Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm
Chương 08: Giam cầm
0 Bình luận - Độ dài: 2,700 từ - Cập nhật:
"Bây giờ là… Buổi tối..?”
Haku mơ hồ mở mắt, bầu trời đã rơi vào khoảng hoàng hôn, anh nắng chiều chiếu qua cửa sổ các tòa nhà đã mờ đi phần nào.
Mặt đường bên dưới trong mắt cậu như đang tự chuyển động.
"Mình… đang bay sao?"
Cơ thể trở nên vô cùng nặng nề, mỗi lần thở cũng rất khó khăn như bị thứ gì đó ép chặt ở bụng và ngực.
Cố gắng giữ tâm trí bản thân được tỉnh táo, Haku liếc nhìn bóng lưng của một người đàn ông có đôi chút gầy gò đang vác lấy bản thân mình, trong khi tay chân cậu đang bị trói.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sayu đâu mất rồi?"
Cậu hoang mang khi chưa kịp nắm rõ tình hình thì đột nhiên, cơ thể của bản thân bị tên đàn ông đó ném mạnh vào chiếc thùng của một chiếc xe tải nhỏ.
"Chà… chú mày tỉnh rồi à? Tận thế đến mà ngủ ngon quá đấy."
Trực giác như đang cảnh báo có điều không hay, mồ hôi đã bắt đầu chảy xuống từ vùng trán. Sự lo lắng bổng tăng lên đến đỉnh điểm.
Haku cau mày nhìn tên đàn ông đang nở một nụ cười đầy quái gở đứng phía bên ngoài.
Cậu cố ngồi dậy quan sát và phân tích xung quanh. Thế nhưng vì cơn đói mà cơ thể mất đi hoàn toàn sức lực khiến cậu ngã quỵ xuống. Ngay lúc đó, cửa thùng xe lập tức đóng rầm lại khiến bóng tối bao trùm lấy toàn bộ không gian bên trong, khóa lại hoàn toàn tầm nhìn.
Không gian bên trong thùng xe chật hẹp và ngột ngạt, ánh sáng mờ ảo từ một bóng đèn lờ mờ treo trên trần xe tạo ra những cái bóng đổ dài và méo mó trên các bức tường kim loại. Mùi xăng, dầu và mùi khó chịu từ các vật dụng cũ bốc lên làm không khí càng thêm nặng nề.
Chiếc xe đột nhiên chạy về trước nhưng Haku không có lấy nơi nào để bám chặt.
Do quán tính, cậu liền lăn về phía sau, đập mạnh đầu vào cửa thùng và lại một lần nữa rơi vào cơn hôn mê sâu.
…
Một khoảng thời gian dài đã trôi qua, Haku tỉnh dậy trong một căn phòng tối tăm và ngột ngạt. Trên người cậu còn vương lại dấu vết của bụi bẩn và những vết thương nhẹ chưa kịp lành. Không khí xung quanh lạnh lẽo, với ánh sáng mờ ảo từ một ngọn đèn đơn độc treo trên trần.
Cậu không biết mình đang ở đâu và tại sao lại bị nhốt ở đây.
Cậu ngồi dậy một cách khó khăn, mờ hồ nhìn xung quanh với đôi mắt của mình. Có nói ra cũng khó lòng mà tin được vị trí của bản thân lúc này.
Nền gạch đá, giường gỗ thô cứng, vô cùng bẩn với bốc mùi và đặc biệt hơn là trước mặt còn có những thanh rào chắn. Đây đích thị là phòng giam trong đồn cảnh sát, nơi mà cả đời này chẳng ngờ sẽ có ngày cậu lui tới.
Dưới tình hình này, Haku bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đặc biệt là hiện tại còn đang bị giày vò bởi cơn đói nên não cậu chẳng thể nắm chắc được tình hình.
Rốt cuộc tại sao cậu lại ở đây?
Haku đưa đôi tay đang bị còng lên vò đầu, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi bị bắt vào đây. Chắc chắn là cậu trong lúc đang nói chuyện với Sayu thì đột nhiên bị thứ gì đó tấn công bất ngờ, vì không chịu nổi mà cậu đã ngất đi trong vòng tay của cô ấy.
Cảm giác lúc đó khá là ấm áp…
Haku vội vàng lắc đầu, bởi đây không phải là lúc để bình luận về nó. Quan trọng hơn, Sayu và Aik lúc này vẫn đang ổn chứ? Sau khi ngất đi thì cho đến hiện tại cậu vẫn chưa nhìn thấy họ. Có lẽ là đang ở một phòng giam khác chăng?
Để tiện suy nghĩ, cậu bắt đầu ngả người lên chiếc giường.
Nó làm từ gỗ và rất thô kệch, bề mặt gồ ghề, bẩn thỉu và có một số vết nứt sâu, giống như nó đã qua nhiều năm bị bỏ hoang. Thật ra nó là chiếc ghế dài gắn liền với bức tường đá phía sau chứ không phải giường.
Haku bắt đầu cau mày cảm thấy lo sợ về chuyện này. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ thì e là cậu sẽ lại lâm vào tuyệt vọng thêm một lần nữa.
Nhưng trong thời điểm này thì cậu đã thật sự tuyệt vọng rồi. Bụng thì đói, vị trí thì không rõ và hơn hết là chẳng biết bản thân đang ở đâu.
Nếu có thể thương lượng với tên đã cậu vào đây thì tình thế có thể thay đổi. Cậu mong đợi rằng hắn bắt là vì nghi ngờ Haku đang làm hành động gì đó mờ ám.
Dù sao đây cũng là trụ sở cảnh sát nên chuyện đó có thể sẽ xảy ra. Chỉ cần thành thật với họ, không gian dối điều gì thì cậu sẽ được thả sớm thôi.
Đó là nếu thế giới này vẫn còn bình thường.
Tâm trí cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc bản thân bị xé xác bởi những tên xác sống đầy đáng sợ kia. Nỗi đau kinh khủng ấy không thể nào là mơ được.
Đến giờ, trong lòng Haku vẫn mong rằng toàn bộ những gì đang diễn ra chỉ đơn giản là một trò chơi thực tế ảo nào đó. Có lẽ là vì cậu đã vô tình đăng ký vào đợt thử nghiệm tính năng nào đó chăng?
Haku gượng cười tự trấn an bản thân.
Khi nhớ lại thời khắc nói chuyện với Haruto trên sân thượng, đôi mắt của cậu ấy lúc đó trông chẳng khác nào trò đùa giỡn cả. Giờ đây, mọi thứ đã lầm vào tình trạng đúng như những gì mà cậu ấy nói.
Chẳng lẽ tên đó thật sự đã biết trước chuyện này rồi? Huyền thoại về con mắt tiên tri của Haruto là thật sao?
Bỏ qua chuyện đó, Haku lúc này bằng mọi giá phải thoát ra khỏi đây. Nếu không thì có thể trong tương lai cậu sẽ chết vì cơn đói mất thôi.
Sau khi nắm được tình hình, cậu bắt đầu ngồi dậy từ chiếc giường gỗ. Nhìn chằm chằm vào những thanh sắt chắn trước mặt.
Nếu tung hết sức một cú đá vào nó thì chắc chắn thứ bị gãy sẽ là chân cậu. Vậy còn những chiêu trò khác thì sao?
Nếu cắt thanh sắt đó thì cần có một vật bén như dao, còn đào đường hầm thì cần có một chiếc thìa. Dù là gì đi nữa thì vẫn phải cần rất nhiều thời gian để có thể vượt ngục.
Cậu cố gắng tự giải thoát bản thân khỏi còng tay thông qua việc đập mạnh nó vào tường. Nhưng mọi thứ đều vô dụng, trái lại còn tự làm cổ tay mình bị thương.
Sự tuyệt vọng đã dâng cao.
Có lẽ cách duy nhất là thuyết phục được kẻ đã tống giam cậu. Dù vậy, cũng chưa thể chắc chắn được phương án đó sẽ thành công. Mà đó cũng là cách duy nhất trong tình hình này rồi, nếu thất bại thì tính sau vậy.
…
Phòng giam nhỏ bé và u ám, ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn đèn vàng lờ mờ treo lơ lửng trên trần, ánh sáng yếu ớt này khiến các bóng tối trở nên dày đặc và rậm rạp. Nền gạch đá phủ đầy bụi bẩn và vết bẩn cũ, có mùi hôi thối nồng nặc, như mùi ẩm mốc hòa lẫn với mùi máu khô
Vài giờ đồng hồ đã trôi qua, chiếc bụng đói đã kêu lên cồn cào. Tính đến thời điểm nằm liệt giường vì xác sống cắn xé là năm ngày.
Nói cách khác là cậu đã nhịn đói năm ngày và hôm nay là ngày thứ sáu. Haku trong giây phút này cảm thấy khá tự hào khi có thể sống được đến giây phút này.
Người bên thường hẳn là bốn ngày có lẽ sẽ mất mạng nếu không có nước. Nghĩ lại thì rất có thể Sayu hoặc Aik đã cho cậu uống nước trong lúc ngủ nên mới trụ được đến giờ.
Tuy là vậy, cậu có lẽ sẽ không sống được lâu nữa đâu nếu tình hình lúc này không thay đổi. Sự cô đơn và bất lực khiến Haku bắt đầu hoảng sợ. Cậu cố gắng kéo tay thoát khỏi chiếc còng sắt, nhưng nỗi đau từ vết thương do bị bắt trước đó khiến mọi cố gắng trở nên vô nghĩa.
Haku rên lên trong đau đớn và mệt mỏi, cơ thể cậu rã rời sau những gì đã xảy ra. Nhưng khi nhìn vào chiếc nơ đỏ buộc trên cổ tay mình, cậu có một chút nhẹ lòng.
Đây có lẽ là món quà mà Sayu đã nói đến. Nhờ nó mà cậu phần nào nhớ về Mia, khiến tâm trạng trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, một âm thanh lớn vang đi kèm với tiếng hét thất thanh của một đứa trẻ bên ngoài. Có vẻ như là đang bị đánh đập dã man bên ngoài bằng thứ gì đó tựa như roi da.
Nghĩ đến đó, mặt Haku có chút tai xanh và liên tưởng đến nạn nhân tiếp theo có thể là cậu. Dường như hy vọng có thể giải quyết chuyện này trong hoà bình đang dần trở nên mờ nhạt đi rồi.
Sau vài phút, âm thanh chói tai lẫn tiếng hét chợt dừng lại. Thay vào đó là âm thanh của cửa sắt vang dội lên rất rõ ràng.
Đây chắc chắn là tình cảnh nguy hiểm nhất, bởi vì dù không thể thấy rõ nhưng Haku vẫn có thể nhận ra tên khốn đó đang mở cửa hành lang dẫn thẳng đến phòng giam của cậu.
Âm thanh từ bước chân của tên cầm đầu vang vọng trong không gian tĩnh lặng của dãy hành lang, từng bước chân như nặng nề và đe dọa.
Hắn thật sự đang đến đây.
Haku nghe thấy tiếng bước chân đang ngày càng to hơn. Tim cậu đập thình thịch như sắp rớt ra ngoài, cùng nỗi sợ hãi dâng tràn khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra.
Hắn lúc này đã bước đến trước mặt Haku, chằm chằm nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng. Tên này không phải là kẻ đã ném cậu lên chiếc xe tải.
Khi tức của hắn toả từ hắn rất đáng sợ là đằng khác. Với ngoại hình to lớn trông chẳng khác nào người khổng lồ, chiều cao khoảng hơn 1m90. Cơ thể đầy cơ bắp rắn chắc với vai rộng và tay chân to lớn.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như một tảng băng, còn khuôn mặt đầy vết sẹo và râu quai nón xù xì tạo nên một vẻ ngoài rất đáng sợ. Áo khoác da cũ của hắn sờn rách và lấm bẩn, với các vết máu khô và dấu vết của bạo lực, khiến hắn trông như một quái vật vừa mới từ chiến trận trở về.
Haku nhận ra tình hình lúc này bắt đầu tệ đi rồi.
Tên đó chợt mở cửa phòng giam xong bước vào bên trong. Lúc này có muốn trốn thì cũng chẳng được, có khi còn bị bắt lại và tẩn cho một trận.
Cậu không thể tượng tưởng được bản thân mà ăn phải một đấm của hắn thì sẽ trông như thế nào. Và cho dù lúc này cậu có dùng hết sức cũng chưa chắc gì sẽ gây tổn hại lên cơ bắp của hắn.
Còn đường sống phía trước quá mơ hồ. Chí ít thì phải chiếm được cảm tình từ hắn, nếu không thì cuộc đời này có là thần thánh cũng không cứu được.
“Chào chú ạ… không biết chú đến đây là để…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đưa bàn tay to lớn của mình ra nắm chặt lấy đầu của Haku rồi từ từ nhấc lên vô cùng nhẹ nhàng. Mắt hắn nhìn vào khuôn mặt đau đớn của cậu với đầy vẻ đe doạ.
Cậu đã nhận ra tên này từ đầu đến đây không phải mang ý định để nói chuyện và thương lượng. Chỉ là một tên yêu thích bạo lực thuần túy, và những gì mà hắn làm là để thoả mãn sở thích của bản thân.
Cậu bị ném sang một bên, văng thẳng vào tường rồi bất lực mà ngã quỵ xuống. Tên đó quá khoẻ, còn cậu lúc này thì quá yếu kém. cơn đau như xé nát cơ thể, và từng cơn đau âm ỉ lan ra khắp cơ thể khiến cậu cảm thấy như mình đang bị dồn vào đường cùng.
Tại sao bản thân cậu lại rơi vào hoàn cảnh này? Tại sao luôn luôn là cậu?
Thật tồi tệ.
Khi hắn thấy Haku nghiến răng vì tức giận, giọng nói đầy giận giữ bắt đầu vang lên khiến Haku câm nín.
“Mày đang tức giận với tao đấy à?! Tốt lắm.”
Hắn ta đi đến trước mặt của Haku và tung vào bụng cậu một cú đấm móc. Nó mạnh đến mức khiến cậu phải phun ra một ngụm máu với đôi mắt trắng bệch.
Cậu vẫn chẳng thể nào quen được những cơn đau như thế này.
Vì không thể thở được, cậu nằm dài ra trên sàn bất lực nhìn tên bạo lực đó. Từ vị trí này, hắn trông chẳng khác nào một người khổng lồ đang vờn với lũ kiến.
Chân hắn chợt nhấc lên.
Với đòn này và cả dư chấn của đòn trước đó thì chắc chắn cậu sẽ không thể chịu nổi. Tuy nhiên, vì không còn sức lực nữa nên Haku chỉ có thể nằm yên chịu đòn.
Vì đau đớn, cậu hét lên rất to. Vì hắn dùng toàn lực mà không kiềm chế nên cậu cứ ngỡ rằng lưng của bản thân đã bị gãy.
Hoặc cũng có thể nó đã gãy rồi mà cậu không nhận ra. Thứ tồn tại lúc này chỉ có sự đau đớn tột cùng cùng nỗi sợ không thấy được đáy.
Hắn thở dài trước sự yếu ớt của Haku, vẻ mặt tỏ ra ngán ngẩm mà nhổ nước bọt lên người cậu. Sau đó liền đi ra khỏi phòng giam và đóng rầm cửa lại.
Người đàn ông không nói gì nhiều, chỉ ném cho Haku một cái nhìn khinh bỉ và trước khi đi, hắn để lại một câu cảnh cáo.
"Mày không phải là đứa đầu tiên bị nhốt ở đây. Tốt nhất đừng cố làm gì ngu ngốc."
Ngay sau đó, tiếng bước chân của hắn đang nhỏ dần, khiến tâm trạng của Haku cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nhưng cơn đau lúc này vẫn chưa thuyên giảm.
Khi tên đàn ông rời đi được vài giây, Haku chìm sâu vào sự hoang mang và tuyệt vọng. Cậu cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bị bắt, nhưng ký ức quá mơ hồ. Có lẽ thế giới bên ngoài cũng nguy hiểm chẳng khác gì so với lúc này.
Haku ngồi trong bóng tối, mệt mỏi và tuyệt vọng. Cậu không biết chuyện gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng một điều chắc chắn đó là thế giới mà cậu từng biết đã hoàn toàn thay đổi. Cậu không còn là Haku bình thường sống trong sự an toàn nữa, mà là một con mồi bị nhốt giữa những kẻ xa lạ trong một nơi xa lạ.
0 Bình luận