Cosmotellurian
Lam Yên Hoạ Đồ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập Mở đầu: Bất Ngờ Xuyên Qua

Chương 01: Vô tình lạc lối

4 Bình luận - Độ dài: 4,409 từ - Cập nhật:

Ngày đó, mây đen cuồn cuộn che kín trời, ánh chớp xanh trắng rạch ngang không trung, hơi nước mặn mòi báo hiệu trận dông sắp tới. Đàn quạ đen tán loạn, lông vũ rơi lả tả, tiếng kêu quang quác chẳng lành vang vọng. Gió cuốn cỏ khô và bụi đất mù mịt. Bên dưới, những khối kiến trúc đá xám đổ nát, tường vỡ toác vì đạn pháo ma thuật, sân đất loang lổ vệt đen nóng rẫy, gạch đá vụn vãi khắp nơi. Những tiếng nổ vang vọng từ đâu đó, như lời gợi nhắc trận chiến chưa hề kết thúc. Và từ xa, một bóng người lặng lẽ quan sát, bàn tay siết chặt cán kiếm như chờ đợi điều gì.

Bất chấp việc có thể bị viên gạch vữa rơi trúng đầu hay có thể bị chắn đường do một toà nhà xiêu vẹo nào đó đổ xuống, vẫn có một kẻ lảo đảo tiến lên phía trước, cậu ta đang để lại phía sau những giọt chất lỏng đỏ tươi dưới mỗi bước chân. Mái tóc xanh ánh bạc của cậu dù bị phủ thêm một lớp bụi cát thì vẫn rất nổi bật trên cái nền đen xám của khu phố không một bóng người. Cậu ta khập khiễng kéo lê tấm thân gần như nát bấy trên con đường loang lổ những hố bom dội, những vệt lem luốc của máu và bùn dường như không làm người ta mất đi cái nhìn thiện cảm với anh chàng.

Cậu cố gắng níu giữ chút ý thức dần tắt của mình bằng những hơi thở nông và đứt quãng, dù biết chúng chẳng đem lại sự thoải mái nào. Khói bụi tràn hết vào lỗ mũi cậu, mang theo mùi cháy khét của gỗ, của đất, của xương thịt. Chúng như đang cào xé trong hai lá phổi của cậu. Cậu ôm lấy cánh tay trái rách bươm, dòng máu đỏ đã thôi không còn tuôn trào một cách hối hả. Cậu nghển cổ lên nhìn những đám mây tích điện đang gầm gào, nhưng chẳng có dự cảm nào trong cậu cho thấy tính khả thi về một cơn mưa như trút có thể xảy đến. 

Làn hơi khô nóng cứ tạt qua khiến da cậu bỏng rát, mọi thứ như đang bị đốt cháy, không phải bị nung nóng bởi những ngọn lửa đỏ hồng xung quanh mà là bị thiêu đốt bởi sức nóng căng thẳng từ cuộc chạm trán chấn động nhất lịch sử Therondia.

Malion gắng gượng muốn đi tiếp nhưng không được. Đôi chân rã rời như sắp gãy đến nơi. Hết cách, cậu đành đứng lại ngơi nghỉ một lát. Thở dài đánh sượt, cậu chăm chăm nhìn vào một đốm sáng rực cháy mãnh liệt ở khoảng không phía xa kia. Đốm sáng ấy hừng hực lan tỏa sóng nhiệt ra xung quanh, càng lúc lại càng bừng sáng dữ dội hơn, giống như một mặt trời thu nhỏ, không ai có thể nhìn trực tiếp vào nó nữa.

Cậu thất thần, ngây ra đó một lúc rồi mới hạ thấp đầu xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, thu lại tất cả những bức tượng hình người đen đúa như được làm từ than đá. Cậu lưu lại các loại biểu cảm của họ vào đáy mắt, có người hoảng sợ mếu máo, có kẻ u sầu ngồi chết lặng bên vệ đường, người thì tuyệt vọng ngửa cổ nhìn trời, có kẻ lại thờ ơ vô cảm và còn có những kẻ chắp tay vui sướng cầu nguyện. Bọn họ được đúc tạc trong đủ loại tư thế, có người ngồi co ro ôm đầu trong góc, người thì thành khẩn quỳ gối tụng niệm, và ở ngay gần cậu nhất, có một người mẹ đang cố ôm chặt ba đứa con tuổi chưa đến hai con số của mình vào lòng.

Malion nuốt nước bọt, cổ họng cậu giờ khô khốc và đau rát như thể có gì đó ứa nghẹn trong thanh quản, chẳng thể nói nên câu, trong miệng còn thoảng vị sắt gỉ. Những bức tượng đó vốn dĩ là con người, cậu chỉ mới nói chuyện với họ ngày hôm qua. 

Đột ngột, bóng dáng nắm chặt cán kiếm vốn chỉ định quan sát từ xa, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay bên cạnh Malion. Bàn tay đã thả lỏng hơn nhưng vẫn sẵn sàng rút kiếm ra bất cứ lúc nào, gã khẽ giọng.

"Cậu Malion, chúng ta nên rời đi thôi. Cuộc chiến của họ sẽ sớm lan tới đây, ảnh hưởng từ nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của chúng ta rồi."

Trước lời đề nghị khẩn thiết của đối phương, Malion khẽ gật đầu nhưng vẫn lưu luyến ngẩng mặt nhìn vào đốm sáng chói lòa màu đỏ rực kia lần cuối. Cậu lầm bầm chua xót.

"Nếu tôi cũng có nhiều sức mạnh như chị... Có phải… những người này đã không rơi vào tình cảnh như thế?"

Rồi cậu cùng gã đàn ông - tóc vàng, trên mắt đeo tấm vải đen - nhanh chóng rời đi.

Khi không còn một vị khán giả nào có thể chứng kiến sự kiện này một cách trực tiếp nữa, đốm sáng rực lửa kia mới bùng phát thành một cột lửa khổng lồ bắn thẳng lên trời. Nếu có được một vị trí đẹp, ở một khoảng cách đủ xa thì có thể thấy được hình dạng thật của cột lửa đồ sộ kia. Nó là một lưỡi kiếm rực cháy, cao lớn đến độ thiêu đốt được mây trời.

Ngay sau đó, từ một bãi hoang mạc ở bên ngoài thành phố hoang tàn đổ nát, dưới lớp đất đai cằn cỗi, một con cáo đồ sộ có bộ lông màu xám trắng trồi lên. Nó há ngoác miệng ra như chuẩn bị cho một cú táp, dù mới chỉ lộ có nửa thân trên nhưng nó đã to lớn hơn cả thành phố đá phiến xám ngay sát cạnh.

Lưỡi kiếm rực lửa kia không hề do dự mà bổ ngay xuống, nhắm vào đầu con cáo có lớp lông xám trắng trông hơi dơ bẩn. Con cáo kia không định há miệng hứng đòn, từ cái khoang miệng đen ngòm với chiếc lưỡi đỏ lòm và hàm răng nhọn hoắt, không khí quanh đó khẽ rung chuyển, ma lực thuần túy bị đặc tính Hắc Ám của nó thu hút, tụ lại trong vòm miệng. 

Nguồn năng lượng được sinh ra như một làn sương đen dày đặc, nó xoáy tròn thành một khối cầu không trọng lượng, nuốt dần mọi ánh sáng và tiếng động quanh đó. Luồng hơi thở bóng tối gào thét phóng ra, cuốn thành cơn lốc xé rách không gian. Một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên, màn đêm tà ác phủ xuống.

Nhưng lưỡi kiếm khổng lồ vẫn lao tới. Cột sáng đỏ rực xé toạc bóng tối, sức nóng thiêu đốt cả khoảng không. Lửa và bóng tối va chạm. Đất nứt, bầu trời gầm vang. Giờ khắc này, bất kể thế giới vật chất, thế giới tâm linh hay không gian lượng tử cũng đều bị xáo động theo cùng một cách. 

Bóng tối điên cuồng muốn nuốt lấy ngọn lửa, nhưng ngọn lửa không chịu khuất phục, nó thét gào phản công. Lưỡi kiếm lửa liên tục bùng nổ thành những đoá hoa nóng rực đỏ thẫm, bóng tối lại như lốc xoáy cuộn tròn muốn nghiền nát những đoá hoa rực rỡ.

Con cáo chỉ muốn cuốn phăng tất cả vào vực thẳm vô tận, nhưng chủ nhân của lưỡi kiếm lửa không cho phép. Cô gái - với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa của mình - siết chặt cán kiếm bằng hai tay, dồn lực mạnh xuống, tinh thần lực bùng nổ khiến cho ngọn lửa từ lưỡi kiếm bốc lên cao, thiêu đốt, chặt ngang dòng tà khí. 

Những tia lửa và khói đen bay tung tóe, ánh sáng và bóng tối hoà quyện, tạo thành một bức tranh hùng tráng. Khoảnh khắc này, không ai có thể phân định thắng bại.

Một tháng trước khi sự kiện chấn động này xé toạc lịch sử, mọi thứ xảy ra như diễn biến trong cơn mơ. Malion cảm thấy như mình đang ngụp lặn trong cơn ác mộng không lối thoát mà cậu chỉ muốn tỉnh lại.

Dưới cái nắng vàng nhạt của một trưa đầu hè, trong căn hộ nhỏ nằm lẩn khuất giữa con phố tấp nập, Melantha ngồi trước màn hình laptop, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Một cơn gió mát lành lùa vào từ cửa sổ hé mở, mang theo mùi nước biển mặn mòi pha lẫn với hương thơm của muối từ những con thuyền neo đậu ven bờ. 

Cô khẽ nghiêng đầu, thì thầm: 

“Trỗi dậy như cơn sóng ngoài khơi xa, tôi yêu em nồng nàn thắm thiết.” 

Rồi giọng cô chùng xuống, sâu thẳm: 

“Cũng âm u tĩnh lặng như rừng già, tôi nguyện cầu em hạnh phúc chốn người ta.” 

Xong xuôi, cô mỉm cười nhẹ, sao chép đoạn văn vừa trích dẫn vào bài đăng của mình trên mạng xã hội.

Melantha đứng dậy, vươn vai, xương cốt khẽ kêu răng rắc sau vài giờ ngồi yên. Cô bước chậm rãi về phía cửa sổ, đôi chân trần lướt trên sàn gỗ mát lạnh. Ngoài kia, những vạt nắng vàng dịu trải dài trên những con kênh nhỏ, nhuộm vàng óng các mái nhà cổ kính và vài người hối hả tìm nơi tránh nắng. Tiếng ghe gồng đưa khách du lịch lướt qua hòa lẫn với tiếng rao của một gánh hàng rong xa xa, tạo thành một bản hoà âm êm ái. Bữa trưa cô đặt qua ứng dụng vẫn chưa đến – đã gần 12 giờ trưa, nhưng cô chẳng bận tâm lắm. Nhịp sống chậm rãi này đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc đời cô.

Hằng ngày, Melantha ngồi trong góc nhỏ này, bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ phủ đầy sách và những mẩu giấy ghi chú, làm công việc viết lách tự do. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô, lúc thì là bài quảng cáo cho một nhãn hiệu cà phê, lúc lại là truyện ngắn theo đơn đặt hàng. Những con chữ tuôn chảy từ đầu ngón tay cô, không chỉ là công việc mà còn là niềm vui. Với khả năng viết lách khéo léo, cô kiếm được khoảng 1.400 euro mỗi tháng – không phải con số khiến người ta trầm trồ, nhưng đủ để cô trang trải tiền thuê căn hộ, những bữa ăn đơn giản và vài chuyến lang thang bất chợt khi lòng nổi hứng. 

Còn về đoạn trích kia, nó đến từ một tác phẩm văn học mạng mà cô tình cờ lướt qua trong một đêm mưa rả rích cách đây vài tuần. Tác giả, ẩn dưới bút danh “Ancano”, chẳng phải cái tên khiến cộng đồng mạng xôn xao gì. Tác phẩm “Cosmotellurian” của anh ta cũng không nằm trong danh sách nổi bật, chỉ là một viên sỏi nhỏ giữa biển truyện trực tuyến mênh mông. 

Thế nhưng, ngay từ những dòng đầu tiên, có gì đó trong cách dùng từ của Ancano khiến Melantha khựng lại. Cô vẫn còn nhớ khá rõ từng cảm xúc của mình khi đọc tác phẩm trực tuyến ấy. Dưới ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ chiếc đèn bàn cũ kỹ trong căn hộ nhỏ ở Venice, Melantha lật giở từng trang ảo của “Cosmotellurian” trên màn hình laptop. Cô khẽ nhíu mày, ngón tay ngừng lại trên bàn di chuột khi đọc một đoạn văn của Ancano. 

Lối hành văn của anh ta trôi qua trước mắt cô, không quá trau chuốt, không lấp lánh những câu từ hoa mỹ. Câu chuyện mở ra với nhịp điệu đều đều: một cuộc gặp gỡ tình cờ, một bí mật được hé lộ, rồi một cái kết đã được báo trước. Với Melantha – người từng ngấu nghiến hàng trăm cuốn sách và truyện mạng – những nút thắt trong cốt truyện hiện lên như những dấu chân quen thuộc trên con đường cô đã đi qua hàng chục lần. Cô có thể thì thầm trước cả khi nhân vật chính bước vào bẫy: “Chậc, sẽ có kẻ phản bội ở đây.” 

Nhân vật trong truyện cũng vậy, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Một chàng trai mang gánh nặng quá khứ, một cô gái với đôi mắt buồn và giấc mơ dang dở – những hình mẫu cô đã gặp đâu đó trong vô số câu chuyện khác. Melantha khẽ nhếch môi, tự nhủ: “Lại là họ, chỉ đổi tên và bối cảnh thôi.” 

Nhưng rồi, khi cô định gấp laptop lại, một câu thoại bất chợt khiến cô khựng tay. Nhân vật chính, thay vì lao vào trận chiến cuối cùng với khí thế anh hùng, lại ngồi co ro trong góc, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu, lẩm bẩm về những sai lầm không thể sửa chữa. Cô nhướn mày, lướt tiếp vài trang sau đó. Ở một đoạn khác, cô gái với đôi mắt buồn không chọn cách hy sinh cao cả, mà lặng lẽ bỏ đi, để lại một lá thư đầy những câu chữ ngập ngừng, vụng về, như chính những lời cô từng muốn nói mà không dám.

Melantha ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên. Không phải khuôn mẫu, mà là con người – những con người thật sự, với những góc khuất trong tâm hồn. Họ không hoàn hảo, họ mâu thuẫn, họ yếu đuối, và chính điều đó làm họ sống động. Cô như thấy họ bước ra khỏi trang sách, ngồi cạnh cô bên cửa sổ, kể cho cô nghe những nỗi sợ thầm kín mà không ai khác để ý. Trong hàng tá truyện mạng cô từng đọc, hiếm có nhân vật nào khiến cô cảm thấy gần gũi đến vậy, như thể họ cũng đang thở cùng nhịp với cô trong căn phòng nhỏ này.

Hồi ức kết thúc, cô khẽ thở dài, tựa đầu vào khung cửa sổ lạnh buốt. Ngoài kia, dòng kênh xanh lững lờ trôi, những chiếc ghe nhỏ lướt qua như những cánh bướm sặc sỡ. 

“Cosmotellurian” có sức sống, vậy mà nó lại chìm nghỉm giữa biển truyện trực tuyến. Melantha lướt qua phần bình luận dưới tác phẩm – chỉ vài dòng ngắn ngủi, vài lượt thích lẻ tẻ. Cô cau mày, lòng thoáng chút bứt rứt. 

Tại sao không ai nhận ra? Tại sao một câu chuyện chân thực thế này lại bị bỏ qua? Và Ancano – cái tên bí ẩn ấy – cũng lặng lẽ biến mất. Không tác phẩm mới, không dấu vết nào trên mạng xã hội. Melantha nhắm mắt, để làn gió mát lùa qua mái tóc.

Tiếng chuông cửa “ding dong” vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Melantha. Qua khung cửa sổ, cô thoáng thấy bóng dáng quen thuộc trong bộ đồng phục xanh lam, chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt người giao hàng. Một hộp nhựa trong suốt lớn nằm gọn trong tay anh ta, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa dưới hiên nhà. Melantha khẽ gật đầu ra hiệu, rồi bước nhanh xuống cầu thang hẹp của căn hộ nhỏ bên kênh đào, đôi dép lê kêu lẹp kẹp trên nền đá mòn. 

“Mel, bữa trưa của em này.” Anh giao hàng nở nụ cười thân thiện, cất lên giọng Ý đặc trưng. Cô nhận hộp, dúi vào tay anh vài đồng euro, miệng đáp lại vài câu ngắn gọn trước khi quay lên.

Trở lại phòng khách, Melantha đặt hộp nhựa xuống chiếc bàn cà phê gỗ phủ lớp sơn loang lổ mùi biển. Cô khẽ lật nắp, hương thơm nồng nàn lan tỏa – một đĩa risotto hải sản, những hạt gạo trắng ngần óng ánh nước sốt, xen lẫn vài con tôm đỏ au và mẩu mực trắng mềm. 

Bên cạnh là một lát bánh polenta nướng giòn, vàng ruộm, gợi nhớ những buổi chiều cô từng ngồi bên gia đình ở quảng trường nhỏ gần nhà thờ San Marco. Một ly nhỏ rượu prosecco lấp lánh bọt đặt cạnh, ánh sáng từ cửa sổ chiếu qua làm ly rượu sáng lên như ngọc. 

Melantha sau khi bày biện đồ ăn lên bàn, cô ngồi xuống nhưng chợt sững lại. Cô không vội thưởng thức ngay, mà ngây ra nhìn bữa trưa thịnh soạn một lúc rồi buông tiếng thở dài. Cô đảo mắt nhìn gian phòng trống rỗng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cành xanh có chim mẹ đang mớm mồi cho chim non. Trong đầu cô là khung cảnh những ngày ấm cúng bên gia đình.

Nào, cũng đâu phải là quá xa xôi đâu, Alpe di Siusi cách đây có 220km thôi mà. Melantha tự an ủi mình, rồi một tay cầm nĩa, một tay chậm rãi xúc một thìa risotto, miệng nhai từ tốn, và bên tai là tiếng sóng vỗ nhẹ từ kênh đào phía ngoài lùa qua khe cửa.

Bữa ăn vừa dứt, Melantha xếp gọn hộp nhựa, lau bàn bằng một chiếc khăn ẩm, định bước về góc làm việc thì bất ngờ, một cơn choáng váng ập đến. Mồ hôi lạnh túa ra, từng giọt lăn dài trên trán, rơi tí tách xuống sàn đá lạnh. Cô lảo đảo, tay quơ loạn trong không khí, móng tay cào nhẹ lên bức tường thạch cao loang màu. 

“Cái… quái gì…?” Giọng cô bật ra yếu ớt, lạc cả nhịp. Đầu cô như bị ai đó đập mạnh, từng nhịp đau nhức lan ra, hòa cùng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô bám chặt thành ghế sofa, móng tay bấu sâu vào lớp vải, nhưng đôi chân run rẩy không trụ nổi. Hơi thở dồn dập, ngực nặng như bị đè bởi một tảng đá vô hình, không khí quanh cô dường như mỏng dần.

Trong cơn hỗn loạn, hình ảnh ly prosecco lấp lánh lướt qua đầu cô – liệu có gì bất thường? Hay cơ thể cô đang phản ứng với một thứ gì đó cô không ngờ tới? Melantha nghiến răng, vươn tay về phía chiếc bàn nhỏ nơi điện thoại nằm lặng lẽ. Ngón tay run rẩy chạm vào mép bàn, nhưng sức lực như bị rút cạn, cánh tay cô rơi phịch xuống, kéo theo một tiếng “cộp” khô khốc khi khuỷu tay va vào sàn đá lạnh lẽo.

Ánh sáng trong đôi mắt Melantha nhạt dần, như ngọn nến lung lay trước cơn gió lạnh. Mọi thứ quanh cô – bức tường thạch cao loang lổ, chiếc sofa sờn vải, ánh nắng nhạt từ kênh đào Venice – mờ đi thành những vệt màu nhòe nhoẹt. Đầu cô gục xuống, cơn đau nhức nhối như lưỡi dao tàn nhẫn cắt đứt sợi dây ý thức. Tiếng thở cuối cùng rời khỏi môi cô, yếu ớt, rồi tan vào không khí tĩnh lặng của căn hộ nhỏ.

Bóng tối bao trùm, nhưng rồi một tia sáng xanh lam mỏng manh lóe lên, vạch ra một con đường thẳng tắp giữa hư không. Melantha thấy mình bước đi, đôi chân trần lướt nhẹ trên bề mặt phát sáng, mát lạnh như mặt nước phẳng lặng. Cơ thể cô tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu, hòa quyện với con đường, như thể chúng là hai mảnh ghép từ cùng một bức tranh. Cô đưa tay lên, ngón tay run run chạm vào luồng sáng phát ra từ chính mình, nhưng không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng.

Cơn đau đã biến mất, không còn nhịp đập dồn dập trong đầu, không còn áp lực đè nặng lồng ngực. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy chẳng mang lại yên bình. Cô ngước mắt, nhìn quanh – chỉ có bóng tối vô tận bao bọc con đường xanh lam. Tiếng gió không tồn tại, tiếng sóng từ kênh đào không vọng tới. Cô thì thầm. 

“Mình đang ở đâu đây?” Giọng cô vang lên lạc lõng rồi tan biến, không ai đáp lại. Một ý nghĩ thoáng qua. Linh hồn mình đã rời khỏi cơ thể? Hay đây là lối đi đến một nơi chẳng ai trở về? Cô bước tiếp, lòng ngập tràn những câu hỏi không lời giải.

Phía trước, ánh sáng xanh bùng lên rực rỡ, lan tỏa như mặt trời nhỏ giữa không gian đen kịt. Một âm thanh ré lên, cắt qua sự tĩnh lặng – sắc nhọn, dồn dập, giống tiếng dòng điện chạy qua dây đồng bị kéo căng đến cực hạn. Melantha nghiêng đầu, cố lắng nghe, nhưng đôi chân cô không ngừng di chuyển, như bị con đường kéo đi bằng một lực vô hình. Ánh sáng phía trước lớn dần, chói lòa, nuốt lấy tầm nhìn của cô. Cô giơ tay che mắt, nhưng luồng sáng xuyên qua kẽ ngón tay, bao phủ cô trong một vùng rực rỡ không biên giới. Mọi thứ tan biến – con đường, bóng tối, chính cô – trong cái trắng xóa vô tận.

Rồi, một cảm giác nặng nề đè xuống. Melantha chớp mắt, mí mắt run run mở ra, như thể vừa bị kéo ngược từ vực sâu. Ánh sáng xanh đã tắt, nhưng thứ gì đó vẫn đè nặng lên cô, mơ hồ và lạnh lẽo. Tuy nhiên, trước khi cô kịp thấy gì rõ ràng, một âm thanh đầy đe doạ đã vang lên bên tai.

“Bốp!”

Âm thanh khô khốc vang lên, ngay lập tức kèm theo đó là cơn đau nhói ở má trái. Đầu cô bị giật mạnh sang một bên bởi một lực tác động rất lớn. Cơn đau quá thực tế, và chỉ trong chốc lát, Melantha nhận ra đây không phải là mơ. Cô đưa tay lên ôm mặt, cảm nhận sự đau đớn lan tỏa, trong khi nước mắt bất giác chảy xuống.

“Cậu làm cái quái gì thế hả? Tại sao cậu lại đấm tôi?”

Cô hét lên trong cơn tức giận và bối rối, ánh mắt ngấn nước hướng về phía kẻ vừa tấn công mình. Trước mặt cô là một thiếu niên anh tuấn, hoàn toàn xa lạ. Cậu ta có vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, toát lên vẻ thanh lãnh đặc trưng của một “nam thần băng giá”. Đôi lông mi dài tạo chiều sâu cho ánh mắt đen láy, sống mũi cao thanh tú, và đôi môi mỏng mím chặt, tựa như băng giá vĩnh cửu.

Mái tóc đen của cậu được cắt gọn gàng và chải chuốt kỹ lưỡng, thể hiện sự tỉ mỉ đến từng chi tiết. Nhưng điều thu hút Melantha nhất là đôi mắt lạnh lẽo, chứa đựng sự sắc bén của một mãnh ưng kiêu hãnh nhìn xuống từ trời cao.

Trời đất! Đây là lần đầu tiên Melantha bị ai đó đấm, và điều kỳ quặc hơn nữa là kẻ ra tay lại là một thiếu niên đẹp trai đến khó tin!

Thiếu niên tóc đen thu tay lại sau cú đấm, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, dường như chính cậu cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra. Tuy nhiên, chỉ trong tích tắc, sự bối rối biến mất, cậu ta bình tĩnh trả lời.

“Là cậu bảo tôi đấm cậu còn gì? Sao giờ lại ăn vạ như một cô tiểu thư đỏng đảnh thế, Mal?”

Giọng nói trầm, lạnh lẽo của cậu khiến Melantha sững người. Trong khoảnh khắc, cô quên mất rằng chính cậu thiếu niên này là người khiến cô lãnh trọn một cú đấm đau đớn.

Cô giơ tay run run chỉ thẳng vào mặt cậu, cơn giận bùng lên.

“Này nhé! Tôi hoàn toàn không quen biết cậu, làm sao có thể bảo cậu đấm tôi được? Mà cho dù tôi có bảo đi nữa, cậu cũng không nên đấm mạnh như thế chứ! Tôi là con gái đấy! Đấm một cô gái đến nỗi thấy đom đóm bay, cậu không thấy xấu hổ với đống cơ bắp của mình à?”

Melantha tuôn một tràng giận dữ trước lời nói dửng dưng của thiếu niên kia. Nhìn qua, cậu ta trông trẻ hơn cô, có lẽ chỉ tầm mười bảy, hay mười tám tuổi.

Thiếu niên đứng sững người, đôi mắt đen mở to, như thể vừa bị giáng một cú sốc lớn. Cậu ta nhìn Melantha chằm chằm, mãi một lúc lâu mới thốt lên giọng đầy bối rối.

“Cậu… nói cái quái gì thế… Mal??!!”

Melantha thở dài, rồi cong ngón tay chỉ vào chính mình.

"Tôi nói tôi là con gái. Tôi thậm chí còn lớn hơn cậu nữa, tôi hai mươi tuổi rồi. Chưa bao giờ tôi bị ai đấm như thế này cả. Bây giờ cậu còn ngơ ngác cái gì nữa?"

Sau khi nói xong, Melantha cảm thấy mình đã bình tĩnh lại chút ít. Nhưng chính lúc ấy, cô nhận ra giọng mình nghe có chút khác lạ… hình như trầm hơn bình thường?

Thiếu niên tóc đen nheo mắt, vẫn còn nét bối rối hiện lên trong ánh nhìn, nhưng cậu ta từ từ tiến đến gần Melantha. Giọng cậu hạ xuống, trở nên lạnh lẽo và nguy hiểm.

"Tên cô là gì?"

Melantha nhíu mày đầy nghi ngờ. Tại sao mọi chuyện lại có vẻ đang trở nên tệ hơn nhiều so với những gì cô tưởng?

"Được rồi! Nghe cho rõ nhé. Tên tôi là Melantha Magnestar, không phải Mal, hiểu chưa?"

Thiếu niên tóc đen nhếch mép, nụ cười khinh khỉnh hiện rõ trên khuôn mặt cậu, như thể chế giễu lời cô vừa nói.

"Melantha, hả? Ừ, thế thì Melantha, lấy gương mà soi nhé!"

Cậu ta giơ tay lên, và một chiếc gương bỗng xuất hiện từ hư không, lơ lửng ngay trên lòng bàn tay cậu. Điều này khiến Melantha sững sờ. Cô há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình. Đây có phải là ảo thuật không? Sao lại kỳ diệu đến vậy?

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Nội dung chưa có gì đặc sắc lắm nhưng cách hành văn ổn. Để đọc tiếp xem có gì hot 🫂
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ừm, mình hi vọng ở những chương sau sẽ có nội dung gây ấn tượng với bạn
Xem thêm
Nội dung cx đc, khá hay
Hơi lạ cái vụ giao bữa trưa bằng hộp giấy vs cái câu "Tay còn lại bám chặt vào thành ghế, nhưng cơn đau không có dấu hiệu thuyên giảm." hơi buồn cười tại 2 vế chẳng liên quan gì vs nhau cả
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn nhiều nha, mình sẽ sửa lại
Xem thêm