• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Tầm Cao Mới

Chương 36: Con trai, anh trai và bạn bè

0 Bình luận - Độ dài: 4,568 từ - Cập nhật:

Khi bước vào cổng dịch chuyển, tôi cảm nhận được cảm giác buồn nôn quen thuộc. Dù đã trải qua bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể nào quen được với cổng dịch chuyển; cảm giác bị mắc kẹt trong một không gian mà mình không thể kiểm soát khiến tôi không thoải mái chút nào.

Vừa lo lắng xoay chiếc nhẫn không gian đang lỏng lẻo trên ngón tay cái, vừa ngắm nhìn khung cảnh mờ ảo lướt qua, tôi không khỏi đau đầu khi nghĩ về việc mình sẽ phải cẩn thận đến mức nào khi bắt đầu đi học. Tôi mua chiếc nhẫn này để không ai nhìn thấy thanh kiếm của mình. Mặc dù chưa bao giờ sử dụng thanh kiếm lưỡi xanh ngọc khi còn là một nhà thám hiểm, nhưng tôi luôn mang nó bên mình ở dạng không hoạt động. Tôi cũng bắt gặp Lucas tò mò liếc nhìn nó vài lần khi chúng tôi ở trong ngục tối cùng nhau. Nếu anh ta nhìn thấy nó một lần nữa trên người tôi, đó sẽ là một dấu hiệu nhận biết rõ ràng.

Đến phía bên kia cánh cổng ở Xyrus, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã về nhà.

Bắt một chuyến xe ngựa về nhà, tôi đi ngang qua Học viện mà tôi sẽ theo học. Khuôn viên trường rất rộng lớn và chỉ cần nhìn từ bên ngoài, ai cũng có thể thấy Vương quốc đã đầu tư bao nhiêu thời gian và nguồn lực vào nơi này. Nó dường như là một thế giới riêng biệt bên trong thành phố, với nhiều công trình kiến trúc và cảnh quan khác nhau thay đổi liên tục khi tôi đi dọc theo con đường bằng phẳng.

"Thưa ngài, chúng ta đã đến Dinh thự Helstea." Người lái xe xuống mở cửa cho tôi, nghiêng mũ khi tôi nhẹ nhàng bước xuống, cẩn thận không đánh thức người bạn đồng hành đang say giấc của mình. Tôi đưa cho người lái xe vài đồng xu. Nhìn lại lần cuối, tôi bước lên những bậc thang đã trở nên quá quen thuộc.

Tôi ôm Sylvie bằng một tay, cảm nhận sự phập phồng nhẹ nhàng của bụng nó để chắc chắn rằng nó chỉ đang ngủ. Kể từ khi biến đổi, nó đã ngủ rất say, khiến tôi cảm thấy bất an. Sau khi thăm dò tâm trí của người bạn đồng hành một lần nữa, tôi biết nó vẫn ổn—chỉ là đang ngủ rất say.

Tôi còn chưa bước lên hết cầu thang thì cánh cửa đôi lớn đã bật mở với một tiếng thud lớn. Ở giữa lối vào, một cô bé đứng chống nạnh như một người mẹ đang la mắng. Trên khuôn mặt cô bé là một biểu cảm mà tôi không thể diễn tả được; cô bé có vẻ đang cau có, nhưng những tia phấn khích và vui sướng lại len lỏi qua vẻ ngoài rõ ràng đó.

Với cùng một biểu cảm nửa cau có nửa vui mừng, cô bé duyên dáng nhảy xuống cầu thang và lao đầu vào bụng tôi.

Tôi nhanh chóng giơ tay lên để Sylvie không bị thương, nhưng tôi không thể tự cứu mình khi hơi thở nhanh chóng thoát ra khỏi miệng.

Trong một khoảnh khắc, cả hai chúng tôi đều im lặng khi tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Ellie trong khi mặt con bé vẫn vùi vào ngực tôi.

"Mừng anh về," con bé lầm bầm.

"Sao cơ?" Tôi cố gắng kéo em gái ra khỏi người, nhưng vòng tay con bé càng siết chặt hơn quanh eo tôi, không chịu buông ra.

Ellie ngước lên với đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ, bám lấy tôi như một chú gấu koala con. "Em nói mừng anh về, Anh Hai."

