Akira tiếp tục tìm kiếm trong tàn tích. Vùng sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara trải dài đến một khu vực rộng lớn và vẫn còn đi vào rất sâu bên trong tàn tích. So sánh với vùng ngoại ô của tàn tích, những tòa nhà và tình trạng khu vực ở vùng ngoại ô không quá tan hoang và khác biệt mấy so với phần sâu bên trong tàn tích.
Alpha đang trôi nổi theo chiều ngang ở bên cạnh Akira cứ như cô ấy đang nằm trên một chiếc giường không khí vậy.
[Akira, cậu đã lái xe lòng vòng được một lúc rồi đấy, cậu không định đi kiểm tra mấy tòa nhà kia à?]
[Tôi nghĩ nên kiểm tra địa hình xung quanh khu vực này trước. Làm như vậy cũng là để đánh dấu những tòa nhà có khả năng sẽ có di vật đáng giá. Sẵn hỏi luôn, có phải cứ nhắm đến mấy tòa nhà lớn là sẽ kiếm được đồ ngon không?]
[Hmm, tôi cũng không chắc. Những cửa hàng lớn thường rất dễ nhìn thấy, Thợ săn thường hay sẽ thám thính những tòa nhà như vậy trước. Thế nên cậu chỉ kiếm được rất ít di vật thôi. Hơn nữa, những tòa nhà lớn thường hay được những con quái vật mạnh canh gác. Vậy nên nhìn chung thì đó không phải là một ý kiến hay.]
[Ra là vậy.]
Akira gật gù, rồi cậu chợt nghĩ ra điều gì đó.
[...Chờ đã, không phải vừa rồi cũng coi như là hỗ trợ của cô sao?]
Alpha mỉm cười tinh nghịch với Akira.
[Tôi sẽ không tính cuộc nói chuyện nhẹ nhàng này là hỗ trợ. Nếu cậu thật sự muốn làm việc này mà không cần hỗ trợ của tôi, đúng ra tôi nên loại bỏ hình ảnh và giọng nói của mình. Nhưng tôi thấy nếu tôi làm như vậy cậu sẽ cô đơn lắm không phải sao?]
[Ừm, cảm ơn vì đã quan tâm.]
Akira cười gượng.
Trong lúc đang tìm kiếm trong tàn tích, Akira đột nhiên dừng xe lại và nhìn xung quanh.
Tòa nhà lớn bên cạnh cậu có vẻ bị thứ gì đó to lớn nhai mất. Kế bên tòa nhà đó, có rất nhiều xác của cá sấu tham ăn cùng với những phần còn sót lại có vẻ là từ trang bị phòng thủ của tòa nhà. Những con quái vật sinh học khác đang ăn những mảnh sắt vụn đó.
Một con quái vật nhìn thấy Akira và dừng ăn, nhưng nó không hứng thú với cậu và quay lại ăn tiếp.
Sau khi quan sát một vài giây, Akira liền nghĩ đến cụm từ ‘chuỗi thức ăn’. Từ này cậu đã học từ lớp học của Alpha. Cậu luôn nghĩ rằng bản thân sẽ không thể hiểu được những nghĩa của các từ trong lớp học của Alpha, nhưng có vẻ không như cậu nghĩ.
[...Một sinh vật sống bắt đầu ăn những tòa nhà thay vì ăn cỏ sao…? Không phải chứ.]
[Hmm, chúng có thể là quái vật do cơ sở vật chất tạo ra với chức năng tự điều chỉnh chuỗi thức ăn để bảo quản thành phố này.]
[Không không, nếu bọn chúng nhai hết mấy tòa nhà kia thì cũng vô nghĩa không phải sao? Cho dù đúng là vậy, tại sao bọn chúng lại đi xa đến mức đối đầu với những thiết bị phòng thủ chỉ để ăn tòa nhà đó chứ?]
[Bọn chúng có thể cần phải ăn những phần tường nhà đã đổ nát nhưng chưa bị mục để khai thác phần năng lượng dự trữ cho chức năng tự sửa chữa của bức tường tòa nhà. Nói chung, đối với chúng, những tòa nhà nguyên vẹn như những miếng thịt tươi trong khi những tòa nhà đổ nát như những miếng thịt thối vậy.]
Akira lắng nghe lời giải thích của Alpha với vẻ đầy hứng thú.
[...Thế sao?]
Alpha mỉm cười, tỏ vẻ thích thú.
[Không, tôi đoán thôi.]
Akira chau mày và tỏ ra bực bội, Alpha không bận tâm mà chỉ mỉm cười như mọi khi.
[Tôi không ngại nói chuyện với cậu về cách thế giới này hoạt động, nhưng đừng quên chúng ta đang làm việc đấy. Nếu điều đó làm cậu thấy bận tâm, tôi có thể bỏ ra thêm thời gian để dạy học cho cậu về quái vật trong tàn tích thế giới cũ. Dù sẽ không chi tiết đến mức cậu sẽ dùng được kiến thức đó trong công việc Thợ săn thật. Cậu vẫn muốn chứ?]
Câu hỏi tương tự cũng được đưa ra nghiên cứu ở quận phía đông. Bất cứ mảnh thông tin nào mà những nhà nghiên cứu tìm được từ cuộc nghiên cứu sẽ được dùng để tìm ra tổ hay những công trình sản xuất quái vật cũng như sự phân bổ của chúng ở quanh quận phía đông.
[Không nhé, ít nhất hiện tại thì không.]
[Vậy à.]
Akira hiểu được ngụ ý từ nụ cười của Alpha là đừng chây lì nữa mà hãy quay lại công việc, cậu khởi động chiếc xe máy và rời khỏi nơi đó.
Sau khi Akira rời đi, một sự việc bất thường đã xảy ra trên một trong những cái xác của cá sấu tham ăn. Một cánh tay đột nhiên vươn ra khỏi lớp vảy cứng cáp.
Chủ nhân cánh tay đó nhảy ra khỏi xác con cá sấu sau khi xé toạc một lỗ trên cái xác.
Những con quái vật khác trong khu vực đó nhanh chóng tập trung vào Tiol và tấn công cậu. Tiol đưa ánh mắt vô cảm nhìn lũ quái vật đó, cánh tay phải của cậu đã vung vào đầu của bọn chúng trong khi cánh tay trái đang trong hình dạng một khẩu súng pháo và đã bắn hạ quái vật. Cậu không mất quá nhiều thời gian để tiêu diệt hết lũ quái vật. Khi đã xong, cậu lập tức biến mất vào sâu bên trong tàn tích.
Akira dừng xe máy lại. Nhưng lần này, cậu dừng xe không phải vì thấy có điều gì đó hứng thú.
[...Alpha. Nếu mắt tôi không nhìn nhầm thì đằng kia là một bầy Tank Tarantula phải không?]
Con đường và những tòa nhà ở trước mặt Akira đang có những con quái vật họ nhện bò khắp nơi, một số con có khung xương kim loại trong khi một số con có cơ thể như làm bằng xi măng. Chỉ có một số con là không có vũ khí, còn lại đều có những khẩu súng pháo ở trên lưng. Chiều dài của chúng khoảng từ 1 mét đến 3 mét.
Mặt Akira căng thẳng. Nhưng Alpha chỉ mỉm cười như mọi khi cứ như điều này chẳng đáng bận tâm.
[Chúng là đàn quái vật bọc thép họ nhện. Về chủng loài, chúng cùng họ với Bọ cạp Yarata.]
[...Vậy chúng không phải là Tank Tarantula à?]
[Tank Tarantula là tên của quái vật tiền thưởng, nó không nói về một chủng loại quái vật nào. Nhưng nếu một trong những con quái vật ở đằng kia ăn đủ thức ăn để trưởng thành và trải qua một quá trình tiến hóa bất thường, có khả năng nó sẽ phát triển và tiến hóa hoặc biến đổi thành một con quái vật giống như Tank Tarantula.]
Akira suy nghĩ một lúc rồi quyết định đối đầu với chúng. Cậu bỏ tay khỏi nắm lái xe máy và nắm lấy khẩu súng.
[Cậu định chiến đấu với chúng sao? Tôi thấy không cần thiết mà nhỉ?]
[Tôi không muốn chúng biến thành một bầy Tank Tarantula chỉ vì tôi mặc kệ chúng. Đó là lập trường của tôi. Dù khả năng cho chuyện như thế là cực kỳ thấp, nhưng tôi vẫn nên xử lý trước thì hơn. Sẵn tiện, đây cũng là cơ hội để tôi thử trang bị mới. Dù sao tôi cũng được thoải mái xài đạn mà. Trước hết tôi sẽ chiến đấu mà không cần đến hỗ trợ của cô, nhưng nếu mọi chuyện trở nên xấu đi, tôi sẽ cần hỗ trợ.]
[Được thôi. Tôi sẽ đứng yên quan sát, cậu cứ thoải mái tỏa sáng đi.]
Akira nhìn vào khẩu súng trong tay phải và cười gượng.
[Nói thật luôn, thay vì thấy được kỹ năng của tôi như thế nào, tôi cảm giác như cô sẽ chỉ thấy được trang bị mới và đạn mà tôi chuẩn bị dùng nó tốt như thế nào thôi.]
Ban đầu, Akira tìm một loại súng đa chức năng có thể bắn lựu đạn như súng phóng lựu A4WM, nhưng sau đó cậu lại quyết định bỏ đi điều kiện đó. Vì một khẩu súng trường và một khẩu súng phóng lựu về cơ bản là hai loại súng khác nhau, kết hợp chúng thành một khẩu súng sẽ khiến giá của khẩu súng tăng vọt.
Cuối cùng, cậu đã tìm một loại súng có thể bắn tỉa từ xa và bắn được liên thanh, đồng thời có thể tương thích được nhiều loại đạn khác nhau. Sau khi xem hết những khẩu súng do Shizuka khuyến nghị trong tầm ngân sách của cậu để tìm ra khẩu súng thích hợp nhất, Akira đã quyết định chọn súng trường đa năng SSB.
Súng trường đa chức năng SSB là sự kết hợp của súng trường DSS, minigun DVTS và súng bắn tỉa CWH. Tổng chiều dài của nó chỉ dài hơn súng trường AAH một chút và ngắn hơn súng bắn tỉa CWH. Nó gọn nhẹ và có thể dùng bằng một tay. Khẩu súng cũng được trang bị công nghệ trường lực để giảm thiểu độ giật, tăng độ chính xác. Nhưng đổi lại, khẩu súng phải tiêu thụ gói năng lượng cho giáp trường lực. Loại đạn càng mạnh mà Akira sử dụng, gói năng lượng sẽ càng bị tiêu thụ nhanh hơn. Là một khẩu súng có nhiều tính năng, nhưng một trong những nhược điểm của nó lại là số tiền mà cậu phải bỏ ra chỉ để sử dụng nó.
Akira đã dùng số ngân sách còn lại để mua phụ kiện cho súng trường đa năng SSB và súng phóng lựu A4WM, tổng cộng hết 200 triệu Aurum. Cậu vẫn phải để tiền mua đạn, gói năng lượng và những vật dụng tiêu dùng khác.
Akira ngắm khẩu súng SSB vào con nhện, cậu chau mày, lo lắng không biết trang bị mới có hoạt động tốt đúng như mong đợi của cậu hay không vì cậu đã đổ rất nhiều tiền cho nó. Lũ nhện nhận thấy cậu và lập tức lao về phía cậu. Những con nhện có súng pháo trên lưng ngắm về phía Akira và nã đạn.
Akira bóp cò, súng trường đa chức năng SSB được nạp một băng đạn rất đắt tiền và uy lực không khác gì đạn đặc biệt của súng CWH. Độ giật từ loại đạn là không phải nói đến, nhờ hệ thống giảm giật của súng trường SSB nên Akira hầu như không cảm thấy gì. Trong thế giới nén thời gian, Akira đã rất ngạc nhiên, tất nhiên cậu không để điều đó làm phân tâm, cậu ngắm súng vào những con nhện ở trước mặt. Ngay cả trong thế giới với thời gian cực kỳ chậm, cậu cảm thấy có rất nhiều đạn được bắn ra khỏi nòng súng của cậu. Ngay lúc đạn trúng mục tiêu, những viên đạn cho thấy sự tàn bạo và xé xác mục tiêu thành từng mảnh.
Akira bất ngờ trước hỏa lực của loại đạn khi đang càn quét bầy quái vật. Dù cường độ tấn công của cậu bị giảm đi nhưng là quá đủ để xé xác lũ nhện. Akira lái xe lên trên núi xác quái vật đang trộn lẫn cùng với đống đất đá và những thứ khác trong khi vẫn đang bắn hạ lũ nhện.
Những đầu đạn từ lũ nhện oanh tạc Akira, nhưng cậu đã tránh được hết bằng tốc độ của xe máy khi đánh lái sang trái phải để tránh rơi vào tầm ngắm của kẻ địch. Đồng thời, cậu cũng lái xe thành một vòng tròn quanh bầy quái, nã đạn mỗi khi cậu nhìn thấy bầy quái qua những khoảng trống giữa những tòa nhà.
Mỗi lần Akira đi qua một ngã tư, rất nhiều đầu đạn sẽ bay về phía cậu từ những con nhện trên mặt đất lẫn trên những tòa nhà. Nhưng cậu đã tăng tốc để vượt qua những đầu đạn, đôi khi cậu sẽ nén thời gian đến giới hạn để tránh đầu đạn, bỏ lại những con nhện đang đuổi theo sau. Đôi lúc cậu sẽ dừng xe và chờ đợi, sau đó sẽ lập tức xả đạn ngay lúc bầy quái rẻ ở ngay ngã tư.
Akira tiếp tục vây quanh bầy quái và bắn hạ bọn chúng. Mỗi lần cậu chạy xong một vòng tròn, số lượng quái vật ngày càng ít đi. Akira ưu tiên bắn hạ những con quái vật với cơ thể trông yếu ớt hơn vì cơ thể chúng được làm từ bộ phận máy móc và thịt, còn những con quái có giáp mạnh thì cậu để lại. Cậu cũng bắn hạ những con nhện đang bám trên tường của những tòa nhà, chúng rơi xuống và đập mạnh vào mặt đất.
Ngay lúc bầy quái trong vòng tròn của cậu bị giảm đi còn một nửa, Akira hết đạn. Mặc dù vậy, cậu vẫn ngắm súng vào bầy quái.
Akira đã trang bị cho súng trường đa năng SSB của mình một tia dẫn. Nhờ vào một loại phụ kiện cực kỳ xịn sò mà cậu đã bỏ tiền mua, cậu đã thêm được một bệ phóng tên lửa cỡ nhỏ vào khẩu súng phóng lựu A4WM được gắn trên cánh tay xe máy. Tia dẫn này hoạt động cùng với bệ phóng tên lửa.
Akira ngắm súng vào những con nhện có vẻ ngoài mạnh hơn. Khi đó, màn hình hiển thị thông tin trên mắt kính đã đánh dấu vào những con nhện. Cậu lập tức bóp cò và bắn ra nhiều tên lửa từ phía sau thẳng đến những con nhện.
Những quả tên lửa cỡ nhỏ nổi trong không trung một khoảng thời gian cứ như chúng đang vào vị trí, sau đó một vài quả lập tức phóng lên trên, vẽ một đường cong tuyệt vời và rơi như mưa xuống lũ nhện, một vài quả khác thì bay song song với mặt đất theo tia dẫn từ súng trường của Akira với lực bay cực mạnh trước khi đâm vào lũ nhện từ phía bên cạnh. Bị những quả tên lửa từ phía trên và bên cạnh bắn vào, lũ nhện lập tức bị bao trùm trong vụ nổ.
Khi vụ nổ lắng xuống, không còn dấu vết gì của bầy quái nữa. Chỉ còn một con quái kích cỡ lớn dẫn bầy là còn lại ở giữa bầy quái con đã bị tiêu diệt.
Con quái vật đó không khác mấy so với Tank Tarantula, bắt đầu di chuyển. Một phần cơ thể nó mở ra, phơi bày những cái bệ phóng ở sau lưng, nó bắn ra những quả tên lửa nhỏ về phía Akira. Akira thấy thế thì chau mày.
Nhưng cậu vẫn nhanh chân tăng tốc và lao về phía một tòa nhà ở gần đó. Những quả tên lửa đuổi theo cậu không được lập trình tốt để đuổi theo mục tiêu liền va vào tường tòa nhà. Vụ nổ phá mất một phần của tòa nhà, những quả tên lửa còn lại xuyên vào tòa nhà và khiến nó bắt đầu sụp đổ. Akira lái xe lao qua tòa nhà đó và nhảy xe ra xa khỏi tòa nhà đang sụp xuống. Tòa nhà đằng sau cậu sụp đổ, tạo ra tiếng động lớn.
Con quái trông giống Tank Tarantula đó bắn tiếp một loạt tên lửa khác. Những quả tên lửa bao phủ bầu trời và đổ xuống Akira. Nhưng trước khi những quả tên lửa rơi xuống, Akira đã nhanh chóng nén thời gian và nạp băng đạn mới cho súng SSB.
Một đợt đạn chống giáp trường lực liên tiếp bay ra từ nòng súng. Những viên đạn xuyên qua không khí và trúng vào đầu con Tank Tarantula. Viên đạn uy lực đến mức xuyên qua từ đầu vào đến thân, phá nát bên trong con quái vật.
Con Tank Tarantula phát nổ từ bên trong, cơ thể to lớn của nó bị ngọn lửa nuốt chửng trước khi phát nổ thành từng mảnh. Những quả tên lửa vì mất đi hệ thống dẫn, chúng rơi thẳng xuống mặt đất và phát nổ. Khi những quả tên lửa phát nổ hết, tàn tích lại trở nên im lặng.
Akira thở dài một hơi thật to.
[...Tôi đã vượt qua được rồi.]
Alpha mỉm cười và khen ngợi.
[Tốt lắm, trận chiến vừa rồi không tệ.]
[Cảm ơn, nhưng mà…]
Vẻ mặt vui vẻ của Akira lộ ra nụ cười gượng.
[...Bình thường như thế này thì tôi sẽ bị lỗ nặng.]
Akira bắt đầu tính toán tổng chi phí lượng đạn mà cậu đã dùng trong trận chiến nhưng cậu lại thôi trước khi tính ra được con số chính xác. Cậu nhắc nhở bản thân phải từ chối trả mọi chi phí đạn dược mà cậu đã dùng trong hôm nay bằng mọi giá.
Đột nhiên một cuộc gọi vang lên từ máy thông tin cho mượn.
[Đây là chỉ huy từ căn cứ tiền tuyến. Số 14, cậu nghe chứ?]
[Số 14 nghe rõ, có chuyện gì sao?]
[Máy thông tin của cậu đã gửi một lượng dữ liệu thông báo vừa có một trận chiến xảy ra, có chuyện gì vậy?]
[Ồ, chỉ là quái vật thôi. Tôi phải chiến đấu với một bầy quái vật.]
[Tình hình bây giờ ra sao rồi? Cậu cần viện trợ không?]
[Không cần đâu, trận chiến vừa kết thúc. Bây giờ tôi sẽ quay lại căn cứ tiền tuyến để nạp tiếp tế.]
[Được, đã hiểu.]
Cuộc gọi kết thúc, Akira cười gượng và nói.
[Ra vậy, trận chiến đó cũng khá lớn, đến mức họ phải ra sức kiểm tra nhỉ? Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây thôi. Tôi đã làm việc chăm chỉ cho hôm nay rồi. Hãy quay về nhà nào.]
[Ôi trời, cậu quay về sớm thế.]
[Không không không, hôm nay tôi đã làm việc rất chăm chỉ rồi. Không nhắc đến số tiền mà tôi đã dùng hôm nay, tiêu diệt bầy quái vật đó là đủ để thăng hạng Thợ săn cho tôi rồi… Có lẽ vậy.]
Alpha mỉm cười tinh nghịch.
[Nói ngắn gọn là việc này sẽ mất thêm thời gian đúng không?]
[Ừ!]
Akira mỉm cười và ngó lơ Alpha, cậu quay xe hướng về căn cứ tiền tuyến.
Thực ra trong bầy quái vật nhện đó còn một chủng loại quái vật khác. Dù đơn vị này không mạnh nhưng sức chịu đựng rất cao.
Sau khi trận chiến kết thúc, đơn vị đó vẫn sống. Nó đảm bảo Akira đã rời khu vực rồi mới gửi một vài dữ liệu. Khi nhiệm vụ của nó đã xong, nó tự vô hiệu hóa và nằm bất động.
Ngày tiếp theo, Akira đang mua một vài món hàng tại cửa hàng Shizuka. Shizuka tỏ ra lo lắng sau khi nhận đơn mua hàng từ Akira.
“Ngày đầu tiên mà em đã dùng rất nhiều đạn, có chuyện gì sao?”
Akira rất vui khi Shizuka lo lắng cho cậu, cậu cũng không muốn chị ấy lo lắng nên mỉm cười và nói.
“Không có chuyện gì lớn cả. Em chỉ bù đắp cho sự thiếu sót kỹ năng của bản thân bằng loại đạn đắt tiền để bản thân không gặp nguy hiểm thôi. Nhờ vậy mà trận chiến đã dễ dàng hơn. Mặc dù như thế thì em sẽ bị lỗ nghiêm trọng nếu như đây là một yêu cầu thợ săn bình thường. Mà, nói chung em đang mua sự an toàn cho bản thân bằng tiền của người khác, vì đây là cách mà yêu cầu này hoạt động nên em sẽ tiếp tục làm như thế.”
Shizuka cười gượng.
“Ừm, em thật sự đóng góp rất nhiều vào doanh số cửa hàng của chị và nếu em nói rằng em không gặp rắc rối thì chị cũng không có gì để phàn nàn. Chị chỉ tò mò không biết ai sẽ bị rắc rối vì chuyện này thôi.”
“Người đó sẽ là người đã đánh giá quá cao kỹ năng của em, đó không phải lỗi của em.”
Akira cười tươi, thấy thế, Shizuka chỉ biết cườinkhúc khích.
Sau đó Shizuka hoàn tất thanh toán, giống như lần trước, việc thanh toán diễn ra rất trôi chảy. Sau đó, cô quay sang phía Akira và nghiêm túc nói.
“...Lần này việc thanh toán vẫn diễn ra rất thuận lợi. Thế này em không thấy nếu mua thêm vài món đồ đắt tiền cũng không có vấn đề gì sao?”
Dù Akira làm như vậy là vì cậu phải chiến đấu với bầy quái vật đó, nhưng điều này vẫn không thay đổi một sự thật là cậu đã dùng đạn một cách quá thả ga mà không quan tâm đến tổng chi phí. Mặc dù hợp đồng cho phép cậu làm như vậy, nhưng đảm bảo về sau cậu sẽ bị phàn nàn. Còn hơn thế nữa khi mà Kibayashi còn không thèm hỏi lý do cậu đã dùng nhiều tiền như vậy trước khi chấp thuận thanh toán.
Bản thân Akira cũng thắc mắc tại sao cậu lại được phép làm như thế, cậu nghĩ có khi như thế này là bình thường cho một Thợ săn hoạt động trong tàn tích và dùng nhiều tiền như vậy, hoặc là còn lý do nào khác cho việc đó.
“Dù chỉ là vật phẩm tiêu dùng, nhưng vẫn phải mất một khoảng thời gian để giao đến vì em đặt rất nhiều, đối với hàng đắt tiền thì càng gấp đôi. Chị khuyên em nên đặt thêm cho về sau nữa đi.”
“À, em cảm ơn lời khuyên của chị nhưng em từ chối, ít nhất không phải hôm nay. Em vừa đặt hàng rồi. Em sẽ nghĩ lại sau khi nhận hàng.”
“Vậy à, ừm, chúc em may mắn và nhớ phải cẩn thận đấy. Đừng mất cảnh giác chỉ vì em được dùng bao nhiêu đạn cũng được, hứa nhé?”
“Vâng ạ!”
Akira trò chuyện với Shizuka thêm một khoảng thời gian rồi mới lấy hàng và rời đi. Thấy em ấy rất tự tin rằng có thể sống sót trở về, Shizuka cho rằng dù hôm qua có là chuyện gì đi nữa cũng không phải là vấn đề lớn.
Akira tiếp tục lái xe vào vùng sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara. Hôm nay cậu không có kế hoạch săn quái vật, thay vào đó cậu đi tìm kiếm ở những tòa nhà xung quanh đường đi, là săn di vật.
Sau khi mất một lúc để tìm kiếm xung quanh, cậu quyết định đi vào một tòa nhà gần đó. Cậu đỗ xe máy ngay trước tòa nhà, trước khi bước vào, cậu nhìn khẩu súng phóng lựu A4WM được gắn ở phía sau xe máy và không biết mang theo thì có tốt hơn không.
[...Tôi nghĩ tốt hơn là không nên mang nó theo.]
Vì cậu đã nâng cấp súng phóng lựu A4WM với bệ phóng cỡ nhỏ nên kích thước của nó đã tăng lên khá nhiều. Dù cậu vẫn có thể mang theo bên người, nhưng khẩu súng vẫn to gần bằng pháo xe tăng, mang theo một cây pháo xe tăng đương nhiên sẽ làm sự cơ động của cậu bị giảm đi.
Từ ban đầu, súng phóng lựu và bệ phóng tên lửa không phải là vũ khí để dùng trong một không gian chật hẹp. Cậu đã có thể dùng chúng trong không gian chật hẹp đều nhờ vào hỗ trợ của Alpha, nhưng hiện tại cậu đang không có sự hỗ trợ đó, nếu mang theo sẽ rất nguy hiểm. Chưa kể đến, để gắn vào lại tay đỡ sau khi lấy súng xuống rất mất công. Vì thế cậu quyết định không mang theo.
Khi đó thì Alpha chen vào.
[Akira, cậu có thể đưa chiếc xe máy vào trong mà, cậu biết không?]
[Không không không, làm sao được chứ. Kiểu như, làm sao tôi đưa xe máy lên thang bộ?]
[Đó là lúc mà công nghệ vào việc đấy. Cậu có thể xuống xe mỗi khi muốn tìm kiếm ở nơi chật hẹp. Hơn nữa, có gì đảm bảo xe cậu sẽ an toàn khi cậu trở lại sau khi đã tìm kiếm xong chứ? Mà, cậu là người quyết định mọi chuyện nên tôi không ép cậu. Đây là một bài thử vận may khác của cậu, cậu vẫn muốn triển chứ?]
Akira vẫn có thể đậu chiếc xe máy ở một nơi nào đó khó nhìn thấy, đặt thảm ngụy trang lên rồi cầu nguyện quái vật đừng phát hiện ra. Nhưng Alpha lại hù cậu, nên cậu không thể chọn cách đó được nữa. Cậu không đáp lại một lời nào, cậu chỉ quay về chiếc xe máy và khởi động lên trong khi Alpha thì đang vừa quan sát vừa mỉm cười.
Bên trong tòa nhà thực chất khá rộng rãi, nhờ thế mà Akira có thể lái xe máy vào bên trong, một cách chậm rãi.
Từ góc nhìn của Akira, tình trạng phía bên trong tòa nhà rất tệ nhưng lại theo một cách rất kỳ lạ. Dù tường, sàn nhà và trần nhà nhìn còn rất mới, nhưng mọi thứ khác ở bên trong đều đã cũ nát. Nhìn cứ như có người đang dùng tòa nhà mới xây này để làm bãi rác vậy.
Akira nhìn xung quanh tòa nhà một cách bất an.
[Tôi đã chọn tòa nhà này vì vẻ ngoài của nó, nhưng có vẻ tôi sai rồi nhỉ?]
[Chức năng tự sửa chữa của nó chỉ sửa lại tòa nhà này, chứ không sửa nội thất hay bất kỳ vật dụng nào khác. Tôi nghĩ hệ thống dọn dẹp và thay thế bên trong tòa nhà này đã bị vô hiệu hóa từ lâu rồi.]
[Tôi nên đi xem tình hình một chút.]
Akira chọn đại một căn phòng, đỗ xe máy ở trước căn phòng đó, tìm kiếm di vật đắt tiền ở bên trong.
Khi cậu mở cửa của một chiếc kệ trong căn phòng, cậu tìm thấy một vật máy móc đầy bụi. Akira phủi bụi đi thì nó lại vỡ thành từng mảnh rồi rơi xuống đất. Cậu vứt đi những phần còn lại trên bàn tay rồi tiếp tục.
Lần này cậu thử mở tủ kéo, tay nắm bung ra và cả cái tủ sụp xuống, khiến cát bụi văng ra và thứ duy nhất còn lại là cái tay nắm tủ. Akira cũng vứt cái tay nắm đi và tiếp tục.
Cậu phát hiện ra một thứ gì đó trông như kệ trưng bày được làm từ kính. Cậu thử nâng nó lên để xem có thể mang về hay không, nhưng kính lập tức nát vụn và cả cái kệ vỡ rơi xuống đất.
Akira chau mày.
[Mọi thứ ở đây đều hư hỏng hết rồi. Mấy thứ này còn là di vật thế giới cũ không vậy? Tại sao nó lại dễ vỡ thế? Kể cả cái đĩa tôi tìm được ở tàn tích khu dân cư Higaraka cũng không dễ vỡ như vậy.]
Alpha mỉm cười và giải thích để Akira bình tĩnh lại.
[Dù chúng được làm ra từ thời đại cũ, nhưng chúng không được làm để tồn tại một khoảng thời gian lâu đến vậy. Giống như súng trường SSB của cậu phải phụ thuộc vào gói năng lượng, những thứ này cũng được thiết kế chạy bằng năng lượng. Vậy nên chúng xuống cấp vì hết năng lượng cũng dễ hiểu thôi. Đương nhiên đây chỉ là dự đoán của tôi.]
[...Vậy à. Mà, nếu đúng là vậy thì tôi cũng không thể làm gì được. Đi tìm di vật nào đó cứng cáp hơn là được.]
Đến bây giờ, Akira đã thắc mắc rất nhiều lần rằng tại sao Alpha lại biết nhiều đến thời đại cũ như vậy. Cậu đã có rất nhiều dự đoán dựa trên mớ kiến thức giới hạn của mình. Nhưng dạo gần đây, có một dự đoán khiến cậu cứ nghĩ mãi, đó là Alpha cũng đến từ thời đại cũ.
Cả Seranthal từ tòa nhà Seranthal và Tsubaki từ tòa nhà Tsubakihara cũng đến từ thời đại cũ dù họ chỉ là AI để quản lý tòa nhà. Chưa kể đến, Tsubaki còn có cơ thể, có vẻ cô ta cũng quen biết Alpha. Alpha cũng đã từng nói điều gì đó như cô ấy sẽ có một cơ thể thật nếu Akira hoàn thành yêu cầu khám phá tàn tích của cô ấy.
Câu hỏi thật sự đó là Alpha thực ra là thứ gì? Tất nhiên Akira không thể tự mình hỏi câu đó với Alpha vì cậu biết sẽ mất rất nhiều thứ nếu làm như vậy.
Vì thế Akira tạm gác lại câu hỏi đó và tiếp tục tìm kiếm di vật.
3 Bình luận