt đầy vội vàng.
"Sayu…?"
"Hãy hứa với em, từ giờ đến lúc gặp lại, đừng biến mất nhé. Em không đuổi theo kịp đâu."
Tay cô run rẩy, lời nói có chút không rõ ràng và Haku chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cậu. Haku bắt đầu cau mày, không giấu được sự tò mò mà đáp:
"Này cô đang…?"
"Dù sau này anh có tuyệt vọng đến mức lầm đường lạc lối, em vẫn sẽ luôn là đồng minh của anh. Nên là phải sống nhé!" Cô đột ngột ngắt lời.
"Tôi cảm giác như chuẩn bị có chuyện không hay xảy ra."
Sự nghi ngờ của Haku càng lúc càng dân cao, đặc biệt là vào giây phút này khi cậu cảm nhận được có ai đó đang tiếp cận sau lưng. Dù vậy, cậu chẳng thể cử động được do tâm trí vẫn đang hỗn loạn sau những lời nói đầy bí ẩn từ cô gái kia.
"Có lẽ em đã hết giờ rồi. Aik, phiền cậu." Sayu trầm mặt nói.
Trong lúc mất cảnh giác, một đòn chặt bằng tay của một kẻ đứng đằng sau tấn công vào gáy Haku khiến cơ thể cậu mất đi sức lực.
Tầm nhìn của cậu từng chút một mơ hồ ngã người vào vòng tay của cô gái ngồi phía trước.
Sayu ôm chặt lấy cậu, giữ yên đó một khoảng thời gian rất lâu mà không nói một lời nào. Chờ đến khi Haku không còn cố gắng lấy lại sự tỉnh táo mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đôi tay cô xoa lấy đầu cậu như một người mẹ, sau đó nhẹ nhàng đặt cơ thể cậu xuống chiếc giường trống với khuôn mặt không cảm xúc như thường ngày.
Cầm lấy tay phải của Haku, cô dường như đang buộc một thứ gì đó một cách đầy từ tốn. Dường như cô đang muốn nán ở lại đây thêm ít lâu cùng cậu nên đang tìm cách câu thêm thời gian.
Nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của Haku, bàn tay cô đặt lên má cậu và nở một nụ cười đầy ấm áp.
"Thật là, cứ như ngày hôm đó vậy. Anh đúng là chẳng thể nào thay đổi nhỉ? Thầy…"
Cô từ từ thu tay lại, buộc mái tóc dài của mình sang hai bên như thường lệ rồi đứng dậy, mặc lấy chiếc áo choàng đang treo ở đầu giường, sau đó đi theo gót chân của Aik.
Đứng ở cửa ra vào, cô ngoảnh mặt lên nhìn Haku đang bất tỉnh trên giường. Một chút cảm giác tội lỗi bỗng chiếm lấy tâm trí Sayu, nhưng cô lập tức gạt phăng nó đi, ngay sau đó mỉm cười thì thầm.
"Gặp lại sau nhé!"
Cánh cửa đã khép lại, hình bóng Sayu đã biết mất khỏi căn phòng không để lại dấu vết, trừ một chiếc khăn màu đỏ tạo thành hình một chiếc nơ buộc chặt trên tay phải của Haku.
****
Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh sáng các vì sao nhẹ nhàng chiếu xuống những hiên nhà, lướt qua mặt phẳng của chiếc sân thượng trống rỗng.
Dưới mặt đường có hai người mặc áo choàng trắng ung dung bước đi giữa lòng đường tối. Một người là nam giới, đầu trùm lên chiếc mũ của áo choàng, hai tay khoanh ra sau đầu bước những bước dài với phong thái đầy vô tư như đang đứa trẻ.
Người còn lại là một cô gái, im lặng theo gót phía sau anh chàng kia, từng bước chân không để lại chút tiếng động nào.
"Này Satsuki, để tên nhóc đó một mình như vậy có ổn không? Tôi đoán chưa chắc sống qua hai tuần." Aik thản nhiên nói.
"Haku không dễ chết đến vậy. Tôi tin là thế."
Sau câu khẳng định dứt khoát của cô gái, anh chàng kia thẫn thờ hướng mắt lên phía bầu trời xa xăm.
"Hôm nay cô cư xử lạ thật đó Satsuki. Nếu là thường ngày, dù tôi có nói gì đi nữa cô vẫn im lặng kia mà? Hơn nữa từ trước đến giờ cô luôn ghét đàn ông, chẳng phải sao?"
Sayu nghe nhưng không đáp lại, bám theo sau Aik và chìm vào suy tư về câu nói trước đó của anh chàng. Tâm trí cô gái tái hiện hình ảnh của Haku khi còn ngồi trước mắt mình. Nghĩ lại vết thương trên khuôn mặt cậu ta, cô trầm mặt cúi đầu.
"Aik… Khi nãy tôi nhìn thấy trên mặt Haku có một vết thương." Sayu trầm mặt nói nhỏ vừa đủ để người kia có thể nghe thấy.
Anh ta có chút giật mình, bước chân trở nên yếu ớt.
"Vết… vết thương… nào? Lạ… lạ nhỉ? Tôi không biết gì cả…" Aik liên tục đảo mắt xung quanh, mồ hôi liên tục đổ xuống, anh ấp đáp lại Sayu với giọng ấp úng.
"Vậy sao." Sayu nhỏ giọng đáp lại.
Như đã thoát được khỏi viện tình nghi, Aik thở dài một cách nhẹ nhõm. Nhưng khi cậu mất cảnh giác, một bàn tay lao đến tóm chặt lấy cổ Aik đẩy mạnh vào tường của toà nhà bên cạnh.
Bề mặt bức tường đột nhiên bị phá tan nát tạo nên một vết lõm lớn.
Cổ họng Aik như bị kẹp chặt, không khí không thể lọt qua khiến anh cảm thấy ngộp thở và choáng váng. Cơn đau nhói lên từng cơn khi bàn tay Sayu ngày một siết chặt
Aik đau đớn, khuôn mặt anh đỏ bừng lên vì nghẹt thở. Anh tái xanh mặt mày nhưng vẫn cố gắng bám chặt lấy tay của Sayu, thứ đang bóp cổ anh. Đôi mắt Aik mở toang vì hoảng sợ, cố gắng giãy giụa vô vọng trong bàn tay tựa như sắt của Sayu.
Để bảo toàn mạng sống của mình, một luồn điện lớn bỗng phát ra khỏi cơ thể Aik, tạo ra nguồn sáng phủ kín cả không gian xung quanh. Dù biết chắc chắn mình sẽ thất bại, Aik vẫn cố hết sức toả ra nhiều điện năng nhất có thể để thoát khỏi chuyện này.
"Sayu…" Aik đau đớn hét.
Sayu với đôi mắt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào anh, lực bóp từ tay cô từng chút một trở nên mạnh hơn. Tay cô cũng bắt đầu có hiện tượng biến đổi, mọc vài chiếc vẩy có thể thấy rõ bằng mắt.
Cô đang tức giận, rất tức giận.
Khi nhìn khuôn mặt đang đau đớn của Aik, ánh mắt Sayu dần trở nên sắc liệm như lưỡi dao. Hẳn cô đã biết người kia đang nói dối.
"Nếu lúc đó mà cậu vung đao chém Haku, thì bản thân cậu cũng chuẩn bị tinh thần chạy trốn khỏi tôi đi." Sayu trầm giọng.
Bị bóp cổ nên không thể thở, nghe được những lời nói phát ra từ miệng cô, Aik bỗng bất động một lúc. Anh rất sốc, há miệng không nói lên được lời nào.
Rõ là khoảng thời gian đó cô đang ngủ rất say, hơn nữa khoảng cách từ căn phòng đến tầng thượng là rất xa. Vậy thì tại sao cô lại biết chuyện đó?
Sau tất cả, anh biết rất rõ Sayu đang muốn bảo vệ Haku. Bằng hành động khác thường của cô đã thể hiện rõ ràng điều đó.
Dù vậy, vấn đề ở đây chẳng phải là cô quá quan tâm đến tên nhóc đó sao? Vì lý do gì mà cô lại làm thế? Quá kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.
Chỉ là một vết thương nhỏ chỉ vài ngày là lành, so với vết thương mà xác sống đã gây ra cho Haku, bấy nhiêu đã là gì?
Nghĩ đến đây, Aik bắt đầu giải phóng ra nhiều điện năng hơn, nhiều đến mức làm tan chảy cả mặt đường. Khu vực xung quanh cũng hoàn toàn bị nhiễm điện. Tuy nhiên Sayu vẫn túm chặt lấy cổ cậu không chút lay động.
"Quên rồi sao? Da của tôi có thể miễn nhiễm hết hầu hết sát thương nguyên tố."
Cô đột nhiên thả tay cho Aik rơi xuống mặt đường. Tưởng chừng như sắp chết, anh quỳ xuống ôm lấy cổ mình ho liên tục.
"Chẳng phải cô đã tự phong ấn phần lớn sức mạnh của bản thân rồi sao, Satsuki?"
Không trả lời câu hỏi của cậu, Sayu lặng lẽ bỏ đi. Mọi sự giận dữ trước đó tức khắc biến mất chẳng còn sót lại chút sát khí nào.
"từ giờ trở đi, nếu tôi không ra lệnh thì đừng tự ý hành động." Sayu nói, nhưng không quay đầu lại nhìn.
0 Bình luận