"Cảm ơn, Ellie. Thật tốt khi được trở về," tôi mỉm cười đáp lại. "Giờ thì em thả anh ra được chưa?"

"Còn tùy"—đôi mắt hạnh nhân của con bé nheo lại—"anh có định đi nữa không?"

Bật cười, tôi lắc đầu. "Không, anh không đi."

"Vậy thì em sẽ thả anh ra." Buông tôi ra, con bé nhanh chóng lau nước mắt bằng tay áo. Con bé nhìn tôi một lần nữa, lần này, với một biểu cảm sinh động hơn. "Đi nào, chúng ta vào trong thôi!"

Con bé chạy lên cầu thang, ra hiệu cho tôi đi theo. Khi tôi theo sau, tôi không khỏi nhớ lại con bé đã trưởng thành như thế nào kể từ lần đầu tiên tôi gặp con bé sau khi trở về từ vương quốc elf. Ellie bây giờ chắc khoảng tám tuổi. Sinh nhật của con bé là vài tháng trước tôi nên luôn có một khoảng thời gian con bé chỉ kém tôi ba tuổi. Đối với hầu hết mọi người, điều đó không quan trọng, nhưng vì một lý do kỳ lạ nào đó, Ellie không bao giờ quên nhắc nhở sau sinh nhật của mình rằng chúng tôi chỉ cách nhau ba tuổi.

Khi dòng suy nghĩ của tôi chuyển sang tuổi tác và sự trưởng thành của con bé, một nhận thức đột ngột ập đến với tôi như sét đánh. Em gái tôi, với đôi mắt cún con long lanh màu cát sáng và chiếc mũi nhỏ xinh xắn đã trở nên rõ nét hơn khi con bé không còn mũm mĩm như trước, đang dần trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Điều này có nghĩa là, trong vài năm nữa—nếu không muốn nói là sớm hơn, các chàng trai sẽ bắt đầu để ý đến con bé.

Và khi họ bắt đầu để ý đến con bé, họ sẽ bắt đầu hành động.

Nó sẽ bắt đầu với những điều nhỏ nhặt như chia sẻ bữa trưa trong giờ ăn nhẹ ở trường. Sau đó, nó sẽ leo thang thành nắm tay.

Rồi, sau khi cảm thấy thoải mái, tên khốn xấc xược đó có thể sẽ cố gắng hôn trộm lên má em gái tôi!

Sau khi hôn má, nó sẽ…

Ôi không. Mắt tôi mở to kinh hoàng khi tâm trí tôi lướt qua những năm tháng tuổi thiếu niên của Ellie cho đến khi trưởng thành. Tôi không thể không tưởng tượng ra cảnh em gái bé bỏng tội nghiệp của mình bị vây quanh bởi những chàng trai đầy testosterone, những kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng hệ thống nội tiết của mình.

Tôi lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ ung thư đó, tự nhủ với lòng rằng tôi sẽ vui vẻ thực hiện bất cứ hành động tra tấn nào cần thiết đối với bất kỳ chàng trai nào—dù chỉ có một chút bẩn thỉu trong tâm trí đồi bại của họ—dám động đến em gái tôi.

"Arthur!"

Giọng nói của mẹ tôi kéo tôi trở lại thực tại. Mẹ và bố tôi chạy đến, cả hai đều mang vẻ mặt nhẹ nhõm và vui mừng.

Bố tôi, người có thân hình vạm vỡ dù đã có tuổi, bế tôi lên với một nụ cười rạng rỡ.

"Con trai của ta!" ông rạng rỡ. "Con chẳng lớn lên chút nào!"

"Râu của bố dài hơn rồi đấy, ông già. Đang cố gắng để phù hợp với những nếp nhăn trên mặt bố à?" Tôi nhếch mép, vòng tay qua cổ bố.

"Này! Đó là chồng của mẹ mà con đang nói đấy!" mẹ tôi trách móc khi bố đặt tôi xuống. "Giờ thì lại đây nào."

Mẹ tôi vòng tay ôm tôi trong vòng tay ấm áp. Khi mẹ buông tôi ra, tôi có thể thấy qua đôi mắt đỏ hoe của mẹ rằng mẹ đang cố gắng hết sức để kìm nước mắt.

"Xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng," tôi nói, nhìn thấy nỗi đau trong mắt mẹ.

