Arc I: Arkham (1-51) -End-
Chương 27: Lann nhờ tôi gửi lời hỏi thăm đến anh
7 Bình luận - Độ dài: 4,399 từ - Cập nhật:
Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Tim Archie đập nhanh. Anh kìm nén cảm xúc và hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Chuyện là thế này. Tôi nghe nói anh là một cố vấn tâm lý của Sở Cảnh Sát. Nếu được, tôi muốn nhờ anh đánh giá tâm lý của một thành viên đội tôi.” Gföhl nói, “Kiểu đánh giá tâm lý đơn giản ấy. Không cần phân tích chuyên sâu đâu.”
“Đánh giá tâm lý luôn yêu cầu sự chuyên môn.” Archie ngắt lời, giọng không vui, “Theo tôi được biết, phần lớn những bác sĩ tâm lý giỏi nhất đều cộng tác với Cục Điều Tra. Tại sao anh cần tới sự hỗ trợ của một nhà tư vấn tâm lý nhỏ như tôi?”
Gföhl cười khổ: “Anh khiêm tốn quá đấy, ngài Archie. Ai mà không biết anh là một trong những nhà tâm lý học nổi tiếng. Ở Arkham, làm gì có ai giỏi hơn anh? Vả lại, Cục chúng tôi cũng đang thiếu nhân lực trầm trọng. Anh có thể giúp tôi chứ?”
Archie chỉ mạnh miệng theo thói quen. Anh nghĩ về việc mình cần báo cáo, mím môi và nói: “Giờ thì tôi đang rảnh. Hãy bảo người đó đến văn phòng tôi.”
Sự hỗ trợ này sẽ giúp anh sẽ lấy được lòng tin của họ. Như vậy tiếng nói của anh sẽ có trọng lượng hơn.
Gföhl cảm ơn Archie trước khi gọi Edmund đến văn phòng.
Archie sắp xếp lại tư liệu trong văn phòng. Với quyết tâm tố cáo Lann, anh đặt bài kiểm tra tâm lý của cậu ta lên bàn làm việc. Anh luôn cất giữ tài liệu này phòng trường hợp Lann ra tay xử lý Albert. Ít nhất, anh có thể dùng nó để uy hiếp cậu ta.
Tiếng gõ cửa vang lên. Archie lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Anh nhìn người thanh niên phía sau lưng Gföhl. Đôi mươi, mái tóc nâu, tàn nhang trên mặt, vẻ mặt dè dặt, đôi mắt xanh nhút nhát. Bước chậm nửa bước thay vì đi song song với Gföhl.
Nhạy cảm, thiếu tự tin, không dám đối diện với người khác, không có chính kiến, có một thơ ấu thiếu tình thương và sự quan tâm.
Cuộc đánh giá đã bắt đầu từ khi Edmund bước vào phòng. Archie xoay bút ra hiệu: “Ngồi đi, ghế ngồi đối diện với tôi ấy. À, phải rồi. Tôi không thích có người thứ ba trong phòng khi làm việc.”
Người đội trưởng nhún vai, ấn Edmund ngồi xuống ghế và vỗ vai an ủi anh ta: “Đừng lo. Đây chỉ là đánh giá tâm lý bình thường thôi. Chúng ta không ở Tổng bộ nên mới phải nhờ bác sĩ Archie kiểm tra cho cậu. Tôi tin tưởng cậu.”
Edmund ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi. Tôi đã làm phiền mọi người rồi. Lúc đó tôi quá khẩn trương…”
“Ha ha. Không sao. Ai chẳng như thế vào lần đầu tiên. Mọi người sẽ hiểu thôi.” Gföhl vỗ vỗ vai Edmund, giọng trấn an, “Khi nào có kết quả thì gọi tôi nhé. Nhờ anh cả đấy, bác sĩ Archie.”
Archie gật đầu.
Cánh cửa khép lại.
Archie nhìn Edmund. Anh không có thói quen trò chuyện với bệnh nhân, bèn nói ngắn gọn: “Tôi sẽ dùng một bảng câu hỏi để đánh giá sơ bộ tình trạng tâm lý của anh. Tôi hỏi, anh trả lời. Thời gian trả lời không quá 3 giây. Những gì tôi muốn là câu trả lời trong tiềm thức của anh. Anh hiểu chứ?”
Thấy Edmund gật đầu, Archie đi thẳng vào vấn đề: “Anh bị mắc kẹt trong một hòn đảo. Trên đảo có ba nơi anh có thể đến. Anh sẽ chọn đỉnh núi, rừng rậm hay bãi biển?”
Edmund do dự một giây: “Bãi biển.”
“Anh sẽ kiếm thức ăn từ nơi nào? Bãi biển, bờ sông, sườn núi.”
“Bờ sông.”
Archie đặt câu hỏi càng lúc càng nhanh. Ban đầu, Edmund có thể ngẫm nghĩ trong vài giây. Cuối cùng, anh bị cuốn vào cuộc nói chuyện, vô thức trả lời câu hỏi mà không cần suy nghĩ.
Quá trình hỏi đáp kéo dài một tiếng đồng hồ. Edmund có vẻ choáng váng. Còn Archie thì trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thái độ thoải mái, thư giãn đã biến mất khỏi gương mặt anh.
Lúc đầu, những câu trả lời khá ổn. Nó giống với đánh giá sơ bộ về một thanh niên thiếu tự tin và không có cảm giác an toàn.
Kế tiếp, mùi vị trong câu trả lời đã thay đổi.
Edmund nhạy bén với những màu tương tự như máu.
Tuy ghét động vật nhỏ và thiếu sự đồng cảm với những người xung quanh, nhưng anh ta vẫn tỏ ra mình quan tâm tới họ.
Anh ta đã luôn che giấu bản chất thật của mình, cho đến gần đây, anh ta quyết định từ bỏ lớp mặt nạ ấy. Bản chất máu lạnh đã được bộc lộ qua những chi tiết nhỏ. Người thanh niên này giống như một con thú khát máu được khẳng định và nhe nanh để kiểm tra điểm mấu chốt của chủ nhân.
Chết tiệt. Làm thế nào mà loại người này có thể trở thành điều tra viên? Cục Điều Tra không điều tra lý lịch ứng viên hay sao?
Archie vẫn duy trì thái độ lạnh lùng trên mặt. Khi phần hỏi đáp một giờ kết thúc, hai bên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
“Bác sĩ Archie. Anh có ở trong không? Phạm nhân mà chúng ta từng thẩm vấn gặp chút vấn đề.”
“Đợi chút.” Archie vô thức siết chặt ngón tay nắm notebook, anh đứng lên, bình tĩnh nói: “Anh có thể đi rồi.”
Edmund với vẻ mặt mê man nhìn anh: “Kết quả là…”
“Tôi sẽ trực tiếp đưa kết quả cho đội trưởng của anh. Việc đánh giá tâm lý đã kết thúc. Anh có thể đi.” Archie trả lời bằng giọng bực bội, khiến Edmund cứng đơ như con nai vàng ngơ ngác trước ánh đèn.
Anh không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đó. Hai người cùng rời khỏi văn phòng và tách ra ở một ngã rẽ.
Kết thúc công việc, Archie gọi điện cho Gföhl, yêu cầu ông đến văn phòng. Anh muốn trò chuyện trực tiếp với ông về vấn đề của Edmund và Lann.
Khi vặn tay nắm cửa phòng làm việc, sắc mặt Archie thay đổi.
Anh nhớ mình đã khóa chặt cửa.
Nơi này là Sở Cảnh Sát. Ai dám phạm tội ở đây?
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn văn phòng qua đôi mắt cảnh giác. Căn phòng không có một ai. Tư liệu còn nguyên vẹn.
Archie tiến vào. Không đóng cửa. Anh bất chợt nhớ đến điều gì đó, vội vàng sải bước đến bên bàn làm việc, nhạy bén phát hiện vị trí của một tài liệu trên bàn đã thay đổi.
Cánh cửa lặng lẽ khép chặt. Archie không quay đầu lại, thò tay vào ngăn kéo.
Khi sắp chạm vào báng khẩu súng đã lên đạn, tay anh bị ôm ghì bởi một bàn tay khác. Archie xoay đầu, nhìn chàng trai tóc nâu đang kề bên má mình.
Trái với ấn tượng ban đầu, người thanh niên hiện có bờ môi cong, làn da tái nhợt, đôi mắt xanh tràn đầy sự điên cuồng và khát máu, trông chẳng khác nào một con sói quyết định vứt bỏ lớp da cừu.
“Suỵt… Bác sĩ Archie.” Edmund nhe răng cười, khóe miệng ngoác tới mang tai, giọng khàn khàn: “Đức ngài Lann nhờ tôi gửi lời hỏi thăm đến anh.”
Không khí như đóng băng. Đầu tóc Archie trở nên trống rỗng trong giây lát.
“Bác sĩ Archie? Anh có ở đó không?” Giọng Gföhl vang lên.
Archie nghe thấy Edmund thì thầm bên tai: “Tôi hy vọng anh là một người thông minh, bác sĩ.”
Một giây sau, thân ảnh đứng bên Archie đã biến mất.
Archie không biết anh ta biến mất bằng cách nào. Anh cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, phát hiện những giấy tờ liên quan tới Lann đã biến mất.
Thế nhưng, bài kiểm tra của Edmund vẫn nằm ngay ngắn trên bàn.
Như thể nó đang chờ đợi anh đưa ra lựa chọn.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên. Gföhl gõ cửa vài lần nhưng không có ai trả lời. Ông tự hỏi phải chăng Archie đã rời khỏi văn phòng vì một lý do nào đó. Đúng lúc này, cánh cửa bật mở, Archie đứng trước cửa, lạnh lùng nói: “Mời vào.”
Gföhl vội vàng đi theo Archie. Ông không để ý tới thái độ lạnh nhạt của người bác sĩ. Rốt cuộc, những bác sĩ tâm lý có chuyên môn cao mà ông từng gặp luôn mang vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy. Trong Cục Điều Tra, tính cách ấy chỉ là một vấn đề nho nhỏ.
“Kết quả thế nào?”
Archie ngước mắt, im lặng một lúc rồi nói: “Anh ta rất bình thường, không mắc thói hư tật xấu nào.”
Anh ta có dấu hiệu đa nhân cách giai đoạn cuối. Một trong hai nhân cách là chó điên trung thành dưới trướng tà thần nào đó và mắc chứng rối loạn chống đối xã hội (ASPD) mà thôi.
“Vậy thì tốt rồi.” Gföhl vui vẻ nói, “Tôi biết mà. Chàng trai đó sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy. Tôi rất coi trọng anh ấy!”
Khóe môi Archie giần giật. Đúng thế, anh ta không chịu thua dễ dàng. Bởi anh ta đã trực tiếp làm phản.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, bác sĩ Archie.”
“Không có gì. Việc đơn giản ấy mà.” Archie trả lời.
Vẻ muốn nói lại thôi của anh đã khiến Gföhl chú ý. Ông bèn hỏi: “Anh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao? Cứ nói đi, đừng ngại.”
“Chuyện là…” Archie vuốt màn hình notebook và hỏi, “Tôi có hơi tò mò về cách tuyển người của Cục Điều Tra.”
“Anh muốn gia nhập chúng tôi?” Đôi mắt Gföhl sáng rực đầy háo hức.
Vì một số nguyên nhân, Cục Điều Tra luôn có nhu cầu tuyển dụng bác sĩ tâm lý làm việc tại trụ sở. Ngành nghề này được xem là một thành phần không thể thiếu trong đội ngũ điều tra viên, đặc biệt là điều tra viên tuyến đầu. Vì thế, các điều tra viên luôn cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt với bác sĩ tâm lý ngay cả khi họ không làm việc cùng nhau. Bởi họ biết mình chắc chắn sẽ cần tới sự giúp đỡ của những bác sĩ này vào một ngày nào đó.
“Không… Tôi tò mò thôi. Nếu nó là điều khoản bảo mật thì hãy coi như tôi chưa hỏi.”
“Ha ha. Nó không phải là bí mật gì đâu.” Gföhl sẵn sàng trả lời, “Cục Điều Tra chúng tôi tuyển chọn nhân lực qua nhiều kênh khác nhau. Chẳng hạn như quân nhân xuất ngũ hoặc đặc vụ nghỉ hưu. Ngoài ra là những nhân tài xuất sắc trong các ngành nghề… Tỷ như anh, bác sĩ Archie. Nếu gia nhập, anh sẽ lập tức được cất nhắc thành điều tra viên chính thức.
Các bác sĩ tâm lý làm việc cho Cục Điều Tra đều có văn phòng riêng. Ngoài ra chúng tôi còn tuyển dụng một số nhân tài đặc biệt.”
Gföhl hạ giọng: “Chẳng hạn như người có khả năng cảm nhận được những điều đặc biệt. Người thường hay gọi họ là Pháp sư hoặc Bà đồng. Nhưng theo tôi, họ chỉ là những người đáng thương… Phần còn lại là thông tin không được phép tiết lộ."
Archie giả vờ hứng thú: “Các anh không kiểm tra lại hồ sơ của những người đó sao?”
“Có chứ. Đặc biệt là người được chiêu mộ từ dân gian. Chúng tôi sẽ áp dụng quy trình kiểm tra nghiêm ngặt nhất. Bởi họ rất dễ lạc lối. Thế nên, chúng tôi sẽ kiểm tra cả lý lịch và đức tin. Họ nhất định phải là người vô thần hoặc có tín ngưỡng chính thống, như Công giáo hoặc Phật giáo. Số người như vậy khá hiếm. Mỗi năm chỉ có vài mống. Đó là báu vật của đội điều tra. Có điều, họ thường không trụ được lâu…”
Gföhl thở dài: “Vì thế, tôi mới coi trọng Edmund đến vậy. Cậu ta là một người mẫn cảm, giống như một con thỏ. Tính cách đó sẽ khiến cậu ta không dễ dàng lạc lối. Bài kiểm tra đầu vào cũng cho thấy cậu ta không tín ngưỡng bất cứ thứ gì. Ngoại trừ việc bức thiết muốn rời khỏi quê nhà.
Tôi thích những người như thế. Trong lúc nguy cấp, tôi không cần lo rằng mình sẽ bị đâm sau lưng.”
Archie suýt đánh rơi mặt nạ lạnh lùng.
“Bác sĩ Archie, anh không muốn gia nhập chúng tôi sao? Tiền lương và chế độ đãi ngộ của chúng tôi rất cao.”
“Không được. Tôi chưa có ý định nhảy việc.”
Archie tiễn khách. Khi cánh cửa khép lại, anh mỉa mai trong lòng.
Đây là quy trình kiểm tra nghiêm ngặt nhất sao. Ha ha. Anh thực sự được mở mang tầm mắt.
Bị thẩm thấu dễ dàng như vậy… Xem ra Cục Điều Tra hoàn toàn không đáng tin cậy.
Anh bắt buộc phải tìm biện pháp tự cứu.
Làm thế nào có thể khiến Albert lùi bước mà không tiết lộ thân phận của Lann?
Archie đau đầu nghĩ về vấn đề này cho đến khi tan tầm.
Trong khi các cảnh sát tất bật đến hốt hoảng, Archie vẫn về nhà đúng giờ. Công việc của Archie là cố vấn tâm lý, thẩm vấn phạm nhân, đánh giá và điều trị tâm thần cho phạm nhân khi cần thiết. Cảnh sát chỉ yêu cầu anh khi họ gặp phải những tay tội phạm cứng đầu hoặc sát thủ liên hoàn. Hiện cảnh sát đang bận rộn vì những vấn đề liên quan với Mafia nên anh không cần tăng ca cùng họ.
Khi đến gara dưới tầng hầm, anh vô tình đụng phải Albert. Theo lý mà nói, Albert lúc này đang bận rộn đến mức không thể rời khỏi văn phòng mới phải. Tại sao anh ấy lại rời Sở?
Dự cảm kỳ lạ nảy lên trong đầu. Sau vài giây do dự, Archie quyết định bám theo Albert.
Archie lái xe theo xe đối phương. Vừa lái, anh vừa cảm thấy đoạn đường này thật quen thuộc.
Theo những gì anh biết, đây hình như là con đường dẫn đến phòng khám tâm lý của Lann?
Archie không thể tin vào mắt mình. Albert thực sự trốn việc để đi gặp Lann?
Archie và Albert lớn lên cùng nhau. Anh hiểu người bạn thơ ấu hơn bất cứ ai. Đó là một con người có tinh thần trách nhiệm, quý trọng lẽ phải, sống theo đạo lý đứng đắn và luôn chọn con đường ngay thẳng. Anh ấy chưa bao giờ bỏ rơi nhiệm vụ, chứ đừng nói tới việc xin nghỉ vào lúc mọi người bận rộn nhất để giải quyết việc cá nhân.
Trong cơn bàng hoàng, Archie thậm chí còn quên giữ khoảng cách giữa hai xe. Ở cột đèn giao thông tiếp theo, xe Albert rẽ vào một con hẻm. Archie đi theo, phát hiện chiếc xe đậu sâu trong ngõ, trên ghế lái không có một ai.
“Rắc.”
Họng súng đen ngòm chĩa vào ghế lái. Archie chậm rãi xoay đầu, nhìn Albert đang đứng bên cửa kính, mặt lạnh tanh.
Anh hiếm khi nhìn thấy gương mặt này của Albert. Một gương mặt không có nụ cười rạng rỡ và thái độ cợt nhả. Không hiểu sao, anh nhất thời liên tưởng tới chàng thanh niên có tên Edmund.
Đương nhiên, đó chỉ là ảo giác. Sau khi Albert phát hiện người theo dõi mình là Archie, anh có vẻ sửng sốt. Cái nhìn dửng dưng và lạnh lùng lập tức biến mất.
Anh dùng súng gõ vào cửa kính, ra hiệu Archie hạ cửa sổ xuống và tức giận hỏi: “Tại sao cậu lại bám theo tớ? Tớ cứ nghĩ cậu là một thằng lưu manh ngu xuẩn nào đó.”
Archie ném ảo giác đi, lạnh giọng trả lời: “Tôi còn chưa chất vấn cậu đâu đấy. Mọi người trong Sở đang chạy tất bật với bao việc. Vậy mà cậu lại dành thời gian đi tán trai?”
Albert sửng sốt một lúc: “Đâu có. Tớ đang định truy lùng Cullen ấy chứ. Người chỉ điểm nói rằng gã là ngôi sao đang lên trong thế giới ngầm và có khả năng sẽ trở thành thủ lĩnh mới của Black Poker.”
Archie không ngờ đến câu trả lời này. Anh nhanh chóng phát hiện vấn đề: ‘Con đường này không dẫn tới khu ổ chuột hay khu vực lòng đất, nó khá gần với phòng khám tâm lý của Lann.”
Albert nhìn anh bằng ánh mắt quái dị: “Tớ chưa bao giờ dẫn cậu đến phòng khám của em ấy. Làm thế nào mà cậu biết điều đó?”
Archie biết mình đã nói lỡ lời.
“Chẳng lẽ… hai người gặp lén sau lưng tớ?” Albert hét to.
Archie mím môi, nhịp tim dần bình thường trở lại, anh cười nhạo bản thân quá đa nghi, một chàng ngốc như Albert có thể phát hiện ra điều gì chứ?
“Tôi từng nghe người ta kháo nhau về phòng khám tâm lý đông khách được mở ở gần đây. Trừ Lann, cái người có thể khiến một tên tội phạm cứng đầu mở miệng ra thì đâu có ai khác… Chẳng lẽ cậu không biết điều đó? Với cả, đứng dùng câu hỏi để trả lời tôi.” Archie đút tay vào túi quần, cười khẩy, biểu cảm khiến vẻ mặt anh trở nên kiêu ngạo và cay nghiệt: “Nói cho cùng, cậu vẫn định đến gặp cậu ta.”
“Ừ thì… thực sự là… cũng không phải thế. Tớ định ‘ôm cây đợi thỏ’ thôi. Sau khi thế giới ngầm trở nên hỗn loạn, tung tích Cullen trở nên khó nắm bắt. Theo thông tin mới nhất mà tớ nhận được, gã thường xuyên xuất hiện ở phòng khám của Lann.”
Giọng Albert nhỏ dần dưới cái nhìn từ Archie. Cuối cùng, anh nhún vai thừa nhận: “Được rồi. Tớ thực sự lo lắng cho em ấy. Tớ cho rằng Black Poker đang có âm mưu nào đó. Vì tớ nên em ấy mới vướng phải chuyện này. Nếu không, em ấy sẽ không lọt vào tầm ngắm của chúng như thế.”
Archie không nói gì nữa, anh bước đến xe của Albert: “Vậy thì, đi thôi.”
“Hả?”
“Đi làm. Cậu muốn ‘ôm cây đợi thỏ’ đúng không?”
“Ồ! Đây! Tớ đến ngay!” Albert lập tức nắm bắt được suy nghĩ của Archie. Anh quay về xe và cười bảo: “Tớ đột nhiên nhớ đến thời điểm chúng ta mới gia nhập lực lượng cảnh sát. Tiếc là cậu hiếm khi đi thực địa. Tớ vẫn thích cộng tác với cậu hơn.”
Archie đáp bằng một tiếng “ừ” trước khi bình tĩnh nói: “Tôi quen ở hậu phương rồi.”
“Tớ biết chứ. Khả năng của cậu thích hợp với hậu phương. Nếu cậu trở thành cảnh sát, bác gái sẽ đánh chết tớ mất. Ban đầu, bác ấy luôn cực lực phản đối việc cậu gia nhập cảnh sát. Khi tớ ghé thăm nhà cậu, bác ấy cũng không cho tớ bánh quy nữa.”
Albert tiếp tục lảm nhảm. Archie không nói gì, nhưng anh có vẻ thả lỏng hơn.
“Đáng tiếc, nếu bác trai và bác gái còn sống…” Albert đột nhiên im bặt, lúng túng nói, “Xin lỗi.”
“Không sao.”
Archie vẫn luôn mang vẻ vô cảm. Thế nhưng, bầu không khí trong xe không còn hài hoà như trước.
Chẳng mấy chốc, họ đã tiếp cận phòng khám của Lann. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, mục tiêu thực sự xuất hiện.
Thấy Cullen bước xuống từ cỗ xe màu đen và chuẩn bị tiến thẳng vào phòng khám tâm lý của Lann, Albert đã đánh mất sự bình tĩnh. Trước khi Archie kịp phản ứng, anh đã xuống xe, đứng trước mặt Cullen.
Thuộc hạ đứng sau lưng Cullen lập tức rút súng. Gã ra hiệu cho đám thuộc hạ và nhìn người cản đường mình, khóe miệng hơi nhếch: “Chà. Đây chẳng phải là vị cảnh sát trưởng quận nổi tiếng của chúng ta sao? Sao ngài phải lãng phí thời gian với một kẻ tầm thường như tôi đây vậy?”
“Kẻ tầm thường? Đừng nói vớ vẩn, Cullen. Mày và tao đều biết mày đã làm những gì.”
“Và mày vẫn dám xuất hiện trước mặt tao?”
“Tao không cho phép mày tổn thương người vô tội. Cút đi, Cullen. Đừng kéo người ngoài vào mối thù giữa tao và mày.”
Cullen ngạc nhiên nhìn đối phương.
Lúc này, Archie đã đến gần hai người. Anh có vẻ bất đắc dĩ khi đứng sau lưng Albert.
Người chơi vẫn luôn lảng vảng bên ngoài phòng khám lập tức chú ý đến ba người đàn ông. Nhất là khi họ đều có vẻ ngoài đẹp trai, bảnh bao và có đặc điểm riêng. Theo người chơi, những người có ngoại hình tốt luôn là NPC quan trọng. NPC quần chúng thường không được chăm chút về ngoại hình như vậy.
Nói cách khác, hình ảnh ba NPC quan trọng đứng chung một chỗ đã khiến người chơi không thể rời bước. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ba người. Một số người chơi thậm chí còn thực hiện tiềm hành (lẻn vào) và nghe lén.
Archie rất nhạy cảm với ánh mắt từ người xung quanh, anh không muốn trở thành nhân vật chính trong những lời bàn tán: “Thôi nào, mấy người có thể đến nơi khác để trò chuyện không?”
“Được chứ. Miễn là cảnh sát trưởng của chúng ta chịu rời bước. Còn tôi, tôi có việc phải đi vào.” Cullen chỉ tay vào cánh cửa phòng khám sau lưng Albert.
“Người phải đi là mày.” Albert khoanh tay, “Cảnh sát có trách nhiệm bảo vệ dân chúng khỏi băng đảng xã hội đen.”
“Ồ? Thật sao? Vậy thì tại sao mày không nghĩ cách cứu những người đang bị đe dọa ở nơi khác?” Cullen chế nhạo, “Với cả, đừng hiểu lầm, người bên trong không tới lượt mày bảo vệ.”
Sắc mặt Archie thay đổi trước những câu nói ấy.
Albert thì nhíu mày: “Ý mày là sao?”
Cullen nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Albert. Gã đột nhiên nảy ra một suy nghĩ nào đó, bèn cong môi: “Xem ra mày thực sự không biết gì cả.”
Gã vốn tưởng Albert là người đầu tiên biết thân phận Lann. Xem ra, gã đã lầm. Điều đó làm gã cảm nhận được sự thư thái. Tuyệt quá. Gã không cần phải cân nhắc tới không khí hoà hợp giữa các đồng nghiệp khi gia nhập phe Lann. Ý nghĩ cộng tác với gã cảnh sát đạo đức giả này trong tương lai làm gã phát mửa.
“Rốt cuộc thì mày muốn làm gì?” Albert tiếp tục chất vấn.
Đúng lúc này, Archie kéo giật cánh tay Albert lại và nói: “Đủ rồi, Albert, chúng ta về đi.”
Họ không nên tiếp tục câu chuyện này nữa! Cullen biết thân phận của Lann. Thậm chí gã có thể là thuộc hạ của cậu ta.
Chỗ này rất nguy hiểm.
“Archie. Hôm nay cậu làm sao vậy? Thái độ của cậu thật kỳ lạ. Đáng lẽ ra cậu nên đứng bên tớ mới đúng.” Albert tỏ vẻ khó hiểu.
Archie gần như toát mồ hôi. Người bạn thông minh và nhạy bén của anh đã đi đâu rồi. Chẳng lẽ con người sẽ trở nên ngu ngốc khi vướng phải lưới tình sao?
“Đừng đến đây nữa, Albert!” Archie thực sự lo lắng cho người bạn thân của mình. Nếu Albert phát hiện ra một điều gì đó không nên biết, anh ta có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử vào một ngày nào đó.
“Tại sao? Đến cậu cũng phản đối tớ ư?” Albert ngẩn ngơ nhìn Archie, “Chẳng lẽ, cậu cũng thích Lann?”
Câu nói đó khiến Archie sửng sốt.
Thấy Cullen đang hóng nghe câu chuyện với thái độ thích thú, anh bất lực nói: “Đừng nói thế, được không?”
Albert lập tức xù lông: “Cậu phủ nhận? Chẳng lẽ tớ đoán đúng rồi?”
Archie tuyệt vọng thở dài.
Người chơi nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông. Vẻ hóng hớt hiện rõ trên mặt họ.
#Chú Thích:
1) Đa nhân cách hay còn gọi là Rối loạn đa nhân cách, trong đó người bệnh có 2 hoặc nhiều tính cách riêng biệt. Những tính cách này điều khiển hành vi của người bệnh ở những thời điểm khác nhau, họ có thể quên mình là ai, đôi khi đang cười nhưng lúc sau đã khóc, đang giận dữ bỗng trở nên vui vẻ.
2) ASPD: Rối loạn nhân cách chống xã hội là một rối loạn nhân cách có đặc điểm là coi thường hoặc vi phạm các quyền của người khác trong thời gian dài, cũng như khó duy trì các mối quan hệ lâu dài. Thiếu đồng cảm thường là một biểu hiện rõ ràng, cũng như có tiền sử vi phạm quy tắc, đôi khi có thể bao gồm vi phạm pháp luật, có xu hướng lạm dụng chất kích thích, và hành vi bốc đồng và hung hãn.
3) Ôm cây đợi thỏ - câu chuyện ngụ ngôn của Trung quốc: Có người nước Tống một hôm đang cày ruộng, trong ruộng có một cây to, một con thỏ chạy đâm vào cây mà chết.. Thấy vậy, người đó bèn bỏ cày, chạy lại ôm cây mong được thỏ nữa.
7 Bình luận