Thức Dậy Ở Tương Lai
Rio Yami Photoshop
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thức Dậy Ở Tương Lai - Quyển 1

Chương 2: Tìm lại phương hướng.

2 Bình luận - Độ dài: 9,765 từ - Cập nhật:

Phần 1

Tôi cắm mặt chạy thật nhanh bên trong khu rừng u tối. Ban đêm, cánh rừng rộng lớn bị bao phủ bởi làn sương mờ ảo. Thứ ánh sáng duy nhất đang dẫn lối cho tôi là ánh sáng của mặt trăng rọi xuyên qua những tán cây khổng lồ bên trên. Khu rừng yên lặng một cách lạ lùng. Âm thanh duy nhất mà tôi nghe được chỉ có tiếng bước chân và tiếng lá xào xạc do chính tôi tạo ra. Cảm giác hơi lạnh xương sống, nhưng mà ít nhất thì cũng mừng vì không nghe thấy tiếng bước chân của cô gái đó.

Có lẽ cô ta tưởng rằng tôi đã chạy sâu vào trong rừng nên cũng chạy theo hướng đó. Nhưng mà tôi không dại đến mức chạy vào sâu trong một khu rừng lạ lẫm để rồi có thể bị lạc. Tôi chỉ đang chạy dọc theo bức tường của ngôi biệt thự, với hi vọng là sẽ tìm đến được cổng chính. Đến đó thì tôi sẽ chạy dọc theo con đường từ cổng và thoát khỏi nơi này. Điều tệ nhất có thể xảy ra là tôi đang ở trên một hòn đảo với bốn bề là biển. Nhưng dựa theo trực giác thì nó chỉ chiếm khả năng thấp. Vì mẹ không hề nói rằng đã lớn lên ở một nơi gần biển. Có lẽ nơi này chỉ là nằm sâu trong rừng mà thôi. Thế thì chỉ cần đi bộ vài giờ hoặc là vài ngày thì đã có thể thoát khỏi đây. Tôi khá tự tin vào khả năng sinh tồn của mình. Thế nên sống vài ngày trong rừng chẳng có gì là khó. Thật sự thì kế hoạch này không được chỉnh chu cho lắm. Giá mà tôi ở lại lâu hơn thì biết đâu có thể lên được một kế hoạch hoàn hảo hơn. Nhưng mà đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi.

Càng chạy, tôi cảm giác như rừng cây đang thưa dần thì phải. Nhìn về phía trước, có một khoảng trống không có cây cối. Hình như là sắp đến được đường chính rồi.

Nhưng khi chạy đến nơi, tôi lại hụt hẫng vì khoảng trống không có cây cối đó hóa ra lại là một khu vườn nhỏ.

Sao tự nhiên lại có một khu vườn nằm ngoài bức tường của biệt thự vậy? Không lẽ có người sống ở bên ngoài biệt thự? Nếu mà vậy thì nơi đây đâu phải là ở sâu trong rừng như tôi tưởng tượng.

Tôi bước vào bên trong khu vườn để xem thử. Khu vườn này có rất nhiều chậu hoa lớn được xếp thành hàng ngăn cách với khu rừng cây. Ở trong khu vườn cũng có rất nhiều chậu hoa tương tự. Tôi len qua những chậu hoa và nhìn lướt qua những cây hoa được trồng trong chậu. Bọn thực vật này trông hoàn toàn lạ lẫm. Không biết có phải là thực vật đặc hữu của nơi này không nữa.

Tôi chú ý đến giữa khu vườn. Nơi đó xuất hiện nhiều đốm phát sáng lập lòe như ánh sáng của đom đóm. Khi đến gần thì mới nhận ra đó là ánh sáng của một loài hoa lạ. Cây hoa có một thân duy nhất. Từ cái thân đó mọc ra những bông hoa phát sáng với đủ màu sắc. Chúng rũ xuống, trông như những chiếc chuông được treo trên thân cây. Thực vật phát sáng thì tôi đã nghe qua. Nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt. Công nhận là trông chúng lung linh thật.

Nhưng đây đâu phải là lúc để ngắm bọn này!

Tôi nhìn xung quanh, ba hướng đều là rừng. Còn một hướng thì tôi chỉ nhìn thấy một ngôi nhà kính khổng lồ, trông như cũng là của ngôi biệt thự. Có lẽ khu vườn này chỉ là một nơi để những người trong ngôi biệt thự ươm cây chứ chả phải là của người ngoài. Vậy là tôi vẫn phải tiếp tục chạy dọc theo bức tường để tìm lối thoát. Cảm giác mừng hụt khiến tôi mất đi vài phần ý chí.

Tôi bước đến rìa của khu vườn, ngược với hướng mà tôi đã đi vào.

“Bẹp!”

Gì vậy?

Bàn chân trần của tôi hình như đã giẫm phải thứ gì đó, nó giống như một chiếc ống cao su mềm mềm, nhầy nhầy và cực kì kinh tởm. Dù là gì thì tôi cũng có linh cảm xấu, thế nên không dám nhìn xuống mà chỉ nhẹ nhàng nhấc chân sang một bên. Nhưng bỗng dưng, chiếc ống cao su cựa quậy và quệt nhẹ vào chân còn lại của tôi.

“Á!” Tôi giật mình thốt lên.

Thôi không ổn rồi. Tôi lập tức nhảy lùi về phía sau. Nhanh như chớp, một thứ gì đó tóm lấy eo của tôi và nhấc bổng tôi lên. Tôi dùng tay kéo thứ đó ra khỏi eo thì nhận ra nó chính là cái ống cao su nhầy nhụa mà tôi giẫm phải. Nhưng mà thật sự thì nó là gì mà lại có thể cử động chứ?

Rồi vô số những cái ống khác cũng xuất hiện. Chúng quấn chặt lấy chân và tay của tôi.

Chết tiệc. Là một cái bẫy sao?

Tôi dùng hết sức để kéo những cái mà tôi không biết gọi là gì ra khỏi người mình. Nhưng chúng đang quấn chặt lấy tứ chi của tôi. Dù có vùng vẫy kiểu gì thì cũng không thể thoát ra được.

“Gừ… Gừ.” Có tiếng gầm gừ rùng rợn phát ra ở bên dưới

Tôi cũng cảm nhận được hơi thở nóng ẩm phà vào bàn chân. Chẳng lẽ là một sinh vật sống?

Tôi ngước xuống nhìn và bị bay hết vía bởi vì thứ mà mắt tôi đang thấy. Thứ đó là một bông hoa khổng lồ màu đỏ với một cái miệng và hàm răng sắc nhọn. Những cái ống đang quấn chặt lấy tôi chính là xúc tu của nó.

Không thể như thế. Thứ đó không thể tồn tại ngoài đời thật được. Bọn họ dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng không thể tạo ra thứ như vậy.

“Á!!!” Hết cách, tôi phải dùng hết sức bình sinh để hét thật lớn. Lúc này thì có bị bắt cũng không quan trọng nữa. “A!!! Cứu tôi với!!!”

Nhưng không ai đáp lại. Cái cây bắt đầu há rộng cái miệng. Những chiếc xúc tu của nó đang dần thu về.

Không thể như vậy. May mắn lắm mới sống sót được sau vụ nổ đó. Giờ tôi lại phải hiếm mạng cho thứ sinh vật kinh tởm bước ra từ óc tưởng tượng biến thái của mấy ông họa sĩ truyện tranh này ư?

“Đồ cái con quái vật biến thái chết tiệt này. Thả tao ra!!!” Không cầu cứu được ai, tôi chỉ biết hét thẳng vào cái miệng gớm ghiếc của con quái vật.

Những chiếc xúc tu càng siết chặt. Con quái vật dùng miệng ngoạm lấy chân của tôi rồi liếm láp. Nó làm như có thể hiểu được những câu khinh bỉ của tôi vậy.

“Á!!!” Lần đầu tiên trong đời, tôi đã bật khóc vì sợ hãi thứ gì đó. “Tao xin lỗi mà. Thả tao ra đi.”

Lưỡi của con quái vật khiến tôi nhột đến mức không còn đủ sức để la hét nữa.

“Ai đó… Làm ơn…”

“Bé T. Không được nuốt cậu ấy!”

Là giọng của cô bé tóc đen đó.

“Gừ…”

Tôi bị con quái vật khạc ra rồi lăn lông lốc vài vòng trên đất. Nhưng mừng là cuối cùng cũng thoát được.

“Quanh đây còn vài con nữa đó. Có còn muốn chạy nữa không?”

“Hic!” Tôi chỉ biết khóc nấc lên vì cơ thể vẫn còn run rẩy sợ hãi. Thật xấu hổ làm sao. Tôi không nghĩ rằng sẽ có lúc bản thân lại trở nên thảm hại như vậy trước mặt một ai đó.

Cô bé tóc đen đến bên cạnh và nhẹ nhàng xoa đầu tôi. “Bọn tôi không có ý làm hại cậu đâu. Thật đấy. Thế nên, theo tôi về nhé.”

Tôi không biết nói gì mà chỉ gật đầu đồng ý.

***

Cuối cùng thì kế hoạch đào tẩu đã thất bại. Tôi lẳng lặng theo sau chân cô bé tóc đen về lại căn phòng nơi tôi tỉnh dậy. Tôi vừa bước vào phòng, cô gái tóc bạc đã chạy vội đến ôm chầm lấy tôi.

“Anh làm cho em lo lắm đó.”

Cái ôm này, quả đúng là rất quen thuộc. Tôi còn cảm nhận rất rõ tình cảm của cô gái chất chứa bên trong cái ôm.

Có lẽ họ thật sự không có ý đồ xấu. Nhưng điều đó càng khiến tôi bối rối. Tôi chẳng biết chuyện gì thật sự đang diễn ra. Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao họ lại nói dối tôi?

“Chị buông em ra được không ạ?”

Sau lời yêu cầu của tôi, cô gái tóc bạc lập tức buông tôi ra, rồi tỏ ra bối rối.

“Em xin lỗi. Bị người lạ ôm, chắc anh khó chịu lắm.”

“Tên của chị…” Tôi cảm thấy có chút ngại ngùng khi phải hỏi tên một người mà trông như đã quen biết tôi từ trước, thế nên chỉ dám nói lí nhí trong miệng.

“Asura.” Cô gái lập tức trả lời.

À phải rồi nhỉ. Elodie Asura. Tại tôi có hơi bối rối nên đã quên mất rằng mình biết tên của cô ấy.

“Còn cậu là Ruby. Phải không?” Tôi quay sang hỏi cô bé tóc đen để xác nhận.

“Ừ.”

“Tôi… có thể gọi hai người bằng tên chứ?”

“Cứ tự nhiên.” Ruby mỉm cười đáp.

“Được rồi. Vậy… Ruby và chị Asura.” Tôi ấp úng hỏi. “Hai người có thể giải thích cho em biết, chuyện gì đã thật sự xảy ra không?”

***

Tôi ngồi ngay ngắn trên chiếc giường ngủ. Bên cạnh tôi là Ruby. Và phía đối diện là Asura đang ngồi trên chiếc ghế tựa.

Bầu không khí bắt đầu gượng gạo khi không một ai nói gì. Có lẽ là hai người họ đang không biết nên bắt đầu từ đâu. Còn tôi thì cũng đang băn khoăn với một đống những câu hỏi.

Cuối cùng, tôi lấy hết dũng khí để mở lời. “Điều cuối cùng tôi nhớ là đã bị một thanh kim loại găm thẳng vào ngực. Rồi sau đó thì tôi đã bị bất tỉnh một thời gian ngắn trước khi nghe được giọng của Ruby.”

Ruby thở dài một hơi ngao ngán rồi khẳng định. “Rio. Hai sự kiện đó cách nhau mười sáu năm. Tôi thề là mình nói thật đó.”

“Thế tại sao cơ thể tôi không lớn lên thành một người hai mươi sáu tuổi?”

Ruby lại làm ra bộ mặt bối rối khi tôi hỏi câu đó một lần nữa. Mà cô ấy chắc không ngốc đến mức bịa ra một câu chuyện mà bản thân không thể chứng minh. Vậy rốt cuộc là lý do gì mà phải cố để nói dối?

“Tôi sợ sự thật có thể khiến cậu sốc một chút. Thế nên chưa biết giải thích kiểu gì.” Ruby tỏ ra e dè.

Tôi mừng là cô ấy đã cảnh báo. Vì tôi vốn không thích thú gì những thứ không thể lường trước. Nhưng mà đây không phải là lúc trốn tránh. Tôi đang thật sự rất cần một câu trả lời.

“Vậy trước tiên, cậu có cách nào để chứng minh rằng đây là năm 2026 không?” Tôi hỏi.

“Ờ…” Ruby suy nghĩ một hồi rồi mới nảy ra một ý gì đó. Cô quay sang hỏi Asura “Chị Asura. Cho em mượn cái tablet của chị được không?”

Tablet? Ý của Ruby là loại máy tính dạng bảng, có màn hình cảm ứng.

Tôi hiểu rồi. Là công nghệ. Nếu muốn chứng minh rằng đây là tương lai thì chỉ cần cho tôi thấy công nghệ của tương lai.

“Chị hiểu rồi.” Asura bước đến bàn để máy tính. Cô ấy kéo hộc bàn ra và lấy từ trong đó ra một thứ gì đó trông như một tấm thớt mỏng, rồi dùng tay quẹt quẹt vài đường trên bề mặt của vật đó.

Ánh sáng từ vật đó rọi vào mặt của cô ấy khiến tôi nhận ra ngay nó là gì. Hồi tháng tư năm nay, một công ty công nghệ ở Mỹ đã phát hành một thiết bị tablet trông na ná như thứ mà Asura đang cầm.

“Chị Asura chỉ cần đưa nó cho cậu ấy. Để cậu ấy tự tìm hiểu.”

“Ừ.”

Asura đưa chiếc máy tính bảng về phía tôi rồi nói. “Cái này là em mới mua vào năm ngoái đó. Anh nhìn xem có phải là đồ của mười sáu năm trước không.”

Tôi nhận lấy chiếc tablet bằng hai tay và xem xét nó một cách tỉ mỉ. Tuy là chưa từng dùng tablet bao giờ, nhưng thông qua mạng internet, tôi cũng có chút kiến thức về nó

Thứ này mỏng hơn tưởng tượng của tôi về một chiếc tablet. Mặt lưng của nó cũng phẳng phiu chứ không lồi lên như hình trong quảng cáo mà tôi đã từng thấy. Trọng lượng cũng rất nhẹ, như thể ngoài chiếc màn hình ra thì bên trong chẳng có linh kiện gì cả. Quả thật là trông như là nó được sản xuất ở tương lai vậy.

Tôi đưa chiếc máy tính bảng lại cho Asura. Cô ấy cầm lấy rồi hỏi tôi. “Thế nào?”

Tôi gật đầu. “Dạ cũng tạm tin.”

“Anh đa nghi quá rồi đó.”

Tablet không phải là một thiết bị phổ thông trên thị trường. Thế nên cũng có thể có trường hợp là thời đại của tôi đã có thứ tương tự như của Asura mà tôi lại chưa từng nhìn thấy.

Nhưng mà cho dù đây thật sự là tương lai thì đã sao. Vẫn còn đó câu hỏi, tại sao cơ thể của tôi không phát triển sau tận mười sáu năm.

Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra để ổn định tinh thần.

“Em nghĩ là mình đã chuẩn bị tinh thần để nghe câu chuyện rồi.” Tôi nói.

“Vậy thì tốt thôi.” Ruby vẫn còn tỏ ra e dè. “Nhưng mà… đừng có mà nổi khùng lên rồi đổ hết trách nhiệm cho tôi nhé.”

“Nói vậy là cậu có một phần trách nhiệm?” Tôi nheo mày hỏi lại.

“Tôi không có sự lựa chọn thế nên cũng không muốn chịu trách nhiệm.” Ruby chống nạnh, vẻ mặt cau có.

“Thật sự cũng vì cứu anh nên mới ra nông nỗi này.” Asura tiếp lời. “Mong anh đừng giận.”

Lời nói của hai người họ khiến tôi có cảm giác như muốn từ bỏ, không muốn nghe câu chuyện nữa.

Trong đầu thì nghĩ từ bỏ, nhưng ngoài miệng thì tôi vẫn nói. “Em vẫn muốn nghe. Hai người kể đi.”

“Được rồi.” Ruby đứng dậy rồi tiến đến trước mặt tôi. Cô nhìn thẳng vào tôi rồi nói ra sự thật. “Sự thật là cậu vừa mới chết cách đây vài giờ. Tôi đã cố hồi sinh cậu trong cơ thể tạm bợ này. Nhưng hậu quả là cậu bị mất sạch trí nhớ của mười sáu năm qua…”

“Hả?” Tôi đờ người ra vì những gì Ruby vừa nói.

“Tôi biết cậu chưa tin vào chuyện này…” Ruby nói một điều rất chi là hiển nhiên.

“Cậu biết tôi không tin thì còn nói ra làm gì?” Tôi hỏi lại Ruby.

“Tôi có thể chứng minh rằng mọi thứ là khả thi trong thế giới này.”

Tôi bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Tôi nhíu mày nói. “Cậu đừng tưởng nói rằng đây là tương lai thì muốn bịa gì thì bịa. Mới có mười sáu năm mà đã đòi hồi sinh người chết à?”

“Nếu tôi biến thành một con mèo đen trước mặt cậu thì sao?”

Trước câu nói vô nghĩa của Ruby, tôi đáp lại mà không cần suy nghĩ.

“Thì tôi sẽ tóm lấy cậu và vứt ra ngoài ban công.”

“Thử xem.”

Giọng Ruby nghe có vẻ mạnh miệng. Như thể là cô ấy sắp làm đúng như những gì cô ấy vừa nói. Tôi nhìn chằm chằm vào Ruby để xem cô ấy định sẽ làm gì.

Những gì diễn ra sau đó khiến tôi phải giật mình. Tròng đen của Ruby bắt đầu chuyển sang màu đỏ như máu. Đồng tử của cô co lại thành hình bầu dục, trông hệt như đồng tử của một con mèo vậy. Không chỉ vậy. Cơ thể của Ruby to ra. Bộ váy đen mọc ra đầy lông rồi bọc lấy cơ thể của cô. Tai và đuôi của cô cũng mọc ra.

Trước mặt tôi lúc này là một con mèo đen khổng lồ. Nó thậm chí còn to hơn cả một con hổ.

Không phải là ảo thuật. Chính mắt tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình biến đổi.

Ha ha. Cuối cùng thì tôi đã hiểu ra tất cả.

Nhớ lại những gì vừa trải qua, tôi có thể nhảy xuống và nhảy lên một bức tường cao gấp năm lần chiều cao mà không xi nhê. Và tôi còn phải đối mặt với một con quái vật cây đáng sợ. Tất cả đều không thể là thật được.

Đáng lý ra tôi phải nhận ra sớm hơn rằng bản thân đang bị hội chứng PTSD(*). Những thứ vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Một cơn ác mộng thật đến mức mà tôi không còn có thể phân biệt được.

(*) Áp lực tâm lý hậu sang chấn.

“Thế nào? Cậu tin chưa?” Miệng của con mèo không chuyển động nhưng vẫn phát ra tiếng của con người.

Đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục giấc mơ này nữa. Hãy cho tôi về thực tại đi.

Tôi nằm ngã ra giường, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Chỉ cần ngủ một giấc thì tôi sẽ quay trở về thực tại.

Phải. Chỉ cần như vậy thôi.

Phần 2

“Rio…Đừng…Đừng biến mất.”

Tưởng rằng chỉ cần ngủ một giấc thì cơn ác mộng sẽ kết thúc, nhưng khi tôi mơ màng tỉnh dậy, tiếng rên rỉ của Asura vẫn còn văng vẳng bên tai. Nghe thảm thiết như một chú cún bị thương.

Vậy rốt cuộc là tôi đang mơ hay tỉnh đây?

Cách một lớp áo, tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp, nhịp tim đập mạnh và hơi ấm tỏa ra từ bầu ngực của một ai đó. Một cảm giác quen quen. Có thể là bởi vì Azami cũng từng gặp ác mộng vào buổi sáng giống như vầy. Nhưng cũng có thể là vì… đó là Asura?

Tôi bật người dậy rồi mở to hai mắt. Ánh sáng ở ngoài ban công rọi vào chói lóa, khiến tôi phải nheo mắt lại. Khi mắt đã quen với ánh sáng và có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Vẫn là căn phòng tối qua, nhưng giờ tôi đã có cơ hội nhìn nó một cách chi tiết hơn. Tường phòng được sơn màu kem nhã nhặn. Phao chỉ được trang trí bằng các họa tiết hoa lá bằng vàng lấp lánh. Bên cạnh trái giường là một bàn trang điểm gỗ sồi, trên đó có nhiều loại mỹ phẩm và trang sức đắt tiền. Bức tường đối diện giường có treo một thứ gì trông như một chiếc tivi to tướng và mỏng dánh. Bên trái tivi chắc là tủ âm tường và cửa phòng tắm. Bên phải tivi là một chiếc kệ với đầy ắp sách.

Nhưng mà sau cùng, tôi lại chú ý đến cái thứ lạc quẻ nhất được đặt ở bên phải giường. Nó là một chiếc ghế tông màu trắng hồng, to đùng đoàng, có hình dáng trông giống như một con bọ cạp với phần đuôi uốn cong ra phía trước đỡ lấy ba chiếc màn hình siêu mỏng, và phần tay vịn của ghế thì được làm thành một cái bàn để bàn phím và chuột.

Cái thiết kế bàn làm việc đó là xu hướng của năm 2026 à?

Tôi thở dài trong thất vọng vì mình vẫn còn mắc kẹt ở đây. Còn thất vọng hơn khi bản thân đã đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, đây không phải là mơ. Có vẻ như những chuyện nổ não mà tôi vừa trải qua không phải là một lucid dream(*). Mà tất cả đều là thật.

(*) Thuật ngữ chỉ những giấc mơ mà bạn biết là mình đang mơ, đồng thời có thể kiểm soát giấc mơ ấy bằng sự tưởng tượng của mình.

Nhưng mà nếu là thật, thì tại sao lại có nhiều chuyện phi thực tế đến vậy. Ngay lúc này đây, cơ thể này của tôi cũng cảm thấy thế giới này có chút gì đó không được bình thường. Hình ảnh mà mắt tôi đang nhìn, âm thanh mà tai tôi đang nghe và cả những cảm giác mà tôi cảm nhận từ bên trong cơ thể này. Tất cả đều có gì đó rất khác. Giống như là, tôi không phải là tôi vậy.

Câu nói của Ruby bỗng hiện lên trong đầu của tôi. “Tôi đã cố hồi sinh cậu trong cơ thể tạm bợ này!”

Hồi sinh tôi trong cơ thể tạm bợ này. Thế có nghĩa là… Làm sao có chuyện đó xảy ra.

Tôi lập tức nhảy xuống giường và bước nhanh đến trước bàn trang điểm để soi gương. Khi bước đến trước gương và nhìn vào hình ảnh của bản thân được phản chiếu, tôi thật sự sốc đến mức choáng váng.

Thật sự hình ảnh trong tấm gương kia chính là tôi? Không tin vào mắt mình, tôi dùng tay quơ qua quơ lại để kiểm chứng. Rồi còn tự tay chạm vào bề mặt của gương để kiểm tra xem liệu đây có phải là một chiếc màn hình công nghệ cao của tương lai. Nhưng mà kiểu gì thì nó dường như cũng là thật.

Mái tóc ngắn ngang cằm đen tuyền này. Đôi mắt to tròn đen láy này. Khuôn mặt bầu bĩnh này. Cái con búp bê ngố ngố này chính là tôi sao?

Vậy còn giới tính của tôi?

“Em là ai vậy?” Giọng của Asura thều thào như thiếu sức sống khiến tôi giật mình. Asura vừa mới tỉnh dậy nên gương mặt vẫn còn đang ngái ngủ, và khóe mắt của cô vẫn còn đọng nước mắt vì cơn ác mộng. Cô ấy ngây người nhìn một lúc, rồi dụi mắt vài cái thì mới nhận ra tôi. “Anh Rio. Em xin lỗi. Tại cơ thể của anh…”

“Không sao. Em cũng hiểu được. Làm sao một con ngố tàu này lại có thể là Rio được.”

“Em không có ý đó.” Asura lập tức lắc đầu lia lịa. “Trông anh dễ thương mà.”

Lời khen của Asura chẳng khiến tôi vui nổi. Ngược lại còn cảm thấy chán nản.

“Chỉ là ngoại hình giống con gái. Hay cơ thể này thật sự là con gái vậy chị?” Tôi hỏi Asura.

“Em cũng muốn anh trở về cơ thể cũ lắm. Nhưng mà việc tái tạo cơ thể cần đến vài tháng. Mặt khác thì bọn em cũng không có cơ thể nhân tạo nào có giới tính nam. Thế nên là…” Có lẽ vì sợ tôi sốc nên Asura nói vòng vo. Nhưng cuối cùng thì vẫn không dám trả lời câu hỏi mà bắt tôi phải tự hiểu.

Ít nhất thì nói vòng vo như vậy cũng khiến tôi không thể nổi  nóng với cô ấy. Mà so với những gì tôi vừa trải qua, chuyện này chẳng là gì. Cho dù đây có là thực tại của mười sáu năm sau đi chăng nữa, những ký ức từ vụ tai nạn đó với tôi chỉ như vừa xảy ra ngày hôm qua.

Nghĩ đến đây, sóng mũi tôi tự nhiên lại cay cay. Tôi vội quay mặt đi chỗ khác để Asura không nhìn thấy. Rồi tôi hỏi cô ấy.

“Ba mẹ em thật sự chết rồi à?”

Asura không trả lời.

“Vậy còn chuyện giữa em và Azami. Chắc cũng đã kết thúc rồi đúng không?”

Asura tiếp tục im lặng. Sự im lặng ấy khiến lòng tôi đau nhói.

Cái này thì quá rõ rồi. Nếu tôi và Azami vẫn còn với nhau. Vậy thì cô ấy đã phải ở bên tôi ngay lúc này. Có lẽ là thay cho vị trí của Asura cũng không chừng.

Chuyện gì đã và đang xảy ra thế này? Rốt cuộc là tôi đã mất đi ký ức của mười sáu năm cuộc đời, hay là tôi đã mất đi mọi thứ mà tôi yêu quý?

Dù là gì thì cảm giác cũng thật đau đớn. Giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má tôi.

“Rio. Anh đang khóc hả?”

Lời của Asura càng khiến tôi không thể giữ được cảm xúc của mình nữa. Tôi lao thẳng ra bên ngoài ban công.

“Anh Rio!” Asura gọi to. Cô ấy hình như định chạy theo.

Tôi hét lớn. “Đừng đi theo!”

Tôi không muốn ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của tôi lúc này. Bước ra ngoài ban công, tôi quỳ gục xuống mặt sàn. Nước mắt tôi lúc này đã chảy thành dòng trên má.

Hết thật rồi. Mọi thứ mà tôi nỗ lực từ trước cho đến bây giờ, tất cả đều đã tan biến theo mây khói. Cuộc sống này còn ý nghĩa gì với tôi nữa.

Tại sao chứ? Thế thì tôi thà chết đi còn hơn.

Tôi cứ vậy mà ngồi khóc bên ngoài ban công. Tôi khóc như chưa từng được khóc, như thể là lần cuối cùng tôi có thể được khóc. Giống như lời khuyên của mẹ mà tôi đã chưa từng làm theo bao giờ. “Nếu có chuyện gì buồn, con có thể khóc để cho nỗi buồn vơi bớt.”

Nhưng cho đến khi nước mắt đã cạn, tôi vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn vào vô định.

Tôi phải làm gì tiếp theo đây?

Tưởng chừng, tôi sẽ cứ ngồi đó cho đến khi có thể ngất đi. Thì bỗng, tôi cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại và ấm áp đang cọ vào cánh tay đang buông xõa của mình.

Đó là một con mèo đen lông ngắn. Sau khi cọ thân mình vào cánh tay của tôi, con mèo chồm hai chân lên đùi của tôi rồi nhìn tôi chằm chằm.

Mèo. Mẹ tôi yêu mèo. Bà bảo rằng đã từng nuôi một con mèo Mỹ lông ngắn giống như con mèo này.

Tên con mèo đó là…

“Ruby?”

Như phản ứng với cái tên đó, con mèo dúi đầu vào ngực của tôi.

Tôi dường như hiểu ra tất cả. Tôi vuốt ve bộ lông mềm mượt của Ruby rồi nói lời cảm ơn. “Cảm ơn cậu. Tớ cảm thấy khá hơn rồi.”

Giọng của Ruby thủ thỉ. “Cậu biết không. Ngày mà cậu mất đi gia đình của mình, tôi mất đi đứa em gái mà tôi yêu thương nhất. Thế nên, tôi cũng phần nào hiểu cảm giác của cậu.”

“Thế tôi phải gọi cậu là dì Ruby à?”

“Tôi sẽ mãi là đứa trẻ mười tuổi thôi. Thế nên đừng có gọi tôi như thế.”

Tôi đã bật cười vì câu chuyện nghe thật vô lý.

“Cười rồi kìa. Trông dễ thương hơn hẳn.”

“Cậu trông dễ thương hơn tớ nhiều.”

Tôi ôm chặt Ruby vào lòng. Má tôi cọ sát với bộ lông mềm mượt của cậu.

Nhờ có Ruby mà tôi cảm thấy như được cứu rỗi linh hồn vậy. Cảm giác nặng trĩu trong lòng cũng đã biến mất.

Khi đã khá hơn hẳn, tôi lau hết nước mắt, sau đó đứng dậy, bế theo Ruby đi vào trong. Bên trong căn phòng, Asura đứng gần cánh cửa, nở một nụ cười với tôi. Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. “Xin lỗi đã làm chị lo lắng.”

“Không. Em cũng xin lỗi vì đã không giúp gì được cho anh.” Asura phẩy tay đáp lại.

Phần 3

“Hôm qua em có hơi mất kiểm soát. Đã làm phiền hai người.”

Tôi đứng trước mặt Asura và Ruby rồi thành tâm cúi đầu để tạ lỗi. Mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng không phải vì đây là lần đầu tiên tôi thể hiện cử chỉ hối lỗi này trước mặt ai đó, mà là vì tôi đã thật sự nhận ra rằng bản thân đã cư xử một cách vô cùng thiếu suy nghĩ và trẻ con đến mức không thể chấp nhận được.

Nói thật là tôi cũng chẳng biết hôm qua trong đầu tôi đã nghĩ những gì nữa.

“Không… không sao đâu. Anh đừng khách sáo như vậy.” Asura tỏ ra bối rối trước lời xin lỗi của tôi. Cô liên tục phẩy tay từ chối.

“Chị Asura nói đúng đó. Cùng là người nhà với nhau hết mà.” Ruby cũng tiếp lời.

Hai chữ “người nhà” phát ra từ miệng của Ruby khiến tôi cảm thấy vẫn còn có chút lấn cấn. Cảm giác tuy quen thuộc, nhưng cũng vô cùng lạ lẫm. Tôi vẫn khó có thể tin được rằng hai người họ chính là gia đình của tôi.

Phải rồi. Tôi sực nhớ ra là mình vẫn còn có dì Kazuha và dì Nanami nữa. Tôi hỏi Asura. “Chị Asura. Hai người dì của em, họ hiện tại như thế nào ạ?”

“Là dì Nanami và dì Kazuha đúng không? Hai người họ vẫn khỏe.”

Nghe Asura nói vậy thì tôi cảm thấy an tâm hơn. Ít ra thì tôi vẫn còn những người thân thích mà tôi đã quen mặt.

Đột nhiên, tôi lại có chút tò mò. Mười sáu năm qua chẳng phải là hai người họ cũng nên có gia đình rồi chứ nhỉ.

Tôi hỏi Asura. “Họ còn độc thân không ạ?”

“Ờm… Em chưa từng nghe về chuyện họ đã có gia đình. Thế nên chắc là vẫn còn độc thân.”

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy không phải chuyện lạ gì. Một người sinh năm 1969, một người thì sinh năm 1975. Đến tuổi này rồi thì làm gì còn nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa. Tôi buồn cho các dì, đồng thời cũng cảm thấy vui vui vì có cảm giác như hai người họ không thay đổi quá nhiều so với mười sáu năm trước.

Tôi bạo dạn hỏi thêm một câu nữa. “Em gọi điện cho hai người đó được không?”

“Cái đó…” Asura tỏ ra phân vân.

Asura còn chưa nghĩ xong thì Ruby đã lên tiếng. “Được.”

Tôi chỉ hỏi thử chứ không nghĩ rằng sẽ được đồng ý. Không khỏi ngạc nhiên, tôi hỏi lại một lần nữa. “Được thật á?”

“Nhưng mà chỉ được liên lạc với cô Nanami thôi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì.” Ruby ngừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp. “Chỉ có cô ấy là biết cậu còn sống thôi.”

“Là sao?”

Ruby không trả lời câu hỏi của tôi. Cô nhảy khỏi giường và hóa thành dạng người. Sau đó, cô bước đến góc phòng, nơi có đặt một chiếc tổ mèo hình bánh vòng. Thò tay xuống chiếc rổ đan mây bên dưới chiếc bánh vòng, cô lấy ra một chiếc túi ni lông nhỏ màu bạc. Có vẻ như bên trong chiếc túi là vật gì đó quan trọng.

Ruby bước đến, hai tay đưa chiếc túi về phía tôi. Cô nói. “Trong này là đồ cá nhân của cậu. Còn có một chiếc điện thoại. Cậu có thể dùng nó để gọi cho cô Nanami.”

Là đồ của tôi?

Vì tò mò, tôi lập tức nhận lấy chiếc túi và kéo mở khóa zip ra để xem. Bên trong chiếc túi có một cái đồng hồ, một tấm thẻ, một sợi dây chuyền và một thiết bị màu đen có lẽ là điện thoại thông minh.

Một lần nữa, tôi lại bất ngờ vì kiểu dáng của chiếc điện thoại. Nó trông to hơn rõ rệt so với chiếc điện thoại thông minh mà tôi đang sử dụng. Không có nút home. Màn hình cũng tràn ra đến tận viền của máy.

Tôi chỉ vừa chạm nhẹ vào nút nguồn, chiến điện thoại run lên một cái rồi mở khóa. Tôi tò mò nên thử tắt màn hình rồi dùng móng tay ấn vào nút nguồn một lần nữa. Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng vẫn bị khóa.

Bằng một cách nào đó, tôi bỗng tự hiểu ra.

Là cảm biến vân tay sao? Họ thật sự có thể đặt một chiếc cảm biến vân tay lên chiếc nút nguồn bé tí này sao?

Mà thôi kệ. Ít nhất thì tôi biết được rằng là dấu vân tay của mình vẫn như cũ. Và kí ức của tôi thì chí ít cũng không hoàn toàn biến mất. Có lẽ tôi vẫn có thể nhớ mang máng những thứ như là những thói quen, hoặc là những kiến thức thông thường. Và quả đúng là như vậy. Giao diện điện thoại này tuy trông thoạt qua có vẻ lạ lẫm, nhưng tôi lại có thể sử dụng nó một cách thành thục. 

Lục tìm trong danh bạ điện thoại, tôi mừng rỡ khi tìm được tên của dì Nanami. Tôi lập tức gọi cho dì.

Chiếc điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người nghe máy.

Bên kia đầu dây, giọng nói của dì Nanami cất lên. “Là ai vậy?”

Giọng của dì sao mà khác quá. Chút nữa là tôi không nhận ra. Nhưng nghe được giọng nói ấy, lòng tôi vui không tả nổi.

“Dì à! Là cháu đây.” Tôi xúc động thốt lên.

“Rio? Là Rio phải không?”

“Dạ.”

“Lại trò gì đây.” Dì Nanami bỗng nhiên bật cười. “Lần này cháu dùng cả giọng trẻ con để nói chuyện với dì à.”

“À… Chuyện đó…”

Tôi không nhận ra rằng dì Nanami có thể nhận ra tôi, dù cho giọng nói đã thay đổi. Dì quả thật là người hiểu rất rõ về tôi. Nhưng mà dù vậy thì tôi biết phải giải thích như thế nào đây?

Tôi bất giác hướng mắt nhìn Asura để cầu cứu. Trong đầu còn chưa biết phải nhờ Asura thế nào, cô ấy đã chìa tay ra và nói. “Đưa cho em. Em sẽ giải thích với dì ấy.”

Nghe vậy, tôi hoàn toàn tin tưởng mà đưa điện thoại cho Asura. Vừa cầm lấy chiếc điện thoại, Asura đã lập tức cất tiếng chào hỏi với dì một cách niềm nở. “Cháu chào dì. Cháu là Iris Tsukiyo, là hầu gái của anh Rio.”

Tôi ngạc nhiên vì lời nói dối của Asura. Asura nhìn tôi và nở một nụ cười, cùng với cử chỉ đưa ngón trỏ lên trước miệng để ra hiệu như là muốn tôi im lặng đừng hỏi gì.

“Dạ. Chuyện là…”

Asura bắt đầu giải thích một cách tường tận cho đầu dây bên kia. Tôi nghe và cũng nắm được một vài điều.

Chuyện là tôi đột nhiên mất tích từ buổi chiều ngày hôm qua. Đến tối, Asura cảm thấy có chuyện chẳng lành nên sai Ruby chạy đi tìm tôi. Đến mười giờ tối, Ruby tìm thấy xác của tôi trong rừng. Có vẻ như là tôi đã bị ai đó tấn công và sát hại.

Nghe mà tôi cảm thấy thật đáng sợ. Tưởng như là Asura bịa ra câu chuyện đó từ những tình tiết trong phim trinh thám vậy.

“Cháu biết rồi. Cháu sẽ chuyển máy lại cho anh Rio để hai người nói chuyện.”

Tôi nhận lấy chiếc điện thoại từ tay của Asura và tiếp tục cuộc gọi với dì. “Cháu đang giữ máy đây ạ.”

“Tội nghiệp cháu tôi. Mười sáu năm trước chẳng phải là khi ba mẹ cháu qua đời sao.” Bên kia đầu dây, giọng của dì nghẹn ngào.

“Cháu vẫn ổn ạ. Dì đừng lo lắng.”

“Làm sao mà ổn được hả! Khi đó, cháu chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”

Tôi lau vội giọt nước mắt vừa mới lăn trên má. Tôi cố tỏ ra bình tỉnh mà hỏi dì. “Vậy còn dì thì sao? Và dì Kazuha nữa. Hai người có đang sống tốt không?”

“Dì và dì Kazuha vẫn ổn. Dịch bệnh không ảnh hưởng quá xấu đến bọn ta đâu.”

“Dịch bệnh ạ?” Vừa nghe đến từ “dịch bệnh”, tôi bất giác trở nên hoang mang. “Ở Nhật Bản đang có dịch bệnh ạ?”

“À… Cái đó không quan trọng đâu. Cháu chỉ cần biết là mọi người vẫn khỏe mạnh là được rồi.”

Lời khẳng định của dì càng khiến tôi bất an. Dịch bệnh phải nghiêm trọng ở mức nào đó thì dì mới nhắc đến chứ. Nhưng tôi không hỏi lại dì, mà chỉ đáp lại. “Dạ. Nghe dì nói vậy, cháu an tâm lắm.”

“Rio à.” Bỗng, giọng của dì trở nên nghiêm túc. “Ta không biết là liệu cháu có khôi phục trí nhớ sớm hay không. Nhưng mà trong lúc này thì cháu hãy nhớ kĩ rằng, đừng nên tin vào bất cứ ai ngoài bản thân. Nơi cháu đang sống, chính là nhà của quỷ dữ.”

“Ý của dì là…”

“Cuộc gọi của chúng ta sắp đạt đến giới hạn thời gian của ngày hôm nay rồi. Những chuyện còn lại, cháu nên hỏi Iris. Họ là người mà cháu có thể dựa dẫm vào.”

Tôi không hiểu. Dì nói nhà của quỷ dữ là ý gì? Và còn cả Iris nữa. Chắc là dì không phải đang nói đến con mèo Iris nhà tôi chứ nhỉ? Tôi còn chưa kịp hỏi cho rõ thì dì Nanami đã cúp máy.

Tôi vừa buông điện thoại xuống, Asura đã lập tức hỏi tôi. “Cô Nanami đã nói gì với anh vậy?”

Tôi nhìn Asura, lòng có chút băn khoăn. Tôi cảm giác được dường như có điều gì đó cực kì quan trọng mà Asura và Ruby vẫn chưa nói cho tôi biết.

Tôi hỏi cô ấy. “Một cuộc gọi không thể kéo dài hơn mười phút. Chúng ta đang lẩn trốn thế lực nào đó à?”

Asura mỉm cười đáp. “Không có gì đâu. Vì đây là khu vực đặc biệt nên bị hạn chế thời gian gọi điện với thế giới bên ngoài.”

Khu vực đặc biệt?

Tuy là ở giữa một khu rừng rậm rạp, nhưng mà ngôi biệt thự này trông cũng nguy nga tráng lệ không khác gì một lâu đài. Đã vậy còn có cả điện nước đầy đủ, rồi còn có thể dùng được cả mạng di động và mạng internet nữa. Một nơi như vậy, chắc chắn là không thể nằm cách quá xa với những khu dân cư khác. Vậy mà Asura lại nói như thể nơi này nằm ở một chiều không gian khác với Trái Đất vậy.

Tôi cảm thấy có chút nghi ngờ nên hỏi lại. “Là khu vực đặc biệt như thế nào ạ?”

Ruby “Hừ” nhẹ một tiếng. Với vẻ mặt có chút chán nản, cô nói. “Giải thích cho cậu tin được thì chắc là khó hơn cả hái sao trên trời. Nhưng mà nếu cố nói sao cho dễ hiểu với cậu thì nơi này có tên gọi là Thần Giới, là một khu vực tự trị thuộc quyền quản lý của gia tộc Elodie.”

“Thế cuối cùng tôi đang ở đất nước nào?” Tôi hỏi lại.

Tôi không nhớ là ở Nhật Bản có khu vực tự trị nào tên là Thần Giới. Ở Anh Quốc, quê hương của mẹ tôi cũng không có nốt.

“Thế cậu có thuộc được hết tên của tất cả quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới không?”

“Ý cậu là tôi đang ở một quốc gia mà tôi vốn chẳng biết tên hả?”

“Ừ. Đại loại như vậy. Tên nó là Aura, một quốc đảo.”

Cái tên gì mà nghe như bước ra từ trong game vậy? Thế quái nào một quốc gia có cái tên như vậy lại không được biết đến rộng rãi chứ?

“Cậu nói rõ xem nó nằm ở châu lục nào được không?”

“Châu Mỹ, múi giờ New York. Nhưng mà đừng phí công tìm trên mạng làm gì.”

Giọng điệu chắc chắn như vậy, nếu không phải nói dối thì có lẽ là bọn họ đã dùng thủ thuật gì đó.

Mà cứ tạm tin đi. Một quốc gia bí ẩn sở hữu những  công nghệ ngoài sức tưởng tượng như hồi sinh được cả người chết, lai tạo ra được cả cây quái vật và miêu nữ. Thế thì tiềm lực của họ dư sức để che mắt cả thế giới rồi. Còn nếu mọi thứ chỉ là do miệng cô mèo này bịa ra thì sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy thôi. Tôi chẳng cần phải quan tâm làm gì.

Điều tôi nên quan tâm lúc này là…

“Ọc… Ọc!” Dạ dày của tôi bỗng réo lên. Tiếng réo to đến mức mà người khác chắc chắn có thể nghe thấy.

Cả Asura và Ruby đều đang nhìn. Tôi chỉ biết cười một cách đầy gượng gạo và xấu hổ.

Phải rồi. Điều mà tôi quan tâm lúc này, có lẽ là sáng nay sẽ ăn gì.

Phần 4

Chỉ mới mười phút trôi qua từ khi Asura gọi điện yêu cầu bữa sáng thì đã có tiếng gõ cửa cộc cộc từ bên ngoài căn phòng.

Giọng một cô gái cất lên. “Tiểu thư Asura. Tôi mang bữa sáng đến.”

Tôi không nghĩ là bữa sáng lại được phục vụ nhanh đến thế. Như thể là họ đoán được Asura sẽ gọi những món gì mà chuẩn bị trước vậy.

“Để tớ đi.” Nói rồi, Ruby nhảy khỏi đùi tôi và biến lại thành hình dạng người. Cô bước ra mở cửa phòng để người bên ngoài mang thức ăn vào trong.

Một lát sau, có một cô hầu gái đẩy xe thức ăn vào trong. Nhìn cô hầu gái mà tôi không khỏi ngạc nhiên. Bộ đồng phục mà cô ấy đang mặc, chẳng phải là rất giống đồng phục của Ruby House sao?

Không. Nó chính xác là đồng phục hầu gái của Ruby House. Tuy thiết kế có hơi khác một chút, nhưng những chiếc khuy áo vẫn là hình đầu một chú mèo có khuôn mặt tròn vo và đôi tai nhọn, chính là hình ảnh biểu tượng của quán.

Không khỏi tò mò, tôi hỏi cô hầu gái. “Đồng phục của chị là do ai thiết kế vậy ạ?”

Cô hầu gái nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc. Lúc này, tôi mới nhận ra là trông diện mạo cô ấy có chút gì đó giống với mẹ. Trông như là mẹ tôi lúc còn trẻ nhuộm tóc đen và đeo kính áp tròng đen vậy. Chỉ khác là cô hầu gái để mái tóc buộc hai bên trông đơn giản. Và thứ khiến tôi chú ý nhất ở cô chính là chiếc bịt mắt màu trắng ở mắt phải.

Trong đầu tôi đặt ra nghi vấn. Rốt cuộc thì cô gái này là ai? Liệu có phải là họ hàng gì với mẹ không? Và chiếc bịt mắt đó có ý nghĩa gì?

“Tiểu thư Ruby, đây chẳng phải là…” Cô hầu gái quay sang nhìn Ruby đang đứng ở bên cạnh và hỏi lửng.

Ruby ngay lập tức giải thích một cách ngắn gọn. “Là tôi mượn để tái sinh cho một linh hồn. Tôi sẽ nói lại với Rio sau.”

“Tôi hiểu rồi.”

Hóa ra là cô hầu gái đang hỏi về cơ thể này của tôi. Vậy có nghĩa, cơ thể này thật sự chỉ là một cái vỏ bọc được tạo ra từ trước chứ chẳng phải của một cô bé nào khác. Tôi tò mò không biết họ làm vậy với mục đích gì. Không lẽ chỉ đơn giản là dùng để hồi sinh người chết thôi sao. Tôi lại chợt ngộ ra điều gì đó. Vân tay của cơ thể này có thể mở khóa được điện thoại di động của tôi. Còn cái cô hầu gái có khuôn mặt giống mẹ kia thì ăn mặc giống nhân viên của Ruby House. Không có họ nào ở đây cả. Rất có thể, tôi mới chính là người đã tạo ra, hoặc chí ít là cũng có liên quan đến công nghệ hồi sinh người chết.

Quá hợp lý rồi. Bởi vì ba tôi là bác sĩ, nhưng đồng thời cũng có nghiên cứu trong lĩnh vực sinh học mà. Rất có thể, sau khi ba tôi qua đời, tôi đã vì mặc cảm tội lỗi mà quyết định tiếp bước con đường của ông chăng.

Nhưng rốt cuộc đây là do tôi tưởng tượng ra như vậy, hay là nó chính là những gì tôi từng nhớ. Tôi không tài nào có thể phân biệt được đâu là suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu, và đâu là kí ức đã bị lãng quên.

Tôi cần phải xác nhận lại mọi chuyện.

 “...Thần Sắc đẹp Elodie Cytherea là người thiết kế trang phục cho mọi hầu gái trong Thần Điện. Tiểu thư có còn thắc mắc gì muốn được giải đáp không?”

Tôi ngơ người một lúc vì đã không để ý đến những gì cô hầu gái vừa nói. Tôi “Dạ?” một tiếng trong vô thức. Đến khi đã thẩm thấu được hết những gì vừa nghe được, tôi lập tức lắc đầu. “Dạ không ạ. Tại vì bộ trang phục trông đẹp quá nên em mới hỏi thôi.”

Vẫn khuôn mặt vô cảm ấy, cô hầu đáp. “Tôi hiểu rồi.”

Nói rồi, cô hầu gái tiếp tục đẩy xe thức ăn đến ban công, nơi có một bộ bàn ghế gỗ. Cô hầu bắt đầu bày biện những dĩa thức ăn lên bàn. Từng cử chỉ của cô uyển chuyển và nhẹ nhàng, đúng chất của hầu gái quý tộc thực thụ. Tôi nhìn mà cảm thấy thậm chí những hầu gái giỏi nhất của Ruby House cũng chẳng thể sánh bằng.

Trong khi tôi quan sát cô hầu gái, Ruby lại hóa thành dạng mèo rồi nhảy lên đùi của tôi trở lại. Cánh tay tôi vô thức vuốt ve cô mèo, đồng thời hỏi cô. “Cô ta là người máy à? Trông không có hồn gì hết.”

Ruby cười khì rồi đáp lại tôi. “Cô ta vô tình có gương mặt giống Vivi thôi, không phải là hàng nhân tạo đâu. Còn biểu cảm vô hồn như máy móc đó, một phần là do tính cách, phần còn lại là do cô ta không ưa tôi cho lắm.”

Hóa ra chỉ là trùng hợp. Tôi còn tưởng vì quá nhớ Vivi nên tôi đã tạo ra một con người máy có ngoại hình giống hệt.

“Nhưng mà cũng đâu thể nào có chuyện trùng hợp, một người có gương mặt giống cô Vivi lại được tuyển dụng vào làm hầu gái ở đây. Cô ta làm việc cho Rio đúng không?” Tôi hỏi

“Ừ. Mà chắc là cậu cũng nghe dì của cậu nói về các Iris rồi đúng không. Cô ta là một trong số bọn họ đó. Iris là một tổ chức phi chính phủ do Rio điều hành và hoạt động trên đa lĩnh vực. Tuy là có hơi nhiều tai tiếng một chút, nhưng tất cả họ đều là người tốt.”

Nghe đến đây, tôi bỗng cảm thấy có chút hứng thú. Tôi tò mò không biết con người tương lai của tôi rốt cuộc là người như thế nào. Tổ chức Iris rốt cuộc là hoạt động về lĩnh vực gì.

“Tôi bắt chuyện với cô ấy được không?” Tôi hỏi.

“Được thôi. Nhưng mà đừng để lộ quá nhiều thông tin. Tốt nhất cứ vờ như là một đứa trẻ trước mặt bọn họ.”

“Tôi biết rồi.”

Có lẽ vì lúc nãy tôi vẫn còn bấn loạn tinh thần nên Ruby mới cho phép tôi được nói chuyện với dì Nanami. Nhưng mà thật ra thì không nên làm như vậy. Vì trong hoàn cảnh tôi vừa bị ám sát bởi thế lực vô danh, tốt nhất là nên giữ kín chuyện tôi còn sống. Như thế thì sẽ an toàn hơn.

Tôi chăm chú quan sát cô hầu gái. Dọn thức ăn ra bàn xong, cô hầu đẩy chiếc xe thức ăn ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua chúng tôi, cô cũng không quên kính cẩn cúi chào.

“Chúc hai tiểu thư có một buổi sáng ngon miệng. Tôi xin phép.”

“À, chị ơi. Em có thể hỏi tên của chị được không?”

Cô hầu gái nhìn tôi. Có thể do tôi tưởng tượng ra, nhưng trong một khoảnh khắc, tôi đã nhìn thấy cô ấy cười với tôi.

“Tôi là Iris Corrin.”

 “Corrin. Em biết rồi. Chị cứ tiếp tục làm việc của mình đi ạ.”

Cô hầu gái Corrin không nói gì mà bước thẳng ra ngoài.

“Chỉ hỏi tên thôi sao?” Ruby hỏi tôi.

“Tôi chỉ không muốn gọi cô ấy là “cô hầu gái có gương mặt giống mẹ Vivi” thôi. Với cả, tôi đói rồi. Những chuyện khác cứ để ra sau.”

Sau khi cánh cửa phòng được cô hầu nhẹ nhàng đóng lại, tôi ôm Ruby bước ra chiếc bàn ngoài ban công.

Trên chiếc bàn, bữa sáng vừa được cô hầu mang đến gồm có bánh mì và pate hạt, salad trộn kèm với một chén canh rong biển và nước trái cây, còn có pate cá hồi cho mèo. Đây đều là những món mà tôi vẫn thường tự chuẩn bị khi ở nhà. Tất nhiên là cũng giống ở cả phần ăn của bé mèo Iris nhà tôi.

Bữa sáng có lẽ trông rất chi là đạm bạc và nghèo nàn, nếu so với những cao lương mĩ vị ở nơi đây. Thế mà chỉ vì không muốn tôi cảm thấy sốc với môi trường mới, Asura đã chọn bữa ăn này để hợp với khẩu vị của tôi nhất.

“Thật sự là Asura sẽ ăn được những thứ này à?” Tôi hỏi Ruby.

“Chị ấy không biết kén chọn đâu. Mà…chị ấy cũng chẳng có khẩu vị gì. Thế nên cậu đừng suy nghĩ nữa.”

“Không có khẩu vị? Ý cậu là Asura bị bệnh gì à?” Chứ làm sao mà một tiểu thư đài cát, ăn sung mặc sướng lại không có khẩu vị được.

“Ừ.” Ruby chỉ gật đầu một cái rồi không giải thích gì thêm.

Dù tò mò, nhưng thiết nghĩ đây là chuyện nhạy cảm. Thế nên tôi không hỏi thêm nữa. Tôi ngồi vào bàn ăn và chờ đợi Asura tắm xong. Trong lúc đợi, tôi hướng mắt nhìn ra bên ngoài ban công để nhìn ngắm khung cảnh.

Khu vườn lúc tối tôi chạy ngang qua, hóa ra lại trông như thế này vào buổi sáng. Trên bãi cỏ xanh ngắt kéo dài đến tận bức tường rào nằm xa tít tắp, có trồng những khóm hoa lớn với đủ màu sắc. Chúng được xếp thành những đường xoắn, đường cong uốn lượn, hệt như nét vẽ bầu trời trong bức “Đêm đầy sao” của Van Gogh(*) vậy. Tôi không giấu được cảm xúc của mình mà bất giác thốt lên. “Đẹp thật.”

(*)Vincent Willem Van Gogh (1853-1890), một họa sĩ người Hà Lan, được đánh giá là một trong những nhân vật nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nghệ thuật phương Tây.

Bỗng, tôi lại nghe tiếng Asura từ phía sau lưng mình. “Toàn bộ khu vườn là do một tay Thảo Thần Sakura trồng và chăm sóc đó.”

Tôi vừa ngoảnh lại thì đã thấy Asura đứng bên cạnh. Cô ấy đã tắm và thay quần áo xong. Lúc này, cô đang mặc một bộ váy lolita(*) màu trắng, trông rất ra dáng tiểu thư.

(*)Một loại váy có nguồn gốc từ châu Âu, với phần váy xòe rộng và được trang trí bởi nhiều chi tiết bèo lượn sóng.

“Cái bọn quái vật cây ở bên ngoài dinh thự này cũng là do cái chị thảo thần gì gì đó ươm trồng à?” Tôi hỏi.

“Ừm.” Asura gật đầu. “Bọn chúng là sinh vật canh gác ngôi dinh thự này khỏi việc bị thú hoang trong rừng đến quấy phá.”

À. Na ná như một loại thú trông nhà. Chắc là hôm qua bọn chúng thấy tôi là người lạ nên mới tấn công. Đến giờ, tôi vẫn còn nổi da gà khi nhớ lại cảnh tượng hãi hùng khi phải đối mặt với bọn chúng đêm qua.

Tôi thật sự không muốn thừa nhận đâu. Nhưng mà tôi linh cảm được rằng nơi này có tồn tại thứ gọi là ma thuật. Từ cái tên gọi Thần Giới, cho đến danh xưng thần thánh của những người ở đây. Thần Sắc đẹp Cytherea mà cô hầu gái vừa nhắc đến. Rồi đến Thảo Thần Sakura.

Không. Con người thường sẽ quy những điều huyền bí nằm ngoài hiểu biết của họ về phạm trù tâm linh và ma thuật. Tôi không thể hùa theo suy nghĩ đó được. Mà cũng không lý nào, cùng một loài, cùng một năng lực trí tuệ, cùng sống với nhau trên một hành tinh, vậy mà những người ở đây lại sở hữu công nghệ ảo diệu đến mức bị nhầm với ma thuật được. Có hơi phim ảnh một tí, nhưng vẫn có hai cách lý giải. Hoặc họ là người ngoài hành tinh, hoặc là họ đến từ tương lai.

Tôi lại suy nghĩ một cách mất kiểm soát nữa rồi. Chính tôi còn không tin những giả thuyết mà bản thân vừa nghĩ ra nữa mà.

Tôi đăm chiêu suy nghĩ được một lúc lâu thì bị Ruby hỏi.

“Cậu không ăn sáng mà suy nghĩ cái gì vậy?”

Tôi không thể để mấy cái ý nghĩ xuất hiện bất chợt làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bản thân được. Tôi cần phải xác định xem rốt cuộc những ý nghĩ không đầu không đuôi này là gì. Tôi quyết định đánh liều hỏi Ruby.

“Thần Lười biếng Elodie Ruby?”

Bỗng, cả Ruby và Asura đều tròn mắt nhìn tôi. Asura hình như còn đang rất sốc, đến mức đánh rơi cả miếng bánh mì xuống dĩa.

“Anh Rio? Anh thật sự đã nhớ lại rồi sao?”

Vậy suy đoán của tôi là đúng. Tôi không hoàn toàn bị mất trí nhớ. Những suy nghĩ lạ lùng đó của tôi đều không phải là vớ vẩn.

Để cho thêm phần chắc chắn, tôi lại hỏi.

“Còn chị là Thần Ánh trăng.”

“Đúng… đúng rồi.” Asura gật đầu. Nét mặt của cô mừng rỡ như sắp khóc đến nơi.

Nét mặt đó khiến tôi chợt nhận ra bản thân phải giữ lấy bí mật này. Tôi liền tìm cách chống chế.

“Khi em còn nhỏ, mẹ Vivi đã từng dạy cho em đôi chút về một loại cổ ngữ mà chỉ có gia tộc Elodie mới sử dụng. “Asura” có nghĩa là mặt trăng. Đúng không?”

Lúc này, Asura lại tỏ ra hụt hẫn. Nhưng cô vẫn hỏi tôi. “Vậy còn Ruby thì sao? Nó đâu liên quan đến Kan ngữ?”

“À. Cái đó thì em đoán bừa thôi. Mèo đen trong Kitô giáo là biểu tượng của những điều xấu xa mà. Thế nên em liên tưởng đến bảy mối tội đầu. Cụ thể ở đây chính là “Lười Biếng”.”

“À. Ra vậy.” Nét mặt của Asura buồn rười rượi. Cô lại cầm lấy miếng bánh mì bị rớt vừa nãy lên và cắn một miếng nhỏ. Rồi cô thở dài.

Xin lỗi Asura, và cả Ruby nữa. Nhưng mà chuyện tôi có lấy lại trí nhớ hay không vẫn khó nói trước lắm. Tốt nhất là không nên gieo rắc bất kì hi vọng nào.

Sau đó, bầu không khí bỗng trầm xuống. Không ai nói thêm gì nữa mà chỉ tập trung vào bữa ăn.

Tôi lấy dao phết pate lên bánh mì, sau đó thì gấp đôi miếng bánh lại và đưa lên miệng cắn một miếng. Hương vị này không giống với bất kỳ thứ gì tôi từng ăn. Tất cả những thứ này hóa ra đều được làm từ nguyên liệu hảo hạng cả.

“Em muốn nói cho anh biết sự thật.” Asura buôn miếng bánh mì đang ăn dở xuống dĩa rồi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc mà cũng có chút băn khoăn. “Anh cần phải biết về mọi thứ. Về anh, và về thế giới này.”

“Ừ. Vậy chị nói đi.” Tôi cũng ngừng ăn để nghe Asura nói.

Cuối cùng thì cô ấy cũng quyết định kể cho tôi nghe điều gì đó.

Tôi nhìn Asura một lúc lâu mà không thấy cô ấy nói câu nào. Trông có vẻ như cô đang phân vân không biết nên bắt đầu từ đâu. Mười sáu năm đúng là không dễ để có thể tóm tắt trong một câu chuyện. Vậy nên, tôi quyết định gợi ý cho Asura về điểm bắt đầu.

“Sao chị không bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ. Chẳng phải lúc đó cũng khá giống với lúc này sao?”

“Ờ… Anh nói cũng hợp lý.” Sau khi lấy tinh thần bằng cách hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Asura bắt đầu kể cho tôi nghe về câu chuyện. “Đó là buổi tối ngày 2 tháng 6 của năm ngoái.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đọc 2 chap nhưng vẫn chưa hiểu
Xem thêm
Mắt nhìn hơi bị lé hay sao:v
Xem thêm