Trí là một kẻ mạnh, điều đó là không ai có ý kiến gì hết, đồng nghĩa với việc hắn là một kẻ rất mưu mô và xảo trá. Rất ít cán viên trong Cục bảo an hiểu hắn đang nghĩ hay đang suy tính cái gì, tất cả hiện ra chỉ là nụ cười và cách nói chuyện ẩn ý đầy khiêu khích của hắn.
Nhưng những người nắm thóp được hắn, không phải là không có.
Từ phía dưới chân Trí trồi lên một con voi màu trắng, không kịp phản ứng trước đòn tấn công bất ngờ này, Trí đã bị hất bay ra xa mấy mét như một con gián, cũng có nghĩa là Lan đã được cứu.
Nhìn về hướng giọng nói phát ra, ân nhân của Lan dần dần lộ diện, một cậu thanh niên trẻ, có lẽ là tầm mười tám, đôi mươi. Nổi bật với mái tóc trắng cùng với một gương mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt anh như một lưỡi dao lạnh lẽo nhìn thẳng xuống.
Giương đôi mắt sắc bén đầy khiêu khích về phía Trí, khoé môi anh ta khẽ cong lên thành một cái nhếch mép đầy khinh bỉ, hơi nhướn một bên lông mày lên, vừa đi với tư thế chắp hai tay ra sau lưng, anh nói với giọng đầy chế nhạo xen chút kinh tởm.
“Ông chú suốt ngày lên mặt dạy đời nào là tôn trọng phụ nữ, nào là ‘phẩm giá quý ông’, mà giờ lại giở trò bỉ ổi thế này? Vã quá thì đi kiếm quán tay vịn còn đỡ nhục hơn làm trò hề này đấy!”
Trí đứng dậy, hắn hơi nhướn mày nhìn về cậu thanh niên, lúc này nhìn xuống với đôi mắt như nhìn thấy cỏ rác, làm cho Trí thoáng chút ngạc nhiên..
“Ai da, Sỹ à, ngọn gió nào đưa cậu đến đây?”
Sỹ không đáp lại câu hỏi của Trí, cậu nhẹ nhàng lại gần để mà đỡ Lan với Vũ dậy, anh nhìn về Vũ lúc này đang trông rất tàn tạ mà nói với tông giọng hối lỗi, nhưng vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉa mai đấy.
“Thật ngại quá, được anh nhờ đi cùng mà tôi lại bận chút việc riêng. Đành để anh gánh hết, vất vả cho anh rồi, Vũ… nhưng mà trông anh quen chịu khổ mà, nhỉ?”
“Không sao, cảm ơn cậu vì đã đến kịp lúc. Lan giờ ra sao rồi?”
Câu trả lời của Vũ làm cho Sỹ vừa thấy buồn cười, vừa thấy Vũ đáng thương.
Ồ, anh ta vẫn còn sức để lo cho người khác cơ à? Kiểu này là kiểu dễ chết sớm lắm.
Không cần Sỹ trả lời, vì Lan đã quỳ xuống bên cạnh Vũ, đôi tay run rẩy khi đưa lên cầm máu từ vết thương hở. Khuôn mặt cô tái nhợt, ánh mắt đầy lo lắng quét qua từng vết thương trên người anh.
Nhịp thở cô gấp gáp, như thể cảm nhận được nỗi đau mà anh đang chịu đựng. Đôi mắt thường ngày tinh nghịch giờ đây ánh lên nỗi bất an sâu sắc, những tia sợ hãi lẩn khuất trong đó như muốn nói rằng cô sợ anh sẽ gặp bất trắc.
Lan cúi xuống sát hơn, cẩn thận xử lý từng vết máu, đôi môi mím chặt, cố giữ bình tĩnh để không run rẩy thêm nữa, nhưng bàn tay vụng về của cô đã phản bội điều đó..
Hai thanh gươm bất ngờ lao nhanh về phía Sỹ, Trí lúc này đã hoàn hồn mà tiếp tục tiến lên tấn công anh. Sỹ thở dài, anh tự đóng băng cánh tay phải bằng lớp băng vĩnh cửu để mà giơ lên đỡ lấy cú chém từ hai thanh kiếm của Trí.
Một tiếng keng đầy khô khốc vang lên, tác động từ đòn chém của Trí vào ‘Cánh tay vĩnh cửu’ của Sỹ đã làm cho hai thanh kiếm mẻ một đường lớn. Lúc này Sỹ lắc đầu tỏ vẻ thất vọng mà mỉa mai Trí.
"Cấp ‘Tướng’ mà chỉ chơi trò đánh lén hả? Tưởng thế oai lắm à? À mà chắc cũng phải, chứ đánh thẳng mặt thì làm gì đủ sức, nhỉ? Một tay chặn đòn của anh mà tôi còn thấy hơi phí sức đây này."
Hất thanh gươm đi trước sự kinh ngạc của Trí, mặc dù còn giữ khuôn mặt đầy bình thản cùng sự thận trọng, nhưng bên trong Trí bắt đầu nhen nhóm một cơn cuồng nộ.
“Sỹ!!!”
Không muốn tốn nước bọt thêm, Sỹ tụ băng ở tay bên trái thành một thanh đoản đao, cứ thế mà đâm thẳng lên phía trên. Nhận thấy nguy hiểm tới gần, Trí cũng đã bắt đầu tụ nguyền lực ở ở thanh kiếm mà chém mạnh xuống.
“Đủ rồi!”
Một bóng người lao đến chắn giữa Trí và Sỹ, kẻ đó chặn được cả hai đòn tấn công chỉ bằng hai ngón tay. Sau khi nhìn kỹ được người trước mặt, anh hoá giải quỷ nguyền mà cúi xuống chào, còn Trí thì đứng chết trân mà nhìn vào kẻ đó.
Người đã chặn cuộc ẩu đả này lại không ai khác ngoài ông chủ tiệm Huy, ông hết nhìn Trí rồi quay ra nhìn Sỹ, sau đó mới nhả thanh kiếm của ra mà nói.
“Tôi mới đi được mười phút, mà các người đã ẩu đả trong cửa tiệm của tôi.”
Trí thất thần nhìn về phía ông Huy, khuôn mặt bình tĩnh của hắn đanh lại vì tức giận, miệng mím lại, răng bên trong thì nghiến ken két một cách thầm lặng, đôi mắt cứ thế mà trừng trừng nhìn về phía ông.
Bây giờ hắn đang cảm thấy cực kì khó chịu, nội trong ngày hôm nay đã có tới ba kẻ giải trừ chiêu thức của hắn một cách dễ dàng, thế thì hắn không nổi giận sao cho nổi.
Khi não của Trí vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì chủ tiệm đã tiến sát lại, làm cho hắn giật mình mà lùi lại một bước. Nhưng ông chỉ cười mà đưa một chiếc túi giấy có in logo của cửa hàng mà nói với hắn.
“Quần áo ngài đặt, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, cảm ơn ngài đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi, chúc ngài một buổi chiều tốt lành.”
Ngừng lại như thể quan sát biểu cảm của Trí, vẫn là sự điềm tĩnh cùng vẻ mặt bình thản tới đáng sợ đó, lúc này ông chủ tiệm khẽ nhếch môi rồi mới nói.
“Bây giờ, mời ngài đi cho.”
Những lời nói của ông Huy lúc này gần như là mang một ý đuổi khéo Trí đi, chứ không còn là những lời nói xã giao giữa khách hàng và chủ tiệm, cầm túi đồ trên tay, Trí tiến ra phía cánh cửa với khuôn mặt hằn học, dừng lại ở trước cánh cửa, hắn quay lại nhìn bốn người với ánh mắt tuy có vẻ lãnh đạm mà nói.
“Để tôi xem, các người sẽ còn tự đắc được đến bao giờ.”
“Chúc ngài đi đường an toàn. Toàn, tiễn khách.”
Đáp lại lời đe dọa đó là một câu chào tạm biệt của chủ cửa hàng, ông còn không quên sai nhân viên trong cửa hàng tiễn Trí ra ngoài cửa tiệm, Trí chỉ lẳng lặng mà đi theo người nhân viên đấy, trên gương mặt thoáng qua nét căm ghét.
Lúc này, ông Huy mới quay lại nhìn Lan và Vũ, sau đó ông quan sát căn phòng, những bức tường thì đã bị hủy hoại gần như hoàn toàn, chốc chốc lại có mảnh tường rơi xuống, những tấm gạch lót sàn nhà thì đã bị phá huỷ và xới lên bởi quỷ nguyền của Trí và Sỹ.
Vũ tiến lên với vẻ mặt đầy áy náy, anh đang định mở miệng nói thì ông chủ tiệm đã chặn họng anh trước.
“Thưa cậu Vũ, bây giờ cậu muốn đặt một bộ âu phục như thế nào vậy?”
“Ông Huy, cháu…”
“Phiền cậu chọn màu với chất liệu vải.”
Không cho Vũ nói hết câu, ông Huy đã trực tiếp ngắt lời anh mà đề nghị chọn màu với chất liệu vải, Vũ không còn cách nào khác mà đành nghe theo ông, dù rất cảm thấy áy náy, bởi vì khi nhìn vào ánh mắt của ông, thì cậu đã hiểu ông muốn nói gì.
Đây không phải lỗi của cháu, cho nên đừng xin lỗi ta, vấn đề của ta sẽ do tự tay ta giải quyết.
Sau khi đặt hàng xong, Vũ nhanh chóng dắt Lan ra khỏi cửa hàng âu phục, lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn xuống. Đem theo tâm trạng nặng nề bước đi trên từng con phố, cả hai hầu như không nói gì với nhau.
Cả hai đều thấy rất chán chường sau cuộc đụng độ ngày hôm nay, Vũ không biểu hiện cảm xúc của anh ra ngoài, nhưng sự bi ai đã hiện rõ ở trên khuôn mặt Lan.
“Sao thế, Lan?”
Lan không nói gì, nhưng biểu cảm của cô đã hiện lên rõ mồn một, đôi mắt của Lan đã hiện lên những dòng lệ chỉ chực chờ rơi xuống.
Vũ hiểu, anh đã hiểu lí do vì sao cô lại trưng ra biểu cảm như vậy, hẳn là cô đang cảm thấy tự trách lắm khi mà không giúp được gì cho anh mà còn tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Vũ dừng lại, anh bất ngờ lại gần và ôm Lan vào lòng, anh vừa xoa đầu vừa an ủi cô.
“Không sao đâu, Lan. Cảm ơn em vì hôm nay đã can thiệp và hỗ trợ anh, em thực sự đã mạnh mẽ hởn rồi, em đã tiến thêm được một bước dài cho mong ước được chiến đấu bên cạnh Phong rồi đó.”
Nhìn xuống Lan lúc này đang hết sức bất ngờ trước cái ôm này, đôi mắt cô mở to ra mà nhìn lên Vũ, anh lúc này mới nói tiếp.
“Đừng giữ buồn bực mãi trong lòng, Lan, nếu em thật sự cần điểm tựa, thì cứ tin tưởng mà dựa vào anh với Phong nhé.”
Lan lúc này đã không còn kìm chế được cảm xúc của mình nữa, cô ôm chặt lấy Vũ, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, những tiếng thút thít vang lên cùng với những câu nói bị nghẹt lại.
“Em xin lỗi anh, anh Vũ. Em đã quá liều lĩnh và tự phụ, tự gây nguy hiểm cho bản thân và làm ảnh hưởng tới anh, em… em xin lỗi.”
Vũ đứng yên, anh không nói một lời nào mà chỉ nghe Lan trút hết tâm sự ra, anh nhìn Lan với một gương mặt mang đầy sự thương cảm cũng như trân quý, anh cứ thế mà xoa đầu cô với ánh mắt ân cần trong khi nghe cô nói.
Trí là một con quái vật, trong trụ sở thì điều đó ai cũng biết, hắn là một kẻ cực kì cẩn trọng cũng như ranh ma, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, nên mọi người trong Cục ai cũng nể sợ hoặc căm ghét hắn.
Vũ đã từng được chứng kiến sức mạnh kinh hồn của tên cáo già đội hai này, nên anh có thừa cơ sở để khẳng định rằng, hắn vượt trội hơn tất thảy cán viên trong trụ sở, nên việc Lan đả thương được Trí là một điều đáng ngạc nhiên, cũng có thể coi là kì tích.
Tất nhiên, Vũ biết Lan không hề yếu, anh nhìn thấy tiềm năng ở trong cô, và thứ tiềm năng đó đang ngày càng phát triển và không hề có điểm dừng. Anh biết người con gái trước mặt anh đây, rồi sau này sẽ trở thành một trụ cột vững chắc của Cục bảo an.
“Xin lỗi đã cắt ngang khoảnh khắc xúc động này.”
Một giọng nói nặng nề, pha chút mệt mỏi vang lên, kéo cả hai quay về với thực tại. Sỹ đứng đó, tựa lưng vào khung cửa, đôi mắt nheo lại đầy chán nản như thể vừa chứng kiến điều gì đó quá mức phiền phức.
Khóe môi anh khẽ cong lên, nhưng không phải một nụ cười, mà là nét biểu cảm nửa như bất lực, nửa như muốn buông một câu trêu chọc nhưng rồi lại thôi. Hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, tạo nên một nét nghiêm nghị pha chút giễu cợt, như thể đang cân nhắc xem có nên nói gì hay cứ để sự im lặng làm công việc của mình.
Dù gương mặt anh thoáng nét như thể sắp "phán xét" ai đó, nhưng sâu trong ánh mắt không giấu nổi sự mệt mỏi. Anh bước đến gần Vũ, ánh nhìn chuyển từ Lan sang Vũ, đọng lại một chút ngao ngán, rồi dừng lại ở Vũ.
Giọng anh vang lên, trầm và chậm, không hẳn trách móc nhưng cũng chẳng giấu được vẻ không hài lòng, như thể đang tự hỏi vì sao mình phải chứng kiến cảnh này.
“Anh đã bảo sẽ dẫn tôi về nhà tổ trưởng để bàn bạc và ra mắt thành viên mới, nhưng thế quái nào anh lại bỏ quên tôi ở cửa hàng âu phục được?”
Vũ xấu hổ trước lời trách móc của Sỹ, anh chỉ biết ngượng nghịu quay đi chỗ khác, đây là lần đầu tiên mà trong công việc, Vũ quên một thứ gì đó. Anh chỉ biết cúi đầu nhận lỗi rồi ra hiệu cho Sỹ theo mình.
Về tới nhà, Vũ nhìn thấy Phong đang ngồi chờ họ ở trên ghế sa lông, khuôn mặt của Phong đã biểu hiện ra hết là cậu ta mong chờ hai người về tới mức nào. Và có lẽ là cũng chờ Lan kêu lên đầy vui vẻ mà chạy tới sà vào cậu.
Nhưng lần này Lan không còn hào hứng chạy tới chạy lui, cô chậm rãi tiến lại gần chiếc ghế sa lông mà ngồi xuống cạnh Phong.
Phong quan sát thấy gương mặt Lan có phần ủ rũ, đôi mắt cô bé cụp xuống ra chiều có lỗi, và dường như cô bé không có ý định nói chuyện với cậu.
Phong bối rối trước những biểu cảm và hành động đến liên tiếp của Lan, khuôn mặt ngơ ngác của cậu nhìn lên như tìm lời giải thích hoặc cầu cứu
“Làm những hành động mà anh hay làm với con bé, hoặc hành động nào mà anh thấy sẽ làm cho con bé thấy vui ấy.”
Nghe xong gợi ý, mặc dù còn hơi bối rối trước câu nói của Sỹ, nhưng rồi Phong cũng đặt tay lên đầu Lan mà nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, cậu nghĩ rằng có lẽ Lan thích được xoa đầu.
Tuy Lan vẫn còn buồn bực, nhưng cô bé híp mắt lại tận hưởng cái vuốt ve này, khuôn mặt Lan đã trở nên thư giãn hơn, có thể coi là thành công một nửa rồi.
May quá, con bé vui vẻ trở lại rồi, công nhận Sỹ giỏi thật đấy. Mà khoan, Sỹ? Sao cậu ta lại ở đây?
Phong thầm khâm phục khả năng đọc vị tinh tế của Sỹ, ánh mắt thoáng chút ngưỡng mộ xen lẫn tò mò. Tuy nhiên, Phong nhanh chóng thấy có điều bất thường. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, anh từ từ buông tay khỏi đầu Lan, ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc khi ngước lên nhìn Sỹ. Sau một thoáng ngập ngừng, Phong cất tiếng, giọng điệu mang cả sự nghi hoặc lẫn chờ đợi lời giải đáp.
“Sỹ? Cậu đến đây có việc gì vậy?”
Mặc kệ Lan lúc này này đang bĩu môi hậm hực vì Phong ngừng lại giữa chừng, Phong hỏi Sỹ với một tông giọng đầy khó hiểu.
Nhận ra là Phong vẫn chưa biết mục đích mà anh đến đây, Sỹ chỉ đành thở dài đầy chán ngán mà trả lời Phong.
“Không phải anh yêu cầu tôi đến đây để thảo luận về ủy thác của tổ ta hả? Rồi còn giới thiệu cán viên mới chứ.”
Chính xác là Phong đã quên béng mất, cậu chỉ nhớ ra khi Sỹ chất vấn. Lúc này, cậu chỉ còn cách lấp liếm cho qua chuyện
“À, ờm, không hẳn là tôi quên, rất vui vì hôm nay cậu đã tới đây. Bây giờ ta vào vấn đề chính chứ?”
Nói rồi Phong đứng lên, cậu giới thiệu cán viên mới của tổ là Lan. Sau khi nghe giới thiệu, Sỹ cũng tiến tới mà bắt tay Lan.
“Xin chào, anh tên là Trịnh Văn Sỹ, anh công tác ở tổ hai trực thuộc đội bảo an số ba, công việc ở đây khá nặng nên có gì cứ nhờ các thành viên khác trong tổ nhé.”
“Vâng, em tên là Phạm Mai Lan, là nhân viên mới của tổ mình từ bây giờ, em mong rằng sẽ được gắn bó lâu dài với mọi người.”
“Thế hai người cứ làm quen đi nhé.”
Phong nói với Lan và Sỹ đang bắt tay nhau, sau đó thì nhanh chóng tiến gần về phía Vũ, bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của Lan, cậu nói với Vũ.
“Bây giờ chúng ta sẽ nói về kế hoạch chứ?”
“Không thành vấn đề.” trả lời Phong với chất giọng đầy khô khốc nhưng chắc nịch, khuôn mặt Vũ đã trở lại sự nghiêm túc thường ngày.
Cả hai im lặng mà đi ra sân sau nhà của Phong, nói là sân sau nhưng thực chất đây chỉ là một khoảng đất nhỏ bị thừa ra được Phong tận dụng để trồng cây và phơi quần áo, nên ở đây cũng chẳng có đồ đạc gì mấy.
Chính vì thế nên nơi này là một địa điểm khá kín đáo để bàn bạc, Phong lúc này chỉ đơn giản là im lặng nhìn Vũ, như thể cậu đang chờ đợi anh tự nói ra vấn đề của ngày hôm nay.
Hiểu được ý định của Phong, Vũ đã nhanh chóng cúi đầu mà nhận lỗi về phía mình. Anh tường thuật chi tiết lại sự việc ngày hôm nay cho Phong nghe. Chăm chú lắng nghe Vũ báo cáo, Phong gật gù, khuôn mặt và ánh mắt của cậu đều ra vẻ suy tư.
Yên lặng lắng nghe Vũ báo cáo, lúc này chỉ có tiếng của anh ta vang lên kèm theo âm thanh của gió xào xạc, hai cái cây đằng sau Phong lặng lẽ đung đưa theo từng lời của Vũ được thốt ra.
Phong lặng lẽ kéo hai chiếc ghế tới, một cái thì cậu dùng làm ghế, một cái thì được kê đằng sau Vũ, chỉ chờ anh ta ngồi xuống.
Cậu đợi cho đến khi Vũ báo cáo xong hết, thì lúc này Phong mới mở miệng mà hỏi Vũ một câu.
“Ra vậy, cuối cùng thì hắn cũng hành động rồi à. Nhưng việc hắn thực hiện giữa chốn đông người như này thì quả là kì lạ… kì lạ.”
Khuôn mặt của Phong đã không còn thoải mái như trước đó, gương mặt cậu giờ đây đã trở nên đầy sát khí, đôi mắt thì sắc lên ánh lửa gian xảo. Vũ cảm thấy lạnh sống lưng khi lần thứ ba nhìn thấy biểu cảm đó của Phong - thứ mà chỉ thể hiện ra khi Phong đang thực sự toan tính gì đó.
Một nụ cười tàn độc hiện lên trên môi Phong, cậu xoa cằm ra vẻ suy tư, nhưng thực chất lúc này Phong đang lên một kế hoạch để đáp trả lại hành động sáng nay của Trí.
“Mà thôi bỏ đi.”
Những hành động và biểu cảm của Phong làm cho Vũ đặt ra một dấu hỏi lớn, vì anh chưa bao giờ thấy cậu biểu hiện nó ra. Nhưng Phong đã tặng anh một cú đấm nhẹ vào ngực trước khi anh mở miệng ra mà hỏi.
Với một ánh mắt vừa mang sự tôn trọng, lại mang một nét nhờ vả, Phong thả nhẹ điếu thuốc lá vào tay Vũ, cậu châm lửa cho điếu của mình, rồi mới châm cho anh.
“Ủy thác ngày mai, anh đã làm theo yêu cầu của tôi rồi chứ?”
“Tất nhiên là tôi đã can thiệp như ý cậu, nhưng chẳng phải cho Lan bắt đầu làm nhiệm vụ là hơi sớm sao?”
Vũ chất vấn Phong với tông giọng đầy khó hiểu, anh ngừng lại một chút để quan sát thái độ của Phong rồi mới nói tiếp.
“Con bé… thậm chí còn chưa biết sử dụng nguyền lực nữa, chứ đừng nói chi là quỷ nguyền!”
Chưa vội trả lời thắc mắc của Vũ, Phong rít một hơi từ điếu thuốc của cậu, sau đó cậu mới quay lại nhìn Vũ. Vẫn giữ nụ cười cùng với ánh mắt đầy toan tính đó, lúc này cậu mới nói ra mục đích thật sự của mình.
“Không phải thực chiến là con đường tiến bộ nhanh nhất hay sao.”
Nói rồi cậu lại gần vỗ nhẹ lên vai Vũ, rồi kết thúc câu chuyện ở đây bằng một lời khẳng định, hoặc là do cậu nghĩ Vũ vẫn cần được trấn an.
"Và tôi đảm bảo với anh, phương pháp của tôi... hiệu quả. Rất hiệu quả là đằng khác."
Ném điếu thuốc xuống chân và dập tắt nó, và dập luôn cả nụ cười xảo quyệt đó, Phong tiến vào trong nhà với khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, để lại Vũ đứng ở ngoài mà nhìn theo.
Gạt đi những giọt mồ hôi trên trán, Vũ nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân mình, sát niệm vừa nãy của Phong đã làm Vũ có phần hơi kinh ngạc.
Anh tự hiểu được luồng khí được tỏa ra cung quanh Phong không hề bình thường, so với Trí, Phong cũng một chín một mười, khó có thể động vào.
Cậu với Trí đúng là hai con quái vật của Cục bảo an!


0 Bình luận