Nó mạnh khoảng tương đương với 'lần trước'... Lumian lẩm bẩm khi nhìn xác con quái vật không da.
Trước khi thời gian quay ngược, cậu đã có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với con quái vật này, nhờ vào trí thông minh để đánh bại nó. Bây giờ, khi đã trở thành một Người Phi Phàm, cậu chỉ cần một nhát rìu là có thể kết liễu nó.
Tất nhiên, cậu có lợi thế vì đã từng 'trải qua' tình huống này, biết được chiến lược tấn công của con quái vật. Điều đó giúp cậu có thể chuẩn bị từ trước.
So sánh trận chiến với con quái vật này ở hiện tại và 'lần trước' khiến Lumian cảm thấy rằng cậu đã có sự cải thiện đáng kể sau khi trở thành Người Phi Phàm.
Sau khi trầm ngâm một lúc, cậu kéo xác con quái vật và cái đầu của nó vào một góc, nhưng không che giấu dưới đá, gỗ, hay bùn mà để chúng lộ ra cùng với vết máu trên mặt đất.
Lumian sau đó nhanh chóng lục soát tòa nhà đã sụp đổ một phần và tìm được 197 verl d'or và 25 coppet còn lại, phân chia chúng vào các túi khác nhau.
Cậu cũng lật lại cuốn livre bleu nhưng không tìm thấy gì bất thường.
Sau khi hoàn tất việc tìm kiếm, cậu lẻn sâu vào đống đổ nát. Tuy nhiên, chỉ sau 20 đến 30 mét, cậu tìm hướng khác vòng trở lại điểm ban đầu. Theo con đường mà con quái vật không da đã đi khi còn sống, cậu nhanh nhẹn trèo lên mái của toà nhà sụp đổ một nửa.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu ẩn mình.
Từng phút trôi qua, Lumian kiên nhẫn chờ đợi như một thợ săn dày dạn kinh nghiệm.
Không biết đã bao lâu, một bóng hình xuất hiện từ trong đống đổ nát.
Đó là con quái vật từng 'tặng' cho Lumian đặc tính phi phàm Thợ Săn, với vẻ ngoài nửa người nửa thú, đầu gối khom xuống, mái tóc đen bết dầu, và khẩu súng săn trên lưng.
Con quái vật cầm súng tiến đến cẩn thận, như thể đang đi tuần tra hàng ngày.
Bỗng nhiên, nó đánh hơi không khí và phát hiện mùi máu từ xa.
Nó nhanh chóng đổi hướng và tiến về phía tòa nhà sụp một nửa do bị cháy kia.
Lần theo vết máu, con quái vật tìm thấy xác và cái đầu của con quái vật không da.
Nó ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra.
Trên mái của toà nhà sụp đổ một nửa, Lumian lắc đầu, lẩm bẩm,
"Mày không thể ngửi thấy tao từ khoảng cách này à? Dù có mùi máu, mày cũng không nên bỏ lỡ tao chứ!"
Vừa lẩm bẩm, cậu giơ cao rìu và bổ mạnh vào khe đá bên cạnh, nơi cậu đã chuẩn bị sẵn.
Rầm!
Mái của toà nhà sụp đổ rung chuyển, và những tảng đá nặng rơi xuống.
Con quái vật cầm súng phản ứng nhanh chóng, vặn eo, đạp chân, lao về phía khu vực chưa sụp.
Lumian mỉm cười, lao xuống từ mái nhà còn nguyên vẹn như một con đại bàng vồ mồi giữa không trung.
Trong cơn gió gào thét, Lumian và con quái vật cầm súng va chạm giữa không trung. Lumian giơ cao rìu bằng một tay trong khi con quái vật tuyệt vọng xoay người để chặn lại.
Lumian nắm chặt tay trái thành nắm đấm và đấm xuống. Khi con quái vật giơ tay lên đỡ, Lumian lại mở bàn tay ra, nhẹ nhàng chộp lấy cánh tay của con quái vật.
Lumian kéo mạnh tay trái về phía sau, đồng thời cậu bất ngờ bổ rìu xuống bằng tay phải.
Lưỡi rìu chém vào con quái vật, cả hai rơi xuống đất trong vũng máu.
Lumian, nhờ có 'lớp đệm đỡ', không bị ảnh hưởng bởi cú va chạm. Cậu giơ tay lên và lại chặt đầu con quái vật khỏi cơ thể bằng rìu.
Mặc dù cái đầu của con quái vật không hề 'tình nguyện', nhưng vẫn phải tách khỏi cơ thể rồi lăn lông lóc hai vòng.
Lumian đứng dậy, nhìn con quái vật và chế giễu:
"Mày đã yếu đi rồi!"
"Mày chỉ có một vỏ bọc đáng sợ, bên trong chẳng khác gì một con bù nhìn rơm!"
Là một Thợ Săn, cậu tự tin rằng có thể đối phó với con quái vật cầm súng lần nữa, nhưng cậu không ngờ lại dễ dàng đến vậy.
Nhìn vào xác con quái vật trên mặt đất, Lumian kiên nhẫn chờ đợi đặc tính phi phàm xuất hiện.
Tuy nhiên, sau khi chờ rất lâu, cậu vẫn không thấy ánh sáng đỏ sẫm nào.
“Không có gì sao?” Lumian lẩm bẩm khó hiểu.
Dù vậy, cậu cũng phần nào đoán được.
Lần trước, cậu đã lấy được đặc tính phi phàm của con quái vật cầm súng và biến nó thành ma dược đang nằm trong cơ thể cậu.
Vì việc đảo ngược thời gian không biến mình trở lại thành người thường, tức là đặc tính phi phàm trong cơ thể mình vẫn không biến mất, điều đó lại có nghĩa là nơi này đã ít đi một đặc tính phi phàm. Con quái vật cầm súng chỉ trở lại trạng thái sống, nhưng về bản chất nó đã thiếu đi thứ quan trọng. Vấn đề bây giờ là, tại sao mình lại có thể giữ nguyên trạng thái cơ thể lúc trước khi thời gian quay ngược?
Cậu tạm thời không tìm được câu trả lời, nên quyết định lấy cắp những đồng xu đồng từ con quái vật cầm súng và rời khỏi đống đổ nát.
---
Sáng hôm sau, Lumian không giả vờ nhức đầu trước mặt chị mình như vào ngày 30 tháng 3 'lần trước'. Thay vào đó, cậu dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng, bao gồm bánh mì nướng, trứng ốp la chiên, thịt xông khói cắt lát và nhiều món khác.
Aurore ngạc nhiên khi thấy sự chăm chỉ của Lumian. “Ồ, chăm chỉ thế này sao? Chị tưởng em không dậy nổi sáng nay sau khi uống nhiều như vậy cơ.”
Lumian thản nhiên đáp, “Chỉ một ly Whiskey Sour táo và một ly absinthe thôi mà. Sao lại là nhiều chứ?”
Aurore lắc đầu mỉm cười. “Có gì mà tự hào chứ? Ngoài rượu vang ra, các loại đồ uống có cồn khác đều không tốt cho sức khỏe và ảnh hưởng đến não bộ chúng ta. Chẳng trách em ngày càng ngu ngốc hơn, đồ em trai say xỉn của chị.”
Lumian, không cãi nổi với chị mình, lẩm bẩm, “Sao rượu vang lại là ngoại lệ?”
“Vì chị thích nó,” Aurore đáp, thách thức Lumian phản bác.
Lumian tạm thời cạn lời.
---
Sau bữa sáng, cậu ở nhà nhào bột thay vì ra ngoài.
Aurore chặc lưỡi kinh ngạc.
“Em gây ra chuyện gì phải không? Sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế này...”
“Nói đi, chị sẽ không đánh em đâu. Cùng lắm là cho em học thêm một buổi huấn luyện chiến đấu.”
“Không có gì.” Lumian tránh né câu hỏi và nói, “Em thấy bầu không khí trong làng ngày càng kỳ lạ. Một số người hành xử ngày càng bất thường. Aurore, chị có cảm thấy vậy không?”
Lumian đã quan sát rằng chị mình không có ký ức liên quan đến việc đảo ngược thời gian, nhưng sự bất thường trong làng chắc chắn đã bắt đầu từ trước ngày 29 tháng 3. Là một 'Người Dòm Ngó Bí Ẩn', Aurore có thể đã cảm nhận được điều đó nhưng không nghĩ là nó nghiêm trọng.
Vẻ mặt Aurore trở nên nghiêm trọng.
“Ngay cả em cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn? Nói chị nghe, ai là những người khiến em có cảm giác này?”
Như dự đoán, Aurore biết rằng có điều gì đó không ổn với một số người, nhưng chị ấy không nghĩ vấn đề lại nghiêm trọng đến vậy... Lumian rửa tay và suy nghĩ trước khi đáp, “Phu nhân Pualis, cha xứ, Pons Bénet, và người chăn cừu Pierre Berry, cậu ta trở về làng rất sớm.”
“Quả thật có gì đó không đúng với Phu nhân Pualis. Chị đã biết có điều gì đó không ổn về bà ấy khi bà đến Cordu cùng chồng, nhưng bà ấy rất kiềm chế. Ngoài việc liên tục tìm người để ngoại tình, bà ấy không có gì ác độc cả. Chị đã từng thấy một thứ trên người bà ấy...”
Aurore dừng lại, không muốn kéo Lumian vào thế giới siêu phàm.
Liên tục tìm người để ngoại tình? Trước khi Lumian phát hiện Phu nhân Pualis ngoại tình với cha xứ, cậu nghĩ Phu nhân Pualis là một người phụ nữ đàng hoàng. Cậu khá ngạc nhiên khi biết rằng Phu nhân Pualis cũng có 'quan hệ' với những người đàn ông khác ngoài cha xứ.
Tất nhiên, điều này cũng phù hợp với ấn tượng của Lumian về Phu nhân Pualis.
Aurore tiếp tục, vừa nghĩ vừa nói:
"Còn về cha xứ, ông ta cũng có khát khao mạnh mẽ về siêu năng lực như em, nhưng ông ấy chưa bao giờ nhận được sự ban ân từ giáo hội Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu."
"Một người như Pons Bénet, não toàn là cơ bắp, thì hẳn là không thể làm được điều gì kỳ lạ."
"Còn người chăn cừu Pierre Berry, việc vội vã dẫn vài con cừu trở về có vẻ hơi lạ, nhưng chị không thể nhìn ra được điều gì sai, và chị không dám tìm hiểu sâu thêm..."
Quả không hổ danh là Danh Sách 7 thuộc con đường 'Người Dòm Ngó Bí Ẩn'... Trước khi thời gian quay ngược, mình chưa từng trao đổi nhiều với chị về những chủ đề như thế này. Thực tế, mình đã bỏ qua manh mối quan trọng rằng có thể có vấn đề với những con cừu của Pierre Berry... Đúng vậy, mình đã không nghi ngờ Pierre Berry nhiều khi ấy. Chỉ nghĩ rằng việc hắn ta vội vã trở về sớm để tham gia Mùa Chay có chút kỳ lạ...
Ngay khi Lumian định nói điều gì, có tiếng chuông vang lên ở cửa.
Chuông cửa reo.
Lumian bước tới cửa và hỏi, "Ai đó?"
"Một bức điện tín cho Aurore!" người bên ngoài lớn tiếng đáp.
"Điện tín à?" Aurore bối rối. "Ai lại gửi điện tín cho chị chứ? Gần đây chẳng có việc gì quan trọng cả..."
Lumian cũng ngạc nhiên.
Trước khi thời gian quay ngược, vào ngày 30 tháng 3, họ chưa từng nhận được bức điện tín nào.
"Khoan đã, mình đã ra quảng trường làng từ sớm vào ngày 30 tháng 3 để chờ Reimund. Có thể chị đã nhận một bức điện tín nhưng không nói với mình..." Lumian bỗng nảy ra suy nghĩ, sau đó nhanh chóng đi mở cửa.
Bên ngoài là Bertrand, cấp dưới của người quản lý hành chính, phụ trách điện tín. Anh ta đưa một tờ giấy cho Lumian và nói, "1 verl d'or."
Bertrand, với mái tóc nâu và đôi mắt nâu, không phải người ở Cordu mà đến đây cùng với người quản lý từ Dariège. Anh ta trông có vẻ niềm nở bên ngoài nhưng thực ra rất tham lam.
Lumian ném một đồng bạc trị giá một verl d'or cho Bertrand rồi nhìn vào bức điện tín.
Liếc sơ thấy nội dung có vẻ đơn giản, Lumian nhanh chóng đọc qua.
"Salon văn học được nhắc đến trước đó sẽ diễn ra vào tháng Sáu. Thưa cô Aurore, nếu cô đồng ý tham dự, có thể khởi hành đến Trier ngay bây giờ, như vậy thì sẽ có nhiều thời gian hơn để tham quan. Chúng tôi đảm bảo rằng đây sẽ là một chuyến đi rất tuyệt vời."
Phía dưới ký tên: Ban biên tập của Tiểu Thuyết Tuần San.
"Hả...?" Đôi mắt của Lumian trợn to.
Đây có phải là phản hồi từ Tiểu Thuyết Tuần San không?
"Chị nói chị muốn tham gia salon văn học khi nào chứ?" Aurore nghiêng người đọc bức điện tín. "Ban biên tập của Tiểu Thuyết Tuần San bị làm sao vậy? Phải gặp nhiều người như vậy thật phiền phức..."
Lúc này, Bertrand đã đi khá xa khỏi cửa. Lumian sững sờ và đột nhiên có một phỏng đoán táo bạo. Bức điện tín trong tay cậu thực sự là phản hồi từ Tiểu Thuyết Tuần San, nhưng đó là phản hồi cho bức điện tín mà cậu sẽ gửi trong vài ngày tới!
Nói chính xác hơn, bức điện tín mà cậu đã gửi trước khi thời gian quay ngược đã nhận được phản hồi sau khi thời gian quay ngược, và trong trải nghiệm hiện tại của cậu, bức điện tín đó vẫn chưa được gửi đi!
2 Bình luận