Nén tiếng nấc, mẹ ngước lên và nhanh chóng lau đi một giọt nước mắt đi lạc trước khi mỉm cười với tôi. "Con giống hệt bố con, con biết không? Luôn gặp rắc rối, luôn làm mẹ lo lắng. K-Khi chiếc nhẫn được kích hoạt…"

Mẹ ngừng nói khi nước mắt lăn dài trên má. Tuy nhiên, nụ cười của mẹ không bao giờ biến mất khi mẹ trách móc tôi, đôi mắt mẹ nhìn tôi với tình yêu thương và lo lắng.

Bố tôi vòng tay qua vai mẹ, kéo mẹ lại gần. "Mẹ con đã không thể ngủ trong nhiều ngày sau khi chiếc nhẫn được kích hoạt. Cả hai chúng ta đều biết con sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng điều đó không thể ngăn chúng ta lo lắng."

"Con xin lỗi vì đã làm bố mẹ lo lắng," tôi lặp lại khi tim tôi thắt lại.

"May mắn thay, trạng thái của kiếm sĩ đeo mặt nạ, hay Note, đã được cập nhật tại Hội quán, nói rằng con và nhóm của con đã đến chi nhánh gần Beast Glades," bố tôi tiếp tục, xoa đầu tôi bằng bàn tay tự do của mình.

Ellie, người đang trốn sau lưng bố vì một lý do nào đó, lén nhìn ra từ phía sau ông.

"Con dường như không gây ra gì ngoài những lo lắng cho bố mẹ," tôi nói với một nụ cười gượng gạo trước khi nhìn em gái mình. "Anh xin lỗi, Ellie, vì đã đi xa quá nhiều và làm bố mẹ khóc."

"Em tha thứ cho anh," Ellie sụt sịt, lại trốn sau lưng bố.

"Lo lắng cho con cái là trách nhiệm của cha mẹ," mẹ tôi an ủi. "Mặc dù, có vẻ như con đang thực hiện phần trách nhiệm của mình hơi quá tốt."

Mẹ tôi, liếc nhìn em gái tôi, quay sang tôi và thì thầm đủ lớn để mọi người nghe thấy, "Và đừng lo lắng về em gái con. Con bé đã đợi bên cửa sổ cả ngày kể từ khi bạn của con, Elijah, đến cùng với Jasmine."

"Mẹ!" Ellie thở hổn hển. "Đó là một bí mật!"

Em gái tôi bám chặt lấy mẹ tôi, khiến mẹ phải chịu thua khi tất cả chúng tôi cùng cười.

"Anh đoán đó là tín hiệu của anh?" Elijah xen vào từ đầu cầu thang dẫn lên tầng hai. Người bạn mới quen của tôi đã đợi cho cuộc hội ngộ gia đình nhỏ của chúng tôi kết thúc cùng với Vincent và Tabitha.

"Mất nhiều thời gian để đến đây đấy. Cậu có quyết định đi tham quan một vòng trước khi đến đây không?" Elijah đùa khi nhảy xuống cầu thang.

"Tôi muốn nghỉ ngơi khỏi cái mặt xấu xí của cậu," tôi đáp trả, nở một nụ cười khinh khỉnh với anh ta. "Dù sao thì Jasmine đâu rồi?"

"Cô ấy đã quay lại với Twin Horns rồi," anh ta trả lời, tháo kính ra và lau bằng vạt áo.

Nhìn chàng trai trẻ đeo kính, tôi khó có thể nhớ lại vẻ mặt vô cảm và lạnh lùng của anh ta khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta ở khu vực kiểm tra. "Arthur Leywin! Người con trai phi thường đã trở về!" Vincent vỗ lưng tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi.

"Chúng ta rất vui vì cháu đã an toàn trở về, Arthur." Tabitha theo sau ông ấy, kéo tôi vào một cái ôm thoang thoảng mùi hoa oải hương.

"Cảm ơn," tôi mỉm cười, cúi đầu. "Ý cháu là, vì mọi thứ. Chăm sóc gia đình cháu và cho phép chúng cháu ở lại—"

"Ah," Vincent ngắt lời với một ngón tay giơ lên. "Cháu sẽ làm ông già này buồn nếu cháu hành động trang trọng như vậy. Nào, ta nghĩ rằng cuối cùng cháu đã làm ấm lòng chúng ta!"

