Ngay khi giọng nói như tiếng nhạc hân hoan ấy vang lên, khuôn mặt của các quý cô đều sáng bừng.
“Thánh thần ơi, là ngài Albireo! Lại đây ngồi cùng với chúng tôi nào.”
“Thật khó để tìm được một nơi bản thân được chào đón nồng nhiệt như thế này đấy.”
Albireo mỉm cười và chào bọn họ bằng đôi mắt long lanh, khiến nhiều quý cô mặt đỏ bừng.
Vốn là một người thường có xuyên góp mặt tại cung điện, Albireo là một người quen thuộc với đa số các quý cô tại đây, và thường buông lời tán tỉnh với rất nhiều người. Thế nhưng, không như những người đàn ông khác ôm trong mình ý đồ đen tối dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhất. Ý định của Albireo luôn thể hiện ra rất rõ ràng và nhẹ nhàng, khiến mọi người ai cũng yêu mến.
Không ai mà không thầm muốn được anh vượt qua giới hạn thêm chút nữa. Tuy chỉ là con trai thứ, nhưng sự hiện diện đầy quyến rũ của anh tại học viện nơi thậm chí đang có Hoàng Thái tử hiện diện là điều mà ai cũng biết.
Albireo khẽ rướn người về phía quý cô đang nói, tinh nghịch nháy mắt với cô.
“Dù có nói gì thì, thưa quý cô của tôi, dạo gần đây người hình như rất thường xuyên ghé thăm gia đình và đền thờ đấy. Nếu cứ như thế thì, chúng ta sẽ quên mắt mặt của nhau mất.”
“Ồ, thưa ngài, người bận rộn mới chính là ngài cơ mà, chuyện ở học viện ấy. Tôi nghe nới rằng ở đó có nhiều chuyện mờ ám lắm nhỉ.”
“Nghe vậy làm tôi thấy đau lòng đấy, quý cô à.”
Albireo ngượng ngùng làm ra bộ mặt thảm thương, rồi tự nhiên chiếm lấy một chỗ như thể anh đã luôn ngồi ở đó, rồi khẽ lắc ly rượu đang cầm trên tay mình với người phục vụ.
“Ý các cô là tôi đang trở nên lỗi thời khi chui vào cái ổ của mình sao?”
“Ha! Sự tuyệt vời của ngài sẽ không bị sự u ám ở đó dìm xuống đâu.”
Trong khi Albireo đang vui vẻ trò chuyện, thì vài người đàn ông trong cung điện, những người cũng hợp cạ với anh cũng tiến tới. Ngạc nhiên ở chỗ, mọi người đều được nhận lấy những ly rượu được người hầu đưa cho, và cuộc trò chuyện giữa họ dần xoay quanh những câu bông đùa quen thuộc.
Nếu như có ai liếc nhìn Phrysia, dù cho là có chủ ý hay không, thì với những câu chuyện của Albireo về đua ngựa, săn bắn, hay những trò cá cược đều khiến mọi người bị sao nhãng.
Thế nhưng, Phrysia lại thấy biết ơn vì sự sởi lởi đó.
‘Ah, mình được cho thời gian để thở rồi.’
Cô nhấp môi ly rượu được đặt trước mặt mình. Thứ rượu cay nồng ấy tỏa ra khắp khoang miệng cô một mùi vị chua cay.
‘Cổ họng mình khô quá…’
Cô cố giữ cho bản thân không run rẩy quá nhiều trong khi nói, trong cơn áp lực phải tìm kiếm cho mình một lối thoát khỏi bầy thú dữ.
‘Thật lòng mà nói, mình đã rất ngạc nhiên.’
Phải chăng cô bị sốc bởi chính bản thân mình?
‘Thực sự là đám thú vật thú vị mà, không phải sao? Chút nữa thì đám người bọn họ biến thành những tảng thịt đáng tiếc rồi.'
