• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Cục Bảo An?

Chương 3.1 - Những bí mật bên trong 'Phòng lưu trữ' và quá khứ đau buồn của Phong

0 Bình luận - Độ dài: 3,075 từ - Cập nhật:

    “Tôi xin lỗi, nhưng những tài liệu ngài cần đã được một cán viên khác đem đi rồi.”

    Người thủ thư bên lưu trữ hạ giọng, ánh mắt thoáng nét ngần ngại khi từ chối yêu cầu của Phong. Đó là bộ hồ sơ về vụ thảm án ở phố cổ xảy ra vào đêm qua – thông tin mà Phong đang gấp rút tìm kiếm. Tuy nhiên, phản ứng này không khiến cậu quá ngạc nhiên. Ngay từ lúc bước vào và nhận ra chỗ làm việc của Trí đã trống không, Phong đã mơ hồ đoán được điều này.

    Cậu im lặng một lúc, ánh mắt chậm rãi lướt qua những ngăn hồ sơ được xếp ngay ngắn trong căn phòng lạnh lẽo. Cảm giác như nơi đây đang che giấu điều gì đó – một sự thật cấm kỵ mà ai đó không muốn cậu biết. Mặc dù không nhận được thông tin mình cần, Phong vẫn không vội bỏ đi. 

    Siết chặt bàn tay phải của mình lại, trong lòng Phong dâng lên một linh cảm chẳng lành, vụ này... còn rắc rối hơn Phong tưởng.

    Rốt cuộc, ta vẫn chậm chân hơn hắn. Bên dưới khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, cơn thịnh nộ trong lòng Phong như một ngọn lửa âm ỉ, chỉ chực bùng cháy. Sự bất lực len lỏi, nhưng cậu buộc phải kìm nén cảm xúc.

    Cán viên cấp “Tướng” luôn được ưu tiên, điều này đã là luật bất thành văn trong Cục. Và luật thì không có chỗ cho sự công bằng.  

    Phong hít một hơi sâu, ánh mắt sắc lạnh liếc qua người thủ thư đang bối rối, chưa kịp phản ứng. Cậu không buồn tranh cãi thêm. Một cái gạt tay dứt khoát đẩy anh ta sang một bên, rồi Phong bước thẳng vào kho lưu trữ.

    Cảm giác lạnh lẽo của nơi đây lập tức ập đến, mang theo mùi giấy cũ và gỗ mục, như thể mỗi góc khuất đều chất chứa những bí mật không muốn được phơi bày.  

    Cục Bảo An chi nhánh Hà Nội vốn đã có lịch sử lâu đời. Nó được thành lập bốn mươi tư năm trước, ngay sau vụ thảm án đầu tiên mà Cục từng đối mặt – một vụ tấn công kinh hoàng do ma da gây ra tại một làng chài nhỏ ven sông Hồng.

    Đó là khởi đầu của mọi thứ, một lời cảnh tỉnh cho con người về sự tồn tại của những thứ mà họ không thể hiểu, cũng không thể chống lại bằng sức mạnh thông thường.  

    Kể từ vụ án đó, hồ sơ trong kho lưu trữ ngày càng nhiều lên. Những vụ án ngày một phức tạp, đẫm máu hơn, và dường như không bao giờ có hồi kết. Những chồng tài liệu cũ kỹ, ngả màu theo thời gian, giờ đây chất đầy những kệ tủ cao chạm trần.

    Có những tập hồ sơ không ghi ngày tháng rõ ràng, như thể chúng xuất hiện từ hư không, lặng lẽ kể lại những câu chuyện kinh hoàng mà thế giới bên ngoài chưa từng được biết đến.  

    Phong chậm rãi bước qua những ngăn tủ xếp ngay ngắn, đôi mắt sắc bén quét qua từng nhãn dán, từng tiêu đề mờ nhòe. Không gian tĩnh mịch đến mức từng tiếng bước chân của cậu dội lại, như gợi nhắc rằng nơi đây không chỉ lưu giữ thông tin – nó là một nghĩa địa ký ức, nơi bóng tối quá khứ vẫn không ngừng rình rập, sẵn sàng sống lại bất cứ lúc nào.  

    Đi dọc các kệ tài liệu, tay của Phong lần theo từng con số được đánh dấu trên mép gỗ. Ánh mắt cậu lướt qua các nhãn hiệu mờ nhòe cho đến khi dừng lại ở kệ số “113” – nơi lưu giữ hồ sơ về những vụ án xảy ra tại khu vực phố cổ.

    Đây là một trong những khu vực có số lượng tài liệu ít nhất trong toàn bộ kho lưu trữ, nên cậu không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy tệp hồ sơ mình cần.  

    Tuy nhiên, niềm hy vọng nhanh chóng tan biến. Lật từng trang giấy cũ kỹ, Phong nhận ra những gì còn sót lại chẳng đáng kể. Phần lớn tài liệu quan trọng đã bị lấy đi, đúng như lời thủ thư đã nói. Cậu thất vọng thu gom những tờ giấy vụn vặt còn lại, cảm giác trống rỗng xâm chiếm tâm trí.

    Có lẽ hôm nay nên dừng ở đây.

    Cầm xấp tài liệu mỏng manh trên tay, Phong quay lưng, định rời khỏi kệ số “113” để trở về nhà, tự nhủ rằng một giấc ngủ ngắn có thể giúp cậu sáng suốt hơn vào ngày mai.  

    Nhưng khi bước ngang qua một kệ sách cũ kỹ ở góc phòng, cậu bất giác dừng lại. Chiếc kệ này trông khác biệt – lớp sơn ghi số thứ tự đã bong tróc gần hết, để lộ những vết gỉ sét loang lổ.

    Như bị một thứ gì đó vô hình thôi thúc, Phong tiến lại gần, đôi mắt ánh lên chút tò mò. Có lẽ nơi đây vẫn còn thứ gì đó mà người khác chưa kịp phát hiện.  

    Một sức hút vô hình khiến Phong khựng lại, ánh mắt cậu hướng về phía kệ tài liệu cũ kỹ với vẻ mặt đăm chiêu, như thể có điều gì đó đang thôi thúc cậu. Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn lại tiếng thở khẽ của chính cậu.

    Cảm giác kỳ lạ này là gì? Phong tự hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc kệ. Như thể có thứ gì đó đang níu chân mình lại... Suy nghĩ ấy xoáy sâu vào tâm trí, khiến cậu không khỏi bất an.

    Rốt cuộc là do linh cảm mách bảo, hay chỉ đơn thuần là sự tò mò? Phong lưỡng lự trong chốc lát, một phần muốn quay về, nhưng phần khác lại không thể bỏ qua cảm giác bất thường này.

    Đắn đo hồi lâu, cậu quyết định bước vào kiểm tra. Đưa tay nhẹ nhàng phủi lớp bụi dày đặc trên thanh gỗ, cậu cố nhìn rõ hàng chữ đã mờ gần hết. Từng ký tự hiện ra chậm rãi, như đang kể lại một câu chuyện bị lãng quên.

    “Đại án Nhâm Ngọ 2002” – dòng chữ cũ kỹ bất ngờ xuất hiện, khiến trái tim Phong khẽ lỡ nhịp. Một cái tên mà ngay cả cậu, người ít khi tiếp xúc với hồ sơ nhất, cũng đã từng nghe qua - một chuỗi đại án liên hoàn do các quỷ hồn và hồn sư biến chất gây nên.

    Hai mươi hai năm trước… liệu còn điều gì khúc mắc ở đây mà khiến mình bị thu hút đến thế?

    Không chần chừ thêm, Phong bắt đầu đi vòng quanh chiếc kệ cũ kỹ. Dù đã qua nhiều năm, tài liệu ở đây vẫn chất chồng, nhiều hơn hẳn so với các kệ khác trong kho lưu trữ.

    Cậu rọi đèn pin khắp nơi, ánh sáng vàng nhạt lướt qua từng góc khuất, từng chồng hồ sơ đã ngả màu. Mỗi bước đi đều thận trọng, bởi chỉ cần một sự bất cẩn, tất cả tài liệu có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

    Tìm tài liệu ở đây đúng là như mò kim đáy bể. Phong thầm nghĩ, đôi mắt dừng lại trên một tập hồ sơ cũ mèm bị kẹp chặt trong khe kệ. Cũng phải thôi… vì năm 2002 là năm của “Yến tiệc của ma quỷ.”

    Một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng cậu khi nghĩ về cái tên ấy, một dấu mốc kinh hoàng trong lịch sử Cục Bảo An.

    Cảm giác thôi thúc càng lúc càng mãnh liệt, Phong đưa tay lên ngăn thứ ba của chiếc kệ cũ kỹ. Trong số vô vàn hồ sơ cũ mèm, có một tệp tài liệu nổi bật lên, khiến cậu không thể rời mắt. Dù đã nằm yên ở đó hai mươi hai năm, tệp tài liệu này lại trông như mới được ai đó mở ra gần đây. Sự kỳ lạ ấy khiến Phong càng thêm tò mò. Cậu nhẹ nhàng rút tệp hồ sơ ra, đôi tay khẽ run khi mở trang đầu tiên.

    “Đại thảm sát gia tộc Nguyễn Minh?” 

    Dòng chữ tiêu đề khiến Phong bất giác nhíu mày. Cậu khẽ lẩm bẩm cái tên đó, một cảm giác ngạc nhiên pha lẫn hoài nghi dâng lên trong lòng.

    Gia tộc Nguyễn Minh – một cái tên từng gắn liền với những truyền thuyết huy hoàng trong giới ám hồn. Họ là một trong bốn gia tộc của 'Tứ Nguyền Tộc' lừng lẫy của Việt Nam, được coi là những người gác cổng cho thế giới linh hồn.

    Nhưng ánh hào quang ấy không kéo dài lâu. Phong lướt nhanh qua những dòng đầu tiên của tài liệu, đôi mắt trầm xuống khi đọc đến cái kết bi thảm. Gia tộc Nguyễn Minh, từng một thời là biểu tượng quyền uy, đã bị diệt vong hoàn toàn vào năm 2002 – cái năm được nhắc đến như “Yến tiệc của ma quỷ.” Một gia tộc hùng mạnh lụi tàn chỉ sau hai thế hệ, để lại một khoảng trống lớn trong lịch sử mà không ai có thể lấp đầy.

    Năm 2002 – cái năm được nhớ đến như “Yến tiệc của ma quỷ.” Đó là giai đoạn hỗn loạn nhất trong lịch sử Cục Bảo An, khi toàn bộ các cán viên và hồn sư phải gồng mình chiến đấu để xử lý vô số thực thể ác quỷ cùng các hồn sư sư biến chất.

    Giữa cơn bão hỗn mang ấy, 'Tứ Nguyền Tộc' đã đứng lên gánh vác trọng trách lớn lao. Nhưng cũng chính sự tích cực tham gia của họ đã biến những gia tộc ám hồn sư trở thành cái gai trong mắt các nhóm nổi loạn – những kẻ khát khao hủy diệt trật tự cũ.

    Ngẫm lại năm 2002, khuôn mặt Phong thoáng đượm buồn. Những ký ức đau thương ùa về, nhắc nhở cậu rằng phần lớn các cán viên trong Cục Bảo An, kể cả chính cậu, từng chỉ là những con người bình thường.

    Họ và gia đình đã bị cuốn vào bi kịch của sự kiện thảm khốc này để rồi phải khoác lên mình trọng trách bảo vệ người khác. Đưa mắt nhìn xấp tài liệu giờ đây chẳng còn quá mười trang, Phong cẩn thận giở từng tờ, ánh mắt lướt chậm qua những ghi chú rời rạc, như thể cố tìm kiếm một manh mối bị lãng quên giữa lớp bụi thời gian.

    "Báo cáo ngày 27/02/2002, vào chín giờ ba mươi phút sáng, Cục nhận được tín hiệu cầu cứu từ gia chủ gia tộc Nguyễn Minh. Trụ sở tại Hà Đông đã cử phân đội hai đến để điều tra và xử lý. Nhưng theo như tường trình của cựu đội trưởng đội hai, ông Phan Anh Vũ, thì những gì Cục làm là quá thừa thãi."

    Phong dừng lại một lúc, đôi mắt chăm chú trên những dòng chữ của báo cáo. Hình ảnh gia tộc Nguyễn Minh một thời hùng mạnh, giờ đây chỉ còn lại một nỗi kinh hoàng.

    Cả gia tộc bảy mươi bốn người, không một ai sống sót, chỉ còn hai đứa trẻ – Nguyễn Minh Trí, cậu con trai năm tuổi, và Nguyễn Thị Lành, cô bé mới chỉ hai tháng tuổi. Những số phận đẫm máu ấy khiến Phong không khỏi rùng mình.

    Cậu khẽ nhíu mày khi đọc tiếp dòng chữ trên báo cáo, một chi tiết bất ngờ hiện lên. Điều mà cậu không ngờ tới đã được viết ra ở trong tờ báo cáo này... Phong thầm nghĩ.

    Thực sự, tên này có những bí ẩn khiến mình không thể không chú ý. Cũng phải công nhận 'gu' lão này mặn thật, dù cho có là anh em không chung huyết thống.

    Đọc đến đây, Phong đã hiểu lí do vì sao Lành từ chối thăng lên cấp 'Tá' để theo Trí rồi.

    Bên cạnh những suy nghĩ đầy mâu thuẫn, Phong vẫn không thể phủ nhận sự tôn trọng đối với gia tộc Nguyễn Minh – một gia tộc từng được xem là "kẻ bảo hộ" của giới ám hồn. Dù sao, họ cũng là một phần không thể thiếu trong lịch sử của thế giới này.

    Nhưng cái đáng tiếc là thời gian tồn tại của gia tộc này lại quá ngắn ngủi, chỉ vì sự tàn nhẫn và những thế lực mà không ai có thể ngờ đến.

    Việc gia tộc Nguyễn Minh bị trả thù bởi một thực thể nào đó hay một hồn sư biến chất khác chỉ là giả thuyết của Phong. Thực tế, trụ sở Cục Bảo An đã sớm từ bỏ việc điều tra, buông xuôi trước sự phức tạp và mơ hồ của vụ việc này.

    Phong không để tâm đến việc liệu trụ sở có đang che giấu sự thật hay không, hay có giấu giếm những vụ án mà họ từng nhúng tay vào. Cậu chỉ biết rằng, nếu thực sự có những bí mật bị vùi lấp dưới lớp bụi thời gian, thì chúng cũng sẽ mãi nằm trong bóng tối.

    Phong không còn quá bận tâm đến những sự thật mà trụ sở có thể giấu diếm, vì cậu nhận ra rằng sự thật chỉ là một thứ xa vời mà thôi. Những kẻ đứng đầu Cục Bảo An đã quá lâu rồi, không chỉ là già nua mà còn đầy máu lạnh, sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ quyền lợi của chính họ.

    Cái mà Phong chắc chắn nhất là sự vô nhân đạo của những lãnh đạo này. Họ luôn mang trong mình cái danh nghĩa cao đẹp “bảo vệ nhân dân," nhưng thực chất lại chỉ để đàn áp và tiêu diệt những ai dám chống đối hay được xem là mối đe dọa đối với quyền lực của họ.

    Phong không quan tâm liệu bọn họ có mạnh hơn cậu hay không, cũng không lo lắng về những vũ khí khủng khiếp mà bọn họ có thể còn giấu diếm. Cậu biết rõ một điều – bọn lãnh đạo này, dù có thể có sức mạnh lớn lao, nhưng lại luôn là những kẻ thủ đoạn và lạnh lùng, không tiếc hy sinh bất cứ ai để duy trì vị thế của mình.

    Sự thật phũ phàng mà Phong nhận ra là, việc gia tăng số lượng hồn sư biến chất, việc các thực thể nguy hiểm ngày càng nhiều, chính là hệ quả trực tiếp của một thể chế chỉ chăm chăm bảo vệ lợi ích của mình.

    Những hành động của bè lũ đứng đầu Cục Bảo An đang làm chẳng phải là vì dân chúng, mà là vì sự tồn vong của chính bọn họ. Mục đích cuối cùng của mọi hành động, dù có che giấu dưới lớp vỏ hào nhoáng của công lý, chỉ là bảo vệ quyền lực và lợi ích của những người đứng đầu.

    Chúng ta chỉ là những con tốt thí trong kế hoạch của mấy tên khọm đó.

    Phong nghĩ trong lòng, cảm giác cay đắng dâng lên không thể kiềm chế. Cậu vẫn còn nhớ khoảnh khắc đó, khoảnh khắc nhận ra sự thật về Cục Bảo An và những lão già đứng đầu, những kẻ 'ngư ông đắc lợi' chỉ lợi dụng người khác như công cụ trong một trò chơi quyền lực.

    Nhưng dù cho cơn tức giận và bất mãn có lớn đến đâu, Phong cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào, tự nhủ rằng phải dìm xuống để không bị sự tức giận che mờ lý trí, phải tiếp tục cuộc tìm kiếm, có lẽ sẽ có vài chi tiết liên quan đến vụ án đêm hôm qua.

    Phong quay lại với các trang tài liệu trước mặt, tiếp tục lướt qua từng dòng chữ mờ nhạt. Nhưng càng đọc, cậu càng cảm thấy sự thất vọng chực chờ. Những trang báo cáo tiếp theo không cung cấp thêm gì mới mẻ, chỉ là những lời khai nhàm chán của các cán viên thời ấy.

    Những người đã đối mặt với vụ thảm sát nhưng chỉ để lại những ghi chép khô khan và thiếu thông tin quan trọng. Chúng chẳng làm sáng tỏ bất kỳ điều gì, chỉ là những tờ giấy vô hồn mà cậu không thể khai thác thêm gì.

    Thở dài một cách chán nản, Phong gập lại tệp tài liệu một lần nữa, cảm giác như đang phí hoài thời gian và công sức vào những thứ chẳng có giá trị. Mọi thứ chỉ toàn là sự lặp lại nhàm chán, những lời khai vô nghĩa mà không thể giải thích được những bí ẩn xung quanh vụ thảm án gia tộc Nguyễn Minh.

    Nhưng dù vậy, Phong biết rằng, nếu muốn đi tìm sự thật, thì cậu phải kiên nhẫn tiếp tục, dù cho kết quả cuối cùng có thể chỉ là sự thất vọng triền miên. Một sự thật mà Phong không thể phủ nhận là: Cậu chỉ đang phí thời gian điều tra hai vụ án cách nhau tới hai mươi hai năm, và không hề liên quan tới nhau.

    Có chăng thì đó chính là hình ảnh chụp lại được khoảnh khắc Trí bế trên tay Lành chạy ra ngoài cổng cùng với các cán viên mà thôi, nom nhìn cũng có nét của anh hùng đấy. 

    Chẳng bù cho bây giờ.

    Phong thầm cảm thán khi nhớ tới tên đàn anh tuy lố bịch nhưng lại có một cái đầu chứa đầy chất xám cùng với thứ sức mạnh hủy diệt đến mức vô lí được thừa hưởng từ gia tộc.

   Sự kiên nhẫn của Phong cũng chỉ có giới hạn, cậu đã dành hơn 2 tiếng đồng hồ để đọc toàn bộ các tài liệu mà cậu nghĩ có liên quan đến bé Lan, nhưng tất cả chỉ là một nỗi thất vọng.

    "Đúng là... con cáo già này."

Ghi chú

[Lên trên]
+ Nếu mọi người thắc mắc về sự thay đổi trong suy nghĩ của Phong dành cho Trí. Thì thực chất là suy nghĩ Phong dành cho Trí chỉ có thể là tin cậy, không ghét nhưng cũng không tôn trọng và pha lẫn trong đó thì vẫn có một sự đề phòng khá cao. Những lời khuyên có ích của Trí thì Phong vẫn tiếp nhận, nhưng cậu vẫn giữ khoảng cách với Trí, vì như đã nói ở chương 2, Trí là một kẻ cực kì thủ đoạn, gian xảo ẩn sau sự biếng nhác ̶v̶̶à̶ ̶đ̶̶ẹ̶̶p̶ ̶t̶̶r̶̶a̶̶i̶ ̶n̶̶ữ̶̶a̶ .
+ Nếu mọi người thắc mắc về sự thay đổi trong suy nghĩ của Phong dành cho Trí. Thì thực chất là suy nghĩ Phong dành cho Trí chỉ có thể là tin cậy, không ghét nhưng cũng không tôn trọng và pha lẫn trong đó thì vẫn có một sự đề phòng khá cao. Những lời khuyên có ích của Trí thì Phong vẫn tiếp nhận, nhưng cậu vẫn giữ khoảng cách với Trí, vì như đã nói ở chương 2, Trí là một kẻ cực kì thủ đoạn, gian xảo ẩn sau sự biếng nhác ̶v̶̶à̶ ̶đ̶̶ẹ̶̶p̶ ̶t̶̶r̶̶a̶̶i̶ ̶n̶̶ữ̶̶a̶ .
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận