Khu vực nhà kho là nơi các Hiệp sĩ của Reinhardt được phép ở, bữa ăn không có gì đặc sắc. Chỉ có thực phẩm đóng chai như nước giấm được lưu trữ ở đây. Bữa ăn của các hiệp sĩ thường đến từ tòa nhà chính.
Một vài ngày trôi qua sau khi họ gặp Laritte.
Các hiệp sĩ xuất hiện khi ánh mặt trời mọc lên, mặc dù tâm trạng của họ không hề bừng sáng như mặt trời.
"Hôm nay chúng ta sẽ ăn gì?"
"Anh vẫn chưa từ bỏ sao?"
Cánh cửa của tòa nhà phụ mở ra để lộ những người hầu gái đang đẩy xe hàng vào. Nó chứa bữa ăn của các hiệp sĩ.
Ban đầu, đã từng có nhiều dạng món ăn tốt cho sức khỏe.
Bây giờ, nó đã khác. Thức ăn rất đơn điệu.
Cuối cùng, các hiệp sĩ bắt đầu thái độ khó chịu với cách cư xử đó.
“Ít nhất thì cô không thể cung cấp bánh mì cho chúng tôi sao? Một ổ bánh mì và pho mát là đủ. Chúng tôi phải tập luyện như thế nào sau khi ăn món này chứ?"
Cô hầu gái không bộc lộ cảm xúc, nói.
“Những ngày này chúng ta đang thiếu lương thực. Sắp tới lễ tưởng niệm rồi. ”
“Thật nực cười! Chúng ta còn ba tuần nữa mới đến lễ tưởng niệm!"
"Vậy thì với tư cách là một người hầu, tôi không biết điều đó."
Những người hầu gái cũng tỏ ra lạnh lùng một cách bất thường.
Các hiệp sĩ biết rõ tại sao họ lại bị đối xử như vậy. Rõ ràng là Ava đã nhúng tay vào việc này.
'Ngay cả một người đàn ông nhã nhặn cũng không thể ăn món này!'
Trong khi đó, tại tòa nhà chính, một nụ cười đắc ý nở trên môi Ava.
Đó là một điềm lành.
"Keke!"
Trong khi đó, Laritte nhìn qua cửa sổ trong bếp nơi Ava đang đứng. Cô thấy Ava đang mỉm cười và hài lòng.
"Bà có vẻ hạnh phúc."
"Tôi đoán là do thời tiết ở đây rất đẹp."
Tất nhiên, Ava đang bí mật làm khó các hiệp sĩ.
'Thật là ngớ ngẩn khi nói về những hiệp sĩ trẻ khi mình quá già.'
Hơn nữa, bà ấy sợ rằng Laritte sẽ cảm thấy có lỗi với họ. Cô gái này quá tốt và dễ tha thứ.
“Sao cô lại đi vào bếp vậy? Tôi có thể vào hoặc cô có thể cử một người giúp việc được mà!”
"Ồ! Tôi có một vài điều muốn hỏi bà, Ava. "
Laritte chìa ra một tờ giấy, nội dung của nó được viết nguệch ngoạc bằng một nét chữ đẹp đẽ.
Ava bắt đầu đọc to.
“30 lá bạc hà, sữa, chai và dâu tây. Cô định sử dụng tất cả những thứ này để làm gì?”
"Tôi sẽ làm nước trái cây."
Vì thấy Redra nên Laritte đột nhiên cảm thấy mình nên làm nước ép dâu tây. Cô ấy chưa bao giờ nói chuyện với một người phụ nữ bằng tuổi mình, vì vậy cô cũng không biết làm thế nào để tiếp cận họ. Nhưng cô ấy muốn làm điều gì đó cho Redra vì trông cô ấy rất khổ sở khi tập hợp các hiệp sĩ.
“Điều này có khả thi không? Ian bảo tôi hãy hỏi Ava nếu tôi cần thứ gì, vì vậy tôi đã đến đây.”
“Hoho, cô đừng lo, thưa cô! Thế nhưng, nếu cô cần nhiều thứ đó, chúng tôi sẽ phải cử một toa xe đến chợ. Từ những nguyên liệu đó, tôi nghĩ cô muốn làm những thùng nước trái cây.”
"Đúng. Tôi cũng muốn tặng nó cho Ian khi anh ấy trở về.”
Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi anh và các hiệp sĩ rời đi để điều tra.
Đáng lẽ anh ấy phải liên lạc với cô hàng tuần, vì vậy cô đang mong đợi một lá thư đến bất cứ lúc nào. Cô ấy muốn nghe rằng Ian vẫn bình an vô sự.
Ava vỗ Laritte, nói rằng cô ấy không cần phải lo lắng.
Ava đang trên đường đặt mua những nguyên liệu mà Laritte yêu cầu thì bà ấy đột nhiên bối rối.
"Tại sao cô ấy lại cần lá bạc hà để làm nước ép chứ?"
Đó hẳn là một công thức thú vị.
***
Ava nhanh chóng gom đủ các thành phần, tất cả chúng đều có chất lượng tuyệt vời. Nhờ đó, Laritte đã có thể bắt đầu chuẩn bị 'nước trái cây đặc biệt' của mình.
Cô ngồi trong một căn bếp hẻo lánh chưa được sử dụng với các nguyên liệu. Nhưng cô ấy không đơn độc.
"Thưa công nương, cô định một mình làm việc này ư!"
Alice là một trong những người hầu của Laritte, cô ấy càu nhàu.
Laritte tiếp tục phớt lờ cô ấy.
Irene chen vào.
“Tôi nghĩ chúng tôi cũng cùng làm một số thứ! Công nương sẽ làm gì nếu bàn tay xinh xắn của mình bị chai chứ?”
“Tôi muốn dành thời gian cho việc này bởi vì tôi không có việc gì khác để làm. Điều này không có gì là khó khăn cả.”
"Tuy khó. Nhưng làm nước trái cây khá vui!”
Hơn nữa, không chỉ có hai cô hầu gái đang giúp đỡ Laritte.
Những người hầu đi qua bậc cửa phòng bếp cũng lần lượt ngồi xuống, nói rằng họ sẽ giúp đỡ chủ nhân của mình.
Những người hầu gái nói với các hiệp sĩ trong khu nhà phụ rằng họ đang bận rộn chuẩn bị cho lễ tưởng niệm, nhưng đó là một lời nói dối. Chưa bao giờ họ có một ngày rảnh rỗi như hôm nay. Trước khi họ biết điều đó, nơi này đã trở thành nơi bàn chuyện sôi nổi.
“Có một phong tục đám cưới thú vị ở quê tôi. Người đàn ông muốn kết hôn nên bí mật khắc tên của mình trên tấm cửa của nhà hôn phu vào lúc bình minh.”
"Thế nhưng, tại sao?"
"Để tuyên bố rằng nếu là một người đàn ông thì nên dũng cảm như anh ta sao?"
"Điều đó có khả năng á. Tôi không thể biết lý do vì sao nó bị bỏ đi trong một thời gian dài.”
Công thức làm nước ép dâu tây của Laritte là:
~ Tách dâu tây khỏi cuống, rửa sạch, chia thành bốn phần. Quá trình này mất thời gian vì có rất nhiều nguyên liệu.
~ Sau đó trộn dâu, sữa và nước để tạo thành dung dịch. Điều quan trọng là phải điều chỉnh nước tùy theo độ ngọt của sữa.
~ Hấp và nghiền nhỏ.
Thực tế, phương pháp này không phải là thứ cô học được từ một cuốn sách, mà là thứ mà Laritte tình cờ tìm thấy.
“……”
Khuôn mặt cô nở một nụ cười khi cô nhớ lại.
Cô ấy bị cảm nặng khi mới mười một tuổi. Không ai tiếp xúc với cô ấy vì sợ bệnh truyền sang Rose. Kết quả là, Laritte bị bỏ đói trong nửa ngày.
Cô nhớ mình đã lẻn vào bếp trong khi ôm cổ khô rát và tìm dâu tây.
"Cổ họng của tôi rất đau, tôi thậm chí không thể nuốt nổi quả mọng."
Vì vậy, cô ấy trộn dâu, sữa và nước để làm nước trái cây.
Thế nhưng, dâu tây kém chất lượng và không có vị ngọt như cô mong đợi.
Công thức làm nước ép của cô ấy đã ra đời theo cách đó.
Khi Laritte nói, những người hầu rất kinh ngạc khi thêm các loại thảo mộc vào.
"Các cô có cho các loại thảo mộc vào nước trái cây không?"
“Tôi nghĩ các loại thảo mộc chỉ dùng để nấu ăn. Thật ngạc nhiên khi thấy nó được sử dụng đó.”
Và cuối cùng, nước ép đã hoàn thành. Một số lượng lớn nước ép đã được tạo ra.
Thật là một màu sắc hấp dẫn, mặc dù có một thành phần thảo dược mới trong đó.
Alice ngẩng đầu lên.
"Hãy để tôi thử nó!"
Cô hào hứng kêu lên.
Khoảnh khắc nhấp một ngụm mà không hề quá mong đợi, đôi mắt cô ấy mở to vì kinh ngạc.
"Ồ?"
Hớp đầu tiên có vị chua ngọt như một loại nước trái cây thông thường.
Có lẽ chính tác dụng của những quả dâu tây chín mọng kèm theo sữa đã khiến cô cảm thấy sảng khoái. Thế nhưng, nước trái cây không đủ ngọt đối với Alice. Dường như nó thiếu vị gì đó.
Nhưng một cảm giác khác lạ truyền xuống cổ họng cô.
Vậy nên, cô ấy ngừng tìm kiếm sự ngọt ngào.
Irene cau mày khi Alice thốt lên.
Cô ấy lo lắng Alice sẽ nói điều gì đó khiến chủ nhân buồn.
"Cái gì?"
"Nó tuyệt thật!"
Bản chất đồ uống không lạnh.
Việc lưu trữ nước đá cũng bị hạn chế ở công quốc.
Vì đồ uống lạnh khá đắt nên các hiệp sĩ chỉ mở hầu bao tại một sự kiện thường niên.
Đôi má của Alice đỏ lên vì hạnh phúc.
Hương vị thật sảng khoá…
Laritte gật đầu với vẻ mặt vô cảm như thường lệ.
"Vâng, nó có tác dụng làm mát."
“Nhưng, thưa cô! Làm thế nào điều đó có thể chứ? Ý tôi là, nó không giống như cô đã cho đá vào đó, phải không?”
Đôi mắt của Alice lấp lánh.
Đó là thảo mộc.
"Nó có phải là bạc hà không?"
Cô nghĩ đó chỉ là một loại thơm, nhưng nó là một loại khác.
"Đúng vậy. Đôi khi, thêm những điều ngọt ngào như vậy cũng tốt.”
"A! Thật vậy sao."
Nhìn thấy phản ứng tích cực của họ, cô ấy đã sẵn sàng đưa nước ép này cho Redra.
Mặc dù Laritte đưa từng thứ một cho những người hầu gái, nhưng vẫn còn đầy một thùng.
Redra đang kiểm tra vũ khí trong nhà kho thì Laritte bước vào không gian tối.
"Cô Redra."
“Thưa cô! Cô đến xem vũ khí sao?”
"Không. Tôi đến đây để gặp Redra.”
Theo như Redra biết, cô và Laritte chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thân thiết.
Cô ấy có cần gì không nhỉ?
"Có điều gì tôi có thể làm cho cô không?"
“Cũng không. Tôi ở đây để đưa cho cô cái này. Để đáp lại sự tận tụy của cô với đế chế.”
Cô ấy đưa ra một cái ly. Cô ấy không muốn được đáp lại bằng thái độ biết ơn bởi vì họ không gần gũi như vậy.
Nhưng thật bất ngờ, Redra đã từ chối.
0 Bình luận