Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Th...
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story

Chương 274: Lời thề(2)

2 Bình luận - Độ dài: 3,544 từ - Cập nhật:

Trans: htmt.

Bất chấp tai họa ập đến bất ngờ, Yoo Yeonha đã kết thúc cuộc gặp với Chae Joochul theo kế hoạch. Cô ấy đã đạt được mục tiêu ban đầu của mình nhờ vào việc cố gắng thuyết phục Chae Joochul. Chae Joochul hứa sẽ giới thiệu Yoo Yeonha với "Oh Jaejin", một thành viên của Cửu Tinh.

Bây giờ, cuộc gặp của họ đã kết thúc, và Yoo Yeonha loạng choạng quay trở lại chiếc xe limousine của mình.

"Cô có ổn không?"

Thư ký của Yoo Yeonha, Jin Sechan, hỏi ngay lúc cô bước vào xe.

Yoo Yeonha lắc đầu. Cô ấy cảm thấy chóng mặt và thậm chí buồn nôn khi tiếp xúc với ma lực của Chae Joochul.

“Về nhà thôi. Tôi cần đi ngủ."

"Vâng, thưa cô."

Jin Sechan là một thư ký có năng lực. Anh điều chỉnh nhiệt độ bên trong chiếc limousine đến nhiệt độ tối ưu, lắp đặt một viên đá mana có chức năng làm sạch và thanh lọc không khí, sau đó tăng âm lượng bộ đàm để cấp trên của anh có thể nghe báo cáo của các thành viên trong hội Đào lạc.

—Trung Quốc, bốn công hội có trụ sở tại Thượng Hải đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

—Pháp, Paris đã bị phong tỏa.

—England, cuộc chinh phục đã thành công.

—Canada, những cái chết đột ngột đang trở nên thường xuyên. Nhiều nhân chứng đã báo cáo về việc nhìn thấy một bóng ma.

Yoo Yeonha nhắm mắt nghe báo cáo. Các quốc gia đang bị phá hủy và dân thường bị giết, nhưng Yoo Yeonha không cảm thấy thương cảm. Thay vào đó, cô ấy bắt đầu tính toán lợi nhuận mà bang hội của cô ấy sẽ thu được từ các vụ việc này.

“… Chúng ta đã được yêu cầu viện trợ chưa?”

"Rồi ạ. Các quốc gia khác nhau đã yêu cầu các Anh hùng và thuốc của chúng ta. Họ muốn thảo luận về giá cả sau, và-"

“Từ chối yêu cầu viện trợ Anh hùng, nhưng hãy nói với họ rằng chúng ta sẽ cung cấp thuốc. Anh biết đấy, những cái mới, [Essence of Recovery] và [Essence of Bravery]. ”

Xem xét hoàn cảnh, sẽ thật ngu ngốc khi cô phái các Anh hùng của mình đến nơi mà rất có thể sẽ khiến họ phải mất mạng.

Nhưng thuốc thì không có rủi ro.

"Essence Pharmacy" gần đây đã phát triển hai loại thuốc mới. Vì người tiêu dùng không sẵn sàng mua bất cứ thứ gì mới, nên việc cung cấp miễn phí cho các quốc gia khác những lọ thuốc này sẽ là một chiến lược tiếp thị rất tốt.

"Gửi thuốc đến ba quốc gia mà không tính phí."

"Vâng, thưa cô."

Những người đang rất cần thuốc không có quyền để kén chọn. Đúng như câu nói, người ăn xin không phải là người chọn lựa. Đây là cơ hội để cô cải thiện hình ảnh công ty và đồng thời quảng bá sản phẩm của mình.

"Giờ để tôi yên tĩnh một chút."

Yoo Yeonha ngả người vào ghế và nhắm mắt lại.

"Vâng, thưa cô."

Jin Sechan lái xe một cách thận trọng để cho cấp trên của mình một chuyến đi thoải mái. Anh liếc nhìn Yoo Yeonha qua gương chiếu hậu.

Yoo Yeonha trông vô cùng xinh đẹp trong giấc ngủ.

Anh không kìm nén được cảm xúc trào dâng trong lòng. Dù anh đã tự nhủ hàng nghìn lần rằng tình yêu của anh không bao giờ có thể trở thành hiện thực, nhưng nó không bao giờ tàn lụi.

Jin Sechan cố gắng giữ bình tĩnh. Anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng anh vẫn có thể yêu cô cho dù cô không phải là của anh.(Trans: từ từ đã nào, sao tui nghi thanh niên này có nguy cơ thành djinn quá=))) )

—Chúng tôi sẽ để bạn có cô ấy.

Nhưng tại sao lời đề nghị được đề xuất bởi người hầu của Orden đột nhiên lướt qua tâm trí anh ta?

“….”

Jin Sechan siết chặt tay lái, lên án mong muốn ngu ngốc của mình.

**

Sau khi thực hiện lời thề với Heynckes, tôi tiến đến [Thế giới của ước mơ].

Ban đầu được gọi là Tháp Ước Mơ, nó được đổi tên sau khi Kim Suho phá hủy lớp vỏ bên ngoài của Tháp. Tên gọi của nó cũng đã thay đổi từ "tòa tháp chứa đầy những ước mơ của nhân loại" thành "thế giới nơi ước mơ của nhân loại trở thành hiện thực".

Trong mọi trường hợp, tôi đã trở lại tầng 15 trong Phi thuyền Genkelope. Tôi đến đây để trả tự do cho các giám đốc điều hành của Wicked như tôi đã hứa.

"…Cậu có chắc không?"

Trước [Nhà tù Genekelope], cơ sở khét tiếng nhất trên tầng 15, Horner lo lắng hỏi tôi. Mối quan tâm của anh ấy là có cơ sở. Tôi đồng cảm với anh ấy, vì anh ấy đã kể cho tôi nghe những gì Djinn đó đã làm để tự nhốt mình.

“Đừng lo lắng về điều đó. Vào trong thôi."

"…Vâng."

Cùng với Horner, tôi bước vào nhà tù khi mặc trang phục Hắc Liên.

“… Hm?”

Điều kiện nhà tù tốt một cách đáng ngạc nhiên. Hầu hết các phòng đều được chuẩn bị giường và TV, phòng tắm riêng biệt, và quan trọng nhất là đồ ăn rất ngon.

"Nơi này thực sự rất tốt."

“Mọi người vẫn muốn thoát ra. Chính xác thì hầu hết các tù nhân là Người chơi - 310 trong tổng số 317. Cuộc sống bên trong nhà tù thì dễ dàng, lao động mới là khó…. ”

Tôi lắng nghe Horner giải thích khi chúng tôi tiến sâu hơn vào nhà tù.

Tuy nhiên, khi chúng tôi đi tiếp, tôi nhận thấy hành lang ngày càng tối hơn, và cơ sở vật chất nhanh chóng bắt đầu xuống cấp.

"Đây chính là họ."

Cuối cùng chúng tôi cũng đến cuối tầng hầm.

“….”

Tôi không thốt nên lời khi nhìn thấy tình trạng vô nhân đạo của phòng giam mà các giám đốc điều hành của Wicked bị giam giữ.

Thậm chí còn không có giường chứ đừng nói đến TV. Cũng không có phòng tắm riêng. Sàn và tường phủ đầy rác. Phòng giam hoàn toàn trống rỗng, vì vậy họ không thể làm gì để giết thời gian của bản thân.

Tôi cẩn thận nhìn vào bên trong. Trong phòng giam chật chội, sáu tên giám đốc điều hành viên nằm im thin thít.

"Đánh thức họ đi."

Theo lệnh của Horner, cai ngục đập vào song sắt.

Kwang, kwang, kwang!

"Huaaak!"

Giật mình, các giám đốc điều hành ngồi dậy nhìn Horner và tôi. Đôi mắt đỏ ngầu của họ run lên vì sợ hãi và khiếp đảm.

Tôi nhìn qua họ một lúc và hỏi, "Ai trong số các ngươi là Kirkin?"

“T-Tại sao anh hỏi….”

Những giám đốc điều hành rùng mình.

Đây là những giám đốc điều hành của Wicked, có nghĩa là ít nhất họ cũng mạnh ngang với những Anh hùng cấp cao. Tôi thật lạ khi thấy họ trong tình trạng kinh hoàng như vậy.

Tôi đoán rằng sự suy giảm sức khỏe thể chất của họ cũng dẫn đến sự suy giảm sức khỏe tinh thần của họ.

“Đừng bắt ta phải hỏi lại lần hai.” tôi lạnh lùng nói, lúc đó Djinn gầy nhất giơ tay lên, run lên vì sợ hãi.

"L-Là tôi."

Kirkin là cánh tay phải của Wicked. Nhưng giờ đây, vinh quang trước đây của anh đã bị hoen ố bởi tất cả những vết bầm tím trên cơ thể.

"Lại gần đây."

Kirkin làm theo lời tôi, đồng thời run lên vì sợ hãi. Sự vâng lời của anh ta dường như là kết quả của một thời gian dài bị đối xử tàn nhẫn.

"Mở cửa."

"Vâng thưa ngài."

Quản ngục mở khóa cửa, và Kirkin cúi đầu bước ra khỏi phòng giam.

"Kirkin, ngươi có nhận ra ta không?" Tôi hỏi

“…?”

Kirkin từ từ ngẩng đầu lên. Cơ thể và khuôn mặt của tôi bị che khuất bên dưới mũ trùm đầu và áo choàng, nhưng biểu tượng hoa sen đen trên áo choàng của tôi có thể nhận ra từ cách xa hàng dặm.

KIrkin mở to mắt và gật đầu.

“H-Hắc Liên….”

"Chính xác. Ta ở đây thay mặt cho ông chủ của ngươi, Wicked. Cô ta yêu cầu ta trả tự do cho ngươi”

"…Thật sao?"

Đôi mắt Kirkin lấp lánh một tia hy vọng.

Anh hỏi ngược lại, nuốt nước bọt.

“Đ-Điều đó có nghĩa là…?”

Tôi trao đổi ánh mắt với người bảo vệ bên cạnh.

Quản ngục trả lời anh ta giùm tôi.

“Tù nhân Kirkin, anh đã được cấp "Lệnh ân xá của Ranker". Tốt hơn hết ngươi nên cảm ơn Ranker, Hắc Liền.”

**

[Thánh địa của Wicked]

… Bốn tháng đã trôi qua kể từ “sự cố” đó.

Wicked, mặc dù đã thành công vài tháng trước đó, thậm chí không thể bước một chân ra ngoài thánh địa của mình. Mọi người đều biết giám đốc điều hành của cô đã mất tích, điều này khiến cô dễ dàng trở thành mục tiêu ám sát hơn.

“… Huek!”

Wicked tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, run rẩy.

Làn da mềm mại của cô từ lâu đã trở nên thô ráp, và đôi mắt lấp lánh đầy tự tin của cô giờ đã chết.

Cô ấy đã hoàn toàn bị hủy hoại.

“Haaa, haaa….”

Cô hít vào thở ra, cố gắng bình tĩnh lại. Khi cô ấy từ từ lắng xuống, nước mắt đột nhiên bắt đầu tụ lại trong mắt cô ấy.

“… Làm thế nào mà tôi lại có kết cục như thế này?”

Sự xuống dốc đến với cô quá đột ngột. Cách đây không lâu, cô ấy đã nắm quyền kiểm soát đấu trường và hào sảng tuyên bố sẽ hạ gục Orden.

Lúc đó cô thực sự nghĩ rằng cả thế giới đang ở dưới chân mình.

Cô nhớ lại khuôn mặt của các giám đốc điều hành của mình. Cô đã có rất nhiều kỷ niệm quý giá với họ.

"Tại sao các ngươi lại bị bắt cơ chứ? Các ngươi đáng ra nên giúp ta trở thành người đứng đầu của tất cả các Djinn…. "

Tiriring~

Trong khi than thở, cô nhận được một tin nhắn.

[Kirkin đã được thả - Hắc Liên]

Đó là từ Hắc Liên. Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc trước khi nhảy dựng lên.

Ngay lập tức, cánh cửa của thánh điện chậm rãi mở ra. Wicked mở to mắt khi cô nhìn chằm chằm vào nó.

Một người thuộc hạ thân yêu mà cô đã lâu không gặp đang đứng ở đó.

“… Kirkin!”

Wicked hét lên tên giám đốc điều hành của cô khi cô lao về phía anh ta.

"Cô chủ…."

Kirkin chào cấp trên của anh với đôi mắt ngấn lệ.

Đó là một cuộc hội ngộ rất cảm động, bạn có thể xem mà không cầm được nước mắt.

"Kirkin, làm thế nào cậu thoát được thế?!"

“Hắc Liên, anh ấy đã giúp tôi,” Kirkin thút thít trả lời.

“Hắc Liên đã giúp cậu? Nhưng bằng cách nào chứ?"

“Có một thứ được gọi là "Ân xá của Ranker"."

Kirkin giải thích rằng Hắc Liên đã dùng "Ân xá của Ranker" - một đặc ân chỉ dành cho "Người xếp hạng đầu tiên đã giúp giải thoát cho Genkelope - để giải cứu Kirkin.

Tất nhiên, câu chuyện này là thứ mà Horner đã tạo ra ngay tại chỗ.

“Tất cả là nhờ Hắc Liên….”

"Tạ ơn Chúa…."(Trans: Tui ko bịp đâu, bản Eng để là thank goodness đấy, nhưng nó cứ ngược ngược kiểu j ấy, djinn nhưng lại...)

Wicked hỏi lại khi cô ấy vỗ nhẹ vào lưng Kirkin.

"Những người khác thế nào?"

"Không hề ổn chút nào. Nhà tù thì bẩn thỉu, còn chúng tôi bị buộc phải lao động khổ sai, và còn phải chịu đựng sự tra tấn…. ”

Cuối cùng, Kirkin đã bật khóc. Wicked an ủi Kirkin, kìm nước mắt.

Họ đã quên tất cả những tội ác mà họ đã gây ra. Djinns tự nhiên không có cảm giác xấu hổ và không có lương tâm.

“… Không sao đâu, đừng khóc. T-Ta sẽ cố gắng thuyết phục Hắc Liên, và ta cũng sẽ cố gắng đưa những người khác ra ngoài…. ”

Đó là quyết tâm đầy nước mắt của cô.

Và vì vậy, khi cả hai tận hưởng cuộc hội ngộ đầy xúc động trong vòng tay nhau, Wicked đã gia nhập Đoàn kịch Tắc Kè Hoa.(Trans: Tập đoàn đa cấp TNHH tắc kè hoa, chuyên lừa đảo, thao túng tâm lí, cướp giật và dụ dỗ=))) )

… Trong khi đó.

Tầng 21, Vương quốc thẻ bài.

"Cậu sẽ mua tất cả những thứ này à?"

"Vâng, tất cả chúng."

"Bạn thực sự có nhiều TP nhỉ?"

"Vậy nếu tôi làm thế thì sao?"

“… À, ý tôi là-”

Kim Hajin đã quét sạch tất cả các hộp ngẫu nhiên ở cửa hàng thẻ. Cậu đã lên kế hoạch sử dụng may mắn của mình để tăng cường sức mạnh cho bản thân…. Đột nhiên, một số tin nhắn xuất hiện trước mặt cậu trước khi cậu mở hộp.

[May mắn to lớn của bạn đã được làm việc đằng sau hậu trường.]

[Một đối thủ đe dọa đã trở thành đồng minh tạm thời.]

[May mắn tác động lên các mối quan hệ của con người luôn đặc biệt!]

[Thoát khỏi cái chết trong gang tấc (5/9) - chỉ số đặc biệt, "tích lũy may mắn", đã được kích hoạt một phần!]

Kim Hajin không biết những tin nhắn này có ý nghĩa gì.

**

[Hàn Quốc, Một boongke dưới lòng đất ở đâu đó ở Gangwondo]

Hai tuần đã trôi qua kể từ khi bắt đầu trại huấn luyện chung cho "Lực lượng Đặc nhiệm Quốc gia".

Sau nhiều đợt huấn luyện, 177 Anh hùng của lực lượng đặc nhiệm đã được phân về 13 đội khác nhau. Trưởng nhóm 3, Yun Seung-Ah, cùng với Kim Suho, Chae Nayun, Shin Jonghak, Yi Jiyoon, Yohei và Shen Yuan.

“Nhiệm vụ của chúng ta là chiến đấu trực diện với Orden. Tôi nghĩ rằng chính phủ thực sự tin tưởng cậu, Suho à.”

Đội 3 đang trong cuộc họp về nhiệm vụ bên trong ký túc xá của họ.

Tất cả 13 đội đều có những nhiệm vụ khác nhau. Đội 3 được giao nhiệm vụ khó khăn nhất: đối đầu với Orden. Họ cũng nghe nói rằng, có tin đồn rằng Đội 1 của Aileen cũng được giao nhiệm vụ tương tự.

“Vậy… Cậu ổn chứ?”

"Vâng, tôi ổn."

Kim Suho tự tin trả lời như mong đợi của người đã đánh bại Quỷ Vương.

“Cậu thậm chí sẽ không cần phải bận tâm đâu. Tớ sẽ "chăm sóc" tên đó.”

Chae Nayun cắt ngang với một nụ cười tự mãn. Kim Suho liếc nhìn người bạn của cậu và lắc đầu.

“Được rồi, nhưng trước tiên hãy xem bản thiết kế này đi. Đó là từ "Cơ quan Sự thật". "

Trưởng nhóm Yun Seung-Ah đã thu hút sự chú ý của mọi người bằng một tấm bản đồ khổng lồ.

"Ái chà! Cơ quan Sự thật?!”

"Phải rồi đấy."

Yi Jiyoon mở to mắt. Ngày nay, cái tên Cơ quan Sự thật về cơ bản đã đồng nghĩa với chính sự thật. Nó không còn là một trang web nhỏ chỉ có một vài người biết nữa. Yi Jiyoon vỗ tay thích thú và hỏi.

“Tôi nghe nói cần rất nhiều tiền cộng với một số loại phước lành thiêng liêng để nhận được hồi âm từ họ! Chị đã chi bao nhiêu tiền thế? Không, chờ đã, chị có phải "bạn bè" với Cơ quan Sự thật không đấy?! ”

“…Chị không có chi đồng nào hết, chính phủ đã chi đấy. Và bọn chị không phải là họ. Chị không có đủ tiền để thuê Cơ quan Sự thật ”.

“À…ờ.”

Yun Seung-Ah cố gắng phớt lờ lời nhận xét cuối cùng.

"Con nhóc đó. Tôi chỉ chọn cô ấy vì mọi người nói cô ấy là một người ủng hộ đầy hứa hẹn, nhưng cô ấy quá thô lỗ. "

“… Dù sao thì, đã đến lúc quay lại tập luyện rồi. Chuẩn bị đi."

Quy trình đào tạo của họ rất đơn giản.

Clap, clap.

Ngay khi Yun Seung-Ah vỗ tay, một hình ba chiều tinh xảo xuất hiện. Hình ba chiều đã tái tạo lại không gian bằng cách sử dụng bản thiết kế của Cơ quan sự thật làm tài liệu tham khảo.

“Boss không phải là Orden, nhưng khu vực huấn luyện sẽ giống với đồ thật nên chúng ta hãy làm quen với nó trước.”

Đây là tác phẩm của "Trình mô phỏng đào tạo" mà họ đã mang về từ Tháp Ước Mơ.

Khóa huấn luyện của họ là chiến đấu chống lại Minotaur Lv.50 tại Cung điện của Orden.

**

[Đấu trường Pandemonium]

Trong khi đó, Sếp đang đến thăm đấu trường giờ đã thuộc về Đoàn Kịch Tác Kè Hoa.

"Xin hãy ngồi ở đây, Chủ nhân."

"…Chắc chắn rồi."

Từ ghế VVIP nhìn xuống sân khấu, Sếp hơi xúc động. Cô cũng từng là thí sinh ở đây năm xưa và gần đây là khán giả. Nhưng bây giờ, đấu trường là của cô ấy….

—Chào mừng đến với Đấu trường Pandemonium! Trận đấu lớn hôm nay là "Big Boon" vs "Rain"!

Big Boon vs Rain.

Một Djinn béo và một Djinn gầy bước vào sân khấu.

Khán giả đã cổ vũ và Sếp có thể cảm nhận được sự phấn khích của họ trên làn da của cô ấy.

-Bắt đầu!

Người dẫn chương trình hét lên và cuộc đọ sức bắt đầu. Big Boon cố gắng áp đảo Rain bằng thể chất của mình, nhưng Rain nhanh chóng né tránh và tấn công đối thủ bằng những nhát đâm nhỏ. Tóm lại, đó là cuộc chiến giữa tốc độ và sức bền.

"Ừm."

Sếp quan sát trận đấu với sự phấn khích.

Rồi đột nhiên, ai đó xuất hiện trên khán đài VVIP.

“…?”

Động tác của cô không có ý xấu. Sếp quay mặt về phía vị khách không mời trong khi vẫn giữ bình tĩnh.

"Xin chào."

Sếp nhớ đến cô ấy là cô gái luôn đồng hành cùng Bell. Nếu cô ấy nhớ không nhầm thì tên của cô ấy là… "Jin Sahyuk".

"Cô có khỏe không?"

Jin Sahyuk nhếch mép. Giọng cô ấy có vẻ hơi kiêu ngạo.

Sếp nhìn quanh khi Jain nói với cô rằng Bell luôn theo dõi Jin Sahyuk.

Nhưng cô không thể cảm nhận được sự hiện diện của Bell ở bất cứ đâu gần cô.

“… Bell đâu rồi?”

“Làm sao mà tôi biết được? Tôi đến đây một mình mà.”

Jin Sahyuk nhún vai cười. Sếp trừng mắt nhìn Jin Sahyuk. Ánh mắt của cô sắc bén như một lưỡi dao.

Tuy nhiên, Jin Sahyuk không hề bị đe dọa một chút nào.

"Đây có phải là cuộc gặp thứ hai của chúng ta không?"

“Tôi sẽ hỏi lại. Bell đâu rồi?"

Giọng Sếp đầy khinh thường.

Tuy nhiên, Jin Sahyuk cười nhàn nhã.

"Tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Bell, nhưng cô đâu cần phải tuyệt vọng đến mức muốn giết ông ta như vậy đâu chứ."

Biểu cảm của Jin Sahyuk đanh lại. Cô ấy tiếp tục thì thầm, "Tôi sẽ là người giết tên khốn đó."

—À, đó là cú đấm đặc trưng của Big Boon! Đó là một cú đánh trực tiếp!

Cú đấm của Big Boon giáng xuống bụng Rain. Rain bị đẩy đến góc sân khấu, và cơ thể của Sếp đã trở nên đen kịt. Đó là Trạng thái Yasha của cô ấy.

"Ngươi đến đây để tự sát à?"

Sếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cả Bell và người phụ nữ này dường như đều sở hữu một tài năng độc nhất vô nhị trong việc làm cô ấy buồn.

“Không, tôi đến đây vì một lý do khác. Và tôi sẽ nói cho cô ngay đây."

Jin Sahyuk và Sếp nhìn nhau một cách mãnh liệt, một ngọn lửa bùng cháy trong mắt họ.

Với ánh mắt nhìn Sếp, Jin Sahyuk tiếp tục, “… Nếu tôi giết Bell,”

—"Big Boon "là người chiến thắng!

Một tràng pháo tay vang lên theo lời tuyên bố của người dẫn chương trình.

Bất chấp sự cổ vũ, Sếp vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Jin Sahyuk.

“Tôi có thể đưa Kim Hajin đi cùng, phải không? Cô chỉ lôi anh ấy vào như một công cụ để giết Bell thôi.”

Đó chắc chắn là một sự khiêu khích.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận