• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm 1 học kỳ 1

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 2,434 từ - Cập nhật:

Trong giây lát, Gainando nghĩ Lee-han đang đùa.

Ai lại có thể sống sót bằng những miếng bánh mì cứng và cơm nắm lạnh!

Ai lại có thể chịu đựng được việc mặc những bộ đồng phục rách rưới này!

Tuy nhiên, biểu cảm của Lee-han lại nói lên điều ngược lại.

'Gia tộc Wardanaz…đó hẳn là một nơi đáng sợ…!'

Gainando hoàn toàn không thể tin được điều này.

Các gia tộc quý tộc trong đế chế nắm giữ quyền lực to lớn, và mỗi gia tộc đều có truyền thống và phong tục riêng. Người ta biết rất ít về gia tộc của Lee-han vì họ tránh xa những tranh đấu chính trị và tập trung vào nghiên cứu ma pháp. Do đó, những hiểu lầm là không thể tránh khỏi …

Gia tộc Wardanaz nuôi dạy con cái như thế!

'Nhưng thế này không phải là quá đáng sao? Ngay cả nô lệ của nhà mình cũng được đối xử tốt hơn thế này... Không thể nghĩ ra được tộc trưởng của gia tộc Wardanaz lại tàn nhẫn đến thế...'

Gainando vỗ vai Lee-han với vẻ thông cảm.

“Hãy đến thăm trang viên của gia tộc tôi khi cậu có thời gian rảnh. Tôi sẽ đảm bảo rằng cậu được chăm sóc tử tế.”

“Ừm, cảm ơn nhé?”

Tuy không hiểu tại sao Gainando lại cư xử như vậy, Lee-han vẫn gật đầu.

***

Sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng xương kết thúc, các học sinh tản ra, tạo thời gian cho Lee-han nói chuyện lại với Yonaire. Lee-han tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.

"Vậy, tại sao cậu lại phải đi theo cậu ta? Tuy là anh em họ, nhưng với quyền lực của gia tộc Maykin thì cậu không cần phải quan tâm đến hoàng tộc."

“Ồ, đó là vì mẹ cậu ấy,” cô ấy trả lời một cách thẳng thắn.

Lee-han thấy hứng thú khi nghe điều này.

“Cậu nợ bà ấy cái gì đó hay sao?”

Trí tưởng tượng của Lee-han bắt đầu bay bổng. Một Yonaire trẻ tuổi được mời đến dự tiệc tại cung điện nhưng cuối cùng lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Cô khóc khi những người khác nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Tuy nhiên, mẹ của Gainando, một trong những hoàng hậu, đã đến gần cô và nói, "Không cần phải khóc. Ai cũng mắc lỗi."

Ôi, đây sẽ là một câu chuyện tuyệt vời biết bao. Nếu câu chuyện này là sự thật, nó sẽ giải thích tại sao cô ấy đối xử với Gainando như một hoàng tộc thực sự mặc dù cậu ta có những khuyết điểm…

“Hửm? Không phải thế đâu. Cậu thấy đấy, mẹ cậu ấy giàu lắm. Rất rất giàu . Bà ấy cho tôi tiền để ở gần cậu ấy.”

“…!!”

Lee-han bị sốc.

'Đó là một chiến lược mà mình không nghĩ tới! Mình cũng phải kết bạn với cậu ta!'

***

Einrogard là một học viện chấp nhận học sinh từ mọi tầng lớp xã hội miễn là họ có tài năng, dù là hoàng tộc hay nô lệ. Tuy nhiên, học viện cũng nhận thức được rằng vấn đề có thể sẽ phát sinh nếu tất cả học sinh đều ở cùng một nơi, đặc biệt là khi xét đến việc họ có vẫn còn ở trong độ tuổi nhạy cảm và nóng tính.

Do đó, Einrogard đã chia học sinh thành bốn ký túc xá tùy theo danh tính của họ.

Tháp Thanh Long.Chỉ dành cho những người có dòng máu rồng cao quý

Đây là tòa tháp dành cho hoàng tộc và quý tộc quyền lực. Vì Lee-han xuất thân từ gia tộc Wardanaz, nên cậu được xếp vào ký túc xá này.

“Ugh, các tu sĩ. Hy vọng họ không bắt đầu truyền giáo một cách vô cớ.”

“Im lặng đi. Chúng ta không nên dính líu đến bọn họ.”

Lee-han nghe thấy tiếng phàn nàn bên cạnh. Những lời phàn nàn của họ nhắm vào những học sinh mới của Tháp Chu Tước.

Tháp Chu Tước. Chỉ dành cho những ai cống hiến cuộc đời mình cho ngọn lửa thiêng liêng

Tòa tháp này được dành riêng cho những người theo nhiều tôn giáo của đế chế. Thật thú vị là họ không ngại sử dụng ma pháp, họ tin rằng ma lực là món quà từ các vị thần.Và vì Einrogard được biết đến là học viện pháp thuật tốt nhất của đế chế, nên nhiều thành viên của các giáo hội đã tụ họp ở đây.

'Nhưng họ vẫn nổi bật.'

Con cái của hoàng tộc và quý tộc khi chưa thay đồng phục đều mặc một thứ gì đó riêng biệt. Mặt khác, những học sinh thuộc về tháp Chu Tước lại mặc đồng phục của các tu sĩ. Các tu sĩ thường đến các dinh thự của các quý tộc để truyền bá giáo lý của họ, vì vậy không có gì lạ khi một số học sinh ở đây có ấn tượng không tốt về họ.

Kaching, kaching-

Tuy nhiên, nét mặt họ càng cau có hơn khi nhìn thấy nhóm người phía sau.

Tháp Bạch Hổ. Chỉ dành cho những ai có sự hung dữ để xé toạc bất cứ thứ gì

Tòa tháp này dành cho những học sinh xuất thân từ gia tộc hiệp sĩ. Có vẻ kỳ lạ khi các hiệp sĩ lại theo học một trường pháp thuật, nhưng ma pháp rất cần thiết ngay cả với các hiệp sĩ.

Ma pháp chữa lành và thần giao cách cảm là hai loại ma pháp không thể thiếu trong mọi lĩnh vực, và các học viên ở đây quyết tâm theo đuổi cả hai con đường hiệp sĩ và ma pháp sư.

Gainando càu nhàu, có phần không hài lòng.

"Tại sao họ lại chấp nhận những người như chúng, những kẻ làm vấy bẩn sự tinh khiết của ma pháp bằng những thanh kiếm man rợ của chúng? Được một pháp sư ngẫu nhiên trên phố dạy dỗ hẳn là đủ rồi."

Bình luận vô tình này đã làm lương tâm Lee-han nhói đau. Không giống như những người khác ở đây muốn học ma pháp để khám phá sự thật của vũ trụ, cậu học ma pháp để thành công trong cuộc sống.

“Không có gì sai khi muốn học hỏi từ những người giỏi nhất.”

“Có phải cậu đang… bảo vệ họ không?”

“Gainando.”

Lee-han đối xử với Gainando còn tử tế hơn trước. Dù sao thì mẹ cậu ta cũng giàu .

“Một người quý tộc là một người không coi thường những người kém may mắn hơn mình.”

“…Điều đó…khá là khó khăn…”

Tuy nhiên, vì muốn trở thành một người cao quý nên Gainando đã im lặng.

Các học viên của gia tộc hiệp sĩ nhanh chóng đi qua, và họ nhanh chóng gặp những người thuộc ký túc xá cuối cùng. Họ là nhóm đa dạng và độc đáo nhất trong cả bốn nhóm.

Tháp Huyền Vũ. Chỉ dành cho những ai có lòng kiên nhẫn và ý chí vô hạn

Tòa tháp này bao gồm những người dân thường, người hầu, nô lệ, chú hề,  ăn xin, thương nhân, quý tộc cấp thấp và nhiều loại người khác nữa. Nhận ra rằng thân phận của họ là thấp kém nhất trong số các học sinh, họ có vẻ mặt buồn bã.

'Mình muốn đến gần họ nếu có cơ hội.'

Không giống như những người khác cau có khi nhìn nhóm học sinh cuối cùng này, Lee-han lại có cái nhìn khá thiện cảm về họ.

Kinh doanh là cách tốt nhất để kiếm tiền, và khi nói đến kinh doanh, tốt hơn là làm việc với những người đã mài giũa kỹ năng của mình trong thế giới thực hơn là với những người như Gainando.

“Họ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

“Đừng để ánh mắt chạm vào nhau. Sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra đâu.”

“Những tên xúi quẩy…”

Những cái nhìn khinh thường hướng về phía họ , nhưng họ chỉ nhanh chóng bước đi vì không muốn gặp rắc rối.

"Học viện có nhất thiết phải chấp nhận những kẻ khốn khổ như thế này không?"

Một giọng nói nổi bật hơn hẳn những giọng nói còn lại, và các học sinh của tháp Huyền Vũ nhíu mày .

'Một cơ hội!'

Lee-han đã chờ đợi điều này xảy ra. Đây là cơ hội hoàn hảo để giành được sự ủng hộ của nhóm học sinh này!

'Tôi tới đây!'

***

Mặc dù các học sinh của tháp Huyền Vũ không vui, nhưng họ không có can đảm để lên tiếng. Ngay cả những người táo bạo hơn cũng không thoải mái khi đối đầu với các học sinh của tháp Thanh Long trong môi trường xa lạ này.

Đúng lúc này, Lee-han, một người thuộc tháp Thanh Long, lên tiếng. Cậu toát lên vẻ lịch lãm và trang nghiêm khi mở miệng.

"Ta nghĩ ngươi mới là người đang cư xử tệ hại ở đây. Khi chúng ta vào Einrogard, chúng ta đã bỏ lại mọi thứ chúng ta có. Đừng giữ mãi lòng kiêu hãnh thảm hại của ngươi nữa."

Khí tức xung quanh cậu mãnh liệt, tựa hồ muốn làm nổi bật sự tồn tại của cậu, chỉ có hậu duệ của một gia tộc quyền thế và kiêu hãnh mới có thể tỏa ra.

Dưới sự ảnh hưởng của cậu, các học sinh khác của tháp Thanh Long đều đồng tình với lời nói của cậu.

“Cậu ấy nói đúng.”

"Cậu ta là Wardanaz, đúng không? Đúng như mong đợi."

Người chế giễu tháp Huyền Vũ im lặng, xấu hổ vì những lời mình đã nói trước đó.

Các học viên của tháp Huyền Vũ cũng phản ứng rất mạnh mẽ với việc này, chỉ là không theo cách mà Lee-han mong đợi.

“Wardanaz??”

“Ý cậu là gia tộc pháp sư đó sao!?”

“Đồ ngốc, đừng nhìn cậu ta! Họ là một gia tộc nguy hiểm!”

“Nghe nói tộc trưởng của bọn họ là rồng! Có phải là trong huyết quản của cậu ta có dòng máu rồng không?”

“Tôi tưởng họ là hậu duệ của một tinh linh cổ xưa nào đó chứ?”

“…”

***

Ban đầu, Lee-han nghĩ mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp. Các học sinh xung quanh có vẻ bị thuyết phục bởi bài phát biểu của cậu.

'Không tệ. Không tệ chút nào.'

Bây giờ, cậu chỉ cần chờ các học sinh của tháp Huyền Vũ bày tỏ lòng biết ơn…

Tuy nhiên, phản ứng mà cậu nhận được lại không như mong đợi. Thay vì trở nên thân thiết hơn, các học sinh lại trở nên sợ hãi!

Cậu sớm nhận ra rằng mọi việc không diễn ra như mình nghĩ.

'Họ không định cảm ơn mình sao…?'

Yonaire có vẻ kinh ngạc trước màn trình diễn đó của cậu.

“Những gì cậu vừa làm. Thật tuyệt vời. Đúng như mong đợi từ một thành viên của gia tộc Wardanaz.”

“…Yonaire. Lúc đó trông tôi có đáng sợ không?”

“Ừm, không? Trông cậu có vẻ hoành tráng và nghiêm nghị như một quý tộc thực thụ vậy.”

Yonaire không hiểu được điều gì đang làm cậu bận tâm.

“Quý tộc” là từ hoàn hảo để miêu tả ngoại hình của Lee-han. Cậu có nét mặt nam tính, đường viền hàm góc cạnh, đôi môi mỏng và ánh mắt sắc sảo.

Không một thường dân nào dám đến gần cậu , và đây là một đặc điểm được giới quý tộc đánh giá cao, điều này có thể thấy qua những lời khen ngợi mà những người bạn cùng phòng dành cho cậu .

Lee-han thở dài.

'Có vẻ như mình sẽ không thể làm thân với họ trong thời gian ngắn được...'

***

Mỗi ký túc xá nằm ở phía Bắc, Đông, Nam và Tây của tòa nhà chính của học viện, và Lee-han đi theo những học sinh khác đến tòa tháp xanh nằm xa phía trước.

'Nó thực sự rất lớn.'

Cậu ngạc nhiên vì nó quá lớn. Mặc dù được gọi là học viện, Einrogard có núi, rừng, sông và hồ. Điều này khiến Lee-han nhớ đến những gì hiệu trưởng xương đã nói.

'Ông ấy bảo chúng ta tự đạt được thứ mình muốn, đúng không?'

Ông ấy cũng đề cập đến việc mọi thứ họ mong muốn đều có thể đạt được bên trong học viện. Nhìn thấy nơi này rộng lớn như thế nào, cậu bắt đầu hiểu ra. Cậu có thể đi săn trong rừng hoặc câu cá ở hồ.

“Tôi thấy chúng ta có suy nghĩ giống nhau.”

“Hửm?”

“Cậu không nghĩ chúng ta thật may mắn khi được chứng kiến cảnh đẹp như thế này sao?”

“Không, tôi đang tự hỏi mình có thể bắt được loại động vật nào trong rừng.”

“… Gia tộc Wardanaz rèn luyện cậu như vậy sao?”

***

Tháp của những con rồng xanh kiêu hãnh là một tòa tháp màu xanh cao và thon, nhìn từ bên ngoài trông không rộng rãi. Tuy nhiên, không gian bên trong đã được các pháp sư của học viện mở rộng, khiến nó trông gần như vô hạn.

“..!”

Khi Lee-han đi qua cổng tháp, các học sinh xung quanh cậu đột nhiên biến mất, và trước khi cậu kịp nhận ra, cậu đã ở một mình trong không gian tối tăm.

[Bạn muốn đi đâu?]

“??”

[Bạn muốn đi đâu?]

'Ồ.'

Cậu nhanh chóng nhận ra đó là tòa tháp đang nói chuyện với cậu.

“ Tôi có thể đi đâu?”

[Bạn hiểu nhanh thật.]

Cậu không thể nói chắc chắn, nhưng có vẻ như tòa tháp đã cười.

[Hiện tại, các bạn có thể đến phòng riêng hoặc phòng nghỉ dành cho năm nhất.]

“Liệu sau này tôi có thể đến được những nơi khác không?”

[Được. Một số nơi chỉ yêu cầu bạn biết tên của nó. Những nơi khác yêu cầu nhiều hơn thế.]

“Tôi có được sử dụng phòng nghỉ dành cho học sinh năm thứ hai không?”

[Được, nhưng không phải bây giờ.]

"Tại sao?"

[Hiệu trưởng đã cấm điều đó.]

“…”

Lee-han nguyền rủa sự tỉ mỉ quá mức của hiệu trưởng xương.

“Vậy thì xin hãy đưa tôi đến phòng riêng của tôi.”

[Hiểu rồi. Chào mừng đến với học viện, pháp sư trẻ.]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận