Sau một hồi tìm kiếm, Lumian đã kiếm được một số lượng lớn vàng, bạc và đồng xu. Tổng cộng có 197 verl d'or và 25 coppet. Trong số đó, chỉ riêng Louis d'or đã chiếm tới năm cái. Còn về những tờ tiền giấy, cậu chỉ tìm thấy một số mảnh vụn.
Ngoài tiền, Lumian còn phát hiện một quyển sách nhỏ, đó là một cuốn livre bleu. Quyển sách có bìa màu xanh lam và xám, kích thước khoảng 21 x 28,5 cm, một kích thước của sách điển hình thường thấy ở các làng và thị trấn Intis.
Cuốn sách này dựa vào lịch truyền thống làm cơ sở, kết hợp với lịch nông vụ và giáo lý của hai giáo hội lớn. Việc này vừa có tác động tích cực trong việc hướng dẫn nông dân canh tác, sinh hoạt và chăn nuôi, đồng thời cũng làm phong phú thêm đời sống tinh thần của họ.
Tất nhiên, mặc dù đã gần hai thế kỷ kể từ khi Đại đế Roselle đề xuất giáo dục bắt buộc, vẫn còn rất nhiều nông dân, người chăn nuôi và công nhân chỉ biết được vài chữ thậm chí mù chữ. Họ chỉ có thể dựa vào sự giải thích của những người xung quanh để có được hướng dẫn cần thiết từ quyển livre bleu.
Lumian lướt qua vài trang một cách hờ hững và nhận ra rằng cuốn sách này khá giống cuốn sách livre bleu tương tự ở nhà mình. Chỉ là nó có vẻ cũ hơn một chút.
“Có quyển livre bleu này và nhiều verl d'or như vậy, người trong gia đình này chắc chắn cũng thuộc dạng khá giả. Không có hơn năm gia đình như vậy ở Cordu...” Lumian ném cuốn sách và cho những đồng vàng, bạc, đồng vào các túi khác nhau. Một số được giấu sâu trong túi áo sơ mi bằng cotton, một số được nhét vào túi quần, và một số được nhét lung tung vào túi áo khoác da.
Mặc dù Lumian biết rằng tài sản này không thể mang ra hiện thực, nhưng cậu không thể ngừng việc thu thập chúng. Những món đồ nhỏ bằng vàng, bạc hay đồng này thật sự không thể khiến cậu cưỡng lại được. Trong những ngày làm kẻ lang thang, cậu trân trọng từng đồng xu mình gặp phải, ngay cả khi đó chỉ là một coppet hay một lick, cũng do vậy mà cậu hay đánh nhau với người khác hoặc làm mấy chuyện nguy hiểm nào đó.
Sau khi dò la khu vực, Lumian đã cầm rìu và lén lút tiến về phía tòa nhà sụp đổ gần đỉnh núi màu đỏ nâu. Cậu tiến vào sâu hơn. Mỗi lần đi qua khoảng trống ở giữa vòng tròn, cậu cảm thấy lo lắng rằng hàng chục quái vật sẽ bất ngờ phục kích cậu ở một khu vực không có chỗ nào ẩn nấp.
Trong sương mù xám mờ ảo, Lumian cúi xuống và lén lút đứng sau một bức tường đá nửa đổ. Cậu ngồi xổm ở đó và sử dụng nó để che giấu hình dáng của mình. Cậu cẩn thận thò đầu ra và quan sát khu vực phía trước. Đó là một dãy hẹp nằm giữa hai hàng tòa nhà bị phá hủy. Không có cây cối, không có cỏ dại, chỉ có sỏi, kẽ nứt và đất.
Đột nhiên, một hình bóng nhảy vào tầm nhìn của Lumian. Nó đứng ở tòa nhà đối diện, đang nhìn vào một cái gì đó. Hình bóng này mặc một chiếc áo choàng đen có mũ. Từ phía sau, không có gì đặc biệt. Nó có vẻ là một con người bình thường.
Trái tim Lumian thắt lại, cậu trở nên cảnh giác hơn. Trong tàn tích của giấc mơ kì lạ này, sự xuất hiện của một người bình thường còn đáng sợ hơn so với sự xuất hiện của một con quái vật nhiều lần! Như thể cảm nhận được rằng có ai đó đang quan sát mình, hình bóng kia xoay người từ từ.
Lumian lén lút nhìn nhanh trước khi rụt đầu lại vội vàng. Cậu tựa vào tường và không dám nhúc nhích. Chỉ với một cái nhìn, cậu có cảm giác như đã rớt xuống địa ngục hoặc một vực thẳm. Hình bóng đó thực sự là một con người, nhưng “hắn ta” có ba khuôn mặt và sáu đôi mắt!
Khuôn mặt ở phía trước có đôi mắt đục ngầu, lông mày thưa thớt và nhiều nếp nhăn, rõ ràng đó là một ông già. Bên trái là một khuôn mặt được điêu khắc với đôi mắt xanh sắc nét và một bộ râu đen dày, khiến anh ta trông như một người đàn ông lực lưỡng. Còn khuôn mặt bên phải thì mịn màng và tinh tế, như một quả trứng bóc vỏ. Đôi mắt xanh tỏa ra sự ngây thơ và ngu ngốc rõ rệt, nó trông không hơn năm tuổi.
Loại quái vật gì thế này... Lumian cố gắng điều chỉnh nhịp thở để ngăn trái tim mình không đập nhanh. Một con quái vật như vậy chưa bao giờ xuất hiện, ngay cả trong những câu chuyện kinh dị của Aurore. Chỉ trong những cơn ác mộng hoang đường nhất, người ta mới có thể gặp phải.
Mặc dù không nên đánh giá một “người” qua vẻ bề ngoài, nhưng trực giác của Lumian mách bảo rằng con quái vật ba mặt này mạnh mẽ hơn nhiều so với con quái vật không da trước đó! Hơn nữa, có khả năng cao là nó sở hữu những khả năng phi phàm.
“Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu, người cha vĩ đại, xin hãy phù hộ cho con, không để nó phát hiện ra con...” Khi chứng kiến cảnh tượng này, Lumian không thể không cầu nguyện với Mặt Trời Chói Lọi Vĩnh Cửu.
Nếu như không phải tay cậu vẫn đang cầm rìu và đang ở trong một môi trường nguy hiểm, cậu đã giơ tay ra, làm tư thế 'Ca ngợi mặt trời'.
Vào lúc đó, thời gian như dừng lại. Lumian nghĩ rằng mình có thể đang gặp ảo giác, cảm giác như ánh mắt của ai đó xuyên qua bức tường và đổ xuống lưng cậu. Lưng cậu lập tức cứng lại và cảm thấy hơi ấm. Chỉ trong một hai giây, ảo giác biến mất, và tiếng bước chân nặng nề dần đi xa.
Lumian chờ một lúc cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn tan biến. Sau đó, cậu từ từ thẳng chân lên, quay lại và thò đầu ra để quan sát khu vực phía trước. Con quái vật ở xa hơn, đã đến phía sau tòa nhà đã sụp đổ nhưng hai bên vẫn còn lành lặn. Một nửa cơ thể của nó lộ ra trong làn sương xám mờ ảo.
Nó vẫn quay lưng lại với Lumian, như thể đã hóa thành một bức tượng. Lumian thở phào nhẹ nhõm. Cậu không có đủ tự tin để đối mặt với một con quái vật như vậy.
“Không thể đi sâu hơn vào tàn tích từ chỗ này rồi, liệu mình có nên đi vòng không? Nhưng mấy chỗ khác liệu có con quái vật kiểu này không? Càng gần đỉnh núi đó, những con quái vật xuất hiện càng mạnh mẽ hơn sao?”
Lumian rụt người lại và suy nghĩ một hồi trước khi quyết định đêm nay chỉ đi tới đây thôi.
Cậu dự định sẽ hỏi quý cô đã đưa cho cậu lá bài tarot sau khi trời sáng để xem liệu có cách nào đối phó với con quái vật ba mặt hay không.
Nếu không có lựa chọn nào khác, cậu sẽ cân nhắc việc đi vòng.
Cậu uốn cong lưng, rời khỏi bức tường và hướng về phía mà mình đã đến. Vào lúc đó, cậu đột nhiên có một ý nghĩ. “Nếu mình ngủ trong tàn tích này, liệu mình có thể thoát khỏi giấc mơ không?” Cân nhắc khả năng có nhiều quái vật xung quanh, cậu đã kìm nén ý nghĩ muốn thử nghiệm.
Trên đường trở về, cậu vội vã tìm kiếm từng tòa nhà bị phá hủy mà mình đi qua, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào hữu ích. Chỉ có vài đồng xu.
Sau khi lùi lại một lúc, Lumian suy nghĩ một chút và quyết định đi vòng. Cậu tiếp cận ngôi nhà đã cháy mà mình đã gặp đầu tiên từ phía bên, nơi cậu đã chôn con quái vật không da.
Cậu muốn xem liệu cái chết của con quái vật có được các đồng loại của nó phát hiện và liệu điều đó có gây ra bất kỳ sự thay đổi nào không. Sau khi xác định được vị trí và ẩn nấp, Lumian thò đầu ra từ bên cạnh và kiểm tra khu vực mục tiêu.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy một “hình bóng” khác. Hình bóng đó là nửa người nửa thú. Chân của nó khom lại khi nó ngồi xổm ở đó và kiểm tra xác con quái vật không da. Nó đã tháo bỏ những viên gạch đá và khúc gỗ mà Lumian đã chất đống.
Nó mặc một chiếc áo khoác tối màu và quần bùn khá chật. Tóc đen xõa đến cổ của nó rối bù và dính bết, và nó mang một khẩu súng săn trên lưng.
Một khẩu súng săn! Lumian vội vàng quay đi và rụt đầu lại. "Mấy con quái vật này thật sự vô lý! Chúng biết cách sử dụng cả súng săn cơ à..."
Vào lúc đó, Lumian cảm thấy như mình là một thợ săn, đi săn trong rừng núi với vũ khí và đồng đội, chỉ để phát hiện ra rằng con thỏ đối diện đang cầm một khẩu súng máy làm mát bằng nước và nhắm vào họ. Chắc chắn cậu sẽ cảm thấy hoang đường, hoảng loạn lẫn trống rỗng...
Thời gian dần trôi qua, cậu kiên nhẫn chờ đợi con quái vật cầm súng săn rời đi. Cuối cùng, cậu nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng chuyển động, dần dần lùi xa. Lumian lại thò đầu ra cẩn thận một lần nữa và quan sát con quái vật nửa người nửa thú. “Nó” di chuyển như một con mèo về phía sau tòa nhà.
Ban đầu, trái tim Lumian nhẹ nhõm, nhưng sau đó mắt cậu mở to. Cậu nhận ra rằng con đường mà con quái vật đi chính xác là con đường mà cậu đã đi khi mạo hiểm vào sâu trong tàn tích!
“Nó đang tìm mình!”
Nó có khả năng theo dõi dấu vết cực kỳ đáng gờm! Lumian vô thức đánh giá. Cậu cảm thấy may mắn vì đã quyết định đi vòng khi trở về. Nếu không, chắc chắn cậu đã đụng phải nó, thậm chí có thể bị phục kích!
Ngay khi con quái vật biến mất, Lumian bật dậy và chạy về nhà. Ngọn lửa đỏ rực phản chiếu trên kính cửa sổ tầng trệt của ngôi nhà như ánh nắng có thể xua tan bóng tối. Lumian chạy thẳng đến tòa nhà hai tầng của mình, kéo cửa không khóa mở ra và lao vào trong.
Sau khi khóa cửa lại, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ vào đống đổ nát. Xa khỏi làn sương xám, ở rìa đống đổ nát, có một hình bóng mờ nhạt, nhưng nó không tiến lại gần.
Phù. Lumian thở phào và dự định dập tắt ngọn lửa, lên lầu ngủ và thoát khỏi giấc mơ. Cậu nhìn ngọn lửa vẫn đang cháy và lẩm bẩm với chính mình, “Nó vẫn có thể cháy thêm một lúc nữa... Mình có thể thử nghiệm xem nó có tiếp tục cháy cho đến khi tắt, hay là sẽ dừng lại tại thời điểm mình rời khỏi giấc mơ...”
Lumian trước đó đã thông qua cơn mưa, xác nhận rằng vùng hoang dã có cái tàn tích này đang trải qua sự phát triển tự nhiên, không liên quan gì đến việc cậu có đang mơ hay không. Tuy nhiên, căn phòng lẫn ngôi nhà của cậu, cái gọi là khu vực an toàn này, có đặc điểm tương tự hay không, thì phải cần thử nghiệm.
Cậu liền hành động theo ý tưởng này. Cậu thêm một vài cục than vào lò lửa và khều vài cái. Sau đó, cậu mang rìu và cái chĩa thép lên tầng hai và vào phòng ngủ.
---
Khi Lumian tỉnh dậy, vừa đúng lúc bình minh. Cậu kiểm tra bộ đồ ngủ giống như áo sơ mi của mình. Như đã dự đoán, cậu thất vọng khi phát hiện ra rằng những đồng vàng, đồng bạc và đồng xu không theo cậu về thực tại.
Lumian rời khỏi giường và duỗi người. Cậu đi đến bàn làm việc và đưa tay kéo rèm cửa. Giữa tiếng động đó, ánh sáng nhẹ nhàng và tươi mát tràn vào. Khi cửa sổ mở ra, không khí trong lành và tự nhiên tràn vào mũi Lumian. Cậu không thể không duỗi người ra, cảm thấy rằng việc dậy sớm đôi khi thật dễ chịu.
Tất nhiên, điều này cũng nhờ vào “Chiến dịch Vệ sinh yêu nước” mà Đại đế Roselle đã khởi xướng. Mặc dù chuyện này cũng không ảnh hưởng tình hình vệ sinh ở vùng nông thôn được nhiều, nhưng ít nhất cũng được cải thiện đôi chút, không đến mức đi đâu cũng thấy phân, nước tiểu, cũng may là mấy người cầm quyền sau này không có dẹp bỏ nó, chỉ là đổi tên thôi.
Cậu quan sát xung quanh, thỉnh thoảng nhìn về phía khu rừng xa xăm, đôi khi chăm chú vào những đám mây cam đỏ trên bầu trời, và đôi khi quan sát những bụi cỏ bên ngoài ngôi nhà.
Đột nhiên, ánh mắt Lumian dừng lại. Cậu nhìn thấy một con chim đang đậu trên một cây cao không xa. Nó có mỏ nhọn, khuôn mặt giống mèo, lông nâu với những đốm rải rác. Đôi mắt nâu vàng kết hợp với con ngươi đen, nhìn trông có vẻ rất sắc sảo.
Đó là một con cú mèo. Nó dường như đang quan sát Lumian.
1 Bình luận