Mới chớp mắt đã từ thứ hai đến thứ sáu, thời gian khai giảng đã sắp qua được một tháng.
Bởi vì thứ hai, thứ tư Hứa Nghiên Nghiên đã đến nhà mình, hơn nữa tuần này anh không hẹn hò với Đường Nhân.
Vì vậy, bắt đầu từ thứ năm của tuần này đến thẳng luôn thứ hai của tuần sau, trong đoạn thời gian rảnh rỗi này đối với Lâm Trạch bây giờ mà nói chính là một đoạn thời gian “nghỉ phép” dài hiếm có.
Nhìn bản phác thảo báo bảng mình vừa vẽ, công việc vẽ của Lâm Trạch, Nghiêm Nghiệp Ba và Hàn Oánh đã đến giai đoạn tô màu. Hôm nay Hàn Oánh đã lấy một vài nguyên liệu bột nước và bút vẽ chuyên dụng đến.
Buổi tối ngày hôm qua, cuối cùng Lâm Trạch cũng xem hết manga và hoạt hình “Người Thực Mộng”.
Quả nhiên là một tác phẩm hay, nhiều góc độ suy nghĩ, Lâm Trạch cho rằng anh có thể có giải thích rõ ràng về tác phẩm.
Dựa theo ước định cao nhất của Lâm Trạch và Đại xúc của “Nhóm hai - Họa sĩ bắt đầu từ đây”, sau khi đọc xong truyện thì anh có thể đi tìm anh ta, anh ta sẽ hỏi Lâm Trạch một vài vấn đề để thử thách anh.
Tuy đã đọc xong tác phẩm này rồi nhưng Lâm Trạch cho rằng đây vẫn chưa phải là lúc để Đại xúc kiểm tra anh, anh nên xem lại những tình tiết ở trong “Người Thực Mộng” mà anh cho rằng tình tiết đó là phân cảnh quan trọng.
Giống như là ôn tập trước khi thi vậy, như thế thì khi làm bài sẽ nắm chắc hơn.
Cái này gọi là lâm trận mới mài gươm thì sẽ không sáng.
Bởi vì ngày thứ sáu, trường Cấp ba Thành Ngũ mà Lâm Trạch đang học tan học khá sớm nên hôm nay Lâm Trạch có đủ thời gian làm báo bảng.
“Mọi người nhìn nhé, lát nữa, khu vực này sẽ giao cho mọi người vẽ màu.”
Hàn Oánh chỉ vào một khu vực trống lớn trên bảng rồi nói với Lâm Trạch và Nghiêm Nghiệp Ba.
Tuy các khía cạnh đường vòng Lâm Trạch và Nghiêm Nghiệp Ba dựa theo cảm giác còn có thể giúp đỡ, nhưng mà đối với việc vẽ màu thì hai người Lâm Trạch và Nghiêm Nghiệp Ba không có chút tự tin nào cả.
“Việc vẽ màu thì tớ cảm thấy chúng tớ vẫn là nên xem cậu vẽ trước rồi học tập một chút đi, tớ cảm thấy vẽ màu đối với chúng tớ mà nói rất khó.” Lâm Trạch trả lời Hàn Oánh.
Nói thật, Lâm Trạch lo lắng nếu như mình vẽ màu không đẹp mà khi đã vẽ lên rồi thì muốn xóa cũng không xóa được.
Dù sao thì bột nước chỉ có thể dùng nước để lau, đến lúc đó cho dù có cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa thì nước sơn chảy xuống nhất định sẽ không thể tránh khỏi mà rơi vào những phần đã vẽ xong.
“Không cần lo đâu, màu sắc tớ sẽ giúp các cậu pha, hơn nữa công việc mà các cậu phải làm chỉ là phủ màu lên khu vực này thôi, cảm giác giống như là dùng bút vẽ tô sơn vậy, không quá khó đâu. Hơn nữa, khu vực vẽ màu phức tạp nhất định sẽ là tớ làm, dù sao thì trước mắt những thứ này với các cậu mà nói thì cũng quá khó, tớ vẫn chưa yên tâm để cho các cậu làm những phần này. Nếu không chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể khiến cho những phần đã làm phải làm lại từ đầu cũng không chừng.”
Hàn Oánh nói với Lâm Trạch.
“Nếu như chỉ cần dùng màu cậu đã pha xong để vẽ thì tớ không có ý kiến gì nữa.”
Lâm Trạch thở phào một hơi đáp.
“Cậu cũng đừng tưởng rằng công việc của các cậu nhẹ nhàng, vì tránh cho bột màu khô ngay sau khi phủ lên, sẽ không có sự khác biệt rõ ràng về màu sắc, thực tế thì chỉ tô màu thôi cũng rất phí sức đó. Tóm lại, tớ cảm thấy việc này rất tốt để các cậu có thể hiểu rõ hơn về đặc điểm màu sắc của bột màu.”
“Đương nhiên rồi, chúng tớ sẽ cố gắng làm.”
Nghiêm Nghiệp Ba trả lời Hàn Oánh.
“Nói ra thì, hôm nay tớ tính toán rằng chúng ta phải hoàn thành xong bức tranh báo bảng này mới được, vì thế có thể thời gian sẽ kéo dài đến bảy tám giờ tối. Tay đầy màu vẽ không thể bỏ sang một bên để ăn cơm được, vì thế bây giờ chúng ta phải đi ăn cơm tối trước.”
“Đồng ý.”
Giọng nói của Nghiêm Nghiệp Ba có chút hưng phấn, trả lời Hàn Oánh.
Lâm Trạch lườm Nghiêm Nghiệp Ba một cái, dường như bất kể ý kiến nào của Hàn Oánh, Nghiêm Nghiệp Ba đều thể hiện ủng hộ, ít nhất ở trước mặt mình là như thế.
Nhìn thời gian trong máy điện thoại mình, bây giờ cách thời gian bình thường Lâm Trạch ăn cơm vẫn còn sớm.
Cũng không biết vì sao Hàn Oánh và Nghiêm Nghiệp Ba nhất định cảm thấy ăn cơm sớm là lời đề nghị tốt. Ít nhất thì ở trong mắt Lâm Trạch, so với việc ăn cơm sớm như thế thì anh muốn đợi sau khi tô màu xong cho báo bảng, tất cả mọi người cùng nhau thoải mái vui vẻ ăn cơm tối sẽ tốt hơn.
Lâm Trạch cảm thấy cố gắng hoàn thành công việc rồi thưởng thức mỹ thực sẽ khiến cho thức ăn ngon hơn.
Có điều, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Nghiêm Nghiệp Ba, Lâm Trạch cảm thấy suy nghĩ của mình sẽ làm phiền đến hứng thú của bạn thân, suy nghĩ một chút rồi Lâm Trạch cũng làm theo.
“Vậy được, tớ cũng đồng ý.”
Lúc này, Lâm Trạch trả lời Hàn Oánh như thế.
“Vậy thì chúng ta cùng đi ăn cái gì thì tốt đây, tớ nghe nói hình như trung tâm thương mại gần đây mở một cửa hàng ăn khá ngon.”
Nghe thấy Lâm Trạch cũng đồng ý, Nghiêm Nghiệp Ba lập tức nói ra ý kiến của mình.
“Ừm, vậy thì cửa hàng đó có món gì ngon vậy?”
Hàn Oánh hỏi Nghiêm Nghiệp Ba.
“Cửa hàng này cái gì cũng có, hình như món ăn nổi tiếng nhất là “thịt hũ Vân Nam”, là món được hầm trong một chiếc nồi sành cũ. Giá cả thì không cần lo lắng, thông qua một số app tớ giành được một số vé hội viên, có thể mua 300 giảm 150, mỗi người chỉ cần khoảng 50 tệ là có thể ăn no rồi.”
Lâm Trạch nghe giọng nói của Nghiêm Nghiệp Ba, dường như là cậu ấy rất mong chờ, đến cả thẻ hội viên giảm giá cũng lấy ra rồi.
“Không cần phức tạp thế đâu, tiếp theo đây chúng ta còn có việc phải làm đấy, chỉ cần tìm một cửa hàng gần trường ăn là được rồi, như thế cũng tiết kiệm được ít thời gian.”
Hàn Oánh không hề khách khí bác bỏ ý kiến của Nghiêm Nghiệp Ba.
“Nói cũng đúng, vậy thì chúng ta đi ăn cái gì đó ở gần trường đi.”
Dường như Nghiêm Nghiệp Ba bị Hàn Oánh bác bỏ ý kiến lại không để bụng.
Đột nhiên, Lâm Trạch cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra cái gì, lúc này anh cảm thấy cho dù mình có ngu ngốc thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào không suy nghĩ đến việc này.
Phải biết là Lâm Trạch khá hiểu cái tính khí xấu của Nghiêm Nghiệp Ba thế mà đột nhiên lại trở nên thoải mái như vậy.
Hơn nữa, suy nghĩ kỹ một chút thì hình như lúc đầu Nghiêm Nghiệp Ba cũng là người đề nghị tìm Hàn Oánh, mời cô ấy gia nhập vào hội manga.
Lâm Trạch đã nghĩ đến một mưu kế nào đó.
Ừm, mưu kế…
Tất cả những mưu kế này vậy mà lại bị Lâm Trạch phát hiện ra rồi.
Nói không chừng Nghiêm Nghiệp Ba còn đã sớm tính toàn đến bước thành lập hội manga với mình từ trước, tên nhóc này muốn mượn cơ hội này để tán Hàn Oánh.
Đột nhiên, một ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu Lâm Trạch, nếu như Nghiêm Nghiệp Ba và Hàn Oánh hẹn hò thì có khi nào Nghiêm Nghiệp Ba sẽ có được tình yêu rồi rút khỏi hội manga không đây.
Thế thì không được!
Lâm Trạch quyết định, tuy đối với thân phận là bạn thân thì không nên làm ra việc gì ngăn cản tình yêu của bạn thân.
Nhưng mà tên khốn kiếp Nghiêm Nghiệp Ba này, nếu như dám sau khi thành công rồi lập tức rút khỏi hội manga thì anh sẽ không tha cho cậu ta đâu.
Cậu ấy ôm được mỹ nhân về thì tốt xấu gì cũng phải giúp anh ôm mỹ nhân về mới được chứ.
Đột nhiên, Lâm Trạch cảm thấy anh muốn dựa vào hội manga để có được sự coi trọng của đàn chị Mỹ Nguyệt thật sự là quá khó, vẫn là nên đổi thành ít nhất khiến hai người trở thành bạn bè thì tốt hơn.
23 Bình luận
thật thú vịthật khó tin