Tại nhà kho của trường tiểu học, màn đêm đã hoàn toàn nuốt chửng khuôn viên trường. Không còn một âm thanh nào vang lên, như thể sự sống đã bị bóp nghẹt kể từ khoảnh khắc đó.
Lan run rẩy. Cô sợ. Đương nhiên là cô sợ.
Kẻ trước mặt cô không phải thứ mà một đứa trẻ như cô nên đối đầu - một quỷ hồn cấp "Tướng", một con quái vật thuộc về bóng tối.
Nhưng nếu ngay lúc này, cô cũng khuất phục…
Thì ai sẽ đứng ra chiến đấu?
"Muốn giết tiền bối của ta?" Lan cất giọng, từng chữ như một lời thách thức. "Hỏi ý kiến ta trước đã!"
Nói rồi, Lan nâng chân lên cao—đôi chân giờ đã được bao bọc bởi lớp vảy cứng tựa giáp xác cổ đại—mà đạp mạnh vào bụng ả quỷ hồn. Cú đạp đầy sức mạnh khiến ả văng thẳng vào bức tường, đập mạnh đến mức cả nhà kho rung lên trước lực tác động khủng khiếp.
Ả quỷ hồn phun ra một ngụm máu đen đặc, cơ thể run rẩy lồm cồm bò dậy, nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, ả đối diện với Lan. Cô bé đang từ từ bước tới, từng bước một tựa như bóng tử thần. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngày nào giờ chỉ còn chất chứa sự căm hận thuần túy, lạnh lẽo như băng giá.
Mái tóc đen dài của Lan, cùng với bộ quần áo sũng nước mưa, không hiểu vì sao lại bay phấp phới, như thể bị cuốn theo một cơn lốc vô hình. Hai cánh tay và đôi chân của cô được bao phủ bởi mảng vảy cứng chắc, ánh lên ánh bạc lẫn đỏ đậm dưới ánh sáng chập chờn. Con mắt trái của Lan, vốn luôn được giấu sau lớp tóc mái, nay hoàn toàn lộ ra, sáng rực như ngọn lửa bập bùng trong màn đêm.
Mỗi bước đi của Lan nặng trĩu sát khí, từng giây từng phút đều như đang ép dần sự sống của kẻ địch xuống vực sâu của tuyệt vọng.
Nếu là một quỷ hồn bình thường, thì chỉ cần một cái liếc mắt của Lan cũng đủ khiến chúng quỳ rạp. Nhưng trước mặt cô không phải là loại quái vật tầm thường. Đó là một quỷ hồn Chân Vương bán “Tướng” - một kẻ có thể phá hủy cả một quốc gia một cách dễ dàng.
Vậy mà... nó lại cảm thấy sợ hãi trước cô bé này? Không thể nào. Trái lại, ánh mắt của ả bùng lên một ngọn lửa phấn khích điên cuồng, như thể sức mạnh của ả đang sôi trào, không thể dập tắt.
"Hahaha! Lâu lắm rồi mới có một con mồi thú vị như mày! Được nếm trải cảm giác này khiến ta như phát điên lên rồi! Con nhãi này, tao sẽ xé xác mày ra từng mảnh!"
Tiếng cười điên loạn của ả văng vẳng khắp không gian. Ả tụ lại một lượng năng lượng nguyền rủa khổng lồ, cuộn xoáy quanh thanh đao trên tay. Chỉ trong chớp mắt, nó biến thành một thanh đại đao khổng lồ, đầy khí tức chết chóc, rực lên ánh đỏ đen như máu.
Ả lao thẳng tới Lan với tốc độ không thể theo kịp, tiếng cười của ả vang lên như tiếng hú của một con thú đã mất trí vì sức mạnh.
Trong góc nhìn của Lan, thế giới trước mắt cô như bị đọng lại. Mọi thứ chậm rãi đến mức kỳ lạ—cọng cỏ rung nhẹ, chiếc hộp cát tông rơi từ kệ xuống đất, và cả ả quỷ hồn đang lao tới với thanh đao khổng lồ. Mọi thứ như bị dừng lại trong một khoảnh khắc vĩnh cửu.
Lan nâng tay, bàn tay vấy máu—máu của chính cô và của kẻ địch. Ngón tay cô siết chặt lấy cây thánh giá trên sợi dây chuyền quanh cổ, một món quà của Vũ, người luôn ở bên cô. Ánh mắt Lan bừng lên một tia kiên định sắt đá, như thể vũ trụ này không thể lay chuyển cô.
"Ngân hà vĩnh hằng."
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng như một lời kêu gọi, phá vỡ không gian tĩnh lặng. Ánh sáng chói lòa bùng lên, xé toạc bóng tối xung quanh, để lộ ra một dải ngân hà đầy rực rỡ, như thể toàn bộ vũ trụ này đang đứng về phía cô.
Trong không gian tĩnh lặng bao trùm, Lan và ả quỷ hồn giờ đây bị kéo vào một thế giới khác—một không gian mà chỉ có hai kẻ này tồn tại, xa rời thực tại, như thể mọi thứ xung quanh đã bị xóa bỏ.
Quả là một khung cảnh tuyệt mỹ, song lại ẩn chứa sự chết chóc lạnh lùng. Ả quỷ hồn giờ đây bị giam cầm trong một chiều không gian hư ảo, nơi tựa như bầu trời vũ trụ bất tận. Những chòm sao lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, dải ngân hà trải dài tựa một bức tranh kiệt tác thần thánh. Thỉnh thoảng, ánh sao băng băng qua, để lại các tia sáng huyền ảo, đẹp đến mê hoặc.
Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ là chiếc mặt nạ ngụy trang cho tử thần đang chực chờ. Ở trong không gian này, không có lối thoát, không có sự cứu rỗi. Đó là lãnh địa của Lan, nơi bất kỳ kẻ xâm phạm nào cũng chỉ có một kết cục duy nhất: cái chết, trừ phi chúng hạ gục được chính chủ nhân của kết giới này.
Ả ta có thể cảm nhận rõ áp lực đang siết chặt từng hơi thở của mình, vẻ đẹp lộng lẫy giờ đây chẳng khác gì một nhà tù mênh mông, nuốt chửng tất cả hi vọng.
Sự bất an đó làm cho ả khựng lại, đôi mắt mở to nhìn xung quanh trong sự bối rối, cảm giác nguy hiểm từ sâu trong bản năng của chính ả bắt đầu dâng lên, lan tỏa dọc sống lưng, khiến cho thân thể nổi đầy gai ốc. Tuy nó không gian bao la của vũ trụ này đẹp, đẹp thật. Tuy vậy, ả quỷ hồn vẫn hiểu rằng, đây không phải là một không gian mà ả có thể kiểm soát.
Còn Lan, đứng đối diện với kẻ thù, không có chút sợ hãi, đôi mắt cô sáng lên một cách điên cuồng, ánh nhìn chứa đựng sự thách thức và khát khao đối đầu. Một nụ cười méo mó, nhưng lại đầy sức mạnh, nở trên môi cô, khiến ả quỷ hồn càng thêm khó hiểu, và chính bản thân cô cũng cảm thấy mình chẳng còn là con người nữa.
“Bây giờ,” Lan nói, giọng cô như vang vọng qua khoảng không trống rỗng, “Chỉ còn là sự đối đầu giữa sức mạnh thuần túy.”
Câu nói ấy dứt khoát, không một chút do dự, như một lời tuyên chiến không thể tránh khỏi.
Cán cân sức mạnh giờ đây đã lệch hẳn. Lan chỉ cần đứng từ xa, ung dung điều khiển những vì sao trên bầu trời, từng ngôi một rơi xuống như những nhát búa giáng thẳng về phía quỷ hồn.
Ở phía bên kia, ả quỷ hồn khốn khổ chống đỡ. Chỉ riêng việc né tránh cơn mưa tinh tú đã đủ khiến ả kiệt sức, vậy mà còn phải tìm cách áp sát Lan để kết liễu cô—lựa chọn duy nhất để lật ngược thế cờ. Nhưng khoảng cách ấy, với ả, giờ như một vực thẳm không đáy.
Không, chúng ta nên nhớ lại, và hiểu rằng, ả là một quỷ hồn cấp ‘bán Tướng’. Những cơ hội nhỏ nhoi nhất, dù chỉ kéo dài trong tích tắc, cũng là quá đủ để ả nắm bắt và xoay chuyển tình thế.
Vậy mà bây giờ, Lan đột ngột dừng lại, ngừng hẳn việc kéo mọi vì sao từ bầu trời xuống. Cô đứng im tại chỗ, không một chút phòng bị, như một mục tiêu dễ dàng đến mức khó tin. Đây là một cơ hội quá ngon ăn, một món quà từ kẻ địch mà ả không đời nào bỏ qua.
"Hahaha! Ngươi đã đầu hàng sao, thứ yếu đuối?"
Ả quỷ hồn rít lên, lao về phía Lan với tốc độ tối đa, thanh đại đao khổng lồ giương cao, ánh sáng đen đỏ trên lưỡi đao bùng lên rực rỡ. Khoảnh khắc ấy, chiến thắng dường như đã nằm gọn trong tay ả.
Song, mọi bất ngờ vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối.
Ngay trước khi thanh đại đao sượt qua khoảng cách cuối cùng, Lan ngước mắt lên. Đôi mắt cô ánh lên vẻ lạnh lùng, sâu thẳm, và nụ cười xảo quyệt nở trên môi như một lưỡi dao sắc bén.
"Nhà ngươi... đã dính bẫy rồi." Cô bật cười, bàn tay nắm chặt vào cây thánh giá mà niệm chú, “Hỏa Tinh cầu.”
Chỉ trong một tích tắc, một tiểu hành tinh khổng lồ bất ngờ xuất hiện, lao xuống như từ hư vô, chắn ngang giữa Lan và ả quỷ hồn. Tinh cầu đó rực cháy với sắc đỏ như máu, tỏa ra sức nóng khủng khiếp vượt xa cả mặt trời.
Là chủ nhân của tinh cầu này, Lan nghiễm nhiên miễn nhiễm với mọi sát thương từ nó. Nhưng với ả quỷ hồn, tình thế lại hoàn toàn khác. Lực hút từ hành tinh cuốn phăng ả vào vùng lõi bỏng cháy, nơi mọi thứ đều bị thiêu rụi thành tro tàn.
Đối với một quỷ hồn mang nguyên tố mộc như ả, sức mạnh này là tử địa. Chỉ trong chốc lát, tiếng gào thét của ả lịm dần, tan biến hoàn toàn vào ngọn lửa. Thế là quá đủ để đưa ả về nơi chín suối.
Chỉ cần duy trì thêm chút nữa thôi, Lan đã có thể ghi tên mình vào danh sách các cán viên đã đánh bại quỷ hồn chân vương. Thế rồi, một cơn đau sắc như lưỡi đao bất ngờ xé toạc lồng ngực, khiến cô khuỵu xuống, hơi thở nặng nề như thể từng nhịp đều bị rút cạn sinh lực.
Từ đống tro tàn của tinh cầu lửa vừa biến mất, bóng dáng cháy xém của ả quỷ hồn xuất hiện, khẽ đáp xuống mặt đất. Dù thân thể bị thiêu rụi đến mức khó nhận ra, nhưng ả vẫn còn sống—một điều chỉ có thể xảy ra với kẻ như ả.
“Chữa trị tuyệt đối” - kỹ năng mà chỉ có các kẻ mạnh mới sở hữu. Không cần nguyền lực, không cần thời gian, vết thương của ả đang dần lành lại ngay trước mắt Lan, như thể nỗi đau chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào linh hồn của ả.
Lan biết, cô không còn nhiều thời gian. Với chút sức tàn còn lại, cô dồn lực vào cánh tay giáp xác, con dao lóe sáng trong tay, sẵn sàng kết liễu ả quỷ hồn trước khi ả kịp hồi phục hoàn toàn. Khoảng cách chỉ còn một hơi thở...
Nhưng cuối cùng Lan vẫn chỉ là một cô bé, nên sức chịu đựng trong cơ thể của cô chỉ có hạn.
Trước khi mũi dao của Lan chạm tới mục tiêu, một cơn ho khan bật ra từ lồng ngực cô, rồi máu phun ra như dòng suối đỏ tươi. Mỗi hơi thở giờ đây giống như những nhát dao cắt xé bên trong phổi cô, khiến cô phải khụy gối, đôi tay run rẩy chống xuống đất.
Kết giới khổng lồ, các tinh cầu bị kéo xuống từ trời cao - mọi thứ đều đã rút cạn nguyền lực của cô. Một hồn sư mạnh mẽ nhất cũng chỉ duy trì được kết giới như vậy trong 3-4 phút. Còn Lan... cô đã vượt qua giới hạn từ lâu.
Từng mảnh kết giới vỡ vụn, rơi xuống như những mảnh kính phản chiếu ánh sáng lụi tàn, để lộ gương mặt đầy kinh ngạc của ả quỷ hồn. Dù thế, sự kinh ngạc đó chỉ kéo dài trong chốc lát.
Khi nhìn thấy kẻ thù của mình quỳ gối, máu đỏ thấm đẫm mặt đất, ánh mắt của ả quỷ hồn chuyển từ ngạc nhiên sang khinh bỉ. Nụ cười méo mó vặn vẹo hiện lên trên gương mặt đầy nham hiểm.
“Ra là vậy... Loài người bọn ngươi, cuối cùng, cũng chỉ là lũ rác rưởi mà thôi.”
Giọng nói của ả vang lên, đầy vẻ coi thường và giễu cợt, như một lưỡi dao khác đâm thẳng vào niềm kiêu hãnh mong manh còn sót lại của Lan.
Từ trên cao, ánh mắt của ả quỷ hồn rực sáng như ngọn lửa điên cuồng, thanh đại đao của ả vung lên, chém thẳng xuống nơi Lan đang khuỵu gối, yếu đuối và bất lực.
Tiếng cười man dại vang vọng khắp hành lang, cứ như mỗi nhát chém của ả không chỉ để giết, mà còn để tận hưởng từng giây phút thống trị. Khoảnh khắc chiến công đầu tiên kể từ khi được tái sinh của ả đã cận kề. Một kết thúc dễ dàng, nhanh gọn... hoặc ít nhất, ả đã nghĩ vậy.
Trong tích tắc, một luồng băng giá xuyên thẳng không khí, đánh bật thanh đại đao khỏi tay ả. Yuki, với ánh mắt rực lên như ngọn lửa thiêng, lao tới với tốc độ như bão tuyết, chắn trước Lan.
Một lần nữa, cô đã cướp đi khoảnh khắc đắc thắng của ả quỷ hồn, làm tan biến nụ cười bệnh hoạn đó. Đây đã là lần thứ tư ả quỷ hụt tay, và sự giận dữ trong ả bùng lên như ngọn lửa sắp thiêu rụi tất cả.
Trong khi đó, Yuki đứng thẳng giữa màn tuyết mờ ảo, đôi chân vẫn còn in vết băng sau khi cô thoát khỏi sợi dây trói ghê tởm của kẻ địch. Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt cô không hề rời khỏi Lan.
Cô đã chứng kiến tất cả—hai phút mười bảy giây ngắn ngủi mà Lan, một con người nhỏ bé, đã đối mặt với một quỷ hồn đáng sợ mà không chút run sợ. Những nỗ lực điên cuồng ấy, những giọt mồ hôi pha lẫn máu chảy trên má Lan, đã thắp lên một tia sáng trong trái tim đã nguội lạnh của Yuki.
Một con người bé nhỏ có thể liều mạng như thế này... Cớ gì một chân vương như ta lại phải khuất phục trước nỗi sợ?!
Lớp băng quanh cô bắt đầu nứt ra, từng mảnh tan vỡ, để lộ một sức mạnh khác đang trỗi dậy từ sâu bên trong. Không còn sự do dự, không còn ràng buộc.
Một cơn bão lạnh lẽo mà đầy kiên cường, như một vũ điệu của tử thần, bắt đầu hình thành quanh Yuki. Và lần này, cô sẽ chiến đấu không phải chỉ vì chính mình—mà còn vì cô bé con người kia, vì một ý chí nhỏ bé nhưng không bao giờ biết gục ngã.
Yuki liên tục lướt đi giữa những đòn tấn công của ả quỷ hồn với sự uyển chuyển tựa như một điệu múa giữa bão tố. Mỗi bước chân, mỗi cái xoay người của cô đều nhẹ nhàng, song lại mang theo một vẻ đẹp chết chóc, tựa như băng tuyết đang chế giễu ngọn lửa điên cuồng.
Đòn đánh thứ năm của ả quỷ hồn bị Yuki gạt phăng chỉ bằng một cú xoay cổ tay đơn giản, nhẹ tựa cánh hạc lướt gió. Tuy nhiên, chính sự dễ dàng ấy lại khiến ả bùng nổ trong giận dữ.
“Thứ chân vương hèn nhát!” Ả quỷ gào lên, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa cuồng nộ. “Ngươi chỉ biết né tránh thôi sao?! Hay ngươi sợ hãi đến mức không dám tấn công ta?!”
Yuki dừng lại một chút, đôi mắt xanh lạnh lẽo ngước lên nhìn thẳng vào kẻ đang điên tiết trước mặt. Nụ cười nhạt nhưng sắc bén nở trên môi cô, một nụ cười đầy ẩn ý, vừa như chế giễu vừa như khiêu khích.
“Ai bảo ngươi rằng ta chỉ biết né tránh?” Giọng cô trầm ấm song lại đầy lạnh lẽo, vang lên tựa tiếng thì thầm của cơn bão tuyết. Cô xoay người lại, đôi tay đặt nhẹ bên hông, từng tinh thể băng nhỏ bắt đầu xuất hiện, lấp lánh như ánh sáng phản chiếu trên tuyết đầu mùa. “Ta chỉ... đang khởi động mà thôi.”
Một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, cuốn tung bụi tuyết xung quanh. Không khí nặng nề bao trùm, và ánh mắt của Yuki dần trở nên sắc bén hơn. Rõ ràng, trò đùa đã kết thúc, và cuộc chiến thực sự vừa mới bắt đầu.
Hàng ngàn mảnh tinh thể nhỏ quanh cơ thể Yuki lấp lánh như ánh sao, dần dần tụ lại, xoắn xuýt quanh nhau thành một hình dạng rõ ràng. Khi tất cả kết thúc, trong lòng bàn tay Yuki xuất hiện một hạt giống trắng tinh, phát ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng trên tuyết. Hạt giống ấy mang một cảm giác chết chóc đến khó tả, giống hệt thứ mà Sỹ đã từng triệu hồi trước đó, nhưng lần này, nó mang theo một luồng khí lạnh càng sâu hơn.
“Tử vong chi chủng.”
Giọng Yuki trầm lạnh, như khắc lên không gian từ ngữ đầy ma mị. Đôi mắt vô hồn của cô chậm rãi nâng lên, nhìn thẳng vào ả quỷ hồn đang trừng mắt đáp trả. Một động tác nhẹ nhàng, Yuki nghiêng bàn tay, để hạt giống trắng ấy từ từ rơi xuống mặt đất.
Ngay khoảnh khắc hạt giống chạm đất, một ánh sáng chói loà bùng lên, sáng đến mức nhấn chìm cả bóng tối, kèm theo đó là âm thanh chát chúa tựa như tiếng thét giận dữ của hàng ngàn linh hồn. Cơn rung chuyển dữ dội kéo dài chỉ trong giây lát, khi ánh sáng dần lụi tàn, cảnh tượng hiện ra khiến cả không gian như đông đặc lại.
Cả khoảng không gian phía sau ả quỷ hồn giờ đây đã bị đóng băng hoàn toàn. Từng tảng băng khổng lồ trong suốt như pha lê mọc lên từ mặt đất, giam cầm ả quỷ hồn trong lớp băng vĩnh cửu lạnh lẽo. Ả vùng vẫy, đôi mắt đỏ rực đầy phẫn nộ, từng thớ cơ của ả run lên khi cố thoát khỏi nhà tù băng giá này. Nhưng càng cố để thoát ra, ả càng nhận ra sự vô ích của mình.
“Hừ, ngươi nghĩ thứ đá cuội rẻ tiền này có thể giam cầm ta sao?” Ả gằn giọng, nở một nụ cười, vừa giận dữ vừa chế giễu. “Ba phút, đây là tất cả những gì nó có thể làm. Và khi ta thoát ra, ngươi sẽ hối hận vì đã không kết liễu ta ngay bây giờ.”
Yuki chỉ nhìn ả, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt đầy lạnh lẽo, ánh mắt cô không hề lay động. “Ta không nhớ đã nói sẽ dùng nó để giết ngươi. Ba phút… là tất cả mọi thứ chúng ta cần.”
Lời nói ấy khẽ vang lên, nhẹ nhàng mà lại mang một sức nặng khiến ả quỷ hồn bất giác run rẩy. Phía sau Yuki, có bóng dáng khác dần bước tới, sẵn sàng cho đòn tất sát trong ván cờ mà cô đã khéo léo đặt ra.
Hiển nhiên, Yuki không phải kẻ khờ khạo lao đầu vào một trận chiến mà biết chắc mình sẽ chịu thất bại. Là một trong mười ba chân vương quỷ hồn, cô hiểu rằng trận chiến này không đơn thuần là sức mạnh, mà còn là sự kiên nhẫn và chiến lược.
Trong hai phút mười bảy giây mà Lan chiến đấu kiên cường trong kết giới đó, cô bé không chỉ cầm chân được ả quỷ hồn mà còn khéo léo tạo ra một hố đen nhỏ, dần dần làm suy yếu và phá vỡ cấu trúc của “rào chắn” kiên cố mà kẻ địch đã dựng lên.
Yuki biết rõ nhiệm vụ của mình. Việc còn lại của cô là câu giờ, kéo dài đủ lâu để mong đợi sự xuất hiện của bất kỳ ai có thể tiếp viện. Mỗi giây trôi qua, cô đều cân nhắc từng hành động, từng lời nói, chỉ để đảm bảo ả quỷ hồn không nhận ra mục tiêu thực sự của cả hai.
Một âm thanh chói tai từ một vụ nổ vang lên, kết giới bao bọc xung quanh ngôi trường rung lắc dữ dội, rồi dần dần đổ sụp. Đúng như Yuki đã nói, ba phút là tất cả những gì họ cần, Yuki hiểu, và cô hoàn toàn tin tưởng vào bản thân cũng cái kế hoạch điên rồ ấy.


0 Bình luận