Trans: DemonRaven
Roland vừa kết thúc khóa huấn luyện với các phù thủy, ngay khi anh vừa quyết định trở về phòng và ngủ trưa thì Carter xông thẳng vào phòng ăn.
“Thưa Hoàng Tử, tàu vận chuyển những người tị nạn từ thủ đô phía Đông vừa cập bến!”
“Nhanh vậy?” Có vẻ như khả năng làm việc của Theo khá là cao, Roland ngẫm nghĩ, đồng thời hài lòng, Theo là một người quen biết với cả mặt trắng lẫn mặt đen của xã hội, thời gian làm lính tuần tra của anh không hề bị bỏ phí. Tuy nhiên, khi anh nhìn vào vị đội trưởng đang đổ mồ hôi hột cùng với đôi lông mày nhăn nhúm, Roland ngay lập tức cảm giác có gì đó không đúng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Những người trên thuyền đã mắc phải một căn bệnh lạ”, Carter mô tả nhanh chóng các triệu chứng của bệnh nhân. “Lúc đầu, chỉ có một vài người, nhưng bây giờ, dịch bệnh đã lan ra hai trên ba tàu, ngay cả binh lính từ Đội quân thứ nhất cũng bị nhiễm bệnh!”
Một căn bệnh làm xuất hiện các đốm đen trên toàn bộ cơ thể, cũng như lây nhiễm khi tiếp xúc ? Điều này nghe có vẻ rất giống với đại dịch “Cái chết đen” nổi tiếng. Tuy nhiên trực khuẩn dịch hạch không làm biến đổi màu sắc máu, còn chưa kể đến việc phá hủy lớp da của người nhiễm bệnh.
Roland nhăn mày.
Người đầu tiên anh nghĩ đến là Lily, nhưng họ còn chưa nắm rõ phạm vi khả năng mới của cô, sẽ cực kỳ nguy hiểm khi bắt Lily xử lý một dịch bệnh truyền nhiễm chưa từng nghe thấy bao giờ. Và nếu không thể chữa trị căn bệnh này, khả năng cao là cô cũng sẽ bị phơi nhiễm. Vì vậy, anh cần phải đưa ra quyết định một cách cực kỳ cẩn trọng, nhưng theo báo cáo của Carter, có vẻ như mọi người không thể chịu đựng lâu hơn nữa.
Nếu là như vậy, ít nhất thì cũng phải phong tỏa khu vực trước.
Nghĩ như vậy, Roland ra lệnh cho Carter, “Cử Đội quân thứ nhất đi thiết lập khu vực cách ly bên ngoài bến cảng, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nói thêm với họ rằng: quý cô Nana và ta đang trên đường tới đó.”
“Tuân lệnh!”
“Mọi chuyện có ổn không?”. Nightingale hỏi.
“Ta cũng chưa biết, mọi thứ phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng của Lily”, anh nói. “Tập hợp tất cả thành viên của hiệp hội phù thủy, hôm nay sẽ không có nghỉ trưa.”
…
Trên quãng đường đến bến cảng, Roland luôn suy nghĩ tìm cách để xác định tính hiệu quả mà khả năng của Lily mang lại, trong khi vẫn cách ly cô với bệnh nhân.
May mắn thay, khả năng bảo quản thực phẩm thuộc về loại triệu hồi, với phạm vi năm mét giống như những phù thủy khác, cho phép cô sử dụng và kiểm soát được khả năng từ xa mà không cần phải chạm trực tiếp vào mục tiêu.
Vì vậy, anh mang theo hai người thợ mộc đi cùng, cùng với sự giúp sức của Anna, họ đã nhanh chóng xây một căn phòng hình chữ nhật. Phòng được chia ra ở giữa và có thể nhìn thấy phần bên kia thông qua ô cửa sổ ép rào chắn. Phần nửa dưới bức tường được cắt hai lỗ tròn cân xứng và được Soraya vẽ một lớp phủ linh hoạt, để khi Lily duỗi tay qua lỗ, lớp phủ sẽ bao bọc hoàn toàn tay cô. Hơn nữa, lớp phủ màu bầu trời mềm mại cũng ngăn cách sự lưu thông không khí giữa hai phòng. Với tất cả điều này, miễn là Lily rửa tay với cồn sau khi xong việc, khả năng cô nhiễm bệnh sẽ bằng không.
Trong lúc này, 100 binh lính từ đội quân thứ nhất chịu trách nhiệm duy trì trật tự trên các con tàu. Họ vẫn có thể duy trì kỷ luật, không phải vì có ý chí mạnh mẽ, mà bởi vì hầu hết bọn họ tin rằng thiên thần Nana sẽ chắc chắn chữa cho họ như mọi khi.
Ngay khi căn phòng hoàn tất, một binh sĩ có triệu chứng xuất hiện các đốm đen nhưng vẫn có thể di chuyển được lựa chọn.
Theo quy trình, Roland bước vào trong phòng và đứng yên, rồi sau đó, Lily vươn tay qua tấm chắn và sử dụng 100% khả năng. Cùng lúc đó, Roland đứng bên cạnh và quan sát thể trạng của người binh sĩ thông qua ô cửa sổ.
Sức mạnh ma thuật phát huy tác dụng một cách thầm lặng, và khi cô gái nhỏ gật đầu, gửi tín hiệu cho Roland rằng đã xong, anh mới mở miệng và hỏi, “Anh cảm thấy thế nào?”
“Hoàng Tử?” khi người lính nghe giọng Roland, anh hào hứng giơ tay chào kiểu quân đội, rồi đóng băng tại chỗ, “Dạ, thần cảm thấy sức lực đã được phục hồi. Thần linh ơi! Hoàng tử, thần cảm thấy khỏe hơn rồi!”
Roland cũng thấy các chấm đen trên tay người lính đang nhanh chóng mờ đi; đây chắc chắn không phải triệu chứng của một bệnh dịch. Nếu anh nhớ không lầm, những đốm đen trên người binh sĩ đáng nhẽ phải đến từ nhiễm trùng huyết (trans: là biến chứng phức tạp của nhiễm trùng) và bầm tím mức độ cao. Ngay cả khi tiêu diệt hết trực khuẩn hạch, những đốm đen cũng phải mất một thời gian dài mới biến mất. Rốt cuộc, Lily không có khả năng hồi phục.
Tuy nhiên, khả năng mới của cô có tác dụng đến căn bệnh không rõ nguồn gốc này, điều này khiến Roland cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
“Sau khi ngươi hoàn toàn bình phục, hãy đi gọi những binh sĩ khác vào. Hãy cho mười người tiếp theo đi vào, dù có triệu chứng hay không, cũng phải vào điều trị.
“Tuân lệnh! Thưa hoàng tử”, Người lính hô lớn, rồi dừng lại một lúc và cúi chào lần nữa. “Cảm ơn cô rất nhiều, quý cô Nana”.
“Không phải là Nana, người cứu mạng ngươi lần này là quý cô Lily”, Roland vừa cười vừa giải thích, “Nếu trong trường hợp bệnh đã biến chứng đến giai đoạn lở loét màng da, ngươi sẽ cần đến quý cô Nana chữa cho đấy.”
“Dạ...vâng”, người lính gãi đầu. “Cảm ơn quý cô Lily.”
Khi người binh sĩ rời đi, Lily liếc Hoàng Tử, “Tui không phiền khi anh ta nghĩ đó là Nana, không cần cảm ơn đâu.”
Chà, nếu là như vậy, sao cô đột nhiên ưỡn ngực ? Khi Roland nhìn hai bím tóc của cô lúc lắc qua lại, anh không thể ngăn mình không xoa đầu cô, bất ngờ thay, phía bên kia cũng không có dấu hiệu phản kháng nào ngoại trừ tiếng ấp úng nho nhỏ.
Nếu đây không phải một bệnh dịch, rốt cuộc, thứ gì đã gây ra căn bệnh này? Thời điểm anh rời căn phòng, Nightingale xuất hiện ngay bên cạnh và nghiêng người nói với anh “Thưa Hoàng Tử, thần vừa thấy một dấu hiệu kì lạ, phần máu chảy ra từ vết thương của họ...nó có chứa dấu hiệu của ma thuật.”
“Sao?” Roland sửng sốt đứng lại.
