[ABO] Tôi Xuyên Không Vào...
Sao Biển Lướt Sóng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[ABO] Tôi Xuyên Game Vào Ngày Thu Tôi Ra Đi

Chương 1: Lá Bàng Rơi Vào Lúc Hừng Đông

0 Bình luận - Độ dài: 2,462 từ - Cập nhật:

Chương 1: Lá bàng đỏ lúc hừng đông

Đồng Tháp, ngày 10 tháng 9 năm Giáp Thìn 2024 Dương Lịch (tức 7 ngày trước Tết Trung Thu).

Trời độ vào thu lạnh.

Gió thu se lạnh lướt qua nghĩa trang yên tĩnh. Những tán bàng già cỗi khẽ đung đưa, chúng rải xuống mặt đất những chiếc lá đỏ rực trong ánh bình minh ban mai đượm buồn. Đêm đã qua từ lâu, bầu trời hửng sáng với những tia nắng nhợt nhạt len lỏi qua tầng mây xám. Nhưng bóng dáng đơn độc ngồi trước tấm bia đá vẫn không hề nhúc nhích, lặng yên như một bức tượng đá.

Lê Thiên Vũ quỳ trên nền đất ẩm ướt, đầu gối in hằn những vệt cỏ dập nát. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, trống rỗng, trên gương mặt còn vương những vệt nước mắt đã khô. Cậu đã ngồi đây suốt đêm.

"Khải An… Mày thật sự nhẫn tâm vậy sao?"

Giọng cậu khàn đặc, gần như không còn sức lực. Ngón tay run rẩy chạm nhẹ lên tấm bia mộ lạnh lẽo, nơi khắc tên người bạn thân nhất của cậu. Cái tên ấy quen thuộc đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, Thiên Vũ cũng có thể tưởng tượng ra hình bóng của Khải An: một chàng thiếu niên với tinh thần ham học cùng với nụ cười tươi tắn, ánh mắt tinh nghịch và những lần trêu chọc nhau không dứt.

Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ.

"Mày thích tao mà giờ mày lại bỏ tao! Tao chưa nói gì mà! Thằng đần này."

Thiên Vũ thì thầm, giọng nghẹn lại. Một cơn gió lùa qua, thổi tung những chiếc lá bàng khô trên mặt đất. Cậu nhớ lại khoảnh khắc khi nghe cha của Khải An hét lớn qua điện thoại, chửi rủa, mắng nhiếc. Nhớ lại tiếng hét đầy tức giận của Khải An và câu nói đã thay đổi tất cả:

"Phải! Con thích Thiên Vũ!"

Cả thế giới như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy.

Thiên Vũ đã từng nghĩ mình hiểu rõ Khải An. Nhưng cậu đã sai. Cậu không biết gì cả. Không biết rằng mỗi lần mình cười đùa vô tư, ánh mắt Khải An lại tràn ngập yêu thương nhưng cũng đầy kìm nén. Không biết rằng những lần Khải An nhìn mình, trong lòng cậu ấy có bao nhiêu dằn vặt. Và chính Thiên Vũ càng không biết rằng chính sự vô tâm của mình đã đẩy Khải An đến bờ vực tuyệt vọng.

Nhưng điều khiến Thiên Vũ đau đớn nhất không phải là sự thật đó.

Mà là việc khi nghe câu nói kia, tim cậu đã đập mạnh một nhịp như thể chính cậu cũng đang chờ đợi điều đó từ lâu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Hoặc đúng hơn, cậu đã cố tình không nghĩ đến. Nhưng giờ đây, tất cả những điều cậu từng bỏ qua, từng xem là đương nhiên lần lượt đang quay lại cắn xé tâm trí cậu.

Thiên Vũ cúi đầu, trán áp lên bia mộ lạnh buốt như muốn tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại từ người bạn thân yêu.

"Nếu mày còn sống…" Giọng cậu vỡ ra, "Tao sẽ ôm mày một cái, rồi nói với mày rằng tao cũng thích mày."

Không gian yên tĩnh đến mức Thiên Vũ có thể nghe thấy nhịp thở nặng nề của chính mình. Nhưng không ai đáp lại. Không ai cười phá lên rồi trêu cậu là đồ ngốc nữa. Không còn Khải An nữa, cũng sẽ không có ai call video hằng đêm tâm sự với cậu nữa.

Cậu cười khẽ, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.

Thiên Vũ ngậm mùi.

"Nước mắt mặn sao? Tao thấy vừa đắng vừa cay"

Một cơn gió mạnh lại nổi lên. Một chiếc lá bàng đỏ rực rơi xuống lòng bàn tay Thiên Vũ. Nhìn nó, cậu nhớ lại những ngày tháng còn bên nhau, nhớ lại hình bóng của Khải An. Và rồi, ký ức bắt đầu tràn về như một dòng nước xiết cuốn cậu trở lại những ngày tháng xưa cũ…

-----------------

Mười ngày trước đêm Trung Thu.

Sài Gòn vào mùa thu mang một cái nóng đặc trưng của chốn đô thị đông đúc nhưng tiết trời đã dịu hơn so với những ngày hè oi bức. Dọc theo những con phố, những cửa hàng lớn nhỏ, từng dãy lồng đèn rực rỡ sắc màu đã được treo lên, báo hiệu một mùa đoàn viên sắp đến.

Đỗ Khải An kéo vali ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi về nhà. Cậu ngồi trong xe, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao qua khung cửa kính nhỏ. Sau hơn một năm, cậu lại trở về Việt Nam. Mặc dù đây không phải là lần đầu cậu sang Mỹ du học rồi trở về quê hương nhưng đối với cậu, cái cảm xúc được về nhà là một cái gì đó tuyệt vời đến khó tả.

Cậu hít sâu một hơi, để mặc những ký ức cũ ùa về. Lần nào về nước, cậu cũng đến gặp Lê Thiên Vũ, người bạn thân từ thuở nhỏ, người mà cậu vẫn luôn giữ liên lạc dù cách xa nhau cả nửa vòng Trái Đất.

Thiên Vũ và Khải An học chung với nhau từ lớp lá cho đến hết cấp hai. Khải An thì du học, còn Thiên Vũ thì tiếp tục cấp ba và đỗ vào trường Sĩ Quan Không Quân.

Nhưng lần này, trong lòng cậu có chút bất an.

Cha cậu gần đây thường xuyên gọi điện, giọng điệu gay gắt hơn hẳn những năm trước. Những lời bóng gió về chuyện "phải có bạn gái", về "trách nhiệm của một người đàn ông" khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Cậu biết sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện xảy ra.

Nhưng trước khi đối mặt với gia đình, cậu chỉ muốn tận hưởng chút thời gian bình yên cùng Thiên Vũ.

Buổi tối hôm đó, Khải An đứng trước cổng trường Sĩ Quan Không Quân(*). Đây là một nơi nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Cũng may, Thiên Vũ đã xin phép từ trước, và cậu chỉ cần đợi.

(*) Trường Sĩ Quan Không Quân tại TP. Nha Trang, Khánh Hoà. Quân phục của không quân có màu xanh đậm.

Một lát sau, cánh cổng lớn mở ra, và một bóng dáng cao lớn xuất hiện.

Thiên Vũ mặc quân phục xanh đậm, dáng người rắn rỏi hơn hẳn so với lần cuối Khải An gặp cậu ấy. Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng giờ đây đã có thêm nét cương nghị và trưởng thành.

"Khải An!" Thiên Vũ cười tươi, vỗ mạnh lên vai cậu. "Cuối cùng cũng về rồi hả? Tao tưởng mày quên mảnh đất hình chữ S: thân yêu này luôn rồi chứ!"

(P/s: Sao Sa để hình chữ S vì Sao Sa từng thấy một bài đăng trên Facebook, thấy hợp lý quá chứ, đất nước ta là hình chữ S: tức có Hoàng Sa và Trường Sa nữa.)

Khải An bật cười, giả vờ nhăn nhó. "Mày nói làm như tao phản quốc không bằng. Mỗi năm tao đều về mà, mày nói kiểu như tao đi du học từ hết năm cấp hai...để tính coi, à ừ...sáu năm tao không về á. Mà tao về là để thăm gia đình, chứ không phải thăm mày đâu."

"Xạo. Mày xạo, suy nghĩ viết hết lên mặt rồi. Thôi đi, đi ăn xiên nướng."

Cả hai bật cười, không khí trở nên nhẹ nhàng như chưa từng có khoảng cách.

Họ cùng nhau đến một quán ăn vỉa hè gần đó. Đĩa thịt xiên nướng nghi ngút khói, mùi thơm lan tỏa trong không khí. Thiên Vũ vẫn như trước, ăn uống vô tư, không hề để ý đến ánh mắt chăm chú của Khải An.

Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Không phải chỉ là ngoại hình hay phong thái, mà còn cả khoảng cách vô hình giữa hai người.

"Ê, nhìn gì mà nhìn dữ vậy?" Thiên Vũ nhướng mày. "Tao đẹp trai quá à?"

Khải An giật mình, lúng túng nhìn sang chỗ khác. "Gớm! Không có gì cả đâu. Chắc tao bị lag não."

Thiên Vũ bật cười. "Lag não mà vẫn rủ tao đi ăn khuya à? Mày đúng là chúa giả trân."

Khải An không đáp, chỉ cười trừ.

Nếu cậu nói thật rằng cậu đã nhớ Thiên Vũ đến nhường nào, rằng cậu chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi thì liệu có bị coi là một kẻ ngốc không?

Cậu không dám thử vì...

Bởi vì có những điều, một khi đã nói ra, sẽ không thể nào quay lại như trước nữa.

---------

Khải An về đến trước cửa nhà, nhìn cánh cổng sắt màu xám quen thuộc mà lòng có chút trĩu nặng. Căn nhà này là nơi cậu lớn lên, nơi chất chứa đầy những ký ức tuổi ấu thơ, nhưng cũng là nơi cậu luôn cảm thấy như khó thở.

Cậu hít sâu một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong bếp mẹ cậu đang bận rộn còn cha cậu thì ngồi trên ghế, xem thời sự với dáng vẻ nghiêm nghị như mọi lần. Thấy cậu, mẹ liền nở nụ cười hiền hậu.

"An về rồi à con? Đi đường có mệt không con?"

Khải An đặt vali xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười. "Dạ không, con ổn."

Cha cậu liếc nhìn, ánh mắt vẫn nghiêm khắc như mọi khi. "Về được mấy bữa?"

"Dạ khoảng một tuần."

"Vậy tranh thủ mà đi gặp mấy đứa con gái đi. Học hoài mà không có nổi một cô bạn gái, không thấy kỳ à?"

Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào tim Khải An. Cậu đã đoán trước được điều này, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cái cảm giác khó chịu.

Mẹ cậu vội cười xòa rồi kéo tay chồng. "Thôi ông à, nó còn trẻ mà. Với lại nó mới về, để con nó nghỉ ngơi đi đã."

Cha cậu hừ nhẹ một tiếng nhưng không nói thêm.

Không khí trong nhà trở nên ngột ngạt.

Khải An biết rõ cha mình là người bảo thủ. Ông luôn có những kỳ vọng lớn lao dành cho con cái là phải thành công, phải mạnh mẽ, phải có một gia đình đàng hoàng. Ông thích những đứa trẻ thông minh. Nhưng ông đâu biết rằng những kỳ vọng đó chỉ khiến cậu cảm thấy càng ngày càng xa cách.

Và rồi, chuyện không thể tránh khỏi rồi cũng đến. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Buổi tối hôm đó, Khải An ngồi trong phòng, lướt điện thoại một cách vô tư. Tin nhắn của Thiên Vũ hiện lên trên màn hình.

Thiên Vũ: "Trung Thu này lại đi dạo ha. Nghe nói phố lồng đèn đẹp hơn năm rồi."

Khải An mỉm cười. Cậu đã từng mong rằng cậu sẽ cùng Thiên Vũ tận hưởng khoảnh khắc Trung Thu như những năm còn bé. Nhưng giờ đây, điều đó chỉ là một giấc mơ xa vời.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở.

Cha cậu bước vào, gương mặt nặng nề. Ông không gõ cửa, chỉ nhìn thẳng vào Khải An với ánh mắt dò xét.

"Khải An, lại đây."

Cậu chậm rãi đứng dậy, biết rằng có chuyện không hay sắp xảy ra.

Cha cậu quăng mạnh quyển album lên chiếc bàn gỗ, mấy tấm ảnh đã được gỡ ra rơi tung ra bàn.

Những bức ảnh trong vốn cất trong một quyển album cậu nhét sâu tận đáy vali, ấy thế mà lại bị lật xem một cách công khai, hình chụp cậu và Thiên Vũ, những tin nhắn trò chuyện, thậm chí cả những tấm ảnh idol nam mà cậu lưu lại.

Khải An cảm thấy tim mình thắt lại.

"Cha…Cha lục đồ của con?"

"Đừng gọi tao." Giọng ông ấy lạnh như băng rồi dần chuyển thái độ gắt gỏng lên. Ông ấy quát:

"Tao không kiểm tra, sao tao biết mày như thế này? Mày là gay đúng không?"

Mọi thứ như sụp đổ trong chớp mắt.

Cậu lùi lại một bước, cố gắng giữ bình tĩnh. "Con…"

"Bệnh hoạn." Ông nghiến răng, mắt trợn lên giận dữ. "Tao đã nghi từ lâu, nhưng không ngờ mày lại như vậy thật. Mày có biết mày làm tao mất mặt lắm không? Tao đã cảnh báo mày và cả em này không được giống cái con Lan ô môi nhà bà Tám Xuyến kia"

Khải An cắn chặt môi, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm.

"Con không có bệnh."

"Mày im đi!" Cha cậu đập mạnh xuống bàn, tiện thể lùa mấy tấm ảnh xuống sàn.

"Mày còn qua lại với thằng Thiên Vũ hả? Từ bây giờ, tao cấm mày gặp nó! Mày bệnh thì để tao dẫn mày đi chữa!".

Lời nói ấy như nhát dao cứa thẳng vào tim Khải An.

"Cấm rồi chữa bệnh" Cậu bật cười cay đắng. "Cha lấy quyền gì mà cấm con? Lấy căn cứ gì mà bảo đó là bệnh?"

"Cái quyền của một người cha! Tao không muốn có một thằng con trai bệnh hoạn như mày!"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến ngạt thở. Mẹ cậu hoảng hốt chạy đến, kéo tay chồng. "Ông bớt nóng lại đi, từ từ nói chuyện!"

Nhưng cha cậu không nghe. Ông quay sang Khải An, giọng đầy khinh miệt. "Mày đúng là nỗi nhục của tao."

Khoảnh khắc ấy, điều gì đó trong Khải An vỡ vụn.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này.

"Có phải…" Cậu nghẹn giọng, ánh mắt đỏ hoe. "Dù con có làm gì đi nữa, trong mắt cha con cũng chỉ là một thằng con vô dụng, đáng xấu hổ đúng không?"

Cha cậu không đáp. Nhưng sự im lặng ấy đã nói lên tất cả.

Khải An cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cậu không muốn ở đây nữa. Không muốn đối mặt với sự khinh miệt này.

Cậu chộp lấy chìa khóa xe trên bàn, chạy ra ngoài trước khi ai đó kịp ngăn cản.

Phía sau, giọng cha cậu vẫn vang lên đầy giận dữ.

"Khải An! Quay lại đây! Mày đi là mày không còn là con tao nữa!"

Nhưng cậu không nghe thấy gì nữa.

Cậu chỉ muốn biến mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận