Translator: Tama07
Editor : abotis
_______________________________
Người ta sẽ thấy tức giận hơn trong trường hợp nào?
Lúc bị đánh thẳng một cú mạnh hay là lúc bị quấy nhiễu 5 lần bởi cú huých nhẹ.
Tất nhiên là vế sau.
Cale đã gây sự 5 lần trước khi bị đánh. Có nghĩa là nếu chỉ 1 lần thì không sao.
“Ngài đi ạ?”
“Ờ”
Tầm này, quán trà hầu như không còn ai.
Hơn 9h tối, lúc này quán rượu sẽ đông hơn là quán trà. Đặc biệt giờ là thời điểm mà những kẻ làm việc ở mỏ đá, đến đây để uống rượu. Quán rượu sẽ rất nhộn nhịp.
“Rất mong được gặp lại ngài vào lần tới”
Cale gật đầu trước lời chào của Billos.
“Trà cũng ngon đấy”
Cậu cảm thán với Billos đang nhìn mình.
“Dù chỉ xem được một nửa nhưng tiểu thuyết cũng rất thú vị. Ta rất vừa lòng với Nhân vật chính đã nỗ lực để được công nhận tài năng và trưởng thành”
Giây lát, Billos hết nhăn mày lại rồi nhếch mày lên. Hắn giãn to đồng tử và quan sát Cale.
Tuy nhiên, bởi quá lo lắng vì Choi Han mà phải đến tận giờ thì Cale mới cảm thụ nội dung truyện đang đọc dở, nên cậu không để ý thấy phản ứng của Billos.
Trong lúc căng thẳng, mà đọc truyện quả thật thú vị.
Có vẻ việc chiếm hữu cơ thể, khiến Cale có thể hiểu được ngôn ngữ ở đây. Cậu tận hưởng nội dung cuốn sách mà không gặp trở ngại nào. Cale nở một nụ cười rồi ra lệnh cho Billos đang đứng ngẩn ra.
“Cuốn sách kia, đừng để ai khác động vào. Ta sẽ đọc tiếp vào lần tới”
Quả là đứa con trai không biết điều của nhà Bá Tước, độc chiếm cả đồ của người khác. Đứa con hoang của thương đoàn giàu có, Billos chắc hẳn cũng không vừa lòng nhưng biết làm sao được. Con trai của Bá Tước cơ mà.
“Vâng! Quyến sách này sẽ được giữ lại cho mình ngài, Thiếu gia Cale”
Nhưng phải ứng của Billos lại trái ngược với dự tính của Cale. Hắn ta cười hoan hỉ, rồi lần nữa, tỏ ra mong đợi Cale ghé thăm lần tới.
“Mong ngài nhất định, nhất định hãy ghé thăm lần nữa ạ! Chúng tôi luôn mong chờ ngài”
“Được thôi”
Cale ngẩn người ra, nhưng trước mắt cậu phải rời quán trà để đi gặp Choi Han. Lengg kenggg. Tiếng chuông lại vang lên, không hiểu sao nhưng có vẻ bên trong quán trà trở nên khá ồn ào.
Nhưng so với bên trong quán trà, thì ở ngoài còn ồn ào hơn. Mặc dù là vùng đất cách xa thủ đô, nhưng với sự góp mặt của nhiều nghệ nhân và các đặc phẩm thì đây cũng không phải là một vùng hẻo lánh, tụt hậu.
Và những kẻ trải qua một ngày vất vả tại mỏ đá, đều đi làm vài chén sau giờ tan ca.
Cale đi bộ một mình trên đường
‘Suy cho cùng, Cale quả là một kẻ thú vị’
Thông thường trong các tiểu thuyết fantasy hay kiếm hiệp, những kẻ vô lại thường giao du với bọn côn đồ. Thích rượu và đàn bà. Rồi chúng cùng tụ tập ở đường phố hay cửa hàng để bày trò phá phách.
Nhưng nực cười thay là tên khốn Cale này lại khinh bỉ cả lũ côn đồ lẫn trộm cướp.
‘Bởi hắn nghĩ chúng chỉ là thứ sâu bọ’
Những thứ sâu bọ tệ hại nhất. Trái lại thì những thứ sâu bọ không có tương lai như những dân thường chăm chỉ lại có ích hơn nhiều.
Bởi thế mà những lúc say, dù không đánh người nhưng hễ có tên côn đồ nào lọt vào tầm mắt là hắn điên tiết lên rồi ném đồ. Mặc dù tỉ lệ trúng khá là í ẹ.
Chắc cũng bởi vậy.
“Ôi trời, thiếu gia đến rồi ạ?”
Chủ quán rượu rất sợ Cale. Hiển nhiên rồi. Bởi tất cả đồ đạc quanh chỗ Cale ngồi uống rượu đều bị đập phá toanh bành. Vị trí đầu bảng trong sổ đen của tất cả các quán rượu nội thành Western hẳn là của cậu.
Cậu chẳng thèm đáp lại lời chào của chủ quán mà ném cho hắn một đồng vàng.