"Ông ấy nói đúng, cháu biết đấy," Tabitha tham gia. "Làm ơn, Arthur, gia đình cháu là một phần của gia đình ta. Không cần phải xa cách với những nghi thức xã giao. Chỉ cần nghĩ về chúng ta như cô và chú của cháu."

"Cô nói đúng," tôi mỉm cười, ngăn mình xin lỗi một lần nữa.

Nghe những lời của cô ấy, tôi nhận ra rằng có một người vắng mặt trong Gia đình Helstea. Nhưng trước khi tôi kịp hỏi, Vincent đã bắt gặp ánh mắt của tôi và bật cười.

"Nếu cháu đang tìm Lily, con bé không có ở đây." Vincent nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt trong khi Tabitha đảo mắt nhìn ông ấy.

"Lily đã được nhận vào Học viện Xyrus. Con bé bắt đầu theo học vào mùa thu năm ngoái sau khi tròn mười hai tuổi," Tabitha nói với tôi.

"Wow," tôi rạng rỡ. "Vậy là cô ấy thực sự đang học để trở thành một pháp sư! Cháu rất vui!"

Tabitha gật đầu với điều này. "Ừ. Con bé thực sự muốn ở đây khi cháu quay lại để tự mình nói với cháu nhưng thật không may, học kỳ mùa xuân đã bắt đầu, vì vậy con bé bị mắc kẹt trong ký túc xá cho đến khi nghỉ lễ."

"Nhưng tất cả là nhờ cháu, Arthur! Không bao giờ có thể ngờ được, sau nhiều thế hệ không có gì, một pháp sư lại được sinh ra trong Nhà Helstea! Giờ thì đi nào—tất cả các cháu—không cần phải đứng quanh đây khi chúng ta có một bộ ghế dài hoàn toàn tốt trong phòng khách!"

Sau khi được dẫn vào phòng bên cạnh, chúng tôi bắt đầu thảo luận về thời gian của tôi khi còn là một nhà thám hiểm.

Có một số chi tiết mà tôi đã bỏ qua vì lợi ích của gia đình mình—tôi đã trao đổi ánh mắt với Elijah khi tôi bỏ qua phần mà Lucas đã phản bội chúng tôi—nhưng ngoài ra, tôi chắc chắn đã kể cho họ nghe một cách tốt nhất có thể.

Em gái tôi, người đang ngồi khoanh chân trên chiếc ghế dài đối diện tôi với Sylvie đang ngủ trong lòng, đã mở to mắt trong suốt thời gian tôi nhớ lại trải nghiệm ngục tối với Elijah. Đôi mắt con bé thực sự lấp lánh khi nghe câu chuyện ngụ ngôn giống như truyện thần thoại, nhưng không chỉ có con bé mới bị cuốn hút bởi câu chuyện.

Khán giả không thể tin được khi Elijah tiếp tục câu chuyện cho tôi và kể cho họ nghe về việc tôi đã đánh bại người bảo vệ rừng già như thế nào. Họ từ chối tin chúng tôi cho đến khi tôi rút lõi thú ra. Đó là lúc họ buộc phải nuốt những nghi ngờ của mình khi họ nhìn chằm chằm vào quả cầu màu xanh xỉn nhỏ hơn nắm tay của tôi.

"Nói về lõi. Bố, bố đang ở giai đoạn nào?" tôi hỏi.

Cười ngượng ngùng với tôi, ông trả lời, "Bố đã bị kẹt ở nút thắt cổ chai của giai đoạn màu cam sẫm kể từ khi con rời đi. Cho dù bố có thiền định và thanh lọc mana đến mức nào, bố dường như không thể đột phá."

"Hoàn hảo. Vậy thì hãy sử dụng cái này." Tôi ném lõi cho bố tôi, khiến ông ngạc nhiên. "Con đã phải sử dụng một chút trong khi con đang chữa lành nhưng vẫn còn đủ năng lượng trong lõi quái thú này để giúp bố đột phá."

Cầm quả cầu nhỏ như thể nó được trời ban cho, ông lắc đầu với vẻ mặt đờ đẫn. "Con trai, bố không thể. Đây là thứ con đã chiến đấu bằng cả mạng sống của mình. Bố không thể lấy thứ này từ con."

