"...Với người bạn đó! Hãy hòa thuận nhé."
Nhưng nhờ lý trí giữ tôi lại rằng không nên can thiệp vào các mối quan hệ cá nhân của người khác, tôi đã kìm chế bản thân.
"Ừ, bọn anh vẫn hòa thuận lắm. Chắc vì tầm tuổi em nên đáng yêu lắm, làm anh nhớ đến em nữa."
"...Hở. Vậy à."
Phải rồi, khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng thì có gì là xấu chứ?
Cái chuông bẹp dí thì sao chứ? Miễn là không như tên phản diện Kalifan Zedkaiser- tội đồ của phẫn nộ, biến người khác thành đống bánh máu là được.[note68143]
Mayches đang đặt chiếc chuông mithril vào túi phép thì chợt hỏi.
"Nhưng mà Aiel, giữa tượng điêu khắc và tranh vẽ, em thích cái nào hơn?"
"Vâng...? Em chưa từng nghĩ đến điều đó. Sao anh hỏi vậy? Định mua à? Em không cần đâu. Trong phòng đã có rất nhiều thứ anh tặng rồi mà."
"Không phải mua đâu, mà do một trong những người bạn của anh rất khéo tay. Cậu ấy có mấy món làm từ hồi trước, trông khá đẹp."
Khéo tay sao? Tự nhiên tôi thấy hơi bất an.
Theo tôi biết, thế giới này chỉ có một người nổi tiếng với tài năng nghệ thuật và sự khéo léo siêu việt.
Một trong những nhân vật phản diện từng theo học tại Học viện Lepitelips nhưng sau đó bỏ học cũng chính là người đó.
Nhưng chẳng phải vẫn chưa đến thời điểm anh ta nhập học hay sao...?
"Vậy à. Nhưng sao bạn ấy lại tặng đồ cho anh…?"
Tôi mở lời với ý định tìm hiểu thêm. Mayches trả lời một cách hờ hững.
"Ừ, không chỉ anh đâu, cậu ấy bảo cả bọn chọn một món nếu thích. Bảo là mấy thứ này cứ để nhà cũng vướng víu, ai muốn lấy thì cứ lấy đi. Nói thế nhưng thực chất là muốn tặng thôi."
A! Vậy thì không thể nào là phản diện Yan Friedrich rồi!
Vì hắn ta là tên tự cao tự đại đến mức chết vì cái tội kiêu ngạo của mình cơ mà~.
Không đời nào hắn ta lại rộng lượng chia sẻ, tặng quà và sống chan hòa như vậy được.
Trừ khi đối phương là người đẹp nhất lục địa Ileneias, phản diện Jayhan Rohawa!
Dù có là tội đồ của sự kiêu ngạo đi nữa thì bản chất hắn vẫn là một nghệ sĩ, mà đã là nghệ sĩ thì không thể không yếu lòng trước cái đẹp nhất thế gian.
Nếu món quà đó thực chất là dành cho Jayhan, còn những người khác chỉ được tặng theo kiểu có qua có lại, thì chuyện này tôi có thể hiểu được.
Nhưng Jayhan Rohawa lại quá lười biếng, đến mức ngay cả trong nguyên tác cũng chẳng làm gì hết.
Chính vì vậy, với tư cách là một nhân vật phản diện, hắn ta lại thiếu đi sự ấn tượng cần thiết.
Cơ mà một Jayhan như thế lại đang theo học ở học viện?
Chắc chắn là không thể.
Chẳng khác nào nói rằng tên phản diện kiêm Hoàng Thái tử Bamper Orelot, lại không chịu học với các gia sư hoàng gia mà chạy đến học viện một cách vô nghĩa hết á!
"Vậy anh đi đây, Aiel. Nhớ ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ. Nếu có chuyện gì thì..."
"Em biết rồi! Lần nào anh đi cũng dặn y hệt luôn. Anh lo mà giữ gìn sức khỏe, học hành vừa sức thôi, đừng có cố quá."
"À, anh biết rồi... À mà, cuối tuần này anh không về ngay được đâu. Anh phải ghé qua... nhà? của bạn một chút."
"Ôi! Đi chơi sao?"
"Em của bạn anh bị ốm, anh qua chăm sóc giúp một chút thôi."
Hỡi toàn thể nhân loại trên thế gian này, có ai thấy phản diện đâu không? Chứ tôi thì hoàn toàn chẳng nhìn thấy!
Chỉ thấy một thiên thần đang đi chăm sóc em của bạn mà thôi!
Tôi cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
Có vẻ như những người bạn mới của Mayches đều có cá tính khá đặc biệt.
Nhưng vốn dĩ trên thế giới này có vô vàn kiểu người khác nhau.
Mỗi khi nói về bạn bè, Mayches đều trông rất vui vẻ, và tôi cũng chẳng mong gì hơn thế.
Cuối cùng, tôi có thể yên tâm được rồi.
Vậy, trong khi Mayches dành toàn bộ tâm huyết cho cuộc sống ở học viện, tôi đã làm gì?
Tôi đã cố gắng chăm sóc sức khỏe. Thật sự rất cố gắng.
Tôi tập đi bộ đến mức đầu óc quay cuồng, khó thở, khiến Doria phải khóc nức nở mà nói, "Tiểu thư, hôm nay xin hãy dừng lại ở đây thôi."
Tôi có một mục tiêu.
Đó là trước khi năm nay kết thúc, tôi phải có một cơ thể đủ khỏe để bước ra khỏi nhà.
Bởi chắc chắn sẽ đến lúc tôi phải tự mình ra ngoài để bảo vệ sự yên bình của gia tộc Rudeliz.
Trong những thời điểm quan trọng, tôi không thể chỉ đi được mười bước rồi quỵ xuống vì kiệt sức được.
Dù tinh thần hừng hực là thế, nhưng cái cơ thể mong manh này lại chẳng hề phối hợp gì. Dẫu vậy, không thể phủ nhận rằng tôi cũng đã có những bước tiến đáng kể.
Thành tựu đáng tự hào nhất chính là suốt bốn tháng qua, tôi chưa một lần ngất xỉu.
Ở hành lang tầng năm, nơi tôi hay qua lại, có treo một tấm bảng có thể thay đổi ngày tháng.
〈(Chúc mừng) Tiểu thư Aiel đã khỏe mạnh, ăn uống đầy đủ được 122 ngày! (Chúc mừng) 〉
Tôi vui vẻ nhìn tấm bảng đó rồi chợt quay sang hỏi Doria.
"Doria, hôm nay là ngày bao nhiêu tháng mấy rồi nhỉ?"
Doria cũng đang mỉm cười nhìn tấm bảng, liền trả lời.
"Là ngày 27 tháng 11, thưa tiểu thư."
"Đã đến ngày này rồi sao? Vậy là sắp tới rồi!"
Doria lập tức hiểu ý tôi.
"Lần này tiểu thư cũng định tổ chức sinh nhật đơn giản đúng không? Ngài Bá tước không thích những thứ quá phô trương mà."
Đúng vậy. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 7 tháng 12, sinh nhật của Mayches.
Mười sáu năm trôi qua, cậu ấy đã sống một cuộc đời hoàn toàn bình yên, không có lấy một dấu hiệu của sự hắc hóa. Thực ra, nếu phải treo bảng chúc mừng, lẽ ra phải treo một tấm dành riêng cho Mayches mới đúng.
〈(Chúc mừng!) Mayches Rudeliz đã thoát kiếp phản diện được 16 năm! (Chúc mừng!)〉
Doria xoa má tôi bằng một tay, giọng đầy ngao ngán.
"Năm nay lại phải mất công trả lại mớ quà sinh nhật cao như núi cho mà xem."
"Quà?"
"Vâng, số người muốn làm thân với nhà Rudeliz đang ngày càng nhiều hơn mà….Hừ, ngày xưa khi nhà Rudeliz gặp khó khăn, những kẻ đó còn chẳng thèm ngó ngàng đến, vậy mà giờ lại đổ xô tới nịnh nọt."
Có một lần Doria từng than phiền về việc cô ấy đã phải nghe bao nhiêu lời mỉa mai khi vào làm hầu gái cho gia tộc này.
Nhớ lại chuyện đó, tôi bỗng nhiên tò mò. Bây giờ thì sao nhỉ?
"Hừm... nhìn số quà tặng gửi đến thì có vẻ nhà Rudeliz hiện giờ đang có chút vị thế nhỉ?"
Tôi khéo léo dò hỏi Doria.
Trong nguyên tác, nhà Rudeliz là một gia tộc gây nhiều tranh cãi.
Mayches, trong quá trình cứu sống tôi, đã sáng chế ra một loạt thuốc chữa bệnh, rồi dùng chúng để moi tiền từ các tầng lớp quý tộc giàu có.
Con người ai cũng sẽ có lúc ốm đau, đôi khi là bệnh nặng. Những người khỏe mạnh thì lại muốn duy trì sức khỏe của mình.
Người giàu, bất kể là hoàng tộc, quý tộc hay dân thường, đều không tiếc vàng bạc chỉ để chăm sóc sức khỏe của bản thân.
Mayches chẳng khác nào sở hữu một mỏ vàng vô tận. Và chính khối tài sản khổng lồ này đã góp phần khiến anh ấy trở thành kẻ phản diện khét tiếng trong câu chuyện.
Tóm lại, nhà Rudeliz trong nguyên tác là một gia tộc giàu có, với người đứng đầu là một pháp sư đáng sợ như một con chó điên nên không ai dám động vào.
Nhưng hiện tại, tôi đã chặn đứng con đường sa đoạ của Mayches và khiến gia tộc Rudeliz làm lại từ đầu ngay trong thời gian thực.
Vì vậy, tôi không biết rõ hiện tại nhà Rudeliz đang đứng ở vị trí nào trên đại lục này. Trông thì có vẻ khá giả đấy, nhưng...
"Ể?"
Trước câu hỏi của tôi, Doria mở to mắt nhìn tôi như thể không tin nổi vào những gì vừa nghe.
"Địa vị gia tộc Rudeliz thì còn ở đâu nữa chứ?"
"Doria, khi tiểu thư hỏi thì phải trả lời một cách lịch sự chứ. Cách nói chuyện đó là gì vậy?"
Grange chậm rãi bước đến, đứng bên cạnh chúng tôi.
Ông ấy nhìn tấm bảng với vẻ hài lòng, sau đó quay lại nhìn Doria với khuôn mặt nghiêm khắc.
Doria lập tức nhận ra bản thân lỡ lời, vội cúi đầu xin lỗi.
"Ôi, tôi xin lỗi…"
Tôi vội bước lên che chắn cho Doria.
Chuyện của nhà Rudeliz có thể tìm hiểu sau, nhưng không thể để Doria bị mất tinh thần được, thế nên tôi sẽ đứng về phía cô ấy.
"Grange cũng hay nói chuyện không khách sáo với anh tôi mà."
Grange như thường lệ cười một cách thản nhiên.
"Ồ, đó là lời khuyên chân thành của tôi thôi tiểu thư ạ."
"Ừm, đúng là kiểu ‘người khác làm thì là ngoại tình, mình làm thì là lãng mạn’ ha."
"Tiểu thư? Những từ đó người học từ đâu vậy..."
Chuyện này, hẳn là không thể trả lời thẳng thắn được rồi.
"Quan trọng hơn!"
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề. Không thể phí thời gian tranh cãi vì mấy chuyện này được.
"Chẳng phải sắp đến sinh nhật anh trai tôi rồi sao?"
"Vâng, tiểu thư. Như mọi năm, lần này gia chủ cũng chỉ định cắt bánh kem một cách yên tĩnh thôi ạ."
"Không, năm nay phải làm gì đó đặc biệt hơn một chút. Hãy tổ chức một bữa tiệc. Gửi cả thiệp mời nữa."
"Vâng? Cơ mà tiểu thư, tôi không nghĩ gia chủ sẽ không cho phép đâu. Ồn ào và nhộn nhịp thế, lỡ tiểu thư ngất thì sao ạ."
Không thể phủ nhận điều đó.
Trước đây, Mayches từng gây nổ gì đó trong khu nghiên cứu của ảnh. Chỉ một tiếng động lớn cỡ đó thôi cũng đủ khiến tôi bị sốc và ngất xỉu.
Nhưng mà lần này tôi đã có kế hoạch rồi.
"Vậy thì làm quy mô nhỏ thôi!"
"Quy mô nhỏ... ý tiểu thư là sao?"
"Chỉ mời bạn của anh ấy đến thôi."
Grange định từ chối và nói, “Cái này có hơi….” Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên quyết của tôi, ông chỉ biết lắc đầu.
“Coi kìa, coi kìa. Tôi đường đường là tiểu thư của nhà này mà dám lắc đầu trước mặt tôi sao. Grange đúng là thoải mái quá nhỉ.”
Tôi mỉm cười rồi nhẹ nhàng chọc vào cạnh sườn Grange. Ông lập tức làm bộ đau đớn.
"Dù tôi có cản cũng vô ích thôi nhỉ. Đành phải xin phép gia chủ thôi."
"Quyết định đúng đắn đấy, Grange!"
Tôi phấn khích siết chặt hai tay lại.
Đây là cơ hội để Mayches củng cố thêm tình bạn với những người bạn anh ấy trân trọng, và đồng thời, cũng là cơ hội để tôi tận mắt chứng kiến những người đầy cá tính mà bấy lâu nay chỉ được nghe kể.
Những người sẽ cùng cười, cùng khóc, cùng sánh bước với Mayches trong tương lai… rốt cuộc là kiểu người thế nào nhỉ?
Tôi không có lo lắng đâu.
Bởi người ta nói "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" mà, tôi tin chắc rằng tất cả đều là những người bạn tốt bụng và đáng tin cậy giống như Mayches mà thôi!


0 Bình luận