Common Route A: Phương Uyên, Thư Anh, Thủy Tiên, Hà Chi
Chương 09AB
3 Bình luận - Độ dài: 2,400 từ - Cập nhật:
"Thế thôi, tôi đi đây," Tôi nói với Uyên rồi đứng dậy.
Uyên cau mày chỉ chút ít, nhưng cái cau mày của cô tiêu biến gần như lập tức. Có khi tôi còn nhìn nhầm cũng nên.
***
"Anh yêu~" Khi tôi xuống xe máy, Thư Anh đã đợi tôi sẵn ở nơi chúng tôi hẹn—trước Nhà thờ lớn ở Hàng Trống. Kể cả giữa những cặp trai gái diện đồ bảnh bao, cô trông vẫn là khác biệt dù cho cô mặt một chiếc váy boho tua rua trắng đỏ, bộ trang phục bình thường nhất mà tôi thấy ở cô sau một khoảng thời gian dài. Tất nhiên cô vẫn phải khiến cho bản thân mình bất bình thường bằng đôi guốc in hình con rồng xanh trong Okemon mà tôi quên tên. Tại sao váy đỏ lại đi với guốc xanh cơ chứ? Thực sự là thảm họa thời trang di động mà.
Nhưng tôi thì đâu thể đánh giá ai chứ, với chiếc áo sơ mi đen đơn giản có mục đích chính là che giấu lớp mỡ thừa của mình.
"Hôm nay trông cô vui vẻ gớm."
"Mỗi ngày ở với anh yêu đều là một ngày vui." Cô lè lưỡi, liếm mép nhìn tay tôi như thể con Poodle nhìn thấy đồ ăn. Tôi biết rằng chỉ cần tôi sơ hở không để ý thôi là cô sẽ vồ lấy tay tôi và coi nó như là đồ chơi của mình.
Làm thế nào Thư Anh có thể nói được những lời như thế mà không nôn ọe chứ...
"Làm ơn giữ khoảng cách."
"Vợ chồng với nhau mà sao phải giữ khoảng cách? H-hay là..." Cô đặt tay che miệng, giả bộ bất ngờ. "Anh không còn hứng thú với những cô gái trẻ đẹp? Anh yếu sinh lý phải không? Hay đã bước vào giai đoạn tiền mãn kinh? Chồng em chớ lo lắng, giờ y học rất phát triển... Anh sẽ cương cứng lại được thôi mà."
Tôi không biết phải đáp thế nào để câu chuyện của tôi với cô không biến thành một mớ hổ lốn, vậy nên tôi sử dụng chiêu thức rẻ mạt nhất trong mọi chiêu thức nói chuyện: đánh lạc hướng. "Hôm nay chúng ta đi đâu?"
"Hôm nay chồng em ăn mặc chỉnh tề đó." Cô tính đặt tay lên vai tôi, nhưng tôi né tránh như một nhẫn giả. Cô làm như không chút gì bận tâm, cứ tiếp tục nói, "Ta có thể lên Phủ Tây Hồ rồi."
"Cô đi đôi giày này vào Phủ chơi ư?" Và Phủ Tây Hồ thì đâu có gì chơi. Ngày hôm nay không phải dịp gì lớn nên Phủ cũng không quá đông đúc, nhưng bình thường thì vào phải chen chen chúc chúc, có gì hay ho đâu chứ.
"Đây là bộ trang phục nghiêm chỉnh nhất mà em có rồi đó."
Chắc chắn cô có sự lựa chọn nào tốt hơn đôi giày con rồng đúng không...
"Được thôi." Phủ Tây Hồ thì Phủ Tây Hồ. Ban đầu tôi đã lo lắng cô ta sẽ rủ tôi chơi mấy trò trái khoáy như nhà ma hay trượt cỏ các kiểu đấy. Nếu cô ta bị tống cổ ra ngoài thì cũng không phải lỗi của tôi. "Mà xe của cô đâu?"
Cô vỗ vào ghế sau xe máy của tôi. "Đây chứ đâu. Phận làm chồng là phải làm trâu làm ngựa."
Ôi, vi phạm nam quyền! Ai đòi sự công bằng cho tôi?
Tôi thở dài. "Được rồi. Lên đi."
(Từ đoạn này là giống với Chương 09AA, các anh em có đọc chương còn lại thì skip từ đoạn này trở đi cũng được nhé)
Cô hí hửng nhảy tót lên xe tôi. Khi tôi chạy trên đường, Thư Anh bắt đầu thao thao bất tuyệt về những chuyện xảy ra trên trường của cô hôm nay. Cô nói mười lời thì tôi nghe được hai, ba. Chỉ nhớ là cô có một người bạn tên Chi, trùng tên với bạn thân em gái tôi, và lần nào cũng kể chuyện gì đó về con bé đó. Hình như hôm nào hai người họ cũng đi với nhau thì phải.
Tôi phải công nhận là mặc cho sự vô độ của Thư Anh, cô ta vẫn chấp hành khi tôi yêu cầu cô không có hành động gần gũi thái quá. Cho tới khi đến gần bờ hồ Tây, cô không có hành động ôm ấp hay sờ mó nào cả. Chỉ khi chúng tôi đi vào đường hồ, cô mới bắt đầu vỗ vào vai tôi.
"Anh~~~" giọng cô ngọt như mía lùi.
"Sao?"
"Cho em ôm nhé."
"Hôm nay lại còn cả xin phép cơ đấy."
"Vậy là anh cho phải kh—"
"Không."
"Anh đúng là nhàm chán mà." Tôi có thể tưởng tượng điệu bộ khoanh tay và đôi bàn chân táp xuống mặt đất của cô, nếu như cô đang đứng dưới đất.
Trên đường tới Phủ, chúng tôi đi qua một đầm sen. Mùa này, một số đóa sen đã nở, đài sen vàng giữa những cánh hoa hồng ngả ra, xếp chồng lên nhau. Thư Anh vỗ bôm bốp vào vai tôi để tôi đi chậm lại. "Sen kìa anh ơi! Từ từ. Để em rút điện thoại ra cái!"
Trời đang trở tối, đèn ở phố thì lập lòe, nhìn cánh hoa còn không rõ màu. Có gì mà chụp?
"Dừng; dừng xe đi anh!" Cô tiếp tục vỗ. Tôi cho xe dừng lại, và cô nhảy tót xuống, chạy tới lan can bên sắt cạnh bờ ao, chụp vội vài tấm ảnh rồi chuyển sang camera trước để selfie. Cô kéo lấy tay áo tôi rồi nói, "Làm tấm kỉ niệm tuần trăng mật của chúng mình đi anh."
"Nghỉ đi." Tôi vẫn ngồi yên vị trên xe máy. Nếu cô ta nghĩ tôi sẽ tạo dáng chụp hình cùng cô ta bên cạnh một đầm sen thì cô ta nhầm rồi. Tự chụp selfie bản thân tôi còn không chụp nữa là.
Cô nhảy chân sáo lượn lờ quanh lan can, trước khi đứng lại và nghiêng đầu nhìn tấm bảng ở phía xa con đường. Tấm bảng có ghi 'Thung lũng hoa hồ Tây', và tôi khá chắc ý định tiếp theo của cô sẽ là gì.
"Anh yêu, anh yêu!" Cô quay lại nhìn tôi, vừa nói vừa chỉ trỏ về phía 'thung lũng' hoa, thứ mà thực ra là một vườn hoa mở rộng. "Ra kia xem đi." Cô nhảy lên xe. "Đi, đi."
Tôi nghĩ cô chỉ muốn ngó nghiêng thôi, nhưng vừa đi tới cửa thung lũng hoa, cô nhảy xuống và quay lại nói với tôi, "Đi, đi. Đi vào đếm xem có bao nhiêu bông hoa."
Tôi thở hắt. "Vườn hoa này không phải nơi công cộng đâu. Họ thu phí vào cửa đấy."
Cô chỉ xung quanh. "Anh nhìn xem có ai ở đây không?"
"Không."
"Vậy thì nó miễn phí." Nói xong, cô lách qua cánh cửa đóng hờ và chạy vào trong. Tôi nhìn xung quanh. Chỗ này không có người, vậy là còn không có người trông xe nữa. Tôi đành phải dắt xe xâm phạm vườn hoa của họ, và cũng không quên khóa cổ cho chắc chắn. Cô gái này quả thực không thèm nghĩ tới việc tôi sẽ bất tiện thế nào mà.
Tôi chưa bao giờ vào đây, và tôi không nghĩ nó rộng như thế. Tất nhiên là so với đồi hoa tôi từng tới ở Ninh Bình hay Đà Lạt thì nơi này không thấm vào đâu, nhưng nó vẫn đủ lớn để trồng cả chục thảm hoa với màu sắc khác nhau. Đi từ đầu tới cuối cũng phải mất có khi chục phút. Hoa đủ màu đỏ, trắng, tím, vàng trồng thành các vạt khác nhau, leo cả lên các bờ tường được xếp như các tòa thành. Đường đi được lát gạch trắng, có cây cầu gỗ nhỏ bắc qua một con mương mà Thư Anh chạy qua chạy lại vài vòng như trẻ con.
Tôi không thích thú gì hoa cỏ cả, nhưng nhìn cách Thư Anh lon ton xung quanh khiến tôi thấy có chút thú vị. Không biết cô có diễn gì không, nhưng mà đúng là không tốn nhiều công sức để khiến cô ta vui vẻ.
Cô lượn qua cầu lần thứ n, vẫy tay gọi tôi rồi chỉ vào một dải hoa đỏ rực. "Hoa này là hoa gì anh biết không?"
Tôi bước ra xem xét. "Không biết."
"Anh kém thế," cô chậc lưỡi, lắc đầu cuồi cuội.
"Thế nó là hoa gì?"
"Em không biết. Không biết mới hỏi anh chứ!"
Tuyệt thật. Tôi không biết mình còn mất công hỏi lại làm gì nữa.
Cô đi một vòng 'cho tới khi mỏi chân', theo lời cô, và tôi cứ lững thững đi theo. Cuối cùng thì cô cũng ngồi xuống, vừa xoa chân vừa kêu. "Anh. Anh có mang nước không. Em khát quá."
"...Không."
"Sao anh không chuẩn bị gì cả? Nước uống là nhu cầu thiết yếu của con người. Ai đi đâu cũng chuẩn bị nước trước hết."
Vậy sao cô không mang theo...
"Tôi đâu có biết chúng ta sẽ rẽ vào đây giữa đường đâu."
"Anh đi đâu mua đi."
"Làm gì có chỗ nào bán? Trước khi chui vào một chỗ không có ai chắc cô cũng lường trước điều này, đúng không?"
"Sao anh bắt bẻ em vì có nhu cầu tối thiểu của một người bình thường vậy?" Cô lục trong túi xách của mình và móc đâu ra một hộp sữa chuối ghi chữ Hàn trên đó. Cô cắm ống hút vào và bắt đầu hút, rồi đưa cho tôi một hộp sữa khác.
"Nếu em có sữa rồi thì còn hỏi nước làm gì?"
"Vì sữa không phải nước. Khi người ta hỏi nước là người ta muốn uống nước chứ không phải muốn uống sữa. Anh chả biết gì cả. Anh uống đi, cái này ngon cực luôn."
"Tôi uống vị này rồi."
"Điêu. Anh chưa uống. Anh uống đi."
Tôi uống rồi hay chưa tôi phải biết chứ...
Thế là chúng tôi, hai người lớn, ngồi trước mấy cọng hoa mút sữa chuối. Thư Anh cắm tai nghe vào điện thoại, và sau một hồi thì giơ một tai trước mặt tôi.
"Anh yêu nghe bài này chưa?" Tôi chưa kịp đáp gì thì cô đút tai nghe của mình vào tai tôi, trước khi đút tai còn lại vào tai cô. Một bài nhạc pop tôi chưa nghe bao giờ vang lên.
"Nghe bắt tai nhỉ? Bài mới của Nono đấy," cô tíu tít.
Nono? Cái tên này nghe quen quen. "Em trai Tùng Sơn à? Nghe đâu cậu này hát live dở lắm."
"Ôi dời, quan trọng gì đâu. Đầy người hát có ra gì đâu vẫn làm ca sĩ kìa. MV của họ còn chả hay cơ. Bài này nghe hay là được."
Tôi tự nhiên muốn giật tai nghe ra và đứng dậy, phủi áo đi về như mấy anh chàng bất cần đời ngầu lòi trong phim, nhưng tôi biết mình không làm được vậy.
"Này, anh chị kia!" Một giọng nói vang lên từ phía sau chúng tôi. Tôi giật tai nghe ra, quay lại xem thì thấy một cậu thanh niên mặc áo phông đen, tay cầm dùi cui của bảo vệ, vừa khua khoắng vừa chạy tới.
"Đã bảo rồi không nghe. Đứng dậy mà chạy đi." Tôi đứng dậy trước. Tôi đợi Thư Anh vài giây, nhưng vì ban nãy bận chạy nhảy chán chê nên giờ cô lề mề hơn hẳn.
"Em cho anh hộp sữa chuối rồi, anh cõng em đi," cô nói.
"Làm gì có chuyện đó. Liệu mà chạy đi kìa."
Chúng tôi bắt đầu chạy.
"Đứng lại đây!" Cậu thanh niên kia lớn giọng.
Điên đâu mà tôi đứng lại chứ. Có thấy ai đời kẻ truy đuổi nói vậy mà dừng lại bao giờ chưa?
Cậu thanh niên kia càng lúc càng bắt kịp chúng tôi. Rõ là tôi không phải người chăm thể dục thể thao nhất, mà Thư Anh lại còn thấm mệt nữa. Chỉ mới vừa qua cây cầu thôi là cả hai chúng tôi bắt đầu thở dốc.
Đèn treo bốn góc thung lũng hoa sáng hơn, và tiếng nhạc vui tươi phát lên từ loa bên góc tường.
Mẹ kiếp, đang chạy muốn ná thở, cái quả nhạc vui như trẩy hội khốn nạn phát lên ở đâu vậy?
Chúng tôi chạy vòng từ cầu này sang cầu kia, phía trước thì nhạc xập xình, phía sau thì dùi cui dí sát đít, không hiểu ra cái thể thống gì nữa.
Dần rồi những bước chạy của chúng tôi chẳng khác gì đi bộ nhanh. Phía sau tôi, Thư Anh tiếp tục đóng góp những lời khuyên bổ ích, "Anh ơi... giờ mà... trèo lên bờ tường kia... thì nhảy xuống gãy mấy đốt xương nhỉ? Anh có biết... nhảy từ mười mét xuống... nước cứng như bê tông không?"
Tôi nghĩ thà chúng tôi ngưng chạy rồi để họ tống cổ ra ngoài còn hơn... Cùng lắm thì nộp phạt. Xin xỏ tí chắc họ không dắt lên đồn đâu nhỉ...
Giọng nói phía sau đã sát gần chúng tôi. "Cửa đóng rồi! Anh chị chạy làm gì?"
"Cái đệch," tôi lẩm bẩm.
Mẹ kiếp. Sao không nói sớm, để chạy một vòng rồi mới nói?
Tôi mới khựng lại. Thư Anh chạy sau va mặt vào lưng tôi, kêu lên một tiếng 'au chi'. Tôi mới quay lại, chống tay lên đùi thở gấp. Cậu thanh niên đi sau chúng tôi thấy có chảy mồ hôi, nhưng so với chúng tôi chẳng thấm tháp gì.
Tôi mới nói, "Anh cứ bình tĩnh. Bọn em... ra ngoài giờ đây..."
Cậu trai mới cười cười, tay ve vẩy dùi cui, giọng ngọt xớt. "Trông anh chị đẹp đôi quá. Cho em chụp kiểu ảnh để quảng bá vườn hoa với."
"Cái đcm..." Nhờ quảng bá vườn hoa mà sao cầm dùi cui như định đập chết cha khách vậy? Vậy nãy giờ chạy là để làm cái gì cơ chứ?
3 Bình luận