[ABO] Tôi Xuyên Không Vào...
Sao Biển Lướt Sóng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[ABO] Tôi Xuyên Game Vào Ngày Thu Tôi Ra Đi

Chương 2: Đêm định mệnh

4 Bình luận - Độ dài: 2,000 từ - Cập nhật:

Chương 2: Đêm định mệnh

Mưa.

Từng hạt mưa lạnh buốt xối xả đổ xuống con đường nhựa và phủ lên những con phố một màu xám tro u ám. Gió rít qua những hàng cây, cuốn theo những chiếc lá bàng đỏ thẫm rơi lả tả trên vỉa hè. Đêm nay, bầu trời không có trăng.

Dưới ánh đèn đường leo lắt, một chiếc Sirius 50cc màu đỏ đỗ lặng lẽ bên lề đường, cách chân cầu Phú Mỹ một đoạn không quá xa. Động cơ vẫn còn âm ấm, nhưng chủ nhân của nó đã không còn ngồi trên yên xe.

Cách đó vài trăm mét, Khải An bước đi chậm rãi.

Cậu đội mưa, để mặc quần áo ướt sũng bám chặt vào cơ thể. Những giọt mưa lạnh băng trượt dài trên gò má, hòa lẫn vào làn nước mắt không thể phân biệt.

Bàn tay cậu siết chặt điện thoại trong túi áo. Màn hình vẫn sáng lên từng đợt và hiện trên đó là một cái tên quen thuộc liên tục gọi đến.

Lê Thiên Vũ.

Hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Nhưng cậu không bắt máy.

Cậu không thể. Nói đúng hơn là cậu không dám.

Từng bước chân chậm rãi vang lên trên mặt đường ướt át, hòa vào tiếng mưa rơi lộp bộp. Xe cộ đông tấp nập, ai nấy cũng đều bộn bề và chật vật trước cơn mưa mùa thu.

Khải An đi như người mộng du.

Khi lên đến giữa cầu, Khải An dừng lại.

Cậu chậm rãi đặt tay lên thành lan can bằng kim loại lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn nhìn xuống dòng nước đen kịt bên dưới.

Con sông này từng rất đẹp trong mắt cậu. Ngày bé, cậu đã từng theo cha mẹ đến đây ngắm cảnh. Khi đó, mặt nước yên ả phản chiếu bầu trời xanh thẳm, đêm xuống, thì lấp lánh bao ánh đèn tuyệt đẹp.

Nhưng bây giờ, tất cả chỉ là một màu đen chết chóc.

Tựa như chính cuộc đời cậu.

Cậu đã quá mệt mỏi.

Mệt mỏi vì phải che giấu bản thân.

Mệt mỏi vì bị coi là kẻ bệnh hoạn.

Mệt mỏi vì tình cảm không thể nói ra.

Cậu muốn giải thoát.

"Xin lỗi… mẹ…"

"Xin lỗi Hạnh An, anh không thể nhìn thấy em tốt nghiệp cấp ba rồi"

"Và cuối cùng...xin lỗi, Thiên Vũ."

Gió thổi mạnh, hất tung mái tóc ướt sũng.

Không do dự nữa, cậu nắm lấy lan can, dùng chút sức lực cuối cùng trèo lên.

Khoảnh khắc ấy, một tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Là Thiên Vũ.

Lần này, cậu không tắt máy.

Cậu móc điện thoại ra rồi buông thả xuống đất. Màn hình điện thoại nứt nhẹ, chuông điện thoại vẫn cứ reo. Mưa vẫn rơi...

Một giây sau, cậu buông tay.

Gió rít gào bên tai khi cơ thể cậu lao xuống, xuyên qua màn mưa lạnh lẽo.

Cái lạnh của nước bao trùm lấy cậu.

Cậu cảm thấy mình đang chìm dần, sâu hơn, sâu hơn nữa.

Mọi thứ nhòa đi.

Không còn tiếng mưa, không còn tiếng gió.

Chỉ còn lại bóng tối.

Đèn pha soi sáng mặt nước đục ngầu. Từng chiếc thuyền nhỏ lướt đi, lực lượng cứu hộ rà soát từng tấc sông.

Đã hơn hai mươi giờ đồng hồ kể từ khi một người dân báo tin có người nhảy cầu.

Nhưng thi thể vẫn chưa được tìm thấy.

Mẹ của Khải An đã ngất ngay khi nghe tin. Em gái cậu thì chỉ biết ôm điện thoại, đôi mắt sưng đỏ, hết gọi cho anh trai thì lại gọi cho Thiên Vũ.

Còn cha cậu, người đã đẩy cậu đến bước đường này, chỉ lặng lẽ đứng bên bờ sông, gương mặt nặng trĩu nhưng không nói một lời nào.

Đúng hai mươi bốn giờ sau khi Khải An nhảy xuống, Thiên Vũ mới về đến Sài Gòn.

Ngay khi vừa xuống xe, cậu lao thẳng đến khu vực tìm kiếm.

Mưa đã tạnh từ lâu, nhưng bầu trời vẫn xám xịt. Đất bùn ướt nhẹp, mặt sông vẫn cuộn chảy.

Một nhân viên cứu hộ thấy cậu liền vội vã chạy đến.

Nhìn dòng người đang hì hục lặn tìm Khải An mà lòng Thiên Vũ đau thắt, nước mắt ứa ra. Cậu hi vọng sẽ có phép màu xảy ra dẫu biết kết quả sẽ như thế nào.

"TÔI THẤY CÁI GÌ ĐÓ KIA!"

Tiếng hét từ một chiếc thuyền làm tất cả mọi người giật mình.

Mấy thợ lặn lập tức lao xuống, lặn sâu xuống lòng nước tối tăm.

Một phút.

Hai phút.

Rồi một người trồi lên, hét lớn:

"CÓ RỒI! KÉO LÊN!"

Thiên Vũ cảm thấy toàn thân mình run rẩy. Cậu lao về phía trước, mắt dán chặt vào mặt nước.

Và rồi...

Một thi thể sình chướng, bốc mùi nồng nặc được kéo lên khỏi lòng sông.

Đôi mắt Thiên Vũ trợn to.

Mái tóc đen bết vào trán. Đôi môi tím tái, làn da trắng bệch, phù lên vì ngâm nước quá lâu.

Quần áo rách tả tơi.

Cơ thể đã không còn nguyên vẹn.

Nhưng cậu vẫn nhận ra đó là Khải An.

Tim cậu như ngừng đập.

"KHẢI AN!"

Thiên Vũ lao đến, không quan tâm mùi hôi thối bốc lên từ thi thể đã trương phình.

Cậu quỳ sụp xuống bùn đất, kéo Khải An vào lòng, ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt ấy.

Mùi tử thi bủa vây, nhưng Thiên Vũ không quan tâm.

Cậu ôm thật chặt, siết lấy thân thể cứng đờ ấy như thể chỉ cần giữ đủ lâu, Khải An sẽ mở mắt, sẽ cười với cậu như ngày trước.

"Không… Mày không thể như thế này được…"

Giọng cậu nghẹn lại.

"Mày nói sẽ về mỗi năm mà…"

"Nói sẽ rủ tao đi ăn xiên nướng mà…"

"KHẢI AN! TỈNH DẬY ĐI!"

Nhưng không có gì xảy ra.

Khải An không tỉnh dậy.

Chỉ có tiếng khóc của Thiên Vũ vang vọng giữa bầu trời u ám. Mọi người xung quanh lặng lẽ nhìn. Mẹ của Khải An và em gái Hạnh An cũng chạy tới.

Giờ đây chỉ còn là nước mắt.

Cả thế giới như sụp đổ.

---------

Ba ngày sau, trời vẫn âm u.

Không khí tang tóc bao trùm lên căn nhà nhỏ của gia đình Đỗ Khải An. Khói nhang nghi ngút tỏa ra từ bàn thờ đặt giữa phòng khách, nơi có di ảnh của Khải An được đặt ngay ngắn. Trong ảnh, cậu vẫn cười một nụ cười dịu dàng, hiền lành, nhưng giờ đây chỉ còn là một hồi ức xa vời.

Quan tài đã được đóng lại, không ai có thể nhìn thêm một lần cuối cùng. Khi thi thể được vớt lên từ lòng sông, nó đã không còn nguyên vẹn. Mặt sình lên, da rách nát, đôi mắt trống rỗng với những tia máu li ti đã bị cá tôm gặm mất một phần. Không ai muốn thấy hình ảnh ấy, nhưng Thiên Vũ vẫn cố chấp là người cuối cùng nhìn Khải An trước khi nắp quan tài đóng lại.

Mẹ của Khải An ngã quỵ ngay khi nhìn thấy con trai lần cuối. Bà không còn sức khóc nữa, chỉ có thể nằm bất động trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà. Em gái cậu đứng lặng bên quan tài, không rơi nước mắt, cũng không lên tiếng. Cô bé chỉ cúi đầu, như thể không muốn đối diện với sự thật rồi lặng lẽ nhìn sang chiếc xe Sirius đỏ.

Cô bé đau lòng. Giá như hôm ấy cô bé ở nhà, giá như cô dắt chiếc xe đi học của mình vào tận trong nhà thì anh trai đã không thấy hoặc cũng đủ thời gian để mẹ ngăn anh ấy lại.

Còn cha cậu, người đã đẩy cậu đến bước đường cùng vẫn đứng đó, sắc mặt nặng trĩu nhưng không nói lời nào.

Thiên Vũ quỳ trước linh cữu, mắt nhìn chăm chăm vào di ảnh của Khải An. Từ lúc đón thi thể về nhà đến giờ, cậu vẫn chưa rời khỏi đây. Mắt cậu đỏ ngầu, nước mắt đã khô cạn.

Cậu không thể tin rằng Khải An thực sự đã đi rồi.

Cậu không tin rằng người bạn thân từ thuở bé, người mà cậu đã luôn nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình mãi mãi, giờ đây chỉ còn là một tấm ảnh trên bàn thờ.

Ngực cậu đau nhói.

Nhưng rồi, một giọng nói trầm khàn vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.

"Nó chết rồi thì cũng tốt. Một kẻ bệnh hoạn, sống chỉ làm ô uế gia đình này mà thôi."

Cả căn phòng chết lặng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông vừa cất lời.

Cha của Khải An.

Ông ta đứng đó, gương mặt lạnh như băng, như thể người đang nằm trong quan tài chỉ là một kẻ xa lạ không đáng quan tâm.

"ÔNG CÂM MIỆNG!"

Một giọng nói gầm lên.

Thiên Vũ đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.

Cậu không tin vào những gì mình vừa nghe.

Không thể tin được.

Cậu đã từng nghĩ rằng, dù có tàn nhẫn đến đâu, ông ta cũng sẽ đau lòng khi mất con trai mình. Nhưng không. Ngay cả sau khi đẩy Khải An vào đường chết, ông ta vẫn giữ ánh mắt đầy khinh miệt đó.

"Là lỗi tao chắc?" Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt cứng rắn. "Nó tự chọn con đường này. Một thằng con trai bình thường, mạnh mẽ, đàng hoàng sẽ không làm cái chuyện đáng xấu hổ đó."

Mọi người trong phòng sững sờ. Không ai có thể tin rằng người đàn ông này lại có thể thốt ra những lời như vậy trước quan tài của con trai mình.

Nhưng điều khiến tất cả bất ngờ hơn chính là hành động của Thiên Vũ.

BỐP!

Một cú đấm thẳng vào mặt người đàn ông ấy, mạnh đến mức khiến ông ta loạng choạng ngã ra sau.

Mọi người há hốc mồm, không ai kịp phản ứng.

Thiên Vũ đứng đó, nắm đấm siết chặt, toàn thân run lên vì phẫn nộ.

Cậu nhìn chằm chằm vào ông ta, giọng nói vỡ ra.

"Ông… chính là kẻ đã giết Khải An."

Bàn tay cậu run rẩy, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.

"Chính ông đã đẩy nó vào con đường này. Chính ông đã khiến nó tuyệt vọng đến mức phải tự sát!"

"Chính ông… đã giết nó."

Người đàn ông không nói gì. Ông ta chỉ im lặng, đôi mắt lóe lên một tia dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu.

Thiên Vũ bật cười, một nụ cười cay đắng toả lên sự đau đớn.

"Cả khi nó chết rồi, ông cũng không thể thương xót nó lấy một chút sao?"

Không có câu trả lời.

Chỉ có sự im lặng chết chóc bao trùm lên căn phòng.

Mẹ Khải An bật khóc. Em gái cậu siết chặt hai bàn tay, cắn môi đến bật máu.

Còn Thiên Vũ, cậu nhìn lại di ảnh trên bàn thờ, trái tim như bị bóp nghẹt.

"Xin lỗi, Khải An… Tao đến trễ rồi."

Cậu quỳ xuống, đặt một bàn tay lên nắp quan tài.

Nước mắt cậu lặng lẽ rơi xuống.

Nhưng người trong quan tài đã không thể nghe được nữa.

Sự gào thét hay lời nói yêu thương giờ đây phải gắm gửi đi đâu?

Khi nhìn lại cuộc đời này, quả thật, đời người chỉ như chiếc lá trên cành. Khi già đi sẽ rụng xuống, người không thích cũng có thể giật xuống một chiếc lá còn non xanh. 

Hỡi số phận, ngài dìu ta đi qua mấy bể đau? 

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ờm....theo pháp y thì khi cơ thể đã ở mức căng phồng, chỉ cần chạm một phát là sẽ nổ. Nên về cơ bản đây là thứ vô lý thứ hai của truyện này.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Dạ, Sa tuy không có kiến thức chuyên sâu, nhưng theo Sa biết, xác chết đuối sau 24 giờ tuy bị phình lên nhưng không có khả năng bị phát nổ ạ.
Xem thêm
@Sao Biển Lướt Sóng: Ừ...mới 24h thì k đủ thời gian lên men thật. Hì hì sorry.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời