Tập 01
Tháng chín-1.1 : Khởi đầu của học kỳ mới, bắt đầu cuộc sống làm gia sư
0 Bình luận - Độ dài: 1,279 từ - Cập nhật:
Dù đã đến tháng chín, cái nóng mùa hè vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt.
Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ hai, tôi lại một lần nữa đến thăm nhà của Mebuki.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trước chiếc bàn thấp trong phòng của cô ấy, và buổi học gia sư đầu tiên bắt đầu.
"Vậy thưa thầy, từ nay mong thầy giúp đỡ em nhiều hơn nữa."
Mebuki chống tay lên bàn và cúi đầu thật sâu.
Cô ấy đang mặc bộ đồng phục thủy thủ mùa hè. Dù ở nhà, cô ấy vẫn nghiêm túc bước vào chế độ học tập.
Tôi cũng mặc đồng phục. Lý do là để tập trung tinh thần và cũng không phải lo lắng về việc mặc gì mỗi tuần.
"Đôi bên cùng cố gắng, mong được em giúp đỡ. Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay nhé. Hôm nay chúng ta sẽ có bài kiểm tra nhỏ về năm môn học chính. Để quyết định phương hướng giảng dạy trong tương lai, tôi muốn nắm rõ tình hình học tập của Mebuki-san."
Tôi lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ, rồi xếp năm tờ bài kiểm tra lên bàn.
Trung tâm gia sư ở trường luyện thi đã phát tài liệu hướng dẫn phân theo lớp học. Nhờ có nó mà ngay cả một gia sư mới như tôi cũng có thể làm tốt công việc này.
Tuy nhiên, việc chỉ dạy theo tài liệu hướng dẫn là vô nghĩa. Lợi thế lớn nhất của việc gia sư là có thể hướng dẫn theo tình hình cụ thể của từng học sinh.
"Quốc ngữ, Toán, Khoa học, Xã hội và tiếng Anh. Những gì sẽ kiểm tra là những nội dung em đã học từ năm nhất sơ trung đến nay. Đề không khó, hãy coi như là luyện tập tay và làm bài với tâm trạng thoải mái."
"Vậy... em có thể bắt đầu với môn Toán trước được không?"
"Được thôi. Bắt đầu với môn Toán, thật có động lực đấy."
"Đề toán như là một câu đố, có thể rèn luyện trí não. Em nghĩ nó rất phù hợp để khởi động. Ngược lại, nếu não mệt rồi thì sẽ không giải được đâu."
"Tôi hiểu cảm giác của em. Mỗi môn học đều sử dụng não theo cách khác nhau nhỉ."
Tôi đưa cho cô ấy tờ bài thi Toán, Mebuki nghiêm túc bắt đầu làm bài.
"Thời gian làm bài mỗi môn là mười lăm phút. Nếu bình tĩnh, thời gian chắc là đủ. Vậy thì, bắt đầu đi."
Mebuki nhanh chóng lướt qua toàn bộ các câu hỏi, cầm bút chì tự động lên và bắt đầu làm bài.
Tôi lặng lẽ quan sát cô ấy đang nghiêm túc làm bài.
"Câu cuối cùng... xong rồi. Thầy ơi, em đã làm xong hết rồi!"
Khi còn một chút thời gian trước khi kết thúc bài thi, Mebuki đã giơ tay lên.
Tôi nhận bài thi từ cô ấy, sau đó đưa cho cô ấy tờ bài thi Quốc ngữ.
Mebuki bắt đầu chuẩn bị cho bài thi tiếp theo, còn tôi thì cầm bút đỏ lên và bắt đầu chấm bài thi Toán.
Trong căn phòng trống trải, chỉ có âm thanh của hai chiếc bút gõ lên mặt bàn vang vọng.
Chẳng mấy chốc, cô ấy cũng đã làm xong bài thi Quốc ngữ, rồi lần lượt hoàn thành các bài thi của những môn còn lại.
Sau khi tất cả các môn thi đều kết thúc, tôi xếp các bài thi đã chấm lên bàn thành một hàng.
"Em đã vất vả rồi. Tất cả các môn đều trên tám mươi điểm, khá ổn đấy. Nhưng vì đều là những câu hỏi cơ bản..."
"Ugh~ em cảm thấy hơi tiếc..."
"Các câu sai đều tập trung vào những phần học từ khi vào năm ba. Vì mới học không lâu nên không biết cũng là điều khó tránh, nhưng vẫn có thể thấy những điểm em chưa hiểu rõ."
Mebuki và mẹ cô ấy có ý kiến khác nhau về trường cao trung, nên cô ấy không đi học luyện thi. Kết quả là học kỳ đầu tiên của năm ba sơ trung cô ấy không thể tập trung vào việc học.
"Nói ngược lại thì, những điểm cần giải quyết đã rõ ràng. Nếu từ bây giờ ôn tập kỹ lưỡng những nội dung của học kỳ một, em sẽ có thể bù lại được những kiến thức đã bỏ lỡ. Kỳ thi giữa kỳ của học kỳ hai chắc sẽ không vấn đề gì."
"Cảm ơn thầy! Thầy nói đúng. Vì thế mà em mới nhờ thầy đến làm gia sư cho em! Lần sau em nhất định sẽ cố gắng đạt điểm tối đa!"
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Mebuki, tôi yên tâm hơn hẳn. Điều quan trọng nhất trong việc học là động lực và tự tin. Bây giờ cô ấy đã có đủ cả hai.
Thế là chúng tôi đã xác định được phương hướng học tập trong tương lai, một tiếng rưỡi đã trôi qua.
"Hôm nay là ngày đầu tiên, buổi học hôm nay sẽ dừng lại tại đây nhé. Em đã vất vả rồi."
"Ah~, căng thẳng quá~."
Mebuki ngay lập tức thả lỏng nét mặt, giơ cao hai tay và duỗi lưng ra.
Sau đó, cô ấy ngửa người nằm hẳn xuống sàn nhà.
Cô ấy thư giãn dang rộng hai tay, mỗi lần hít thở sâu, chiếc nơ trên đồng phục của cô ấy lại đung đưa theo nhịp thở của cô.
Thật là vô tư lự...
Vừa thu dọn đồ đạc, tôi vừa không thể không lén nhìn cô ấy.
"Mebuki-san, ngủ trên sàn nhà sẽ bị cảm lạnh đấy."
"Em không ngủ đâu~, chỉ nghỉ ngơi một chút thôi."
Cô ấy nói, rồi nhắm mắt lại như đang muốn chợp mắt, môi hơi hé mở.
Chết tiệt, ngay cả khi cô ấy thả lỏng mặt trông cũng đáng yêu vô cùng. Người bình thường làm thế sẽ trông luộm thuộm, nhưng cô ấy lại mang đến một cảm giác dễ chịu kỳ lạ.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn cứ nhìn cô ấy như vậy mãi thôi.
Nhưng tôi là gia sư, không thể nhìn học sinh của mình với ánh mắt như vậy được.
"Ừm, Mebuki-san. Đến giờ xe buýt rồi, hôm nay tôi xin phép về trước nhé."
"Hmm~ Ừm... Haa~..."
Một âm thanh tương tự như tiếng ngáp thoát ra từ miệng Mebuki.
"Này——, Mebuki——."
Tôi gọi nhỏ vào tai cô ấy, cô ấy lập tức tỉnh giấc, đưa tay lên che miệng đang hé mở.
Cô ấy ngồi dậy, cau mày và trừng mắt nhìn tôi.
"Th-Thầy. Làm ơn, xin đừng nhìn em như vậy. Xấu hổ quá."
"Không không, phải là Mebuki không nên vừa học xong là bắt đầu chợp mắt chứ. ——Mà em học mệt rồi sao? Không sao chứ?"
"Không sao đâu ạ. Chỉ là tối qua em đã học bài nhiều hơn bình thường một chút." "Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả học tập, vì vậy đừng học đến khuya quá nhé."
"Vâng, em sẽ chú ý. Ngủ gục trong lớp thì thật là vô ích."
Là một gia sư, có vẻ như tôi phải rèn luyện cho mình một trái tim không bị dao động bởi vẻ đáng yêu khi học sinh ngủ mới được.
Thế là buổi gia sư đầu tiên kết thúc, tôi rời khỏi nhà của Mebuki trong sự tiễn đưa của cô ấy.
0 Bình luận