Tập 01 - Cục Bảo An?
Chương 6.1 - Không có gì là ngẫu nhiên
0 Bình luận - Độ dài: 2,895 từ - Cập nhật:
Lan tỉnh dậy trong một không gian tối tăm, cảm giác mê man dần tan đi, nhưng sự hoảng loạn và cảnh giác thì không. Cô bật dậy, thở hổn hển, mắt nhìn xung quanh như một con thú hoang sợ hãi.
Cô nhận ra mình đang ở trong một nhà kho cũ kỹ, với không gian chật hẹp và đọng đầy bụi bẩn. Bốn bức tường loang lổ vết nứt, sàn nhà phủ đầy bụi đen, và những dụng cụ đã gỉ sét hoặc phủ đầy mạng nhện giăng tứ phía. Tất cả đều có dấu hiệu của sự bỏ hoang lâu ngày.
Lòng Lan dâng lên một nỗi lo sợ khôn tả. Cô không thể yên tâm cho đến khi biết chắc chắn rằng ả quỷ hồn kia không ở gần đây. Sự đe dọa vẫn còn vương vấn, dù cô có cố quên đi.
Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau, khiến cô giật mình quay lại.
"Nằm xuống nghỉ đi, nhóc con, chúng ta an toàn rồi."
Là anh Sỹ. Cảm giác lo âu trong Lan ngay lập tức vơi đi, tuy sự cảnh giác của cô vẫn chưa dứt. Cô vội vã bò lại gần Sỹ, ánh mắt lo lắng, đôi tay run rẩy đưa lên chạm vào người anh.
Khi nhìn thấy tình trạng của Sỹ, sắc mặt của cô tái đi ngay lập tức. Sỹ đang ngồi bệch xuống một góc nhà kho, dù máu vẫn đang tuôn ra từ vết thương trên bụng anh, mà anh vẫn ôm chặt cô bé con tin trong tay, như một hành động bảo vệ không thể thiếu.
Lan không nghe thấy lời của Sỹ, vì sự đau đớn trong cô đã lấn át tất cả. Nước mắt bắt đầu rơi, không thể ngừng được, cô vội vàng đặt tay lên vết thương của Sỹ, cố gắng cầm máu và ngừng xuất huyết cho anh. Mỗi động tác của Lan đều mang theo sự sợ hãi và bất lực.
Sỹ thấy được sự lo lắng trong mắt cô, anh vẫn cố gắng mỉm cười. Đưa tay lên xoa đầu cô, như một cách an ủi.
"Số anh mày chưa tận đâu, đừng có trưng ra cái vẻ mặt đó."
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại ấm áp và tràn đầy sự quan tâm. Anh hiểu rằng Lan còn rất trẻ, và những hành động khinh suất trong quá trình chiến đấu là điều không thể tránh khỏi. Anh chỉ muốn cô đừng tự trách bản thân nữa.
Sỹ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lan vẫn còn ở đây, và biết rằng, ít ra anh cũng đã giúp được cô bé phần nào. Anh trầm ngâm, tự hỏi liệu mình có thể làm được nhiều hơn nữa để bảo vệ cô bé này.
Ít ra, anh đã sửa chữa được một lỗi lầm lớn, và không để cho cô phải hối hận vì những gì đã xảy ra. Sự hy sinh của anh là điều cần thiết để bảo vệ người con gái ấy, không để cho cô phải gánh chịu thêm đau đớn nào nữa.
“Thôi, đừng lại gần anh, nóng quá. Mày nên lo cho con nhóc này trước đi.”
Sỹ nhẹ nhàng đặt cô bé xuống đất, để Lan có thể thấy rõ hơn tình trạng của cô. Các vết thương nghiêm trọng trên người cô bé đó đã được sơ cứu tạm thời, nhờ một lớp bụi mờ trắng, lạnh lẽo và có phần thô ráp đang khống chế độc tố đang dần lan toả ra.
Hơi thở yếu ớt, gần như đã ngừng lại trước đó, giờ đây đã dần ổn định. Cô bé giờ đang chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ yên bình như thể không còn điều gì có thể quấy rầy. Lan nhìn cô bé, rồi lại quay sang Sỹ, ánh mắt đầy lo lắng và không giấu nổi sự tò mò.
Sỹ hiểu ý, khẽ cười, nở một nụ cười nhạt.
“Sao, chưa từng thấy anh chữa thương bao giờ à? Nhìn vậy thôi chứ anh cũng là chủ sạp thuốc đấy.”
Thực tế, dấu hiệu nhiễm độc trên cơ thể cô bé đã được đóng băng, trong khi vết bầm tím và xây xát thì được băng bó cẩn thận. Điều này chứng minh Sỹ không nói dối.
Tuy vậy, sự an toàn tạm thời này không thể kéo dài lâu. Luồng khí nặng nề từ con quỷ kia đang dần tiếp cận, khiến bầu không khí xung quanh trở nên càng lúc càng căng thẳng. Sỹ cố gắng đứng dậy, nhưng vừa động đậy anh đã ho ra máu, khuỵu xuống đất. Vết thương trước đó đã tái phát, rách thêm một đoạn khi anh cố gắng vận động.
“Anh Sỹ!!!” Lan hét lên, khuôn mặt tái đi, hoảng loạn lao đến bên anh.
Mắt cô hoang mang nhìn anh, rồi lại nhìn xuống cô bé đang nằm bất động dưới sàn. Mọi thứ đang rối bời trong đầu cô. “Cảm nhận sự sống” báo hiệu rằng ả quỷ hồn kia đã tới rất gần, trong khi hơi thở của cô bé càng lúc càng nặng nề, báo hiệu cái chết đang đến gần. Sự đóng băng tế bào của Sỹ không thể kéo dài mãi, độc dược đang bắt đầu thích nghi được và tiếp tục tàn phá cơ thể nạn nhân xấu số.
"Sỹ, anh làm sao rồi?" Lan khẩn khoản hỏi, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng Lan vẫn còn hơi run rẩy.
Sỹ ngước lên, đôi mắt ánh lên chút ấm áp dù đang cực kì mệt mỏi. Anh chỉ mỉm cười nhìn cô, một nụ cười không vương chút chiến thắng hay niềm vui nào cả. Gương mặt anh tái nhợt vì vết thương, hơi thở yếu ớt như sắp lịm đi, nhưng trong đó lại có sự nhẹ nhõm của một người đã hoàn thành điều cần làm, dù phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.
"Lan, nghe anh nói." Giọng Sỹ vang lên, sắc bén đầy kiên quyết. Dù đang đau đớn vô cùng vì vết thương, anh vẫn kiên trì cố gắng ra lệnh cho cô. "Anh vẫn còn sức chiến đấu. Anh sẽ cầm chân ả ta một lúc nữa. Mày nghe anh, bế con bé chạy đi."
Lan đứng sững lại, đôi mắt đầy lo lắng và tuyệt vọng. Cô mở miệng như thể muốn phản đối nhưng không thể. Sỹ ngắt lời cô, nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên môi cô.
"Nhiệm vụ của các cán viên có hai loại: dễ và khó. Việc dễ—thanh trừng quỷ hồn, để anh lo. Việc khó—hộ tống con tin. Mày làm tốt việc đó đi."
Anh dừng lại, gương mặt không còn biểu cảm, như đã sẵn sàng đón nhận cái chết. Sỹ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt má cô, đôi mắt anh ánh lên một sự kiên định lạ thường, dù vết thương đang khiến anh gần như kiệt sức.
Lan không thể nói thêm bất cứ điều gì. Chỉ là tiếng thở dốc của cô vang lên trong không khí tĩnh lặng. Vì Sỹ đã ngắt lời cô một lần nữa, dựng lên một bức tường băng trong suốt giữa hai người.
"Nhóc muốn tìm được lẽ sống của riêng mình à? Vậy thì... hãy cứu thật nhiều người. Đừng để những thứ vô nghĩa nuốt chửng mình như anh…” Ngừng lại một chút nhìn Lan, Sỹ nhẹ nhàng đưa tay lên mặt cô mà kéo má của cô sang hai bên tạo thành một nụ cười “Hãy sống thay cả phần của anh và đừng quên... mỉm cười."
Tiếng nói của anh vừa dứt, một tiếng nổ vang lên từ đằng sau, khiến cả căn phòng rung chuyển. Cánh cửa nhà kho bị thổi bay, bụi mù mịt bao trùm khắp nơi, và bốn bức tường xung quanh chấn động dữ dội.
“Cuối cùng cũng tìm thấy các ngươi rồi.”
Quỷ hồn đã tìm ra ba người, trên khuôn mặt của ả hiện lên nụ cười toe toét đầy khinh miệt. Ả chậm rãi bước đến gần Sỹ, người đang chật vật gượng dậy. Tuy nhiên, ánh mắt của ả không hề đặt lên anh mà chỉ tập trung vào món vũ khí kỳ lạ trên tay, như thể Sỹ chỉ là một con mồi thật sự chẳng đáng bận tâm.
Mặc dù kiệt sức, không còn khả năng niệm chú hay sử dụng nguyền lực, nhưng Sỹ vẫn cứng rắn đứng đối diện với ả. Anh lục trong túi áo, lấy ra một lá bùa rồi dùng máu mình vẽ lên đó.
"Dùng máu ta làm thức ăn, mệnh lực ta làm liên kết. Hãy trở lại phục vụ ta, kẻ chi phối mùa đông - nữ vương của giá rét." anh cất giọng trầm đầy quyết tâm.
Ngay khi câu nói vừa dứt, ánh sáng chói lòa bùng lên khiến Lan phải nhắm chặt mắt. Một lát sau, khi ánh sáng tan đi, cô kinh ngạc trước cảnh tượng hiện ra. Lá bùa trên tay Sỹ đã biến đổi: từ những nét vẽ đơn sơ, từng cánh tay, đôi chân xuất hiện, rồi cuối cùng hình hài một cô gái với mái tóc ngắn, bộ váy bạc óng ánh cùng làn da trắng như tuyết hoàn thiện trước mắt.
Lá bùa cháy rụi, rơi xuống đất, để lại một nữ nhân đứng sừng sững đối diện ả quỷ hồn. Tuy gương mặt cô thể hiện sự từ bi, Lan vẫn cảm nhận rõ rệt luồng sát khí và sự căm hận tỏa ra từ cô gái này.
"Yuki, cầu xin em... hãy cho ta mượn sức mạnh," Sỹ nói, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng khi nắm lấy tay cô gái.
Yuki nhìn anh một hồi, rồi nhẹ gật đầu, đồng ý. Không để cho khoảnh khắc đó kéo dài thêm, ả quỷ hồn đột ngột lao tới, mảnh gỗ trên tay giờ đã vót nhọn thành dao, nhắm thẳng vào lưng Sỹ.
"Ngươi nghĩ ta sẽ đứng yên chờ ngươi chuẩn bị sao? Loài người thấp kém," ả gằn giọng, nụ cười ác độc nở trên môi.
Lưỡi dao đâm tới, nhưng bất ngờ bị chặn lại. Trước Sỹ, Yuki đã kịp chắn lấy đòn tấn công, ánh mắt từ hiền lành giờ đầy giận dữ, sát khí bùng lên mãnh liệt.
"Ngươi dám xúc phạm anh Sỹ? Thứ sâu bọ hèn mọn!" cô hét lớn.
Nói rồi Yuki trực tiếp tạo ra hàng chục mảnh băng sắc nhọn ném về phía ả quỷ hồn. Thế mà, một sự việc đã diễn ra ngoài dự tính của Yuki, ả dùng chính thân thể thuộc hạ của mình làm một lá chắn sống.
Một cơn tức giận bùng nổ trong lòng Yuki.
Ả quỷ hồn lùi lại, ánh mắt đầy căm tức, nhưng chưa kịp làm gì, cơ thể ả đã bị một sợi dây leo lớn phủ băng vĩnh cửu trói chặt theo cái ngoắc tay đầy nhẹ nhàng của Yuki.
“Ta ghê tởm loại cặn bã như ngươi,” Yuki bước chậm rãi về phía trước, trên tay trái tụ dần một quả cầu năng lượng màu trắng. Mỗi bước chân của cô, không khí quanh hành lang như lạnh thêm hàng chục độ, sàn nhà đóng băng dưới gót giày bạc. “Không một kẻ cầm quyền nào lại đem con dân của mình ra làm vật hiến tế.”
“Con dân của ta sinh ra là để phục vụ ta!” Ả quỷ hồn rít lên, ánh mắt điên cuồng. “Miễn ta còn sống, bọn chúng sẽ chết vì ta. Đó là luật!”
Những lời nói của ả chỉ khiến Yuki thêm khinh miệt. Cô giơ tay, tung quả cầu băng tuyết hủy diệt về phía ả. Một tia sáng lóe lên, chói lòa cả khu vực. Khi khói tan, Lan và Sỹ đều tin rằng ả quỷ hồn đã bị xóa sổ hoàn toàn.
Không, ả vẫn đứng đó, dù bụng đã bị đục thủng một lỗ lớn. Một nụ cười nhăn nhở hiện lên, giọng ả đanh lại.
“Ngươi không biết sao? Loài mọt gỗ bọn ta, dù chỉ là thứ nhỏ bé hèn mọn, vẫn có một điểm đặc biệt... Ta có thể là chân vương yếu nhất trong các ngươi, nhưng hãy nhớ lấy điều này: kẻ nào đặt chân vào lãnh địa của ta thì chỉ có hai kết cục—hoặc quỳ gối phục tùng, hoặc hóa thành một phần của ta. Ngươi nghĩ mình ngoại lệ sao?”
Sỹ giật mình nhớ lại một báo cáo về loại quỷ có khả năng hợp nhất với lãnh thổ. Tiêu diệt thân xác sẽ vô ích vì toàn bộ khu vực đã trở thành cơ thể của ả.
Ả dần hóa cái thân xác giả tạo đó thành làn khói đen, biến mất vào không trung. Sỹ và Yuki sững người, nhận ra kẻ địch không dễ đối phó như họ nghĩ. Trong lòng Sỹ trỗi lên một nỗi bất an: làm sao hạ gục được một kẻ đã hợp nhất với toàn bộ không gian quanh mình?
Nhưng điều khiến anh bối rối hơn cả là sự yên ắng kỳ lạ. Không có bất kỳ dấu hiệu hay luồng khí nào báo hiệu sự hiện diện của ả quỷ hồn. Lạ thật... tại sao mình không cảm nhận được gì cả? Sỹ tự hỏi, trán anh bắt đầu đổ mồ hôi. Cảm giác như thời gian đột ngột chậm lại, từng giây trôi qua dài như cả phút.
Trong khi đó, ánh mắt Sỹ bất chợt bắt gặp Yuki. Cô đang quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập hoảng hốt như vừa chứng kiến điều gì kinh khủng xảy ra ngay trước mắt. Có chuyện gì đã xảy ra mà mình không biết ư? Sỹ thầm nghĩ, đôi tay nắm chặt thanh gươm hơn bao giờ hết, trong khi nỗi lo sợ vô hình bắt đầu bao trùm lấy anh.
“Anh Sỹ, đằng sau!!!”
Đó là tất cả những gì Sỹ có thể nghe thấy từ Yuki trước khi mọi thứ trở nên mờ nhòa trong cơn đau buốt. Một tiếng "phập" lạnh lẽo vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, và lưỡi dao sắc lẹm của ả quỷ hồn đã cắm sâu vào ngực anh.
Sỹ khựng lại, máu từ miệng anh phun ra từng dòng nóng hổi. Đôi bàn tay run rẩy cố vươn lên chạm vào lưỡi dao vẫn còn cắm trong lồng ngực. Tất nhiên, ả quỷ hồn không cho anh cơ hội. Ả rút mạnh con dao ra, khiến máu bắn tung tóe, rồi tàn nhẫn đạp anh ngã xuống đất.
Giữa cơn đau xé gan xé ruột, Sỹ chỉ còn biết quỳ sụp, một tay ôm lấy ngực, tay kia gắng chống xuống mặt đất để không ngã hẳn. Hơi thở anh đứt quãng, gấp gáp, từng ngụm không khí như lưỡi dao sắc cắt vào phổi, đôi mắt anh vẫn trừng trừng nhìn ả với ngọn lửa căm phẫn.
Yuki lao tới trong tuyệt vọng, nhưng chẳng kịp. Mười rễ cây từ mặt đất trồi lên, vươn ra như những chiếc móng vuốt quỷ dữ, quấn chặt lấy đôi chân cô. Dù vùng vẫy hết sức, Yuki chỉ có thể bất lực nhìn ả quỷ hồn cười khanh khách, ánh mắt man dại lấp lánh sự khoái trá.
Ả dẫm lên cơ thể Sỹ như một dấu chấm hết cho sự kháng cự. Tay cầm thanh đoản đao, ả giơ lên cao, giọng nói vang vọng trong không khí.
"Xong đời một đứa."
Yuki nhắm chặt mắt, không dám đối diện với cảnh tượng đau lòng đang chờ đợi mình. Cô run rẩy, nghe tiếng gió rít lạnh lùng và chờ đợi âm thanh tàn khốc kế tiếp. Giây phút ấy kéo dài mãi, im lặng đến mức cô không thể không mở mắt ra.
Cảnh tượng trước mặt khiến cô sững sờ. Thanh đoản đao sắc bén của ả quỷ hồn đã bị chặn lại, không phải bởi ai khác mà chính là Lan. Đôi bàn tay của Lan rực lên ánh sáng kỳ lạ, biến đổi thành những lưỡi dao sắc lạnh được tạo ra từ nguyền lực, chặn đứng lưỡi đao chỉ cách cổ họng của cô một khoảng gang tay.
Nhưng điều bất ngờ hơn chính là vị trí của Lan. Cô không đứng cách xa, mà đang đứng chính xác tại nơi Sỹ vừa ngã quỵ, chặn đứng thanh đao của ả như một lá chắn vững chắc. Đôi mắt Lan ánh lên sự kiên định không thể lay chuyển, mà cũng là một sự căm thù ngút ngàn.
Phía sau bức tường băng ấy, Sỹ đang nằm bất tỉnh, gương mặt tái nhợt vì mất máu. Một lá bùa nhỏ cháy dở trượt ra khỏi túi áo của Lan, đáp nhẹ xuống đất ngay trước mắt Yuki.
“Bùa đổi xác!”
Yuki thốt lên trong sự ngỡ ngàng. Lan đã dùng chính lá bùa quý giá ấy để hoán đổi vị trí của mình với Sỹ, cứu anh khỏi lưỡi đao tử thần. Tuy vẫn còn sự sợ hãi đọng trên gương mặt của Lan, nhưng cô vẫn nhìn thẳng về phía trước.


0 Bình luận