• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Cục Bảo An?

Chương 6.3

0 Bình luận - Độ dài: 3,440 từ - Cập nhật:

    Mọi nỗ lực của Lan và Yuki, bao gồm cả cái kế hoạch mà đã được Lan lên kế hoạch một cách nhanh chóng và có phần mạo hiểm ấy, chỉ cần một sơ suất, kế hoạch sẽ tan thành mây khói. Nhưng nỗ lực và sự liều lĩnh của cả hai đã không phí công vô ích. Bởi vì  bây giờ, không chỉ một, mà có tận hai bóng hình xuất hiện giữa chiến trường đang rực lửa - Phong và Vũ.  

    Phong bước đến với dáng vẻ lạnh lùng và đầy uy nghiêm, đôi mắt như chim ưng của anh quét qua toàn bộ chiến trường, quan sát mọi thứ với sự điềm tĩnh đến đáng sợ. Trong khi đó, Vũ vội vã chạy thẳng đến chỗ Lan đang nằm gục dưới đất, cơ thể cô bé đẫm máu và kiệt sức. Gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng khi cúi xuống, đôi mắt anh dịu lại.  

    “Anh… anh Vũ, cả anh Phong nữa.” Lan thều thào, đôi môi run rẩy đó vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt, “em đã cố gắng cầm chân ả ta…”  

    “Anh biết.” 

    Vũ khẽ gật đầu, giọng nói của anh vừa nhẹ nhàng, vừa mang theo một nỗi đau xót xa. Anh nhìn cơ thể nhỏ bé của Lan, bàn tay anh run rẩy khi nhẹ nhàng bế cô bé lên. Vũ ngừng lại một chút, ánh mắt tràn ngập yêu thương, cuối cùng chỉ thốt lên một câu, nhưng từng chữ đều chứa đựng tất cả sự tự hào anh dành cho cô  

    “Nghe anh này, em đã làm rất tốt rồi. Còn lại… hãy để bọn anh lo.”  

    Lan khẽ nhắm mắt, cô bé lịm dần đi. Trước khi chìm vào hôn mê, cô vẫn nở một nụ cười mỏng manh. 

    “Em muốn ngủ… một chút…”  

    Vũ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô bé như một lời hứa thiêng liêng. 

    “Ngủ ngoan nhé, Lan. Phần còn lại… giao cho bọn anh.” 

    Đặt Lan sang một bên, ánh mắt Vũ đổi khác hoàn toàn. Sự dịu dàng biến mất, thay vào đó là ánh lửa bừng lên như thể có cả một cơn bão cuồng nộ bị dồn nén từ lâu. Anh quay lại, đối diện với Yuki và Phong. Không cần nói lời nào, chỉ một cái gật đầu nhẹ giữa ba người cũng đủ hiểu-đã đến lúc phản công.

    Nhưng kẻ nhanh nhất lại chính là ả quỷ hồn. Vừa phá vỡ lớp băng vĩnh cửu như một kẻ điên, ả lao thẳng về phía Vũ – người mà ả cho là yếu nhất trong nhóm. Thanh đại đao khổng lồ của ả vung lên, ánh thép sắc lạnh hạ xuống với ý đồ đoạt mạng anh trong nháy mắt.  

    Tuy nhiên, có một điều mà ả không bao giờ hiểu được. Hai kẻ vừa đến không phải là những kẻ tầm thường. Cả Phong và Vũ đều là cấp “Tướng”, họ đều là chiến binh tinh anh sở hữu một thứ sức đầy huỷ diệt và áp đảo kẻ thù.  

    “Mày... quá chậm.” Vũ cất giọng lạnh lùng, tựa như một bản án tử được tuyên thẳng vào mặt ả quỷ.  

    Một âm thanh sắc bén vang lên giữa không trung. Trước khi ả kịp nhận ra chuyện gì, cánh tay phải của ả đã bị chém gọn. Hai lưỡi dao Kukri sáng loáng trên tay Vũ lóe lên trong ánh sáng le lói. Chỉ bằng một đòn duy nhất, anh chém phăng cả bàn tay của ả cùng thanh đại đao đang cầm, tất cả rơi xuống đất trong tiếng kim loại va chạm khô khốc.  

    Ả quỷ hồn đứng chết lặng, đôi mắt kinh hoàng nhìn xuống cánh tay giờ đây chỉ còn lại phần gốc. Kinh nghiệm chiến đấu của ả trong hàng trăm năm không đủ để lý giải tại sao lại có kẻ nhanh và chính xác đến thế. Ả vội vàng cố chữa trị, huy động mọi sức mạnh còn sót lại để tái tạo phần cơ thể bị mất.  

    Nhưng Vũ chỉ nhếch mép cười. Anh ngoái đầu lại, đôi mắt ánh lên sự coi khinh đến cùng cực, tựa như một loài mãnh thú vừa săn uy được con mồi. Lưỡi anh thò ra một chút, liếm nhẹ máu của ả trên môi, trước khi buông một câu niệm chú sắc lạnh.

    “Hồn Huyết.” 

    Ngay khi Vũ niệm chú xong, từng từ một vang lên, một ngọn lửa màu xanh bùng lên từ vết thương của ả quỷ hồn. Ngọn lửa lan nhanh, bám lấy phần cánh tay bị cắt đứt của ả, cháy dữ dội với sức nóng đáng sợ. Ả hét lên trong đau đớn, toàn bộ cơ thể run rẩy vì không thể khống chế ngọn lửa.  

    Mọi nỗ lực tái tạo cánh tay của ả bị dập tắt hoàn toàn. Ngọn lửa không chỉ phá hủy phần thân thể, mà còn đốt cháy sâu vào linh hồn của ả, khiến cho việc hồi phục trở thành điều bất khả thi.  

    Cảm giác đau đớn tột cùng xâm chiếm lấy ả, nhưng còn đáng sợ hơn cả nỗi đau ấy là... sự sợ hãi. Kể từ khi bị phong ấn cách đây nửa thế kỷ, đây là lần đầu tiên ả quỷ cảm nhận được hơi thở của cái chết gần kề đến vậy.

    Gương mặt vặn vẹo của ả đầy kinh hoàng, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía Vũ, giờ đây tất cả những gì ả nhận lại chỉ là một nụ cười lạnh ngắt – nụ cười của kẻ nắm quyền sinh sát trong tay.  

    Vũ bước từng bước chậm rãi, ánh mắt vô cảm của anh như lưỡi dao lạnh lẽo xuyên thấu linh hồn kẻ đang lăn lộn dưới đất. Bầu không khí xung quanh đột nhiên như đóng băng, mỗi bước chân của anh đều mang theo áp lực khiến ả quỷ hồn không thể thở nổi.  

    Khi Vũ dừng lại ngay trước mặt ả, anh cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt trống rỗng của anh chiếu thẳng vào đôi mắt ngập tràn nỗi khiếp đảm của ả. Một khoảng lặng chết chóc kéo dài trước khi giọng nói lạnh như băng của anh cất lên, từng từ sắc lẹm như lưỡi dao.  

    “Mày nên cảm thấy may mắn… vì tao bị cấm tham gia ‘thanh trừng’. Nếu không…” Vũ hơi nghiêng đầu, một nụ cười mỏng tràn đầy khinh miệt nở trên môi, “…giết một kẻ yếu đuối như mày, tao làm mười lần, không, trăm lần cũng được. Mà chẳng cần chớp mắt.”

    Ả quỷ hồn run rẩy, đôi mắt đầy kinh hãi giương lên nhìn Vũ. Đó không chỉ là ánh mắt của một kẻ bị áp chế, mà còn chứa đựng sự bối rối, hàng vạn câu hỏi chưa thể giải đáp. Ả muốn nói gì đó – một lời thỉnh cầu, một lời thách thức, hay chỉ đơn giản là cầu xin sự khoan dung. Nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.  

    Ả không thể nói được. Cơn đau thấu tận linh hồn và nỗi kinh hoàng mà Vũ mang lại đã vượt quá sức chịu đựng của ả. Lời nói cuối cùng chưa kịp thốt ra đã tan biến, chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt lẫn trong tiếng thở đứt quãng, tựa như tiếng của một kẻ đang đối mặt với vực thẳm của sự tuyệt vọng.  

    Rồi Vũ cúi xuống bế Lan đang trong tình trạng hôn mê sâu lên, anh quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau ánh nhìn trống rỗng của ả quỷ hồn – một ánh nhìn mà ngay cả cái chết cũng không thể giải thoát.  

    Khi bước ngang qua Phong, Vũ cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế thứ cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng. Anh cảm nhận được một sự đè nén đau đớn trong lồng ngực, nhưng cũng không để dòng lệ lặng lẽ trào ra từ mắt anh.  

    Đột ngột, một cái vỗ vai từ Phong khiến anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Khi ngước lên, trước mặt Vũ là một Phong đang đứng sừng sững, ánh mắt bừng bừng lửa giận, mà ẩn sâu trong đó lại là sự đồng cảm sâu sắc.  

    "Cảm ơn anh, Vũ. Vì đã để lại con ả này cho tôi," Phong nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm. Cậu siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc như dao hướng về phía ả quỷ hồn đang cố gắng đứng dậy từ đống đổ nát. "Tôi hứa sẽ đánh thay cả phần của Lan. Sẽ không để ả chết dễ dàng."

    Vũ chỉ gật đầu nhẹ, không quay đầu lại. Anh giấu đi cảm xúc trên khuôn mặt, và trong giọng nói trầm đều đó, người ta có thể cảm nhận được cả sự phẫn nộ lẫn hy vọng.

    "Phiền đến anh rồi, đội trưởng."

    Nói xong, Vũ lặng lẽ bước tiếp, bóng lưng anh khuất dần trong bầu không khí căng thẳng. Sau lưng anh, Phong bước về phía trước, áp lực tỏa ra từ cơ thể cậu như một ngọn lửa sắp bùng nổ, báo hiệu cơn thịnh nộ mà ả quỷ hồn sắp phải đối mặt.

    Sau khi Vũ tiến vào căn nhà kho cũ để giải cứu con tin còn đang nằm bên trong, Phong dứt khoát tiến về phía ả quỷ hồn. Cậu không vội vàng, từng bước chân chậm rãi mà lại mang nặng một màu đen tối như một bản án tử hình. Đôi mắt lạnh lùng, đầy khinh thường của Phong không rời khỏi ả một giây nào.

    Dừng lại giữa sân trường, Phong vẫn giữ ánh nhìn xuyên thấu vào kẻ trước mặt. Không một chút động lòng trước biểu hiện đau đớn và sợ hãi của ả, cậu từ từ rút thanh Định Nam Đao ra khỏi vỏ, ánh thép sắc bén phản chiếu tia sáng lạnh lẽo giữa không gian bị bao trùm bởi sự im lặng đến ngột ngạt. Giọng Phong trầm, từng chữ đều đặn như búa nện.

    "Tao thừa biết cái cơ thể mày đang dùng chỉ là một vỏ bọc, một thứ thế mạng rẻ tiền. Giết mày bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì."

    Phong cười nhạt, bước thêm một bước nữa khiến ả quỷ hồn bất giác lùi lại, sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt méo mó của ả. Và tất nhiên, Phong sẽ không để ả thoát khỏi tầm mắt. Nụ cười lạnh lùng biến mất, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh như dao.

    "Nhưng..." Anh vung nhẹ thanh đao, lưỡi dao như cắt toạc cả không gian. "... nếu tao biến cả khu vực này thành địa ngục, liệu cơ thể thật sự của mày có chịu nổi không, hả?"

    Câu hỏi của Phong không cần câu trả lời. Bởi lẽ, ngay khoảnh khắc đó, ngọn lửa chiến ý của cậu đã lan tỏa khắp không gian, đẩy ả quỷ hồn vào đường cùng của sự tuyệt vọng.

    “Hỏa Diệm – Thanh Viêm.”

    Phong giương cao thanh Định Nam Đao, mũi kiếm chĩa thẳng xuống mặt đất khi giọng cậu trầm trầm niệm chú. Một ngọn lửa màu xanh bùng lên từ lưỡi kiếm, ánh sáng của nó làm cả không gian như bị bóp méo. Phong ngước nhìn kẻ thù, đôi mắt đầy lạnh lẽo như xoáy sâu vào linh hồn của ả.  

    “Mày không cần nhớ tên tao đâu,” Phong nói, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười tàn độc. “Thứ hạ đẳng như mày không xứng để bẩn tên của tao.”

    Ngay khi dứt lời, Phong cắm mạnh thanh kiếm xuống đất. Một tiếng phập vang lên, và ngay sau đó, một ngọn lửa xanh bùng nổ như sóng xung kích, rồi nhân thành các ngọn lủa nhỏ hơn, cuốn phăng mọi thứ trên đường nó đi qua. Ngọn lửa mạnh đến mức Yuki, dù đứng cách xa chiến trường, cũng phải khuỵu chân xuống để giữ thăng bằng.  

    Bề mặt sân trường rung chuyển. Ả quỷ hồn, trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị bao trùm bởi sáu ngọn lửa lớn, bao phủ quanh tứ chi, đầu và cơ thể của ả. Ngọn lửa đó không chỉ thiêu đốt cơ thể giả tạo của ả mà còn moi ra sự thật. Phong cười khẩy, ánh mắt sắc bén nhìn xuống mảnh đất đang bị đốt cháy.  

    “Như tao đoán, mày giấu trái tim thật ở ngay giữa huyệt đạo này. Để tao xem nào.” 

    Phong vung mạnh kiếm lên. Từ dưới lòng đất, một trái tim khổng lồ màu đen đỏ lấm tấm vảy xù xì bị lôi ra, vẫn đang co bóp yếu ớt. Nhưng thay vì để nó bị thiêu rụi một cách đơn giản, Phong lại xoay thanh kiếm trong tay, ánh mắt đầy vẻ thích thú tàn nhẫn.  

    Cậu bắt đầu từng nhát chém, xé toạc trái tim của ả ra thành từng mảnh nhỏ. Mỗi lần lưỡi kiếm sắc lẹm rạch vào, ngọn lửa xanh lại bùng lên dữ dội hơn, và tiếng gào thét đau đớn đến rợn người từ ả quỷ hồn vọng khắp không gian. 

    Ả quằn quại trong biển lửa, toàn thân bị thiêu thành một cục than đen thui, tuy ngọn lửa sinh mệnh của ả sắp cạn, ả vẫn cố lê lết về phía Phong. Dù sắp tan biến, ả vẫn giơ bàn tay run rẩy, túm lấy gấu quần anh, thì thào trong hơi thở cuối cùng.

    “Ngài ấy... sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi...” 

    Phong cúi xuống, nhìn ả bằng ánh mắt khinh bỉ xen lẫn thờ ơ.  

    “Mày nói ngài nào cơ? Nếu giỏi thì gọi hắn đến đây. À mà, có vẻ mày chẳng còn đủ sức làm được nữa rồi nhỉ.”

    Dứt lời, Phong vung mạnh thanh kiếm. Lưỡi đao sắc ngọt cắt phăng đầu của ả quỷ hồn, chiếc đầu lăn lông lốc vài vòng trước khi tan biến vào hư không. Không một lời cầu xin, không một dấu vết để lại.

    Phong đứng lặng nhìn Vũ từ từ tiến ra từ nhà kho. Ánh sáng yếu ớt hắt lên bóng dáng anh, một tay ôm Lan chặt vào lòng, tay kia kéo theo hai chiếc cáng tạm bợ, trên đó là Sỹ và cô bé bị bắt làm con tin, cả hai được cố định cẩn thận bởi lá “bùa vận chuyển” ánh lên màu lam mờ nhạt.  

    Khi đi ngang qua Phong, Vũ bất chợt dừng lại. Trên chiếc cáng, Sỹ yếu ớt mở mắt, đôi môi khô khốc cố gắng mấp máy từng từ.

    “Cảm ơn... anh, đội trưởng.”  

    Phong không đáp, ánh mắt cậu chỉ lướt qua người đồng đội đang kiệt sức của mình. Sự im lặng của Phong không phải lạnh nhạt mà là một sự đồng tình, một lời khích lệ ngầm mà cậu không muốn thể hiện qua lời nói.  

    Chỉ đến khi Vũ trao lại ba người bị thương cho Yuki – người đang đợi sẵn để dẫn họ ra xe cứu thương của trụ sở, Phong mới cất giọng.  

    “Lan, con bé đã làm rất tốt công việc rồi, phiền anh chăm sóc con bé, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho phần còn lại.” 

    Lời nói của Phong vang lên như một lời tuyên thệ, không phải dành cho Vũ hay bất cứ ai, mà cho chính bản thân mình. 

    Nhưng Vũ đâu dễ để người đội trưởng của mình gánh vác tất cả một mình. Anh quay lại, nhìn thẳng vào Phong, ánh mắt kiên định như muốn nhấn mạnh từng lời nói.  

    “Đây không phải lần đầu tôi và anh làm việc chung, càng không phải lần đầu chúng ta đối mặt với đám nguyên lão. Thế nên, lần này, tôi và anh sẽ cùng chịu trách nhiệm.” 

    Phong vẫn im lặng. Gương mặt lạnh lùng thường trực của cậu không thay đổi, nhưng sâu bên trong, cảm xúc như một dòng nước xiết đang cuộn trào. Phong thấy nhẹ nhõm khi đã kịp thời cứu Lan, khi giữ được lời hứa sẽ luôn bảo vệ cô bé.

    Nhưng niềm vui ấy lại bị xâm chiếm bởi nỗi hối hận, bởi hình ảnh một cô bé còn quá non trẻ, giờ đây lại mang trên mình những vết thương mà ngay cả những cựu binh lão luyện cũng khó mà gánh nổi.  

    Vũ hiểu được trong Phong đang chất chứa cái gì. Không cần cậu nói, Vũ đã tiến lại gần, đặt một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Phong, giọng anh mang theo sự cảm thông, nhưng cũng đầy khích lệ.

    “It nhất, chúng ta đã làm được. Đã cứu được mọi người, đã giữ đúng lời hứa với Lan.”  

    Nói đến đây, Vũ vỗ mạnh hơn lên vai Phong, nụ cười vừa thoáng hiện trên môi anh như muốn xua tan bầu không khí trầm lắng.  

    “Thôi nào, mọi chuyện đã qua rồi. Giờ để tôi giải trừ ‘Rào chắn’. Sau đó, chúng ta đến bệnh viện thăm Lan và Sỹ nhé. Tôi nghĩ con bé sẽ muốn nghe vài lời động viên từ đội trưởng của mình đấy.”

    Lời nói của Vũ, đơn giản mà đầy ý nghĩa, dường như đã kéo Phong trở lại thực tại. Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn người đồng đội như muốn thầm cảm ơn. Giữa những hỗn loạn và trách nhiệm, họ vẫn luôn là chỗ dựa cho nhau, không chỉ trong chiến đấu mà cả trong mọi khoảnh khắc yếu lòng nhất.  

    Sau khi Vũ và Phong giải trừ “rào chắn” rồi rời đi, không gian dần trở về vẻ yên tĩnh đến đáng sợ. Tuy nhiên, bóng tối chẳng kéo dài bao lâu, khi một bóng người đội mũ trùm khẽ hiện ra từ mái của tòa nhà B. Kẻ đó nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp đất mà chẳng để lại bất cứ tiếng động nào, như một cơn gió lạnh lẽo lướt qua.  

    Hắn tiến lại gần cái xác đã cháy đen đang dần dần tan biến của ả quỷ hồn, ánh mắt ẩn sau chiếc mũ trùm thấp thoáng tia chán ghét.  

    “Chậc... giao việc cho một thứ vô dụng như mày đúng là sai lầm mà,” hắn cất tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy mỉa mai.  

    Kẻ đó cúi người, giẫm mạnh lên phần đầu còn sót lại của ả quỷ hồn. Âm thanh vỡ vụn phát ra dưới chân hắn, nhưng nụ cười đầy khinh miệt vẫn không rời khỏi đôi môi.

    “Dù sao... mày cũng không hoàn toàn vô dụng. Ít ra mày cũng giúp tao giải khuây một chút, trước khi màn kịch thực sự bắt đầu.”

    Hắn từ từ kéo mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi. Không phải quỷ hồn, cũng chẳng phải linh thể, mà là một con người bằng xương bằng thịt. Mái tóc nâu nhạt được cắt gọn gàng khẽ rung rinh trong gió. Gương mặt đẹp trai mà lại đầy vẻ đểu cáng nhếch lên một nụ cười khốn nạn, đôi mắt rực lên sự toan tính như một con sói chực chờ vồ mồi.  

    “Sắp tới,” hắn khẽ thì thầm, tựa như đang nói với chính mình, nhưng từng lời lại như nhát dao sắc lạnh.  

    “Sẽ là ngày tàn của ‘Cục Bảo An Siêu Nhiên’. Tự tay tao sẽ hủy diệt cái nơi chết tiệt đó.” 

    Hắn rút từ túi áo hoodie ra một tấm thẻ nhân viên vấy máu. Ánh trăng soi rõ dòng chữ “Phạm Mai Lan” cùng gương mặt cô bé trên tấm thẻ. Kẻ đó liếm môi, nụ cười nham hiểm càng trở nên đáng sợ.  

    “Phạm Mai Lan, nhỉ? Con bé đó chiến đấu hào nhoáng thật đấy. Có lẽ tao nên đẩy nhanh kế hoạch để có được con bé đó thôi. Dù gì một cựu cán viên như tao cũng cần một con cờ trong trụ sở chết tiệt này mà.”  

    Nói rồi, hắn nhét tấm thẻ vào túi, quay lưng rời khỏi hiện trường. Bóng dáng hắn dần tan biến vào bóng tối, nụ cười khả ố vẫn còn hiện rõ như một lời cảnh báo.  

    Sắp tới, không chỉ Lan hay Phong, mà cả “Cục Bảo An Siêu Nhiên” sẽ phải đối mặt với một cơn cuồng phong dữ dội. Một kẻ phản bội từ bóng tối đã sẵn sàng gieo rắc thảm họa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận