Lumian nấn ná lại trên mái nhà, không muốn xuống ngay. Vẻ mặt cậu trông lạnh lùng, không để lộ chút cảm xúc nào. Hình ảnh chàng trai trẻ tinh nghịch, thường xuyên lui tới quán rượu với nụ cười tươi và những câu nói đùa, giờ đã biến mất. Thay vào đó là một con người điềm tĩnh, kiên định, khó ai nhận ra nếu từng biết cậu trước đây.
Kể từ khi tình cờ phát hiện ra năng lực thần kỳ của Aurore, Lumian đã luôn mong muốn sở hữu chúng. Nhưng Aurore luôn cảnh báo cậu, nói rằng việc này chả có gì đáng tự hào, sức mạnh thần kỳ này đi kèm với bao nhiêu nguy hiểm lẫn thống khổ. Cô không muốn Lumian đi lên trên con đường này, mặc dù cô nắm giữ phương pháp có thể khiến cho một người bình thường nắm giữ sức mạnh siêu phàm.
Lumian không thể ép buộc cô tiết lộ phương pháp, vì vậy cậu luôn dùng cách nài nỉ và thuyết phục cô mọi lúc.
Sau vài giây trầm ngâm, Lumian đứng bật dậy và tiến ra mép mái nhà. Cậu leo xuống trở lại tầng hai bằng chiếc thang gỗ.
Cậu bước đến phòng của Aurore và thấy cánh cửa gỗ màu nâu hé mở, cậu liếc nhìn vào bên trong.
Aurore ngồi bên bàn làm việc, đang viết lách với cây bút máy màu champagne, trong bộ váy kiểu dáng nhẹ nhàng màu xanh lam.
Chị đang viết gì vào đêm khuya thế này? Có liên quan đến phép thuật không nhỉ? Lumian đặt tay lên cửa và cất tiếng đùa: "Viết nhật ký à?"
"Người đúng đắn ai lại viết nhật ký chứ?" Aurore đáp mà không rời mắt khỏi trang giấy.
Lumian không hài lòng với câu trả lời của cô.
"Nhưng chẳng phải Đại đế Roselle đã ghi lại nhiều nhật ký đó sao?"
Roselle, vị hoàng đế cuối cùng của Cộng hòa Intis-nơi hai chị em họ đang sống, đã lật đổ triều đại Sauron, từ chức vụ là quan chấp chính lên ngôi làm "Ceasar", tự xưng đại đế.
Ông ta đã đạt được vô số thành tựu trong các lĩnh vực khoa học và kỹ thuật, được ghi nhận là người phát minh ra động cơ hơi nước. Chưa hết, ông còn vạch ra tuyến đường biển đến lục địa phía nam và khởi xướng thời kỳ thực dân. Ông là hiện thân của thời đại, biểu tượng của một kỷ nguyên đã qua hơn một thế kỷ trước.
Tuy nhiên, trong những năm tháng cuối đời, ông đã bị phản bội và ám sát tại Cung điện Bạch Phong ở Trier. Sau cái chết của ông, các trang nhật ký của ông đã được phát tán khắp thế giới, nhưng chúng được viết bằng một ngôn ngữ mà không ai có thể giải mã, như thể những từ ngữ đó không tồn tại trên thế giới này.
“Đó là lý do tại sao Roselle không phải là người đúng đắn” Aurore, lưng quay về phía Lumian, cười nhạo nói.
“Vậy, chị đang viết gì vậy?” Lumian hỏi.
Đó mới là thứ cậu muốn biết.
Aurore trả lời bằng một cái nhún vai, giọng điệu đầy thờ ơ: “Một bức thư.”
“Gửi cho ai?” Lumian nhíu mày.
Aurore dừng lại, đặt cây bút máy màu vàng champagne tinh xảo xuống, rồi xem lại những từ ngữ và câu văn của mình.
“Một người bạn qua thư.”
“Bạn qua thư?” Lumian cau mày, hoàn toàn bối rối.
Đó là cái gì?
Aurore cười khúc khích, vuốt mái tóc vàng óng của mình và bắt đầu giải thích cho em trai.
“Đó là lý do chị luôn bảo em đọc nhiều hơn và học nhiều hơn. Ngưng lãng phí thời gian vào rượu chè và ăn chơi"
“Nhìn em đi. Em có khác gì một người mù chữ không?"
“Bạn qua thư là những người bạn quen biết nhau qua báo chí, tạp chí và các ấn phẩm khác. Họ chưa bao giờ gặp mặt và chỉ dựa vào thư từ để giữ liên lạc.”
“Có một người bạn như thế để làm gì?” Lumian hỏi, có phần để ý về vấn đề này.
Cậu nhịn không được mà rút tay ra khỏi cửa, gãi cằm, suy tư sâu xa.
Aurore chưa bao giờ có bạn trai, vì vậy cậu không thể để cô bị lừa bởi một người mà cô chưa từng gặp mặt.
“Để làm gì ư?” Aurore suy nghĩ nghiêm túc. “Đầu tiên, giá trị cảm xúc. Hừm, chị biết em không hiểu về giá trị cảm xúc. Con người cần phải kết nối với nhau, nhưng có những chuyện và cảm xúc mà không thể chia sẻ với dân làng, cũng như với em. Chị cần một lối thoát riêng tư hơn để giải tỏa những suy nghĩ của mình. Những người bạn qua thư, mà chị chưa gặp mặt, lại rất thích hợp cho điều đó. Thứ hai, đừng đánh giá thấp những người bạn qua thư của chị. Một số trong họ rất là lợi hại, và một số lại có kiến thức phong phú. Chẳng hạn, một người bạn qua thư đã tặng chị chiếc đèn pin này. Đèn dầu và nến thì quá hại cho mắt và không lý tưởng cho việc viết lách vào ban đêm...”
Chưa để Lumian kịp hỏi thêm câu nào, Aurore đã vẫy tay ra sau.
“Đi ngủ đi, đứa em trai say xỉn của chị, ngủ ngon”
“Được rồi, chúc chị ngủ ngon.” Lumian đáp, cố gắng giấu đi sự bực bội của mình.
Aurore lại nói tiếp, “Nhớ khép cửa phòng lại giúp chị, vừa mở cửa phòng vừa mở cửa sổ thế này thì hơi lạnh”
Lumian từ từ đóng cánh cửa gỗ nâu, rồi đi về phòng mình, cậu cởi giày và ngồi lên giường.
Trong ánh tối của đêm khuya, Lumian có thể nhận ra cái bàn gỗ bên cửa sổ, chiếc ghế nghiêng, giá sách nhỏ tựa vào tường và tủ quần áo ở phía bên kia. Cậu ngồi yên, lạc trong những suy tư.
Cậu biết Aurore có bí mật của riêng mình, có nhiều điều không muốn nói cho mình biết. Lumian không bận tâm về điều đó, nhưng cậu lo lắng rằng những bí mật của cô có thể khiến cô gặp nguy hiểm. Và khi những thứ nguy hiểm đó ập đến, cậu lại chẳng thể làm được gì nhiều.
Cậu chỉ là một người bình thường, với một cơ thể cường tráng và trí thông minh sắc bén. Những suy nghĩ ùa đến rồi lại đi. Lumian hít một hơi sâu và đi vào phòng tắm để rửa mặt một chút.
Sau đó, cậu cởi chiếc áo khoác nâu và ngã xuống chiếc giường lạnh lẽo. Không khí tháng tư trên núi vẫn còn hơi lạnh.
---
Giữa trạng thái mơ màng, Lumian nhận thấy một làn sương mù mờ ảo, bao trùm xung quanh và xóa nhòa mọi thứ trước mắt. Cậu lê bước qua làn sương trong trạng thái mơ hồ, nhưng dù cậu đi hướng nào hay xa bao nhiêu, làn sương vẫn dẫn cậu quay trở lại cùng một nơi, chính là phòng ngủ của mình.
Căn phòng gồm chiếc giường trắng bốn mảnh, cái bàn và ghế gỗ đặt trước cửa sổ, giá sách, tủ quần áo và những thứ tương tự.
Phù, đôi mắt của Lumian chớp mở đột ngột, ánh sáng buổi sáng xuyên qua những tấm rèm mỏng màu xanh da trời. Cậu ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào căn phòng, cảm thấy như mình vẫn bị mắc kẹt trong một giấc mơ.
Một giấc mơ mà cậu đã mơ nhiều ngày, mơ thấy làn sương xám không chịu tan biến.
Cậu đưa tay lên thái dương và lầm bầm với giọng trầm: “Giấc mơ này ngày càng thường xuyên hơn. Gần như ngày nào cũng thấy.”
Nếu không phải giấc mơ này không mang lại tí tác dụng tiêu cực nào, Lumian cũng chẳng thể có thái độ bình tĩnh như bây giờ. Đương nhiên, nó cũng chẳng mang lại điều gì tích cực.
“Ước gì trong giấc mơ này có điều gì đó tốt đẹp,” Lumian lầm bầm khi cậu rời khỏi giường.
Lumian mở cửa ra hành lang và ngay lập tức nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng của Aurore.
Thật đúng lúc… Lumian mỉm cười.
Nhưng sau đó, một suy nghĩ bất chợt ập đến, khiến cậu lùi lại một bước và đứng ở mép cửa.
Khi cửa phòng của Aurore kêu kẽo kẹt mở ra, Lumian nhanh chóng giơ tay phải lên và bắt đầu xoa xoa thái dương với vẻ mặt hơi đau đớn.
“Có chuyện gì vậy?” Aurore nhận thấy sự khó chịu của em trai.
Thành công! Lumian vui mừng trong lòng trong khi đang tỏ ra vẻ cố gắng kìm nén cơn đau.
“Em lại mơ thấy giấc mơ đó” cậu trả lời với giọng trầm.
Tóc vàng óng của Aurore rủ xuống vai khi cô nhíu mày lo lắng.
“Phương pháp trước đó không hiệu quả sao...” cô lẩm bẩm một mình trước khi đề xuất, “Có lẽ.. chị nên tìm cho em một người thôi miên, một 'Người Thôi Miên' thực thụ, và xem nguyên nhân gây ra nó.”
“Là loại người có sức mạnh thần kỳ à?” Lumian hỏi với giọng điệu cố ý.
Aurore nhẹ nhàng gật đầu.
“Là một trong những người bạn qua thư của chị à?” Lumian không thể không hỏi.
“Tại sao em lại quan tâm đến điều đó? Lo mà nghĩ cách giải quyết vấn đề của em đi!” Aurore đáp lại mà không do dự.
Đó chẳng phải là điều đang khiến mình bận tâm sao? Lumian lẩm bẩm trong lòng.
Cậu nhân cơ hội nói, “Aurore, nếu em trở thành một phù thuỷ và có được sức mạnh phi thường, em có lẽ sẽ có khả năng khám phá bí mật của giấc mơ và chấm dứt nó hoàn toàn.”
“Đừng có mà nghĩ về điều đó!” Aurore trả lời ngay lập tức.
Biểu cảm của cô dịu lại khi cô tiếp tục, “Lumian, chị không có nói dối em. Con đường mà chị đang đi rất nguy hiểm, đau đớn và thống khổ. Nếu chị có bất kỳ lựa chọn nào khác và nếu thế giới không ngày càng nguy hiểm, chị sẽ chỉ là một nhà văn bình thường và sống một cuộc sống yên bình.”
Lumian không ngần ngại cắt ngang, “Vậy hãy để em gánh vác gánh nặng của sự nguy hiểm và đau đớn đó đi. Em sẽ bảo vệ chị, trong khi đó chị có thể làm điều mình thích.”
Những lời đó đã lặp đi lặp lại trong đầu cậu một thời gian dài.
Aurore im lặng trong vài giây trước khi một nụ cười nở trên khuôn mặt cô.
“Em đang phân biệt phụ nữ sao?”
Trước khi Lumian kịp nói một lời nào, cô đã thêm với giọng nghiêm túc, “Giờ đã quá muộn để quay lại rồi. Không có cách nào trở về như trước.”
“Được rồi, được rồi. Chị sẽ đi rửa mặt. Còn em thì lo mà học hành chăm chỉ ở nhà hôm nay và chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học vào tháng sáu sắp tới.”
“Chị đã nói thế giới đang ngày càng nguy hiểm. Mấy cái thi cử này thì làm được cái gì?” Lumian lầm bầm.
Cậu tin rằng chìa khóa để thành công là sức mạnh, chứ không phải một tấm bằng nào đó.
Aurore chỉ mỉm cười và nói, “Tri thức chính là sức mạnh, hỡi đứa em trai thất học của chị ơi”
Lumian không còn gì để nói, vì vậy cậu chỉ nhìn Aurore bước vào phòng tắm.
---
Buổi chiều, tại quảng trường nhộn nhịp của Cordu,
Reimund Greg nhìn thấy Lumian Lee ngồi xổm dưới một cây du. Không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi tưởng cậu đang ở nhà với dán mặt vào những cuốn sách kia chứ?” Reimund tiến lại gần, giọng điệu chứa đầy sự ghen tị.
Reimund là bạn thân của Lumian, cao khoảng 1 mét 7, với tóc nâu và đôi mắt nâu. Cậu ta là một người có ngoại hình bình thường với làn da hơi hồng hào.
Lumian ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười nói.
“Không phải Aurore đã kể cho mọi người rồi à? Ngay cả người bị xử treo cổ cũng được cho thở một hơi! Tôi đã bị nhốt quá lâu, tôi cũng cần được hít thở một chút không khí trong lành.”
Suốt buổi sáng, cậu đã suy nghĩ về khả năng sở hữu sức mạnh phi thường mà không cần sự trợ giúp của Aurore.
Điều này đòi hỏi cậu phải tìm kiếm manh mối và chủ động điều tra.
Cuối cùng, cậu cảm thấy rằng những tin đồn về sức mạnh ma thuật lan truyền khắp làng nhất định có ẩn giấu manh mối nào đó, vì vậy cậu cố tình chờ đợi Reimund ở đây.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không nghỉ ngơi quá mười lăm phút,” Reimund tựa lưng vào cây du nói. “Bọn tôi không có một cô chị hiểu biết sâu rộng để dạy dỗ. Tôi dự định đi học chăn cừu vào năm tới.”
Lumian không để ý đến lời nói của Reimund và nói một cách trầm tư.
“Nhắc lại truyền thuyết về phù thuỷ cho tôi nghe.”
Reimund không hiểu ý định của Lumian, nhíu mày bối rối.
“Truyền thuyết về phù thuỷ sao?”
“Trước kia, có một phù thuỷ trong làng chúng ta, nhưng ông ấy đã chết sau đó. Vào ngày chôn cất, một con cú bay vào từ bên ngoài và đậu trên giường của ông. Nó chỉ rời đi khi quan tài được mang ra."
“Sau đó, quan tài trở cực kỳ nặng. Đến nỗi cần đến 9 con bò mới có thể kéo nó đi.”
Lumian tiếp tục hỏi, “'Trước kia' tức là bao lâu trước kia?”
Biểu cảm của Reimund càng trở nên bối rối hơn.
“Làm sao tôi biết được, tôi chỉ được nghe kể từ cha tôi thôi.”
2 Bình luận