• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 78: Không xấu

21 Bình luận - Độ dài: 3,791 từ - Cập nhật:

–POV: Gu Ryunghwa–

「Anh ơi…!

Tôi nghe thấy tiếng mình thổn thức, phát ra từ đôi môi run rẩy dưới ánh nắng ấm áp, khác hẳn với màn sương lạnh lẽo quen thuộc của những ngày đông.

Đây là ký ức từ thời thơ ấu của tôi.

Giữa khu rừng gần nhà,

Tôi lon ton chạy về phía trước.

Tôi đang chơi trò trốn tìm và hôm nay đến lượt tôi đi tìm.

Tôi luôn thích làm người đi tìm hơn vì tôi sợ phải trốn một mình.

Anh tôi tự tin khoe rằng mình rất giỏi trong việc trốn, nên bảo tôi cứ yên tâm mà tìm.

「Anh ơi… anh đâu rồi?

Tôi tiếp tục bước tới, nhẹ nhàng đẩy những cành cây ra hai bên.

Thực ra, anh tôi không giỏi trốn như lời anh vẫn thường khoe khoang.

Lần nào tôi cũng tìm thấy anh ấy mà không có ngoại lệ.

Lần này cũng vậy, tôi thấy vạt áo của anh thò ra sau gốc cây gần đó.

Gương mặt rầu rĩ của tôi bỗng sáng bừng lên ngay lập tức.

Tìm thấy rồi nhé!

Tôi nhanh chóng ló đầu ra định dọa anh ấy một phen.

「Huh…?

Nhưng kỳ lạ thay, anh trai tôi không có ở đó.

Ở đó chỉ có chiếc áo của anh, y phục của gia tộc Gu, mắc kẹt trên cành cây.

「Anh đâu rồi—

「Hù—!

「Kyaghhhh!

Tôi hét lớn, ngã nhào xuống đất vì bị dọa bất ngờ từ phía sau.

Tôi hoảng sợ đến mức nước mắt bắt đầu trào ra.

Khi tôi quay lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là anh tôi đang cười nghiêng ngả.

Dù anh có đôi mắt sắc lạnh và vẻ mặt dữ tợn, nhưng khi cười, trông anh ấy thật dịu dàng và ấm áp.

「Em sợ rồi hả?

「Sợ... sợ lắm...

「Anh biết chắc sẽ dọa được em mà.

Tôi bực bội nhìn anh với vẻ mặt đắc thắng sau khi đã dọa tôi thành công.

Giận dỗi, tôi liên tục đấm vào vai anh bằng đôi tay nhỏ bé của mình.

Nhưng anh chỉ tiếp tục cười, như thể những cú đấm của tôi chẳng thể làm anh ấy đau chút nào.

Sau khi cười xong, anh chìa tay ra, bảo tôi nắm lấy.

Dù ngơ ngác một lúc, tôi vẫn nắm lấy tay anh.

「Về thôi, mẹ chắc đang đợi chúng ta rồi.

「Nhanh vậy ạ…?

「Ừ, ở lại lâu sẽ bị mắng đó.

Điều đó không thể nào xảy ra.

Mẹ chưa bao giờ giận dữ hay mắng mỏ chúng tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn gật đầu, vì tôi luôn thích nghe theo lời anh mình.

Bàn tay tôi đang nắm, bàn tay của anh, mang theo hơi ấm vô cùng dịu dàng.

Chiếc áo anh dùng để dọa tôi bây giờ lại được khoác lên người tôi lúc nào không hay.

Anh làm vậy vì hôm nay trời lạnh.

Trời lạnh thật, nhưng tôi vẫn thấy ấm áp vì có anh ở bên.

「…Chị Yeonseo lại bắt nạt em nữa.

「Chị làm gì em à?

「Vâng… Chị lườm em và bảo mẹ là của chị. Nhưng mà mẹ là của chúng ta mà…

「Ra vậy.

Nghe tôi kể, anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi bằng đôi tay ấm áp của mình.

Trái tim tôi như tan chảy trong niềm vui sướng mỗi khi anh làm vậy.

「Chị ấy cũng là thành viên trong gia đình, nên chị nói vậy cũng đúng mà. Em hiểu cho chị nhé?

「…Vâng, em biết rùi.

Cách anh trai nhìn tôi luôn dịu dàng và an ủi, khiến tôi vô cùng yêu quý anh.

Tôi không thích ánh mắt lạnh lùng của cha, nhưng ánh mắt của anh và mẹ luôn ấm áp, và tôi yêu điều đó ở họ.

Đó là tất cả những gì tôi cần trong cuộc đời này.

Gu Ryunghwa đã từng nghĩ như vậy.

「Tối nay mình ăn gì đây?

「Em muốn ăn cá!

「Cá à? Được, để chúng ta hỏi mẹ nhé.

「Ưm!

Sau một đoạn đường ngắn, anh em tôi về đến nhà.

Trời đã chập tối, đèn trong nhà đã bật sáng, và từ xa, tôi thấy mẹ vẫy tay chào.

「Mẹ ơii!

Tôi vung tay chào lại, suýt ngã về phía sau nhưng anh đã nhanh chóng đỡ tôi.

Sau đó, tôi chạy thật nhanh đến mẹ và sà vào lòng ôm chặt lấy mẹ.

Đôi tay của mẹ lạnh ngắt vì phải đứng ngoài chờ chúng tôi khá lâu…

Nhưng tôi vẫn yêu những đôi bàn tay ấy của mẹ…

Không lâu sau, mẹ xoa đầu anh trai tôi, người vừa bước tới sau tôi.

Dù trời đã vào mùa lạnh, tôi vẫn cảm thấy hơi ấm vô tận khi có những người thân yêu luôn ở bên.

Những khoảnh khắc nhỏ bé này đã trở thành điều không thể thiếu trong cuộc đời tôi.

Tôi từng nghĩ, nếu có thể giữ mãi khoảnh khắc này, tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi với một cuộc đời bình dị.

Đó là giấc mơ nhỏ bé của tôi thuở ấy.

Tuy nhiên, ông trời đã không cho phép điều đó xảy ra.

Một tuần sau,

Mọi thứ sụp đổ, và cuộc đời của Gu Ryunghwa rơi xuống tận cùng của đáy vực sâu.

***

Phái Hoa Sơn thường tổ chức một giải đấu võ thuật vào mỗi mùa hè.

Dù chỉ là một giải đấu nhỏ giữa các đệ tử trong phái Hoa Sơn để tìm ra người chiến thắng, nhưng đây cũng là cơ hội để phái tuyển chọn những kiếm sĩ mới, gia nhập đội kiếm sĩ Hoa Mai.

Các đệ tử đời thứ hai của phái, nếu chưa được công nhận là kiếm sĩ chính thức, đều bắt buộc phải tham gia giải đấu này, trong khi đệ tử đời thứ ba thì không nhất thiết phải tham gia.

Theo lẽ thường, Gu Ryunghwa, với tư cách là đệ tử đời thứ hai, cũng buộc phải tham gia. Tuy nhiên, do hoàn cảnh đặc biệt, cô đã được các trưởng lão và đệ tử đời đầu miễn trừ. Thay vào đó, cô được phép thi đấu với các đệ tử đời thứ ba thay vì đối đầu với những đệ tử đời thứ hai.

Dẫu vậy, Gu Ryunghwa đã từ chối lời đề nghị này.

Cô không muốn đối đầu với các đệ tử đời thứ ba, và cảm thấy mình không thể lùi bước trước giải đấu nếu muốn bảo vệ danh dự cho sư phụ của mình.

– Vút—! Vút—!

Thanh kiếm gỗ trong tay tôi vung lên mạnh mẽ, không ngừng nghỉ…

Tôi đã vung kiếm không biết bao nhiêu lần kể từ khi nhập môn phái Hoa Sơn.

Nhưng tôi vẫn chưa đạt đến trình độ có thể sử dụng Kiếm Pháp Mai Hoa, và còn nhiều kỹ thuật khác của phái mà tôi vẫn chưa thể nắm bắt.

Từng ngày trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Ngay cả tôi cũng hiểu rằng thời gian không còn nhiều.

Ngược lại, sư phụ luôn bảo tôi kiên nhẫn, đừng vội vã…

Người nói rằng tôi vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội phía trước…

Nhưng.

Dù cho tương lai tôi có trở nên xuất sắc đến đâu,

Thành tựu ấy liệu còn ý nghĩa gì khi sư phụ không còn bên cạnh để chứng kiến?

Gu Ryunghwa cắn chặt môi khi nghĩ đến điều đó.

Ngày sư phụ tôi qua đời, ngày định mệnh mà Thần Y đã tiên đoán—mùa đông, ngày ấy đang đến gần hơn từng chút một.

Có quá nhiều điều tôi cần phải học trước khi có thể khiến thanh kiếm của mình nở rộ những đóa hoa mai.

Dẫu vậy, tôi vẫn khao khát, khao khát được cho sư phụ thấy cảnh tượng thanh kiếm của tôi tạo ra những bông hoa tươi đẹp ấy.

Nếu như mình có được tài năng như người ấy…

Người trẻ tuổi nhất trong số các đệ tử đời thứ ba,

Người đang được coi là tương lai của phái Hoa Sơn.

Kiếm Long, Yung Pung.

Nếu tôi có được tài năng như cậu ta, có lẽ tôi đã không cảm thấy tuyệt vọng đến mức này.

Thế rồi, trước khi kịp nhận ra, lòng đố kỵ với Yung Pung đã âm thầm lớn dần trong tôi.

Và tôi biết rõ, mình không bao giờ có thể trở nên như cậu ấy… điều này chỉ càng khiến tôi thêm vội vã và chìm sâu vào những suy nghĩ tiêu cực.

Vì vậy,

Tôi cảm thấy động tác của mình ngày càng nặng nề, và tôi không còn vung kiếm đúng cách nữa.

『…Haizz.』

Đôi tay tôi rát bỏng vì vung kiếm quá lâu.

Dù vậy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải tiếp tục luyện tập.

Sư phụ không còn đủ sức để dạy tôi nữa.

Vì vậy, tôi phải tự mình học mọi thứ.

『…Ugh.』

Càng chìm sâu trong tuyệt vọng, mọi thứ dường như càng trở nên tồi tệ hơn.

Và hôm nay, mọi thứ đặc biệt tệ hơn vì cảnh tượng tôi đã gặp phải vào sáng sớm.

Cảnh Gu Yangcheon, cùng những cô gái vây quanh anh ấy.

Người mang cùng dòng máu với tôi, người mà tôi gặp lại sau bao năm xa cách, trông còn thảm hại hơn trước kia.

Người anh trong ký ức của tôi đã chết rồi.

Anh ấy đã chết vào ngày mẹ tôi rời khỏi thế giới này.

Ít nhất, đó là cảm nhận của tôi.

Hình ảnh người anh trai dịu dàng với trái tim ấm áp đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa tàn khốc của gia tộc Gu.

Tất cả những gì còn sót lại chỉ là một ác quỷ đầy hận thù, méo mó và oán hận.

『Em… em đã từng hy vọng, dù chỉ một lần.』

Gu Yangcheon mà tôi nhìn thấy sau bao năm xa cách có chút gì đó khác biệt.

Anh không còn là người anh trai ấm áp trong ký ức của tôi, nhưng cũng không còn là kẻ đáng ghét như lần cuối tôi gặp.

Ít nhất thì, anh ấy đã từ bỏ những tham vọng đen tối từng ngự trị trong đôi mắt sắc lạnh ấy.

Vì thế, tôi vẫn giữ lại một chút hy vọng.

Rằng anh sẽ trở lại là người anh mà tôi từng yêu quý.

Nhưng đó chỉ là những hy vọng hão huyền của quá khứ.

『Không đời nào.』

Dù đã nghĩ rằng mình đã buông bỏ tất cả khi trốn chạy khỏi nơi đó trong sợ hãi, tôi vẫn không thể hoàn toàn dứt bỏ quá khứ.

Khi những suy nghĩ vô vọng đó tràn ngập tâm trí, tôi quyết định vung kiếm một lần nữa, cố xua tan chúng ra khỏi đầu.

Hôm nay, không có một đệ tử nào của phái Hoa Sơn lên núi luyện tập.

Có lẽ là vì giải đấu.

Tôi thật sự thích bầu không khí yên tĩnh này hơn.

Luyện tập trong một không gian đầy người luôn khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Vậy nên, khi tôi bắt đầu luyện tập trở lại…

–Vút

Tôi đột ngột dừng lại khi nghe thấy một âm thanh khác thường.

–Vút—! Vút vụt—!

Tiếng một ai đó đang vung kiếm.

Nhưng có điều gì đó rất khác lạ trong âm thanh ấy.

Âm thanh đó không giống tiếng vung kiếm của phái Hoa Sơn, mà hoàn toàn khác biệt…

Hơn nữa, cảm giác sắc bén này, cảm giác từng đường kiếm như cắt ngang không gian này, là gì?

Tôi bước về phía âm thanh phát ra, trong lòng không khỏi tự hỏi liệu đó có phải là một trong những võ giả của phái Hoa Sơn không?

Dù ý nghĩ ấy thoáng qua đầu có khiến tôi chút do dự, tôi vẫn không ngừng bước.

Khi tôi cuối cùng cũng đến nơi phát ra âm thanh,

–Vút—!

Tóc tôi bị cuốn bay bởi từng làn gió mạnh mẽ phát ra từ mỗi nhát kiếm…

…Huh?

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là vẻ đẹp quyến rũ của cô ấy…

Mái tóc trắng tung bay theo từng đường kiếm mềm mại, đôi mắt xanh hút hồn chỉ tập trung vào thanh kiếm của mình. Cảnh tượng đẹp đẽ đến choáng ngợp… nhưng cũng khiến tâm trí tôi rối loạn…

Mỗi bước đi của cô ấy, hòa quyện với kiếm pháp, nhẹ nhàng mà linh hoạt, nhưng tôi chắc chắn rằng từng nhát kiếm đó vẫn ẩn chứa sức mạnh kinh người.

Thanh lịch.

Tại sao tôi lại nhìn thấy sự thanh lịch trong những chuyển động mạnh mẽ ấy?

Tôi không hiểu.

Phải chăng tôi thậm chí không thể hiểu nổi, vì kiếm thuật của cô ấy quá vượt trội so với cấp độ của tôi?

Nhiều suy nghĩ lướt qua đầu, nhưng ánh mắt tôi không thể rời khỏi màn trình diễn kiếm pháp ấy.

Làm sao cô ấy có thể di chuyển mượt mà đến vậy?

Cô ấy cảm nhận thấy gì khi vung kiếm?

Những câu hỏi như vậy tràn ngập tâm trí tôi,

Liệu mình có thể đạt đến trình độ ấy một ngày nào đó không…?

Nghĩ đến điều đó, nhịp tim tôi bỗng đập mạnh đầy phấn khích…

Tôi biết rõ rằng mình đang tự đánh lạc hướng khỏi việc luyện tập bằng cách đứng đây quan sát cô ấy, nhưng tôi có cảm giác nếu được chứng kiến màn trình diễn kiếm thuật này đến cùng, tôi sẽ học hỏi được điều gì đó quý giá.

Khi người phụ nữ ấy chuẩn bị vung kiếm lần nữa, cắt đôi không khí bằng những đường kiếm uyển chuyển…

『…Phù.』

Cô đột ngột dừng lại, không hoàn thành nhát kiếm cuối cùng…

Thấy vậy, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng và hụt hẫng.

Cứ như thể nếu cô ấy tiếp tục, tôi đã có thể học hỏi được điều gì đó.

Tuy nhiên, vấn đề lớn hơn tôi phải đối mặt lúc này không phải là sự thất vọng của tôi.

Đó là việc tôi đã bí mật theo dõi cô ấy luyện tập.

Không chỉ vậy, tôi thậm chí còn cố gắng học hỏi từ buổi tập của người khác.

Dù đã bị cuốn vào cảnh tượng ấy mà không nhận ra, tôi vẫn không có lý do nào để biện minh cho hành động của mình.

Có lẽ mình có thể viện cớ rằng vì một người ngoài đang luyện tập trên núi của phái Hoa Sơn?

Trong khi còn đang lúng túng với dòng suy nghĩ ấy, ánh mắt của người phụ nữ bỗng chạm vào ánh mắt tôi.

『…Hả?』

Giờ nhìn kỹ, gương mặt cô ấy trông rất quen thuộc.

Làn da trắng như tuyết phản chiếu mái tóc bạch kim điểm sắc thiên thanh, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm đầy mê hoặc.

Dù mồ hôi nhễ nhại, điều đó không làm mất đi vẻ quyến rũ của cô, mà ngược lại, càng làm cô thêm phần lôi cuốn thay vì trông luộm thuộm.

Quả thật, ngay cả với một người cùng giới như tôi, vẻ đẹp của cô ấy vẫn khiến người khác phải nín thở… và…

Rồi tôi nhận ra, cô ấy là một trong những cô gái đi cùng Gu Yangcheon.

…Cô ấy cũng là võ giả sao?

Trước đó, tôi không có cơ hội tìm hiểu, vì hình ảnh cô ấy đi cùng anh tôi vào buổi sáng khiến tôi chỉ nghĩ cô là một cô gái xinh đẹp. Thật bất ngờ khi biết rằng cô ấy cũng là một võ giả…

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi bắt đầu toát mồ hôi…

Vẻ mặt thờ ơ và vô cảm của cô ấy khiến tôi không thể nào đoán được cô đang nghĩ gì.

Cô chỉ khẽ nghiêng đầu sau khi nhìn tôi, rồi gật đầu nhẹ khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ trên tay tôi.

Điều đó có nghĩa gì?

Tôi lo lắng rằng mình sẽ gặp rắc rối vì đã lén theo dõi cô ấy luyện tập,

Nhưng những lời từ miệng cô ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

『…Muốn…』

『Vâng!?』

『…Tỷ thí không?』

Tôi nhíu mày, nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm.

***

Và giờ đây, tôi đang đối diện với hiện tại.

May thay, cô ấy dường như không giận vì tôi đã lén theo dõi cô luyện tập.

Thực ra, cô ấy thậm chí còn không bận tâm đến điều đó.

Điều này chỉ khiến tôi càng thêm tò mò, với tư cách là một võ giả.

Làm sao cô ấy có thể thản nhiên đến vậy...?

Hơn nữa, tôi cũng không khỏi ngạc nhiên khi được cô thách đấu.

Ban đầu, tôi nghĩ cô chỉ muốn dạy tôi một bài học vì đã tỏ ra bất lịch sự và lén lút theo dõi người khác, nhưng rồi tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Dẫu vậy, tôi đã chấp nhận lời thách đấu, bởi những cơ hội thế này rất hiếm khi đến trong đời một võ giả.

Và trận đấu giữa chúng tôi diễn ra rất nghiêm túc.

Suốt thời gian dài, tôi liên tục tấn công, nhưng thậm chí việc để thanh kiếm gỗ của tôi lướt qua tà áo của cô ấy cũng không thể thực hiện được.

Bộ trang phục của tôi đã lấm lem vết bẩn vì phải lăn lộn trên mặt đất khi bị vấp ngã, còn cơ thể tôi thì bắt đầu run rẩy liên hồi vì đã cạn kiệt sức lực do chuyển động không ngừng nghỉ.

Tôi ngước nhìn Namgung Bi-ah với ánh mắt mệt mỏi, tự nhủ,

…Làm sao mà mình không thể chạm vào cô ấy dù chỉ một lần?

Mỗi đòn tấn công của tôi đều bị né tránh trong đường tơ kẽ tóc, như thể Namgung Bi-ah đang cố tình trêu chọc tôi. Mỗi lần kiếm của tôi đều sượt qua, chỉ cách cô ấy một chút xíu, nhưng vẫn không thể chạm vào.

…Nhưng tại sao?

Cô ấy đang cố dạy mình điều gì sao?

Tại sao cô ấy lại làm vậy…?

Sau một hồi thở dốc, tôi cuối cùng cũng đứng dậy một lần nữa để đối diện với cô ấy.

Namgung Bi-ah, người đang chờ đợi, thậm chí không có vẻ mệt mỏi như khi cô ấy luyện tập một mình.

Thật ra, cô ấy trông có vẻ hơi buồn chán.

Ở cấp độ của cô, tôi cảm thấy kể cả những đệ tử đời thứ hai cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

Tôi không rõ cô ấy bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chỉ khoảng hai mươi hoặc hơn một chút, không lớn hơn Yung Pung là bao.

Thật sự, trên đời này, có quá nhiều thiên tài như vậy.

Điều đó khiến lòng kiêu hãnh của tôi bị tổn thương sâu sắc.

Nhớ đến cảnh tượng buổi sáng, tôi bất giác lên tiếng:

『…Sáng nay chúng ta đã gặp nhau, đúng không?』

『…?』

『Mối quan hệ giữa chị và anh ta là gì?』

Bất ngờ thay, câu hỏi của tôi dường như khiến cô ấy có chút khó chịu. Tôi nhận ra điều đó qua nét thay đổi nhỏ trên gương mặt vốn luôn vô cảm của cô.

Đôi mắt cô mở to hơn một chút, và lông mày khẽ nhíu lại, thoáng hiện nét không hài lòng. Dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ, nhưng cũng đủ để thấy rằng lớp mặt nạ vô cảm của cô đã bị rạn nứt.

Sau một lúc suy nghĩ, Namgung Bi-ah mới trả lời…

『Hôn thê...』

『...Anh ta không phải là người phù hợp với chị đâu.』

『...Hmm?』

『Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chị thực sự đang phí phạm bản thân khi ở bên anh ta đấy... Một kẻ chẳng có chút nỗ lực nào, xấu xí và đáng khinh… Thật lãng phí khi chị lại đi chọn hắn.』

『…』

『Nên vẫn chưa quá muộn để—』

Tôi không thể nói hết câu...

Bởi vì không khí xung quanh đột ngột thay đổi một cách đáng sợ...

Người phụ nữ đứng trước mặt tôi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng có gì đó đã khác.

–Thình thịch

Tôi ngay lập tức giơ kiếm lên khi thấy cô ấy bước một bước về phía mình.

...Chuyện gì vậy?

Có gì đó ở cô ấy đã thay đổi, nhưng tôi không rõ là gì.

Ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh người đứng đối diện tôi khiến tôi nhớ đến một người...

Kiếm Hậu.

Sư phụ của tôi...

Cách đây không lâu, sư phụ đã thể hiện cho tôi thấy sự áp đảo có thể tỏa ra từ khí tức khi người vẫn còn giữ được chút sức khỏe.

Và giờ, tôi cảm nhận được một chút áp lực tương tự từ người phụ nữ đang tiến về phía mình.

Chuông báo động vang lên trong đầu tôi, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc dồn chút nội Khí cuối cùng vào thanh kiếm để phòng thủ trước nguy hiểm đang đến gần...

Cô ấy cất tiếng nói.

『...Không xấu.』

『Hở...?』

『Cậu ấy không xấu.』

Cô ấy đang tức giận sao?

Giọng nói của cô ấy, trước đây nhẹ nhàng và yếu ớt, giờ đây nghe có phần mạnh mẽ hơn…

Dựa vào luồng khí áp đảo này, giờ tôi mới hiểu ra rằng...

Cô ấy đã nương tay với tôi trước đó. Dù tôi đã biết trước điều này, nhưng tôi vẫn không ngờ cô ấy lại mạnh… mạnh đến vậy...

Tôi cố gắng tìm cách giải quyết tình huống này, vì dường như có sự hiểu lầm giữa chúng tôi, nhưng cơ thể tôi đã cứng đờ tại chỗ do áp lực khủng khiếp từ cô ấy.

Tôi vô cùng hoảng sợ.

『Nếu ngươi còn nói như vậy...』

Bước chân của cô ấy trở nên chớp nhoáng. Ngay lập tức, hình bóng của cô biến mất khỏi tầm mắt của tôi, chỉ để lại dư ảnh.

『Ngươi xứng đáng bị trừng phạt...』

Một ánh sáng xanh lóe lên, và một thanh kiếm gỗ xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Tôi nhắm chặt mắt lại.

Có phải tôi đã nhầm không?

Vì ngay trước khi nhắm mắt... tôi cảm giác như mình đã thấy một ngọn lửa bủa vây xung quanh...

Bình luận (21)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

21 Bình luận

sao em chồng lại đi chọc vợ cả của ảnh làm j vậy hả em gái :)?
Xem thêm
Vợ tôi oách xà lách vl
Xem thêm
Em chồng ko ngoan thì chị nhà phải dạy dỗ cho biết
Hay quá ad ơi
Xem thêm
Em nó còn non dại đi chọc chó vậy khó sống thọ😅
Xem thêm