Cuộc tìm kiếm buổi sáng không hề có được kết quả như ý muốn của Lâm Trạch, anh mất công bận rộn cả một buổi sáng.
Nữ sinh mà anh gặp vào cuối tuần, có lẽ không phải là ảo giác mới đúng, vì sao tại không thấy cô ấy ở trong lớp 10 chứ?
Lúc này, thời gian đã đến lúc tan học rồi, Lâm Trạch khổ não bò ở trên mặt bàn suy nghĩ về tất cả.
Lẽ nào nữ sinh này không phải học sinh lớp 10, mà thực tế là học sinh lớp 12?
Đột nhiên có một bàn tay vỗ vỗ nhẹ vào đầu Lâm Trạch.
“Có tìm được nữ sinh mà cậu nói lúc sáng không?”
Hàn Oánh hỏi Lâm Trạch.
“Không tìm được, buổi sáng hôm nay tớ đã chạy hết tất cả các lớp 10 rồi, nhưng mà rất tiếc là không tìm được cô gái đó. Xem ra có lẽ tớ phải chuyển tầm nhìn sang lớp 12 xem xem.”
“Vậy sao, vậy thì chúc cậu ngày mai thuận lợi vậy. Tớ về nhà đây, bai bai.”
Hàn Oánh vẫy tay chào Lâm Trạch, đương nhiên anh cũng vẫy tay chào Hàn Oánh rồi.
Chính vào lúc này, một bạn học cùng lớp của Lâm Trạch quay lại lớp.
“Lâm Trạch, cô Dương bảo cậu đến phòng làm việc của cô ấy.”
Người bạn học này lớn tiếng nói với Lâm Trạch.
“Tớ biết rồi, tớ đi ngay đây.”
Lâm Trạch trả lời đối phương.
“Vậy tớ về nhà đây, cậu nhất định không được quên đâu đấy, tớ thông báo cho cậu rồi nha.”
“Yên tâm đi, trí nhớ của tớ vẫn chưa kém thế đâu, tớ dọn hết sách vở rồi sẽ đi gặp cô Dương.”
“Ừm, vậy thì được, ngày mai gặp.”
Sau khi chào tạm biệt bạn học, Lâm Trạch bắt đầu nhanh chóng dọn sách vở rồi lập tức rời khỏi lớp. Ở trong tình huống bình thường, Dương Tiểu Ngọc tìm anh là tuyệt đối không có chuyện gì tốt cả, vì thế Lâm Trạch bắt đầu nghĩ lại xem gần đây mình có phạm lỗi gì không. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Trạch cũng không nghĩ ra được gần đây mình đã phạm lỗi gì, gần đây anh đều rất an phận thủ thường.
Rất nhanh, Lâm Trạch đã đi đến bên ngoài phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, đúng lúc anh đang định gõ cửa.
“Biểu hiện cả tuần nay không tệ, hôm nay cô đang định khen em mấy câu đây, em nói xem em sao thế, thế mà cả buổi sáng hôm nay lại trốn học…”
“… Em cứ như thế này xứng đáng với ai, em học tập là học cho cô sao? Học là học cho em, em hiểu rõ điểm này cho cô!”
Tiếng trách mắng truyền ra từ trong phòng.
Hình như đang có người bị mắng ở trong phòng, nói thật ở trong hoàn cảnh này, Lâm Trạch có chút không muốn đi vào trong.
Nhưng mà nghĩ tới việc Dương Tiểu Ngọc đang đợi anh, Lâm Trạch cũng chỉ có thể miễn cưỡng gõ cửa phòng làm việc.
“Cô Dương, em có thể vào không?”
“Đương nhiên là được rồi, em vào đi.”
Sau khi nghe thấy tiếng của Dương Tiểu Ngọc, Lâm Trạch mở cửa phòng làm việc.
“Em thật sự cứ tiếp tục mơ hồ như thế này rồi…”
Tiếng trách mắng vẫn còn tiếp tục, sau khi Lâm Trạch vào trong phòng làm việc thì đi về hướng phát ra tiếng trách mắng.
Trước tiên Lâm Trạch đứng vào một góc, thần sắc có chút vui sướng.
Sự vui sướng này không phải là vì kiểu cười trên nỗi đau của người khác khi thấy người khác bị trách mắng, mà là Lâm Trạch đã gặp được cô gái mình gặp vào cuối tuần trước rồi.
Không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà dường như cô gái này đang bị cô giáo trách mắng.
Nạn nhân của lời trách mắng này là nữ sinh đó, dường như cô không có một chút nào tình nguyện nghe, mà lại đưa tầm mắt về phía cửa sổ của phòng làm việc, mắt của cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ giống như là coi lời nói của cô giáo thành gió thổi bên tai vậy. Giải quyết mọi việc dứt khoát không có một chút dây dưa nào, anh có quy tắc xử lý mọi việc của mình, hơn nữa điều quy tắc này so với những quy tắc của thế giới bây giờ có chút khác nhau.
Lâm Trạch có thể khẳng định, liên quan đến tính cách của cô gái này, bản thân anh không đoán sai, cô ấy tuyệt đối bị hội chứng tuổi dậy thì mức độ nhẹ. Lúc trước Lâm Trạch cũng từng có thời kỳ như thế, thậm chí còn nặng hơn đối phương.
Tuy Lâm Trạch không biết bây giờ trong lòng cô gái này nghĩ như thế nào, nhưng mà Lâm Trạch đảm bảo khi cô gái này trưởng thành hiểu chuyện rồi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ với những hành động trong quá khứ của mình.
“Lâm Trạch, còn đứng ngốc ra đấy làm gì, mau đến đây.”
Dương Tiểu Ngọc nói với Lâm Trạch.
“Vâng, cô Dương.”
Giọng nói của Dương Tiểu Ngọc kéo Lâm Trạch ra khỏi thế giới của mình, sau đó anh chạy chậm về phía Dương Tiểu Ngọc.
“Cô Dương, cô tìm em có việc gì ạ? Em cảm thấy biểu hiện gần đây của em ở trường cũng tạm được, không có chuyện đi muộn về sớm gì đó.”
Tuy lúc này Lâm Trạch đang trả lời Dương Tiểu Ngọc, nhưng mà ánh mắt lại vẫn luôn nhìn về phía nữ sinh kia.
Bây giờ, nữ sinh kia vẫn là bộ dáng không quan tâm gì cả mà nghe trách mắng của cô giáo.
“Cô biết biểu hiện gần đây của em không tệ, vì thế hôm nay cô mới gọi em đến đây, cô muốn khen em một chút, gần đây biểu hiện của em rất tốt.”
“Vậy sao, cảm ơn cô Dương.”
“Đừng cảm ơn cô, ngược lại cô cảm thấy phải cảm ơn vì em đã cho người cô giáo là cô thể diện đấy, gần đây không chỉ có không đi muộn về sớm mà hôm nay còn đi học sớm. Hơn nữa, cô nghe Hàn Oánh nói rồi, dường như báo bảng của lớp em cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, làm rất tốt.”
“Đâu có đâu có, cô Dương, đây đều là những việc em nên làm.”
Đương nhiên, Lâm Trạch vẫn nên khách khí với Dương Tiểu Ngọc.
Có điều, lúc này phần lớn tinh thần của Lâm Trạch đều đang chú ý tới nữ sinh kia.
Từ giáo viên chủ nhiệm của người nữ sinh kia, Lâm Trạch biết lúc trước Hàn Oánh và anh không có sai, đối phương đúng là học sinh lớp 10.
Mà từ trong lời trách mắng của cô giáo đối với nữ sinh đó, Lâm Trạch đã biết được vì sao lúc sáng mình đứng thủ ở cổng trường cùng với cả một buổi sáng chạy khắp các lớp học mà vẫn không tìm được nữ sinh đó rồi.
Hóa ra cô nàng này lại trốn học, hơn nữa còn là một khi trốn học là trốn cả buổi sáng.
Nếu như nữ sinh này nghỉ ốm thì cũng thôi đi, nhưng thế mà lại là trốn học, hơn nữa còn trốn học cả một buổi sáng ở trong “tháng hành động mẫu mực”, đây không phải là đang công khai chống đối nhà trường sao.
“Cô lệnh cho em lập tức dừng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự là quá không có quy củ rồi, lẽ nào ba mẹ em không dạy em khi nghe người khác nói thì phải nhìn người đó sao.”
Dường như là bị thái độ của nữ sinh này làm cho tức giận, giọng nói của cô giáo này có chút nặng lời.
Khi nữ sinh này nghe thấy cô giáo nhắc đến “ba mẹ” của cô ấy thì đột nhiên chau mày lại, sau đó cuối cùng cũng dời tấm mắt về.
“Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì, có thể chọn điểm mấu chốt để nói không.”
Ngữ điệu nói của nữ sinh này vô cùng lạnh nhạt.
“Đừng bảo cô không cảnh cáo em, nếu như lần sau em còn trốn học không lý do nữa thì em đừng tưởng rằng cô không dám trừ điểm em.”
“Biết rồi, lần sau em sẽ nộp cho cô đơn xin nghỉ ốm.”
Sau khi cô giáo nói xong, nữ sinh này lập tức xoay người rời khỏi tầm mắt của cô giáo này, đồng thời rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi nữ sinh này rời khỏi, cô giáo này tức đến mức bò ra mặt bàn.
“Đúng thật là, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua học sinh nào không biết tiến bộ như thế. Học sinh như thế này sau này đi vào xã hội không cần nghĩ cũng biết sẽ là tầng lớp thấp nhất của xã hội. Đến lúc đó sẽ hối hận vì sao lúc còn trẻ không học tập cho tốt.”
6 Bình luận