Last Time Return
Ken Đang Học
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm

Chương 10: Kế hoạch trốn thoát bất thành

0 Bình luận - Độ dài: 2,799 từ - Cập nhật:

Ba ngày đã trôi qua, sức lực đã hồi lại chút đỉnh nhờ các bữa ăn, song song với đó là triệu chứng đau bụng thường thấy khi ăn phải thức ăn không phù hợp. Chỉ bấy nhiêu thì Haku vẫn có thể cắn răng mà chịu đựng được.

Chuyện quan trọng hơn lúc này, là cậu cần nghĩ ra một kế hoạch nào đó để thoát ra khỏi nhà lao nhanh nhất có thể. Tuy biết là rất khó khăn nhưng cũng không hẳn là bất khả thi.

Cậu nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc giường gỗ, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Trong số đó còn có một sự cầu mong bản thân sẽ nhận được siêu năng lực.

Chưa nói đến độ hiệu quả của nó, cậu hoài nghi về yêu cầu để nhận được dị năng trong hoàn cảnh này. Rất có thể là phải đưa lời khẩn cầu lên thần thánh, hay là thể hiện hiện lòng trung thành với họ.

Cậu quỳ xuống nền đá, não bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh của vị thần. Đó có thể là một người đàn ông có chòm râu dài, mặc trang phục trắng tinh và trên tay cầm cây đũa phép…

Sau một lúc, Haku bắt đầu phân vân rằng liệu thần có sử dụng đũa phép không. Kết quả là cậu gật đầu và quyết định sẽ liên tưởng bằng hình dạng này.

Cậu bắt đầu quỳ lạy một cách thật thà nhất. Dùng hết thành ý của bản thân và đưa lên biết bao lời nói có cánh. Nhưng cho đến cuối cùng, không hiện tượng dị thường nào xảy ra cả.

Cũng phải.

Nếu dễ như vậy thì những người ca tụng thần thánh hẳn đã có được dị năng từ lâu. Vậy thay vì phụ thuộc vào cái thứ lạ thường không rõ nguồn gốc đó, cậu đã quyết định bỏ qua mà không đếm xỉa đến.

Vẫn còn cách khác và nó khá mạo hiểm. Rất có thể cậu sẽ mất mạng, nhưng thà vậy còn hơn. Cậu chẳng sợ phải chết, chỉ sợ cái chết đó quá đau đớn.

Cậu đã đưa ra quyết định rồi. Chỉ trong hôm hoặc chậm nhất là ngày mai, cậu sẽ thoát ra khỏi đây cùng với mọi người.

Cái mắt quyết tâm ấy đã được thể hiện ra rõ rệt, rực cháy như ngọn lửa dữ.

Vài giờ đã trôi qua và giờ ăn đã đến. Cô gái kia vẫn như thường lệ, mang thức ăn đến cho cậu. Các vết thương trên cơ thể lần này đã trở nên rõ ràng hơn.

Cô ấy thật sự đã bị đánh đập, thậm chí còn phải chịu phải cảnh còn tồi tệ hơn. Bởi tối nào cậu cũng nghe thấy tiếng hét của cô ấy dù đã có cánh cửa sắt kia giảm đi âm thanh bên ngoài.

Những khó khăn mà cô ấy đã chịu đựng, chắc chắn là sẽ có lúc dẫn đến kiệt quệ mà ra đi. Liệu Haku có đủ khả năng để giải cứu cả cô ấy?

Đáp án quá mơ hồ.

Cánh cửa lồng sắt đã mở ra, lần này dường như đã có sự tin tưởng nên cô đã đi vào sâu hơn. Tay cô nhẹ nhàng đặt chiếc khay thức ăn xuống, trước mặt cậu.

Dù sao thì cũng đã ba ngày đã trôi qua, hai người tuy không nói chuyện nhiều nhưng Haku vẫn thường xuyên nhận được lời nhắc nhở và hỏi thăm từ cô ấy. Ngoài mặt thì trông có vẻ lạnh lùng, nhưng cậu chắc chắn cô rất giống với bản thân trước đây.

Kẻ đã hoàn toàn khoá lại trái tim của mình.

Cô ấy đã tin rằng cậu không trốn thoát nên đã đi sâu vào mà chẳng quan tâm đến chuyện khoá cửa phòng giam. Chuyện đó đã thành công làm Haku rung động và cũng tạo nên cho cậu một chút do dự về chuyện sẽ thoát khỏi đây.

Chẳng lẽ cứ thế mà nhận chỗ thức ăn này rồi tiếp tục chấp nhận cảnh giày vò này sao? Cậu vứt bỏ đi cảm xúc của mình, bắt đầu cau mày lại với đôi tay siết chặt.

Cậu đã rất hối hận, đã rất tuyệt vọng vì đánh mất Mia. Giờ đây thì Sayu và anh Aik thì lại không rõ tung tích và cũng chẳng biết họ có an toàn hay không. Dù có như thế nào đi nữa thì cậu cũng phải thoát khỏi hoàn cảnh chôn chân tại chỗ này.

Trong lúc cô gái dự định sẽ đi ra ngoài phòng giam chờ đợi, Haku đã bắt lấy tay cô kéo mạnh về phía mình. Sau đó, cậu đè mạnh cô xuống sàn rồi bịt miệng cô lại.

“Cô mà lên tiếng là tôi giết đấy.”

Cậu đưa ra ánh mắt đe dọa về phía cô gái, nhưng cô không tỏ ra hoảng sợ. Ban đầu đúng là có cựa quậy đôi chút, nhưng cũng nhanh chóng dừng lại.

Có lẽ cô đã thầm dự đoán rằng bản thân sẽ lâm vào cảnh này nên mới bình tĩnh như thế, hoặc tệ hơn thì cô đã không còn sức lực để ra sức cựa quậy nữa.

Dù biết bản thân mình thật tồi tệ, cậu vẫn buộc phải làm điều này.

Haku nhẹ nhàng lấy tay mình ra, nhìn cô với ánh mắt có phần căng thẳng.

“Xin lỗi nhé! Nhưng tôi phải…”

“Tôi… vẫn chưa muốn chết.”

Cô gái đó nói, nhưng đôi mắt không dám nhìn trực tiếp vào Haku. Có thể thấy rõ sự sợ hãi và lo lắng được biểu hiện thông qua sự run rẩy này của cô.

Haku nhẹ nhàng nâng cô ngồi dậy và để cô ngồi tựa vào sât vách tường. Ánh mắt của cô gái đầy vẻ hoảng loạn, xen lẫn đó là đôi tay đang siết chặt như thể đã sẵn sàng chấp nhận điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.

Vì không còn cách nào khác, cậu đã quyết định tái hiện lại một hành động của người quen cũ. Đó chính là ôm lấy cô gái vào lòng mình một cách vô cùng nhẹ nhàng.

“Mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi,” Haku nhắm mắt lại nói.

Cô gái ấy bất ngờ với điều đó, nhưng không phản kháng và cũng chẳng hỏi thêm lời nào. Chỉ ngồi yên mà cảm nhận cảm giác này.

Sau một lúc, cậu buông gái ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng giam nhốt cô vào bên trong đó. Dù không biết có giải quyết được gì không, nhưng để giảm thiểu rủi ro nhất thì việc này là cần thiết.

“Khi hắn hỏi, hãy nói rằng là do tôi đã tự ý tấn công.”

Trước khi đi, cậu nói rõ điều đó cho cô gái. Cậu mong rằng nếu bị phát hiện thì người duy nhất chịu sự trừng phạt là cậu.

Đẩy cách cửa sắt ra bằng đôi tay đang bị còng, cậu lén bước chân ra bên ngoài dãy hành lang.

Hai bên bức tường sơn màu trắng, có một số vết bẩn nên có thể đoán được rằng nơi này không còn được lau dọn nữa. Mặt sàn cũng khá bẩn, có chỗ còn bị nứt vỡ.

Hành lan cũng tương đối hẹp, vừa đủ cho hai người đi. Đây có lẽ là lý do mà tên cầm đầu nơi này ít khi lui đến đây. Đơn giản mà nói thì kích thước cơ thể hắn quá lớn nên di chuyển có đôi chút khó khăn.

Cậu ôm sát tường bên phải, lén lút những bước chân để xác định địa hình quanh đây. Nếu may mắn thì có thể tìm được lối ra, hoặc ít nhất là lối thoát hiểm.

Tạm thời thì cậu chỉ biết rằng chỉ có duy nhất hai tên đang nắm giữ nơi này. Đó là kẻ đánh bắt cậu đến đây, và tên to xác kia.

Nếu xui xẻo gặp phải một trong hai thì tình hình thật sự sẽ rất nguy cấp.

Đến được một cánh cửa gỗ sơn màu trắng, cậu nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa sau đó dần dần hé nó ra rồi đưa mắt nhìn vào bên trong. Không gian căn phòng rất rộng, bao gồm một bộ bàn ghế sofa đặt giữa trung tâm.

Đây có vẻ như là phòng tiếp khách của trụ sở cảnh sát. Cảm giác của cậu lúc này có phần hơi lo lắng.

Bên cạnh cửa ra vào có trang trí chậu cây, tuy nhiên nó đã héo tàn. Những tên này lười biếng đến mức độ này sao?

Trên bộ bàn ghế sofa đó, có một tên đang ngồi uống rượu, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc tivi đằng trước. May mắn là từ vị trí của Haku lúc này cũng có thể nhìn thấy được ông ta đang xem cái gì.

Đó dường như là một kênh thời sự.

Vậy điều đó có nghĩa là giới truyền thông đến giờ vẫn còn hoạt động sao?

Cậu hoài nghi, nhưng cố không làm ra tiếng động lạ nào. Tâm trung hết toàn bộ giác quan để xem chiếc tivi đó từ xa.

Chỉ là những thông tin thường thầy, tựa như thế giới bên ngoài kia chẳng có gì thay đổi cả. Họ không có nhắc đến đại dịch xác sống ở nơi này và cũng chẳng thấy dấu hiệu rằng họ sẽ nhắc đến chuyện đó.

Thật kỳ lạ.

Ngoài ra còn một thông tin khác đáng chú ý, đó là hình ảnh của một cô gái đang bay lượn trên bầu trời bằng đôi cánh của mình đã được một người dân tại thành phố Xa Bờ ghi nhận.

Dù hình ảnh có phần mờ nhạt nhưng không phải là không nhìn thấy được. Đó là một cô gái có mái tóc hồng được buộc gọn sang hai bên, tay cầm kiếm và đôi mắt vô hồn.

“Sayu?”

Lúc này cậu đã hoàn toàn nhận ra cô gái đó. Chẳng rõ vì lý do gì mà Sayu lại ở thành phố Xa Bờ, tuy nhiên cậu đã xác nhận được cô ấy vẫn an toàn.

Còn về bay lượn thì cậu cũng khá bất ngờ, nhưng vì đây không phải là lần đầu cậu nhìn thấy siêu năng lực nên đã nhanh chóng chấp nhận.

Thành phố Xa Bờ, là nơi cảng biển nằm cách đây một khoảng không gần. Nếu đi thì cần ít nhất ba giờ đồng hồ bằng xe hai bánh.

Chẳng rõ vì sao mà xác sống vẫn chưa xâm chiếm được đến đó, nhưng có vẻ như thế giới này vẫn còn hy vọng. Nếu có thể thoát ra khỏi đây và đến được thành phố khác là an toàn.

Vấn đề hiện giờ là làm cách nào để khác ra khỏi đây?

Cậu lùi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó liếc nhìn về sau. Theo kịch bản thường thấy thì sẽ có một tên nào đó đứng chờ sẵn phía sau và chuẩn bị tẩn cậu vì cố trốn thoát.

Tuy nhiên không có chuyện đó. Sau lưng chẳng có ai cả.

Haku thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục lén lút bước đi. Mục tiêu vẫn như cũ đó là xác định lối ra khỏi nơi này.

Trong lúc đi, cậu cũng nhẹ nhàng mở từng cảnh cửa và nhìn vào trong quan sát. Những nơi không có người thì cậu rất tự tin bước vào trong như pháp trường và phòng bếp.

Nơi này cũng có cầu thang dẫn lên tầng trên, chẳng rõ là có gì nhưng giờ không phải lúc để quan tâm đến điều đó.

Mãi mới đến được lối sảnh chính. Không gian nơi này có thể nói là rất rộng, bên góc có một quầy tiếp tân. Các bức tường được sơn trắng và xanh dương. Ở khu vực trung tâm có một hàng ghế trống, thiết kế khá giống bệnh viện, nhưng không gian nơi này có thể nói là nhỏ hơn.

Và đằng trước chắc chắn là lối ra chính.

Haku mừng rỡ nở nụ cười, tuy nhiên giờ chưa phải lúc để trốn khỏi nơi này. Còn phải mang theo cả cô gái kia và bọn trẻ nữa.

Haku hít sâu sắp xếp lại trí nhớ và suy nghĩ của mình. Tạm thời thì bây giờ cứ đi về phòng giam trước, khi có thời điểm ấy đến thì cậu sẽ mang tất cả mọi người ra ngoài.

Vì vậy, điều cần thiết lúc này ngoài lối thoát ra là phòng giam của bọn trẻ con. Nếu có thể thảo luận chuyện này với cô gái kia thì cậu có thể sắp xếp được hướng đi tối ưu nhất.

“Để an toàn, nên trở về phòng giam lúc này thôi.” - Haku thầm nghĩ.

Sau khi quay đầu lại phía sau, cậu đập mạnh đầu vào một bức tường cứng. Cứ ngỡ đã bản thân đã có nhầm lẫn nào đó nên cậu đã chậm rãi mở mắt.

Và kịch bản đó thật sự đã đến, thời khắc mà cậu bị phát hiện. Hơn nữa đây còn là tên mà cậu sợ nhất.

Kẻ có cơ bắp đầy mình đó, với chiều cao như người khổng lồ. Hắn lúc này đang nhìn Haku với khuôn mặt có chút giận dữ che giấu bằng nụ cười gượng.

“Dù mày có thoát ra khỏi đây thì cũng bị xác sống xé xác thôi.”

Hắn nói thế, một tông giọng bình tĩnh. Dù không muốn nghĩ đến nhưng đâu đó cậu có thể nhận ra tên này vốn đã bám theo cậu từ lâu.

Thế tại sao hắn không bắt cậu lại ngay?

Tên cơ bắp đó chợt nắm lấy đầu cậu ném mạnh về hướng cửa ra vào. Cậu kêu lên đau đớn rồi gượng chống tay đứng dậy. Đột nhiên một tên xác sống từ bên ngoài lao đến đập mạnh vào cửa một cách điên cuồng.

Một mùi hôi của xác chêt xộc lên mũi, cơ thể tên xác sống đó đầy vết thương chảy vô số giọt màu. Xương quai hàm lộ rõ trông chẳng khác nào quái vật.

Tiếp tục xuất hiện thêm ba tên nữa cũng làm điều tương tự. Khi thấy cảnh này, Haku bắt đầu co rúm lại vì sợ hãi.

Nếu không có cánh cửa thì chắc chắn cậu đã chết bởi những tên xác sống đó. Chỉ vừa mới đứng ở đây thôi mà chúng đã thật sự đánh hơi được mùi của cậu.

Thật tồi tệ.

Có lẽ hắn không lên tiếng là vì muốn Haku thấy khung cảnh này. Cho cậu biết rằng việc chạy trốn khỏi đây là chuyện không tưởng.

Cậu lâm vào tuyệt vọng.

Tên to xác đó đi đến cần rồi một lần nữa nắm lấy đầu của Haku. Hắn nhấc lên cao, chân cậu đã không còn chạm mặt đất nữa.

“Mày hiểu rồi chứ? Không thể thoát được đâu.”

Hắn thả tay ra đồng thời tung ra một cú đấm toàn lực, thổi bay Haku văng mạnh vào hàng ghế bên trong.

Cậu đau đớn đến mức toàn thân tê cứng chẳng thể di chuyển. Đoàn đó nhẹ nhất cũng khiến cậu bị gãy xương sườn.

Tình hình lúc này thật sự rất nguy cấp, nhưng cậu lúc này chẳng thể phản kháng lại hắn. Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bị dồn ép đến mức này.

Cơn đau cũ vẫn chưa vơi đi, hắn đã lao đến nắm lấy chân của Haku ném mạnh cậu vào quầy thu ngân. Đầu đập mạnh vào chiếc vi tính, máu từ đầu đang từ từ chảy xuống.

Cậu vẫn không rõ vì sao bản thân lúc này vẫn chưa ngất đi, nhưng tầm nhìn đã bắt đầu mờ dần rồi. Cứ cái đà này thì cơ thể sẽ không chịu nổi nữa.

Rất có thể hôm nay sẽ là ngày chết thật sự của cậu.

Có lẽ vì có quá nhiều cơn đau liên tiếp, Haku đã không nhận ra hắn đã bóp lấy cổ của bản thân từ lúc nào. Trước đó khi bị đánh vào xương sườn, cậu đã chẳng thể thở được một cách bình thường được nữa.

Giờ lại càng khó khăn hơn khi rơi vào tình cảnh này. Đây chắc chắn là tra tấn.

Hắn nâng tay mình lên, đấm liên tục vào mặt của Haku. Máu cứ liên tục bắn ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt, nhiều đến mức chẳng còn nhìn rõ là ai nữa.

Cậu đã ngất đi ngay tại đó vì thiếu oxy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận