Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm
Chương 06: Một cơ hội nữa
0 Bình luận - Độ dài: 5,616 từ - Cập nhật:
“Nếu sau này chúng ta bị buộc phải rời xa nhau, liệu rằng anh sẽ có đủ can đảm để đến và tìm lại em chứ, Kamito Haku?”
Đôi tóc hồng được buộc sang hai bên bởi hai nút thắt hình dạng chiếc nơ đỏ của cô gái, đang đung đưa trong ngọn gió nhẹ như dải tơ lụa mong manh.
Cô ung dung ngồi thả chân xuống một vách đá cao chiêm ngưỡng quang cảnh hùng vĩ trước mặt mình. Đó là khu rừng bao la với hàng nghìn thân cây xanh mướt, dường như bất tận, hiện hữu ngay bên dưới.
Xa xa là dãy núi hùng vĩ, ngút ngàn mây trời, với làn sương trắng mờ ảo giữa khoảng không bao la.
Đôi mắt màu hoa anh đào của cô gái ấy đang dịu dàng hướng về phía sau, vị trí mà một cậu thanh niên đang đứng đằng sau. Và rồi, cô nở một nụ cười, một nụ cười thật nhẹ nhàng đầy ấm áp.
Khi thấy nụ cười ấy, một cảm giác nhẹ nhõm bỗng bao trùm cả cơ thể. Cứ như bản thân của cậu thanh niên đó vừa trải qua một trận khổ chiến chỉ để vào vệ được nó. Thứ đã khiến trái tim cậu hoàn toàn được xoa dịu khi chứng kiến.
Nhưng rồi…
Chỉ sau một cú chớp mắt, cô gái đã không còn ở đấy nữa.
Cô gái biến mất như một làn khói mong manh, để lại cậu với cảm giác mất mát sâu thẳm. Trái tim như thắt lại, đôi mắt nhắm chặt như muốn níu giữ chút gì đó từ giấc mơ. Nhưng rồi, dần dần, những tia sáng chói lòa từ ngọn đèn trên trần nhà lẻn vào qua đôi mi.
Haku từ từ mở mắt, cảm nhận sự quay trở lại của thực tại khắc nghiệt. Ánh sáng rọi thẳng vào mắt, nhưng không đau bằng cảm giác trống trải trong lòng.
"Mình… còn sống sao…?"
Có lẽ vì thị lực vẫn còn khá yếu, Cậu lấy tay trái của mình che chắn đi thứ ánh sáng rọi thẳng vào mắt kia. Đơ đẫng một hồi lâu, cậu phát hiện ra trên ngón áp út của mình có vật thể lạ. Đó là một chiếc nhẫn đen với họa tiết như bị nứt vỡ.
Ngay sau lúc đó một giọng nói bỗng vang lên:
"Tỉnh rồi sao? Chú mày mạng cũng lớn lắm đó. Hay là do may mắn nhỉ?"
Thính giác Haku đang dần khôi phục lại, giọng nói của anh chàng nào đó đang từng chút một trở nên rõ ràng hơn.
Cậu liếc mắt nhìn về hướng mà âm thanh phát ra.
Đó là một người có đôi mắt và mái tóc xanh đại dương được vuốt lên cao. Anh ta mặc theo một chiếc áo choàng trắng có mũ trùm đầu, nhưng lại không hề dùng đến chiếc mũ ấy. Tay cầm một quyển sách, môi nở một nụ cười điềm đạm trên khuôn mặt.
Haku bất ngờ nhìn vào mắt anh ta rồi khó khăn đẩy cơ thể ngồi dậy.
Dường như cậu đã nằm ở đó rất lâu nên cơ thể đã bị yếu đi một cách nặng nề. Đầu óc cậu cũng không mấy tỉnh táo sau một giấc ngủ dài đằng đẵng.
Cậu đưa cao cánh tay mình và trầm ngâm nhìn vào nó.
"Không có… vết thương…"
Không có sự hiện diện của những vết thương trên cơ thể cậu.
Ngày hôm đó chính mắt cậu đã nhìn thấy những kẻ kỳ lạ tựa như mắc phải căn bệnh gì đó tấn công và dẫm nát tứ chi của bản thân mình. Nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn bình phục không có lấy một vết xước.
"Tôi đã ngủ ở đây bao lâu rồi?"
Haku mở miệng hỏi anh chàng đang ngồi cạnh chiếc giường với giọng có đôi chút lo lắng.
Cậu sợ bản thân đã ngủ quá lâu, nếu đúng theo những gì đã nghĩ thì cậu nằm trên chiếc giường này ít nhất ba tháng để có thể hoàn toàn bình phục.
Trong khoảng thời gian đó, chắc hẳn gia đình và bạn bè đang rất lo lắng cho cậu.
"Nốt ngày hôm nay là tròn một tuần cậu bất tỉnh."
Đáp lại Haku với tông giọng vô cùng bình tĩnh, anh chàng đó nhìn vào khuôn mặt đang trắng bệch của cậu cùng đôi mắt đang mở căng vì sốc.
"Một tuần…?"
Chỉ vỏn vẹn một tuần, các vết thương ấy đã hoàn toàn biến mất. Chuyện ấy rất chi là hoang đường.
Đó là một lời nói dối để khiến cậu cảm thấy yên tâm vào giây phút này. Haku thật sự muốn tin vào lời nói dối đó.
Nếu cậu ngất đi vì sốc do nhìn thấy ảo giác, thì sau một tuần tỉnh dậy với không một chút vết thương là chuyện dễ hiểu.
Mia và mọi người vẫn chưa chết bởi những gì cậu trải qua chỉ là một trò đùa.
Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khuôn mặt của Haku, cậu đưa mắt lo sợ nhìn vào anh chàng trước mặt mình.
"Mia… cô ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy."
"Mia…? Cô bạn gái nhỏ của cậu à?"
Nhận thấy tia hy vọng, Haku chường người về phía trước nhìn chàng trai.
"Phải! Phải! Mia!"
"Xin lỗi nhé!" Anh chàng kia vừa nói vừa cúi đầu trầm mặt.
Trái tim cậu tựa như bị bóp chặt sau lời nói của anh ta kèm khuôn mặt như đang cố lảng tránh đi điều gì đó.
"Mia đang ở đâu!"
Haku nắm chặt lấy cổ áo của người kia kéo lại gần mình hét lên. Anh chàng đó liếc mắt sang nơi khác né đi ánh nhìn của Haku.
"Vào lúc đó chỉ có thể cứu một mình cậu thôi. Cô bé kia thì…"
Anh chàng đó ngập ngừng không dám nói tiếp. Haku biết được sự thật liền buông tay khỏi áo anh ta sau đó tuyệt vọng ngồi bệt xuống giường.
"Những gì diễn ra lúc đó… là thật sao…?"
Hai chân cậu bỗng co lại, hai tay ôm lấy đầu run rẩy.
"Nói dối… rõ ràng chỉ mới hôm qua mọi thứ vẫn bình thường…"
"..."
"Nói dối…"
Thấy Haku liên tục lẩm bẩm, anh chàng đó đứng dậy quay lưng về phía cậu để lộ ra thanh đao to lớn đựng trong một chiếc vỏ.
Ánh nhìn của Haku bỗng hướng về phía thanh đao ấy với hàng nghìn nỗi thắc mắc.
"Thanh đao đó là thật sao?"
Haku bất ngờ lên tiếng, anh ta quay mặt lại không trả lời mà tiến về phía cửa ra vào.
"Cậu tự đi được không? Không được thì cố mà lết theo. Ta nhất quyết không cõng đâu."
Giọng nói đầy lạnh lùng ấy đã phá tan đi sự sợ hãi trong lòng Haku, khiến cậu lấy lại tỉnh táo chầm chậm nhìn vào mắt anh chàng.
Hai chân cậu thả xuống sàn sau đó từng chút đứng dậy.
Vài giây đầu có đôi chút khó khăn nhưng Haku đã nhanh chóng thích nghi và đi lại bình thường, nhưng lại đòi hỏi sự tập trung trong lúc nhấc lên từng bước chân.
Anh chàng đó nhìn dáng vẻ đang cố gắng của cậu rồi vô thức mỉm cười, sau đó anh ta mở cánh cửa và bước ra.
Haku cũng bám theo phía sau trong im lặng.
Tiếng bước chân của hai người liên tục vang vọng trên hành lang căn chung cư nhỏ, hướng đến chiếc cầu thang bộ dẫn lên phía sân thượng.
Anh chàng kia đẩy cánh cửa để lộ ra bầu trời đêm cùng ánh trăng chiếu rọi xuống chiếc sân thượng trống trãi.
Bước chân của anh ta tiến về phía chiếc lan can rồi tựa người vào đó.
Haku bước ra khép nhẹ cánh cửa rồi đứng nhìn anh chàng kia đang đăm chiêu ánh mặt về hướng những căn nhà nhỏ bé bên dưới.
"Cậu là Haku nhỉ? Satsuki cứ mãi nhắc về cậu đó." Anh chàng kia thắc mắc hỏi.
"Satsuki? Tôi chưa từng quen ai có tên đó cả."
"Thật sao? Ta cứ nghĩ hai người quen nhau chứ."
"Tôi không có ấn tượng gì về cái tên đó."
Haku cúi gằm mặt xuống sàn nhớ về người có cái tên Satsuki.
Khoảng thời gian trung học, lớp cậu chẳng có ai mang cái tên ấy. Haku nhớ rất rõ vì bản thân cậu rất để ý đến tên và họ của bạn bè cùng lớp, thứ mà cậu sẽ không bao giờ quan tâm khi còn học tiểu học.
"Tiểu học…?"
Nhớ về thời cấp một thì Haku không chắc chắn vì khoảng thời gian đó cậu không dám nghĩ đến việc tìm bạn bè vì bản thân đang bị bắt nạt.
Rất có thể cậu đã vô tình gặp cô gái đó trong lúc ấy khi đang lang thang ngoài đường.
"Quần áo có rộng quá không?"
Đang chìm vào dòng suy nghĩ, giọng nói của anh chàng kia bỗng vang lên kéo cậu về thực tại.
Nhận được câu hỏi, Haku liền kiểm tra trang phục mình đang mặc. Đó là một bộ áo phông trắng cùng quần dài đen.
Kích cỡ của chúng vừa khít với cơ thể cậu một cách khó tin.
"Satsuki đã chọn và mặc vào cho cậu đó."
"Mặc?!" Nghe thấy điều gì đó bất ổn, Haku hoảng hốt hét lên.
Nhận thấy phản ứng có đó, anh chàng có chút bất ngờ liếc mắt nhìn.
"Có vấn đề gì sao?"
"Rất rất có vấn đề! Satsuki là tên của con gái đúng không? Tại sao lại…?" Haku run run lông mày, không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.
Anh chàng kia im lặng một lúc xong nói.
"... Ta thấy cô ấy dường như khá quen trong việc thay đồ cho cậu. Kích cỡ quần áo là do cô ấy tự chọn mà không qua bất cứ khâu đo đạc nào."
"Chờ đã… thế là thế nào…?" Haku tự hỏi.
Anh ta lúc này có cùng thắc mắc liền rời ánh nhìn khỏi các toà nhà mà quay đầu sang phía Haku đang đờ đẫn khuôn mặt.
Thấy phản ứng của Haku, anh chàng lạ mặt bật cười, khoanh tay tựa lưng vào chiếc lan can. Nụ cười của anh ta có chút thách thức, như thể đang nắm giữ bí mật nào đó.
"Cụ thể thì ta đã hiểu mối quan hệ của cậu với Satsuki rồi. Mặc dù vẫn còn khá mơ hồ, nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất thôi," anh ta nói, giọng điệu như đang khiêu khích.
Haku im lặng, ánh mắt dò xét người đối diện, hy vọng sẽ nghe thêm điều gì đó từ đối phương. Tuy nhiên, sự chờ đợi chỉ kéo dài trong vài giây trước khi người kia lại mở lời, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
"Cậu nên mặc kệ cô ấy đi. Khi thời điểm đến, cậu sẽ hiểu tất cả. Thật hiếm khi thấy Satsuki thể hiện bộ mặt đó đấy." Nụ cười thoáng qua trên môi anh ta, đầy vẻ tự tin, trong khi Haku bắt đầu dần hạ thấp sự cảnh giác.
Một làn gió nhẹ thổi qua sân thượng, làm không khí trở nên thoải mái hơn. Haku chậm rãi hít thở, suy nghĩ vài giây trước khi nhấc mắt nhìn thẳng vào đối phương.
"Này…" cậu khẽ gọi.
"Sao?" Người kia nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
"Liệu tôi có thể gặp cô ấy không? Satsuki ấy…" Giọng Haku nhỏ dần, đầy do dự.
Anh chàng nọ bật cười khẽ, liếc mắt nhìn cậu một cách đầy gian xảo.
"Đừng bảo là cậu đổ cô ta rồi nhé."
"Đừng nói mấy thứ vớ vẩn!" Haku phản ứng ngay, giọng vội vã, rõ ràng bối rối trước lời trêu chọc.
Người đối diện chỉ nhếch mép, sự giễu cợt không hề giảm. Trong khi đó, Haku bất giác mỉm cười gượng gạo, đôi mắt hướng lên bầu trời. Nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt buồn bã.
"Tôi chỉ muốn gặp cô gái đã cứu mình thôi…" Cậu thở dài, giọng nói khẽ run lên.
"Hể..." Anh chàng kia ngạc nhiên trước lời thú nhận bất ngờ đó.
"Hơn nữa, sao tôi có thể thích một người mà tôi chưa từng gặp chứ?" Haku thở dài, giọng nói trở nên nhẹ bẫng. "Một mình Mia là đủ rồi."
Ánh mắt người kia đột nhiên tối sầm lại, như thể anh ta nhận ra điều gì đó sâu xa hơn.
"Cậu thích một kẻ đã chết sao?"
Những lời nói ấy như đâm thẳng vào trái tim Haku. Đôi vai cậu khẽ rung lên, và cậu cúi đầu xuống, không nói gì. Nỗi buồn bất tận dâng lên trong lòng cậu, nặng trĩu như tảng đá vô hình đang đè nén.
Mia đã chết. Đó là sự thật không thể thay đổi, và dù Haku có làm gì đi nữa, cũng không thể quay ngược lại thời gian. Nếu ngày đó cậu đủ dũng cảm, nếu cậu nắm lấy tay Mia mà chạy trốn, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng giờ đây, tất cả đều đã quá trễ.
Hai tay Haku siết chặt, đôi mắt nhắm nghiền lại trong nỗi đau đớn.
Thấy Haku rơi vào trạng thái trầm mặc, anh chàng kia bỗng nghiêm nghị hẳn.
"Cậu định gặp người đã cứu mình với khuôn mặt như thế à?"
Haku không đáp, chỉ cúi đầu, cả cơ thể như rũ xuống dưới áp lực của cảm xúc. Người kia gọi tên cậu một lần nữa, nhưng sự im lặng vẫn kéo dài, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Bất thình lình, một thanh đao khổng lồ từ đâu bay tới và cắm phập vào bức tường phía sau Haku, chỉ cách đầu cậu vài centimet. Haku hoảng hốt giật mình, liếc mắt nhìn lại thanh đao, mặt tái mét.
Khi cậu ngước lên, chàng trai kia đang đứng trong tư thế vừa ném thứ gì đó. Anh ta từ từ đứng thẳng dậy, rồi đưa ngón cái chỉ vào ngực mình.
"Từ giờ, gọi ta là Aik!" Giọng anh ta vang lên mạnh mẽ, như thể vừa tuyên bố một điều quan trọng.
"Ai…ka?" Haku nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cái mặt chán đời đó của cậu khiến ta ngứa mắt."
Aik nhăn nhó, giậm mạnh chân xuống. Một vết lõm hằn sâu trên sàn, ánh sáng xanh lam bừng lên từ chân anh ta, lan tỏa như một luồng điện năng.
Haku trố mắt nhìn, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sức mạnh này.
"Nghe đây!" Aik tiến lại gần, giọng nói sắc lạnh. "Cậu may mắn có được mạng sống thứ hai, nên phải biết trân trọng nó. Cứu một người muốn chết chỉ tổ tốn thời gian của bọn ta thôi!"
Aik cúi người gần sát Haku, lời nói nhỏ nhẹ nhưng đầy đe dọa.
"Satsuki không thường chủ động về những việc bản thân muốn làm. Ngày hôm đó, cô ta đột nhiên muốn cứu ngươi làm ta hết sức bất ngờ. Gặp cô ấy với khuôn mặt như thế này? Ta thà giết ngươi ngay tại đây rồi bị cô ta mắng một trận còn hơn."
Chỉ vừa mới dứt lời, một cú đấm bất ngờ giáng thẳng vào mặt Aik, khiến anh lùi lại vài bước. Haku đứng đó, cắn răng, ánh mắt rực lên giận dữ.
"Tôi không nhớ bản thân đã cầu cứu các người!" Haku gằn giọng, bước một bước về phía trước. "Các người tự ý cứu tôi đấy thôi.
Ngày hôm đó, cậu đã chấp nhận cái chết. Haku sẵn sàng rời bỏ thế giới này, không chút hối tiếc, vì chẳng còn ai chờ đợi cậu nữa. Nhưng giờ đây, một ngọn lửa khác đang bừng cháy trong mắt cậu - một ngọn lửa của sự sống.
Aik nhăn mặt không đáp lại. Anh ta không muốn đáp lại bởi người quyết định cứu Haku là Satsuki chứ không phải anh ta. Vả lại bản thân anh cũng chẳng ngờ được cậu ta lúc này lại tuyệt vọng đến mức như vậy.
Cứ cho là thời gian có thể giải quyết được tâm trạng này của cậu ta đi. Nhưng sẽ tốn mất bao lâu? Dù không muốn nói đến nhưng không thể loại trừ đi trường hợp Haku sẽ tự sát trước khi quên đi nỗi buồn rồi.
Không biết nên đáp lại lời Haku như thế nào, Aik dùng cánh tay mình gạt đi vết máu trên miệng tỏ vẻ khó chịu.
"Nhân loại bình thường mà lực đấm mạnh quá nhỉ?"
Nói xong, Aik chạy nhanh về phía trước, lòng bàn tay nắm chặt lại co về sau.
Đến đúng vị trí đã định, hắn tung mạnh cú đấm về trước, nhắm thẳng vào mặt của Haku nhưng cậu nhanh chóng lách người né đi đòn tấn công và phản lại một cú đấm móc vào mặt Aik.
"Anh trẻ con thật đó, đánh nhau với một tên con nít sao?" Haku cũng nhăn mặt nói.
"Nếu đã muốn chết thì đừng có mà né đi chứ, nhóc con.” Aik nghiến răng đáp.
Haku có chút bất ngờ vì hành động vô thức của mình. Quả thật trong tình thế này cậu có quyền lựa chọn không né đi, vậy tại sao lại lo sợ cú đấm của anh ta?
Vì cảm nhận được gì đó, Aik liền lùi lại về sau vài bước để giữ khoảng cách. Không phải vì dè chừng nhưng khi đứng gần Haku thì anh lại có một cái cảm giác gì đó rất tệ.
Trước đây thì chuyện này không xảy ra, nhưng bây giờ thì khác rồi. Tựa như cơ thể bản thân đang bị thứ gì đó cố gắng nuốt chửng vậy.
Haku im lặng một lúc sau đó mới nhìn sang, rút thanh đao được cắm trên bức tường ở cạnh cậu rồi ném mạnh xuống sàn trước đôi mắt đang bất ngờ của Aik.
"Nhặt lên! Kết thúc ở đây đi," cậu nói.
"Chú mày biết bản thân vừa nói gì không?" Aik hỏi với vẻ bất ngờ.
Chẳng rõ Haku đang suy nghĩ điều gì nhưng anh biết rõ hành động của cậu từ trước tới giờ dường như đang cố để chọc giận anh.
Có lẽ cậu giờ đây chẳng còn chút lưu luyến nào tại thế giới này nên muốn được từ bỏ mạng sống của mình qua việc khiến anh phải giết cậu bằng chính tay đôi mình.
Thấy Aik đứng ngơ ra chẳng làm gì, Haku trầm mặt nói.
"Vào khoảnh khắc đó, tôi đã nghe thầy Kuzuri nói hai từ xác sống..."
"Thế thì sao?" Aik nhướng mày.
"Mia đã chết, bố tôi cũng đã trở thành xác sống. Ngày hôm đó, mẹ tôi cũng đi cùng với bố..."
Haku ngập ngừng không dám nói tiếp bởi đây không phải là vấn đề có thể dễ dàng nói ra từ miệng. Có thể xem việc đó chẳng nào đang nói điềm gở bởi vẫn chưa có bằng chứng, nhưng trước tình hình thế giới hiện giờ thì việc còn sống là khả năng rất thấp.
Aik hiểu ra ngụ ý đó, nhưng tính anh ta vốn ngay thẳng nên chẳng có gì phải giấu giếm cả. Anh vác thanh đao lên vai, nhìn Haku với khuôn mặt nghiêm túc.
"... Ý chú mày là cả bố mẹ của chú mày đều chết cả rồi?"
"Thế thì tôi có lí do gì để sống tiếp chứ?"
Haku mỉm cười ngửa hai lòng bàn tay lên ra vẻ tự mãn. Aik im lặng một lúc lâu chìm vào trầm tư, bởi anh có một lý do để sống và hiện tại anh đang trên đường thực hiện nó. Riêng Haku, người đã mất đi tất cả. Chẳng còn gì để có thể kéo cậu ở lại thế giới này nữa.
Không còn bất cứ ai để thúc đẩy Haku tiếp tục sống.
Vốn dĩ Aik chẳng quen biết Haku, chưa từng một lần thật sự nói chuyện. Nói đơn giản thì cuộc gặp mặt ngày hôm nay chỉ là tình cờ do sự sắp đặt của cô gái Satsuki kia.
Đứng trước người đang tuyệt vọng nhưng bản thân chẳng thể làm được gì. Với một kẻ không giỏi ăn nói như Aik, anh chỉ có thể ngậm ngùi nhặt thanh đao của mình dưới sàn lên, thực hiện mong ước của đối phương.
Hai tay nắm chặt thứ vũ khí thân quen của mình, vào tư thế tấn công, để lộ bản thân đầy sơ hở phía trước.
Aik chẳng màng đến việc phòng bị. Vì anh ấy biết Kamito Haku sẽ không né đòn này.
Một kết thúc đầy viên mãn mà cậu ta mong ước kể từ khi tỉnh dậy khỏi chiếc giường bệnh kia. Nói chính xác hơn thì là kể từ cái khoảnh khắc mà cậu biết tin đại dịch xác sống không phải là trò đùa.
Khá bất ngờ là trong lúc hoảng loạn, đầu óc của Haku vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ và đưa ra kết luận nhanh đến vậy. Tuy nhiên, Aik có chút thất vọng bởi cái quyết định cuối cùng này của cậu ta.
"Nhanh nhất có thể nhé! Tôi không muốn bị đau đâu." Haku hít sâu, miệng nở nụ cười.
"Nhắm mắt lại. Đừng cử động." Aik cắn môi, giọng nói có phần run run vì do dự.
Haku làm theo lời nói, tiếng chân của Aik càng lúc càng nhanh hơn. Nhưng trông chúng thật nặng nề như mang theo cục tạ ngàn cân.
Thanh đao được chém mạnh từ dưới chéo lên với tốc độ nhanh như một tia sét đầy mạnh mẽ. Dễ dàng tạo ra âm thanh xé gió vọng vào đôi tai.
Nhưng…
Nó đã hoàn toàn dừng di chuyển khi lưỡi đao gần chạm vào cổ Haku. Vì lực rất mạnh nên sóng xung kích tỏa ra đã thổi bay tất cả tán lá khô và bụi bẩn xung quanh tầng thượng.
"Ta đã bảo là nhắm mắt mà…" Aik nghiến răng nói.
"..."
Đôi mắt của cậu bé kia trở nên vô hồn, cứ như đã bị tước đoạt hoàn toàn cảm xúc. Trông chẳng khác nào một chiếc xác có sự sống.
Âm thanh của thanh đao rơi mạnh xuống mặt đất vang lên âm thanh rất to, song song đó là cú đấm đầy uy lực của Aik giáng thẳng vào mặt của Haku trong khi cậu vẫn đứng yên chẳng cử động chút nào.
Haku đau đớn loạng choạng lùi về sau, tựa người vào tường liếc nhìn cậu thanh niên mặc áo choàng trắng tinh khôi ra vẻ đắc thắng, tự tin đứng chống hông ở trung tâm của bầu trời đêm rộng lớn.
“Trả lại cho chú em đó. Ta vốn còn định tung thêm vài cú nữa, nhưng nếu làm vậy thì người khác sẽ nghĩ ta giống tên cặn bã đối xử tệ với người bệnh mất,” Aik vuốt cằm, ngước mắt lên trên nói.
Cú đấm của anh ta mạnh một cách đáng kinh ngạc, khiến đôi chân của Haku trở nên run rẩy tựa như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Khá bất ngờ là dù cho cơ thể cậu lúc này vẫn còn yếu ớt, nhưng vẫn có thể giữ được tỉnh táo sau đòn này.
“Anh muốn đánh nhau thêm à?” Haku cau mày nói.
“Phải, cái khuôn mặt này trông tốt hơn trước đó rất nhiều đấy.”
Aik vừa nói, vừa đến gần Haku. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt ở khoảng cách vô cùng gần.
“Muốn đánh với ta lắm đúng chứ? Nếu ta thật sự nghiêm túc thì với sức mạnh hiện giờ của cậu thì không đủ đâu.” Aik trầm giọng nói cùng một nụ cười khẩy.
Chẳng rõ vì sao, khi nhìn vào đôi mắt xanh của Aik đang cộng hưởng với ánh sáng của mặt trăng khiến Haku có chút rùng mình. Có lẽ bản thân cậu đã cảm thấy điều gì đó rất đáng sợ toả ra từ khí chất của người này.
Khi vẫn còn đang im lặng chẳng dám hó hé lời nào, Aik chợt đưa tay lên búng mạnh vào trán của Haku khiến cậu nhắm tịt lại một mắt. Sau đó, anh ta nhặt lấy thanh đao đang nằm dưới mặt đất rồi lùi lại rồi đi về sau.
“Ta không biết bản thân cậu tuyệt vọng đến mức nào, bản thân ta cũng chẳng dám tự tin bảo rằng ta sẽ trở thành động lực sống của cậu.”
Aik dừng lại một khoảng, mắt hướng lên bầu trời rồi liếc nhìn về hướng của Haku đang đứng phía sau mà nói tiếp.
“Bạn bè và người thân của cậu đã cố gắng hết sức để sống nhưng kết quả lại ra đi. Riêng cậu may mắn giữ lại được mạng, vậy mà lại nói bản thân muốn chết. Sau khi gặp lại họ trên thiên đường thì họ sẽ nghĩ gì đây?”
Aik nói như vậy và điều đó khiến Haku chỉ biết trầm mặt. Cậu hiểu anh ta đang ám chỉ đến điều gì và cũng chắc chắn lý do vì sao mà anh ta kể cho cậu nghe những điều này.
Rốt cuộc thì cậu phải làm sao mới gọi là đúng?
Khi Aik vừa dứt lời, Haku chợt cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Những lời anh ta nói về gia đình và bạn bè của cậu đã gợi lên nỗi đau mà Haku vẫn cố gắng né tránh. Cậu quay mặt đi, nhưng một ký ức chợt ùa về trong tâm trí, mờ ảo và nhẹ nhàng như những chiếc lá vàng rơi từ tán cây.
Đó là một ngày mùa thu cách đây không lâu, khi Haku cùng Mia đi dã ngoại bên bờ sông. Gió thu se lạnh thổi qua những tán lá vàng rơi rụng khắp nơi. Hai người ngồi bên nhau trên một tảng đá lớn, ngắm nhìn dòng sông chảy lặng lẽ trước mặt.
"Haku, cậu có bao giờ nghĩ về tương lai chưa?" Mia bất ngờ lên tiếng, đôi mắt cô long lanh ánh nắng chiều, nhìn cậu như chờ đợi một câu trả lời.
Haku im lặng một lúc, cậu nhìn xuống mặt nước phản chiếu hình ảnh cả hai, rồi khẽ đáp lại.
"Tớ không biết. Tương lai... có lẽ tớ sẽ không bao giờ hiểu nổi."
Mia khẽ cười, nhưng đó là một nụ cười đượm buồn. Cô ném một viên sỏi nhỏ xuống dòng sông, khiến nước bắn tung tóe.
"Tương lai không dễ đoán, nhưng tớ nghĩ chỉ cần sống thật hết mình thì không cần phải lo lắng quá nhiều về nó."
Cô quay sang nhìn Haku, đôi mắt rạng rỡ nhưng cũng sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ bên trong.
"Cậu biết không, Haku... tớ nghĩ cậu sẽ tìm được lý do để tiếp tục. Không phải bây giờ, có lẽ không phải ngày mai, nhưng đến một lúc nào đó, cậu sẽ nhận ra rằng sống vẫn là lựa chọn tốt nhất."
Haku không trả lời, chỉ ngồi im lặng. Nhưng lúc đó, cậu cảm thấy lòng mình ấm áp. Những lời của Mia như để lại dấu ấn sâu trong tâm hồn, như thể cô đang trao cho cậu một tia hy vọng mà bản thân cậu không nhận ra.
Ký ức về Mia lặng lẽ trôi qua tâm trí Haku như một cơn gió thoảng, gợi lại cảm giác ấm áp mà cậu từng có khi ở bên cô. Những lời của Mia, như âm vang xa xăm từ quá khứ, vẫn đang vờn quanh, nhưng giờ đây, chúng lại mâu thuẫn với sự trống rỗng trong lòng cậu.
Thực tại đã ập đến, vừa lạnh lẽo vừa vô cùng cô độc, khi Haku đưa mắt nhìn bầu trời đêm tối mịt trước mặt. Cậu không còn Mia bên cạnh, và với cảm giác ấy, mọi thứ dường như mất đi ý nghĩa.
Haku mở mắt, nhìn về phía Aik. Cậu nhận ra rằng, dù không có Mia bên cạnh nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể bỏ cuộc. Cậu chưa biết mục tiêu của mình là gì, nhưng việc từ bỏ vào lúc này sẽ phản bội niềm tin mà Mia đã đặt vào cậu.
Có lẽ việc lôi kéo Haku về con đường mong muốn được sống của Aik đã thành công được một nửa rồi. Cậu chợt phì cười khi nghĩ vậy.
Nhận ra bản thân bất lực trước tên dẻo miệng Aik kia. Haku đã rút lui, nhìn vào dáng vẻ quay lưng đi của anh ta, đồng thời cũng đang ngẩng đầu đưa mắt về phía bầu trời ngắm nhìn khoảng không rộng lớn.
"Thanh đao đó… là đồ thật sao?" Haku thắc mắc hỏi.
"Thứ đồ chơi này suýt nữa đã giết ngươi đây.” Aik nhắm mắt đáp.
"Khi nãy cầm nó, độ nặng ít nhiều cũng hơn mười cân nhỉ?" Haku nhìn vào tay mình, vừa liên tục mở ra sau đó khép các ngón tay lại vừa nói.
"Chú mày cầm được nó mà không bị gì, điều đó ta khá bất ngờ đấy."
Aik liếc mắt về sau, nhìn Haku ngồi dựa lưng vào tường nghiêng đầu thắc mắc câu trả lời trước đó của anh.
Mặc dù đoán được Haku thầm nghĩ "Người khác sẽ gặp chuyện gì khi chạm vào nó?", Aik vẫn cố làm ngơ, quay mặt đi.
Haku cũng rất rõ đây là câu hỏi riêng tư nên cũng chẳng dám mở miệng nói.
Ai mà chẳng có bí mật muốn che giấu cho người khác. Cả Haku cũng có nó, nhưng dường như đã bị lộ từ lúc cô gái mang tên Satsuki thay đồ cho cậu.
Sau một tiếng thở dài, Haku cũng hướng mắt lên phía bầu trời lấp đầy bởi những vì ngập tràn sắc màu.
"Ông anh yêu cô gái Satsuki đó à?" Haku ngơ mặt hỏi.
"Nhóc con, ăn nói cẩn thận vào. Ta và cô ấy chỉ là đồng đội thôi."
"Người lớn nói dối là không được đâu nhé!"
"Đấy là sự thật. Vả lại người nhỏ là được phép nói dối chắc?"
Haku mỉm cười, một nụ cười đầy gợi đòn cùng lời khuyên mang đầy tính châm chọc. Aik nhanh chóng phản bác, sau đó quay mặt lại. Khoảnh khắc nhìn khuôn mặt muốn ăn đấm đó của cậu, anh tỏ ra mệt mỏi mà thở dài.
"Quả thật, ta chẳng thể nào ưa nổi ngươi, nhóc con." Aik khoanh tay ra vẻ hờn dỗi.
"Cảm ơn nhé!"
"Ta không cần!" anh dứt khoát đáp.
Haku mỉm cười đứng dậy tiến về phía trước bước qua cả Aik với phong thái đầy điềm tĩnh cứ như thế cậu đã trở thành một người khác, trông chẳng giống với kẻ đã chấp nhận từ bỏ sinh mạng của mình trước đó.
Cậu đến chiếc lan can rồi ngồi lên nó hướng mắt lên bầu trời nở một nụ cười đầy nhạt nhoà.
"Nhóc con! Ngồi đó nguy hiểm lắm!" Aik lo lắng đến gần hét lên.
"Tôi có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp đấy."
"Câu hỏi?"
Anh định lao đến kéo cậu quay vào bên trong nhưng bỗng sững người lại sau lời nói của Haku.
Thoáng qua trong đôi mắt anh, tư thế mà Haku đang ngồi trông như một cô gái mà anh quen biết.
Một người có mái tóc dài mang sắc màu hoa anh đào được thắt gọn sang hai bên đang tung bay trong ngọn gió, cùng đôi mắt màu hoa hồng phấn thu hút biết bao ánh nhìn.
"Liệu rằng sinh mạng của tôi thật sự có giá trị không?"
Chẳng rõ vì sao anh lại nghe câu nói này những hai lần từ chính hai người khác nhau, và chính giọng nói của Haku đã kéo Aik về hiện thực.
Nhìn vào đôi mắt đen huyền đang nghi ngờ chứa chấp đâu đó sự buồn bã hướng vào mình, Aik lảng ánh nhìn về nơi khác không trả lời.
Haku cũng chẳng muốn gặng hỏi cậu mà bỏ qua.
Một lát sau, Aik quay người về sau tiến đến cửa ra vào.
"Ta không thể trả lời những câu hỏi đó vì ta chẳng biết câu trả lời."
Thấy Haku không đáp lại, anh liền nhẹ nhàng mở cánh cửa sau đó nói tiếp.
"Câu hỏi đó quá khó với anh mày rồi. Nếu muốn hỏi thăm thì gặp Satsuki thì sẽ tốt hơn. Nhanh chân theo ta." Aik vừa nói vừa gãi đầu.
Nghe vậy, câu nhanh chóng chạy theo sau bởi đó là điều mà Haku đang chờ đợi.
Satsuki, người đã cứu cậu khi đang trên bờ vực giữa sự sống và cái chết.
Việc Mia đột nhiên biến mất, những sinh vật mang tên xác sống, những việc mà thầy Kuzuri đang cố làm và…
Lý do mà Kamito Haku vẫn có thể tiếp tục sống dù đã bị thương rất nặng trước đó.
Phải làm sáng tỏ tất cả.
0 Bình luận