Tôi lại nằm xuống giường.
Tôi muốn đưa Mayches ra khỏi phòng, suy nghĩ một chút về việc, ‘Mặc dù chuyện sống bình yên và hạnh phúc ở một góc khuất nào đó của câu chuyện không khả thi lắm?’ nhưng…
Mayches là kiểu người không bao giờ lãng phí dù chỉ một giây một phút trong khoảng thời gian tôi tỉnh táo.
Bảo cậu ấy ra khỏi phòng, so với việc tôi đứng dậy và chạy nước rút 100 mét, còn khó khăn hơn gấp bội.
"Mayches, này."
"Ừm? Sao thế?"
Chỉ cần nói với Mayches, người đang cười như kẻ ngốc.
Làm sao tôi có thể đuổi cậu ấy ra ngoài được chứ?
Tôi biết rằng Mayches luôn thúc giục bản thân hoàn thành mọi thứ thật sớm để cậu có thể luôn dành thời gian ở bên tôi, vì không biết bao lâu tôi sẽ lại thức dậy.
Cuối cùng, như mọi khi, tôi và cậu ấy lại trở về vị trí quen thuộc trên giường và trên ghế cạnh giường.
Tôi nắm lấy tay Mayches thật chặt. Nó chắc chắn chưa đủ để truyền lời đến cậu, nhưng Mayches vẫn cảm nhận được sự khác biệt nhỏ.
"Sao thế?"
Cậu ấy hỏi, giọng đầy dịu dàng. Tôi chẳng trả lời, chỉ nắm tay cậu ấy chặt hơn nữa. Bàn tay tôi run lên.
Tiếng ‘Sao thế?’ của cậu vang vọng trong đầu tôi như một dư âm khó tả.
Phải rồi. Sao thế nhỉ? Sao…
Sao tôi lại thấy bản thân mình thảm hại thế này?
Sao ký ức về khoảnh khắc tôi nhắm mắt trên mặt đường lạnh lẽo kia lại hiện lên trong đầu?
"...Dù sao đi nữa."
Dù sao đi nữa chúng ta cũng sẽ chết. Kể từ khi tỉnh lại trong cơ thể của Aiel, tôi luôn nghĩ như vậy.
Nhưng vào khoảnh khắc cận kề cái chết đó, một suy nghĩ đã thoáng qua đầu tôi. Nếu đã phải chết như thế này.
Lúc ấy, tâm trí tôi rối bời đến mức chính tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân mình.
Nhưng từ khi sống lại trong thân xác Aiel, đôi lúc, tôi tự ngẫm lại.
Nếu tôi đã phải chết như thế này.
Khi con trai của dì mắng chửi cha mẹ của cậu ta, lẽ ra tôi phải hét lên một cách dứt khoát, ‘Này! Cha mẹ chúng ta bao nhiêu tuổi hả? Người có vấn đề về nhân cách là cậu đấy!’
Khi căn buồng vẫn lạnh lẽo, lẽ ra tôi không nên khóc mà nên tiếp tục học, chống đối lại gia đình dì.
Thay vì là một đứa cháu cười xui xẻo, lẽ ra bạn nên bỏ rơi nó và kể từ đó sẽ nó trở thành một đứa cháu u ám mang lại xui xẻo thực sự.
Đáng lý tôi nên sống một cuộc sống không mong đợi tình yêu thương từ những người không trao thứ đó đến mình.
Lẽ ra tôi nên làm những điều đó, nên nói tất cả và nên hành động như vậy. Đó là tất cả những gì tôi tiếc nuối.
“Dù sao thì?”
“…Mayches.”
“Ừm, Aiel. Anh đang nghe đây.”
Tôi nhìn sâu vào mắt Mayches.
Thật lòng mà nói, Mayches đối với tôi cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương, mang cùng một nỗi đau.
Không còn ai để dựa vào, đến mức cậu ấy phải dựa vào đứa em nhỏ của mình, người thậm chí không thể nói hay đi lại một cách trọn vẹn.
Tôi đã từng phớt lờ những ánh mắt lấp lánh của Mayches, người luôn bên tôi.
Tôi đã không nhận ra cậu ấy dù cậu vẫn luôn làm việc chăm chỉ.
“Mayches.”
“Hửm? Aiel, có chuyện gì sao?”
Chuyện gì ư? Nếu tôi dành toàn bộ thời gian đi bộ với cậu, nếu tôi đi qua cái gì đó, cậu cũng sẽ đi theo.
Bất giác, cổ họng tôi như nghẹn lại.
Dù không biết rõ, nhưng tôi chắc chắn Mayches là một người bận rộn và chịu nhiều áp lực. Dù thông minh đến đâu, ở tuổi 13, việc trở thành gia chủ mới của nhà Rudeliz chắc chắn là một gánh nặng khổng lồ.
Không ngoa khi nói rằng mọi thứ xung quanh cậu ấy đều là kẻ thù.
Vậy mà, mỗi khi tôi mở mắt, cậu ấy luôn gác lại mọi thứ, chạy đến căn phòng này.
Những tình cảm mà cậu ấy đã dành cho tôi suốt thời gian qua, bây giờ tôi mới thực sự nhìn thấy.
Tôi nhắm chặt mắt lại.
Mayches giật mình, vội vàng lấy chiếc khăn mềm để lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi.
Cậu ấy hấp tấp đặt tay lên trán tôi, đo nhiệt độ, rồi lo lắng hỏi.
"Em đau sao? Nó đau ở đâu thế? Em cảm thấy không khỏe à?"
Nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Mayches bối rối, vội vàng gọi người đến giúp.
Rồi cậu ấy nhẹ nhàng xin lỗi, nói rằng có lẽ việc em tự đi lại hôm nay đã khiến cơ thể em mệt mỏi, và rằng cậu không nghĩ tới điều đó. Cậu lau nước mắt cho tôi, vừa thì thầm lời xin lỗi.
Những hành động mà trước đây tôi cảm thấy nặng nề, những tình cảm mà cậu dành cho đứa em gái này... giờ đây tôi mới cảm thấy được sự ấm áp và biết ơn.
Tôi cảm thấy hối hận vì những ngày tôi lùi bước, nhìn những nỗ lực của cậu bằng ánh mắt bi quan.
"Mayches..."
"Ừ, anh đây. Nói đi, anh nghe đây. Em đau nhiều lắm đúng không? Anh xin lỗi."
Tôi muốn nói rằng… không, tôi không đau.
Nhưng cơ thể yếu ớt này lại không chịu nổi, ngay cả những giọt nước mắt rơi xuống cũng khiến mặt tôi nóng bừng lên và cuối cùng, nỗi đau thực sự đã kéo đến.
Tôi mở mắt ra lần nữa. Trong tầm nhìn mờ nhòe, tôi thấy bóng dáng mơ hồ của Mayches. Khi nước mắt tiếp tục rơi, khuôn mặt cậu dần hiện rõ hơn.
Đó là khuôn mặt ấm áp, tràn ngập lo lắng, đây thực sự là nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi cố gắng cất giọng, ngắt quãng, nhưng nỗ lực hết sức để không bị nỗi đau đánh bại.
"Em..."
"Ừm, Aiel."
"Em sẽ bảo vệ anh, Mayches."
Tôi sẽ cố gắng thay đổi nguyên tác.
Nếu cuối cùng, chúng ta vẫn không thể thoát khỏi số phận ấy, thì ít nhất, trước khi chết, hãy sống một cuộc đời không còn gì hối tiếc, một cuộc đời hạnh phúc.
"......"
"Anh trai."
Vì chúng ta là gia đình.
Tôi không biết Mayches đã làm biểu cảm thế nào sau câu nói ấy.
Bởi như mọi lần, tôi lại bất tỉnh.
***
Hai năm đã trôi qua kể từ ngày đó.
Trong khoảng thời gian ấy, rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Đầu tiên, tôi đã bắt đầu gọi Mayches là "anh".
Tất nhiên, ban đầu điều đó rất khó khăn, bởi vì tôi vẫn mang ý thức của kiếp trước, nơi mình đã sống 19 năm.
Gọi một đứa nhóc 15 tuổi là "anh", dù vì lòng tự trọng hay vì sự khó chịu, thì cả hai đều làm tôi tồn thương.
Nhưng giờ đây, tôi luôn gọi anh ấy là anh. Vì thế giới mà tôi đang sống là nơi này, và tôi đã quyết định chấp nhận cuộc đời mới là Aiel Rudeliz.
Hơn nữa.
"Aiel... sao em không gọi anh là anh nữa?"
Mỗi khi tôi lạnh lùng gọi, "Này, Mayches," anh ấy lại mím chặt môi, nhìn tôi với ánh mắt như sắp khóc đến nơi.
Kể từ lần đầu tôi gọi anh ấy là anh, Mayches luôn giữ hành xử như thế.
Thật ra, việc gọi anh ấy là anh cũng không quá khó khăn.
Chỉ cần nghĩ rằng “Oppa” chính là tên đệm của Mayches là được.
Dù sao thì, đây không phải trọng điểm.
Thứ hai, sức khỏe của tôi đã cải thiện một cách kỳ diệu.
Nếu trước đây tôi chỉ tỉnh dậy được một lần mỗi tháng, thì bây giờ tôi chỉ bất tỉnh một lần mỗi tháng mà thôi.
Đúng như mong đợi, khi một thiên tài pháp sư dốc hết sức thì mọi thứ đều trông thật khác biệt.
Vài tháng trước, tôi thậm chí có thể tự mình đi từ phòng mình sang phòng làm việc của Mayches (được chuyển sang ngay bên cạnh) mà không cần sự trợ giúp của anh ấy hay của các hầu gái.
Mọi người, từ các hầu gái đến người hầu, đều vỗ tay rầm rộ chúc mừng.
Quản gia và hầu gái thậm chí còn quỳ sụp xuống sàn, khóc lóc nức nở.
May mà không có đèn flash lóe sáng, nếu không tôi còn tưởng hành lang này là thảm đỏ mất...
Ngày hôm đó, Mayches vui mừng đến mức đã thưởng cho tất cả người làm việc trong dinh thự một khoản tiền thưởng còn lớn hơn cả tiền lương.
Kể từ đó, tôi tiếp tục luyện tập đi bộ trong sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người trong dinh thự Rudeliz, và giờ tôi cũng đạt được trạng thái sức khỏe có thể đi nhanh trong khoảng 3 giây.
Nhưng cái này hiện tại cũng không phải trọng điểm.
Thứ ba, đây là điều quan trọng nhất.
Mayches Rudeliz, người anh trai 15 tuổi của tôi, khách quan mà nói, là một mỹ thiếu niên đẹp trai.
Theo quan điểm chủ quan, Mayches chỉ là một tảng băng đối với tôi, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh ấy đẹp trai.
Lần đầu gặp Mayches, người bị dẫn đến bởi cha mẹ, tôi nghĩ đơn giản rằng,’Ôi, thật là một cậu bé đẹp và kì lạ. A, chẳng lẽ đây là Mayches? Ồ, quả thật…’ Rồi sau đó tôi quên bẵng luôn.
Tuy nhiên, chỉ vài phút trước, khi đang cố gắng đi bộ trong hành lang, tôi nghe thấy các hầu gái bàn tán rôm rả, khen ngợi khuôn mặt của Mayches.
Trái tim tôi chùng xuống và tôi lập tức muốn kiểm chứng xem liệu những lời đó là một mưu đồ đáng yêu hay là sự thật khách quan.
"Anh ơi."
Tôi lúc này thậm chí không đủ sức để gõ cửa.
Dồn hết sức lực còn lại vào tay nắm cửa, tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng làm việc và bước vào trong.


0 Bình luận