Translator: Tama07
Mình tiếp tục solo từ chap này. Hẳn sẽ có kha khá lỗi mong được các bạn góp ý để bản dịch đc hoàn thiện hơn.
________________________
Đêm muộn. Hans đang phải đứng trước mặt Bá Tước Deruth. Hắn bắt đầu báo cáo, Deruth im lặng lắng nghe đến hết.
"Và hiện tại, thiếu gia đang ngủ"
Ngay khi tất cả báo cáo đã hết, Deruth mở lời.
"Đến quán trà của con riêng của Thương đoàn Flynn theo như báo cáo của tay đánh xe. Và hôm nay đem theo một thiếu niên không rõ danh tính về nhà. Khác với thường lệ, vẫn giữ được tỉnh táo sau khi uống rượu "
Báo cáo của Hans khá ngắn, Deruth nghiền ngẫm nội dung ngắn ngủi ấy.
"Có cần cho người theo dõi không ạ?"
Ông khuẩy tay phản đối câu hỏi của Hans. Ông không muốn cho người theo dõi xem con trai mình làm gì ở ngoài kia đến tận lúc về.
"Không cần. Dẫu sao chỉ cần ở trong lãnh địa này, dù nó có làm gì thì cũng nằm trong tầm kiểm soát của ta."
Trong các Phó quản gia trẻ, Deruth quý trọng Hans nhất. Luôn hoàn thành tốt việc được giao và là người có nhân phẩm tốt.
"Ngươi chỉ cần trông coi Cale và báo cáo lại như bây giờ là được"
"Tôi hiểu rồi"
Hans không hỏi thêm gì và cúi đầu.
Deruth. Ông không có năng lực đặc biệt nào, cũng không có mối quan hệ với bè phái quyền lực nào. Như những đời Gia chủ trước, ông cai trị lãnh địa Henituse, thu về nguồn lợi từ đá cẩm thạch và rượu vang. Ông là kiểu người chỉ giỏi trông coi lãnh thổ của mình.
'Cale đã thay đổi rồi'
Cale trở nên khác với thường ngày. Không phải là đột nhiên mạnh lên hay trở nên thông minh. Chỉ là cách hành xử khác với trước.
"À, Hans. Còn chuyện này nữa"
"Vâng thưa Bá Tước"
"Đem cho ta thông tin về con riêng của Thương đoàn Flynn"
Chủ quán trà, Billos. Deruth biết cậu ta là con riêng của Thương đoàn Flynn. Bởi phần lớn rượu vang sản xuất tại lãnh địa đều được tiêu thụ bởi Thương Đoàn này.
"Tôi xin phép được rời đi ạ"
"Được rồi"
Nhìn Hans biến mất sau cánh sửa phòng làm việc, còn lại một mình, Deruth chìm vào trong suy nghĩ. Ngoài Cale ra, còn rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ.
Bầu không khí ở Đại Lục không bình thường.
Cảm giác như trước khi núi lửa phun trào vậy. Nằm ở vùng đất biên giới của Vương Quốc, Deruth cảm nhận rõ được điều này. Bởi những chỉ thị liên tục. Lá thư từ Hoàng cung, ông nhận được hôm nay càng khiến ông chắn chắn hơn về bầu không khí ấy.
Gia đình Bá Tước Henituse đã luôn bảo đảm về nguồn lợi và từ từ phát triển mạnh hơn từ đời này qua đời khác. Lời dạy gia truyền qua các đời Gia chủ trước.
'Không cần được ghi vào sử sách. Thay vào đó chỉ cần sống vì hạnh phúc và hòa bình'
"Phải tu sửa tường thành mới được"
Không biết chiến đấu để tranh giành và không giỏi dùng đầu óc vào những phương pháp bảo vệ, nhưng Deruth vẫn suy nghĩ không ngừng nghỉ về điều này.
* * *
Có những lúc, cơ thể chiến thắng tinh thần.
"Cậu chủ cứ ngủ mê mệt mà không chịu dậy"
Cale đã ngủ nướng. Tệ hơn là do Ron mang đến nước chanh thay vì nước mát làm bụng cậu cồn cào. Nhưng cậu chẳng dám nói gì.
Bởi Ron đang quấn băng ở cổ.
"Bị thương à"
"...người lo lắng cho tôi sao?"
"Không, gì chứ. Ngứa mắt thôi"
"Không có gì đâu. Chỉ là bị mèo cào thôi ạ"
Con 'mèo' ấy là ám chỉ con người vô tội nào vậy? Cale chắn chắn là hôm qua, vận mệnh của ai đó đã bị thay đổi. Cậu lảng tránh nụ cười ghê tởm và ánh mắt của Ron , và hướng thẳng về phía cửa phòng ngủ. Vì dậy muộn mà cậu phải nhanh chóng hành động.
"Người ra ngoài luôn sao?"
"Ờ. Ta sẽ tự lo chuyện ở ngoài"
"Vâng. Còn điều này thưa cậu chủ"
Trước lời Ron, Cale buông tay cầm cửa mà cậu đang nắm rồi quay lại nhìn lão ta. Ron đang nở nụ cười ranh mãnh.
"Nước chanh vị thế nào ạ?"
"Ngon. Ngon lắm"
Giọng Ron hạ thấp xuống.
"...Thật vậy sao?"
"Ờ"
Câu hỏi kiểu gì vậy?
Bởi ông ta là kẻ mà cậu không phớt lờ được, nên cậu trả lời qua loa rồi xoay tay cầm cửa. Cửa được mở toang ra.
Quoàng. Rồi bị đóng ngay lại.
"...Ron"
Trước lời gọi của Cale, Ron đứng cạnh nở nụ cười phúc hậu và thì thầm với cậu.
"Cậu chủ, người ngạc nhiên sao? Vị khách tới hôm qua đã đứng đợi người ngoài cửa"
Giật hết cả mình. Ngay khi mở cửa, vì hai đồng tử nhìn cậu chằm chằm của Choi Han mà tim cậu đập loạn lên rồi lỡ đóng sầm cửa. Cậu đưa tay sờ túi áo. 10 triệu gallon nằm trong đấy khiến cậu trấn tĩnh lại.
Ron nhìn Cale chằm chằm và nói.
"Vì người mở cửa ngay tức khắc mà tôi đã không kịp báo trước. Dù đã bảo cậu ấy thoải mái đợi ở trong phòng. Nhưng cậu ấy bảo nhất định phải gặp được người nên đã đợi trước cửa"
"Có việc gì nhỉ?"
Cale đối diện với Choi Han như chưa từng đóng sầm cửa trước đó. Cậu thản nhiên hỏi và lướt nhìn dáng vẻ của Choi Han. Sau khi tắm rửa, chỉnh lại đầu tóc, mặc đồ mới thì trông cậu ta sáng sủa và sạch sẽ hẳn ra. Nhưng khó mà nghĩ vậy khi nhìn mắt cậu ta.
Hiện tại, Choi Han đang trong tình trạng điên loạn. Bởi thế nhìn mắt Choi Han lúc này khiến Cale cảm thấy ớn lạnh.
Choi Han cũng nhìn cậu chằm chằm và mở miệng.
"Tiền cơm"
"Huh?"
"Tôi sẽ trả lại tiền cơm"
Khác với hôm qua, Choi Han dùng kính ngữ. Nhưng so với chuyện đó thì từ 'tiền cơm' khiến Cale cau mày.
Trả tiền cơm ấy hả. Ai lại đi làm cái việc khiến trụy tim ấy chứ. Có điên mà đi dùng sức lao động của Choi Han. Cậu chỉ muốn nhanh chóng khiến cho Choi Han rời khỏi lãnh địa này.
Tất nhiên là Choi Han sẽ đồng ý nếu như Cale bảo đó là để trả tiền cơm. Cậu ta là người như thế. Nhưng từ đầu Cale chẳng có việc gì như thế cho cậu ta cả.
"Thôi đi. Ta không cần. Ngoài chuyện đó ra không có việc gì sao?"
Cậu nhanh chóng từ chối đề nghị trả tiền cơm và hỏi về chuyện khác. Choi Han nhìn Cale như xuyên thủng cậu. Ánh mắt đấy khiến Cale tưởng tượng đến khung cảnh mình bị đánh, tay cậu từ từ nổi da gà. Lúc đó, Choi Han mở miệng.
"Tôi có chuyện muốn nhờ"
Cale nhắm mắt lại trước từ 'nhờ'. Không được phép tiếp xúc nhiều với cậu ta. Điều Choi Han muốn nhờ, không gì khác là việc về làng Harris.
Trong truyện, Cale đã chỉ trỏ rằng dân làng Harris là những thứ bỏ đi. Nhớ lại việc bị đánh vì chuyện đó, Cale mở lời.
"Việc ngươi muốn nhờ hãy nói với Hans. Hắn ta sẽ tự lo liệu mà giải quyết hết"
Cale mở mắt và đối mắt với Choi Han đang im lặng và đứng như một tảng đá.
"Hắn là Phó quản gia rất được việc. Ngươi có nhờ chuyện gì thì cũng giải quyết được nên cứ nói với hắn"
Cale đặt tay lên vai Ron đang đứng cạnh. Cảm nhận được Ron vừa giật mình nhưng trước mắt cậu quyết định khiến hai kẻ này biến mất trước mắt mình đã.
"Ron đây cũng là người có năng lực. Sẽ giúp đỡ cho việc ngươi muốn nhờ. Ron. Là khách của ta nên hãy hoàn thành ý nguyện của cậu ấy"
Sau khi chỉ thị cho Ron, cậu bỏ tay khỏi vai lão.
"Chẳng phải ngài không hề quen biết tôi sao?"
Cale quay đầu lại. Cậu thấy ánh mắt Choi Han vẫn đang nhìn mình. Chắc bởi đã quen, Cale không thấy rùng mình nữa, cậu cảm nhận được sự thuần khiết không thể che giấu của Choi Han dù đang trong trạng thái điên loạn.
"Sao ta lại phải biết ngươi? Ta cần lý do gì khi giúp một kẻ khốn khó hơn mình sao?"
Mắt Choi Han giật nhẹ lên trước lời Cale. Khung cảnh ấy lọt vào tầm mắt Cale vì cậu vẫn đang chắm chú nhìn Choi Han. Cậu ta thấy khó chịu vì bị cho là kẻ khốn khó hơn mình sao? Cale nhanh chóng tiếp lời.
"Nhìn mặt ngươi thì có vẻ không phải yêu cầu gì khó. Dù sao, nếu là chuyện quá khó thì Hans sẽ tự biết giới hạn"
Cậu đẩy Ron về phía Choi Han, rồi quay lưng lại với hai người đó.
"Vậy nhé, ta đang bận"
Cale hướng tới phòng làm việc của cha mình, Deruth. Bởi hôm nay cậu cần kha khá tiền tiêu vặt. Cậu nghe thấy tiếng Ron vọng từ phía sau.
"Thưa cậu chủ, tôi sẽ cố hết sức hoàn thành công việc như ý người"
Vậy cũng được mà không vậy cũng chẳng sao. Rán hay chiên không phải việc của Cale mà là việc của Nhân vật chính cùng đồng đội tự biết mà làm. Nhờ cậu mà họ gặp nhau sớm 4 ngày so với dự tính nên chẳng phải sẽ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn sao?
Ron nhìn Cale đang xa dần, rồi nhìn xuống cốc nước rỗng đang cầm trên tay.
"Thật thú vị"
Cún con không biết sợ kia rất ghét đồ chua. Bây giờ vẫn ghét. Nhưng giờ lại uống.
Ron mân mê cổ mình. So với vết thương lâu lắm mới có này, một thứ thú vị hơn khiến ông để tâm.
Cún con không biết sợ lại bắt đầu sợ ông.
Đã biết gì đó chăng?
"Dẫn đường đi"
Ron quay mắt hướng về giọng nói bên cạnh. Ông thấy ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm đang nhìn mình của Choi Han. Tên khốn này đã nhận ra ông là một kẻ giết người trong giao chiến ngắn tối qua.
"Chắc rồi"
Thể loại nồng nặc mùi máu người như tên nhóc này lại đang giả vờ lương thiện. Dù có điên nhưng kẻ quá sức điên dại này khiến Ron thấy buồn cười.
Tối qua, khi chạm mặt, từ tên nhóc kia, Ron đánh hơi thấy mùi hôi thối đáng sợ và tàn nhẫn của 'Dạ Lâm'. Đó là mùi mà Ron biết.
Tất nhiên là không phải mùi hôi của ông mà là mùi hôi thối bốc ra từ kẻ khác. Hiện tại, sau khi đã tắm rửa, Ron không ngửi thấy được mùi này từ Choi Han nữa.
'Cũng phải, bọn chúng đâu thể đến được đây'
Ông nhớ tới việc tối qua rồi nói với tên nhóc trông có vẻ như đã gặp nhiều bất hạnh.
"Theo ta"
Ron bước đi để hoàn thành mệnh lệnh của cậu chủ Cún con. Choi Han theo sau. Choi Han hướng mắt về phía Cale đã biến mất, rồi quay lại nhìn về phía trước.
38 Bình luận
Bị ngộ độc thực phẩm mà hông hiểu sao nghĩ tới truyện này đầu tiên :3