“Lấy cho ta loại rượu ta thường uống. À, cả ức gà nướng, không muối”
“Vâng? Ngà, ngài không muốn chọn chỗ trước ạ”
Cale cau mày. Ngay lập tức chủ quán vẫy tay rồi cúi sụp đầu.
“Tôi sẽ mang rượu tới ngay lập tức”
Chủ quán ngay lập tức biến mất nhưng trông hắn có vẻ khá vui. Bởi có vẻ Cale không định ngồi lại uống. Cale bước vào và lướt quanh bên trong quán rượu bỗng trở nên im ắng.
Tất cả đều cúi đầu tránh mặt Cale. Họ đều thầm nghĩ sao trong một đống các quán rượu mà hắn cứ phải chọn chỗ này cơ chứ. Đặc biệt là những kẻ côn đồ trong quán còn cúi đầu thấp hơn.
“Chậc”
Chỉ có tiếng tặc lưỡi của Cale vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Thưa thiếu gia, rượu của ngài đây ạ”
“Tốt”
Cale nhận lấy rượu và túi thịt. Loại rượu mà cậu hay uống cũng là loại đắt tiền nhất ở quán rượu này. Cậu chẳng luyến tiếc gì cứ thế ra khỏi quán rượu sau khi nhận đồ.
Ngay khi ra tới đường, cậu mở rượu, tu một ngụm hết gần nửa chai.
“Ồ”
Vị rượu rất ngon. Và tửu lượng của Cale còn hơn tưởng tượng của cậu, tu nửa chai trong một lần nhưng chẳng hề hà gì. Chỉ là gương mặt gượng đỏ khiến người ta nghĩ tửu lượng của cậu khá kém.
Cale vừa cầm bình rượu, vừa đi về phía mình đã đến.
Ngang qua quán trà mà cậu ở cả ngày trong đấy, tiến đến gần cổng thành, cậu thấy đám lính canh ngẩn người nhìn mình. Nhìn mấy gương mặt ấy khiến cậu muốn ra khỏi thành, nhưng thật tiếc đó không phải nơi cậu hướng tới.
“A, nóng người lên rồi”
Rượu vừa ngấm khiến Cale thấy ấm người. Tường thành nối liền với cổng lọt vào mắt cậu. Tường thành cao được gắn những ngọn đuốc ở trên để phòng có kẻ đột nhập.
‘Cái này còn tùy thuộc vào cách sử dụng của từng người.’
Cale nhớ lại nội dung của truyện.
‘Cách cổng thành khoảng một trăm bước chân’
Nơi mà Choi Han nhảy xuống. Cale siết chặt chai rượu rồi tiến lại gần tường thành. Bởi là khu nhà ở nên trên đường không có mấy bóng người.
Cale hít một hơi thật sâu khi đến được vị trí mà mình đã tính toán.
Nơi cách cổng thành khoảng 100 bước. Vì bao quanh khu nhà ở, nên chỉ có nguồn sáng là ánh đèn lờ mờ qua khung cửa và ngọn đuốc được lính canh đặt trên tường thành.
Chỉ với ngần ấy ánh sáng là đủ. Cale chầm chậm tiến gần đích đến khi mắt cậu đã quen với bóng tối.
“Đúng như dự đoán”
Cậu thấy một sự hiện diện đang nép mình dưới tường thành. Không phải một mà nhiều hơn.
Một bộ dạng run rẩy đáng thương. Cale không ngần ngại tiến đến gần chỗ đó.
Và tiếng kêu của những thứ đang nép mình ấy lọt vào tai cậu.
Nyaa nyan---
Hai con mèo vừa kêu nhéo lên vừa thu mình nép vào tường. Cale nhếch mép.
‘Chính ở đây’
Cậu đã tìm đến đúng chỗ. Khi Choi Han vượt tường thành, nơi cậu ta tiếp đất có một con mèo đang lăn lộn dưới đất vì bị thương do bị đánh bởi mèo thủ lĩnh của khu ấy. Bởi vậy mà Choi Han ngay lập tức trở người. Thế giới này được vận hành bởi thứ gọi là duyên phận.
‘Đúng là một kẻ hiền lành’
Choi Han trở người để không làm mèo con bị thương và vô tình khiến cậu bị trật cổ chân. Là Choi Han mà lần đầu tiên giết hàng chục người, mai táng nhiều thi thể rồi chạy như điên đến đây. Khiến cậu đạt đến giới hạn của mình và mắc lỗi làm trật cổ chân.
Nyaa, Nyann---
Cale nhìn chằm chằm vào con mèo đang run rẩy kia và cả con mèo khác trông có vẻ là anh em đang liếm nó, rồi hướng ánh mắt đến nơi khác.
Con hẻm nằm ngược với hướng mà Cale đến. Ngay tức khắc, cậu nhìn thấy.
‘Tìm thấy rồi’
Y như một kẻ lang thang có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu trong thành, Chàng trai đang nép mình với bộ dạng nhem nhuốc như một kẻ ăn mày. Mái tóc đen rối bù và bộ đồ cũ bị cháy khắp nơi.
Vốn dĩ trong truyện, phải đến ngày mai Cale và Choi Han mới gặp nhau. Hôm nay đáng lẽ là ngày mà Cale uống rượu rồi tự gây ra vết thẹo trên hông. Nội dung truyện đã bị thay đổi rồi, tất nhiên là chỉ một chút xíu.
Sau khi cúi người nhìn đám mèo một lúc, cậu đứng rướn thẳng lưng. Như nhận ra ánh nhìn của Cale, Choi Han ngẩng đầu, đồng tử đen lấp ló sau mái tóc bù xù hướng về phía Cale.
‘A, run quá’
Lồng ngực Cale đập mạnh.
Dù không thể nhìn rõ trong bóng tối nhưng lộ ra đằng sau mái tóc, ánh mắt sắc lạnh của Choi Han khiến Cale phát sợ.
Cậu tự nghĩ thật tốt vì đã uống rượu.
Cậu vừa tự khen ngợi phán đoán của mình vừa nhanh chóng thả lỏng cơ thể. Tiếp cận. Cậu phải tiếp cận Choi Han và để lại ấn tượng tốt.
“Trông ngươi có vẻ đang đói”
Chậc chậc. Cale tặc lưỡi rồi lấy miếng thịt ức gà ra. Bằng một cử chỉ lịch thiệp nhất, cậu đưa miếng thịt cho 2 con mèo con, mà không phải là Choi Han.
“Mấy thứ đáng thương, ăn đi này”
Không rõ là mấy con mèo lại bé đến như vậy nên cậu cũng chẳng biết tụi nó có ăn được thịt ức gà hay không. Cậu tặc lưỡi, rồi bắt đầu xé nhỏ ức gà cho 2 con mèo con dễ nhai. Cale thầm tự hỏi mình đang ngồi làm trò quái gì vậy.
Thực ra thì cậu chẳng hề thích mèo. Nhưng Choi Han lại là người rất yêu quý những động vật bé nhỏ.
Grrrừ...Gggrrrừ...
Con mèo bị thương gầm gừ như thể biết được suy nghĩ ấy của Cale. Cậu vuốt ve con mèo với bộ lông bạc và đôi mắt vàng ấy và nói một cách đầy thân thiện. Nhưng chẳng hiểu sao con mèo tỏ vẻ ghét cậu, nó lập tức quay ngoắt đi.
“Ăn cái này rồi mau chóng khỏi đi mấy đứa nhóc tội nghiệp”
Cale không nhìn Choi Han mà hỏi. Bởi cậu nghĩ Choi Han đang nhìn mình.
“Ngươi có chỗ để đi không?”
Cậu không nghe thấy câu trả lời. Nhưng cậu tiếp tục hỏi. Bởi cậu cần hành động trước khi Choi Han khập khiễng bỏ chạy để tránh lính canh tuần tra.
“Có chỗ ngủ không?”
Cale vừa vuốt ve con mèo lông bạc đang gầm gừ, vừa đẩy con mèo lông đỏ đang quấn lấy cậu ra và hỏi. Con mèo màu đỏ cứ quấn lấy cậu một cách bất thường. Đôi mắt vàng kia giống với con mèo còn lại rực sáng trong bóng đêm.
Tuy nhiên, Cale cần tập trung vào Choi Han.
“Thế có đói bụng không?"
Vẫn không có câu trả lời. Cậu cũng đoán trước như vậy.
Choi Han đang thăm dò cậu. Nhưng chắc hẳn là đang rất muốn nghỉ ngơi.
Cả cơ thể lẫn tinh thần đều đến giới hạn. Rồi cú sốc lớn ngay trong một ngày. Thêm nữa ngoài ngôi làng bé kia, thì với kẻ luôn một mình sống mấy hàng chục năm mà không giao du với ai như Choi Han thì thành phố Western là một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Dù sống hàng chục năm, nhưng cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ.
“Không định trả lời sao?”
“...Đ, đói bụng”
Có vẻ cuối cùng, Choi Han nhận định rằng Cale là kẻ yếu.
Một người yếu đến mức mà cậu có thể dễ dàng giết chết với cơ thể dù đã đến giới hạn. Bởi thế Choi Han nghĩ cậu có thể đón nhận ý tốt của một người như vậy, mặc dù cậu không rõ lý do vì sao Cale đối tốt với mình.
Cale đứng dậy rồi tiến lại gần Choi Han. Sắp đến lúc lính canh đi tuần dến khu vực này.
“Này”
Tiến đến gần, Cale thấy rõ hơn tình trạng của Choi Han. Cậu ta trông thật nhem nhuốc. Tuy nhiên, hẳn do là Nhân vật chính nên cậu ta có một đôi mắt trong veo. Cale cảm thấy khá vui mừng trước đôi mắt đen và mái tóc đen đặc trưng của người Hàn Quốc. Vì thế Cale mỉm cười rồi nói với cậu ta.
“Ta sẽ cho ngươi đồ ăn. Theo ta”
Ấn tượng đầu tốt nhất thuộc về kẻ cho đồ ăn ngon.
26 Bình luận
Cái này cố tình hay sao mà cute vậy :))