Cho đến tận lúc cô nghĩ ra những ý nghĩ ấy, cô vẫn chưa hề nhận ra rằng sự căm ghét mà cô dành cho bọn họ đã lớn tới mức nào. Bị ép phải tập trung vào các vấn đề tối quan trọng trong một khoảng thời gian có hạn, cô theo đó mà quên đi mắt cơn tức giận của mình trong kiếp trước, nhưng dường như vết sẹo ấy lại một lần nữa khiến tâm hồn cô anh ách khó mà quên đi được.
‘Cơ mà, chuyện đã là như thế rồi. Cuộc trò chuyện giữa họ sẽ sớm kết thúc một cách êm đẹp thôi.’
Từ lúc Atria vô ý để mọi thứ trôi tuột đi, có lẽ ngày mai những người không có mặt ở đây sẽ gọi cô là ‘ả chăn cừu’.
‘Ít nhất thì thật may mắn rằng Phu nhân Antares lần này đã không chen ngang vào.’
Trước kia Electra đã vắng mặt và để cô tự xoay sở một mình, và việc gọi người đó là ‘mẹ’ đã khiến cô gặp rắc rối.
Lén nhìn trộm, cô nhận ra rằng Phu nhân Antares và Công tước đang ở cách đó khá xa, và không có ý định tiến lại gần.
Nhìn thấy điều đó khiến cô phần nào có động lực.
‘Chỉ cần mọi chuyện diễn ra như vậy thêm chút nữa thôi.’
Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa là cô có thể trở về bên cạnh Izar rồi. Chỉ ý nghĩ đó không thôi cũng khiến cái nơi buồn nôn này nhẹ nhàng đi phần nào.
…Nhưng cơn buồn nôn đó là thật, hay chỉ là sự tưởng tượng của cô mà thôi?
= = =
Từ lúc Atria quàng lấy tay Phrysia và dẫn cô tới chỗ các quý cô đang ngồi, Albireo đã luôn lặng lẽ nhìn theo họ.
‘Cô ấy sẽ ổn chứ?’
Rõ ràng là bọn họ đang đưa cô ấy đi chỉ để có thể xâu xé cô bằng những lời ác khẩu của mình.
Trong một cuộc chiến tinh thần giữa các người phụ nữ, việc có một người đàn ông vô ý bước vào sẽ chỉ là một sự phiền phức mà thôi. Một nữ quý tộc không thể tự bảo vệ bản thân và cần dựa vào vị thế của đàn ông nhằm chèn ép người khác sẽ dần khiến bản thân cô ta bị cô lập.
Thế nhưng cũng có một người có cái cớ phù hợp để chen ngang vào, nhưng xem ra anh ta lại không có ý định đó.
‘Gã chồng của cô ấy…’
Izar đang phải tiếp chuyện cho có lệ với vài tử tước biết ơn anh ta vì đã cùng với hiệp sĩ của mình giúp đỡ họ. Nhưng từ cái cằm siết lại và đôi vai cứng đờ của anh ra, rõ ràng là hắn đang chủ đích ngó lơ người vợ của mình.
Mặc kệ việc vợ của mình có bị kéo vào một trận sỉ vả hay không…
‘Đúng là tên đần vô dụng. Tại sao anh cưới cô ấy dù cho bản thân sẽ hành xử như vậy?’
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Albireo nhanh chóng bước đi khỏi nhóm đàn ông.
Thế nhưng, trước khi anh có thể tìm được một nhóm khác để có thể hòa nhập vào, anh trai của anh, Sadr Deneb, người đã luôn nghiêm khắc quan sát anh, đã tiển tới và nói rằng.
“Cẩn thận cách hành xử của mình đi, Albireo.”
“Anh trai? Nói thế là sao chứ?”
“Mọi người ai cũng biết em thích cưa cẩm các quý cô mà.”
“À thì, đấy là chuyện mà cả cha mẹ lẫn anh đều biết rõ mà…”
“Nghe cho hết đã, Albireo.”
Sadr nghiêm khắc nhắc nhở anh.
Anh đã đoán được lí do vì sao mà em trai của mình lại trở nên bất cẩn như thế.


0 Bình luận