Giữa đêm khuya, khi tỉnh dậy trên giường, Rishe nhận ra cơ thể mình đang nóng bừng.
(Huh...)
Có vẻ như trong lúc ngủ cô đã rất nóng và đổ nhiều mồ hôi. Nguyên nhân không chỉ vì hiện tại đang là mùa hè.
"…!"
Đang nằm trong vòng tay của Arnold đang say ngủ, Rishe nhớ lại mọi chuyện. Vì sự việc xảy ra tối qua, cô mới ngủ cùng với Arnold thế này.
(…Mình đã trở thành gối ôm của Arnold điện hạ …!)
Thảo nào không thể làm mát cơ thể được. Bị Arnold ôm chặt đối mặt, Rishe ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ của anh và nuốt nước bọt.
Đôi mắt với hàng lông mi dài khép chặt, dù không thể nhìn thấy đôi mắt xanh biếc, nhưng ánh nhìn của Rishe vẫn bị cuốn hút.
Tuy nhiên, nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh khiến Rishe cảm thấy nhẹ nhõm.
(…Cơ thể dường như đã ổn định lại.)
Dù không biết hiệu quả của việc làm gối ôm thế nào, nhưng có vẻ như Arnold đã ngủ rất ngon. Thuốc giảm đau anh uống dường như cũng có tác dụng, Rishe thở phào nhẹ nhõm.
(Mạch đập thì sao?)
Rishe đưa tay ra, chạm vào cổ của Arnold. Lẽ ra cô nên kiểm tra mạch ở cổ tay, nhưng vì cả hai tay của Arnold đều đang ôm lấy lưng và eo của Rishe nên điều này rất khó thực hiện.
"...Ừm."
"!"
Có phải vì chạm trực tiếp vào da cổ không? Arnold khẽ run lên một chút, rồi ôm chặt hơn, như muốn giữ Rishe trong vòng tay. Mặt Rishe đỏ bừng, nhưng cô cố gắng mím môi lại để không phát ra tiếng.
(…Hôm nay, ngài ấy đúng là một đứa trẻ thích làm nũng.)
Có lẽ tư thế này thoải mái hơn, Arnold vô thức kéo Rishe lại gần mình. Nếu vậy, cô hy vọng anh cứ tự nhiên xem cô như gối ôm.
Rishe nhẹ nhàng đưa tay ra, vừa xoa đầu Arnold vừa thầm cầu nguyện.
(Mình sẽ ở bên cạnh ngài ấy.)
Tuy nhiên, đó chỉ là mong muốn của Rishe. Quan trọng nhất, hiện tại có một điều cô không thể ngừng bận tâm.
(Arnold điện hạ không cảm thấy nóng sao? Đặt nước lên bàn cạnh giường… còn gì nữa nhỉ.)
Rishe nhẹ nhàng cử động, kéo nhẹ cổ áo ngủ và nhìn xuống ngực mình đầy mồ hôi.
(Ra nhiều mồ hôi thế này. Bị ôm trong tình trạng này có chút xấu hổ…)
Cô quyết định sẽ thấm dung dịch dưỡng da hoa đào vào khăn ướt để lau người.
Cẩn thận không làm Arnold thức dậy, không gây áp lực lên cơ thể anh, Rishe cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Arnold.
(Hửm…!?)
Tuy nhiên, cô hoàn toàn không thể cử động.
(T-Tại sao? Rõ ràng không cảm thấy bị ôm chặt, mà không thể di chuyển chút nào!)
Dù Arnold không có dấu hiệu tỉnh dậy, Rishe bắt đầu hoảng hốt.
Cánh tay và bàn tay to lớn của Arnold giữ chặt cơ thể Rishe, khiến cô không thể dễ dàng thoát ra.
(Có lẽ… nếu mình xoay người, nằm ngửa lưng về phía điện hạ thì sao?)
Làm như vậy, cô sẽ không lo tay chạm vào Arnold, và có thể di chuyển dễ dàng hơn. Vì không phải tư thế ôm chặt, nên chắc sẽ không sao.
Rishe cẩn thận thay đổi tư thế, thành công chuyển sang tư thế được Arnold ôm từ phía sau. Dù lo lắng làm tổn thương anh, nhưng hơi thở của anh không thay đổi.
(Nếu vậy thì…)
Cô chống tay lên giường, định trườn ra ngoài. Đúng lúc đó.
"Í!?"
"…"
Một tay đặt lên bụng Rishe, kéo cô lại gần anh.
Ngạc nhiên quay lại nhìn, một sức nặng từ từ đè lên người Rishe. Giọng nói khàn khàn của Arnold vừa tỉnh dậy vang lên bên tai cô.
"…Có chuyện gì vậy?"
(Waa!)
Một giọng nói ngái ngủ nhẹ nhàng chạm vào vành tai của Rishe.
Bị rung động bởi âm sắc đẹp đẽ đó, Rishe trở nên bối rối, đưa tay chạm vào cánh tay của Arnold và trả lời.
"Thật xin lỗi vì đã đánh thức ngài… Điện hạ, cơ thể ngài có thay đổi gì không?"
"…Không sao, em ngủ đi."
Arnold nói vậy và không chịu buông Rishe ra, muốn cô ngủ lại. Dù cô đang gối đầu lên cánh tay anh, nhưng anh không có vẻ gì là bị tê liệt.
"Em đi lấy nước."
"Không cần."
Khi Rishe vừa phản kháng nhẹ nhàng, Arnold liền dùng giọng pha chút thở dốc nói với cô.
"Em sẽ ở lại đây chứ? Vậy thì chỉ cần nằm yên là được."
"Vậy… vậy em xin nhận lòng tốt của điện hạ…! Nhưng xin hãy thả em ra một chút, em sẽ quay lại ngay, làm ơn."
"…Em, chẳng lẽ định ra ngoài tìm người đàn ông đó à?"
"Không phải…"
Dù muốn phủ nhận, nhưng Rishe cũng biết sự tin tưởng vào cô ở thời điểm này rất thấp, cuối cùng đành đỏ mặt và thừa nhận.
"…Mồ hôi!"
Cô cong lưng và run rẩy thú nhận.
"…Chảy đầy lưng, xấu hổ quá…"
"..."
Những giọt mồ hôi sau gáy Rishe bắt đầu rơi xuống, lộ ra trước mắt Arnold.
"…Có mùi hoa."
"Ể…"
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Rishe cảm thấy có gì đó chạm vào cổ mình, và đôi mắt cô mở to.
"…!?"
Ở đó, cô có cảm giác như bị hôn.
(Rõ ràng là, không thể nào.)
Dù cố gắng tự thuyết phục mình, nhưng tim cô vẫn đập thình thịch. Arnold, hoàn toàn không hay biết về tình cảm của Rishe, lại ôm chặt lấy cô.
"Em không cần lo lắng gì cả."
"Điện hạ…"
Sức mạnh từ cánh tay của anh, so với lúc trước, càng mạnh hơn.
Rishe lấy hết can đảm, chuẩn bị quay người lại đối diện với Arnold, thì tiếng thở đều đặn lại vang lên.
"…"
Nghe thấy âm thanh này, Rishe chớp chớp mắt.
(…Lại ngủ rồi…)
Dù cảm thấy hơi bất mãn khi bị Arnold trêu chọc, nhưng dù sao cũng không thể thoát ra. Quan trọng hơn, được ngủ cùng anh một cách vô tư là một trải nghiệm vô cùng hạnh phúc.
Cuối cùng, dù có chút căng thẳng, Rishe vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ bên cạnh Arnold.
2 Bình luận
Nhưng đi kiếm ai lúc nửa đêm cha nội?