“Chào mọi người, Hiyori về rồiii! Bụng Hiyori đói meo rồi ạạạ!”
Tầm một tiếng sau, vào lúc 6 giờ 40 phút tối. Người tiếp theo xuất hiện ở cửa là Hiyori.
Lúc này đây ánh chiều tàn cũng đã dần khuất dạng.
“Chào em, Hiyori. Bữa tối anh làm xong rồi đó.”
“Oaaa! Cảm ơn Souta-san ạạạ! Thật ra hôm nay Hiyori cũng ngóng tới bữa tối…”
Hiyori đưa tay lên gãi má, bộ dạng có hơi bẽn lẽn.
“Em nói vậy anh rất vui, cơ mà đừng có kỳ vọng gì nhiều quá nhé? Đôi lúc có thể có những món Hiyori ghét ấy…”
“L-Lúc đó thì để lúc đó tính ạạạ!”
“Vậy thì giờ anh tranh thủ hỏi luôn nhỉ. Hiyori ghét món gì nhất?”
“Hiyori không thích nấm hương nhất ạạạ!”
“Đ-Đùa hả trời!?”
Souta như không tin vào lỗ tai của mình. Bữa tối hôm nay là món hầm… Vâng, có nấm hương ạ.
“H-Hiếm người không thích đến mức phải giật mình… lắm ạ?”
“Không, không phải thế… hôm nay có xuất hiện đó. Nấm hương.”
“Ớ?”
“Ờm, thật đó. Em quăng một câu chuẩn không cần chỉnh luôn.”
“A-Á-Ớ!? T-Thật sao!!”
Với diễn biến này thì hai bên sao không khỏi bất ngờ được.
“Đ-Đ-Đó có phải nấm tròn tròn không ạ!?”
“Tròn tròn?”
“Nó đó ạ, là món giữ nguyên hình tròn của nấm hương ấy ạ! Vậy bữa hôm nay lấy nấm hương làm tiêu điểm ấy ạ!?”
“A, thế thì không phải đâu em. Anh cắt nấm ra rồi bỏ chung với nồi hầm thôi… thế cái dashi[note47332] từ nấm hương thì em thấy sao?”
“K-Không vấn đề gì ạ! Hiyori chỉ không chịu được cái cảm giác mềm mềm ấy…”
Bản thân nấm hương nguyên gốc Hiyori không ưa, nhưng nếu ở dạng dashi thì không sao. Hương vị thì không nói làm chi, ắt hẳn cô không thích cảm giác chúng mang lại.
“Thế thì tốt quá. Mà nếu bỏ nấm hương ra thì em có thể ăn mà không thấy vướng víu gì nhỉ. Món hầm hôm nay là con cưng của anh nên anh rất muốn em ăn thử đó.”
“Ớ, ơm, được sao ạ!?”
“Cái ‘được sao ạ’ thế là gì chứ, anh không hiểu…”
“Kiểu Souta-san không ép Hiyori để Hiyori khỏi kén ăn… hay sao ạ?”
“Không, cái này thì tùy Hiyori chứ? Em cũng tầm tuổi này rồi, đây đâu phải nơi anh can thiệp được chứ.”
“Không chút chần chừ!? T-Từ trước tới giờ Mama nói Hiyori ‘con phải ăn hết cho mẹ’, dù Hiyori không thích món đó, nên Hiyori tưởng là Souta-san cũng sẽ làm như thế…”
Hiyori trông có vẻ ngạc nhiên, đoạn cô nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Kẻ địch (nấm hương) mạnh tới thế cơ chứ.
“Ra thế. Hiyori có người mẹ tuyệt vời thật nhỉ.”
“Ớ!? M-Mẹ Hiyori ép Hiyori ăn đó á!? Hiyori biết kén ăn là không tốt, nhưng Souta-san không thấy thế hơi nhẫn tâm sao!?”
“Cái này thì anh không chắc, nhưng anh nghĩ là họ chưa từng nói ‘kén ăn là không tốt’ nhỉ? Mẹ em ấy.”
“Ớ… Ưm. H-Hiyori không nhớ được…”
Nghe chuyện tới đây, Souta mới nghĩ thế này.
Rằng khi Hiyori vượt qua cái mốc 20 tuổi, rằng khi Hiyori có thể tự đứng trên đôi chân của mình, con bé ắt hẳn sẽ hiểu được sự vĩ đại của bậc làm cha làm mẹ là như thế nào. Cả nỗi vất vả kiếm từng đồng bạc, cả lý do đằng sau từng cách dạy dỗ…
“Anh nghĩ thế này, lý do mẹ giáo dục em như thế không phải để chữa thói kén ăn của mình đâu. Như anh nói đó, âu cũng là để em có thể ăn được những thứ mình ghét.”
“...Hửm?”
“Đây cũng chỉ là chuyện tương lai mà thôi, nhưng lúc em bị tiền bối ở công ty mời đi ăn thì có thể sẽ có những món em không thích xuất hiện. Nếu khi ấy em mà không động vào dù chỉ một miếng thì sẽ bị coi là thất lễ với đối phương đó?”
“A, r-ra vậy ạ…”
“Và trong số đó có cả những món họ đích thân chuẩn bị nữa. Chừa mỗi chúng ra cũng đồng nghĩa với thất lễ. Nên anh nghĩ mẹ em mới muốn em tập ăn hết mọi thứ là thế. Nếu không giáo dục kiểu này thì chắc em khó lòng mà đối đầu với những món mình ghét được.”
“...R-R-Ra là thế cơ ạ!”
Giáo dục hướng tới tương lai của đứa trẻ. Giáo dục để khi ra ngoài xã hội đứa trẻ có thể sống sót được.
Hiyori giờ đây đã hiểu được ý của Souta, đôi đồng tử màu mật ong của cô nàng sáng lên lấp lánh.
“Ờm thì, đây cũng chỉ là tưởng tượng của anh, muốn biết sự thật thì anh thấy tốt hơn là nên đi hỏi gia đình em ấy.”
“P-Phải rồi nhỉ…! N-Nhưng nếu là thế thì Hiyori ngưỡng mộ Papa và Mama thật đó…”
Điểm tốt của Hiyori là có thể cất thành lời những cảm xúc thật lòng thế này. Cảm giác biết ơn sẽ giúp con người ta trưởng thành. Souta rất trông mong không biết Hiyori trưởng thành sẽ như thế nào.
“Dĩ nhiên không kén ăn thì nhất rồi, nhưng đấy chẳng phải chuyện đơn giản gì. Nói chung là Hiyori muốn ăn gì thì anh sẽ để em ăn đó. Với người làm bữa thì quan trọng nhất là nhìn thấy đối phương tận hưởng món ăn mình làm ra mà.”
Souta luyên thuyên với vẻ tự hào là thế, nhưng lúc mới bắt đầu nấu ăn, anh chàng đã suy nghĩ rất nhiều về quá khứ và tự kiểm điểm chính mình.
Thời dậy thì nổi loạn, Souta đã lỡ lên giọng với mẹ kiểu ‘con không cần!’ khi món ăn toàn những nguyên liệu cậu ghét.
Mẹ Souta sau khi đi làm về vẫn nhấc cơ thể rệu rã của mình dậy mà hết lòng nấu ăn cho cậu. Những món ăn bà làm với mong muốn con mình được ăn ngon miệng cũng vì những lời nói đó của Souta mà đi hỏng cả.
Đến lúc tự tay nấu ăn Souta mới thấm được… rằng chẳng ai không hề hấn gì trước những câu từ đó, những hành động đó. Dù thế đi chăng nữa, mẹ của cậu vẫn không quên tỏ vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, điều khiến Souta không khỏi cảm phục.
“S-Souta-san. Hiyori sẽ ăn nấm hương ạ!”
“Không cần phải ép mình đâu đó? Anh đã cho đồ lên đĩa em đâu mà lo thất lễ gì.”
“Nếu không ăn thì sẽ uổng công dạy dỗ của Mama ạ! Nên Hiyori sẽ ăn!”
“Ra là thế. Vậy anh để Hiyori tự múc nhé. Em chắc cũng muốn chọn những cái to vừa đủ ăn mà nhỉ.”
“V-Vâng! Cảm ơn Souta-san. Vậy Hiyori giờ sẽ đi thay đồ ạ!”
“Nhớ treo lên móc để nó không nhăn nhé.”
“Tất nhiên ạạạ!”
Hiyori giờ phải chuẩn bị đương đầu với món mình chẳng ưa, nhưng trông cô nàng chỉ càng thêm phấn chấn mà thôi.
Ắt hẳn trong lòng Hiyori đang muốn cho bố mẹ thấy mình đã trưởng thành thêm chút ít…
“A, Hiyori.”
“S-Sao vậy ạ!?”
Hiyori sắp bước chân lên cầu thang thì bị Souta gọi lại.
“Về Mirei-san ấy…”
“A, về chuyện bữa nhẹ thì Hiyori đã chuyển lời đàng hoàng rồi, Souta-san không cần phải lo lắng đâu ạạạ.”
Hiyori nhỏ giọng lại để nó không vọng tới chỗ Mirei.
“Còn điều này nữa, lúc đưa đồ thì em có bị Mirei-san nghi ngờ không?”
“A, Hiyori bị hỏi không biết bao nhiêu câu nhưng đã né một cách mĩ mãn nên chắc chắn là không lộ đâu ạạạ. Hiyori rất giỏi khoản này ạ!”
“Ra thế, cảm ơn em.”
“Vậy Hiyori đi thay đồ ạạạ!”
Và rồi Hiyori hướng lên tầng trên. Souta đứng đó dõi theo bóng dáng ấy, đầu óc bắt đầu hoạt động.
Hiyori đã né một cách mĩ mãn nhưng việc mình mua đồ ăn nhẹ thì vẫn sẽ bị lộ cơ à…
700 yên Mirei đưa cho Souta là để trả cho số đồ ăn nhẹ đó.
Từ giờ phải cực kỳ thận trọng mới được… Mình mà lên kế hoạch kỳ cục nào đó thì có vẻ sẽ bị phát hiện ngay tắp lự cho xem.
Từ chuyện này, Souta gần như tin chắc rằng sự sắc bén của Mirei là không thể xem thường được.
Thế nhưng, chàng ta không biết.
Rằng Hiyori với đầu óc lơ tơ mơ đã tưởng lầm mình “né một cách mĩ mãn”.
Rằng sự thật đã bị phơi bày.
9 Bình luận