Khi đứa con gái hoang của...
랏슈 지나가던 사람
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 54

0 Bình luận - Độ dài: 1,924 từ - Cập nhật:

"Thứ lỗi cho tôi, thưa cô."

“……..”

“Là một hiệp sĩ, tôi không thể nhận cái này thưa cô. Đó là quy tắc đầu tiên một người lính phải tuân theo. Mọi người nên cảnh giác với những việc có thể lôi kéo ai đó đứng về phía vị chủ nhân của mình. Thứ hai, cảm giác thiếu thốn và ghen tị có thể nổi lên trong hội Hiệp sĩ. "

Ngoại trừ Redra và một vài hiệp sĩ, những người còn lại đều có hành động thiếu tôn trọng đối với Laritte và do đó nên bị trừng phạt, phải chịu đói nhiều ngày liên tục.

Redra và những người dưới trướng cô ấy đã có một bữa ăn ngon. Đó là điều tự nhiên và không phân biệt đối xử. Nhưng cô không muốn nhận nhiều hơn thế nữa.

Những người khác sẽ không từ chối đồ uống của Laritte nếu họ ở vị trí của Redra. Nhưng Redra đã quá cứng nhắc.

"……À tôi hiểu."

Điều mà Redra lo lắng là nhận được phản ứng thất vọng của Laritte.

'Mình có làm tổn thương cô ấy không nhỉ?'

Nhưng Laritte có một suy nghĩ khác trong tâm trí.

Nếu việc đưa đồ uống cho một người lính nào đó là phân biệt đối xử, thì cô ấy nên đưa nó cho tất cả mọi người. Những người lính khác có coi cô như nữ tước phu nhân hay không thì cô không quan tâm.

Quá khứ của cô ấy quá khó khăn.

Sự phân biệt đối xử này chỉ là một chuyện nhỏ.

***

Một buổi chiều, các Hiệp sĩ của Reinhardt vẫn đang luyện tập trên sân. Đến khi tháo khăn, người nào cũng nhễ nhại mồ hôi dù đang là mùa xuân.

“Chết tiệt! Tôi khát quá đi mất."

Một trong số họ càu nhàu. Một hiệp sĩ khác dùng khăn lau cổ.

"Anh có muốn uống nước không?"

“Nước nóng lắm. Hơn nữa thì tôi không thể tập trung được vì những bữa ăn tồi tệ mà chúng ta ăn phải mấy ngày nay!”

Các hiệp sĩ héo hon hệt như ngọn cỏ dưới cái nắng nóng bị thiêu đốt.

“Anh có thấy chiếc xe ngựa đó dừng ở tòa nhà chính không? Tôi nghĩ họ đã mua dâu tây. Tôi tự hỏi những thứ đó để làm gì. ”

“Đừng mơ nữa. Chúng ta sẽ không nhìn thấy những thứ đó trên bàn của mình đâu.”

Một người vung kiếm, nhưng nó trượt khỏi mục tiêu trên bù nhìn. Anh ta đánh rơi thanh kiếm và sau đó khá xấu hổ. Rất may, đó chỉ là một thanh kiếm gỗ, nhưng hiệp sĩ rất tức giận.

"Mẹ nó! Tất cả chỉ vì đứa con hoang đó!”

Dù không nói ra nhưng mọi người đều đồng ý.

Người kia ngăn anh lại vì lịch sự.

"Thế là đủ rồi."

“Tại sao anh muốn tôi dừng lại? Cô ta hẳn rất vui khi thấy chúng ta chết đói đấy.”

Anh ta hiểu rằng thức ăn đã bị hạn chế đối với những người cư xử không tốt trước mặt chủ nhân của họ. Nhưng sống với cái bụng đói dó chắc chắn sẽ khiến họ căm giận.

Nó khiến họ nghĩ rằng công nương Laritte, đã nhận thức được mọi thứ đang diễn ra.

Thế nhưng, Laritte hoàn toàn không biết về sự thật này, và do đó, cô đã không đến xem.

Trong số các hiệp sĩ này có Mason Moore.

Mason có một phần trách nhiệm trong việc xúi giục họ, nhưng họ không thể trách ông ấy. Tuy nhiên, ông ta giữ im lặng trong toàn bộ cuộc trò chuyện này

"Ho ho."

Một hiệp sĩ trẻ ho.

“Bia lạnh thêm đá cũng có tác dụng! Bất cứ thứ gì ngoại trừ nước nóng. ”

Trong khi đó, Laritte tiến ra sân tập với những chiếc bình đựng đầy nước trái cây và cốc gỗ. Alice và Irene theo sau.

Các cô gái không thể hiểu được quyết tâm của Laritte trong việc phân phát nước trái cây mà cô ấy làm cho các hiệp sĩ.

“Thưa cô! Cô có chắc rằng mình không cần xem xét lại không ạ? Đám người đó thậm chí không đáng có một hạt lúa mì! ”

Cuối cùng họ đã làm theo ý muốn của chủ nhân thân yêu của họ, sân tập đầy những tiếng cằn nhằn của những con thú dữ.

"Ta phải xin lỗi."

“Cô không hề nợ họ một lời xin lỗi đâu ạ. Họ là những người hẹp hòi. Hừm! Đám hiệp sĩ chết tiệt.”

Họ có thể nhìn thấy sân tập từ xa.

Các hiệp sĩ chú ý đến từng người một khi Laritte và những người hầu gái đến gần. Họ đứng gác và bắt đầu suy ngẫm.

'Điều gì đưa cô ấy đến đây? Cô ấy có gì trong tay? '

Một cô gái trẻ bình thường sẽ mất hết can đảm. Nhưng Laritte khác với một người bình thường.

Các hiệp sĩ chào cô ấy một cách miễn cưỡng.

“Lâu rồi không gặp. Tôi đến để đưa cho các anh một thứ.”

Laritte ra hiệu cho những người hầu gái.

Mỗi hiệp sĩ nắm chặt tay khi nhìn thấy những chiếc cốc gỗ.

"Nó không được mua từ một cửa hàng nào cả, nhưng tôi đảm bảo với các rằng mùi vị nó không tệ."

Sự im lặng bao trùm cả nhóm hiệp sĩ.

Cách đây không lâu, họ đã chửi rủa Laritte vì đã không cho họ một bữa ăn phù hợp.

Nhưng chai nước này…

Họ đã thấy xấu hổ.

Một người đã dùng sự can đảm để hỏi.

"Tại sao đột nhiên lại có nước trái cây cho chúng tôi chứ?"

"Đó là vì các anh đã trải qua một thời gian khá khó khăn."

Dĩ nhiên, Laritte nghĩ rằng chính Redra mới là người 'chịu đựng'.

Không biết về điều đó, các hiệp sĩ nghĩ rằng cô ấy đang giễu cợt họ. Nhưng họ im lặng vì sợ rằng họ sẽ phải nhận một hình phạt khác nếu họ đối đầu với cô ấy một lần nữa.

Nhưng Mason đã bước lên.

“Tôi e rằng tôi không hiểu. Đây có phải là một hình phạt cho chúng tôi không? Hay là để huấn luyện vậy?”

Ông ấy không ngần ngại thốt ra những lời nhận xét đáng ngờ về Laritte.

Đây là một phần trong mưu kế của Mason. Có lẽ bởi vì Laritte quyết định cho họ một ít nước vì cô ta cảm thấy tội nghiệp cho họ.

'Cô ta còn trẻ và là một đứa con bên ngoài. Đó là điều bình thường.'

Sao cô ta dám làm cho các Hiệp sĩ của Reinhardt đau khổ như thế này!

Mason trong lòng lắc đầu.

Cô gái trẻ Redra có thể đã khuất phục trước quyền lực, nhưng ông ta thì không. Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai nắm quyền kiểm soát chức hiệp sĩ kiêu hãnh này.

Dĩ nhiên là Laritte không hiểu những lời của Mason.

"Ý ông là gì?"

“Mọi người đều đang gặp khó khăn trong việc giải quyết những bữa ăn bị hạn chế được nhận trong những ngày qua. Và bây giờ chỉ có chút nước trái cây! Thật buồn cười, phải không? Thật là một hành động đáng trách khi làm khó những người lính cùng với một kế hoạch nông cạn như vậy.”

Các hiệp sĩ khác bắt đầu tức giận hơn khi nghe Mason nói.

Nhưng Laritte vẫn không hiểu gì.

Đây là điều khiến Mason mất cảnh giác.

“……. Bữa ăn đã bị thiếu đi sao?”

Nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt ông ta biến mất.

Giọng của Laritte rất giống vô tội.

“Có phải các hiệp sĩ ăn kiêng không? Nhưng tôi đã nghĩ là các hiệp sĩ cần phải có sức khỏe”

Cô rót nước trái cây lần lượt vào các cốc gỗ cho các hiệp sĩ uống và tiếp tục.

“Cho dù là như vậy, nhưng nước trái cây này không chứa đường, nên sẽ không sao cả. Nhân tiện, ai chịu trách nhiệm về bữa ăn của các hiệp sĩ? Người nấu phải khá chuyên nghiệp mà.”

Các hiệp sĩ có mặt tại sân tộc đều xuất phát từ quý tộc, vì vậy họ đã đến dinh thự muộn. Kết quả là họ không thể tham gia vào phi đội của Ian.

Đồng thời, vì là quý tộc và được học cao hơn nên họ có thể xác định được đối phương có đang nói dối hay không.

Họ có thể chắc rằng Laritte không hề hay biết gì.

Mặc dù mọi người có hành động thiếu tôn trọng đối với Laritte, nhưng cô ấy không hề áp đặt bất kỳ hình phạt nào.

Họ xấu hổ khi cho rằng một đống thức ăn thiếu dưỡng chất kia mà họ đang phải chịu là một phần trong âm mưu của Laritte.

Hiệp sĩ được Laritte đưa cho một cốc nước trái cây vô tình lẩm bẩm.

“Cảm ơn rất nhiều ……”

“Không có gì nhiều đâu.”

Anh lịch sự nhận lấy chiếc cốc gỗ bằng cả hai tay, nó đựng đầy nước dâu đặc biệt của Laritte.

Anh nâng cốc lên miệng.

Anh biết rằng Laritte là một cô gái ngoài giá thú. Nhưng anh cảm thấy hơi xấu hổ.

"Đây là đồ uống được làm từ những quả dâu tây."

Trời có thể không lạnh, nhưng anh ấy mong đợi vị chua và ngọt của dâu tây.

Anh nhấp một ngụm.

Không lâu sau, hiệp sĩ thốt lên.

"Ngon. Không hiểu sao nữa…… Thật sảng khoái.”

Câu nói của anh khiến người khác khác giật mình.

"Sảng khoái gì cơ?"

Vì buổi tập của họ vừa kết thúc nên ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Hơn nữa thì trước khi Laritte đến, tất cả những gì họ có chỉ là nước ấm trong ly.

Các hiệp sĩ quay sang Mason khi họ uống nước trái cây.

Laritte dừng lại trước mặt Mason. Cô cố gắng rót nước trái cây vào ly của ông ta, nhưng chỉ còn vài giọt chảy ra khỏi bình.

"Ồ, hết rồi."

Vẫn còn một ít nước trái cây, nhưng đó là dành cho Redra và Ian.

Vì vậy, Laritte đã gặp chút rắc rối.

Ông ấy sẽ không thích loại nước trái cây này vì ông ấy đã già, đúng không nhỉ?

"Thứ lỗi cho tôi. Nếu ngài muốn nếm thử, thưa ngài, xin hãy uống cùng các hiệp sĩ khác.”

“…….”

“Vậy thì tôi sẽ đi. Chúc mọi người may mắn.”

Laritte không chút do dự đến chỗ Redra.

Các hiệp sĩ trẻ tuổi cẩn thận tiếp cận Mason, ông ta không nhận được một cốc nước trái cây.

“Ừm, thưa ngài Mason… .. ngay cả khi nó là của tôi...”

“……Tôi không cần nó.”

Mason cảm thấy tiếc nuối.

Mặc dù họ đoán ra rằng Laritte không biết gì, nhưng vẻ mặt nhăn nhó của Mason khiến các hiệp sĩ lo lắng.

'Nếu cô ta đã lên kế hoạch cho tình huống này ngay từ đầu, cô ta sẽ là một chiến lược gia tuyệt vời.'

Cô ấy đã gặp may.

Mason tặc lưỡi và cởi bỏ áo giáp của mình.

Đáng lẽ ra, ông ấy phải lãnh đạo Hội Hiệp sĩ thay vì Redra. Nhưng bây giờ thì ông ấy không chắc.

... ──────────

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận