Thuyết Thư
Tâm Hi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tam Phiên đại lục

Chương 05: Đại hội Ngũ Tinh (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,926 từ - Cập nhật:

Lại hai cái tên khác được gọi lên.

“Mời đệ tử Chiêu An Tông, Bùi Văn Thiên và đệ tử Địa Thủy Tông, Thanh Ngọc lên đài.”

Ngay khi Khương Thụy vừa dứt câu thì ở đâu đó tại quảng trường có vài tiếng cười khẽ vang lên. Nhiều ánh mắt chứa đầy sự cười nhạo và mỉa mai nhìn về phía Thanh Ngọc. Đám người đó không hề kiêng kỵ mà nói.

“Ha ha, ta còn tưởng là vị mỹ nữ nào cơ đó. Hóa ra lại là… một tên nam nhân.”

“Địa Thủy Tông cũng có một người như vậy à.”

“Chặc, hắn không sợ bản thân mình sẽ dọa chết người ta hay sao?”

“Ha ha, ngươi nói đúng rồi đó.”

“Các ngươi cũng đừng có trông mặt mà bắt hình dong như vậy. Biết đâu hắn là loại người nhan sắc có hạn, sức mạnh lại vô biên thì sao?”

“Ôi chao! Các ngươi giữ cẩn thận cái mạng nhỏ của mình đi. Người ta đang nhìn các ngươi kìa.”

“Phải vậy không? Ha ha ha… Đúng là cười chết ta mà!”

“…”

Kim Minh đưa mắt nhìn chầm chầm đám người kia không rời mắt. Hắn nắm chặt bàn tay phải lại, những móng tay sắc bén trong vô thức đã ghim sâu vào da thịt.

Từ phía sau, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy vai hắn. Một tiếng nói trầm thấp của nam tử vang lên: “Sư huynh à, anh bình tĩnh lại một chút đi.”

Kim Minh tức giận quay qua nhìn người nọ, khô khốc nói: “Ta thì có cái gì mà không bình tĩnh chứ?”

Hoàng Dực thu tay lại, gượng gạo nói: “Cả gương mặt anh đều dát vàng hết rồi.”

Nói rồi, y đưa cái gương qua cho hắn.

“Này, anh không tin thì tự đi mà nhìn.”

Kim Minh nhíu chặt mày, đưa tay qua lấy. Hắn nhìn bản thân trong gương một chút rồi lập tức trả lại.

Kim Minh hít sâu vào một hơi, cố gắng ổn định tâm tình, nhưng hắn ngồi được một lúc liền thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Quái lạ! Sao hôm nay trời nóng quá vậy?” Kim Minh khó hiểu lẩm bẩm, sau lưng và trên trán của hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hoàng Dực nghe thấy vậy liền thu liễm hoả khí lại. Y đưa tay vuốt ngực mình, thầm nghĩ: Cũng còn may, cũng còn may.

Trên lôi đài, hai người kia đã đánh tới hồi cuối cùng.

Thanh Ngọc triệu ra một thanh kiếm lớn, thanh kiếm lớn lại tách ra thành ba thanh kiếm nhỏ đồng loạt đâm về phía Bùi Văn Thiên.

Bùi Văn Thiên bị đánh úp không kịp trở tay, mất đà rơi xuống lôi đài.

Gã thắng rồi, nhưng lại không có một ai vỗ tay chúc mừng gã cả.

Thanh Ngọc đưa ánh mắt nhìn về phía Kim Minh mỉm cười. Kim Minh thấy gã thắng rồi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn cũng mỉm cười đáp lại.

Hạ Khang ở phía trên nhìn thấy tất cả. Hắn cẩn thận đánh giá Thanh Ngọc một chút, rồi lại nhìn lên hai người Kim Minh và Hoàng Dực.

“Hồ ly thúi, ngươi muốn chia rẽ đệ tử của ta à? Hừ, ngươi còn non lắm!” Hạ Khang âm trầm mà nghĩ.

Hắn truyền âm qua cho Hoàng Dực: “Đồ đệ ngoan, đừng sợ! Ngươi cứ yên tâm mà thi đấu, con hồ ly tinh kia đã có vi sư lo rồi.”

Hoàng Dực hoảng hốt mà nhìn lên, nói khẽ: “Sư tôn?”

Hạ Khang như muốn khẳng định lại, hắn vừa mỉm cười vừa gật đầu với y.

Hai cái tên khác lại được kêu lên: “Mời đệ tử Phùng Hoa Các, Thu Hương và đệ tử Thiên Nguyệt Tông, Hoàng Dực lên đài.”

Hoàng Dực vừa lên tới nơi liền cảm thấy không đúng. Y nhíu mày lại, cẩn thận đánh giá cô gái xinh đẹp trước mặt mình.

Cô gái kia ngũ quan tuy không mấy sắc xảo nhưng lại hài hòa, ôn nhuận. Đôi mắt cô cứ như từ lúc vừa sinh ra thì đã biết cười, môi nhỏ khẽ mấp máy vài chữ: “Sư huynh, thỉnh cẩn thận.”

Khi y ý thức được thì đã muộn. Cũng không biết từ lúc nào mà Thu Hương đã thả mê hương vào không khí.

Hoàng Dực nhanh chóng tạo ra một bức tường lửa bao lấy cơ thể. Nhưng hai mắt của y lúc này đã bắt đầu hoa dần, đầu cũng đau nhức tới đáng sợ.

Khi y tỉnh táo lại thì phát hiện bản thân mình đã rơi xuống đài từ lúc nào. Bên tai là từng tiếng hoan hô và vỗ tay của mọi người. Y đưa tay lên cao như muốn bắt lấy thứ gì đó, rồi lại thất vọng mà buông tay xuống.

Hạ Khang tức giận mắng khẽ: “Khốn kiếp! Cô ta làm như vậy mà không thấy hổ thẹn à?”

Văn Nhân Thiên ở bên cạnh an ủi hắn: “Sư đệ à, ngươi không cần phải tức giận như vậy đâu? Hắn cũng đã làm rất tốt rồi.”

Hạ Khang quay qua nói: “Cô ta làm như vậy mà cũng được à? Không bị loại sao?”

Văn Nhân Thiên giải thích: “Chỉ cần không làm chết người là được.”

“Là như vậy sao?” Hạ Khang trong lòng vẫn còn ấm ức thay đệ tử của mình. Hắn tự thề với lòng rằng sẽ có một ngày, Hạ Khang hắn sẽ thay đồ đệ của mình trả thù.

Hoàng Dực vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã tới lượt Kim Minh lên đài. Hắn dứt khoát rời đi, đầu không ngoảnh lại.

Hoàng Dực có chút luyến tiếc mà nhìn theo bóng lưng hắn.

“Xem ra chúng ta cũng chỉ là đồng môn của nhau mà thôi.” Y buồn bã lẩm bẩm.

***

Kim Minh thản nhiên nhìn người phía trước.

Người kia là đệ tử Chiêu An Tông, Mặc Viêm Nhan. Cái tên và diện mạo của người này hoàn toàn trái ngược. Hắn không phải nóng rực và dữ tợn như ngọn lửa, mà là nhu thuận như nước. Thân hình hắn vừa mảnh khảnh vừa mềm mại, nếu như không nhìn kỹ thì chắc rằng sẽ có nhiều người nhận nhầm hắn là nữ nhân.

Mặc Viêm Nhan ngã ngớn nói: “Ngươi chính là đại đệ tử của tứ trưởng lão Thiên Nguyệt Tông? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, đúng là may mắn của ta mà.”

Kim Minh hơi nheo mắt lại, thẳng thừng đáp: “Ngươi nhận lầm người rồi. Ta không phải là đại đệ tử.”

Mặc Viêm Nhan có hơi bất ngờ, hắn hỏi lại: “Ngươi thật sự không phải?”

Kim Minh có hơi nóng vội, gấp gáp nói: “Bây giờ ngươi có muốn đánh nữa hay không, nói nhiều tới như vậy làm gì!?”

Kim Minh dang hai tay ra, từ trong hư vô lấy ra một thanh đao lớn cao tầm hai mét. Thanh đao kia vừa mới chạm đất thì cả lôi đài liền bị chấn động.

Mặc Viêm Nhan mắt thấy không thể hỏi thêm được điều gì, nên cũng chỉ đành thủ thế chuẩn bị chiến đấu.

Khi thanh đao kia vừa mới chạm tới nơi thì người Mặc Viêm Nhan đột nhiên bốc cháy. Một bức tường lửa bao quanh người hắn, ngăn cách hắn với thanh đao kia.

“Không ngờ hắn lại là hỏa hệ. Mẹ nó! Hai cái tên này hôm nay bị làm sao vậy không biết.” Hạ Khang nhìn xuống lôi đài không rời mắt. Trong lòng hắn lúc này bất an hơn bao giờ hết.

***

Người kia lại một lần nữa vỗ vai Dương Thanh, cười hỏi: “Ngươi có muốn cược thêm một lần nữa không?”

Dương Thanh sảng khoái nói: “Cược thì cược. Ta bây giờ cược Mặc Viêm Nhan sẽ thắng.”

Ngươi kia vừa nghe xong liền hụt hẫng, mất hứng nói: “Ngươi giỏi lắm! Ta bây giờ đổi ý rồi. Không cược nữa, không cược nữa.”

Dương Thanh cũng không mấy quan tâm tới gã, y lúc này chỉ quan tâm trận đấu phía trên lôi đài.

Kim Minh mắt thấy tình hình không ổn liền lập tức thu hồi thanh đao lại. Lôi đài đột nhiên rung lắc tới đáng sợ, từng hòn đá lớn nhỏ bay lên phía trên tạo thành một tấm khiên lớn bao lấy Kim Minh.

Mặc Viêm Nhan cũng không phải chỉ biết đứng yên mà nhìn, hắn nhanh chóng phát động tấn công. Từng mũi tên lửa bay ra từ bên trong lòng bàn tay hắn liên tục tấn công về phía Kim Minh. Nó va vào tấm khiên của Kim Minh kêu “xèo xèo”.

“Cái này là do ai đã dạy hắn?” Mặc Viêm Nhan nghiến răng suy nghĩ.

Cả quảng trường đều bất ngờ trước màn phòng ngự của Kim Minh. Rõ ràng là người sở hữu thể chất kim hệ thuần khiết, nhưng lại có thể sử dụng linh kỹ của thổ hệ. Đây là do hắn có một vị đạo sư giỏi hay là do khả năng học tập của hắn tốt?

Sau hơn một khắc, tấm khiên chắc chắn đó cuối cùng cũng lộ ra khe nứt, rồi bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh.

Một thứ ánh sáng chói chang từ trên lôi đài phát ra. Toàn thân Kim Minh lúc này chỉ còn một màu vàng lói mắt.

Mặc Viêm Nhan cười nhạo nói: “Ngươi cho dù có thích ta thì cũng không cần phải làm vậy đâu. Biến bản thân thành một bức tượng màu vàng như vậy cũng không khiến ta để ý tới ngươi đâu.”

Hắn đưa tay lên che mắt của mình, giả bộ nói: “Ôi chao! Ngươi chói mù mắt của ta rồi kìa!”

Kim Minh tức giận mắng: “Câm miệng!!!”

Nói rồi hắn liền phát động tấn công. Hàng ngàn thanh kiếm bay về phía Mặc Viêm Nhan.

“Đùng đùng! Đoàng đoàng!”

Cả lôi đài đều đã bị khói bụi che phủ. Khi khói bụi tan đi, phía trên lôi đài chỉ còn lại một mình Mặc Viêm Nhan đứng ôm ngực, khóe miệng gỉ máu.

Còn Kim Minh thì đã nằm phía dưới lôi đài bất tỉnh.

“Ha ha, muốn đấu với ta à? Ngươi còn non lắm!” Mặc Viêm Nhan bỏ lại câu đó xong liền loạng choạng bước xuống lôi đài.

Hạ Khang tức giận nói: “Như vậy cũng không bị loại à?”

Văn Nhân Thiên cười gượng nói: “Hắn chẳng phải vẫn còn sống đó sao?”

“Ngươi…” Hạ Khang trừng mắt nhìn Văn Nhân Thiên, nghiến răng nói.

Văn Nhân Thiên vẫn thản nhiên như từng có chuyện gì xảy ra.

***

Phương Ly lo lắng nói: “Nhị sư huynh hình như bị thương rất nặng.”

Nhược Thủy nhìn Kim Minh khập khiễng bước về chỗ ngồi, mỉm cười nói: “Hắn cũng không có chết được.”

Phương Ly: “…”

***

Giang Thụy tức giận nói: “Tên kia thật quá đáng! Sẽ có một ngày ta sẽ thay nhị sư huynh trả thù.”

Bạch Dạ Thiên hỏi: “Ngươi trả thù cho hắn, rồi ai sẽ trả thù cho ngươi?”

Giang Thụy mất hứng hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Nếu như ta thua thì…”

Bạch Dạ Thiên buâng quơ nói: “Thì ta sẽ giúp người đánh hắn.”

Giang Thụy khoanh hai tay lại, một bộ dáng không tin tưởng mà nói: “Hừ, ngươi mơ cũng đẹp thật. Tam sư huynh của ngươi nhất định sẽ không thua.”

Bạch Dạ Thiên: “…”

“Trận đấu kế tiếp, mời đệ tử Chiêu An Tông, Thanh Vân và đệ tử Phùng Hoa Các, Thu Nguyệt lên đài.”

Chúng đệ tử nhìn xuống lôi đài tới há hốc mồm. Có người không kìm được mà nói: “Hai người họ như vậy… Như vậy thì phải đánh tới khi nào đây?”

Tông chủ Chiêu An Tông – Lục Minh Sơn quay sang cười nói với Tuyết Liên: “Hai đứa trẻ này có thể xem là ngang tài ngang sức, nhưng theo lão phu thấy thì Thu Nguyệt của Phùng Hoa Các lại có phần thắng cao hơn.”

Tuyết Liên cũng khách sáo nói: “Nào có, nào có. Ta thấy vị đệ tử Thanh Vân kia của quý phái lại có điểm hơn người.”

Tạ Hồng thấy vậy liền góp vui nói theo: “Trận này ai thắng ai thua cũng rất khó nói, chi bằng chúng ta cứ kiên nhẫn mà chờ xem.”

Tuyết Liên mỉm cười nói: “Tạ tông chủ nói rất đúng. Chúng ta cứ việc chờ một lát là biết ngay ấy mà.”

“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.” Lục Minh Sơn cười lớn nói.

Ngay khi Khương Thụy phát lệnh bắt đầu thì cả hai liền lao vào đánh nhau. Hai người họ đánh hơn một canh giờ vẫn chưa phân được thắng bại.

Thu Nguyệt hơi khom người, ôm ngực thở dốc. Nàng ta tức giận quát: “Ngươi tốt nhất là nên đầu hàng nhận thua đi! Ngươi không phải đối thủ của ta đâu.”

Thanh Vân bên này cũng đã mệt tới nỗi hít thở không thông, nghe thấy vậy liền “phi” một bãi nước bọt, mắng: “Ngươi nói mà không biết ngượng à? Người nhận thua nên là ngươi mới phải.”

Thu Nguyệt bên kia cũng không yếu thế, quát lớn: “Được lắm! Nếu như ngươi vẫn còn sức thì chúng ta đánh tiếp.”

Thanh Vân thủ thế, dõng dạc nói: “Được, đánh thì đánh!”

Lôi đài trong phút chốc liền rung chuyển tới đáng sợ. Ở giữa lôi đài, từng đám lửa nhỏ từ từ lớn dần rồi tụ thành một cây cột lửa cao chọc trời.

Hai người họ vẫn không ai chịu nhường ai, cột lửa theo sự thoi thúc của bọn họ không ngừng di chuyển qua lại. Không khí bên trong quảng trường cũng theo đó mà nóng lên.

Kim Minh bị lửa hun tới mức mồ hôi toàn thân chảy ròng, hơi thở cũng trở nên nóng rực.

Mặc dù, trong lòng vẫn còn khúc mắc và hờn dỗi nhưng khi nhìn thấy người kia như vậy thì y lại không kìm lòng được. Hoàng Dực tạo ra một tầng hỏa giới bảo vệ hắn.

Kim Minh khàn giọng thốt lên hai chữ: “Cám ơn."

Hoàng Dực nghe vậy trong lòng liền “hừ” lạnh một cái rồi dứt khoát không thèm để ý đến hắn nữa.

Phương Ly yếu ớt nói: “Sư tỷ, em mệt quá!”

Nhược Thủy nhíu mày nhìn nàng. Cô bấm tay niệm quyết, tạo ra hai tầng thủy giới bao lấy hai người ở bên trong.

Giang Thụy bên kia nhìn qua lại giữa bốn người bọn họ thiếu điều muốn lòi cả tròng mắt ra ngoài.

Hắn khó chịu nói: “Mấy người bọn họ thì hay rồi. Vừa xảy ra một chút biến cố thì liền… tương thân tương ái. Hừ, cũng chỉ có một mình ta là cô độc.”

Hắn vừa nói xong thì như nhớ tới việc gì đó. Vừa quay qua liền nhìn thấy Bạch Dạ Thiên yếu ớt ngồi bên cạnh, hắn lúc này mới hoảng hồn: “Sư đệ à, ngươi không sao chứ?”

Sắc mặt Bạch Dạ Thiên phút chốc trắng bệch, ậm ừ nói: “Ta không sao…”

Giang Thụy thầm mắng một tiếng rồi nhanh chóng tạo ra một tầng hỏa giới bảo vệ. Bạch Dạ Thiên lúc này cũng đã hôn mê bất tỉnh.

Giang Thụy ra sức lay gọi người bên cạnh, lay một hồi cũng chẳng thấy y có phản ứng gì, trong lòng hắn liền thấy sốt ruột không thôi.

Hạ Khang từ bên kia nhìn qua chỗ bọn họ mà cười khẩy một cái, thầm mắng: “Cái tên này cũng ngu ngốc quá rồi!”

Cuối cùng vẫn là bất lực mà truyền âm qua: “Lý Giang Thụy! Ngươi có bị ngốc hay không vậy? Nếu như ngươi còn không mau cho hắn ăn đan dược thì hắn sẽ mất mạng thật đó.”

Giang Thụy nghe thấy vậy liền “À” một tiếng rồi lấy ra một viên đan dược được cho y.

Bạch Dạ Thiên uống xong sắc mặt liền trở nên dễ coi hơn. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nhìn Hạ Khang.

Hạ Khang nhìn hắn cười khẩy, lạnh lùng nhìn qua chỗ khác.

Khương Thụy mắt thấy tình hình không ổn, hắn nhanh tay tạo ra thêm hai tầng kết giới bảo vệ. Ba khắc sau, hai người cuối cùng cũng đuối sức mà ngã khụy xuống.

Khương Thụy đứng bên trên, ôn tồn nói: “Ta xin tuyên bố, trận này cả hai người hòa nhau.”

Mặt mày Thu Nguyệt và Thanh Vân đều đã xám tro, tóc tai bù xù. Sau khi bọn họ nghe thấy kết quả được công bố thì liền hầm hừ bước xuống lôi đài.

“Trận kế tiếp, mời đệ tử Thiên Nguyệt Tông, Bạch Dạ Thiên và đệ tử Chiêu An Tông, Ân Khả lên đài.”

Hạ Khang đột ngột lên tiếng: “Đệ tử Bạch Dạ Thiên hiện tại vẫn còn đang bị thương chưa khỏi, nên không thể nào lên đài ứng chiến được.”

“Vậy…” Khương Thụy nghĩ một lát rồi tuyên bố: “Vì Bạch Dạ Thiên vẫn còn trọng thương không thể lên đài. Nên ta xin tuyên bố, đệ tử Chiêu An Tông, Ân Khả thắng.”

Có người khe khẽ nói nhỏ: “Cô ta ăn may rồi.”

Khương Thụy lại gọi thêm hai cái tên khác nữa: “Mời đệ tử Địa Thủy Tông, Mặc Vỹ Giai và đệ tử Chiêu An Tông, Lã Khất lên đài.”

Khóe miệng Dương Thanh khẽ nhếch, nhìn xuống lôi đài thầm nghĩ: Cuối cùng thì ngươi cũng đã chịu xuất hiện.

Phía dưới lôi đài, Mặc Vỹ Giai kiêu ngạo nói: “Ha ha, ngươi cũng khá lắm. Nhìn thấy ta mà vẫn còn có thể đứng vững, ngươi chính là người đầu tiên đó.”

Hắn bắt đầu nghiêm túc đánh giá người đối diện. Người kia vận một bộ vải thô đơn bạc, chân đi dép cỏ, tóc tai có chút rối, ngũ quan cũng đã bị tóc che gần phân nữa. Y không có mang theo bất kì món binh khí gì mà chỉ có một cái quạt rách không lùa nỗi gió.

Mặc Vỹ Giai thầm nghĩ: Người như vậy mà cũng có thể bước vào vòng chung kết hay sao? Những trận đấu trước đó hắn đều vào phút cuối mà biến nguy thành an. Xem ra người này cũng không đơn giản tới như vậy. Vì nào có ai lại hết lần này tới lần khác gặp may cơ chứ.

Lã Khất hơi híp hai mắt lại, khóe miệng cũng chỉ kéo lên một chút, khiến cho người ta không rõ là y có đang cười hay không. Y ung dung phe phẩy cây quạt, trong miệng khẽ ngân nga những thứ tiếng không rõ ràng.

“Này, nhìn ngươi như vậy nếu như bây giờ ta thẳng tay đánh ngươi rơi xuống lôi đài thì cũng không hay lắm. Nể tình ngươi là đệ tử Chiêu An Tông nên ta nhường ngươi ba chiêu, thế nào hửm?”

Mặc Vỹ Giai cũng không phải là có ý tốt gì, chỉ là hắn muốn thăm dò thực lực của đối phương mà thôi. Nhưng xem ra là hắn phải thất vọng rồi, vì y vẫn đứng ở ngay đó không hề di chuyển, và hơn hết, y cũng chẳng thèm quan tâm là hắn đang nói cái gì.

Mặc Vỹ Giai tức tới phát nghẹn, lúc này hắn cũng đã không thể nhịn được nữa, lập tức phát lệnh tấn công.

“Nếu như ngươi đã không muốn thì thôi vậy.”

Theo sau câu nói đó là một cơn bão cát và đất đá đánh úp tới. Nó cứ lớn dần cho khi bủa vây hết lôi đài.

Một khắc sau khi cơn bão qua đi, người ta mơ hồ nhìn thấy phía sau lớp bụi mờ có một thân ảnh của nam nhân ung dung đứng giữa lôi đài. Khi không khí trở nên trong lành hơn, thì mọi thứ cũng đã rõ ràng. Lã Khất vẫn đứng đó, còn Mặc Vỹ Giai thì đã hôn mê bất tỉnh nằm dưới lôi đài.

Lục Minh Sơn khẽ chau mày nhìn hai người ở bên dưới.

Tạ Hồng quay qua hỏi gã: “Đệ tử Chiêu An Tông không ngờ rằng cũng có một nhân tài như vậy.”

Lục Minh Sơn quay sang cười cho có lệ: “Tạ tông chủ đã khiêm tốn rồi. Chiêu An Tông của ta so với Thiên Nguyệt Tông của người thì còn thua xa lắm.”

Tuyết Liên cười nói: “Lục tông chủ cũng không cần phải như vậy đâu.”

Trường Sơn tán thành: “Đúng vậy, nhân tài thì nơi đâu cũng có mà. Vị đệ tử kia của quý phái thật sự tài giỏi. Chỉ trong chóp mắt đã có thể đánh bại đệ tử của ta như vậy rồi.”

“Các vị đã cân nhắc rồi.” Mặc dù miệng nói như thế, nhưng trong lòng của Lục Minh Sơn lúc này đã nổi lên từng gợn sóng lớn nhỏ, lo nghĩ không thôi.

Khương Thụy lại gọi thêm hai cái tên khác: “Trận cuối cùng, mời đệ tử Thiên Nguyệt Tông, Giang Thụy và đệ tử Am Thiền Tự, Tự Nhân lên đài.”

Ở trên lôi đài, Tự Nhân mỉm cười nhìn Giang Thụy, dùng khẩu hình miệng nói mấy chữ “A Di Đà Phật.” xong liền ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Giang Thụy đứng ngây ra như phỗng. Hắn cứ như vậy mà thắng rồi, cũng không biết bản thân đã thắng như thế nào.

Trụ trì Am Thiền Tự - Bất Hối nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tay cầm chuỗi Phật châu, niệm mấy chữ: “A Di Đà Phật.”

Tạ Hồng quay sang nhìn lão thở dài, thầm nghĩ: Lão nhân gia già rồi, suy nghĩ cũng thoáng thật.

Mọi người cũng ngốc theo luôn rồi, đây có lẽ là ý trời cũng nên.

Đại hội Ngũ Tinh cũng đã tới phần quan trọng nhất – Khoát bào trọng ban.

Những người thắng cuộc sẽ cùng nhau bước lên một cái đài sen. Sau đó, những người đứng đầu của ngũ đại tông môn sẽ tiến hành truyền ngũ hành chi khí vào bên trong đài sen nhờ Thiên Đạo định đoạt xem nên ban cho bọn họ phần thưởng như thế nào.

Sau khi mười một người bước lên đài sen, từng luồng năng lượng ngũ hành liên tục được truyền vào. Đài sen bắt đầu bay lên cao, những cánh hoa bắt đầu xoay liên tục. Một luồng ánh sáng ngũ sắc từ trên trời chiếu rọi xuống đài sen. Một khắc sau, đài sen cuối cùng cũng chịu hạ xuống rồi dần biến mất vào hư không.

Giang Thụy quan sát cơ thể mình một chút, nhìn một hồi cũng không thấy có điều gì khác biệt xảy ra. Hắn đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hạ Khang, truyền âm nói: “Sư tôn ơi, có phải con bị lừa rồi không?”

Hạ Khang trợn tròn mắt nhìn hắn, hồi âm: “Ngươi có bệnh à?”

Giang Thụy: “…”

Đại hội Ngũ Tinh lần thứ 260, chính thức kết thúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận