Người dân đều như bị đông cứng lại vì sốc. Thật vậy, họ đã cố phản kháng. Nhưng pháp sư trước mặt họ đã nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu. Hơn nữa, cả hai tay anh ta đều cầm ma trượng.
Và trong khi đó, Yang nhìn sang Hazen, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi như mọi khi.
"Thầy... Thầy đang làm gì vậy... thầy điên rồi sao!?"
"... À, tôi quên mất. Đúng rồi."
Hazen thì thầm như vậy.
Anh ta giải phép và để xuất hiện thêm tám cây ma trượng sau lưng mình. Những cây ma trượng đó lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng ma quái và xoay tròn.
"Thật là tôi đã quá bất cẩn rồi. Cảm ơn, Yang. Nhờ cô nhắc mà tôi không mất cảnh giác."
"Thầy... Thầy đang làm gì vậy?!"
Yang hét lên, giọng run run.
"Thầy! Thầy sao lại dùng ma trượng để đối đầu với thường dân không mang vũ khí chứ hả!"
"Yang, hãy nhớ kỹ điều này nhé. Người không phân biệt, đối xử với kẻ mạnh và kẻ yếu như nhau mới thực sự là hảo hán chân chính."
"Điều đó chẳng công bằng gì cả, thầy điên rồi!"
Bỏ ngoài tai những lời châm biếm vô nghĩa, người pháp sư bị gọi là kẻ điên bởi cô gái bên cạnh, gửi đến dân chúng cái nhìn khiêu khích.
"Sao vậy? Không dám tiến lên à?"
"Hự... ngài..sao ngài lại dùng vũ khí đe dọa chúng tôi, những thường dân tay không tấc sắt chứ hả?"
"Không có khả năng chống cự? Các ngươi chỉ giả vờ như vậy vì tôi đã vào trạng thái chiến đấu thôi. Nếu tôi không có vũ khí, có thể tất cả 500 người ở đây sẽ cùng lúc xông vào rồi. Vậy nên, lời nói đó của anh là vô nghĩa."
"Hừ... khốn kiếp..."
Người nông dân tên là Buzzed lùi lại vài bước.
"Để tôi nói trước, dù 500 người cùng lúc xông vào, tôi cũng không ý kiến đâu. Khi xưa tôi đã từng một mình đối đầu với 30,000 người. Tôi không để ý đến cái gọi là ‘hèn nhát’."
"... hí..."
Gã quý tộc này đang nói gì vậy. Mồ hôi lạnh của người nông dân to lớn không ngừng chảy.
"Buzzed! Hãy bình tĩnh đi."
Lúc đó, Daryl đặt tay lên vai con trai để ngăn lại.
"Con trai của ông trông như một con chó đang sợ hãi vậy. Cứ sủa mãi. Hình như ông chưa dạy dỗ nó đàng hoàng."
"Vâng... xin ngài thứ lỗi. Nhưng ngài Hazen. Đúng là lãnh chúa trước đã tự ý giảm thuế đất. Nhưng dù đã làm vậy, thì chúng tôi cũng chỉ có nộp được một phần mười mức thuế đó thôi. Chúng tôi không thể nộp thêm được nữa. Hãy nhìn vào thân thể gầy gò này mà xem."
Ông già khóc lóc, khoe cánh tay gầy guộc của mình.
Daryl rất giỏi trong việc thương lượng. Vóc dáng gầy gò của ông, vẻ ngoài u buồn. Không bao giờ để cảm xúc lấn át, chỉ tập trung vào việc gây ra lòng thương hại ở đối phương, cố gắng xin được thương xót bằng lời nói và dáng vẻ bên ngoài.
Điều đó đã giúp ích rất nhiều trong những cuộc thương lượng với lãnh chúa trước, mang lại lợi ích cho người dân trong khu vực. Lòng thương xót là một cảm xúc mà mọi người đều có.
Dù có là người lớn hay chỉ mới là con nít, dù cho cảm xúc có khác nhau, nhưng đã là con người thì ai cũng có lòng thương xót.
Nhưng điều đó không có hiệu lực với kẻ đã không nằm trong định nghĩa là ‘con người’ này.
"Đừng có nói dối tôi."
Lãnh chúa tóc đen nhìn Daryl với ánh mắt sắc bén.
"Không... đó không phải là lời dối trá đâu ạ..."
"Cơ thể ông, vốn dĩ đã không dễ tích lũy cơ bắp rồi đúng chứ? Dù ăn bao nhiêu cũng không thể tăng cân. Ông đã dùng đặc điểm này để lấy lòng thương hại của lãnh chúa trước đó, một tên dễ tin người. Ông dám lừa dối tôi sao, tôi đã học và hiểu rất rõ về cấu trúc cơ thể con người đấy, muốn qua mặt tôi thì ông cũng có gan lắm."
"... Nhưng việc ngài tăng thuế lên một phần mười ngay lập tức là không thể."
"Vậy thì tại sao các người vẫn còn trông khỏe mạnh thế? Hẵn là các người đã giấu điều gì đó đúng chứ? Thực tế, các người đã quen với việc giảm thuế, nên chỉ nộp ít hơn năm trước phải không?"
"Không đúng. Chắc chắn không phải như vậy. Chúng tôi chỉ giữ lại đủ bánh mì để sống sót thôi. Phần còn lại đều đã bị tịch thu để trả thuế rồi!"
Daryl liên tục nói dối. Thực tế, Hazen đã chỉ ra đúng điểm yếu chết người đó, họ chỉ nộp khoảng 80% thuế và giấu đi phần còn lại. Những người dân biết rằng lãnh chúa trước, người yếu lòng và tốt bụng, sẽ không làm khó gì bọn họ cả.
Nhưng không thể thừa nhận việc này vì đó là trọng tội.
Ở đây, họ phải cố gắng biện minh, và che dấu sự dối trá của mình.
"Thế thì chỉ cần các người nộp luôn phần bánh mì đó là được rồi còn gì. Như vậy, thì lãnh chúa trước đã không biến mất."
"Nếu ngài làm vậy thì chỉ e là từ ngày mai, ngay cả bánh mì chúng tôi cũng không có mà ăn mất. Xin đừng làm điều quá đáng như vậy... Xin ngài...thương xót"
Ông già khóc lóc cúi đầu.
Hazen nói một cách lạnh lùng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Thế thì, sao các người không chuyển qua ăn bánh ngọt đi nhỉ." (1)
---***---
Góc Xin Xỏ:
Nếu bạn đọc thấy thuận tai thì có thể tặng mình li caphe qua
MOMO: Nguyễn Xuân Trình - 079 818 5190
Hoặc VCB: 0531 0025 14 542
Xin cảm ơn ạ!


3 Bình luận