Vũ không đáp, nhưng ánh mắt anh khẽ dao động khi lướt qua những trang tài liệu đầu tiên. Sự im lặng của anh tựa như một lời khẳng định không lời, khiến bầu không khí quanh hai người càng thêm phần nặng nề.
Không phản ứng, mặc dù Vũ có hơi giật mình khi nghe Phong nói rằng thứ này có liên quan đến Lan. Lật từng trang hồ sơ, Vũ nhíu mày nhìn vào từng dòng chữ hiện lên, khuôn mặt anh đanh lại, ra chiều suy tư.
“Nhảm nhí” lời thì thầm đầy cay nghiệt thốt ra từ môi Vũ, anh nghiến chặt răng, mắt nhìn chẳng chằm vào những dòng chữ nhỏ li ti đang nhảy múa “Không đời nào, không đời nào Lan lại là một bán dạ xoa cả, con bé không thể là thứ sinh vật độc ác, đáng ghê tởm đó được.”
Vũ gập mạnh tập hồ sơ lại, anh ghim chặt những ngón tay vào bìa nhựa của hồ sơ mà đưa lại cho Phong, như muốn bóp nát thứ mà anh đang cầm trên tay vậy.
“Tôi hiểu, Vũ. Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng tôi gọi anh ra đây không phải là để nói chuyện này. Mà là về những lão già của ‘Lục lão trấn hồn’.” Gương mặt Phong hơi trùng xuống, khóe môi của cậu hơi nhếch lên ra chiều nửa mỉa mai, nửa bất tuân mệnh lệnh.
“Tôi biết, cái này tôi hoàn toàn biết chứ Phong” giọng nói đầy chán nản của Vũ vàng lên, anh vỗ mạnh lên chán mà nhắm nghiền mắt lại, cố gắng lục lọi trong trong đầu những cách hiệu quả để đối phó với đám cáo già kia “Trận chiến mà Lan tham gia với Sỹ không phải nhiệm vụ bí mật, nên đương nhiên mấy lão đó sẽ biết thôi, chúng đang nhắm vào Lan, đúng chứ.”
“Nói đây không tiện” Phong lướt nhanh qua Vũ mà đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng đưa ra một yêu cầu “Tôi nghĩ chúng ta nên qua phòng 307, tôi cá rằng cả Sỹ và em ấy sẽ rất muốn nghe.”
Vũ bước theo Phong, từng bước chân vọng lên dọc hành lang dài của bệnh viện, tiếng giày va chạm nền gạch lạnh lẽo như gõ từng hồi chuông căng thẳng vào tâm trí anh. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, sự lo lắng vẫn hiện rõ trên gương mặt.
"Em ấy là người vui vẻ, luôn quan tâm tới mọi người... nhưng tôi không nghĩ ẻm sẽ dễ dàng đón nhận Lan như Sỹ đã làm," Vũ lên tiếng, giọng khàn khàn, xen lẫn chút bất an. Anh đưa tay lau vội những giọt mồ hôi rịn trên trán, ánh mắt thoáng chút dao động. "Cả tổ... chỉ còn mình em ấy là chưa biết về Lan. Điều này..."
Lời Vũ ngập ngừng trong không khí ngột ngạt. Phong không đáp, cậu chỉ lặng lẽ tiến về phía trước, dáng vẻ trầm lặng như thể một tảng đá nặng trĩu đè lên bờ vai.
Bầu không khí giữa họ càng thêm nặng nề khi ánh đèn huỳnh quang trên trần thả xuống những vệt sáng lạnh lẽo. Hành lang như kéo dài vô tận, mỗi giây trôi qua đều chậm rãi, u ám như thể họ đã bước đi được hàng thế kỉ.
Cuối cùng, trước mắt họ hiện ra con số 307 - cánh cửa gỗ màu xám nhạt dẫn đến phòng bệnh của Sỹ. Vũ dừng bước, cảm giác như một tảng đá nặng ngàn cân vừa chắn ngang ngực. Anh hít sâu, cố gắng đẩy lùi sự bất an trong lòng. Nhưng ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào cánh cửa, như thể nó là cánh cổng dẫn đến một sự thật không thể tránh né.
Phong khẽ đưa tay chạm vào tay nắm cửa. Cảm giác lạnh buốt từ kim loại thấm qua da, khiến cậu rụt nhẹ ngón tay như bị dòng điện nhỏ giật qua. Dãy hành lang dài và tĩnh mịch, nơi ánh sáng leo lét từ vài bóng đèn trần không đủ xua đi cái lạnh thấm vào tận xương. Phòng số 307 nằm cuối dãy, như một điểm dừng đầy nghẹt thở.
Nhưng Phong biết rõ, thứ khiến cậu khó nhọc đến vậy không phải cái lạnh của kim loại hay không khí xung quanh, mà là áp lực toát ra từ người đang chờ đợi phía sau cánh cửa. "Chị đại," danh xưng ấy nghe có vẻ thường ngày, nhưng khi đối diện, nó lại mang theo sức nặng mà không ai có thể xem nhẹ.
Một tiếng xoạch ngắn gọn vang lên, phá tan sự yên ắng nặng nề của hành lang dài. Cánh cửa từ từ mở ra, và Phong vừa đặt chân bước vào, một bóng người nhỏ nhắn đã bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu như thể cô đã đứng đó từ bao giờ, im lặng chờ đợi.
Cô gái ấy khoác lên mình một bộ trang phục chẳng giống ai trong bệnh viện này: một chiếc váy yếm kaki màu be mềm mại, phối với áo thun trắng bó sát làm nổi bật vóc dáng nhỏ nhắn, gọn gàng. Mái tóc dài mượt mà được tết lại ngay ngắn, từng lọn tóc nằm yên trong hàng nếp, gắn thêm hai chiếc nơ hình gấu dễ thương ở đuôi. Trên tay cô là một con khủng long nhồi bông nhỏ, nhìn qua có vẻ cũ nhưng được giữ gìn rất cẩn thận, như một món đồ không thể tách rời.
Đôi mắt cô to tròn, long lanh và lấp lánh ánh nhìn đầy trách móc, như muốn chất vấn vì sao Phong và Vũ lại đến muộn như vậy. Hai má hồng hồng phồng lên, trông vừa đáng yêu lại vừa có chút buồn cười. Nhưng chỉ cần một cái nhìn kỹ hơn, Phong nhanh chóng nhận ra điều khác biệt.
Cái khí tiết tỏa ra từ cô gái nhỏ này không thể xem nhẹ. Mặc cho vẻ ngoài ngây thơ, đáng yêu, sự uy nghiêm của cô dường như xâm chiếm cả căn phòng. Từng chuyển động nhẹ nhàng, từng ánh mắt như lưỡi dao lạnh lẽo quét qua, tất cả đều toát lên cảm giác áp lực đến nghẹt thở.
“Phong, Vũ, mấy anh đến muộn.” Cô gái đó nhìn cả hai với ánh mắt sắc lẹm, mà gằn giọng “Có biết tôi đã đợi mấy người từ bao giờ rồi không.”
Không thấy phản ứng của cả Phong và Vũ, thậm chí Vũ còn hơi quay mặt đi, ánh mặt hướng về phía bên trái như thể muốn né tránh ánh mắt của cô. Cô gái đó hơi bĩu môi, lắc lắc bím tóc, rồi thở dài mà bước lên.
“Haiz… Không trả lời thì thôi, thế… kẹo của tôi đâu?”
Cô tiến lên, bàn tay phải nhỏ nhắn xoè ra trước mặt họ, động tác dứt khoát nhưng cũng có chút trẻ con, như thể việc đòi kẹo này là điều hiển nhiên.
Phong thoáng sững lại, rồi cuống cuồng đưa tay vào túi áo măng tô, lục lọi một hồi. Nhưng cậu còn chưa kịp rút ra cây kẹo mút màu hồng thì nó đã biến mất khỏi tay cậu trong nháy mắt.
Cô gái đứng trước mặt họ, bình thản lột vỏ kẹo, đưa vào miệng cắn một tiếng rộp giòn tan. Đôi mắt vàng bơ lấp lánh dưới ánh đèn mờ nhạt, liếc sang Vũ đầy hàm ý, rồi cong nhẹ môi cười.
“Các anh còn giấu gì tôi nữa không?”
Cô nghiêng đầu, giọng điệu vẫn nhẹ như gió thoảng, nhưng trong không gian trầm mặc, câu nói ấy chẳng khác gì một lời cảnh cáo.
“Tốt nhất là nên nói hết ra đi.”
Vũ nuốt khan, cổ họng như nghẹn lại.
“Em… em biết hết rồi à?”
Giọng anh ngắt quãng, không che giấu được vẻ bối rối. Đôi mắt thoáng dao động, nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Anh khẽ mấp máy môi, định nói thêm gì đó, nhưng ngay lập tức khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn của cô. Cô gái đó - Phạm Tú Thanh - đang trừng mắt nhìn anh. Không phải một ánh mắt giận dữ hoàn toàn, mà có chút gì đó xen lẫn giữa trách móc và thất vọng. Nếu nhìn kỹ, thì đó còn là một cái bĩu môi đầy uất ức.
“Thì anh nghĩ Phạm Tú Thanh này là ai chứ?”
Cô nói với giọng nhẹ nhàng, vậy mà lại có một chút tự phụ.
“Đương nhiên những nhân viên trong tổ của ta thì tôi phải biết rồi, dù gì thì tôi cũng là đội phó đội bảo an số ba, cấp trên của các người còn gì.”
“Thôi nào, đừng chọc họ nữa, Thanh.” Một giọng nói với sắc thái vô cảm, hơi trầm vang lên từ đằng sau Thanh, khiến cho cô hơi giật mình mà quay về phía sau, cũng vừa lúc giọng nói này lại vang lên lần nữa, nhưng lần này lại trông như đang trêu chọc “Để cho họ vào thăm tôi đi, làm khó họ vậy.”
Thanh hơi bĩu môi, ánh mắt vàng bơ lướt qua Phong và Vũ một lần nữa trước khi quay lại phía sau. Ở đó, một chàng trai với mái tóc rối nhẹ và làn da tái nhợt đang ngồi dựa lưng vào giường bệnh. Bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình càng làm anh trông gầy gò hơn, nhưng đôi mắt sắc sảo và nụ cười nhàn nhạt trên môi lại khiến người ta khó có thể xem thường.
"Anh lúc nào cũng bênh họ hết, Sỹ," Thanh hậm hực, khoanh tay trước ngực, nhưng giọng điệu không còn gay gắt nữa.
Sỹ khẽ cười, đôi mắt anh ánh lên một sự mệt mỏi khó giấu.
"Không phải bênh, mà là nếu em cứ đứng chắn ở đây, họ sẽ chẳng bao giờ dám bước vào đâu."
Phong nhướn mày, liếc nhìn Vũ, người vẫn đang có vẻ muốn tránh ánh mắt của Thanh. Cậu nhún vai, quyết định lên tiếng.
"Được rồi, bọn tôi vào nhé?"
Một đêm trôi qua kể từ trận chiến ác liệt ở trường tiểu học, những vết thương đầy mình của Sỹ, vốn nghiêm trọng đến mức tưởng chừng không thể phục hồi nhanh chóng, nay gần như đã biến mất. Những vết cắt, vết đâm từng hằn sâu trên da thịt anh giờ chỉ còn là những vệt mờ nhạt, duy chỉ có vết thương lớn trên bụng do ả quỷ hồn gây ra là vẫn chưa lành hẳn.
“Hai người đừng nhìn tôi như thế chứ, mạng tôi còn lớn lắm mà.” Sỹ bật cười, đưa tay xoa mái tóc trắng muốt của mình, đôi mắt thoáng hiện chút đùa giỡn. “Tôi gần như hồi phục hoàn toàn rồi, chỉ hơi suy nhược chút vì thiếu dương khí thôi. Cũng phải thôi, tôi đã lạm dụng nguyền lực quá mức mà.”
Dù biết Sỹ đã leo lên cấp “Tá”, nhưng anh vẫn chỉ là một cán viên trẻ tuổi. “Chữa trị tuyệt đối” của Sỹ không thể nào đạt đến mức này chỉ sau một đêm, trừ khi…
“Hết khách này rồi lại đến khách nọ, hai anh đến đây làm gì?”
Phong rời ánh mắt khỏi Sỹ, nhìn về phía giọng nói vừa cất lên. Bên cạnh cậu là một cô gái có mái tóc trắng dài đến tận eo, đôi mắt màu sapphire quét qua Phong và Vũ, hàng mi cũng trắng muốt khẽ chớp, tỏ rõ sự không mấy chào đón.
Tất nhiên, cô gái này không hề xa lạ. Nữ chúa tuyết Yuki, cựu quỷ hồn chân vương, nay là quỷ hồn bảo hộ của Sỹ. Nhưng thay vì bộ kimono trắng thanh tao thường thấy, hôm nay Yuki khoác lên mình một bộ trang phục hoàn toàn khác: chiếc quần jeans bó sát tôn lên đường cong quyến rũ, kết hợp với áo croptop nâu ôm lấy vóc dáng thanh mảnh, trên chân là đôi giày Nike hàng hiệu. Cô đang ngồi bên giường bệnh của Sỹ mà bón cho anh từng miếng cháo từ cái bát trên tay của mình. Sự thay đổi quá đỗi bất ngờ khiến Phong phải mất vài giây mới nhận ra cô.
“Nhìn cái gì? Bộ anh chưa thấy tôi ăn diện bao giờ à, Phong?” Yuki nhíu mày, giọng điệu vẫn sắc bén như thường lệ. Cô lườm cậu một cái sắc lẻm, rồi hừ nhẹ một tiếng, như thể khó chịu vì ánh mắt của cậu.
Chưa dừng lại ở đó, cô quay sang Sỹ, tay nâng bát cháo lên cao một chút như để cảnh cáo, ánh mắt không giấu nổi sự bực bội. “Còn cả anh nữa đấy, Sỹ. Em chưa từng thấy ai liều mạng như anh cả. Đừng có cười nữa, mau ăn đi.”
Khi nhận thấy Yuki sắp nổi giận, Sỹ liền im bặt, ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo của Yuki. Phong và Vũ đứng nhìn, họ hiểu ẩn sâu bên trong vẻ ngoài cộc cằn và khó tính của Yuki, thì đó là một sự quan tâm to lớn cô dành cho Sỹ.
“Chậc, nếu không có liên kết chủ - tớ giữa em và anh, thì anh đã chết vì cạn nguyền lực hoặc trọng thương từ đêm qua rồi, chứ chẳng phải chỉ thiếu dương khí đâu.”
Yuki vừa cằn nhằn, vừa bón từng muỗng cháo cho Sỹ. Cô lườm cậu một cái đầy trách móc, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa chút lo lắng không che giấu được.
Phong và Vũ liếc nhau, quyết định không xen vào chuyện của hai người kia nữa. Cả hai quay sang nhìn Thanh, lúc này đang đứng khoanh tay, dựa lưng vào bức tường bên cạnh. Cô im lặng ngậm cây kẹo mút mà vừa nãy tiện tay lấy từ Phong, ánh mắt hờ hững nhưng không giấu được sự suy tư.
“Thế, rốt cuộc em gọi tôi với Phong sang đây làm gì?” Vũ lên tiếng, khóe môi hơi cong lên thành một nụ cười nhẹ, nhưng đôi mắt lại sắc lạnh khác thường. “Chắc không chỉ để đòi kẹo và ghé thăm Sỹ thôi đâu, đúng chứ?”
Thanh thoáng bất ngờ trước cách Vũ suy luận nhanh đến vậy, nhưng ngay sau đó, cô cười khẽ—một tràng cười ngắn đầy ẩn ý. Hạ cây kẹo xuống, cô trầm giọng.
“Đương nhiên là vậy rồi. Việc tôi sắp nói... có liên quan đến Lan, nên nghe cho rõ.”
Vũ nheo mắt, nhưng trước khi Thanh kịp nói thêm, anh đã giơ tay lên cắt ngang.
“Khoan đã, trước hết, em thật sự chấp nhận bé Lan vào tổ rồi à?”
Thanh nhún vai, thản nhiên đáp.
“Cũng không hẳn là tôi đã chấp nhận. Dù gì con bé cũng là một bán phi phông, vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn.” Cô nói với vẻ bình thản, rồi lại đưa cây kẹo lên cắn một miếng. “Nhưng dù sao, Lan cũng là một thành viên của tổ chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta... là phải bảo vệ con bé.”
Câu nói cuối cùng mang theo một chút do dự, nhưng không phải là do Thanh không chắc chắn, mà là vì cô biết những gì sắp nói ra sẽ không dễ dàng để chấp nhận.
Cuối cùng, cô thở ra một hơi ngắn, rồi lấy điện thoại ra. Chỉ vài thao tác nhanh gọn, cô đã đưa màn hình về phía Vũ. Gương mặt cô trùng xuống, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng.
Vũ lập tức cảm nhận được điều bất thường. Không chần chừ, anh nhận lấy điện thoại từ tay Thanh. Nhưng ngay khi vừa đọc dòng chữ đầu tiên trên màn hình, ánh mắt anh tối sầm lại. Đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy.
“Thông cáo đến các thợ săn tiền thưởng?”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, nhưng không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt. Phong ngay lập tức tiến đến gần hơn, cố gắng nhìn vào màn hình. Sỹ và Yuki cũng dừng mọi động tác, ánh mắt tràn đầy lo lắng đổ dồn về phía Vũ.
Và Vũ... sự tức giận của anh là điều không cần bàn cãi.
Bàn tay anh siết chặt lấy chiếc điện thoại, từng khớp ngón tay trắng bệch vì lực nắm. Không chỉ là tức giận - còn có cả sự phẫn nộ và bất lực. Thấy vậy, Thanh khẽ nhíu mày, hắng giọng nhắc nhở:
“Đừng có siết chặt vậy, Vũ, hỏng bây giờ. Tôi mua trả góp đấy.”
Sau khi nhìn vào chiếc điện thoại, thứ đập vào mắt Phong là một bức ảnh quen thuộc - một cô gái với khuôn mặt bị làm mờ, nhưng chiếc khăn quàng cổ đen cùng chiếc mũ beret đỏ trên đầu thì không thể nhầm lẫn. Lan. Chính là Lan. Và tệ hơn nữa -bức ảnh này chính tay cậu đã chụp, vào dịp Tết vừa cách đây mấy tháng khi cùng Vũ đưa con bé đi dạo Hồ Gươm.
Đó lẽ ra chỉ là một bức ảnh kỷ niệm vô hại. Nếu như bên dưới nó không có con số ba trăm ngàn Euro. Và một biểu tượng đầu lâu.
Biểu tượng của cái chết.
Đây không phải một thông báo truy nã bình thường. Đây là một bản án tử. Thứ chỉ có những kẻ săn tiền thưởng hoặc các cán viên Cục Bảo An như bọn họ mới hiểu.
Thông cáo đặc biệt đến những kẻ săn tiền thưởng, một quỷ hồn đặc tính không gian mới đã được sinh ra sau hơn hai trăm năm vắng bóng. Đem cái đầu của nó về đây, và ba trăm ngàn Euro sẽ là của các người.
Ba trăm ngàn Euro? Cho cái đầu của một đứa trẻ
“Tại sao?” Phong hơi gằn giọng, ánh mắt cậu hơi mở to ra mà nhìn thẳng vào chiếc điện thoại, nơi những dòng chữ bằng tiếng Pháp đó đang nhảy múa, tuy thông cáo chỉ đơn giản vậy, nhưng cũng đã đủ để thổi lên sự tức giận trong lòng mọi người.
"Hỏi cũng chẳng có câu trả lời đâu, Phong." Thanh tiến lên, lấy lại chiếc điện thoại từ tay Vũ, ánh mắt sắc như dao lia qua mọi người trong phòng. Rồi, với chất giọng đanh thép không lẫn vào đâu được, cô dõng dạc ra lệnh:
"Nghe cho rõ đây. Các thành viên tổ hai, trực thuộc đội Bảo An số ba. Hiện tại, đồng chí Phạm Mai Lan đang bị thế lực săn tiền thưởng của gã khốn Joseph Crowley nhắm đến. Nhiệm vụ của các đồng chí là bảo vệ đồng chí Lan vượt qua cơn sóng gió này cho đến khi Cục giải quyết xong. RÕ CHƯA?"
"RÕ!" Phong và Vũ cùng đứng thẳng, Sỹ cũng cố gắng chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm trang mà hô lớn.
“Ái chà chà, sao hôm nay đội ba có vẻ hừng hực khí thế vậy, cho tôi tham gia với.”
Một giọng nói đầy vẻ giễu cợt vang lên từ cửa phòng bệnh. Cả căn phòng lập tức căng thẳng.
Phong, Vũ, Sỹ - thậm chí cả Yuki, một Quỷ Hồn Chân Vương - đều đồng loạt quay lại. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là sự xuất hiện của kẻ đó. Mà là không một ai, dù có kích hoạt “Cảm nhận sự sống” thụ động, lại không cảm nhận được chút khí tức nào từ hắn.
Một bóng đen lặng lẽ, như thể chưa từng tồn tại, lại đột ngột xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.
Ai? Không cần hỏi. Phong chỉ cần nghe giọng cũng biết. Không suy nghĩ, không đắn đo. Chỉ bằng bản năng, Phong rút Định Nam Đao, vào tư thế chiến đấu.
“Hỏa Diệm!”
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, bọc lấy lưỡi đao, phản chiếu ánh đỏ rực lên gương mặt cậu. Nhưng người ra tay đầu tiên không phải cậu - mà là Thanh.
Ngay khi giọng nói vang lên, cô đã lao đến như một cơn lốc. Tốc độ nhanh đến mức sàn bệnh viện gần như rạn nứt dưới chân cô. Thanh kiếm Nhật trong tay cô chĩa thẳng vào cổ họng của kẻ lạ mặt, mũi kiếm cách da thịt chưa đến một đốt ngón tay.
“Hừ, thì ra là anh Trí à. Ngọn gió nào đưa anh tới đây.” Thanh nhếch môi ra vẻ khinh bỉ nhìn kẻ trước mặt, cũng đang nở một nụ cười đầy vẻ ung dung, thoải mái.
Kẻ đó không ai khác là Nguyễn Minh Trí, tên cáo già của đội bảo an số hai, không ai biết hắn đến đây với mục đích gì. Khiêu chiến? Hay giúp đỡ? Không một ai biết được tên đó đang nghĩ cái gì trong đầu, nên cẩn thận với hắn vẫn sẽ là tốt hơn.
“Bình tĩnh nào, tôi đâu đến đây để đánh nhau.”
Trí cười nhạt, đưa hai tay lên ra dấu hiệu đầu hàng, tỏ vẻ vô hại. Nhưng dù là vậy, Thanh vẫn giữ nguyên lưỡi kiếm lạnh ngắt trước cổ hắn, ánh mắt sắc bén không rời khỏi khuôn mặt đáng ngờ kia.
“Không đánh nhau? Ha, thế vì lí do gì mà ngài đội phó đội hai đến đây nhỉ.” Thanh hừ lạnh, đôi mắt vàng bơ của cô không rời khỏi gương mặt gian xảo của Trí.
“Ồ~ Đến để làm gì hả?” Trí cười cợt, ánh nhìn đểu cáng của hắn lướt qua Thanh, rồi nhìn lên Phong và Vũ “Đương nhiên là tuồn cho các người một số thông tin có ích rồi, tôi mới xem gần đây thôi, con nhóc đó bị bọn thợ săn tiền thưởng nhắm đến rồi, đúng chứ?”
“Sắc bén đấy, Trí,” Thanh cười nhẹ, cô hạ thanh kiếm xuống, nhìn thẳng vào Trí, cô tựa vào thanh kiếm mà nói “Vậy là anh cũng theo dõi trang web của tên Crowley đó à?”
Trí chỉnh lại chiếc áo gile đen bên ngoài áo sơ mi trắng, bước tới gần Thanh, gương mặt hắn cúi sát vào cô, hơi thở phả ra nhè nhẹ trên da mặt cô.
“Đương nhiên rồi. Các người đều hiểu đám diều hâu săn tin đó nguy hiểm thế nào mà. Và đó là lý do không nên phá hủy kết giới của rào chắn thị giác trong một trận chiến.”
Câu nói ẩn chứa sự mỉa mai, như mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Yuki, khiến cô gái đứng bật dậy, và xa hơn nữa là nhắm đến Lan.
Đứng thẳng người dậy, Trí cởi chiếc áo gile của mình ra mà vứt lên chiếc ghế sofa gần đó, hắn nhẹ nhàng tiến lại gần chiếc bàn gỗ ở gần, rút một tập hồ sơ ra mà ném thẳng lên bàn, rồi quay lại nhìn mọi người trong căn phòng, giọng nói mang nhiều tầng ý nghĩa đó lại tiếp tục vang lên.
“Đầu tiên, tôi sẽ nói cho các người những gì tôi biết về Crowley và đám diều hâu.”


0 Bình luận