Tôi đã chuẩn bị nhét quả cầu vào cổ họng bố tôi thì mẹ tôi xen vào. "Anh à, em chắc chắn Arthur không đưa nó cho anh một cách bất chợt. Nếu con muốn anh có nó, đó là vì một lý do chính đáng."

"Hãy nghe vợ anh nói, Rey. Thằng bé chắc hẳn phải có lý do của mình. Anh là bố của nó, vì Chúa. Hãy mạnh mẽ lên, điều đó cũng sẽ giúp ta!" Vincent cười.

Tabitha chỉ cười thầm về điều này. "Alice, con trai của cậu đã mang đến một món quà tuyệt vời."

"Đối với số lượng lo lắng mà thằng bé gây ra cho tớ, tớ vẫn đang cân nhắc xem nó có đáng không!" mẹ tôi nói đùa, cười nói với bạn mình.

"Bố phải bắt kịp con. Bố không thể để con trai bỏ xa mình, phải không?" Tôi nhếch mép, thu hút những ánh mắt bối rối.

Bố tôi ngước nhìn tôi. "Đừng nói với bố là…"

"Yup"—tôi ngả người ra sau ghế—"giai đoạn màu cam nhạt."

Mắt Vincent như muốn lồi ra khi vợ ông thở hổn hển kinh ngạc.

"Mẹ kiếp—thật là nực cười," Vincent thở ra, lắc đầu.

Gia đình tôi đón nhận tin tức tốt hơn nhiều, cho thấy rằng họ đã quen với đứa con trai quái vật của mình.

Bố tôi giơ lõi thú của người bảo vệ rừng già lên với một sự nhiệt thành mới trong mắt. "Vậy thì đừng khóc khi ông già này đánh bại con vào lần tới khi chúng ta đấu tay đôi."

"Được thôi," tôi cười đáp lại.

Chúng tôi chuyển chủ đề sau một vài bình luận kinh ngạc hơn của Vincent và Tabitha.

Thứ tự tiếp theo của mọi thứ liên quan đến Elijah. Anh ấy đã kể cho mọi người nghe về lý lịch của mình trước khi tôi đến nhưng chỉ dừng lại ở đó. Tôi giải thích với gia đình tôi và vợ chồng Helstea rằng anh ấy vừa là bạn thân vừa là ân nhân đã cứu mạng Jasmine và tôi.

"Chú cảm thấy thế nào về việc tài trợ cho Elijah để cậu ấy có thể theo học Học viện Xyrus cùng cháu?" Cuối cùng tôi cũng nói.

'Chú sẽ phải bàn bạc với Giám đốc Cynthia, nếu chú có thể khiến bà già đó dành chút thời gian cho chú, nhưng chú không thấy có lý do gì để từ chối!" Vincent trả lời với một nụ cười. Đôi mắt ông lấp lánh dưới cặp kính khi ông nghiên cứu Elijah đang lo lắng. Từ những câu chuyện ông nghe được hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, con người kinh doanh bên trong ông đã bùng lên trong sự phấn khích.

Đầu tư vào các thế hệ pháp sư tương lai là một phần lớn những gì người giàu làm để duy trì quyền lực và địa vị của họ sau này.

Vincent xin lỗi trước, nói rằng ông sẽ viết một lá thư cho Giám đốc Học viện Xyrus ngay bây giờ. Bố tôi đi ra sân sau, nói rằng ông sẽ bắt đầu tập luyện ngay lập tức, vì vậy chỉ còn lại mẹ tôi, Ellie, Elijah, Tabitha và tôi trong phòng khách.

Mẹ tôi và Tabitha thay phiên nhau moi thêm thông tin chi tiết từ khi tôi còn là nhà thám hiểm trước khi mẹ tôi khăng khăng đòi kiểm tra tôi để đảm bảo tôi không có bất kỳ vết thương nào kéo dài.

Tôi nói với mẹ rằng tôi ổn và tôi đã sử dụng chiếc găng tay mà mẹ đưa cho tôi một cách hiệu quả. Mẹ có vẻ không vui lắm về việc tôi thực sự đã ở trong một tình huống mà tôi phải sử dụng nó cho bản thân mình nhưng mẹ rất vui vì tôi vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi nói chuyện thêm một chút với em gái bé bỏng của mình. Con bé tò mò về lý do tại sao Sylvie thay đổi ngoại hình và tại sao cô ấy lại ngủ. Sau khi giải thích rằng cô ấy đã mệt mỏi với cuộc phiêu lưu, tôi nhận ra mình đã kiệt sức như thế nào.

"Mẹ, Dì Tabitha, con nghĩ con cũng sẽ đi lên cùng với Elijah. Con hơi mệt mỏi từ cuộc hành trình."

"Tất nhiên rồi. Đừng quên tắm rửa trước khi ngủ." Mẹ tôi mỉm cười với chúng tôi khi Elijah trân trọng chúc mọi người ngủ ngon.

"Chúc ngủ ngon, Anh Hai! Chúc ngủ ngon, Elijah!" em tôi nói, cẩn thận đưa cho tôi người bạn đồng hành của mình.

Sau khi chúng tôi xin phép, Elijah và tôi đi lên phòng mình. "Elijah, anh tắm trước đi; tôi sẽ sắp xếp đồ đạc của mình."

Người giúp việc mang bộ đồ ngủ tôi yêu cầu và tôi vô thức bước vào phòng tắm để đưa nó cho Elijah.

"Này! Tôi đang khỏa thân!" Elijah kêu lên, làm tôi thoát khỏi suy nghĩ của mình. Bạn tôi suýt trượt trên sàn nhà ẩm ướt khi anh ta loạng choạng che thân.

"Thư giãn đi, Công chúa. Tôi khó có thể nhận ra hình dạng của anh vì hơi nước," tôi nói dối khi rời khỏi phòng tắm.

Với mái tóc đen nhỏ giọt trên sàn nhà, Elijah bước ra khỏi phòng tắm, bộ đồ ngủ tôi đã đưa cho anh ta và một chiếc khăn thấm nước nhỏ khoác trên vai.

"Chà. Tôi đã không nhận ra tắm nước nóng tuyệt vời như thế nào," Elijah thở dài, đôi mắt được che bởi cặp kính mờ. "Đến lượt cậu."

Elijah đã đúng, nước nóng là niềm hạnh phúc thuần khiết trên cơ thể trần trụi của tôi. Sau khi nhanh chóng tắm rửa, tôi cẩn thận lau Sylvie bằng khăn ướt. Tôi không chắc có phải vì nó có thể cảm nhận được rằng tôi đang ở gần mình không, nhưng nó không hề cựa quậy gì từ giấc ngủ.

Nằm cạnh nhau trên một chiếc giường lớn chiếm một bên của căn phòng, Elijah và tôi bắt đầu nói chuyện.

"Cái hàng gối này giữa chúng ta có thực sự cần thiết không?" tôi hỏi, đặt Sylvie lên gối trên đầu tôi.

"Im đi. Thật kỳ lạ khi hai chàng trai cùng ngủ trên cùng một chiếc giường," Elijah vặn lại, xếp nhiều gối giữa chúng tôi.

Tôi không thể không nhận ra rằng, trong suy nghĩ của một cậu bé mười hai tuổi, việc không thoải mái trong tình huống này không có gì lạ.

"Anh có thích không nếu tôi là một cô gái?" Tôi nhếch mép, chuyển sang bên giường để được thoải mái.

Đầu của Elijah bật lên từ phía bên kia của bức tường gối. "Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ học được nhiều thứ ở Học viện Xyrus không?" Elijah hỏi, phớt lờ nhận xét mỉa mai của tôi.

"Ai biết được? Tôi tưởng tượng nó sẽ hơi nhàm chán, phải không? Cả hai chúng ta đều vượt trên trình độ kỹ năng của những năm đầu tiên ở đó."

"Nhưng sẽ có những người từ tất cả những gia đình quyền lực. Tôi tưởng tượng sẽ có một vài người ở cấp độ của mình, phải không? Tôi thực sự hào hứng khi học cách bắt đầu kiểm soát sức mạnh của mình. Tôi rất vui vì Xyrus có rất nhiều về những pháp sư nổi tiếng để học hỏi, "Elijah đỏ mặt, khuôn mặt hớn hở.

"Ừ. Tôi nghĩ sẽ hữu ích khi học thêm về các kỹ năng thuộc tính sét và băng." Tôi nhìn xuống tay mình. Những bàn tay đã phát triển nhanh hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Chỉ vài năm trước, bàn tay của tôi là của một đứa trẻ sơ sinh. Giống như khả năng của tôi, cơ thể tôi sẽ tiếp tục phát triển và trưởng thành. Ý nghĩ về điều đó, cùng với việc trải nghiệm tất cả mọi thứ tôi không thể có trong kiếp trước, khiến tôi phấn khích.

"Này," Elijah gọi, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi. "Anh đã nghĩ về những gì anh sẽ làm với Lucas chưa?"

"Lucas không biết tôi là ai," tôi trả lời. "Và cho đến khi tôi tự tin rằng tôi có thể đối đầu với cả gia tộc hắn ta, tôi sẽ giữ im lặng. Tôi cần luyện tập chăm chỉ hơn trước."

“Cậu biết đấy, cậu có thể tin tưởng tôi. Lucas có lẽ sẽ nhận ra tôi khi hắn ta nhìn thấy tôi nhưng hắn ta không nghĩ quá nhiều về tôi," Elijah trả lời. "Tôi vẫn không thể tin rằng Lucas đã cố thí mạng tất cả chúng ta để hắn ta có thể trốn thoát." Nắm đấm của Elijah nắm chặt lại, run rẩy vì tức giận.

"Tôi biết." tôi đồng ý với Elijah, "Hắn sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm, nhưng dù thế nào thì chúng ta hiện tại chưa thể chống lại hắn." Tôi nằm xuống bên phải giường, đặt Sylie đang cuộn tròn lên gối của tôi.

Elijah im lặng một lúc, ẩn sau đống gối giữa chúng tôi trong căn phòng tối của chúng tôi. Đột nhiên, đầu anh bật lên một lần nữa và anh nhìn tôi nghiêm túc.

"Này, Arthur. Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ tìm được bạn gái ở Xyrus không?"

Bị bất ngờ, tôi bị xặc và ho ra.

"HAHA, đó là những gì anh nghĩ đến khi đến học viện ?" Tôi phá lên cười.

Ngay cả khi chỉ có ánh sáng mờ, nhợt nhạt của mặt trăng chiếu sáng phòng ngủ của chúng tôi, tôi vẫn có thể thấy mặt Elijah đỏ lên.

"Tôi đang nghiêm túc đấy, Art!" Elijah kêu lên, đánh tôi bằng một trong nhiều cái gối giữa chúng tôi.

"Đối với một anh chàng có vẻ ngoài nghiêm túc như vậy, việc anh toàn lo lắng về những điều này là bình thường." tôi cười khúc khích. "Đừng lo, tôi chắc chắn anh sẽ gặp một cô gái tóc đen đeo kính. Sau đó, hai người sẽ kết hôn và sinh ra những em bé dễ thương với mái tóc đen và cặp kính và sống hạnh phúc mãi mãi."

"Bộ cậu có nghĩ em bé khi sinh ra là đeo kính luôn à?" Elijah khịt mũi. "Bên cạnh đó, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ không gặp khó khăn gì trong việc có được những cô gái với những ma pháp của cậu. Và cậy biết tôi gặp vấn đề với việc kiểm soát ma thuật của mình mà." Elijah quay lưng về phía tôi.

"Tôi có ngửi thấy một chút đố kị?" Tôi nói đùa.

"Đừng có lo lắng. Những cô gái ở tuổi chúng ta trông giống như những đứa trẻ đối với tôi." Tôi an ủi Elijah "Chúng ta còn hơn nửa năm trước khi bắt đầu học, trong thời gian này tôi sẽ giúp anh kiểm soát sức mạnh của mình."

"Cậu nói đúng," Elijah lẩm bẩm từ phía bên kia giường. "Cảm ơn."

"Anh mới nói gì thế?" Tôi hỏi.

"Không có gì, Art. Tôi hy vọng cậu sẽ không bị rơi xuống đất trong khi cậu ngủ!" Elijah nói.

"Chúc ngủ ngon," tôi càu nhàu.

Tâm trí tôi chứa đầy những suy nghĩ khác nhau về tương lai, mờ dần đi khi tôi chìm dần vào trong giấc ngủ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận