Last Time Return
Ken Đang Học
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm

Chương 02: Đối đầu với thiên tài

0 Bình luận - Độ dài: 5,066 từ - Cập nhật:

Haku cùng Mia đi dọc theo hành lang trường học trong im lặng, nhưng không khí giữa họ lại rất dễ chịu. Dù không trao đổi lời nào, sự thoải mái lẫn nhau được thể hiện rõ qua những nụ cười nhỏ và ánh mắt hiểu ý.

Khi Haku liếc nhìn hai bên tường, những bức ảnh của một người duy nhất đang treo lấp lánh cực kỳ nổi bật. đó cũng chính là bạn thân cậu, Haruto. Mỗi bức ảnh không chỉ ghi lại khoảnh khắc thành công của cậu ta mà còn tỏa ra ánh sáng của sự vinh quang.

Chúng không phải tự nhiên mà có. Bởi Haruto, người đã từng đạt rất nhiều giải thưởng cho trường.

Từ thể thao đến thành tích học tập, cậu luôn giữ vững vị trí đứng đầu trong mỗi kì thi. Không ngoa khi phải nhắc đến cậu ta như một thiên tài nghìn năm có một của trường hay thậm chí là cả thành phố.

Hai người bước lên cầu thang, dẫn thẳng lên lớp 8D và bước vào bên trong. Khung cảnh đầu tiên vẫn như mọi ngày, Haruto, luôn là trung tâm của sự chú ý, đang ngồi dưới bàn cuối với nhóm bạn vây quanh. Dáng vẻ của cậu toát lên sự tự tin và quyến rũ khiến những ánh mắt ghen tị từ các bạn học khác càng thêm rõ rệt.

Điều này cũng dễ hiểu khi não không chỉ có nhiều nếp nhăn và thể chất tốt như quái vật, Haruto còn có một khuôn mặt điển trai có thể thu hút bất kỳ ai bất chấp giới tính.

"Ngày nào cũng tỏa sáng như thế chắc khổ lắm nhỉ?" Haku thờ dài thầm nghĩ.

Haruto nhìn thấy Haku và Mia bước vào lớp qua khe hở của đám đông liền cố gắng chen lấn ra khỏi nơi đó chạy đến gần đến vị trí của hai người.

Nhờ hành động đó, những học sinh trong lớp nhìn mặt cậu trông chẳng khác nào kẻ thù. Haku cũng đã quen với những ánh mắt này nên cũng chẳng quan tâm. So với những cái nhìn ghẻ lạnh khi xưa, sự ghen tị của mọi người bây giờ khiến Haku thấy thích thú.

Cậu nháy mắt về phía họ, thầm mỉa mai xin lỗi vì đã cướp mất Haruto. Đương nhiên là không có ai là không nhận ra điều đó, nhưng kết quả họ chẳng thay đổi được gì cả.

Haku cùng Mia đi đến bàn học của mình. Về cơ bản thì họ ngồi cạnh nhau dưới góc lớp, trong mắt mọi người thì họ dính lấy nhau như sam nên chẳng bất ngờ mấy.

Dù vậy, vẫn còn một số những ánh mặt ghen tị hướng về phía cậu. Giải thích cho điều đó thì khá đơn giản, Mia có ngoại hình rất dễ thương và hoà đồng nên cô ấy dễ chiếm được hảo cảm của cả các bạn nam và nữ.

Giáo viên cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Ai mà chẳng muốn thân thiết với cô ấy chứ?

Khi ngồi vào bàn học sát bên cửa sổ, Haku cảm thấy mệt mỏi, gương mặt cậu toát lên vẻ căng thẳng và uể oải. Mia, với vẻ mặt không hài lòng, ném mạnh chiếc cặp của mình xuống bàn.

"Mới buổi sáng thôi mà cậu đã vậy rồi sao? Đừng quên tiết thể dục sắp tới," Mia nói với giọng đầy lo lắng và cử chỉ ra vẻ không hài lòng.

Haku nhìn lên trần nhà, cảm giác nỗi lo lắng từ cơn ác mộng vẫn còn đeo bám.

“Cho tớ xin đi, Mia. Đến giờ tớ vẫn chưa thể quên được cơn ác mộng đó,” cậu thở dài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mặc dù trong lòng đang chất chứa sự căng thẳng.

“Có phải vì không mơ thấy tớ nên mới gặp ác mộng không?”

Mia vòng hai tay nằm thừ ra trên bàn, miệng nhếch mép cười ngỏ lời châm chọc Haku. Cậu lúc này cũng vì lý do mà có chút bối rối.

“Nếu cậu xuất hiện thì cơn ác mộng đó sẽ được nâng thành siêu cấp ác mộng mất.” Haku mỉa mai, nhưng ánh mắt của cậu vẫn giữ sự bình tĩnh.

“Nói thế là ý gì?”

Mia, dù có chút bĩu môi, cũng không thể không mỉm cười trước sự pha trò của Haku.

Haruto đứng bên cạnh cười trừ, có vẻ như sự hiện diện của cậu là không cần thiết. Tuy vậy, cậu cũng khá bất ngờ là họ thân thiết đến mức như thế này.

Từ khoảng năm nhất của sơ trung, Haku lúc đó tỏ ra khá xa cách mọi người và gần như chẳng muốn trò chuyện với bất kỳ ai. Nhưng chỉ trong một tuần sau đó, đã luôn có một bóng người luôn hiện diện xung quanh cậu ấy.

Không ai khác đó là Mia.

Dù ban đầu cậu tỏ ra cô rất phiền phức, tuy vậy sự thật vẫn không thay đổi khi Mia là người đã thay đổi và xoá bỏ đi sự khép kín của Haku ngày đó. Haruto tuy là bạn thuở nhỏ, hơn nữa còn là bạn thân nhưng chẳng thể giúp đỡ được cậu ta đến thế.

“Haku, cậu thấy trò chơi điện tử mà tớ giới thiệu như thế nào?” Haruto niềm nở nói.

“Trò đó sao? Tớ phá đảo nó trong vòng một đêm thôi,” cậu khoanh tay ra sau đầu và ngả ghế đứng bằng hai chân, nhưng trong lòng vẫn có chút mệt mỏi từ sự thiếu ngủ.

“Quả nhiên cậu khá giỏi trong mấy chuyện này nhỉ?”

Haruto gật đầu khen ngợi, còn người nhận được những lời khen ấy thì tỏ ra không quan tâm mà ngáp ngắn ngáp dài. Mia bất chợt nhận ra điểm gì đó rất liên kết trong lời nói của hai người kia.

Về trò chơi điện tử, lý do mà Haku thâu đêm dẫn đến buồn ngủ như hiện tại. Hiểu được vấn đề, Mia bắt đầu nhắm mắt nở một nụ cười bí ẩn, không khí xung quanh cô bỗng lạnh dần.

Haruto cũng nhận ra điều đó liền tái mặt, cảm giác sự đe dọa vô hình từ Mia khiến cậu không yên tâm. Haku thì chẳng có dấu hiệu của sự lo lắng, dường như cậu ta không phát hiện ra tình hình lúc này.

Mà từ trước đến giờ cậu ta đâu giỏi trong chuyện đọc tình huống đâu chứ.

Mia thì nở nụ cười gượng, còn Haruto thì thở dài.

Tiếng trống trường chợt vang lên thông báo giờ tiết học bắt đầu. Những học sinh khác cũng vì vậy mà rời khỏi lớp với mục đích là thay đồ cho tiết thể dục.

“Vậy tớ đi trước đây,” Mia bắt đầu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

“Vâng…” Haku nhìn cô gái với một con mắt.

“Sao? Muốn đi cùng tớ chứ?” đi được vài bước, cô quay đầu lại cười một cách tinh nghịch.

“Nếu cậu không chê thì…”

Vừa chống tay cằm lên nhếch mép nói, Haku chưa kịp dứt lời thì một cây bút được phi thẳng vào đầu cậu khiến cậu đau đớn mà ngã người về sau. Chưa kịp nắm tình hình thì Mia đã đi mất tăm.

Nắm chặt lấy cây bút trên tay một lúc, cậu sau đó bắt đầu nhìn Haruto, người đang đứng khúc khích cười bên cạnh. Có vẻ như cậu ta đang cố gắng im lặng để không châm thêm dầu vào lửa.

“Vậy chúng ta cũng đi thôi.”

Haruto nói với ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương với nụ cười. Để tránh việc đi trễ nên Haku cũng đã nhanh chóng đứng dậy và đi cùng cậu ta.

Tiết thể dục đã bắt đầu và họ lúc này đang tập trung dưới sân. Bên kia là hai đội đang đấu với nhau bằng môn bóng rổ.

Haku không thích trò này lắm vì nó đòi hỏi phải vận động rất nhiều. Tuy nhiên, vì ý kiến số đông của lớp đã chọn nên cậu cũng bị buộc phải theo.

Bảo là tiết thể dục, nhưng trông chẳng khác nào một buổi sinh hoạt câu lặp bộ với quy mô lớp học cả. Mỗi đội sẽ bao gồm năm người được giáo viên chọn ngẫu nhiên và hợp tác với nhau giành chiến thắng.

Do điểm số trên lớp thực tế không bị ảnh hưởng nên các tiết học khá thoải mái. Chính sự thoải mái đó nên những người không có đam mê thì khó mà nghiêm túc, trong đó có cả Haku.

Đã đến đội Haku vào thi đấu và cậu được ghép cùng đội với các khuôn mặt khá lạ, có thể nói là không chơi thân với bất kỳ ai.

Người mà cậu để ý nhất là Kenji, tên có kỹ năng thể thao nổi trội nhất nhóm. Thái độ khá năng nổ và đặc biệt là rất tự tin nên dễ được lòng các bạn nam.

Kenji lúc này đang khoác vai hai người khác cùng một đội, sau đó nhìn về hướng Haku vẫy tay.

“Mong được giúp đỡ nhé!” cậu nói với nụ cười tự tin.

“À… ừ…”

Haku miễn cưỡng gật đầu. Câu đó người nói phải là cậu mới đúng, vì bản thân cậu lúc này chỉ nắm được những kỹ thuật cơ bản nên có thể sẽ trở thành gánh nặng.

Dù sao thì câu nói đầy năng lượng của Kenji khiến Haku cảm thấy có một chút động lực.

Điều đáng lo nhất là các thành viên của đội đối thủ, trong đó có một khuôn mặt cực kỳ sáng lạng và đó là Haruto. Tên thần đồng nghìn năm có một kia.

Có một truyền thuyết đô thị kể rằng, nếu trong một trận đấu mà có sự xuất hiện của Haruto trong đội hình thì trận đó chắc chắn thắng. Không phải là do kỹ thuật cao siêu hay phản xạ nhanh nhạy.

Haruto có một danh hiệu đó là đôi mắt tiên tri, người lúc nào cũng dự đoán chính xác hành động của đối phương. Các chiến thuật dù có tỉ mỉ hay đột phá đến đâu cũng không qua mắt được cậu ta.

Cứ như thể Haruto có khả năng đọc suy nghĩ vậy.

Và lúc này đây, đội của Haku đang phải đối đầu với tên vua toàn năng đó. Nếu cho phép vẫy cờ trắng thì cậu sẵn sàng làm điều đó ngay bây giờ, nhưng tiếc là cuộc sống không bao giờ dễ như thế.

Khi chuẩn bị bước lên sàn đấu, Mia chợt vẫy tay về phía Haku với một nụ cười trong sáng.

“Cố lên nhé, Haku. Phải khiến tên đó quỳ xuống dưới chân cậu đấy.”

Cách mà cô ấy nói có phần hơi đáng sợ, nhưng nhờ cái dáng vẻ dễ thương ấy mà trông nó chẳng khác nào một câu đùa. Có vẻ như vẫn còn giận chuyện ban nãy nên mới nói như thế.

Haku nở một nụ cười mỉm rồi theo chân Kenji bước vào sàn đấu.

Ban đầu cậu chỉ định sẽ đứng tuyến sau phòng thủ, nhưng nếu làm vậy thì chỉ có mỗi Kenji tấn công. Chính vì vậy mà Haku cũng bị buộc phải bị đẩy lên tuyến trên.

Trận đấu chính thức bắt đầu, Haku cảm thấy áp lực dâng cao.

Kenji là người giữ bóng dẫn thẳng lên trên, khi bị chặn thì cậu dự định chuyền cho Haku thì bóng trên tay đột nhiên biến mất.

Người đã cướp nó là Haruto và cậu ta lúc này đã đâm thủng lớp phòng thủ và thành công ghi ban lấy được một điểm dành cho đội.

Một bàn thắng chớp nhoáng.

Kenji đứng hình vì sốc, còn Haku thì cười một cách gượng gạo. Việc này thật sự không nằm ngoài dự đoán.

Trận thứ hai bắt đầu và Haku lúc này đang giữ bóng và phía trước đang có hai người chặn bước đi. Khi cậu đang do dự nên chuyền hay tiếp tục chạy lên thì Haruto lại một lần nữa cướp bóng và lịch sử một lần nữa lặp lại.

Cứ như thế, tỉ số bên kia liên tục tăng lên và đội Haku vẫn dậm chân tại chỗ. Đây chắc chắn sẽ là một trận chiến một chiều.

Đến khi chỉ còn thua một điểm nữa là sẽ phân thắng bại của hai đội. Tiếng hét của Mia từ bên ngoài chợt vang lên.

“Haku!”

Khi liếc mắt nhìn, cậu trông thấy Mia như đang muốn nói gì đó. Nhưng có vẻ như là đang rất ngại sau hành động vừa rồi nên đã kín tiếng.

Cô chỉ siết chặt hai tay rồi gật đầu với Haku cùng khuôn mặt vô cùng quyết tâm. Cậu từ hỏi chẳng lẽ cô ấy muốn đấm Haruto đến vậy sao?

Haruto bên đội kia bắt đầu nhếch mép sau khi nhìn thấy cảnh đó.

“Cậu định để tớ chiến thắng dễ dàng vậy à?”

Hết Mia, giờ đến cả Haruto cũng nói lời châm chọc. Haku nhìn đối phương với đôi mắt có đôi chút ngứa ngáy.

Cậu đi đến chỗ Kenji, đưa bóng cho đối phương và thì thầm điều gì đó với cậu ta. Haruto trong lúc đó đang đứng từ xa chỉ đưa hai tay chống hông nở nụ cười tự tin.

Sau khi thảo luận xong, Kenji tỏ ra khá bất ngờ với chiến thuật này và coi nó khá liều lĩnh. Nhưng nếu cứ chơi như trước giờ thì tình hình vẫn chẳng thay đổi là bao nên đã nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Cứ thế trận cuối cùng bắt đầu.

Haruto dự định lao lên cướp bóng từ tay Kenji, tuy nhiên điều khá kỳ lạ là Haku lại chạy ngược về phía sau thay vì xông lên trước. Nếu muốn tấn công thì tại sao phải làm vậy?

Không ngoài dự đoán, Kenji đã chuyền bóng về cho Haku, người đang chạy ở tuyến sau và cậu ta đã nhận được bóng.

Haruto cũng nhận ra điều này từ sớm và chỉ còn chưa đầy hai mét nữa là cậu đã tiếp cận được với Haku. Nhưng trước khi kịp nhận ra thì Haku đã ném trái bóng ấy cho Kenji, người đang ở bên trên.

Với thiên phú thể thao và kỹ thuật đã được rèn luyện trong khoảng thời gian dài, Kenji dễ dàng nhận bóng dù đang có hai người kèm cặp. Sau đó, cậu ta nhẹ nhàng phá vỡ lớp phòng thủ và ghi được bàn thắng đầu tiên cho đội.

Những người chứng kiến cảnh tượng đó hết sức kinh ngạc vì hiếm khi thấy những người trạc tuổi có thể lấy được một bàn thắng từ Haruto.

Kenji hét lên một cách phấn khích rồi chạy đến chỗ của Haku với vẻ mặt mừng rỡ.

“Này Haku! Tớ không ngờ là chúng ta có thể thắng đấy.”

“À… ừ…”

Haku miễn cưỡng đáp lại lời của Kenji. Chiến thắng này cậu gần như chẳng làm gì cả, đều nhờ vào kỹ năng của cậu bạn kia.

Haruto chính là vũ khí nguy hiểm nhất của đội địch, chỉ cần mất đi cậu ta thì sức mạnh sẽ giảm đi đáng kể. Hơn nữa, bên đội Haku còn có một thiên tài thể thao mang tên Kenji nên đây chính xác là một ván cược.

Lợi dụng sự cảnh giác của Haruto và để Kenji thể hiện tài năng của mình. Nếu từ ban đầu Haruto không cảnh giác với Haku thì kế hoạch sẽ đổ sông đổ bể. Vì đây là một ván cược nên ban đầu có một sự phản đối nhẹ trong chiến thuật liều lĩnh này.

Chẳng rõ vì sao mà cả hai đội chỉ có duy nhất một người giỏi tấn công. Có lẽ là vì các giáo viên muốn nhìn thấy những chiến thuật quái đản như thế này chăng?

Trận đấu lại một lần nữa bắt đầu và Haruto đang giữ bóng.

Điều khá kỳ lạ là bây giờ Haku thật sự đã ở tuyến bên dưới để phòng thủ. Nhờ vậy mà Haruto dễ dàng xông lên.

Khi vừa vượt qua một người, Haruto liền nhanh chóng đảo mắt để đọc tình huống. Nhưng không thấy sự hiện diện của Haku.

Cậu tỏ ra khá bất ngờ khi không nhận ra bản thân đã vượt qua bạn mình từ lúc nào. Cũng vì vậy mà cậu tiếp tục xông về trước.

Bằng một cách nào đó, Haku đã ở ngay phía sau Haruto và cướp lấy quả bóng.

Vì là bạn thân nên Haku biết rất rõ Haruto thuận tay phải. Nhờ vậy mà trước đó, cậu đã bảo người bên đội mình chặn đường bên tay phải của Haruto để cậu ta cảnh giác.

Chính vì lẽ đó mà Haku dễ dàng lẻn ra điểm mù và cướp lấy bóng từ cánh trái. Cậu nhanh chóng dẫn bóng lên trên và dự định sẽ chuyền cho Kenji.

Nhưng vị trí bây giờ là không ổn, vả lại Kenji đang bị che chắn lại nên các đường bóng sẽ khó mà đến tay cậu ta. Với kỹ năng không ổn định của Haku thì chuyền ngay lúc này là bất khả thi.

Để đối phó với hai tên quái vật Haruto và Kenji thì những kỹ năng đơn thuần là không đủ. Chỉ còn cách đó là dựa vào một yếu tố đánh cược không ổn định khác.

May mắn.

Haku nhanh chóng tự mình dẫn bóng về trước, và dùng lưng chặn lại một tên đang phòng nhằm để hắn không cướp bóng.

Haruto lúc này đang dần tiếp cận và Haku cũng nhận ra điều đó. Cậu nhẹ nhàng luồn lách qua tên hậu về rồi liều lĩnh dẫn lên trên.

Sau đó, cầu dừng chân và ném bóng đi.

Kenji đứng từ xa tỏ ra bất ngờ khi Haku sẽ ghi bàn ở khoảng cách này. Đến cả cậu cũng không tự tin làm chuyện đó.

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Haku, cậu ta như đang ám chỉ lấy điều gì đó dựa vào đôi mắt liếc nhìn Haruto và tư thế chuẩn bị chạy. Kenji liền hiểu ra và chạy nhanh đến khu vực trung tâm.

Không ngoài dự đoán, bóng đã không rơi vào rổ. Vì lực ném quá mạnh nên bóng đã đập vào bảng rồi bật về phía sau và chắc chắn sẽ rơi vào vị trí trung tâm, nơi Haruto đang hướng đến.

Tuy nhiên, vào giây phút cậu sắp chạm vào bóng thì Haku đã dùng lưng mình chặn bước đi của Haruto và Kenji lúc này đã nhảy lên cướp đã quả bóng ấy.

“Haku, đừng dùng vai như thế. Chúng ta đang chơi bóng rổ, không phải bóng đá.” Haruto có chút cay độc trong khi nở nụ cười.

“Xin lỗi nhé! Phiền cậu đừng ngã giúp tớ.” Haku nháy mắt đáp.

Thế là Kenji nhanh chóng dẫn bóng lên trên và ghi thêm một bàn nữa cho đội mình.

Mia từ đằng xa kêu lên vì phấn khích sau chiến thắng đó. Bạn nữ ngồi bên cạnh thấy cô như vậy liền khúc khích cười.

“Kenji chơi tốt quá nhỉ?”

“Phải! Nhưng cậu ta không phải là người kiểm soát trận đấu này.” Mia vui vẻ mỉm cười.

Cô gái ngồi cạnh có chút không hiểu lời mà Mia nói, nhưng cô cũng không hỏi thêm vì trận tiếp theo chuẩn bị bắt đầu.

Nhưng ở lần này, Haruto bắt đầu phô diễn những kỹ thuật vô cùng khó chịu và khéo léo vượt qua tất cả mọi người. Đến cả Haku cũng chẳng thể cản được và nhận thêm một bàn thua, kết thúc trận đấu.

Với tỷ số áp đảo 10 - 2. Haku tỏ ra có chút thất vọng.

Trái lại, Kenji cực kỳ niềm nở liên tục vỗ vai Haku khen ngợi. Nếu không nhờ cậu lấy bản thân mình ra làm mồi nhử con thuỷ quái Haruto thì làm gì có cơ hội ghi được hai bàn.

Haku chỉ bỏ ngoài tai mấy lời khen ngợi ấy mà liếc mắt nhìn Haruto, người đang được các bạn bè vây quanh tán thưởng. Đúng là người nổi tiếng có khác.

Kenji nhanh chóng đi đến an ủi những thành viên khác trong đội thua, còn Haku thì lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.

“Cậu vất vả rồi,” Mia đưa cho Haku một chiếc khăn, vui vẻ nói.

“Cảm ơn.”

Dù trận đấu không hoàn hảo, những giọt mồ hôi và mệt mỏi trên cơ thể cậu là dấu hiệu của một ngày đầy thử thách đã qua. Haku nhận lấy chiếc khăn, và nụ cười vui vẻ của Mia phần nào làm dịu đi những căng thẳng trong lòng cậu lúc này.

Nếu lúc đó Haruto không nói lời khiêu khích thì có lẽ đội cậu sẽ không thắng thêm hai bàn đâu. Haku thở dài sau đó nở một nụ cười nhạt trên miệng.

Tiết học cứ thế diễn ra cho đến vài nửa canh giờ sau, lớp Haku bắt đầu lên lớp và học tại bàn học của mình.

Một khoảng thời gian dài đã trôi qua, giờ ăn trưa đã đến. Vì phải sắp xếp lại đống sách vở, Haku phải ở lại trong lớp.

Mia vì quá đói nên chẳng thể đợi cậu, quyết định di chuyển đến phòng ăn trước. Haruto thì vẫn đứng đó chờ, nhưng Haku đã khuyên cậu ta đi trước vì không muốn làm phiền đối phương.

Vậy là trong lớp chỉ còn lại mỗi Haku và giáo viên dạy toán kiêm thầy chủ nhiệm - Kuzuri. Ông ta lúc này ngồi trên bàn giáo viên im lặng làm gì đó.

Haku chẳng để tâm cho lắm.

Cậu sau khi sắp xếp xong sách tập liền rời khỏi bàn, nhưng trước khi ra khỏi lớp thì thầy Kuzuri đã nhanh chóng gọi cậu lại.

“Haku, em có thể ở lại giúp tôi một chút không? Chỉ cần sắp xếp lại đống tài liệu này là xong thôi,” nói vẻ mặt bình thản, nhìn Haku qua đôi kính.

"Vâng, thầy cần em làm gì ạ?” cậu ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

“Chỉ là những bài kiểm tra và sách giáo khoa thôi.”

Kuzuri chỉ tay vào đống tài liệu chất thành núi đặt trên bàn giáo viên. Ban đầu cậu tỏ ra khá ngán ngẩm, nhưng vì đây là yêu cầu của giáo viên nên chẳng thể từ chối được.

Sau đó, cậu quyết định nhanh chóng giúp ông ta rồi mới bắt đầu đến phòng ăn trưa. Vì chỉ cần phân loại sách sang một bên, giấy sang một bên nên chẳng thể xem là quá khó.

Trong khi Haku đang giúp sắp xếp tài liệu, Kuzuri ngồi xuống ghế, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh nhìn xa xăm.

“Haku, em có bao giờ nghĩ về tương lai chưa?”

“Vâng, em cũng có nghĩ tới, nhưng... chưa rõ lắm. Em chỉ muốn sống bình thường thôi,” Haku bối rối, nhưng vẫn trả lời.

“Nếu em biết trước tương lai sẽ ra sao, em sẽ làm gì? Em có thay đổi điều gì không?” Kuzuri nở một nụ cười khó hiểu.

Haku chợt ngừng tay, cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ. Cậu nhìn Kuzuri, nhưng ánh mắt của ông ta vẫn hướng về phía xa xăm như thể câu hỏi đó thật sự rất nghiêm túc.

"Em... không chắc. Thầy có bao giờ nghĩ về việc đó không ạ?" Haku thận trọng trả lời.

"Tôi nghĩ về nó mỗi ngày." Kuzuri nhẹ nhàng quay lại, nở nụ cười bí ẩn.

Lúc này, Haku cảm nhận được sự lạnh lẽo kỳ lạ trong giọng nói của Kuzuri. Mặc dù ông không tỏ ra có ác ý, nhưng có điều gì đó ở ông làm Haku cảm thấy không thoải mái.

****

Sau khoảng khi giúp đỡ thầy giáo, Haku đến nhà ăn và xếp hàng chờ đợi với chiếc bụng đói meo. Đến lượt mình, cậu nhanh chóng lựa chọn và vui vẻ trên cầm theo khay thức ăn tràn ngập bởi trứng và trứng. Cậu lấy nhiều như thế vì đây là món khoái khẩu của mình.

Haku dọc theo lối đi, ngó nghiêng tìm một chiếc bàn trống cho bản thân mình.

“Này Haku! Hướng này, hướng này!”

Nghe thấy tiếng gọi, Haku nhìn về phía phát ra giọng nói, hướng đó là vị trí ngồi của Mia. Cô ngồi đối diện Haruto và chiếc bàn vẫn còn hai chiếc ghế trống.

Không chần chừ, cậu đến ngồi bên cạnh Mia, để Haruto ngồi một mình nhưng vẻ mặt cậu ta trông chẳng mấy bất ngờ. Có lẽ chuyện Haku lựa chọn vị trí ngồi đó đều nằm trong tính toán của cậu ấy. Đúng là tên quái vật.

Haruto chỉ nở một nụ cười mỉm nhìn vào đôi uyên ương trước mặt kia. Dù gì thì quan hệ giữa hai người họ cũng đang ngày một tiến triển. Hơn nữa việc cả hai có tình cảm với nhau cũng hiện ra quá rõ ràng nên với Haruto thì chẳng có gì là khó đoán cả.

Im lặng một lúc lâu, Haruto bắt đầu đảo mắt nói với cậu bạn Haku.

“Tớ cứ tưởng cậu lại bị lạc đường chứ?”

“Đừng có xem thường tớ. Trời ạ…” Haku thờ dài tỏ ra vẻ mệt mỏi.

Mia cũng vô tư xen vào cuộc trò chuyện.

“Nếu tớ không hét lên, cậu Haku này có lẽ lại ngồi vào hàng của lớp khác rồi.”

“Có ghế trống thì ngồi đâu mà chẳng được chứ!”

Haku xấu hổ đáp lại rất nhanh sau câu nói của Mia. So với thời điểm hiện giờ thì Haku trước đây lại khá khác biệt. Trong quá khứ, cậu gần như chẳng quan tâm bản thân sẽ bị đặt ở đâu cả, nói đúng hơn thì dòng đời đưa đẩy đi đâu, cậu sẽ chấp nhận để bị trôi theo đó.

Bây giờ thì bản thân đang có những người bạn đầy tốt bụng này, là những người sẵn sàng kéo cậu về phía họ. Điều đó khiến Haku cảm thấy hạnh phúc không tả được.

Haruto bỗng phì cười, Mia cũng cười theo. Riêng Haku cố gắng bỏ qua lời trêu chọc của hai người kia mà thưởng thức bữa trưa.

Một chiếc khay thức ăn của một người khác bỗng được đặt lên bàn họ, ngay cạnh Haruto. Cả ba người tò mò nhìn vào kẻ lạ mặt nào có đủ can đảm xâm nhập vào lãnh thổ này.

“Zumie…?”

“Cô làm gì ở đây?”

Haku bất ngờ nói. Mia cũng nhanh chóng tiếp lời sau đó.

Zumie là tên của một cô gái học cùng lớp với cả ba. Nếu Mia nổi tiếng nhờ sự dễ thương và cá tính thì cô gái này lại nổi tiếng với tài năng và sắc đẹp toàn diện.

Hơn nữa, cả Mia và Zumie đều được xem là hai trong những cô gái sở hữu dung nhan xinh xắn trong trường, theo danh sách mà bọn nam sinh trong trường đặt ra. Chính vì thế, mà họ cũng khá là nổi tiếng.

Nhưng hai cô gái ấy lại không để tâm đến danh hiệu đó cho lắm. Riêng Mia lại hay bám dính lấy Haku nên cũng chẳng ai dám tiếp cận.

Quay lại vấn đề chính, việc Zumie đến bàn của nhóm Haku ngày hôm nay là một chuyện rất bất thường khi họ dường như chẳng có mấy cơ hội nói chuyện gì với nhau. Rất có thể sẽ có bão vào khoảng thời gian sắp tới.

“Tớ ngồi đây được chứ?” Zumie nói.

“À… được…”

Mia ngập ngừng gật đầu đáp. Thú thật thì cô rất muốn từ chối nhưng nếu làm vậy Haku và Haruto sẽ nghĩ cô ích kỷ nên chỉ có thể đành gượng cười đồng ý.

Khi Zumie ngồi xuống chiếc ghế trống còn lại bên cạnh Haruto, cô mỉm cười.

“Tớ có cảm rằng nhóm của cậu nếu kết hợp với nhóm Kenji sẽ hình thành nên một cái chợ thật sự đấy.”

Dù đó là câu nói dành cả ba, nhưng khuôn mặt cô lại hướng về Haku. Mia ngồi cạnh bỗng sởn gai ốc, rồi làm tư thể đe dọa Zumie như một con mèo mẹ bảo vệ con mình khỏi đợt tấn công.

“Khè…”

Thấy Mia như vậy, Zumie đặt tay lên xoa nhẹ nhàng đầu cô.

“Làm gì vậy hả? Muốn kiếm chuyện sao?” giọng Mia tỏ ra khó chịu nhưng không cản lại hành động đó, ngược lại còn tỏ ra khá thích cảm giác ấy.

“Không có gì. Tôi nghĩ cậu thích được người khác làm như vậy hơn.” Zumie vừa xoa vừa nói.

“Đừng làm như thể cậu đọc được suy nghĩ của tớ!”

Zumie không trả lời mà chậm rãi rút tay lại. Sau đó đưa mắt nhìn vào chiếc nơ màu đỏ trên đầu cô.

“Chiếc nơ đó trông dễ thương thật đấy.”

Cô để hai tay chống cằm, mỉm cười tiếp tục trêu Mia. Haruto thấy hai người ngồi phía trước đang im lặng vì xấu hổ, cậu liền dịu dàng đáp.

“Đó là do Haku tặng cô ấy vào đợt sinh nhật năm trước đó.”

“Chà… thích nhé! Mia.”

Mia bỗng đỏ mặt cúi đầu, Haku ngồi cạnh vẫn thản nhiên đút từng muỗng cơm vào miệng không quan tâm những gì xung quanh.

Có lẽ đó vốn dĩ là tính cách thường xuyên ngó lơ người khác đã ăn sâu trong máu cậu, hoặc cậu chỉ đang cố gắng che dấu sự ngượng ngùng của bản thân mà vờ như không nghe thấy.

Zumie quyết định không đùa nữa liền thưởng thức bữa ăn, Haruto và Mia cũng làm điều tương tự. Thỉnh thoảng họ sẽ lại mở cuộc trò chuyện nhỏ để tán gẫu, nhưng sau tất cả thì Zumie chỉ muốn trêu chọc Mia.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận