Tóm tắt
"Cục bảo an là bí mật quốc gia! Các đồng chí vào đây, đồng nghĩa đã là tự che giấu thân phận mình khỏi xã hội, để bảo vệ an ninh đô thị trong âm thầm!" Đây chính là lời tuyên thệ mà bất cứ cán viên Cục Bảo An nào đều cũng đã từng nghe qua.
Chúng ta đang sống trong thế giới hoà bình, tươi sáng như thế này, nhưng liệu có bao giờ chúng ta tự đặt ra chính câu hỏi cho bản thân rằng - Liệu, có những thế lực nào đang nhăm nhe xâm phạm chính thế giới của chúng ta, và, ai đang bảo vệ cuộc sống tươi đẹp đó của ta.
Đúng vậy, những câu chuyện dân gian về ma quỷ không bao giờ là mê tín dị đoan cả. Vì, nơi mà những con người bình thường như chúng ta đang sống, thực chất đang bị xâm phạm bởi những thế lực tâm linh, ma quỷ. Chúng đều được gọi là "Quỷ hồn", những linh hồn của người đã khuất hay là biểu tượng của nỗi sợ được sinh ra từ những câu chuyện dân gian, và cũng là oán niệm của những kẻ chết oan.
Những con quỷ đó, đối với chúng thì con người chính là mục tiêu hoàn hảo để reo rắc nỗi sợ và oán niệm như một cách để chứng minh sự tồn tại của chúng, và cũng là cách để chúng mạnh hơn. Đương nhiên, con người không dễ gì để cho họ bị xâm phạm. Đó là lí do cho sự ra đời của Cục Bảo An siêu nhiên, từ chi nhánh Hà Nội bắt đầu mở rộng sáng các tỉnh thành khác.
Nguyễn Việt Phong, Trịnh Văn Sỹ, Lê Minh Vũ và cuối cùng là Phạm Mai Lan - một cán viên với thân phận là một bán quỷ hồn - sẽ là bốn nhân vật đưa độc giả tới mọi cuộc chiến khốc liệt nhất, đẫm máu nhất, nhưng cũng sẽ cho các bạn được cảm nhận những cung bậc cảm xúc mãnh liệt nhất. Từ căm ghét, sợ hãi, vui sướng, hạnh phúc, hả hê cho đến phải rơi lệ, sụt sùi trước những tâm hồn cao cả, hi sinh bản thân từ những lí do to lớn như vì nhân dân hay vì lí tưởng đến những mong muốn đơn giản nhất - bảo vệ người mà họ yêu thương.
-
13/12/2024
-
13/12/2024
-
14/12/2024
-
15/12/2024
-
16/12/2024
-
20/12/2024
26 Bình luận
“Mướp ơi, cháu nghịch quá rồi. Mai bà gửi cháu đi học để cô giáo dạy cháu biết ngoan ngoãn hơn.”
Nghe đến đi học, Mướp liền vênh mặt lên:
“Học á? Chuyện nhỏ! Cháu đây thông minh lắm, chắc sẽ được khen nức nở cho mà xem!”
Hôm sau, bà dắt Mướp đến lớp. Đây là lớp học đặc biệt, toàn là các con vật nhỏ trong làng như gà con, thỏ con, và cả một chú cún con khá nghịch.
Giờ học đầu tiên
Cô giáo Chim Sẻ bước vào lớp, mỉm cười nói:
“Hôm nay, các em hãy tự giới thiệu điểm đặc biệt của mình!”
Lần lượt, các bạn đứng lên:
Gà con: “Cháu gáy to nhất làng!”
Thỏ con: “Cháu nhảy cao nhất trong rừng!”
Đến lượt Mướp, chú hí hửng đứng lên, giơ hai chân trước và tuyên bố:
“Thưa cô, cháu là mèo thông minh nhất lớp này, lại còn có đôi chân dài nữa!”
Cả lớp nghe xong thì ồ lên ngạc nhiên, vì ai cũng thấy chân của Mướp chẳng dài hơn ai cả. Nhưng cô giáo vẫn cười, khen:
“Mèo đúng là có đôi chân dài thật, cố gắng học giỏi nhé!”
Mèo Mướp đắc chí được cô giáo khen, mèo có đôi chân dài. Mèo cười tươi, lắc chiếc đuôi.
Nhưng rồi đến tiết tập viết, Mướp gặp rắc rối to. Cô giáo phát bút cho các bạn, ai cũng cầm bút rất chăm chú. Mướp loay hoay mãi, móng vuốt cứ bấm vào bút làm nó rơi lăn lóc. Mướp đỏ mặt, lẩm bẩm:
“Sao cô không phát phấn để cào bảng nhỉ? Cầm bút khó quá!”
Nhìn sang bên, Cún con cười khúc khích:
“Thông minh nhất mà không biết cầm bút à?”
Mướp giận lắm, định cãi lại thì cô giáo lên tiếng:
“Mỗi người có một thế mạnh riêng. Không biết thì phải học! Chân dài cũng phải tập viết đấy, Mướp à.”
Cả lớp cười ồ, Mướp đỏ mặt, nhưng từ hôm ấy quyết tâm tập viết bằng chân.
Sau vài tháng đi học, Mướp không chỉ viết đẹp mà còn ngoan hơn hẳn. Mỗi lần được khen, Mướp lại lắc đuôi cười, nhớ lại ngày đầu tiên cô giáo khen mình chân dài. Câu chuyện ấy sau này cả làng đều biết, và cứ mỗi khi nhắc đến, ai cũng bật cười thật vui.
nói chung là 9.5/10 <(")