“Khi trong màn sương, thần giống như đang được quan sát những ngôi sao trên bầu trời đêm”, Nightingale giải thích, “Cho tới tận bây giờ, thần chưa bao giờ thấy một ánh sáng ma thuật nhỏ bé đến như vậy>”
Điều này thật bất ngờ. Bất cứ khi nào có thứ gì đó liên quan tới ma thuật, đều phải được theo dõi chặt chẽ, không chỉ vì liên quan đến các phù thủy, mà có thể nhà thờ cũng có can dự tới việc này. Ít nhất là bây giờ cũng chắc chắn được một điều; dịch bệnh này không phải do vi khuẩn tự nhiên hay virus gây ra.
“Ta hiểu rồi!” Sau khi suy nghĩ một lúc, Hoàng tử tiếp tục, “Nếu là như vậy, ta cần phải lấy vài giọt máu để xem xét.”
“Không được, lỡ như ngài bị nhiễm thì sao!” Nightingale lo lắng can ngăn.
“Yên tâm”, Roland mỉm cười với cô, “Khả năng mới của Lily hoàn toàn có thể chữa khỏi căn bệnh này.”
Mẫu máu được lấy từ một bệnh nhân hôn mê, sau đó được kẹp giữa hai tấm kính mỏng và đặt trên giá đỡ, cuối cùng là tiêu chỉnh khoảng cách. Khi hình ảnh dưới kính hiển vi dần trở nên rõ ràng hơn, lỡ như trường hợp nếu thứ gì đó gây ra các triệu chứng nhỏ hơn cả vi khuẩn, anh sẽ không thể tìm thấy gì. Nhưng ngay khi nhìn kĩ, anh khó có thể tin vào mắt mình.
Trong tầm nhìn hẹp, anh thấy một số lượng những con bọ béo có xúc tu đang từ từ di chuyển trong máu, thỉnh thoảng, đuôi chúng phun ra một chất nhày gì đó trông như cọng lông mỏng. Kích thước gần bằng thể đơn bào, nhưng cũng giống như tế bào mẹ của Lily, cơ thể của chúng không hề trong suốt, làm khó phân biệt nó có phải là sinh vật đơn bào hay không.
May mắn thay, ánh sáng ma thuật của con bọ không làm ảnh hưởng đến khả năng của Lily, tế bào mẹ vẫn sẽ hoàn thành vai trò của chúng. Khi một bản sao được trộn vào mẫu thử, nó thậm chí còn ưu tiên tấn công những loài côn trùng lạ, và đồng hóa chúng.
Khi tất cả binh lính của Đội quân thứ nhất đều được điều trị, để tránh nguy hiểm, Roland ra lệnh tất cả người tị nạn trước khi bước vào phòng phải đội mũ trùm đầu và sẽ được binh lính dắt vào. Cùng lúc đó, một căn phòng khác được thiết lập, chủ yếu là để Nana điều trị những vết thương hở của những bệnh nhân nặng.
Việc điều trị kéo dài từ trưa cho đến chiều tối, và khi hơn năm trăm người từ mười con tàu được chữa khỏi, đám đông bùng nổ tiếng reo hò. Nhiều người quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô vang “Đức vua vạn tuế” liên tục, kéo dài trong một khoảng thời gian dài.
“Ngài không vui à?” Nightingale nháy mắt với anh.
“Người chữa căn bệnh không phải là ta, mà là Lily và Nana - những phù thủy”, Roland lắc đầu. “Đáng lẽ họ mới là người nên được cảm ơn.”
Tất nhiên, anh, dĩ nhiên biết rằng sẽ không khôn ngoan khi nói điều này cho những người vẫn còn tin vào nhà thờ. Vì vậy, anh chỉ khẽ thở dài và hy vọng một ngày nào đó, phù thủy sẽ được mọi người chấp nhận.
Dường như Nightingale có thể thấu hiểu ý nghĩ trong tim Roland, cô hào phóng vỗ vai anh và nói, “Họ không để tâm đâu, ngài đã làm tốt rồi. Hơn nữa, không sớm thì muộn, ngày đó cũng sẽ tới, đúng không ?’ Cô dừng một lúc “Chà, có tin tốt mà thần quên báo với ngài”.
“Cái gì?”
“Hiệp hội phù thủy sẽ sớm có thêm thành viên mới”, Nightingale tiết lộ với một nụ cười toe toét.
_________________________
Góc tám nhảm: OK, tuần sau tui bắt đầu vào kì 3 rồi, thời gian rảnh cũng sẽ thu hẹp lại, nên tiến độ cũng chậm đi một chút, mong mấy bạn thông cảm~
7 Bình luận
Gay nhở