• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Lazy Swordmaster!

Chương 53 - Sau tấm màn. (1)

17 Bình luận - Độ dài: 2,788 từ - Cập nhật:

...

Buổi tối tại nhà Iphelleta.

Những điều diễn ra không khác gì lúc bình thường.

Quang cảnh những cô hầu gái thực hiện nhiệm vụ của họ trong dinh thự, những người giúp việc sử dụng thời gian nghỉ của họ thỉnh thoảng vung kiếm trong đấu trường, người con cả và con thứ cùng trao đổi với nhau về kiếm thuật, hoặc ông chủ Stein xử lí các văn bản đơn giản ở văn phòng...

Mọi thứ đều như bình thường.

"Hử?"

Ít nhất đó là như vậy cho đến lúc Stein ngồi trong văn phòng, đã tìm ra một tài liệu có nội dung bất ngờ.

"Đây là?"

Thay vì gọi nó là một giấy tờ, thì thích hợp hơn để gọi nó là một tờ báo tổng hợp.

Trên đầu của tờ báo, với những bức thư khổng lồ, có câu hỏi được viết như sau: 'Đêm qua, Chuyện gì đã xảy ra ở Solia?'

Với việc con trai út của mình hiện đang tham quan Solia, rõ ràng nó đã thu hút sự chú ý của Stein.

~Đêm qua, những cái thùng khủng khiếp đã được phát hiện ở Magic Tower của Right Solia. Các thùng này chứa khối lượng cỏ với tính chất gây ảo giác. Mà kẻ chủ mưu được tiết lộ là Astroa, một pháp sư vĩ đại sở hữu ma thuật 7 Circles (Bảy vòng tròn), người nổi tiếng là vị lãnh đạo của Magic Tower. Các công dân và tầng lớp quý tộc hiện tại vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần vì cú sốc khi tìm hiểu về sự cố này.~

Cỏ có tính chất ảo giác.

Stein nhướng mày khi đọc phần thông tin cụ thể đó.

Ông nghĩ về lão quản gia mà mình gửi cho Riley.

Bởi vì Stein biết rất rõ người quản gia này ghét, khinh thường và ghê tởm cỏ, ông bắt đầu lo lắng rằng con trai út của mình có thể bị cuốn vào vụ việc này.

~Còn nữa... Một thanh niên trẻ tuổi đến từ gia tộc Count (Lãnh chúa) đã phơi bày về loại cỏ ngoài trái phép ẩn dấu trong Magic Tower và cũng cung cấp sự trợ giúp rất lớn trong việc phát giác Astroa và tìm kiếm được tầng hầm dưới Magic Tower, và được nhận huy chương danh dự của hoàng tử Daniel hôm nay~

Thắc mắc về điều này là gì, Stein bắt đầu nhíu mày.

Ông tiếp tục đọc những dòng mà tờ báo ghi phía dưới…

~Từ một gia đình có vị trí đặc biệt trong thế giới của kiếm thuật ở Solia, nhà Finn Iphelleta nổi tiếng, cậu chủ trẻ thứ 3...~

Baam!

Stein đã đọc tờ báo một cách chăm chú nhưng ông đập vỡ cái bàn trong khi cầm tờ giấy trong tay.

Vẫn không thể tin vào những gì ông ta nhìn thấy. Với một cái nhìn trống rỗng, ông liên tục chớp mắt trong giây lát, và sau đó ông lại đưa tờ báo lên.

~... Riley, anh ta là anh hùng trong những sự cố này. Sau đó, một cô gái bị Magic Tower vứt bỏ cũng đã hoàn thành một hành động đáng khen ngợi trong nỗ lực bắt Astroa bằng cách sử dụng phép thuật của mình...~

Ngay lập tức, khi chắc chắn rằng tên của Riley trên tờ báo, Stein đột ngột đứng dậy khỏi ghế. Ông hét lên:

"Willa ... Willa!"

Vang vọng trong dinh thự là tiếng mà Stein đang gọi lớn tên của một người hầu.

~

…oCo…

~

~

Tại lâu đài Solia.

Sau khi ‘chăm sóc’ việc tại nhà vệ sinh, Riley trở lại sân vận động, nhưng cậu ta hỏi Ian khi nhìn chằm chằm vào huy chương danh dự được đặt trong lòng bàn tay,

"… Cái gì đây?"

"Huhu hức huhuhu..."

Sụt sịt!

Dù không giống như một đứa trẻ nhưng Ian đã bật khóc.

Rõ ràng là Ian đã không thể trả lời Riley trong tình trạng hiện tại.

"... Sera, cái gì đây?"

Riley quay đầu lại và hỏi Sera.

"Đó là một huy chương vinh dự được trao tặng bởi Solia Castle (Lâu đài Solia). Bởi vì cậu đột nhiên biến mất giữa bài phát biểu của hoàng tử Daniel, phu nhân đã nhận nó giùm ngài. "

"Dù sao, con đã đi đâu?"

Sera giải thích và Iris thì hỏi.

Riley đã chuẩn bị chuẩn bị sẵn câu trả lời, cậu đáp với một nụ cười trên môi: "À, con đã đi nhà vệ sinh một chút xíu ấy mà..."

Đã đe doạ nữ tu sĩ trong nhà vệ sinh, bây giờ Riley đã trở lại nhóm.

"Tôi-tôi... tôi không bao giờ biết rằng ngài đang làm việc rất chăm chỉ tại những nơi mà chúng tôi không thể nhìn thấy..."

Sụt sùi… Sục sịt…

Nghe thấy giọng của một người giữa làn nước mắt nước mũi tùm lum, ánh nhìn của cả ba, bao gồm Riley, xoay nhìn về phía người đàn ông.

Người khóc thậm chí không phải là một đứa trẻ. Đó là lão quản gia già.

"Hả, huy chương danh dự... Đây là dành cho việc báo cáo với lâu đài Solia phải không? Vậy thì Ian không nên là người nhận nó? Tại sao họ lại đưa cho tôi chứ?"

Không thuyết phục, Riley hỏi trong khi chẳng quan tâm mấy đến cái huy chương.

Sera đáp:

"Đó là lý do mà phu nhân đã hỏi họ có thực sự ban nó cho cậu, chứ không phải Ian. Khi phu nhân hỏi, hoàng tử đã nói rằng điều này là chính xác. Ngài ta nói rằng huy chương cần được trao cho cậu chủ vì những nỗ lực to lớn của cậu."

Cách mà Sera gãi má cô trong khi nhìn bằng đôi mắt lấp lánh cũng không khác gì việc Ian đang làm.

Dường như ngay cả Sera cũng thầm tự hào rằng vị chủ trẻ tuổi mà cô đang phục vụ nhận được một phần thưởng như vậy.

“…”

"Là cậu chủ trẻ tuổi đó?"

"Vâng, tôi nghe nói rằng anh ấy là người trẻ tuổi nhận được huy chương danh dự."

"Cô đã từng nghe? Có vẻ như anh ấy đến từ gia đình Iphelleta đó."

"Như dự đoán, tôi nghĩ có một điều gì đó về anh ấy."

"Em nói anh ấy là người trẻ nhất, đúng không? Anh ấy khác hẳn so với những tin đồn. "

“…”

Ngay cả bây giờ, trong số những quý tộc đang ra khỏi lâu đài, có những người thì thầm to nhỏ với nhau khi họ nhìn thấy Riley.

Họ làm Riley cảm thấy thật ngứa tai.

"Ha, bằng cách đó... cô ta đã thực hiện lời khuyên của mình."

Riley đã khuyên cô tránh khỏi những tình huống gây chú ý, lùi về phía sau và quan sát.

Riley đã khuyên Nainiae như vậy, cậu thở dài khi nhớ về điều đó.

Theo một cách khác, tất cả những gì cô làm đã thực hiện đúng như lời khuyên của Riley.

'…Tôi xin lôi.'

'...'

"Nhưng tôi không hối hận về những gì mình đã làm."

'Ngay cả khi cô chết ngay tại đó bởi bị ngạt thở?'

'Cuối cùng, tôi chưa làm gì cả và đó là sự thật, vậy nên...'

Khi Riley hỏi Nainiae, cô trả lời như thế.

"... Riley."

"Vâng?"

Riley, người đã nghĩ về cuộc trò chuyện với Nainiae, quay đầu lại khi nghe tiếng mẹ mình.

Iris nhẹ nhàng mỉm cười với Riley.

"Sao con không nhận lấy nó?"

"Vâng?"

"Mẹ đang nói về huy chương danh dự."

"Dạ."

"Cha của con cũng không hạnh phúc vì nó đâu nhỉ?"

"Hửm..."

Riley do dự một lát, và như thể cậu hiểu được những gì mẹ mình muốn nói, cậu gật đầu và đưa tay cầm lấy cái huy chương.

"Vâng. Con hiểu. Con sẽ giữ nó từ bây giờ. "

Cậu đã làm như vậy bởi vì cậu đã hình dung nó không phải là một ý tồi để mẹ mình có thể được những điều tốt đẹp hơn bằng cách này.

Theo Priesia, họ không nói với ai về kỹ năng của cậu.

Ngoài ra, với Nainiae, người là vấn đề lớn nhất của mình, cậu đã giải thích rất rõ ràng và “lịch sự”. Vì vậy những người khác sẽ nghĩ rằng Riley chỉ may may mắn đạt được những thành tựu này.

"Vậy thì chúng ta sẽ quay lại chứ?"

Một ngày sau khi người chiến thắng giải đấu kiếm đã được quyết định. Nếu như Sera giải thích trước đó, thì lễ hội cũng sẽ là thời gian khi thành phố bận rộn nhất các hoạt động kinh doanh khi đám đông đang đổ về thưởng thức thời gian của họ trong những lễ hội.

"Ngay lúc này, có lẽ tại quảng trường trung tâm đã bắt đầu lễ hội khá lớn rồi."

Khi Sera tiến lên dẫn đường, Ian và Iris theo sau cô.

"Nếu lịch trình không thay đổi gì nhiều, giống như lễ bế mạc, chúng ta có thể nhìn thấy pháo hoa vào tối mai... Cậu chủ?"

Sera đã nghĩ về pháo hoa đẹp như thế nào khi nhìn thấy chúng mỗi năm trong suốt các giải đấu, và cô ấy từ từ quay đầu.

Cùng lúc, cũng có những dấu hỏi trên gương mặt của họ, Ian và Iris quay đầu lại nhìn Riley.

Đó là vì Riley đang đứng đó.

"Này, tôi đã không nói điều này sớm hơn, vì vậy tôi xin lỗi về điều đó, nhưng có chuyện tôi phải nói với cô"

Sau khi bất ngờ xin lỗi, Riley thực hiện một động tác bằng tay về một góc sân vận động. Đó là một cử chỉ vậy gọi ai đó.

"...???"

Chẳng mấy chốc, một cô gái đang giấu mặt giữa hai đầu gối, đứng dậy và đi về phía Riley.

"Riley, cô bé đó là ai vậy?"

"Dạ thưa mẹ, đó là... à..."

Khi Iris nhận ra người con gái, cô nhìn Riley và hỏi.

Cậu trả lời,

"Con đón cô ấy ở nhà vệ sinh ạ." ~ [note6598]

~

…oCo…

~

Sự xuất hiện của Nainiae không thể diễn tả hết chỉ bằng một lời được.

Cô là một bé gái trong bộ váy trắng cao cấp và làn da trắng nhợt nhạt, trông như thể cô bé là một người bệnh, đã tạo ra một ấn tượng.

"... Um."

Để chỉ là một vấn đề, thực tế rằng đó là tất cả những gì tốt đẹp nhất về ngoại hình của cô bé. Ngoài trừ những điều đó, tất cả những gì có thể nhìn thấy từ sự xuất hiện của cô ấy rất hạn chế.

"Cô bé... chỉ nhìn được bằng một mắt?"

"Có vẻ là như vậy."

Bởi vì lúng túng, đôi mắt cô bé hẹp lại, Sera hỏi Ian và Iris đang ở trước mặt khi nhìn Nainiae.

"Vết bỏng? Ông nghĩ chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt của cô ta?"

"Sera..."

"Tại sao những ngón tay của cô ta lại như thế? Chiều dài các ngón tay và độ hồng hào của cô ấy có một chút kỳ quặc, ông có nghĩ thế không? "

"SERA!"

Lẩm bẩm, Sera lầm bầm khi cô nhìn chằm chằm vào Nainiae, nhưng vai cô lúng túng bởi giọng của Ian.

"Hả?"

"Bất kể thế nào, cô ấy cũng là đứa trẻ mà người cậu chủ nói rằng cậu ấy muốn chăm sóc như một người hầu... Vì vậy, sẽ không phải khi nhìn chằm chằm và lẩm bẩm về cô ấy từ phía sau. Cô là một cô gái thông minh, vì vậy cô nên hiểu những gì tôi đang cố gắng nói, phải không?"

Nghe lời khuyên của Ian, Sera cúi đầu xuống và lúng túng. Cô cảm thấy trái tim mình đang có vấn đề.

"Uu ..."

"Sera, cô cần sửa thói quen đó của mình đi."

Sera sắp sửa nói rằng cô đang suy nghĩ về hành động sai trái của bản thân, nhưng cô há mồm khi nhìn vào mặt của Ian.

"Vâng, về sự thật là lý do của chủ nhân là vì cô ấy là một pháp sư, dù chỉ một chút... và thực tế rằng cô ấy sẽ dạy ma thuật cho cậu chủ của chúng ta thực sự là một điều khó chịu với tôi, nhưng... "

Sera hoảng lên vì gương mặt của lão quản gia đang nhăn lại và ông tỏa ra sát khí.

"..."

Lúc này, người vừa đi ngang qua và thoáng nhìn sang mặt ông, thì thầm với vệ binh rằng lão già này trông như có thể sẽ gây ra điều gì đó phiền phức ngay bây giờ.

"X-Xin lỗi, ngài Ian ..."

Nghe giọng Sera gọi cho mình, Ian quay đầu lại và nhìn Sera.

"Chuyện gì?"

Nhìn trực tiếp vào khuôn ông còn đáng sợ hơn, vai Sera run lên nhưng cô vẫn tiếp tục nói với một nụ cười,

"Mặt ngài... thật là đáng sợ."

Sau khi nghe những lời của Sera, Ian giả vờ ho lớn một tiếng và cuối cùng vẻ mặt ông giãn ra.

Nó cứ như ông không ý thức được biểu hiện trên mặt mình.

"Haah, dù sao thì... chúng ta có nói gì đi chăng nữa, dường như thiếu chủ nhân sẽ không thay đổi suy nghĩ của ngài về quyết định này, vì vậy tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là nhìn và xem nó diễn ra như thế nào."

"Tuy vậy, cô ấy cũng là một cô gái giống như cô, vậy nên Sera, cô nên chú ý hơn và chắc chắn rằng đứa trẻ đó... Hửm?"

Ngay sau lưng của ba người phía trước, trong đó có Riley, Ian đang đi theo phía sau, nhưng ông ta ngừng nói và nghiêng đầu.

Đó là bởi vì trước mặt họ, ông có thể cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiều người.

"Hử? Đó là gì?"

"Họ là những người từ đền Thánh Solia phải không?"

"Wow, ngay cả đức Tổng Giám Mục cũng đã đến."

"Chuyện gì có thể xảy ra được? Tại sao họ đến với một nhóm lớn như thế?"

“…”

*Xì xào… *Xì xào…

“…”

Tiếng nói đến từ hướng quảng trường trung tâm, Ian nhận ra rằng sự hiện diện của nhiều người mà ông nhận ra là người đền thờ Thánh.

Đồng thời, một ý nghĩ vụt qua tâm trí ông.

'Đền Thánh không có liên quan gì đến giải đấu kiếm. Nếu tất cả họ đến quảng trường với một nhóm như thế này... Lý do của nó, không được... "

Ian đã đưa ra các phỏng đoán mà không biết rằng nữ tu đến phòng vệ sinh mà Riley đã trốn trong suốt sự kiện ngày hôm nay.

Ông ta đã suy nghĩ về lý do tại sao có nhiều người của đền Thánh Solia tập trung dọc theo con đường mà Riley đang đi bộ tại quảng trường bây giờ.

"... Ngài Riley."

Trước khi Ian có thể hoàn thành suy nghĩ, ông có thể nghe được một giọng nói uy nghiêm.

"Xin lỗi, ngài Ian, giọng nói này ..."

Mặc dù Ian đã không nhận ra nó, nhưng Sera biết giọng nói đó thuộc về ai.

Đó là một giọng đẹp như một ngọc trai bóng mượt trên một tấm vàng.

Cô cũng biết rằng sự xuất hiện của cô ta thậm chí còn rực rỡ hơn so với giọng nói.

"Cô Priesia? Điều gì mang cô đến đây?"

Trong số ba người, Riley, Sera và Iris, họ đã phải ngừng đi bộ vì những người từ ngôi đền chặn đường, Iris – người lớn tuổi nhất trong ba người tiến lên và hỏi.

"..."

Priesia bỏ qua câu hỏi của Iris. Thay vào đó, cô tiến một bước về phía trước và nhìn Riley.

Riley cũng nhìn xuyên về phía Priesia, vào lúc đó, Nainiae tiến một bước về phía trước và nhíu mắt.

"..."

Một cảm giác chán nản có thể nhìn thấy trong ánh nhìn của cô bé. Đó là cái nhìn của một người hầu tiến lên phía trước với quyết định ‘chăm sóc’ rắc rối trước khi chủ nhân của mình phải làm.

"…Chờ đã."

"...?"

~

...oCo...

Trans: Try Hard.

Editor: Try Hard.

...oCo...

Đừng viện cớ 8/3 để đòi boom.

+ Thứ nhất: Các bạn không phải là nữ.

+ Thứ hai: Các bạn có là nữ đi nữa thì mình cũng chẳng tặng quà.

Ghi chú

[Lên trên]
Câu này dễ hiểu nhầm vãi (Try Hard)
Câu này dễ hiểu nhầm vãi (Try Hard)
Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

"Haah, dù sao thì... chúng ta có nói gì đi chăng nữa, dường như thiếu chủ nhân sẽ không...."
cái quẻ gì thế!!!!
Xem thêm
"Thiếu chủ nhân" là một từ có nghĩa mà :3 nó giống từ "cậu chủ trẻ" mà trans hay dùng ấy.
Xem thêm
Thanks :3
Xem thêm
Trốn tìm time :))
Xem thêm
Thanks :)
Xem thêm
Sao iris lại là người lớn tuổi nhất ta ian già nhất mà
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đọc lướt hả bạn? Đọc kỹ lại dòng đó giùm mình cái, đọc ba chớp ba nháng rồi Cmt vậy làm người ta tưởng mình dịch sai đấy.
Xem thêm
@Try Hard: oh thấy r, mà làm gì căng vậy _-_
Xem thêm
Thx trans
Xem thêm
:)) mà có cách nào lấy lại tuổi thọ của em ấy kg
Xem thêm
chậc chậc
Xem thêm
Ngon desu :333
Xem thêm
Zaj bê đê đc tặng quà đúng hk
Xem thêm