“Vị của nó rất ngon ... Ta rất thích nó. “
Ian không có khả năng đối đáp trôi chảy.
Tuy nhiên, chỉ một vài lần anh cảm thấy hối tiếc vì điều đó.
‘Làm sao ta có thể diễn tả được cảm giác tuyệt vời này chứ!’
'Cái lưỡi chết tiệt của ta.'
Nhưng Laritte lại cảm thấy tự hào và mãn nguyện khi nhìn Ian ăn.
Cô đã suy nghĩ về những gì mình sẽ chuẩn bị cho bữa ăn tiếp theo của họ.
“Cô làm thế nào để rửa bát sau khi ăn? Cô có thể cho tôi xem chứ?"
Đôi mắt của Laritte trở nên sắc bén khi anh cố gắng đứng dậy để mang đi bát đĩa. Mắt cô nhìn vào bụng anh.
"Nếu ngài di chuyển một bước nữa về phía bồn rửa bát, tôi sẽ đâm một nhát vào vết thương của ngài."
… .. Cô nói trôi chảy như một bài thơ ngắn.
Cô không phải là người duy nhất có thể nhìn thấy tình trạng tồi tệ của anh. Ian ngập ngừng và phải ngồi xuống ghế.
Anh nhận thấy chỉ có một chiếc ghế bập bênh thay vì nhiều bàn ghế ở tầng một.
Vì vậy, rõ ràng là họ đã lấy đi những cái đang tồn tại và bán chúng. Chắc hẳn một chiếc bàn đã được mang ra từ tầng hai đầy bụi.
Ian thở dài, nhận ra sự thật rằng Laritte lại làm việc chăm chỉ cho anh một lần nữa. Anh cần sớm khỏe lại để có thể giúp Laritte làm việc nhà thoải mái hơn.
"A."
Nghĩ đến điều gì đó, Ian đột nhiên thốt lên.
"Nghĩ lại có chuyện chúng ta có thể nói."
Đó là giải thích cho cô ấy sự thật về việc anh bị gán tội phản quốc.
Nhưng sự thật thì anh không phải là một kẻ phản bội.
Lần cuối cùng anh cố gắng, anh ngã quỵ và bất tỉnh.
‘Đôi khi, ta quên rằng cô ấy đối xử với mình như một người bình thường chứ không phải một kẻ phản quốc.’
“Bây giờ cô có việc gì phải làm không? Nếu không, có một số điều ta phải nói. ” "Chuyện gì vậy?"
Ian do dự một lúc.
Không phải bây giờ anh không tin tưởng Laritte, nhưng anh có chút nghi ngờ rằng nó sẽ khiến cô khó hiểu.
“Có thể cô sẽ không tin ta, nhưng….”
Anh ngập ngừng hết lần này đến lần khác.
"Ngài giữ lại điều muốn nói vì cớ gì?"
Laritte kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đồng thời cô cũng tò mò.
“… ..Đó là, ta bị buộc tội vì một âm mưu.”
"Hả?"
Anh ấy nghĩ cô ấy sẽ nói
“Ồ, tôi hiểu rồi. Đó không phải là một vấn đề lớn ” và chỉ để nó qua đi.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, Laritte đã kinh ngạc khi Ian thốt lên: “Tôi không làm điều đó.”
Nhưng cô không chắc đó có phải là về việc phản quốc hay không.
Nếu điều này là sự thật, đây sẽ là một sự bất công nghiêm trọng.
Công tước Reinhardt là Công tước duy nhất trong Đế chế Iassa. Nó có nghĩa là dòng dõi Reinhardt là dòng dõi quý tộc thứ hai sau hoàng gia.
Trên thực tế, Công tước sở hữu lượng lớn quyền lực và một đội kị sĩ.
Bản thân Ian là một trong bốn kiếm sĩ của Đế quốc.
Nó thậm chí còn vĩ đại hơn, khi xét một trong bốn kiếm sĩ đã hơn 60 tuổi và đã hết nghĩa vụ.
Hơn nữa, một nửa trong số tám kiếm sĩ thuần thục là lực lượng kiếm sĩ của công tước.
Khi Bartolt vừa là một cận vệ và là hộ tá thân cận của Ian, phản bội anh thì chỉ còn lại ba người.
Laritte nói tiếp sau khi suy nghĩ một lúc.
“Nếu đó không phải là một vụ phản quốc, thì đó có phải là… .. dòng dõi Hoàng gia đã nhúng tay vào không?”
Laritte vô cảm nhưng Ian thì ngạc nhiên.
Không phải là vì cô ấy chỉ quan tâm đến câu trả lời.
Tất nhiên, cung điện hoàng gia là nơi đe dọa nhất đối với Công tước.
Ian biết cô không thể đặt nhiều niềm tin vào mình.
Vì vậy, cô đã cố gắng tự làm hài lòng bản thân bằng cách nói ra sự thật.
Dù sao thì Ian cũng phải nỗ lực để làm sáng tỏ nỗi ô nhục cho chính mình.
Cô nghĩ anh không liên quan sao?
Nhưng một tia sáng tin tưởng lóe lên trong đôi mắt xanh dịu dàng của Laritte.
Ian bắt đầu.
“… .. ít nhất là ta khá tích cực.”
"Ngài có bằng chứng nào không?"
"Người đàn ông đã tấn công ta là người đầu tiên."
Ian kể lại những gì Bartolt đã nói khi đâm anh, ngay khi chiến tranh kết thúc. "Ngài không nên trở thành kẻ thù của Hoàng gia.’’
Bartolt giễu cợt.
“Và bằng chứng thứ hai là….”
Anh đưa tay vào trong áo và lấy ra một sợi dây chuyền.
‘Ngài có nó từ khi nào vậy?’
Laritte nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền.
Có một cái chai thủy tinh nhỏ xinh chứa chất lỏng trong suốt bên trong, được giữ bằng một sợi dây chuyền bạc mảnh. Nhìn thoáng qua, người ta có thể biết rằng nó rất đắt.
Tuy nhiên, Larrite đã hình thành một thói quen từ khi cô bắt đầu sống ở đây.
Nếu cô thấy những thứ đắt tiền, cô sẽ thay thế nó bằng khoai tây.
"Mình có thể nhận được bao nhiêu khoai tây từ nó nhỉ?"
Nhưng chất lỏng bên trong quan trọng hơn chai thủy tinh mà cô đang thấy.
Nó dường như là vô giá.
"Họ sợ rằng chai này chứa nước mắt tinh khiết của Rồng."
“Nước mắt của rồng….!”
Rồng.
Nó là loài hiểu và kiểm soát dòng chảy năng lượng từ khi sinh ra.
Loài người, nói chính xác hơn là chỉ có những kiếm sĩ biết cách sử dụng ma thuật như các vị thần.
Ban đầu, không có cuộc đối đầu nào giữa con người và loài rồng.
Mặc dù số lượng rồng rất ít, nhưng chúng sống ở một nơi có nhiệt độ rất nóng, thậm chí có thể làm tan chảy cả sắt.
Hoặc chúng sống trên một ngọn núi thiếu oxy.
Nhưng có khá nhiều lần một con rồng thậm chí không thể chịu được năng lượng của chính nó.
Đã lâu lắm rồi khi những con rồng không thể lường trước được mà ngập trong máu người.
Vì thế, nếu chúng làm tổn thương con người, chúng phải tự trừng phạt mình. Những con rồng bình thường không bao giờ ảnh hưởng tới thế giới loài người. Ngay cả khi chủng tộc của chúng gây ra rắc rối với con người.
Một trong những kẻ kém cỏi, De Ragon đã bỏ chạy, thậm chí còn không được coi là trong cùng một chặng đua.
Ngay cả khi chúng là những con rồng yếu ớt, bỏ chạy và bất trị, thì các kiếm sư vẫn là những người duy nhất có thể chế ngự được năng lượng của chúng.
Một số kiếm sĩ đặc biệt quan trọng.
John Jae là người duy nhất ngăn chặn con rồng chạy trốn , nó đã giết chết hàng nghìn con người trong một thời gian ngắn.
“Tôi không thể tin rằng ngài có nước mắt của Rồng. Đó là… ”
Toàn bộ cơ thể của con rồng đều bị bắt, là một thành tựu đáng tự hào.
Đó là bởi vì nó chứa năng lực và đặc biệt hơn là thể hiện lòng mộ đạo.
Ví dụ như nó cũng được sử dụng để xác định quan hệ cha con.
Khi máu của cha mẹ trộn với máu của con cái và nhỏ lên trên vảy đuôi, người ta sẽ quan sát thấy có phản ứng.
Đó là một phương pháp mà Laritte được xác định là con gái của Bá tước Brumayer.
Trong số tất cả những ‘bảo vật’ này, những giọt nước mắt thu được khi con rồng tắt thở là hiếm nhất.
“Hiệu quả của ‘giọt nước mắt cuối cùng’ là… ..”
Laritte lẩm bẩm. Đó là một tin đồn rất nổi tiếng.
"Người uống chỉ trả lời sự thật."
"Chính là nó. Hiện chỉ có hai thứ như này trên thế giới, một trong số đó là của chúng ta."
Laritte tò mò nhìn lên anh.
"Tại sao nó lại nằm trong tay anh ấy khi nó quý giá như vậy chứ?"
Không có ai trên thế giới này có thể mang một vật gia truyền, kể cả khi người đó là một kiếm sư.
Có vẻ như Ian đọc được suy nghĩ của cô ấy.
"Ta bắt đầu mang theo thứ này trước khi Hoàng đế ra lệnh ám sát ta."
“…….?”
“Có một người đã khuyên ta nên mang theo vật gia truyền của mình khi lên đường chinh chiến. Đó là Hoàng tử. ”
Họ là những người thừa kế ngai vàng của Đế chế Iassa.
Ian cười rạng rỡ và mân mê chiếc dây chuyền.
“Ta không biết lý do lúc đó. Nhưng ngài ấy biết điều đó. Thực tế là điều này sẽ xảy ra, và nếu ta sống sót …… thì cách duy nhất để chống lại sự bất công là nước mắt của con Rồng này. ”
“… .. Tôi không hiểu. Ngay từ đầu họ không nên kết tội ngài. "
"Ta đồng ý…."
Ian nắm lấy sợi dây chuyền.
Dường như mỗi đầu ngón tay anh đều chứa đựng những cảm xúc phức tạp.
"Tôi tin rằng đó là điều tốt nhất mà hoàng tử có thể làm."
Nhưng anh chỉ cảm nhận thấy âm thanh yếu ớt của bão tuyết từ bên ngoài cửa sổ. Như một tiếng còi…. Hay như tiếng sói tru từ xa xăm.
Laritte không còn tọc mạch vào chuyện của anh nữa.
Thay vào đó, cô ấy hỏi về thứ khác.
"Ngài định làm thế nào để giải quyết vấn đề này?"
"Cô nói rằng cô không nhận được bất cứ lời mời gì cho tới thời điểm hiện tại phải không?"
Không ai gửi lời mời đến vợ của kẻ phản bội.
Cô ấy lắc đầu.
Nhưng Ian đã có sẵn một kế hoạch trong đầu, anh bắt đầu giải thích.
“Cách đây rất lâu, Đế chế Iassa, nơi sinh ra với sự thống nhất của lục địa, đã gặp rắc rối bởi các nhà quý tộc. Tôi tin rằng cô biết điều này ”.
Vì các quý tộc đến từ các quốc gia khác nhau, nên cuộc xung đột nội bộ vẫn tiếp tục.
Vì vậy, để tạo niềm tin cho giới quý tộc, họ đã thông qua nhiều phương pháp khác nhau.
Một trong số đó là chỉ gửi lời mời đến các gia đình trên quyền bá tước để tập hợp một Xã hội Đế quốc vào ngày Thành lập Quốc gia.
Ngày thành lập quốc gia vào đầu mùa xuân.
Vì vậy, sẽ có một lời mời dành cho Laritte.
Ian đang lên kế hoạch để tham gia buổi họp mặt .
Anh ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng anh vô tội với sự trợ giúp của những giọt nước mắt Rồng.
“Liệu điều đó có thể ……?”
"Hoàng tử cũng sẽ có mặt đúng không?"
Nhưng điều quan trọng đối với anh bây giờ là sự hồi phục hoàn toàn.
Ngay cả khi bước vào lâu đài thông qua một lời mời, anh sẽ phải chinh phục các lính canh trước khi chứng minh mình vô tội với mọi người.
Đột nhiên nó khiến Laritte nhói đau, sau khi nghe thấy kế hoạch của anh.
'Là anh ấy….'
“Cô sẽ đi 'một mình' với lời mời của ta chứ?"
9 Bình luận
thx trans
Và khi nào thì có đường nhỉ?