Last Time Return
Ken Đang Học
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm

Chương 09: Chăm sóc và hồi sức

0 Bình luận - Độ dài: 2,080 từ - Cập nhật:

Thời gian cứ thế mà trôi đi, Haku hiện giờ đang nằm trên chiếc giường gỗ đó. Đôi mắt đã trở nên thất thần, miệng không thở nổi ra hơi nữa.

Mọi nhận thức về thời gian bên trong này đều bị mất hết khi chẳng có lấy một chiếc đồng hồ. Vừa nhàm chán vừa đói bụng, khiến việc nằm đây trông chẳng khác nào một cuộc tra tấn tinh thần lẫn thể xác.

Đến giờ cậu mới thấy ngưỡng mộ những người có thể ngồi thiền cả mấy tuần liền mà chẳng cần ăn uống. Cơ mà vốn dĩ họ có tồn tại không chứ?

Cậu bắt đầu thấy ảo giác khi xuất hiện những sinh vật kỳ lạ dưới mặt đường. Chúng có màu đen và hình dạng như quả banh, tuy nhiên sau khi chớp mắt thì liền biến mất.

Lúc này sự tuyệt vọng đã chính thức chạm đáy.

Chết đói chính là một trong những cái chết đau đớn nhất mà con người có thể trải qua. Chẳng ngờ rằng cậu là người đã nếm phải hai trong số chúng.

Bây giờ, thay vì hồi tưởng thì cậu lại bắt đầu nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bản thân cậu chết. Liệu rằng sẽ có một thiên thần nào đó mang linh hồn cậu đi không?

Đó vẫn luôn là một ẩn số.

Haku tự hỏi chẳng biết hiện giờ các bạn cùng lớp của mình đang làm gì. Dù sao thì họ cũng nhiều kỹ năng sống hơn cậu rất nhiều nên chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Haruto đã lánh nạn từ trước rồi bởi cậu ta vốn đã biết thảm họa, nhưng tại sao lại giữ bí mật về nó? Cậu bắt đầu nghiến răng và cho rằng nếu nói sớm hơn thì Mia đã không phải mất mạng.

Nhưng sau đó, cậu lại trở về dáng vẻ bình tĩnh cùng ánh mắt đượm buồn. Không phải là vì cậu ta không nói, mà là do bản thân Haku không đủ thông minh để nhận ra.

Cậu ấy đã gợi ý rất nhiều về chuyện này, nếu đột ngột nói ra chuyện đại dịch xác sống thì chắc chắn sẽ chẳng ai tin. Đó là lý do mà cậu ấy đã khéo léo nói ra bằng câu hỏi và hy vọng rằng Haku sẽ hiểu.

Tất cả là vì cậu mà Mia mới nhận lấy cái chết. Chính cậu là người đã phản bội cô ấy.

Haku bắt đầu tự trách tự bản thân mình.

Từ bên ngoài, tiếng cánh cửa sắt lại một lần nữa vang lên. Khác với ban đầu âm thanh cực kỳ mạnh bạo, lần này khá nhỏ nhẹ và từ từ.

Dù không nhìn thấy nhưng cậu mơ hồ đoán ra được sẽ có một người khác với tên đó sẽ đến đây. Liệu rằng đó có phải là người đã vác và mang câu đến đây chăng?

Khi nhìn vào cái bóng xuất hiện trên bức tường, cậu đã kinh ngạc khi nó trông giống như một cô gái. Và thật sự lần này, người đến gặp cậu là một cô gái khá trẻ cầm trên tay một khay thức ăn đã hỏng.

Có vẻ lớn hơn Haku vài tuổi, làn da trông nhợt nhạt và đôi mắt đang tỏ ra sợ hãi. Đôi tay cũng đang bị còng, có lẽ cũng là người đang trong hoàn cảnh tương tự.

Cậu bắt đầu tự hỏi rốt cuộc tên điên loạn đó đã bắt cóc bao nhiêu người rồi?

“Cô cũng là người bị bắt cóc đến đây sao?”

Haku lấy hết sức lực để hỏi, nhưng chẳng nhận lại được lời đáp lại nào. Chuyện này cũng phải thôi, bởi nhìn vào cánh tay và chân thì có thể hiểu được cô ấy cũng bị đánh đập.

Có lẽ vì là con gái nên hắn đã dùng vật gì đó rất dẻo dai tựa như roi thay vì dùng nắm đấm. Các vết hằn đó trông rất nặng và đau rát. Chuyện cô ấy e dè ngay lúc này là điều dễ hiểu.

Cô ấy nhẹ nhàng mở cửa, sau đó đặt khay thức ăn xuống đất. Đưa thức ăn xong, cô đóng phòng giam lại rồi ngồi tựa vào tường ở hành lang, chăm chăm nhìn vào Haku.

Nếu là lúc bản thân còn xung sức thì cậu đã chạy thoát từ khi cô gái mở cửa, tiếc là bây giờ không còn nữa. Đây có lẽ cũng là kế hoạch của tên đã cầm tù cậu.

Rốt cuộc hắn đã tính toán đến đâu vậy?

Rất có thể là trước khi cậu đến đây, đã có rất nhiều trường hợp chạy thoát nên hắn mới có kinh nghiệm như vậy. Nếu chuyện đó là thật thì có vẻ tương lai sẽ khó lắm đây.

Haku cố gắng ngồi dậy, bò đến gần chỗ thức ăn. Nó chỉ bao gồm cơm trắng đã cũ đi kèm với chút rau củ. Đến cả người ăn chay cũng chẳng có bữa ăn tệ như thế này.

Dù là vậy, khi con người lâm vào giây phút sinh tử thì họ sẽ cố vùng lên để sống. Ít nhất thì phải lựa chọn cái chết mà cơn đau được giữ ở mức tối thiểu nhất có thể.

Không thể chịu được nữa, đau bụng hay những thứ tương tự có thể tính sau. Dù gì thì khi còn bắt nạt cậu đã phải ăn nhiều thứ tồi tệ hơn nhiều. Chính vì vậy, cậu bắt đầu dùng đôi tay yếu ớt của bóc chỗ cơm ấy bỏ vào miệng mình.

Cô gái kia nhìn cậu với ánh mắt vô hồn, hẳn cũng không quá bất ngờ về chuyện này. Chỉ im lặng mà dõi theo khoảnh khắc Haku bỏ chỗ thức ăn ấy vào bụng.

Sau một lúc, cô ấy liền đứng dậy và đi ra bên ngoài. Nhưng Haku nào quan tâm đến vấn đề ấy nữa, cậu vẫn tiếp tục ngấu nghiến chỗ thức ăn.

Dù là đồ ăn cũ, nhưng nó vẫn có vị ngon theo một hướng nào đó khác. Có lẽ là vì lúc này cậu đang đói, hoặc cũng có thể vị giác đã tạm thời biến mất và nước bọt lúc này đang tiết ra vị ngọt.

Sao cũng được. Có thức ăn thì cậu có thể trụ được thêm vài ngày nữa. Rồi sẽ làm gì tiếp theo?

Một cánh tay chợt đưa qua khe hở của những thanh sắt, cầm theo một chai nước hướng nó về phía Haku. Cậu lúc này tỏ ra bất ngờ khi cô gái ấy đã quay lại, đặc biệt là còn mang theo cả nước.

Cậu không do dự mà nhận lấy rồi lập tức uống nó. Còn cô gái kia thì ngồi khép mình lại, mờ nhạt nở nụ cười rồi lập tức giấu đi nó.

“Cậu là học sinh sơ trung sao?”

Khi bầu không khí còn đang yên tĩnh, cô gái ấy bắt đầu lên tiếng. Haku nhìn cô khi đang ăn, sau đó cậu nhẹ nhàng đặt khay cơm xuống rồi gật đầu.

Nhận ra đối phương bắt đầu mở lòng, Haku nhíu mày làm ra vẻ vô hại. Đây là cách mà cậu thường sử dụng để thể hiện ý định không muốn phản kháng khi bị bắt nạt. Lúc này, cậu cũng đang áp dụng điều tương tự.

“Chị đã ở đây bao lâu rồi?”

“... Có lẽ là hai tuần,” cô nhắm mắt nói.

Dù có chút do dự khi trả lời, cô vẫn cố giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp. Chẳng ngờ là cách của Haku lại thành công, và cũng nhờ vậy mà mọi thứ đến giờ đã tiến triển rất thuận lợi.

Tạm thời phải có thêm thông tin về nơi này cũng như là số lượng của những tên đã tống giam cậu vào đây. Nhằm phục vụ cho kế hoạch trốn thoát thuận lời thì đây là việc cần thiết.

“Ngoài tôi ra thì vẫn còn ba đứa trẻ khác đang bị giam ở đây. Khoảng tiểu học thôi.”

Chưa kịp hỏi, Haku đã nhận một câu trả lời từ cô gái. Mặc dù nó không giúp cho cậu trốn thoát, tuy nhiên lại phần nào đó khẳng định cậu đang lâm vào tình thế rất khó khăn.

Chuyện này rất đáng lo ngại đây. Tại sao cô ấy lại nói cho Haku chuyện này mà không cần hỏi? Có lẽ là để bổ sung cho câu trước chứ không phải là có ý gì sâu xa chăng?

Tạm thời thì cứ để nó sang một bên. Ba đứa trẻ khác cũng đang bị bắt ở đây và nếu thoát ra, có lẽ cậu cũng phải cứu cả chúng.

Hoặc cũng có thể là không cần thiết bởi cậu không phải anh hùng. Nhưng nếu làm vậy thì lương tâm cậu sẽ rất cắn rứt.

Chuyện đó tính sau đi. Bây giờ việc quan trọng nhất ra thu thập thêm thông tin.

“Tại sao bọn chúng là bắt giam bọn trẻ?” Haku vừa ăn vừa nói.

“Để tìm kiếm thức ăn.”

Cô gái đáp lại ngay lập tức.

Nói dễ hiểu thì cô ấy lúc này đang đóng vai trò chăm sóc cho những đứa trẻ ấy, Haku sẽ là thành viên mới trong danh sách những đứa trẻ tiểu học của cô. Đùa thôi.

Haku cũng sẽ là một trong những người được cô chăm sóc để phục vụ cho kết hoạch của những tên bắt cóc. Nói trắng ra là làm gia súc cho chúng.

Cậu sẽ ra bên ngoài, chen chân vào đám xác sống để tìm kiếm thức ăn mang về. Đương nhiên là với tình trạng bị còng tay như vậy rồi.

Nếu như không có còng tay thì khi được thả thì phải cố mà chạy thoát. Còn với tình trạng như hiện giờ thì có trốn thoát cũng khó lòng mà sống được. Xác sống chắc chắn sẽ không để yên cho những con mồi béo bở đó.

Ngoài ra, nếu không làm theo lời của tên cầm đầu nơi này thì chắc chắn bọn trẻ sẽ bị bỏ đói, hoặc tệ hơn là trở thành con mồi cho đám xác sống ngoài kia. Là một người đã nếm trải trực tiếp cảm giác ấy, cậu hiểu rất rõ nó đau đớn như thế nào.

Rốt cuộc bọn chúng đã tính đến đâu vậy chứ?

Bây giờ thì là lấy thức ăn từ cửa hàng tiện lợi. Trong tương lai gần rất có thể chúng sẽ buộc Haku phải cày ruộng, và lương bổng nhận được chỉ là những vật phẩm hư hỏng này đây.

Cuộc sống chẳng khác nào nô lệ thời hiện đại cả.

Điều đáng lo là chai nước mà Haku đang uống lúc này. Nó vẫn còn khá mới và đương nhiên cậu đã rất nghi ngờ về chuyện này.

“Nước mà chị đã lấy cho em, rốt cuộc là từ đâu vậy?” Haku gượng cười nói.

“Tôi xin từ chúng. Cậu không cần lo vì không có độc trong đó đâu.”

Cô ấy vẫn đáp lại vô cùng bình tĩnh. Miệng thì nói thế, nhưng Haku tin chắc rằng đây là một lời nói dối. Trên đời này không có gì là miễn phí cả.

Chắc chắn cô ấy đã đánh đổi điều gì đó để được thứ này. Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu nghiến răng tức giận, dù vậy chuyện đó chẳng thay đổi được gì trong lúc này.

Sau khi Haku ăn xong khay cơm ấy, cô bắt đầu vào lấy nó và mang ra bên ngoài. Cô gái chỉ để lại một lời cảnh báo ngắn gọn: "Cẩn thận, đừng cố gắng trốn thoát. Hắn sẽ không để cậu sống đâu."

Vốn dĩ cậu định làm cô ngất xong lẻn ra, nhưng chuyện đó sẽ khá mạo hiểm. Dù gì thì cô cũng đã hy sinh để giúp đỡ cậu, sẵn sàng chia sẻ thông tin dù biết rất nguy hiểm.

Sau tất cả, cậu không muốn cô gái này phải chịu trách nhiệm cho hành động của cậu. Nếu có thoát ra, chắc chắn phải thoát cùng nhau.

Bằng mọi giá cậu sẽ chạy khỏi đây chứ không nguyện làm gia súc. Vì vẫn còn rất nhiều thứ mà cậu cần phải làm trong tương lai.

Chắc vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận