Mình sẽ không bao giờ đi học một lần nào nữa, kể từ bây giờ mình sẽ sống cho bản thân!
…Lee-han, một sinh viên Hàn Quốc tốt nghiệp đã hứa với chính mình như vậy sau khi nhận tấm bằng thạc sĩ bằng mà cậu đã tốn biết bao mồ hôi và nước mắt.
Cậu tự hứa rằng sẽ không bao giờ đến gần bất cứ nơi nào có chữ “Trường” trong đó.
Tuy nhiên, cuộc đời không bao giờ như ý ta muôn.
Lee-han chết trong một tai nạn đáng tiếc ngay khi vừa tốt nghiệp và được tái sinh ở thế giới khác thành một thành viên của gia tộc Wardanaz , một gia tộc nổi tiếng về ma pháp .
Chớp mắt 15 năm đã qua.
Hôm nay là ngày cậu nhập học Einrogard, học viện pháp thuật vĩ đại nhất của đế chế
***
Khi Lee-han được tái sinh, ban đầu cậu cảm thấy bối rối, sau đó là thích thú và chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.
May mắn cho cậu, Wardanaz là một gia tộc có nhiều quyền lực trong đế chế, nổi tiếng vì sinh ra những pháp sư mạnh mẽ.
Cha của Lee-han, người đứng đầu của gia tộc Wardanazs, là một nhân vật quyền lực có mối quan hệ thân thiết với hoàng đế, và dinh thự của họ chính là định nghĩa của sự xa hoa.
Đến lúc này, Lee-han đã đưa ra một kết luận.
- Đây hẳn là phần thưởng vì đã đi học thạc sĩ ở kiếp trước!
Bây giờ mình có thể sống thoải mái suốt quãng đời còn lại, không phải lo lắng điều gì nữa…hay ít nhất là cậu nghĩ vậy.
Gia tộc Wardanaz không phải là một gia tộc dễ dãi đến vậy.
-Lee-han Wardanaz.
-Vâng, thưa gia chủ.
- Con mong muốn đạt được điều gì trong cuộc sống?
-….
'Mình có nên nói thật rằng mình muốn được vui chơi và sống an nhàn không?' Lee-han tự nhủ.
Có vẻ như đây không phải là câu trả lời hay.
- Thôi được rồi, con không cần trả lời đâu. Dù sao thì cả hai chúng ta đều biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Hửm?
- Chắc hẳn con đã nhận ra được tiềm năng của mình.
Gì cơ?
- Chắc con đã biết điều này, gia tộc chúng ta có một quy định là đứa con cả sẽ được thừa kế mọi thứ.
Cái vẹo gì cơ???
Điều này thực sự gây sốc cho cậu.
Mọi thứ? Nghĩa là mọi thứ ?
Thậm chí không có một xu nào cho những người khác sao?
-Thưa ngài, như vậy có nghĩa là con sẽ không nhận được gì cả sao?
-Con nghĩ sai rồi, Lee-han Wardanaz.
'Phù.'
- Gia tộc sẽ cung cấp cho con tất cả các cơ hội con cần. Nếu con muốn trở thành một hiệp sĩ, ta sẽ tìm hiệp sĩ giỏi nhất để đào tạo con. Nếu con muốn trở thành một viên chức chính phủ, con sẽ có cơ hội học hỏi dưới sự chỉ bảo của một bộ trưởng. Nếu con muốn trở thành một thương gia, con sẽ được làm việc dưới sự chỉ bảo của nhóm thương gia thành công nhất của đế chế.
'…Hoặc chỉ cần đưa cho mình một số tiền tương đương.'
Cậu chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền nếu bán những cơ hội đó cho người khác.
Quy tắc của gia tộc thật nực cười.
'Chết tiệt, đáng lẽ mình phải được sinh ra sớm hơn vài năm.'
Cậu than thở vì sinh ra là đứa con thứ ba.
Con cả sẽ nhận được mọi thứ trong khi những đứa còn lại sẽ phải vật lộn tìm cách tự kiếm sống.
Vì thế , Lee-han phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng về công việc mình nên làm trong tương lai.
Viên chức chính phủ, thương gia, hiệp sĩ ,nhà thám hiểm…
Điều tốt là mặc dù cậu không nhận được bất kỳ khoản tiền nào, gia tộc vẫn sẽ hỗ trợ cậu hết mức có thể.
Nói cách khác, cậu có cơ hội học hỏi và làm bất cứ nghề cậu mong muốn.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định trở thành một pháp sư.
-Ta biết con sẽ nói thế mà.
Cha của cậu, người trưởng gia tộc, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu.
-Con biết mình có năng khiếu trong lĩnh vực này phải không?
-…??
'Con chỉ nghĩ đó là công việc ổn định nhất thôi?'
Cậu ấy không sai về điều này.
Các pháp sư được tôn trọng trên khắp đế chế và đây là nghề nghiệp mà ngay cả những thành viên của giới quý tộc cũng sẽ tự hào.
Với đủ kỹ năng, pháp sư sẽ được chào đón ở bất cứ đâu.
Cho dù là hội hiệp sĩ, hội mạo hiểm giả hay cung điện hoàng gia, pháp sư đều được coi trọng ở mọi nơi.
- Hãy đến Einrogard. Con sẽ gặp nhiều pháp sư đầy triển vọng như con, và con chắc chắn sẽ trưởng thành hơn khi học ở đó.
Einrogard là học viện ma thuật tốt nhất trong đế chế. Nó tự hào về lịch sử lâu đời, giàu truyền thống và uy tín cao. Chỉ cần tốt nghiệp ở đó, người ta đã có danh tiếng nhất định.
Tất nhiên, đó không phải là tất cả.
Họ có thể đạt được những thành tựu to lớn, thu hút sự chú ý của giáo sư và nhận được thư giới thiệu, hoặc tạo dựng mối quan hệ với những học sinh khác để giúp ích cho họ sau này…
Einrogard không chỉ là học viện pháp thuật tốt nhất đế chế mà còn là nơi lý tưởng để xây dựng mối quan hệ.
Mặc dù đã thề sẽ không đặt chân vào trường ở kiếp trước, Lee-han không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn ghi danh vào học viện.
- Đã hiểu. Con sẽ ghi danh vào học viện.
'Mình sẽ chịu đựng cho đến khi tốt nghiệp... hãy nghĩ rằng đây là khoản đầu tư cho tương lai.'
***
Arlong, một hiệp sĩ lớn tuổi, chào Lee-han.
“Thiếu gia Lee-han.”
“Cảm ơn ngài hiệp sĩ đã hộ tống tôi đến đây.”
“Chẳng có gì đáng để cảm ơn cả.”
Arlong là một hiệp sĩ phục vụ cho Gia tộc Wardanaz.
Thông thường, một hiệp sĩ như ông sẽ không phải làm hộ vệ cho Lee-han, nhưng khi nghe tin Lee-han sẽ rời khỏi thủ đô để nhập học tại Einrogard, ông đã tình nguyện tham gia nhiệm vụ này.
Bởi vì họ có mối quan hệ thân thiết.
“Tôi không nghĩ là ngài hiệp sĩ , người đã dạy tôi kiếm thuật, sẽ đi cùng tôi tới đây…”
“Không phải vì thiếu gia Lee-han từng học từ tôi mà tôi đi cùng. Tôi đi cùng là để đảm bảo những người khác không coi thường gia tộc Waradanaz.”
“Dù lý do là gì thì tôi cũng thấy biết ơn.”
Arlong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Lee-han, người hiểu rõ tính cách của ông, đã mỉm cười.
Mặc dù Arlong nghiêm khắc và im lặng hầu hết thời gian, ông ấy là một người tốt bụng và chu đáo. Ông đã tình nguyện đi theo vì lo lắng cho sự an toàn của Lee-han.
Nhìn thấy nụ cười của cậu, Arlong ho khan một tiếng.
“Thật ra thì, tôi đã rất vui khi cậu chủ Lee-han bày tỏ mong muốn học kiếm thuật.”
Wardanaz là một gia tộc pháp sư, và không nhiều người nghĩ đến việc học cách sử dụng kiếm.
Tuy nhiên, Lee-han đã học nó vì hai lý do.
Đầu tiên, cậu tin rằng bất cứ thứ gì cậu học bây giờ đều có thể hữu ích sau này. Ví dụ, cậu có thể giữ mình an toàn nếu cậu biết cách sử dụng kiếm.
Còn về lý do thứ hai…
Bởi vì cậu ấy quá chán.
Mặc dù gia tộc cậu nổi tiếng về ma pháp, nhưng cậu thậm chí còn không học được một chút ma pháp nào khi ở đó.
- Học phép thuật trước tuổi 15 rất nguy hiểm!
Ở thế giới này, 15 tuổi là độ tuổi được coi là trưởng thành.
Ma pháp là môn học khó khăn và nguy hiểm nhất trong tất cả các môn học, nên việc học ma pháp bị cấm trước khi người ta trưởng thành là điều dễ hiểu.
Lee-han, người có tâm trí lớn hơn 15 tuổi, nghĩ rằng điều đó thật bất công, nhưng cậu không thể làm gì được.
“Ngài nhìn bên kia đi, các thiếu gia và tiểu thư gia tộc khác cũng đều mang theo hộ vệ đến, để tránh làm mất mặt gia tộc.”
“Có phải hơi…quá mức không?”
Lee-han không nói nên lời khi nhìn thấy những cỗ xe ngựa xếp đầy trên đường phố của đế chế.
Việc mang theo mười cỗ xe ngựa và hàng chục kỵ sĩ có vẻ quá mức.
Đúng là tầng lớp quý tộc có phần kiêu hãnh và thích khoe khoang sự giàu có của mình, nhưng nghĩ đến việc họ sẽ đi xa đến mức này khi cho con mình vào học viện... Không chỉ dừng lại ở đó...
“Tôi tưởng chúng ta không được phép vào học viện cùng với cận vệ, người hầu hay nô lệ chứ?”
“Đúng vậy.”
Einrogard là một học viện ma thuật truyền thống và họ rất coi trọng sự bình đẳng.
Bất kể là thành viên hoàng tộc hay nô lệ, khi vào, đều phải tự mình vào.
Họ có thể mang theo nhiều người tùy thích, nhưng cuối cùng họ sẽ bị bỏ lại bên ngoài.
“Hầu hết bọn họ có lẽ sẽ ở lại một thị trấn gần đó.”
“…Thật sao?” Lee-han hỏi, giọng đã có vẻ mệt mỏi.
Đã 15 năm trôi qua kể từ khi cậu chuyển sinh đến thế giới này, nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận được lối suy nghĩ của giới quý tộc.
Một khi họ bước vào học viện khổng lồ này, có lẽ họ chỉ rời khỏi khuôn viên trường một hoặc hai lần một tháng. Bắt mọi người đi theo và ở một thị trấn gần đó chỉ vì thế nghe có vẻ nực cười.
“Tôi đã hỏi thăm trước đó và có vẻ như họ đã mua một số bất động sản ở các khu vực lân cận. Một số thị trấn quanh đây có các bất động sản được xây dựng chỉ vì mục đích đó.”
“Ngài hiệp sĩ, tôi nói thế này, nhưng tôi không cần thứ như thế.”
“Nhưng chúng ta đã mua được một bất động sản nhỏ rồi mà?”
“…”
Lee-han chửi thề trong đầu.
Cứ đưa cho tôi số tiền chết tiệt đó đi!
Việc chi tiền theo cách đó được coi là bình thường, nhưng họ không được phép trực tiếp đưa tiền cho cậu.
Điều đó thật là vớ vẩn.
"Chúng ta cách xa kinh đô, thiếu gia. Phòng ngừa trước vẫn tốt hơn."
“Được rồi, sao lại không nhỉ.”
Lee-han xuống ngựa. Những người khác đi xe ngựa, nhưng cậu quyết định tự mình đi qua cổng.
'Mình sẽ phải đợi đến khi mặt trời lặn nếu muốn đi ngựa qua đó.'
“Vâng, một lần nữa, tôi muốn cảm ơn ngài hiệp sĩ đã theo tôi đến đây.”
“Không cần đâu, thiếu gia Lee-han . Được hộ tống ngài là vinh dự của tôi.”
Đó là những suy nghĩ chân thành của Arlong. Trong số tất cả mọi người trong gia đình, ông thích Lee-han nhất vì cậu vừa nghiêm túc vừa khiêm tốn.
“Gia chủ cũng có vẻ rất coi trọng thiếu gia.”
“Tôi không nghĩ vậy, nhưng dù sao cũng cảm ơn ông.”
“Nhưng đó là sự thật…”
***
Einrogard nằm cách xa thủ đô và cung điện hoàng gia. Theo lời đồn, đó là vì họ phải tìm kiếm một địa điểm có nhiều mana. Lời đồn có vẻ đúng, vì học viện được bao quanh bởi thiên nhiên.
Có một dãy núi rộng lớn ở phía bên kia học viện, chưa kể đến một con sông dài và rộng chảy bên cạnh.
Nhắm mắt lại, cậu gần như có thể cảm nhận được ma lực của thiên nhiên trong không khí.
“Điều này…là sai.”
“??”
Một chàng trai tiến đến gần Lee-han và nói điều này, Lee-han nhìn cậu ta chằm chằm, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ cần nhìn vào trang phục là đủ biết được tầng lớp xã hội của cậu ta .
Chiếc áo khoác bằng lụa cao cấp được trang trí bằng những sợi chỉ vàng, đôi tay không chút thô ráp và khuôn mặt láng bóng.
Chắc chắn cậu ta là một quý tộc.
'Mình có nên gọi ai đó không?'
Chàng trai tái nhợt và run rẩy, cho thấy cậu đang không khỏe.
Có phải cậu ấy đã bị trúng một loại ma pháp kỳ lạ nào đó không?
“Có chuyện gì vậy? Bạn ổn chứ?”
“Tôi…tôi…”
“Tiếp tục đi.”
“Tôi không thể ngủ được…nếu không có người hầu chăm sóc…”
“…”
Lee-han khó khăn lắm mới kiềm chế được nắm đấm của mình.
'Cái tên này…'
Sự lo lắng của cậu hoàn toàn không cần thiết.
Tuy nhiên, chàng trai coi đó là một vấn đề nghiêm trọng.
“Chúng ta không thể mang người hầu vào sao? Nhưng họ giống như tay chân của tôi vậy! Học viện thực tế đang bảo tôi chặt chân tay mình đi!”
“Lập luận tuyệt vời,” Lee-han nói một cách khinh thường.
Ngược lại, chàng trai cảm thấy can đảm khi nghe lời đó.
“Đúng không? Tôi sẽ đi khiếu nại.”
“…Bạn sẽ nói gì với họ?”
“Hả? Tôi sẽ bảo họ cho người hầu của tôi vào! Nếu không, tôi sẽ coi đó là một thách thức đối với gia tộc chúng ta!”
“Chúc bạn may mắn nhé.”
Cậu không nghĩ họ sẽ phá vỡ truyền thống mà họ đã duy trì trong hàng ngàn năm chỉ vì một tên được chiều hư. Tuy nhiên, cậu vẫn chúc phúc cho cậu ta.
Đầu tiên, đó không phải việc của cậu. Thứ hai, cậu cũng tò mò muốn biết các pháp sư của học viện sẽ phản ứng thế nào.
Chàng trai vội vã chạy đi nhưng nhanh chóng quay lại với vẻ mặt vô hồn.
“?”
“Tôi ăn năn. Tôi ăn năn. Tôi ăn năn. Tôi ăn năn…”
“…!!!”
Lee-han vô cùng kinh ngạc.
'Kiểm soát tâm trí!'
Từ cách cư xử của chàng trai, rõ ràng là cậu ta đã bị ảnh hưởng bởi một loại ma pháp nào đó, hoặc là thôi miên hoặc là chiếm hữu tâm trí .
Cậu không ngạc nhiên về ma pháp đó vì đã từng nghe về nó trước đây. Tuy nhiên, cậu đã sốc khi thấy nhân viên của học viện lại dùng ma pháp đó với một người có xuất thân cao quý.
'…Họ đồn rằng sẽ không ai biết nếu học viện chôn xác trên núi. Điều đó không thể đúng, phải không?'
Cậu bắt đầu tự hỏi liệu những tin đồn cậu nghe được vào sáng nay có đúng không.
- Chào mừng đến với Einrogard.
Bằng giọng nói vang dội, ai đó đã gửi một thông điệp trực tiếp đến đầu mọi người.
Bùm!
Và chẳng mấy chốc, cánh cửa dẫn tới Einrogard đã mở ra.
- Bọn đầu sắt , các ngươi được phép vào!
Mọi người có mặt đều nhíu mày, nhưng không phải vì lời xúc phạm nhắm vào họ.
Ngược lại, vì họ có năng khiếu về ma pháp nên họ có thể cảm nhận được lượng ma lực khổng lồ bao quanh học viện và bị áp lực bởi nó.
Đây có phải là cảm giác khi nhìn thẳng vào mặt trời không? Khi thách thức một gã khổng lồ bằng tay không?
Híhíhíhi!
Những con ngựa hí vang. Có người đã cố gắng đi vào bằng cỗ xe ngựa của họ.
- Ta nhớ đã nói là phải tự mình vào…
Và rồi chiếc xe ngựa biến mất, cô gái ngồi bên trong ngã xuống đất với tiếng thét chói tai.
Sau đó, hơn chục chiếc xe ngựa biến mất và những người ở gần đó nghe thấy tiếng la hét của những chàng trai, cô gái bên trong đó.
- Vậy thì cứ như vậy đi. Bọn đầu sắt! Hãy biết rằng học viện sẽ đảm bảo rằng các quy tắc của mình được tuân thủ, ngay cả khi ngươi muốn chống lại chúng!
“…”
Lee-han và một số học sinh khác nhanh chóng nhận ra học viện này không hề khoan nhượng như lời đồn.
- Di chuyển đi đồ lười biếng! Di chuyển đi! Di chuyển đi!
“…”
“…”
***
Lee-han có thói quen quan sát mọi thứ. Thói quen này không chỉ được truyền sang thế giới này mà còn trở nên tệ hơn trước.
Mọi thứ đều mới mẻ và hấp dẫn, vì thế, việc quan sát chúng là một điều thú vị.
Lúc này, nơi cậu đang đứng đã tụ tập hàng trăm nam nữ thanh niên. Có thành viên hoàng tộc, con trai con gái của giới quý tộc, hiệp sĩ, quan lại, thương nhân, nhà thám hiểm, ăn mày, đủ mọi tầng lớp.
Chẳng bao lâu sau, họ bắt đầu thành lập những nhóm nhỏ của riêng mình. Việc hình thành các mối quan hệ rất quan trọng đối với cuộc sống học sinh của họ.
“Lee-han của gia tộc Wardanaz?”
“Đúng vậy, tôi ngạc nhiên là bạn lại phát hiện ra điều đó. Tôi không mang theo gia huy của gia tộc mình đi đâu cả.”
Vì bình đẳng là một phần quan trọng trong truyền thống của học viện nên họ không được phép mặc bất cứ thứ gì có gắn huy hiệu gia tộc.
Mặc dù vậy, cũng không khó để nhận ra điều đó.
Bản thân Lee-han cũng nhận ra một số thành viên của giới quý tộc và hoàng tộc mà anh đã từng gặp trước đây.
“Tên tôi là Yonaire, Yonaire Maykin.”
Một cô gái với đôi lông mày mượt mà và mái tóc đỏ xoăn dài tới vai bước tới chỗ Lee-han.
Gia tộc Maykins cũng được biết đến là gia tộc sinh ra các pháp sư tài năng trong đế chế, nhưng họ tham gia vào chính trị của đế chế nhiều hơn gia tộc Wardanaz, gia tộc vốn thích được để yên để tập trung nghiên cứu.
Vì mục đích nghiên cứu ma pháp, tộc trưởng thường xuyên ở lì trong dinh thự ngay cả khi hoàng đế triệu tập ông.
“Rất vui được gặp bạn, Yonaire. Tôi có thể giúp gì cho bạn?”
“Điện hạ muốn gặp cậu.”
Maykin ra hiệu về phía sau cô.
Một cậu bé ăn mặc sang trọng nhất trong số những học sinh mới đang vẫy tay chào cậu.
0 Bình luận